Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ


Giữa trưa hôm đó, Lâm Ngôn cố tình chạy đến căn tin, ăn đồ ăn có hàm lượng calo cao để bảo trì năng lượng của mình.
Cơm nước xong xuôi mới có 12 giờ rưỡi, Lâm Ngôn đến sân thể dục nhỏ thực hiện vài động tác giản cơ, “hey hey hey” tư thế động tác vô cùng chuẩn mực, một bộ quyền long hổ oai phong xuất ra, hệ thống xem đến chết lặng, vội vàng mở số liệu trong giao diện cá nhân của Lâm Ngôn ra, tập trung nhìn vào giá trị chiến lực.
Nhìn phía trước.
Hệ thống: Một chấp bảy tính toán có phải sai rồi không?
Sau khi xem xong.
Hệ thống: 6.
Không hổ là tiểu đệ bên người nam chủ của thế giới võ lâm cổ xưa.
Lợi hại quá lợi hại.
“Ay”, nghe được tiếng cảm khái của nó, Lâm Ngôn chậm rãi thu công, thở ra một hơi thật dài, tiếc nuốt nói: “Đáng tiếc đấu khí của tôi đã ở tầng chín, một quyền có thể san bằng cả một ngọn núi, nếu không phải nam chủ phi thăng quá sớm thì tôi có thể trở thành tông sư của một thế hệ.”
Hệ thống nhìn đôi mắt hồ ly đen nhánh lấp lánh hẹp dài của cậu, nhìn lại thân hình mềm dẻo thon dài giống như thanh trúc thẳng tắp xinh đẹp, làm sao cũng không thể tưởng tượng được một quyền của cậu có thể san bằng cả một ngọn núi.
Tự nhiên có chút cảm giác nguy cơ, hệ thống nhấn mạnh giọng điệu: “Kỷ chủ, tuy rằng vận khí của thế giới bị cướp đoạt, nhưng phạm pháp thì vẫn sẽ phải vào tù đấy.”
Lỗ tai của Lâm Ngôn hơi động: “Ồ?”
Hệ thống: “……”
Hệ thống khiếp sợ: “Kỷ chủ, người đừng bị thế giới vườn trường đánh lừa nha! Thế giới bên ngoài bối cảnh vườn trường còn chưa bị ăn mòn, trật tự vẫn còn bình thường nha!”
Chờ sau khi Kỷ Niên và Trình Tu tốt nghiệp, bắt đầu tiến vào thương trường, thế giới ngoài kia mới thật sự là sự bắt đầu.
Lâm Ngôn chậm rãi gật đầu, thấy gần đến giờ rồi, liền đi đến khu dạy học bỏ hoang trước mười phút.
Vị trí của khu dạy học bỏ hoang khá hẻo lánh, trước kia được sử dụng như toà dạy thực nghiệm, nhưng từ khi Kỷ gia quyên góp cho trường học một toà dạy thực nghiệm mới thì toà nhà này đã bị bỏ hoang, nhóm lãnh đạo tính chờ đến kì nghỉ đông để san bằng và xây lại thành bể bơi.
Dọc đường đi có vài giọt mưa thật nhỏ như có như không rơi xuống, Lâm Ngôn mặc áo khoác nên không cảm thấy lạnh, bầu trời quá tối, điều này làm nổi bật tình huống phát triển tiếp theo, con đường nhỏ nối thẳng đến khu dạy học thật dài, mấy bóng cây của cây lớn xanh tươi hai bên lắc lư trong bóng tối che khuất bầu trời.
Mới đi đến lầu một, trong toà nhà vắng vẻ liền truyền đến một trận cười to ngạo mạn.
Tiếng cười bị ngăn cách bởi một tầng lầu làm giảm bớt không ít nhưng Lâm Ngôn lại có thể nghe ra sự điên cuồng vặn vẹo ẩn trong đó.
……
“Kỷ Vọng, chịu đánh đi!”
Bây giờ, trên hành lang lầu 4, mấy nam sinh cười cong bụng, cơn gió trước mưa nhẹ nhàng thổi qua làm quần áo bọn họ tung bay, nhưng bọn họ kích động đến không cảm thấy lạnh, đồng tử co rút, hưng phấn đến không lời nào có thể diễn tả được.
Một bên hành lang bị mưa xối ướt một chút.
Nam sinh dẫn đầu không nhanh không chậm đá cái cửa gỗ trước mặt, trên cửa gỗ có dựng một cây lau nhà, tay nắm cửa bị ghìm chặt, trừ khi có người dời cây lau đi, bằng không người ở bên trong cũng không có khả năng tự mở ra.
Cửa sổ nhỏ thông gió phía trên cửa gỗ nhà vệ sinh có một cái lỗ lớn, lúc giữa trưa có mấy người đá vỡ kính, cái này cũng chỉ đủ để nước đổ vào, có chút cao, hai nam sinh đến phòng học kế bên đem ghế qua, tính đứng lên trên đó đổ nước vào.
Đột nhiên, cầu thang lên lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nam sinh cầm chậu nước sửng sốt, nam sinh dẫn đầu kêu xuống, đem chậu nước để bên cạnh.
“Là ai vậy?”
Nam sinh mới gia nhập bất an, khẩn trương hỏi người bên cạnh.
Người bên cạnh mơ hồ cười lên, vui sướng khi người gặp hoạ nói: “…… Là Lâm Ngôn.”
Lỡ cậu ta tới thì sao? Chậm chính là chậm, chắc rằng anh Xuân cũng muốn giáo huấn Lâm Ngôn một chút, chậu nước này đổ lên người Lâm Ngôn trước.
Quả nhiên, một tầm mắt không rõ ý đồ hướng tới, một bóng người vô cảm đi đến từ trong bóng tối.
Cậu mặc bộ đồng phục mùa thu rộng thùng thình, tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng tuyết tinh tế.
Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, lông mi đen nhánh mảnh khảnh như lông quạ, môi hồng răng trắng, khí chất xuất chúng, con ngươi như hồ nước xanh bích vào mùa thu, khi không cười đôi mắt hồ ly hơi cong mang theo vài phần trìu mến.
Đây là Lâm Ngôn?
Tâm tình quỷ dị của một đám người đối diện với nhau, chắc chắn không vậy?
Hồ Xuân là Alpha, sẽ không nghi ngờ khứu giác của chính mình, tuy rằng không rõ Lâm Ngôn đột nhiên thay đổi bản thân như thế, nhưng gã vẫn đầy ghen ghét với Lâm Ngôn như cũ, sau khi chắc chắn là Lâm Ngôn tới, liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, khinh thường nói.
“Mày thật sự tới à? Đến trễ thêm chút nữa là bọn tao đi hết luôn rồi.”
Lâm Ngôn bình tĩnh nhìn gã: “Còn chưa tới 1 giờ rưỡi.”
“1 giờ rưỡi? Ai nói với mày là 1 giờ rưỡi”, Hồ Xuân lười nhác dựa lan can, khoanh tay trước ngực, hỏi đàn em bên cạnh: “Mày nói à?”
Đàn em tỏ vẻ áy náy: “Ay ui, xem trí nhớ tôi này, quên nói với cậu là thời gian đã thấy đổi, nếu không lần sau có chuyện cần làm lại mang cậu theo?”
Nói xong cậu ta bưng chậu nước, nhờ sự giúp đỡ của mấy nam sinh ở dưới, cầm chậu nước từ bên trong cửa sổ đổ ra, động tác cậu ta không chậm giống như là cố ý đợi vậy.

Quả nhiên, ngay sau đó, Lâm Ngôn đã mở miệng: “Từ từ.”
Hồ Xuân tức khắc nở một nụ cười mỉa mai, mang theo bốn nam sinh còn lại đi về phía Lâm Ngôn, không có ý tốt bao vây cậu.
Nam sinh cầm chậu nước nhảy xuống, đi theo sau Hồ Xuân, lòng bàn tay kích động đến run rẩy, ánh mắt nhìn Lâm Ngôn như hận hiện tại không thể cho cậu một cái giáo huấn.
Gần đây Lâm Ngôn có bao nhiêu nổi bật, thì liền có bấy nhiêu người đố kỵ cậu, hận cậu.
Giá trị quan vặn vẹo đã xâm nhập vào tính cách con người, bọn họ mặc kệ làm như vậy là đúng hay sai, chỉ biết rằng làm như vậy có thể làm bản thân hả giận.
“Còn chờ gì chứ? Không thể nào, mày được may mắn lớn như vậy trước mặt Tu ca lại đến tranh công việc nhỏ này với bọn tao? Chắc mày còn chưa biết, Lâm ca vì dám liều mà bỏ thuốc cho Kỷ Vọng, trâu bò quá rồi đúng không? Nào còn có thể để ý đến mấy tên thuộc hạ nhỏ chúng ta đây?” Hồ Xuân âm dương quái khí nói.
Lâm Ngôn không nói gì, chờ gã đến tấn công.
Dường như ánh mắt cậu nhìn gã như nhìn một con khỉ, lửa giận trong lòng Hồ Xuân trở nên lớn hơn, nghiến răng nghiến lợi nhếch môi cười nói: “Bất quá, nếu Lâm ca muốn làm loại chuyện này, vậy, Trương Văn, đưa chậu nước cho Lâm Ngôn đi.”
Một khắc nhìn lầm, Trương Văn mơ hồ gật đầu, ân cần đi lên trước: “Ay, Lâm ca, tôi đưa cho cậu cái chậu—— ay da——"
Giống như hết thảy đều được sắp xếp cẩn thận, mới vừa bưng chậu nước đến, hai cánh tay của Trương Văn hướng ra ngoài, dòng nước lạnh lẽo nhấp nháy bên mép như sóng, sắp tràn ra bên ngoài——
Không ai thấy rõ Lâm Ngôn làm như thế nào, nước bắn tung toé trải đầy đất, hai tay cậu cắm vào túi quần, vô cùng sạch sẽ, nháy mắt nước trong chậu bị hất lên hai người Trương Văn và Hồ Xuân ở đối diện.
Tai nạn xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều choáng váng.
Dòng nước theo khuôn mặt của Hồ Xuân tích tách trượt xuống, gã đứng hình một hồi lâu, thân là một Alpha, trước giờ còn chưa chịu phải việc vô cùng nhục nhã như vậy, hàm răng không chịu khống chế nghiến chặt, tin tức tố trong máu muốn xông ra bên ngoài, Hồ Xuân đỏ mắt, mặt mày dữ tợn, hận không thể lật tức nghiền nát cái con sâu không biết sống chết ngay trước mặt.
“—— Lâm Ngôn, mày muốn chết à!”
Trong chớp mắt tin tức tố đằng đằng sát khí bao trùm toàn bộ khu vực, mấy tên đàn em beta thống khổ liên tục lui về phía sau, sợ rằng vô tình có thể bị thương.
Tin tức tố của Alpha trời sinh có tác dụng áp chế.
Trừ phi là Alpha có cấp bậc cao hơn gã thì bất luận kẻ nào cũng đều không thể trốn——
“Loảng xoảng!” Một tiếng, giữa tin tức tố đang tàn phá bừa bãi kia, Lâm Ngôn thuận tay cầm lấy chậu nước inox trên mặt đất lên đập vào đầu Hồ Xuân.
Lửa giận không giảm bớt, Lâm Ngôn lại cho gã hai bạt tay “chát” “chát”.
“Cho mấy người không gọi tôi này!”
Hồ Xuân tức giận, trong cơn thịnh nộ, gã đã không quan tâm Lâm Ngôn vì cái gì mà không bị tin tức tố của mình ảnh hưởng, dứt khoát vén tay áo vật lộn.
Gã vừa bắt đầu thu tin tức tố về, nhóm thuộc hạ beta kia cuối cùng cũng có sức lực, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, không quan tâm đến quần áo bị thấm nước, đột nhiên lao đến độ tay đá chân với Lâm Ngôn, hung tợn như con hổ đói nhanh chóng vồ lấy con mồi.
Nước trơn trượt khắp sàn.
Bên ngoài hành lang là cơn mưa che trời lấp đất, mưa phùn róc rách, hơi nước mờ mịt, thấp thoáng đem cả toà khu dạy học thành một mảnh không người.
Tuy rằng Lâm Ngôn có võ thuật được rèn luyện ở thế giới võ thuật cổ xưa, nhưng bởi vì thế giới hạn chế nên sức lực cũng không lớn, không thể nào so nắm đấm với Alpha giống như con trâu được.
Cậu một chấp bảy bị rơi về phía hạ phong, bị ép đến một góc tầm mắt đảo qua xung quanh, tay sờ đến một cây gậy gỗ, dứt khoát lưu loát cầm lên, trong khoảng thời gian này, cửa gỗ tựa hồ như tự động mở ra, bàn chân cậu dẫm phải thứ gì đó thon dài cứng cỏi, cầm được vũ khí cậu như hổ thêm cánh, Lâm Ngôn liền tát miệng, đánh vào chân, vào lưng của những người khác.
Đánh đến thoải mái, ánh mắt cậu liếc qua hướng kho chứa vũ khí, thấy một bóng người im lặng ôm tay, ngồi xổm cạnh cửa, vẫn chưa nhúc nhích.
Lâm Ngôn: “…… Đệt mẹ.”
Cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: “Sao tôi cảm giác như vừa rồi Kỷ Vọng liếc tôi một cái.”
“Người dẫm vào tay người ta.” Hệ thống trả lời.
Lâm Ngôn: “……”
Ờ...!thật sự xin lỗi.
Mấy người Hồ Xuân bị Lâm Ngôn tát không thiếu một người nào, Lâm Ngôn không hề thương sót một chút nào khi làm việc, hận không thể đánh gãy luôn hàm răng của bọn họ, mấy nam sinh beta căn bản không thể chống đỡ được, máu mũi, máu từ răng chảy ra, nhìn vào mắt Lâm Ngôn đều cảm thấy sợ.
Đệt! Cái tên beta này con mẹ nó điên rồi à?!
Lâm Ngôn có bị điên hay không điên Hồ Xuân không biết, nhưng Hồ Xuân đã bị tức điên rồi.
Lực của gã lớn như trâu, da dày thịt béo, không sợ Lâm Ngôn cầm cây đánh, nhưng mặt đất con mẹ nó quá trơn, vừa là nước còn là mưa, năm lần bảy lượt gã đều thiếu chút nữa là trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Ngôn, chắc chắn lúc sau có thể bị trượt, gã đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ thu nhỏ vòng vây lại.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người đó, thân thể Lâm Ngôn nhẹ như yến, cư nhiên có thể trên nước trượt đi vòng quanh giống như mẹ nó trượt băng vậy, một cái xoay tròn, xoay gậy 360° dùng đầu gậy đập loạn một trận, cậu cũng chưa có gõ mõ mà tiếng vừa to vừa chuẩn như vậy.
Hệ thống lại lần nữa nhìn đến ngốc: “…… Đây là?”
“Lực lượng đấu khí.” Lâm Ngôn lời ít ý nhiều.
Đem khí tức dẫn khỏi đan điền, từ từ dọc theo kinh mạch, bám vào trên hai chân, ổn định lực lượng ở thân dưới——
Phi!
Chính là tức! (Tức giận ấy nha)
Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngôn bị ứ đọng một đống lửa giận, bây giờ có thể phát tiết trong cái trận hội đồng này, nghĩ đến Kỷ Niên, đánh! Nghĩ đến Trình Tu, lại đánh! Nghĩ đến Chu Tư Bạch, đánh đánh đánh! Đều mẹ nó chết hết đi!
Một đám thuộc hạ mắt lé to miệng bị cậu đánh như con chuột đất, phải một gậy trái một gậy, tốc độ tay nhanh như gió.
Cậu đánh một hồi sảng khoái, cảm giác mình dẫm vào thứ gì đó rất nhiều lần, làm nước bắn tung toé, giống như cây gậy đụng trúng cái gì, càng đánh xung quanh người đã vắng vẻ, cuối cùng không biết tên beta nào trực tiếp ngồi bịch xuống đất, vừa bò vừa chảy máu mũi giàn giụa: “Không đánh…… tôi không đánh nữa……”
Cậu ta mới chạy, ba bốn người liền tản ra chạy, thấy còn một mình không chống đỡ nổi, Hồ Xuân cũng phát hiện Lâm Ngôn đang nổi điên, căn bản không bị tin tức tố áp chế, gã cảm thấy sợ hãi, khí thế suy yếu, liền bị hai đàn em xách hai cánh tay lôi đi chạy xuống lầu.
Vừa chạy vừa nôn ra máu, cũng không dám quay đầu lại, sợ Lâm Ngôn đập lên nước còn đọng trượt qua.
……
Hành lang lầu 4 trở về yên tĩnh.
Lâm Ngôn dẹp gậy, từ từ thở ra một hơi nặng nề.
Bên tai là tiếng mưa gió đìu hiu vắng vẻ, tầng mây đen nơi xa xa cuồn cuộn lan rộng, khuếch tán đến cả trường, sấm sét tia chớp xen kẽ trong đó, tựa như là dấu hiệu điềm xấu đó.
Đánh thắng một trận, Lâm Ngôn cũng quá sức mệt mỏi, cậu đứng cạnh cửa WC, lùi về phía sau một bước, mệt mỏi ngồi xổm xuống lấy lại sức lực.
Cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ rồi, cậu mới quay đầu nhìn qua chỗ tối của WC.
Nơi Kỷ Vọng bị nhốt là WC của giáo viên, chỉ có một phòng nhỏ, bên ngoài là bồn rửa tay, Alpha mặc đồng phục mùa hè rộng thùng thình đang ngồi an tĩnh ở một góc, xương sống ở lưng mảnh khảnh nhô lên, cúi đầu, sườn mặt tái nhợt chìm trong ánh sáng lập loè, sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Xung quanh tràn ngập yên tĩnh.

Kỷ Vọng cũng không tò mò mà đưa mắt nhìn cậu.
Lâm Ngôn có chút do dự, cuối cùng cũng xách theo cây gậy đi vào.

Bước vào phòng WC này, Lâm Ngôn cảm thấy được một trận gió lạnh.
Từ bên ngoài cửa sổ rách nát thổi vào, mưa phùn gió lạnh không ngừng, trong không khí tràn đầy hơi nước dính nhớp ẩm ướt.
Kỷ Vọng hình như đã phát giác ra, hơi hơi nghiêng đầu, trong bóng tối ngửa đầu nhìn về phía cậu.
Lâm Ngôn vẫn không thấy rõ mặt của Kỷ Vọng, hắn đem bản thân giấu trong một mảnh bóng tối đen nhánh, nửa người trên cùng nửa người dưới dường như nằm giữa ánh sáng và bóng tối, cổ tay hắn đặt trên đầu gối, tự nhiên thả những ngón tay thon dài xuống, lộ ra trong ánh sáng mông lung, khớp xương rõ ràng, dính phải lớp vết bùn khô cạn của nước, có chút chói mắt.
Hệ thống đột ngột mở miệng: “Là người dẫm đấy.”
Lâm Ngôn chớp mắt thu lại tầm mắt, “…… Vô tình bị thương, vô tình bị thương thôi.”
Vừa nãy đúng là rất điên rồi, đã quên là còn có Kỷ Vọng.
Tuy rằng ngoài miệng là nói vô tình bị thương, trên thực tế thì Lâm Ngôn có chút cứng đờ, đây là lần đầu tiên cậu dùng thân phận Lâm Ngôn xuất hiện trước mặt Kỷ Vọng, vừa rồi đoạn nói chuyện với bọn Hồ Xuân, hẳn là Kỷ Vọng cũng có thể nghe thấy, chắc sẽ nghi ngờ cậu là địch hơn là bạn.
Vào thời điểm này tùy tiện mở miệng, có phải không tốt lắm đúng không.
Tình cảnh có chút giống chồn chúc tết năm mới cho gà vậy.
Nhưng mà đến cũng đã đến rồi, đi tay không về cũng không tốt lắm, trong lòng Lâm Ngôn hung hăng, tính xử lý triệt để đến cuối cùng đám ác nhân trước, sau đó “Trói” Kỷ Vọng rời khỏi trường học.
Trường học không thể lại bỏ mặt, nơi này tuyệt đối không phải nơi có thể bảo vệ Kỷ Vọng mà chính là địa ngục.
Hít sâu một hơi, Lâm Ngôn cứng đờ đi đến trước mặt nam chủ, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống hắn, chuẩn bị từ ngữ.
Cậu có chút khẩn trương, trong bóng tối, Alpha tóc đen mắt đen dựa vào tường, lẳng lặng nhìn cậu, mái tóc che lấp tầm mắt tịch mịch, cổ hắn cũng kéo thành một đường dài, không hề phập phồng.
Lâm Ngôn lại tiến thêm một bước nữa, “Rắc” —— lần thứ hai dẫm phải chân của nam chủ.

Đôi mắt cậu trợn tròn, vô cùng lo lắng lùi về sau, Kỷ Vọng cũng trầm mặc ngắn ngủi, đem hai tay cùng nhau đút vào túi.
Yên tĩnh chuyển thành bầu không khí xấu hổ, hít thở không thông.
Da đầu Lâm Ngôn tê dại, giọng điệu ngập ngừng: “Cái đó……”
Quá tối, thật sự không nhìn thấy được a QAQ.
Cậu đang muốn mở miệng, đột nhiên phía sau truyền tới một trận tiếng bước chân nhanh chóng đi đến, bịch bịch bịch, ngay sau đó, Hồ Xuân mặt đầy vết máu híp một con mắt đã trở lại.
Sắc mặt gã nhăn nhó, dòng máu dữ tợn dính trên mặt, trong tay gắt gao nắm chặt cây gậy gỗ, nụ cười vặn vẹo, sau đó đóng cửa lại, đá một cái, không biết móc cây gậy gỗ ở đâu, đem cửa khoá lại.
“Ha ha ha ——” một trận cười to vui sướng trước cửa.
“Lâm Ngôn! Dám trêu chọc tao? Không nghĩ tới tao mẹ nó lại quay về rồi ha ha ha?”
Lâm Ngôn nhạy bén nghe thấy tiếng chậu nước lắc lư, chậu nước inox vừa rồi biến mất, cậu còn tưởng rằng rớt xuống lầu dưới, không nghĩ đến vậy mà bị người khác nhặt đi rồi.
Một người xiêu xiêu vẹo vẹo nâng chậu nước để qua cửa sổ, Lâm Ngôn lập tức cởi áo khoác ra, ngồi xổm xuống.
Lông mi của bóng người trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động khẽ run rẫy, độ ấm khác lạ chen vào, hô hấp khẩn trương rất nhỏ nhẹ nhàng phà vào gương mặt, ánh sáng trở nên tối dần, trên đầu là nam sinh đang lấy áo khoác chặt chẽ che cho hắn, tất cả nước lạnh đều đổ lên áo khoác trên đầu khiến nó trở nên nặng trĩu tạo ra một hình cung.
Dòng nước xuyên qua từng thớ áo, nhỏ tích tách lên sóng mũi.
Kỷ Vọng an tĩnh ngước mắt, thị lực của Alpha trong bóng đêm vẫn tốt, có thể để hắn thấy rõ ràng bóng người gần trong gang tấc.

Thiếu niên có chút nhíu mày, nước da trắng tuyết, mí mắt hẹp dài xinh đẹp, đồng tử đen nhánh trong suốt giống như mực, môi mím chặt, trên khoé mắt có một vết giống như tàn nhang màu nâu nhợt nhạt.
Một hạt rất nhỏ, rất nhẹ, bây giờ bị nước làm ướt, không hiện sự quyến rũ của mắt hồ ly, ngược lại là yếu ớt làm người ta mềm lòng.
Hẳn là tâm tình hắn đang thay đổi liên tục, ngón tay đang cầm quần áo đều run rẩy.
Giống như tức giận, lại giống như ủy khuất.
Kỷ Vọng im lặng một lát, đầu ngón tay cử động rất nhỏ, cố gắng bình tĩnh một chút.
Giây tiếp theo, bỗng nhiên một trận gió sắc bén thổi qua trên đỉnh đầu, mái tóc ướt nhẹp dán trên trán, Lâm Ngôn đột ngột đứng dậy, không đợi giọt nước tiếp tục thấm qua áo khoác, đem áo khoác quăng qua bên cạnh, một chân đá vào cửa.
Chậu nước inox bên trên trực tiếp rơi xuống, cậu cầm chậu nước lên, loảng xoảng loảng xoảng đập vào cửa gỗ, vừa đập vừa mắng: “Hồ Xuân Trương Văn, hai thằng cháu trai các người! Làm đi, các người tiếp tục chơi vui vẻ đi! Lần sau tôi nhất định sẽ nhổ mấy cái răng của các người! Đá gãy cái mũi của cậu! Ai bảo các người con mẹ nó dám lừa dối tôi chứ! Không muốn sống nữa rồi phải không!”
Hồ Xuân răng còn chảy máu: “……”
Trương Văn răng đã lung lay sắp rớt: “……”
Những người khác hàm răng còn tốt: “……”
Nghe xong, nguyên đám tản ra, đối với một beta tà môn như Lâm Ngôn không sợ bị tin tức tố áp chế, còn mẹ nó thân nhẹ như yến, bọn họ thật sự rất sợ.
Lâm Ngôn vất vả chuẩn bị lời nói thật tốt lại bị bọn Hồ Xuân ngắt lời, không có khả năng nói tiếp, cậu thật sự tức giận, chỉ hận hiện tại bản thân không có đấu khí, bằng không sẽ trực tiếp san bằng trường học này.
Để đám ngu ngốc được thấy năng lực của một đại tông sư!
Phát hoả xong, cậu xoay người, nhìn về phía Kỷ Vọng, lại là một trận không nói nên lời.
Đầu Kỷ Vọng treo một cái áo khoác ướt nhẹp, khớp xương tái nhợt nâng lên, đẩy áo khoác xuống, đầu tóc từ khô ráo biến thành ướt nhẹp, im lặng nhìn cậu.
Lâm Ngôn: “……”
“Thành thật mà nói”, hệ thống do dự lên tiếng: “…… Đau khổ thể xác hôm này của nam chủ đều do người gây ra.”
Lâm Ngôn: “…… Ngươi nói, nếu tôi giải thích với anh ấy, vậy anh ấy sẽ tin không?”
“Người thử trước xem sao.” Hệ thống nói: “Không được rồi nói tiếp.”
Sự yên tĩnh liên tục tràn ra.
Lâm Ngôn tiến lên một bước, lấy áo khoác từ trên tay Kỷ Vọng, lần này cậu chú ý kỹ tay Kỷ Vọng, xác định không có dẫm phải tay Kỷ Vọng mới chậm rãi ngồi xổm xuống, vứt bỏ sự tàn bạo vừa rồi, hiện tại nhìn cậu trông giống một người nhỏ nhắn gầy gầy, đôi mắt sáng trong, xấu hổ nhìn bóng nam sinh trước mặt.
“Cái đó, tôi xin lỗi”, Lâm Ngôn gãi gãi mặt, nói: “Tôi không phải cố ý làm cậu bị thương đâu.”
Nhìn xem, gian xảo như vậy, trực tiếp đem định nghĩa thương tổn vật lý là vô tình bị thương.
Tầm mắt Kỷ Vọng theo chuyển động của hắn, từ ngước nhìn biến thành nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh lẳng lặng dừng trên người của người trước mặt, giống như là loại thú lớn ngoan ngoãn nào đó.
Lâm Ngôn chớp chớp mắt, xua tan những liên tưởng không thể giải thích của mình, cậu co đầu gối trước đầu gối hắn, ngồi xổm bên cạnh Kỷ Vọng, ngón tay như ngọc, cậu vắt hơi nước góc áo.
Kỷ Vọng không đáp lại, cậu cũng ngượng ngùng không dám giải thích tiếp.
Cậu hợp lý nghi ngờ Kỷ Vọng không nói với cậu là do trông cậu có chút ngu ngốc, sợ cậu ngoài mặt thì cười hì hì, sau lưng thì thọc hắn một dao, cho nên dứt khoát không thèm nói chuyện.
Hệ thống: “…… Là PTSD*.”
“Ồ.” Lâm Ngôn hậm hực, vắt quần áo xong, bắt đầu xoa mái tóc ướt nhẹp của chính mình.
Bỗng nhiên một bao khăn giấy đẩy qua trước mắt cậu, Lâm Ngôn sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, bất ngờ nhìn Kỷ Vọng.

Mây mưa ngoài cửa sổ vẫn bao phủ một vùng rộng, ánh sáng mờ mịt không xác định, dựa vào một sợi ánh sáng còn sót lại, Lâm Ngôn đã thấy rõ mặt Kỷ Vọng.
Đẹp trai, rất đẹp trai, khí chất cũng thật độc đáo, thần bí và lạnh lùng.

Không hổ danh là nam chính!
Sau khi khen nam chủ đẹp trai và tốt bụng trong lòng, Lâm Ngôn nhận khăn giấy, mở khăn mềm mại ra, mùi hoa đều lan tràn trong không khí.
Cậu cong mắt, nghiêm túc nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”
Kỷ Vọng nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trước tiên cũng không bắt đầu lau tóc, động tác Lâm Ngôn không hiểu sao lại dừng một chút, một phút sau, cậu mới dùng khăn giấy, chậm rì rì xoa tóc mình.
Ngoài miệng cũng quen thuộc hỏi: “Ca, anh xem hiện tại hai chúng ta cũng coi như là đã quen biết, chúng ta cùng tâm sự với nhau, anh không muốn biết mấy người vừa rồi là ai sao?”
Kỷ Vọng không tiếng động nhìn cậu.
Lâm Ngôn bừng tỉnh, “Ờ, cũng đúng, những người đó không đáng để anh quan tâm.

Vậy giữa trưa hôm nay anh ăn gì vậy? Hiện tại có đói bụng không?”
Kỷ Vọng lắc đầu.
Lâm Ngôn lại hỏi: “Em nhớ chiều nay anh có tiết thể dục phải không?”
Kỷ Vọng gật đầu.
Lâm Ngôn: “Vậy anh sao lại không đi học thể dục, mà lại chạy đến nơi này? Có phải là…… Có phải là……”
Lâm Ngôn lau mặt, bỗng nhiên nói không được nữa, giọng nói của cậu có chút run, dừng lau tóc tay lại, hít một hơi thật sâu, ngồi xổm trong bóng tối, đối diện với Kỷ Vọng.
“…… Anh có phải không thể nói chuyện đúng không, ca.” Lời nói đến bên miệng, cậu dùng âm thanh nhỏ nhất, nhẹ nhàng thấp giọng hỏi.
Bây giờ, cậu không nhận được phản hồi nhanh chóng nữa.
Nam sinh Alpha trước mặt rũ mắt xuống, tấm lưng gầy gò dựa vào vách tường phía sau, con ngươi tối tăm như một loại thạch đen lạnh lẽo nào đó, là đôi mắt mà nhiều người trong diễn đàn trường học chán ghét nhận xét là đôi mắt ‘vô hồn’, cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào hắn, giống như mặt biển tối tăm yên tĩnh.
Từ trong ánh mắt hắn, Lâm Ngôn đã có được đáp án.
Đáp án này kể cả hệ thống cũng chưa hề nghĩ đến.
Nó hoảng đến rối loạn cả lên, đè xuống dòng dữ liệu bị đứt đoạn, đáp lại Lâm Ngôn: “Là, là như vậy…… Vận khí bị cướp đoạt, phản hồi trên người nam chủ, là loại biểu hiện của bệnh tật nào đó bên ngoài…… Ví dụ như đột nhiên mù, điếc, mất tiếng hoặc là ung thư.”
“Loại biểu hiện này sẽ theo suốt trên người nam chủ cho đến khi vận khí hoàn toàn biến mất, hoặc là nam chủ đoạt lại vận khí của mình, đây là quá trình phát triển lâu dài, mỗi khi cướp đoạt về một chút vận khí là có thể chửa khỏi một chút…… Xin lỗi ký chủ, tôi cũng mới phát hiện ra vấn đề của Kỷ Vọng.”
Nhóm ký chủ trước kia căn bản không thể tiếp cận Kỷ Vọng, cho nên cơ sở dữ liệu của nó chỉ có thể cập nhật đến đoạn kết cục là Kỷ Vọng tự sát, mà không phải đoạn thời gian có chi tiết biểu hiện sự việc phát sinh trên người Kỷ Vọng.
Môi của Lâm Ngôn run rẩy, “…… Mất, tiếng?”
Cậu vô thức mà nhìn Kỷ Vọng để xác thực, ánh mắt bất an lại mờ mịt, cánh môi mở lại khép.
Đôi mắt Kỷ Vọng cụp xuống sâu hơn, lông mi dày, bóng xám che đi gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của hắn, giống như cánh bướm mỏng manh, hầu kết hắn gian nan lăn lộn, phát ra một giọng khàn khàn, khó nghe giống như bị dao cắt.
“……NO.” Hắn nói.
Cái khẩu âm này, Lâm Ngôn vô thức bị hắn chọc cười.
“no?”
Hệ thống không nói nên lời: “…… Người ta hiểu nhiên không thể nói ra trợ từ được!”
Nụ cười của Lâm Ngôn nháy mắt biến mất.
Kỷ Vọng đưa mắt liếc cậu một cái, sau đó không nói gì.
Lâm Ngôn do dự muốn nói là hắn không cần nói nữa, nhưng cũng lại rất muốn tiếp tục nghe hắn nói một chút, dưới sự rối rắm, cậu dứt khoát ngồi lại gần Kỷ Vọng một chút, ánh mắt sáng ngời giống như đang xem con trai lần đầu tiên học nói chuyện với người cha già.
Đầu ngón tay của Alpha với mái tóc đen mắt đen gấp gáp run run, một lần nữa hoà vào bóng tối.

Ngũ quan cũng bị bóng tối như nước bao phủ hoàn toàn, chỉ lộ một đôi mắt đen nhánh hẹp dài, yên ắng, dán chặt vào hoa văn trên sàn nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Không khí lại trở nên nặng nề.
Suy nghĩ của Lâm Ngôn lại lần nữa trở về với tình cảnh hiện tại của Kỷ Vọng, nếu nói lúc trước cậu còn nghĩ đến việc giải quyết từng bước một, nhanh nhất trong vòng 3 ngày có thể thu được sự tín nhiệm của Kỷ Vọng, nhưng hiện tại cậu không muốn trì hoãn nữa.
Trì hoãn một ngày, Kỷ Vọng liền chịu thêm một phần đau khổ.
Hiện tại chỉ là mất tiếng…… Nếu tình hình này trở nên tồi tệ hơn, về sau có thể sẽ bị điếc, mù hay không, cậu đều không xác định được, cũng không dám đánh cuộc vào một trận không chắc chắn này.
Kỷ Vọng, bắt buộc phải rời khỏi trường học.
Mẹ bà, cái bối cảnh abc vườn trường bỏ đi này, lão tử không diễn cùng các người nữa!
Hệ thống: “…… Là abo.”
Lâm Ngôn hừ một tiếng, phấn chấn tinh thần đứng dậy, phủi sạch bụi bậm không cần thiết trên người, vừa đe doạ vừa dụ dỗ hệ thống bù đấp tin tức không đầy đủ cho mình và mở cửa giúp cậu.
“Kẽo kẹt ——”
Cánh cửa mất đi lực đàn hồi tự động mở ra, từ từ đâm vào vách tường bên trong WC.
Một chùm tia sáng nghiêng nghiêng chiếu vào bên trong WC xua tan bóng tối bên trong.
Xa xa là cơn mưa phùn mờ nhạt mênh mông vô tận.
Màn nước che trời, tạo thành kết giới.
Lâm Ngôn đứng giữa ánh sáng và bóng tối, biểu tình nghiêm túc, nốt ruồi nhỏ màu nâu dưới đuôi mắt phảng phất như bị hơi nước làm ướt, tỏ sáng rực rỡ trong trẻo.
“Ca, em đưa anh rời khỏi đây.” Cậu nói.
Bỗng nhiên ánh sáng chói loá chiếu vào đôi mắt, Kỷ Vọng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn đến người ở phía trước.
Mái tóc đen nhánh ẩm ướt theo động tác của hắn xoã xuống bên hai sườn mặt, con ngươi hắn đen nhánh, thật an tĩnh, cũng thật châm chú, nghe giọng nói của người trước mặt.
Thân thể thiếu niên thẳng tắp, tràn đầy sức sống, Kỷ Vọng không thể hiểu tinh thần phấn chấn cùng ý chí chiến đấu của cậu từ đâu ra, giống như bất kể tình huống như nào thì đều có thể vừa lạc quan vừa cứng cỏi đứng lên.
Cậu đưa tay về phía hắn, lòng bàn tay hướng lên trên, làn da trắng nõn nổi lên màu hồng nhạt cùng một tầng mồ hôi bởi vì nắm thật chặt.
“Ca”, cậu lặp lại một lần, giọng nói trong trẻo, sạch sẽ trong sáng: “Anh đi với em đi.

Đừng ở chỗ này, nơi này không thích hợp với người bình thường như chúng ta.”
Cặp mắt kia cũng không né tránh, nhìn chăm chú vào hắn, như ngâm trong dòng suối đá quý róc rách, chân thành và trong sáng.
Kỷ Vọng nhìn đôi mắt đang gần trong gang tấc, an tĩnh hồi lâu, lông mi mới run rẩy, chậm rãi ngoan ngoãn nâng tay lên nắm lấy bàn tay đó.
Dù có tệ đến đâu thì bây giờ cũng sẽ không tệ hơn nữa.
Một cổ lực đạo ập đến, hắn bị kéo người lên, nam sinh nắm lấy tay hắn nhếch môi, đôi mắt hồ ly cong cong, xoay người đi nhanh về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước qua vạch cửa, từ đầu đến cuối không buông tay hắn ra.
Thân hình không vững của hắn bị kéo đi, hơi hơi cong người, cũng theo lực đạo không cho cự tuyệt này, thong thả nâng bước chân đi, từ trong góc loang lổ tăm tối, một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời.
Mưa to tầm tã, bọn họ không quay lại nhìn trường học.
Trong mưa thỉnh thoảng có tiếng thì thầm khe khẽ truyền đến, khó nghe nhưng lại rất vui vẻ.
Đến khi nhảy qua bức tường vây, tạm thời đem Kỷ Vọng rời khỏi trường học, Lâm Ngôn mới quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
……
【đinh —— chúc mừng ký chủ thành công thay đổi một phần…… Bối cảnh của thế giới!】
Trong hư không, tiếng lời tường thuật đã bị hệ thống cùng Lâm Ngôn chặn lại còn đang chăm chỉ làm việc.
【bối cảnh của thế giới đã từ abo thanh xuân vườn trường thay đổi thành —— abo lang bạt giang hồ ( X) abo thành phố lãng mạn ( X) abo gia đình ngắn ngủi ( X) —— tích —— abo phản công báo thù ( √)! ——】
【một câu tóm tắt chính thức thay đổi thành —— tôi muốn đem tất cả những gì tôi đã mất, toàn bộ đều lấy về ( tức giận)——!】
【chỉ số xem năm sao! Thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng! Sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!】
________
Lời của editor:
(*): là một tập hợp các phản ứng có thể xuất hiện ở những người đã trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện đau buồn đe dọa tính mạng hoặc sự an toàn của họ (hoặc tính mạng và sự an toàn của những người xung quanh họ).

Nói tắt là (PTSD) rối loạn căng thẳng sau chấn thương.
Chương này bé Ngôn vừa buồn cười vừa đáng yêu, còn Kỷ Vọng lại rất đáng thương, nếu bé Ngôn không đến thì ổng phải đau khổ đến nhường nào, bởi vậy bé Ngôn chính là thiên thần đã cứu rỗi Kỷ Vọng.
Tổng kết chương này của tui: Chương này vừa dễ thương vừa buồn cười lại vừa đau lòng.

(Đối với tui là vậy)
Với lại chương này tận 7000 mấy chữ, tui vừa đánh vừa chỉnh sửa muốn gãy luôn cái tay, hư luôn cái não, tuần này làm sớm nghỉ sớm, (nếu siêng năng thì chủ nhật tui sẽ ra chương tiếp.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui