Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh





Trùng Dương đại sư ở dưới chân núi nhặt được Mạc Duật vẫn nằm trong tã lót. Lúc ấy mây đen dày đặc, chỉ có chỗ Mạc Duật nằm là một mảnh trời quang. Trùng Dương đại sư kinh hỉ ôm lấy Mạc Duật, phát hiện hắn mở to hai mắt, không khóc không nháo, đáy mắt trong suốt, cực kỳ cơ trí, hiểu thấu thiên cơ. Trùng Dương đại sư bị nhìn đến tâm thần chấn động. Đứa trẻ nho nhỏ này tương lai nhất định không phải phàm nhân.

Về sau, Mạc Duật quả thực nghiệm chứng tiên đoán của Trùng Dương đại sư, ba tuổi tập viết, bốn tuổi học võ, năm tuổi học y, sáu tuổi nhập đạo. Đến nay đã hơn mười năm, Trùng Dương đại sư cảm thán nghĩ, hắn xem như đã đem bản sự suốt đời đều dạy cho vị đệ tử này.

Thiên phú của Mạc Duật quả thực làm cho Trùng Dương đại sư vừa yêu vừa hận. Hắn mặc dù uyên bác cường đại, nhưng đạo lí đối nhân xử thế lại một điều cũng không hiểu. Trùng Dương đại sư không phải loại người cổ lỗ sĩ, cho dù là yêu ma, nếu thấy có đức hạnh, không làm việc ác, hắn đều chỉ đơn giản đuổi về trong kết giới. Nhưng Mạc Duật lại thập phần cường ngạnh, chỉ cần gặp được yêu quái, không cần nghe giải thích trực tiếp tru sát. Cứ tiếp tục như thế, không biết Mạc Duật có thể bảo trì bản tâm hay không, nếu hơi có lệch lạc, rơi vào ma đạo, sợ là sẽ tạo nên một trận náo động.

Vài năm qua đi, nghe nói trong kinh thành yêu ma hiện thế, Mạc Duật tuân mệnh đi trừ yêu. Trùng Dương đại sư tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không thể ngăn cản hắn xuống núi thao luyện, chỉ vạn phần đốc xúc, dặn dò hắn đừng thương tổn người vô tội. Nhưng ở trong mắt Mạc Duật, tà ma yêu quái đều đáng chết, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cái. Mạc Duật xuất sư từ danh môn, mặc dù thân mang sát khí không người nào dám tiếp cận, nhưng tất cả những nơi hắn đi qua, mọi người đều trải đường hoan nghênh. Bởi vì Mạc Duật vừa đi qua, liền không còn loạn lạc. Không ai dám khinh thị thiếu niên vừa cập nhược quán này, không ai không phải kêu hắn một tiếng đại sư. Tên tuổi của hắn từ nay về sau được lan truyền, cực kỳ nổi danh.

Sở Nghi Nhân một bên nghe kể chuyện, một bên hỏi hệ thống kịch tình. Mạc Duật chỉ vừa xuống núi, chưa gặp được mấy con yêu bọn họ, cốt chuyện còn chưa bắt đầu. Nàng quyết định phải ở trước thời điểm hắn xuất hiện bắt cóc nữ chủ, lại cùng Tân Từ - ân nhân cứu mạng mấy trăm năm trước của nữ chủ bồi dưỡng cảm tình cho thật tốt, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc tránh đi Mạc Duật, cùng nhau khoái trá sinh hoạt.

Sở Nghi Nhân càng nghĩ càng sung sướng, lôi kéo Phùng Bội Như, không nề nà nàng bị phiền đến, lặp đi lặp lại nói:

“Tỷ tỷ, vừa nghe liền biết tên đạo sĩ Mạc Duật kia không phải người tốt, về sau gặp được hắn, nhớ rõ xoay người bỏ chạy!”

Sở Nghi Nhân cảnh giác làm cho Phùng Bội Như có vài phần buồn cười. Ánh mắt nhìn người của nha đầu này cũng không quá sắc bén, tỉ như nói vài đại thúc bán bánh bao lúc nãy, ngay cả việc các nàng là đồng loại cũng không phát hiện. Phùng Bội Như tự nhiên biết nguyên thân của Sở Nghi Nhân. Đi vào thế gian này vài thập niên, lần đầu tiên nàng gặp được đồng loại, hơi ngốc ngốc, không rành thế sự, thoạt nhìn chính là mới biến hóa không lâu, đối với thế gian tràn ngập tò mò, lại không biết thế gian hiểm ác, mặt người dạ thú, nếu cứ tiếp tục hồ đồ như vậy, khẳng định sẽ bị lừa gạt. Vừa nghĩ như vậy, Phùng Bội Như trong lòng mềm nhũn, quyết định dẫn theo vãn bối Sở Nghi Nhân này đi ra mở rộng tầm mắt.

“Muội muội hình như đối Mạc đại sư có chút thành kiến?”

Sở Nghi Nhân phồng hai má, tức giận bất bình nói:

“Người như thế ở chỗ của ta chính là kêu trang bức, tự cho mình là soái khí, lãnh khốc cuồng bá, cả địa cầu đều chuyển động xung quanh hắn. Thật đáng ghét! Tỷ tỷ không nghe thấy sao, hắn mặc kệ người ta là yêu quái tốt hay xấu, chỉ cần nhìn thấy liền giết, khẳng định chính là một tên cuồng sát biến thái! Bộ dạng của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ai biết tên biến thái kia có thể nảy sinh ý đồ xấu đối với tỷ tỷ hay không?!”

Đối với dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của Sở Nghi Nhân, Phùng Bội Như chỉ cười trừ. Bất quá, nghĩ đến thói quen chẳng phân biệt được yêu quái nào tốt, yêu quái nào xấu liền hạ độc thủ của Mạc Duật, thật sự có vài phần lo lắng. Nàng cũng không muốn làm huyên náo cho mọi người đều biết. Tu vi của nàng đã viên mãn, chỉ cần báo ân xong, liền có thể trở về an tâm độ kiếp. Nếu không khéo nhìn thấy Mạc Duật, nàng cũng sẽ né tránh, thiếu gây sự là tốt nhất. Phùng Bội Như vốn còn lo lắng tính cách bộp chộp của Sở Nghi Nhân, sợ nàng nghe được sự tích của Mạc Duật xong liền cảm thấy hứng thú muốn đi tìm hắn. Hiện tại để nàng hiểu lầm cũng tốt, có thể giảm bớt chút lo lắng.

Thanh âm các nàng nói chuyện tuy nhỏ, nhưng không cố ý giấu diếm, có người nghe đến mấy lời nói lỗ mãng này, muốn cho các nàng một chút giáo huấn, nhưng nhìn thấy là hai vị nữ tử xinh đẹp như hoa, khí chất bất phàm, nhất thời giận mà không dám nói, trong lòng suy đoán đây là tiểu thư khuê các từ gia tộc nào đi ra, cho dù không biết trời cao đất rộng, nhưng thân phận nói không chừng còn cao hơn so với bọn hắn. Thế giới tu tiên vốn là coi trọng thực lực cùng bối cảnh, bọn họ mặc cảm, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận.

Tố Dĩ hơi hơi run rẩy đóa hoa, phân chút tâm thần nghe ngóng vài vị đại hiệp bên cạnh đối thoại. Nhưng bọn họ trừ bỏ thảo luận làm sao để tiêu diệt yêu quái, làm sao để kêu gọi thêm một ít cao nhân rời núi, không nghe được tin tức gì hữu dụng.

Tố Dĩ có chút tò mò, vì sao nàng lại biến thành một đóa hoa, có phải cùng trận hỗn chiến trăm ngàn năm trước có liên quan hay không? Từ khi bước vào nhân gian, loại ý niệm này luôn thúc giục nàng tìm kiếm cái gì đó. Tố Dĩ có chút mờ mịt, nếu nàng có thể hóa thành hình người, liền có thể tự mình đi Nam Tuyết Sơn, tìm sư huynh hỏi rõ ràng. Bất quá, nàng loáng thoáng cảm thấy, nơi này đã không phải thế giới mà nàng từng sinh sống, cũng không khẳng định là sẽ tìm được sư huynh.

Sở Nghi Nhân nói được hăng say, tùy tiện cầm lấy cái chén lên uống. Phùng Bội Như đang muốn ngăn cản, đã thấy hai gò má Sở Nghi Nhân ửng đỏ, choáng váng loạng choạng nói:

“Tỷ tỷ, hương vị của rượu này thật kỳ quái!”

Ngửi được mùi, Phùng Bội Như biến sắc:

“Rượu Hùng Hoàng!”

Tố Dĩ cũng bị kinh động. Rượu Hùng Hoàng chính là thứ tối kị của yêu vật, uống nhầm một chút liền biến hóa. Nhưng Sở Nghi Nhân đã sớm thần chí không rõ, Phùng Bội Như đành phải kéo tay nàng:

“Muội muội, mau rời đi!”

Lúc này, một chiếc đũa bay sát qua chính giữa hai nàng, cắm vào vách tường phía sau. Phía trên chiếc đũa đang "ong ong" tác hưởng còn lưu lại dày đặc hàn khí. Phùng Bội Như bị uy áp cường đại này làm rung động, không khỏi khựng lại động tác.

“Lưu lại.”

Thanh âm lạnh lùng ẩn chứa sát khí, làm cho từ đáy lòng các nàng trào ra sợ hãi tột cùng. Mọi người đều ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy trong góc khách điếm có một nam tử thanh y đang ngồi. Hắn đầu đội vi mạo che khuất khuôn mặt, nhưng giơ tay nhấc chân đều có thể thấy được một cỗ khí thế thập phần khiếp người.

Dưới sự uy hiếp của hắn, không ai dám mở miệng nói chuyện, thậm chí ngay cả hô hấp đều cảm thấy dị thường khó khăn.

Tố Dĩ cẩn thận quan sát nam tử kia, đột nhiên cảm giác được một hơi thở quen thuộc - xem ra lại là người quen.

Sở Nghi Nhân tựa hồ đã say, vẫn mê man không nhúc nhích nằm ở trong lòng Phùng Bội Như. Mà Phùng Bội Như tuy rằng nhìn như trấn định, kỳ thật trong nội tâm thập phần khẩn trương. Tu vi của nàng mặc dù không thấp, nhưng người này rất bí hiểm, nàng lại đang mang theo Sở Nghi Nhân không thể hành động, chỉ sợ lần này khó thoát khỏi một kiếp.

“Vị công tử này, vì sao phải ra tay với tỷ muội chúng ta?”

Nam tử cũng không để ý tới Phùng Bội Như. Hắn vuốt lợi kiếm trên tay, lạnh lùng nói:

“Đáng chết.”

Vừa dứt lời, một cỗ sát khí nồng đậm đâm thẳng vào trong lồng ngực Phùng Bội Như. Nàng phải điều động yêu khí toàn thân, mới đem khẩu trọc khí kia đè ép xuống. Người này......nàng cắn môi dưới, hai tay nhanh chóng kết ấn. Nhưng động tác của nàng sớm bị nam tử phát hiện, thanh kiếm trên tay hắn giống như có linh trí, tự phi ra tập kích các nàng. Phùng Bội Như bị đâm một kiếm ngay ngực. Trong lúc cuống quít, nàng xuất chưởng tập kích nam tử, nhưng chỉ có thể làm nát nửa phiến tay áo của hắn, còn hắn thì vẫn lông tóc không tổn hao gì. Phùng Bội Như nhận lấy phản phệ, bị thương nặng, phun ra một ngụm máu.

“Yêu nghiệt, dám gan lớn động thủ!”

Nam tử không giận mà uy. Người trong khách điếm đều sợ hãi né tránh. Phùng Bội Như chống cự mệt mỏi, mắt thấy kiếm sắp đâm trúng người mình, chậu hoa Tố Dĩ trong lòng Sở Nghi Nhân đột nhiên bộc phát ra một trận cường quang.

Nam tử bị cường quang chiếu tới, nhắm mắt lùi lại mấy bước, trong lòng cảm thấy không ổn, lại mở mắt ra tìm kiếm, người quả nhiên không thấy.

Trong lúc vội vàng thoát đi, Tố Dĩ vô tình cách vi mạo đối diện với ánh mắt lạnh thấu xương kia. Đóa hoa của nàng nhẹ nhàng run rẩy, tại khoảnh khắc bọn họ nhìn nhau, nàng bỗng có loại cảm giác bị nhìn thấu. Sẽ không bị phát hiện đi? Thân là yêu vật, trời sinh đối với cường giả e ngại, Tố Dĩ không thể ngăn cản bản năng. Nàng cuộn mình lại, lúc này mới cảm giác được bản thân mình nhỏ yếu như thế, nhu nhược đến không thể phản kháng.

Sau khi rượu tính trong cơ thể Sở Nghi Nhân tiêu tán, tỉnh lại biết mình thiếu chút nữa gặp rắc rối, thật vất vả mới chạy trốn được, nàng liền thở dài nhẹ nhõm một hơi:

“Thật là làm ta sợ muốn chết, tỷ tỷ, người kia là ai?” Nàng chỉ cảm nhận được sát khí, nhưng không thấy rõ bộ dáng của người nọ.

“Mạc Duật.”

“Cái gì, là hắn!” Sở Nghi Nhân kích động nhảy dựng lên, nhưng chuyện khiến nàng cảm thấy tức giận là:

“Sao hắn có thể tùy tiện nói người khác là yêu nghiệt như vậy!”

Cho dù đã tu hành nhiều năm, nhưng Sở Nghi Nhân vẫn xem bản thân mình là nhân loại, chỉ khi mắng chửi người mới nói từ yêu nghiệt, nàng đương nhiên thực mất hứng.

Phùng Bội Như lại nghĩ Sở Nghi Nhân tức giận là vì Mạc Duật đã ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận các nàng, buồn cười nói:

“Vì sao hắn không thể nói? Chúng ta chính là yêu nghiệt.”

Nàng xoay người, xung quanh nổi lên tràn ngập sương trắng, sau khi sương mù tiêu tán, trước mắt thế mà lại xuất hiện một con bạch xà thật lớn. Sở Nghi Nhân nhìn đến miệng đều nới rộng ra. Tuy rằng nàng biết nguyên thân của nữ chủ là một con bạch xà, nhưng nàng vẫn luôn nhìn thấy nữ chủ trong bộ dáng nhân loại, ngay cả việc chính mình là rắn đều quên, bất chợt nhìn thấy nguyên hình thật đúng là khủng hoảng.

Sở Nghi Nhân cũng biến trở về một con rắn lục, xì xì hưng phấn nói:

“Tỷ tỷ, thật khéo a! Muội muội cũng là rắn, về sau có thể cùng đồng hành với tỷ tỷ không?”

Bộ dạng của Sở Nghi Nhân ngốc nghếch đến không đành lòng nhìn thẳng. Phùng Bội Như rõ ràng đã sớm nhận ra, chỉ có nàng còn vui sướng nhận thức đồng loại. Tố Dĩ lại đem thân thể thu lại, vừa rồi dùng pháp thuật đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng.



-- Tiểu kịch trường --

Sở Nghi Nhân: "Thật đáng sợ, Pháp Hải không phải là hòa thượng sao, vì cớ gì hắn có thể sử dụng vũ khí? Cho dù là đạo sĩ, phụ kiện cũng nên là chổi lông gà hoặc phất trần a! Cho dù sử dụng kiếm, cũng là kiếm gỗ mới đúng. Thật quá không chuyên nghiệp!"

Hệ thống: [Bởi vì đây là tiểu bạch văn.]

Sở Nghi Nhân: "Hệ thống, câu trả lời của ngươi rất không có thành ý!"

Hệ thống: [Bởi vì phất trần cùng kiếm gỗ không thể biểu hiện ra khí thế cao lãnh, khốc huyễn cuồng bá của hắn.]

Sở Nghi Nhân: "......" ( ̄- ̄|||)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui