Cứu Vớt Nam Chính Khỏi Vận Mệnh Vật Hi Sinh





La Chi Hoán cười nói:

“Thân là hồ yêu, ta có tận mấy cái mạng, lấy một cái đến trao đổi cũng không khó.”

Mạc Duật lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm đông lạnh đến mức có thể kết thành một tầng băng:

“Điều kiện?”

“Ngươi tự sát đi.” La Chi Hoán vừa dứt lời, liền cảm thấy bầu không khí có chút hít thở không thông. Hơn nữa, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một đám thực vật hình dáng dị thường nguy hiểm.

Đây là năng lực của Tố Dĩ đi. Hắn híp lại con mắt, thoải mái nói tiếp:

“Ha ha, nói giỡn mà thôi. Chỉ cần Tố cô nương chịu lưu lại ở chỗ ta mười năm......Đừng vội cự tuyệt, nơi nàng ở sẽ thực an toàn.”

“Mục đích của ngươi?”

“Có lẽ là vì tinh khí thiên nhiên trên người Tố cô nương thực hấp dẫn đi......Thỉnh kiềm chế sát khí, yên tâm, ta sẽ không hạ thủ đối với nàng. Ta không phải loại ăn chay.”

Khuôn mặt tươi cười của hồ ly luôn làm cho người ta chán ghét, nhưng song song với sự giảo hoạt chính là trí tuệ vô song của hắn. La Chi Hoán quả thực có phương pháp đổi mạng, chỉ không biết đề nghị mà hắn đưa ra là thật tâm hay là một phép thử.

“Ngươi với ta không có giao tình, cũng không có ân oán, tin hay không tùy ngươi. Dùng mười năm thời gian của Tố cô nương đổi về tánh mạng của nàng, thực đáng giá không phải sao?”

Tố Dĩ đáp ứng rồi, cho dù Mạc Duật biểu hiện muốn cự tuyệt rõ ràng như vậy.

“Đi tìm Trùng Dương đại sư đi, chàng đã nhiều năm không trở về. Ta cũng nên đi yêu tộc nhìn xem, tuy rằng nơi ở của yêu tu không nhất định sẽ thích hợp với ta, nhưng lại rất dễ nghe ngóng tin tức, nhàn hạ nhiều năm như vậy, cũng muốn chăm chỉ một chút, bằng không sẽ lạc hậu nhiều lắm, lại bị người ta chê cười.”

“Ta sẽ không cười nàng.”

Tố Dĩ nhìn Mạc Duật, trong mắt tràn ra nhè nhẹ ý cười:

“Mạc Duật, chàng đang làm nũng với ta sao? Thật hoài niệm.”

Trông thấy vẻ mặt của Mạc Duật có chút không được tự nhiên, nàng lại ôn nhu nói:

“Đừng lo, trên đời này còn không có thứ có thể vây khốn ta.”

“Ta không thể để nàng mạo hiểm.”

“Đúng vậy, cho nên ta chỉ đi một lần thôi. Thời hạn mười năm vừa kết thúc, chàng hãy đến tiếp ta."

Nàng nhàn nhạt liếc sang La Chi Hoán:

"Nếu có ai ngăn cản, chàng không cần khách khí.”

Sự bình tĩnh của Tố Dĩ luôn có thể dễ dàng vuốt phẳng cỗ bạo ngược trong lòng Mạc Duật. Trong khoảng thời gian ở cùng nhau này, hắn đã buông lỏng rất nhiều. Nhưng bởi vì như vậy mới khiến cho người khác thừa cơ mà vào không phải sao? Mạc Duật vẻ mặt không thể phân biệt nhìn về phía La Chi Hoán.

La Chi Hoán cũng không để ý thái độ không thân thiện của Mạc Duật, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

"Thật sự là quá khinh xuất! Mạc Duật, tự mình đem linh hồn chi nguyên đưa đến trên tay ta, ta cũng sẽ không dễ dàng trả lại nha. Nếu Tố Dĩ không còn, Mạc Duật sẽ thực cuồng bạo đi, muốn giết người đi, sau đó......liền bị cắn nuốt, rơi xuống linh hồn."

La Chi Hoán thập phần chờ mong vở kịch mà hắn đã xếp đặt hồi lâu kia.

******

Tố Dĩ cùng Mạc Duật tính tình giống nhau, đối với những người khác đều không có tính nhẫn nại. Nàng liếc mắt nhìn La Chi Hoán đang mỉm cười tươi tắn, thản nhiên hỏi:

“Ngươi thích tinh khí thiên nhiên của ta?”

“Ai không thích mùi hoa đâu.” La Chi Hoán cười như gió xuân. Thanh âm ôn nhuận giống như tiếng đàn, cực kỳ dễ nghe. Thời điểm hắn nghiêm túc nhìn một người, thực có thể làm cho người đó có cảm giác như mình chính là toàn bộ thế giới của hắn.

Rất nhiều nữ yêu đều vì vậy mà lạc trong mị lực của hắn. Nhưng đối với người khó hiểu phong tình như Tố Dĩ, nàng rất nhanh liền chuyển ra ánh mắt. La Chi Hoán cơ hồ giống như vứt mị nhãn cho người mù xem.

“Ta cũng không biết trên người ta có mùi thịt gà.” Nghe nói hồ ly thích ăn thịt gà vụn, loại tin đồn như vậy quả thực tràn lan khắp nơi.

“Tố cô nương thực biết nói giỡn.”

“Ngươi cùng Sở Nghi Nhân đang bí mật âm mưu cái gì đi?”

“Ha ha, bị phát hiện? Tố cô nương không cần căng thẳng, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi.”

Trong giọng nói của La Chi Hoán không hề có vẻ kinh ngạc vì bị bắt bài, mà ngữ khí của Tố Dĩ cũng không khẩn trương:

“Các ngươi không phải là đối thủ của Mạc Duật.”

“Không thử xem, ai biết được.”

“Vậy chờ tin tức tốt của ngươi.” Tố Dĩ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, sau đó liền đóng cửa phòng lại, đem chủ nhân của nó ngăn ở bên ngoài.

Ai lợi dụng ai, không đến một khắc cuối cùng, ai biết được! Nơi này linh khí cũng không tệ lắm. Tố Dĩ lười biếng duỗi thắt lưng. Thời gian mười năm này, mong rằng có thể ngủ một giấc cho thật tốt.

Ngoài cửa, nụ cười của La Chi Hoán vẫn không hề thay đổi. Hắn sờ cằm, có chút đăm chiêu. Thật là đáng tiếc, đổi mệnh không đổi hồn, thật sự có thể sống sót sao? Hắn liền mỏi mắt mong chờ đi.

******

Mạc Duật trở lại sư môn, liền phát hiện Trùng Dương đại sư sắc mặt trầm trọng. Hi vọng mỏng manh trong lòng hắn lập tức rơi vào đáy cốc. Trùng Dương đại sư đã sớm biết chuyện giữa hắn cùng Tố Dĩ. Nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện Mạc Duật gây ra, Trùng Dương đại sư đều gánh vác áp lực, chống đỡ cho hắn. Mạc Duật tuy rằng không biểu hiện cái gì, nhưng đối với Trùng Dương đại sư quả thực phi thường kính trọng. Nếu lần này làm hắn khó xử, Mạc Duật quyết định một mình tránh đi, đến biên giới yêu tộc chờ cho kỳ hạn mười năm trôi qua lại tính tiếp.

Trùng Dương đại sư lui xuống tất cả đệ tử, nhìn Mạc Duật thở dài:

“Mạc Duật, Tố Dĩ chính là dị loại.”

Mạc Duật nghi hoặc nhìn về phía Trùng Dương đại sư.

“Đại chiến qua đi, tam giới mặc dù nhìn có vẻ yên bình, nhưng quan hệ lẫn nhau vẫn tương đối bất ổn, gần trăm năm qua hỗn loạn không ngừng. Cho dù Tố Dĩ thật sự là linh vật từ thiên địa biến thành, nhưng dị động hơn mười năm trước chính là vì nàng mà xuất hiện. Linh vật sinh ra, thế nhân tranh đoạt. Sự rung chuyển này tất sẽ làm thế gian bất an, cuối cùng chịu không nổi đại họa.”

“Hết thảy chuyện này không có quan hệ gì đến Tố Dĩ. Nàng vô tâm xâm nhập phàm thế. Chờ cho tu vi của nàng viên mãn, đệ tử liền cùng nàng ẩn cư.”

Trùng Dương đại sư lại lắc đầu:

“Trong thiên hạ làm gì có chỗ ẩn thân. Mạc Duật, ngươi cùng nàng dù sao cũng là bất đồng chủng tộc. Chuyện của Tố Dĩ, trên trời đã định trước......”

“Thật xin lỗi, sư phụ.”

“Mạc Duật, vì sao ngươi cứ khăng khăng một mực? Hơn mười năm tu hành, ngươi liền cam tâm hủy đi như vậy?”

Mạc Duật rút ra Thanh Phong Kiếm. Thanh kiếm hồi lâu không được ra khỏi vỏ, sung sướng phát ra tiếng kêu to. Trùng Dương đại sư biết Mạc Duật sẽ không làm thương tổn mình, chỉ lo lắng hắn bị yêu vật tác động đến thần trí.

Đột nhiên, Mạc Duật phản thủ đem kiếm đâm vào ngực. Trùng Dương đại sư kinh hãi, đang muốn ngăn cản lại bị Mạc Duật cự tuyệt:

“Một kiếm này, hoàn trả ân cứu mạng của người.”

Trùng Dương đại sư khiếp sợ nhìn Mạc Duật rút ra kiếm, chưa kịp can ngăn, Mạc Duật lại hướng tới bụng đâm vào.

“Một kiếm này, hoàn trả công ơn dưỡng dục của người.”

Trùng Dương đại sư run rẩy vươn tay. Hắn đã hiểu được ý tứ của Mạc Duật. Cho nên, hắn chỉ có thể trầm mặc nhìn Mạc Duật lại rút kiếm, đâm vào bả vai.

“Một kiếm này, hoàn lại công dạy dỗ của người.”

Mạc Duật đem kiếm cắm xuống mặt đất, chống đỡ thân thể đã sắp đứng không vững. Máu tươi vương vãi đầy đất, nhưng Mạc Duật phảng phất như không thấy, thanh âm của hắn vẫn như cũ lãnh đạm mà kiên định:

“Từ nay về sau, tất cả tai họa mà Mạc Duật gây ra, không hề có quan hệ gì với đại sư nữa.”

Trùng Dương đại sư sao có thể không hiểu ý nghĩ của Mạc Duật. Từ lúc hắn bắt đầu tu hành, Trùng Dương đại sư liền biết sẽ có một ngày như vậy. Ánh mắt hắn trong suốt như mặt giếng cổ, sâu không thấy đáy, đăm đăm nhìn Mạc Duật, sau cùng chỉ thốt ra một tiếng thở dài:

“Ngươi......Aiz~, hết thảy đều là số mệnh!”

Trùng Dương đại sư hạ xuống ống tay áo, xoay người sang chỗ khác:

“Đi đi, coi như cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua ngươi.”

Mạc Duật quỳ xuống dập đầu ba cái, cầm lấy Thanh Phong Kiếm dứt khoát rời đi.

Cho dù tinh phong huyết vũ, cho dù hủy thiên diệt địa, nếu người trong thiên hạ phụ ngươi, ta liền phụ người trong thiên hạ.

******

Mười năm đối Tố Dĩ mà nói cũng không dài, so với mấy ngàn năm ở trong Mây Mù Chi Cảnh, đây chỉ bằng thời gian nàng đánh vài giấc ngủ. Nhưng lần này, chất lượng giấc ngủ của nàng không tốt lắm, luôn có người luẩn quẩn ở bên ngoài, còn có yêu tu ý đồ muốn tiến vào mộng cảnh của nàng.

Cư dân yêu tộc thật sự quá mức nhiệt tình. Tố Dĩ luôn phải tiêu phí nửa ngày thời gian đem những vị khách không mời kia “thỉnh” trở về. Bởi vì ngủ không đủ giấc, Tố Dĩ liền sinh ra chút bực bội. Nàng khiến cho thực vật trong viện sinh trưởng cực kỳ tốt, đem toàn bộ phòng ở đều vây kín, một khe hở cũng không lưu lại cho bọn họ nhìn lén. Còn có chút ít cây hoa có thể giúp nàng tẩy sạch “cỏ dại”, ví như thực vật có chứa khói mê hoặc độc tố, đảm bảo sẽ chiêu đãi bọn họ chu đáo. Tóm lại, bọn họ ở bên ngoài chơi thật sự bận rộn, cũng không lại rảnh rỗi quấy rầy nàng.

Linh khí trong yêu tộc xác thực nồng đậm, nhưng trong đó hỗn hợp với một chút tạp khí không thuần khiết, làm cho Tố Dĩ hấp thụ không quen. Loại bỏ hết tạp chất, những thứ mà nàng có thể hấp thu cũng không còn lại bao nhiêu, vừa so sánh như vậy, còn không bằng ở trong mây mù chi cảnh tu hành. Bất quá, sinh vật ở nơi này rất đa dạng, cũng coi như tiêu pha một chút thời gian tu luyện nhàm chán của nàng.

Một ngày nọ, cửa sổ của nàng lại bị gõ vang, bên ngoài truyền đến một thanh âm quen thuộc:

“Tố cô nương, thời hạn mười năm đã đến, có phải nên đứng dậy hay không?”

Tố Dĩ chậm rãi mở mắt, tản đi thực vật bên ngoài phòng, nhìn thấy La Chi Hoán nghênh diện mà đến, cùng với Sở Nghi Nhân đã trở nên yêu diễm rất nhiều.

“Tố Dĩ, Mạc Duật đã giết đến yêu giới. Chúng ta đều là yêu tộc, ngươi sẽ theo chúng ta cùng nhau tác chiến đúng không?” Sở Nghi Nhân đầy cõi lòng chờ mong nhìn về phía nàng.

Muốn cho nàng cùng Mạc Duật tự giết lẫn nhau? Bọn họ cũng quá tự tin đi.

Ánh mắt đạm nhạt của Tố Dĩ làm cho Sở Nghi Nhân dâng lên cảm giác kỳ quái. Nàng tiếp tục khuyên bảo:

“Tố Dĩ, ngươi mau theo chúng ta cùng nhau thuyết phục Mạc Duật. Ta sẽ thay các ngươi cầu tình.”

“Tố cô nương, ngươi đừng cậy mạnh, mau đáp ứng. Yêu tộc chúng ta cũng không phải loại yêu quái bất cận nhân tình*.”

(*không để ý tới tình nghĩa*)

“Đúng vậy, Tố Dĩ, ta biết mọi người đều hiểu lầm các ngươi, nhưng ngươi không cần cứng đối cứng. Tu vi được đến cũng không dễ dàng, nếu bị thương sẽ không tốt.”

Tố Dĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thời điểm bọn họ kinh hỉ, nghĩ nàng đã chịu đáp ứng, nàng lại nói:

“Ở trong kết giới tràn ngập độc khí tu luyện mười năm, cho dù không ảnh hưởng đến tu vi, thân thể cũng sẽ bị hao tổn, các ngươi là nghĩ như vậy sao?”

Sở Nghi Nhân cùng La Chi Hoán khiếp sợ nhìn nàng, không nghĩ tới lại bị Tố Dĩ phát hiện.

“Linh khí của ta trời sinh có thể tinh lọc độc tố. Chỉ sợ các ngươi còn không biết, độc khí cũng có thể bị chuyển thành nguyên tố cho ta hấp thu.”

Trong tay Tố Dĩ ngưng kết thành một khối hắc khí, Sở Nghi Nhân cùng La Chi Hoán khẩn trương nhìn nàng, đã thấy nàng tùy tiện đem khối hắc khí kia thả vào cái ao trong viện. Nước ao trong suốt nháy mắt liền biến thành hắc thủy. Từng đợt khói trắng từ trong nước bay ra, nhìn rất khiến người ta sợ hãi.

“Không cần căng thẳng, ta không sát sinh.”

Biểu tình của La Chi Hoán có chút cứng ngắc, nhưng hắn che giấu rất khá, ngữ khí vẫn ôn hòa vô hại như cũ:

“Tố cô nương, mười năm ở chung, cho dù không thể thành bằng hữu, ngươi cũng coi như là khách nhân của chúng ta, hẳn là sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà của gia chủ đi?”

“Các ngươi muốn giam giữ ta? Bằng một cái mạng của ngươi, liền muốn khống chế ta?”

Tố Dĩ cuồng vọng như thế, làm La Chi Hoán cũng vô pháp bình tĩnh:

“Tố cô nương, hay là ngươi......”

“Đa tạ ngươi đã liều mình đánh nước cờ tình cảm, đáng tiếc đối với ta vô dụng, khiến ngươi uổng phí tâm cơ rồi. Nhưng nhắc đến chuyện làm khách, sự chiêu đãi của các ngươi cũng không quá có thành ý đâu.”

Tố Dĩ chậm rãi đi tới, hai người kia liền cảnh giác lui về phía sau từng bước:

“Các ngươi đã mời đến một vị khách tốt như vậy, không bằng trước khi thay các ngươi gặp khách, ta muốn mượn một thứ, các ngươi nhất định sẽ đồng ý đi.”

“Là cái gì?!” La Chi Hoán còn chưa kịp phản ứng, Sở Nghi Nhân đứng ở cạnh cửa đột nhiên bị dây leo làm sẫy chân. La Chi Hoán thầm nghĩ Tố Dĩ sẽ gây bất lợi gì đối với Sở Nghi Nhân, đang chuẩn bị phòng ngự, Tố Dĩ thế mà đã phi thân rời khỏi.

“Đuổi theo!” La Chi Hoán đen mặt, lạnh lẽo gọi người.



-- Tiểu kịch trường --

La Chi Hoán: "Thật là đáng tiếc, đổi mạng không đổi hồn, cũng có thể sống sót sao?"

Sở Nghi Nhân: "La Chi Hoán, ngươi đã quên một cái mạng của ngươi còn đang bị dẫm nát dưới chân Tố Dĩ sao?"

La Chi Hoán: (~_~メ) "Ngươi rốt cuộc đứng ở bên nào, lần trước quăng khói mù hỗ trợ bọn họ chạy thoát, bây giờ còn dám nhắc tới chuyện này?!"

Sở Nghi Nhân: "Chỉ tưởng tượng đến cảnh ngươi cùng với cái đuôi của ngươi liều mạng, có chút kỳ quái mà thôi."

La Chi Hoán: (╬ ̄ ∆  ̄) "Vô luận có bị chém đứt hay không, cái đuôi cũng sẽ không biết chiến đấu, thỉnh không cần suy tưởng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui