Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương


- Cứu anh Tiếu Giang! -
Hứa Hiện lập tức hoàn hồn trở lại vội kéo Lý Như Nguyệt đang túm chặt lấy tay của cô, lo lắng gọi: "Anh Tiếu Giang!"
Lý Như Nguyệt quyết ý không để Hứa Hiện tiếp xúc với Tiếu Giang, bà vội dùng sức níu người lại không chịu thả.

Con người Tiếu Giang cũng không tệ nhưng để thằng bé liên lụy khiến Hứa Hiện bị thương, bà sẽ không muốn để hai đứa trẻ tiếp xúc.

Bà là một người mẹ, ở giữa Tiếu Giang và Hứa Hiện, bà đương nhiên chọn Hứa Hiện.

"Việc học của Tiếu Giang rất nhiều, không cho phép con lại chạy sang gây chuyện phiền phức cho thằng bé!"
Hứa Hiện nhíu chặt lông mày, lo lắng giải thích: "Không phải con muốn gây phiền phức cho anh ấy!"
Lý Như Nguyệt vô tình lôi Hứa Hiện vào trong nhà, hùng hùng hổ hổ nói: "Con chính là phiền phức đấy! Có làm gì cũng đều gây ra phiền phức cho thằng bé, con cứ ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ! Nếu để mẹ biết con lén chạy ra ngoài, mẹ sẽ đánh gãy chân của con đấy!"
"Mẹ!" Lần đầu Hứa Hiện phát cáu với Lý Như Nguyệt: "Con nói xong với anh Tiếu Giang sẽ trở về nhà ngay! Tuyệt đối sẽ không nhiều chuyện!"
Lý Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn về hướng nhà Tiếu Giang, nếu như Hứa Hiện muốn gặp Tiếu Giang thì ở trường học cũng có rất nhiều thời gian, có thể khiến Hứa Hiện bị dồn ép tới mức phải cầu xin bà để con bé đi gặp Tiếu Giang, vậy thằng bé cũng hẳn là phải hiểu rõ thái độ của bà nên mới trốn Hứa Hiện.

Lý Như Nguyệt không muốn bức ép Hứa Hiện đến bước đường cùng, khiến con bé chán ghét bà.

Suy nghĩ một lát, Lý Như Nguyệt buông tay Hứa Hiện ra: "Năm phút, năm phút sau mẹ không thấy con ở đại viện vậy thì sau này con cũng đừng nghĩ tới việc gặp Tiếu Giang.

"
Hứa Hiện không có chút thời gian nào để đoán tâm tư của Lý Như Nguyệt, bây giờ lời của Lý Như Nguyệt giống như tiếng trời, đập vào trong lòng làm cho cô vui sướng.

Lý Như Nguyệt vừa thả Hứa Hiện ra, Hứa Hiện lập tức chạy về phía nhà Tiếu Giang, một giây cũng không dám lãng phí.

Xông vào trong sân nhỏ, Trương Lệ ở phòng bếp nhìn Hứa Hiện, bà lau khô những giọt nước đọng trên tay, đi tới hỏi: "Tiểu Hiện, sao lại chạy vội thế? Có chuyện gì hả?"
Hứa Hiện không rảnh giải thích rõ nguyên do, cô sốt ruột hỏi thăm: "Anh Tiếu Giang đâu ạ?"
Trương Lệ chỉ về phía phòng của Tiếu Giang, Hứa Hiện lập tức tiến lên, đẩy cửa không ra, Hứa Hiện hiểu rõ Tiếu Giang cố ý trốn mình nên mới khóa cửa, cô không thể làm gì khác chỉ đành hét lớn ở cửa: "Anh Tiếu Giang! Anh có mở cửa hay không hả? Em có lời muốn nói, nói xong em sẽ đi ngay! Tuyệt đối sẽ không ở đây nhiều thêm một phút!"
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad: mynhantuyetsac.


Nếu bạn đọc được các chương truyện reup tại các trang khác vui lòng báo cáo và đừng ủng hộ nhưng kẻ chỉ biết lợi dụng ăn trên công sức của người khác để thu về lợi nhuận cho mình.

Yên tĩnh một hồi Hứa Hiện vẫn không nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh gì, sợ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Tiếu Giang, đầu cô dán vào cánh cửa dùng sức cọ.

"Anh Tiếu Giang! Anh có thể nghe em nói được không? Nếu anh có thể nghe thì hãy nói một tiếng, mẹ chỉ cho em năm phút, càng kéo dài thì em sẽ phải ngủ đầu đường đó, anh sẽ lại đau lòng không nỡ cho xem.

"
Vẫn không có động tĩnh gì, Hứa Hiện có chút nản lòng, chiêu làm nũng hình như không dùng được nữa, cô cũng đã nói, coi như Tiếu Giang không để ý tới cô thì cũng sẽ để lời của cô ở trong lòng một lần.

Nếu như bây giờ còn không chạy về, Lý Như Nguyệt chắc chắn sẽ nhốt cô ở trong nhà, không cho cô ra ngoài nữa, bây giờ kỳ thi đã kết thúc, mỗi ngay cô chạy sang cao trung cũng không tin mình không thể chặn được Tiếu Giang.

Hứa Hiện đứng thẳng người, lưu luyến nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cơ thể chậm rãi lùi về phía sau, nhận ra thời gian không đủ, Hứa Hiện đành cấp tốc xoay người, ba chân bốn cẳng chạy theo Trương Lệ chào một tiếng rồi chạy thẳng về nhà.

Lý Như Nguyệt cầm rổ rau ngồi ở trước cửa nhà, thấy sắc mặt Hứa Hiện không tốt chạy từ trong nhà Tiếu Giang chạy tới liền biết rõ cô bị 'từ chối không cho khách vào nhà', lúc này bà mới thoáng thả lỏng trong lòng, Tiếu Giang còn có chút chừng mực, biết cách xa Hứa Hiện ra một chút.

Chạy về nhà, Hứa Hiện ngồi xổm ở trước gương, hy vọng tấm gương có thể cho cô chút gợi ý xem xem cô nên giúp Tiếu Giang như thế nào, ngồi xổm một hồi, trong gương vẫn phản chiếu khuôn mặt xinh xắn của cô, Hứa Hiện không còn hứng thú, tê liệt ngã xuống giường.

Tiếu Giang thực sự muốn nhanh chóng thành công, cho dù biết rõ có nguy hiểm thì anh vẫn sẽ lựa chọn liều một phen, muốn ngăn cản Tiếu Giang không phải loại khó khăn bình thường.

Chịu đựng gió lạnh để tới trường học, Hứa Hiện vượt qua sơ trung đi bộ về hướng cao trung, ngồi xổm ở đầu cầu thang bên cạnh lớp học của Tiếu Giang, không nhanh không chậm lấy bánh mì từ trong cặp sách ra ăn.

Trải qua hai tháng rửa tội bằng kem chống nắng, màu da của Hứa Hiện theo cái lạnh mỗi ngày cũng dần dần trở nên trắng nõn, tuy không giống như băng châu trong suốt sáng long lanh nhưng cũng không còn là màu ám trầm bùn nữa.

Gió lạnh thấu xương thổi bay mái tóc ngắn mỏng cắt ngang trán, lộ ra ngũ quan nhu hòa tự nhiên, mắt hạnh sạch sẽ tràn ngập sáng ngời không có mục đích mà chuyển động, lười nhác nhưng lại mang theo mấy phần đáng yêu, môi mỏng màu đỏ cắn bánh mì hơi hơi nhai, bất tri bất giác lôi kéo ánh mắt của những người đi qua lên trên người cô.

Hứa Hiện không quá chú ý đến người bên cạnh, bây giờ trong mắt cô chỉ có Tiếu Giang, có thể chặn được Tiếu Giang thì đó chính là cách mạng thắng lợi, nếu như không chặn được Tiếu Giang, anh xong đời vậy thì cố cũng là người kế tiếp đi đời nhà ma.


Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi đi từ cầu thang lên tới, thấy mấy học sinh nam đang vây quanh thành vòng đứng bên cạnh Hứa Hiện nhìn chằm chằm cô, sắc mặt Chu Thụy Hi liền trở nên khó chịu, lúc nào Hứa Hiện cũng luôn luôn cướp đi hào quang của cô ta, khiến thứ vốn nên thuộc về cô ta lại im hơi lặng tiếng mà từ trong tầm tay lén trốn đi.

Trong lòng Phó Hoài Nam cũng có chút cảm giác khó chịu, Tiếu Giang cưng chiều Hứa Hiện, cho dù yêu thích Hứa Hiện cũng coi như xong đi, rốt cuộc những người này lại xảy ra chuyện gì thế này?
Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad: mynhantuyetsac.

ngôn tình hoàn
Phó Hoài Nam đẩy mấy học sinh nam đang vây quanh bên người Hứa Hiện ra, xách Hứa Hiện ra ngoài, vô cùng thân mật gọi gọi tên mụ, hướng đến những học sinh xung quanh công khai rõ chủ quyền.

"Nhóc con, vừa mới sáng sớm em không về lớp đi còn ở đây làm gì?"
Hứa Hiện cảm thấy Phó Hoài Nam đã biết rõ lại còn cố hỏi, cô tới đây thì có thể làm gì được, nơi nào có bóng dáng của Tiếu Giang, nơi đó sẽ có bóng dáng của cô, Hứa Hiện ngẩng đầu nhìn về phía Phó Hoài Nam,âm thanh mềm mại thờ ơ hỏi: "Anh Tiếu Giang đâu?"
Phó Hoài Nam ngẩng đầu nhìn về phía lớp học, sau cánh cửa màu xanh lá mạ, bạn học đùa giỡn cùng nhau đuổi bắt ngã tới ầm ầm vô cùng vang dội, qua cửa sổ xuyên thấu trên hành lang nhìn rất rõ vị trí chính giữa xếp sau cũng không có bóng người.

Biết gần đây Tiếu Giang sẽ không thường xuyên tới trường, Phó Hoài Nam chống hai tay lên đầu dối, hạ thấp người, dùng ánh mắt nhìn thẳng về phía Hứa Hiện: "Hôm qua em không chặn được cậu ấy à? Trong khoảng thời gian này Tiếu Giang sẽ không thường xuyên tới trường, em ở đây chờ cậu ta cũng vô dụng, mau trở về trước khi vào học đi, đừng làm lỡ việc học.

"
Không gặp được Tiếu Giang, Hứa Hiện lại càng không an tâm, cô cũng không thể nhớ lại chính xác khoảng thời gian Tiếu Giang xảy ra chuyện, Tiếu Giang thường vắng mặt ở trường, cho dù cô muốn giúp anh thì cũng khó.

Hứa Hiện dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn về phía Phó Hoài Nam: "Anh Hoài Nam, có phải anh biết anh Tiếu Giang đang làm chuyện gì đó đúng không?"
Phó Hoài Nam bị Hứa Hiện hỏi đành phải ngưng lại, quả thực anh ta biết rõ chuyện Tiếu Giang đang làm, anh ta có thể đau lòng cho Hứa Hiện đang vất vả theo đuổi Tiếu Giang, để lộ ra tin tức quan trọng cho Hứa Hiện, nhưng không thể để Hứa Hiện liên lụy vào chuyện bên trong của Tiếu Giang.

Tiếu Giang không dư thừa sức lực để bảo vệ Hứa Hiện, anh ta cũng không thể vì nhất thời đau lòng cho Hứa Hiện mà kéo cô vào nguy hiểm.

Phó Hoài Nam đưa tay ra không nặng không nhẹ mà gõ về phía đầu Hứa Hiện, anh ta cười vui vẻ nói: "Nếu anh đây biết còn không phải sẽ bắt Tiếu Giang đến bên cạnh em ư, còn cần em mỗi ngày đều làm bậy tùy tiện chạy đi chặn người hả?"
Hứa Hiện híp mắt hoài nghi nhìn về phía anh ta, thật sự coi cô là đứa trẻ ba tuổi à, cái gì cũng không biết, tốt xấu gì cô cũng từng xem qua sách gốc, đúng là bao biện cho Tiếu Giang!
Mỗi ngày Phó Hoài Nam đều đứng chung một chỗ với Tiếu Giang, sao anh ta có thể không biết chuyện của Tiếu Giang được chứ.


Phó Hoài Nam bị Hứa Hiện nhìn đến chột dạ, Hứa Hiện trông thật giống như biết rõ anh ta nói dối, chỉ là cô đứng ở bên cạnh nhìn thấu chứ không nói thấu.

Phó Hoài Nam ho nhẹ một tiếng, xách Hứa Hiện đi xuống lầu, Chu Thụy Hi ngăn Hứa Hiện trước mặt, không cho cô đi, cô ta duy trì nụ cười mỹ lệ, đưa tay bóp lấy khuôn mặt mềm mại của Hứa Hiện, dùng sức mà bóp: "Tiểu Hiện đúng là rất thích Tiếu Giang nhỉ? Mỗi ngày đều đi theo phía sau Tiếu Giang, có phải có dự định sau này lớn lên sẽ gả cho Tiếu Giang không?"
Giọng nói không to không nhỏ, trong tầng lầu lại rõ ràng một cách dị thường, mấy nữ sinh đang trêu đùa nhau cũng thở nhẹ đi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên này của Hứa Hiện.

Gò má Hứa Hiện bị bóp đến đau nhức, cô không chút do dự bóp lên trên cổ tay của Chu Thụy Hi, giật mạnh tay cô ta xuống, nham hiểm nhìn chằm chằm Chu Thụy Hi, không chút kiêng nể khịa lại: "Chị Thụy Hi, chị không phải luôn lén nói với em rằng chị thích anh Tiếu Giang ư? Em làm sao dám tranh giành anh ấy với chị, chỉ là anh Hoài Nam thích chị, chị lại muốn bắt cá hai tay, muốn lấy anh Hoài Nam làm lốp xe dự phòng ư?"
Sắc mặt của Chu Thụy Hi trở nên trắng bệnh, Phó Hoài Nam và Tiếu Giang đều là nam sinh có tiếng học thần của trường, cũng là tiêu chuẩn nam thần của nữ sinh toàn trường, nếu cô ta ở bên cạnh với Phó Hoài Nam mà vẫn còn thương nhớ tới Tiếu Giang, mang Phó Hoài Nam làm lốp xe dự phòng, cô ta không bị nữ sinh trong trường hãm hại tới chết thì cũng sẽ bị bọn họ mắng chửi đến độ chết chìm trong nước bọt.

Hứa Hiện hiểu rõ cô ta muốn lợi dụng lòng ham chiếm hữu của mấy nữ sinh đối với Tiếu Giang, mượn tay bọn họ để chỉnh chết Hứa Hiện, cô cứ thuận thế mà làm, đóng vai thành kẻ nhu nhược một phương, khiến cô ta trở thành kẻ thù chung của toàn trường.

Sắc mặt Chu Thụy Hi chuyển từ trắng thành xanh, âm thầm phát lực giật tay Hứa Hiện, vội vàng tìm cách xoay chuyển tình hình: "Tiểu Hiện nhớ nhầm rồi, chị vừa mới chuyển tới đây học chưa được bao lâu, đổi với nơi này vẫn còn chưa quen thuộc, mẹ chị không yên lòng nên mới cố ý dặn dò Hoài Nam và Tiếu Giang chiếu cố chị một chút mà thôi, chị đối với hai người bọn họ cũng không có ý gì.

"
Hứa Hiện thu tay về, cái hiểu cái không gật đầu, ngốc nghếch nói: "Thì ra là vậy sao? Vậy ý chị Thụy Hi có phải là sau này sẽ không bao giờ thích anh Tiếu Giang và anh Hoài Nam và chị vĩnh viễn sẽ không có khả năng ở bên với một trong hai người bọn họ?"
Chỉ đăng tải tại wattpad mynhantuyetsac.

Chu Thụy Hi nghẹn lại, đây là Hứa Hiện đang bắt cô ta phải lựa chọn, nếu như nói không có khả năng vậy thì Phó Hoài Nam nhất định sẽ đối xử với cô ta vô cùng lạnh nhạt, muốn ở bên Tiếu Giang cũng sẽ khó càng thêm khó, nếu như nói có thể, vậy nhất định cô ta sẽ trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường.

Vì duy trì độ thiện cảm của đám nữ sinh kia, có thể tiếp tục ở trường học phát sáng lập lòe, Chu Thụy Hi cứng mặt mỉm cười: "Ừ.

"
Hứa Hiện xem náo nhiệt cũng không ngại lớn chuyện, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Phó Hoài Nam, gấp gáp đâm chọc nói: "Anh Hoài Nam, anh đúng là nghe thấy rồi đó, chị Thụy Hi tuyệt đối sẽ không ở bên anh Tiếu Giang, anh nhất định phải giúp em làm chứng.

"
Phó Hoài Nam không còn vẻ cợt nhả như trước, trên mặt lờ mờ hiện nên nét chua sót khổ tâm, anh ta không nhìn Chu Thụy Hi, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của Hứa Hiện, dẫn Hứa Hiện xuống lầu, nói: "Anh biết rồi.

"
Một câu nói nhẹ bẫng giống như đang trả lời Hứa Hiện lại giống như đang trả lời Chu Thụy Hi, trong lòng cô ta trở nên gấp gáp, lo lắng phụ họa theo: "Tôi với cậu cùng tiễn Tiểu Hiện đi.

"
Phó Hoài Nam tránh tay Chu Thụy Hi, không có một chút độ ấm mà cự tuyệt cô ta.


"Không cần.

"
Hai luồng khí lạnh như băng nện thẳng vào trái tim của Chu Thụy Hi, khiến cô ta như vừa tới hầm chứa đá, cô ta oán hận nhìn Hứa Hiện ở phía xa, đều là do con nhỏ đó nên mọi thứ mới có thể biến thành cái dạng này!
Hứa Hiện mặc kệ Chu Thụy Hi, chỉ cần cô ta không chọc tới cô, cô liền vui vẻ chịu đựng Chu Thụy Hi và Phó Hoài Nam, nam nữ chính không phải cứ đơn giản nói chia rẽ là có thể chia rẽ, nhưng Chu Thụy Hi không có chừng mực mà chọc vào cô, cô cũng không ngại dùng thời gian và tinh lực, chậm rãi khiến nam nữ chính tan rã.

Biết Phó Hoài Nam thường liên lạc với Tiếu Giang, đi xuống lầu dưới, Hứa Hiện nghiêm túc theo sát Phó Hoài Nam nói: "Anh Hoài Nam, ngày hôm qua em thấy anh Tiếu Giang bị thương.

"
Dừng lại một hồi, Hứa Hiện mới tiếp tục nói: "Em biết hai người làm việc ở khu vui chơi, cũng biết anh Tiếu Giang làm chuyện chẳng an toàn gì, anh không nói cho em biết hành tung của anh ấy, em hy vọng anh có thể bảo đảm anh ấy an toàn.

"
Hứa Hiện cầm lấy mẩu bánh mì còn dư lại trong tay, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm: "Trong khoảng thời gian này anh Tiếu Giang sẽ bị người có lòng hãm hại, có thể sẽ bị nghỉ học, em biết hai người liên lạc nhiều, anh khuyên anh Tiếu Giang nhiều chút, đừng cho anh ấy đi đòi nợ, phải đề phòng người bên cạnh anh Phú.

"
Nghe được câu nói sau cùng, Phó Hoài Nam khiếp sợ nhìn về phía Hứa Hiện, Hứa Hiện làm sao biết được chuyện của anh Phú? Tiếu Giang tuyệt đối sẽ không có khả năng nói chuyện của anh Phú với Hứa Hiện.

Truyện được đăng tải suy nhất tại wattpad my nhan tuyet sac.

Đối với việc Phó Hoài Nam khiếp sợ, Hứa Hiện không có chút nào bất ngờ, cô là đang đoán trước tương lai, lấy chuyện sau này nói sớm ra, cho dù là ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ đều khiếp sợ.

Vì để Phó Hoài Nam xem trọng, Hứa Hiện lại nói: "Anh Tiếu Giang có thể ăn nên làm ra trong ngành giải trí ở Phụ Thành, cũng có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng cũng có cái giá phải trả là bị đánh gãy ba chiếc xương sườn, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt không biết sống chết hai tháng, không thể làm mờ đi vết nhơ trong hồ sơ và phải tới những ngôi trường đã rơi xuống vực đáy.

Em không muốn nhìn thấy anh ấy ngã xuống.

"
Nói đến nước này rồi có nói thêm nữa cũng không dùng được, Hứa Hiện xoay người đang muốn rời đi, vừa nâng mắt lại trông thấy ánh mắt sâu u của Tiếu Giang đang đứng trước mặt.

Cả người Hứa Hiện cứng đờ không dám nhúc nhích, không phải Phó Hoài Nam nói Tiếu Giang sẽ không thường đến trường sao!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận