Tiếng hét lo lắng vang lên, Hứa Hiện giật mình sợ hãi vội vàng xoay người.
"Loảng xoảng.
"
"Âm thanh chói tai vang lên gây náo động cả đường phố.
Hứa Hiện trừng lớn mắt đau lòng nhìn về phía đống vụn vỡ thủy tinh trên mặt đất.
Đây đều là cô chạy khắp trong ngõ lớn ngõ nhỏ Phụ Thành tìm được, đó là cô nói dối mới có cơ hội chờ ở cửa hàng làm đồ gốm học được, đó là cô chịu đựng nhiệt độ cao và sóng nhiệt một lần lại một lần thực hành mới làm ra được.
Tiếu Giang từ bên cạnh chạy tới, ôm chặt lấy Hứa Hiện, anh lật qua lật lại xem xét Hứa Hiện xem có bị thương hay không, lo lắng dò hỏi: "Tiểu Hiện có cảm thấy đau ở đâu không?"
Tầm mắt Hứa Hiện dính trên mặt đất không dậy lên nổi, cô yên lặng nhìn mảnh vỡ ở một chỗ, tủi thân nhìn về phía Tiếu Giang nói ra lời xin lỗi: "Đó là quà em tặng cho anh Tiếu Giang, đó là tự tay em làm đó.
"
Tiếu Giang nhìn về phía cái hộp rơi trên mặt đất, anh đau lòng an ủi: "Vỡ anh cũng thích, không sao, Tiểu Hiện không sao đâu.
"
Nghe thấy Tiếu Giang dỗ dành, nước mắt của Hứa Hiện không ngừng rơi xuống, cô nghẹn ngào thấp giọng khóc nức nở nói: "Đó là em và anh Tiếu Giang, không thể vỡ được.
"
Hai tay ôm cơ thể của Hứa Hiện chậm rãi siết chặt, Tiếu Giang chịu đựng sự chua xót và đau lòng nổi lên trong lòng, dịu dàng an ủi: "Anh Tiếu Giang và Tiểu Hiện còn ở đây, không rời xa, anh Tiếu Giang sẽ khôi phục như cũ, anh Tiếu Giang rất thích, Tiểu Hiện đừng khóc nữa được không?"
HỨa Hiện đẩy Tiếu Giang đang ôm lấy mình ra, mắt ngấn lệ ngồi xổm nhặt từng mảnh gốm thủy tinh trên đất lên, cố gắng kìm nén tiếng khóc nức nở, cầm những mảnh vỡ đưa cho Tiếu Giang, giọng nói đứt quang nói ra những lời mình đã tự tập trong lòng hàng trăm nhìn lần: "Anh Tiếu Giang, chúc anh một năm mới, từ bỏ những điều cũ, có những bước phát triển mới, bất kể là học tập hay sự nghiệp, anh đều có thể thăng tiến vững vàng.
Em cũng mong rằng chúng ta có thể duy trì sự vui vẻ như hiện tại và tiếp tục tiến lên phía trước.
"
Tiếu Giang nhìn chằm chằm khuôn mặt khóc đến hồng cả lên trong lòng càng khó chịu, anh lau khô sạch sẽ nước mắt trên mặt Hứa Hiện, đón lấy mảnh vỡ trong tay Hứa Hiện, lại lấy đàn dương cầm nhỏ trong lòng đưa cho Hứa Hiện.
"Anh cũng chúc Tiểu Hiện, năm mới sẽ không bị thương nữa, trong lòng em sẽ luôn nhớ đến anh.
"
Nói xong, Tiếu Giang lại lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì đỏ thật dày đưa cho Hứa Hiện: "Tiểu Hiện, năm mới vui vẻ, đây là tiền lì xì anh cho em.
"
Hứa Hiện vươn tay nhận lấy tiền lì xì anh đưa, nước mắt vừa dừng lại sau lại không nhịn được oa khóc thành tiếng: "Tất cả tiền lì xì của em đều dùng để mua vé vào cửa rồi, em không có tiền để lì xì cho anh Tiếu Giang.
"
Tiếu Giang không biết nên khóc hay nên cười nắm lấy tay Hứa Hiện, ôm chặt lấy cô trong lòng, anh lau nước mắt cho Hứa Hiện, cười nói: "Tiền lì xì là trưởng bối cho vãn bối cũng là một loại chúc phúc, Tiểu Hiện không cần cho anh.
"
Trong điểm của Hứa Hiện không phải ở tiền lì xì, hơn nữa cô tất cả tiền lì xì của cô đều dùng để mua vé, còn không gặp được Tiếu Giang, trái lại ở trên đường cái không cần tiền lại gặp được anh, cô rất lỗ, thật lòng cảm thấy tiếc tiền của mình.
Người làm cô ngã vẫn còn đứng bên cạnh vô cùng lúng túng, xấu hổ xin lỗi, mấy ngày dồn tâm huyết coi như uổng phí, Hứa Hiện thực sự rất tức giận, cô cũng không thể làm lớn chuyện đành xoay người, mỉm cười lộ ra sáu cái răng nói với người kia không có vấn đề gì.
Cô rất để ý rất quan trọng.
Tiếu Giang không để ý tới thiếu niên trượt ván, cũng không trách mắng, chỉ là ôm Hứa Hiện, mắt liền nhìn thấy sân trượt ván trống trải ở bên cạnh.
Tiếu Giang dẫn Hứa Hiện đi vào trong nhà, chờ cô bình tĩnh lại anh mới mở miệng hỏi: "Không phải Tiểu Hiện tới nhà bà ngoại để ăn tết à? Sao hôm nay đã trở về rồi? Có phải lại cãi nhau với mẹ không? Nên mẹ mới bất đắc dĩ phải đưa em trở về?"
"Một mình em về.
"
Một câu nói bình thản lại khơi dậy hàng nghìn cơn sóng trong lòng Tiếu Giang, khuôn mặt tươi cười dần thu lại, anh cúi đầu nhìn về phía Hứa Hiện, trái tim đập loạn bị siết chặt, lồng ngực dâng lên một cảm giác hít thở không thông.
Anh khó hiểu hỏi: "Tiểu Hiện không phải sợ côn trùng sao? Sợ người xấu nữa? Sao lại dám trở về một mình?"
Hứa Hiện làm bộ thâm trầm, dáng điệu như tự suy nghĩ một phen, học lời nói của Tiếu Giang lặp lại nói: "Đúng rồi, sao em dám một mình trở về đây được cơ chứ?"
Khuôn mặt xinh xắn đột nhiên tươi cười nở rộ, so với pháo hoa nhìn thấy từ trong phòng ra bờ sông ở Cảnh Giang vừa rồi còn rực rỡ chói lọi hơn: "Bởi vì muốn gặp anh Tiếu Giang á.
"
Trong trái tim băng giá của anh xuất hiện một vết nứt, đôi mắt thâm trầm của Tiếu Giang trở nên đơn thuần trong veo, anh cầm lấy bàn tay xinh xắn của Hứa Hiện, lẩm bẩm nói: "Ừ, sau này anh Tiếu Giang muốn gặp Tiểu Hiện, anh Tiếu Giang cũng sẽ dũng cảm như Tiểu HIện.
"
Thời tiết bên ngoài lành lạnh, không thích hợp ở quá lâu, Tiếu Giang cũng sợ Lý Như Nguyệt tìm Hứa Hiện, anh vội vàng đưa Hứa Hiện đuổi về nhà.
"Tiểu Hiện đã gọi cho người trong nhà chưa?"
Hứa Hiện gật gật đầu, đương nhiên cô phải gọi điện thoại báo cáo rồi, cô lén lút chuồn đi là một chuyện, hành động trước báo cáo sau lại là chuyện khác, cô không muốn đêm giao thừa gây ra hỗn loạn không cần thiết ở trong nhà.
Sợ Tiếu Giang lo lắng, cô tìm được chìa khóa mở cửa ra, ở trước mặt Tiếu Giang gọi cho Lý Như Nguyệt lần nữa báo bình an, cũng cam đoan buổi sáng ngày mai sẽ chạy về quê, Lý Như Nguyệt khó khăn lắm mới buông tha cho cô.
Hứa Hiện buông điện thoại xuống đối mặt với anh, ra hiệu nói: "Anh xem, em không hề lừa anh đúng chứ!"
Tiếu Giang bất đắc dĩ gật đầu, người này không biết từ đâu tới đây, lá gan lớn liều lĩnh lại cẩn thận, hơi không chú ý sẽ bị người khác nhớ tới.
"Tối ngủ một mình có sợ không?"
Hứa Hiện cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, hàng xóm đều có người, chẳng lẽ cô còn phải sợ sao.
Hứa Hiện ngồi ở tỏng phòng khách, tùy tiện trả lời: "Không sao! Lá gan của em rất lớn.
"
Tiếu Giang bật cười, Hứa Hiện đúng thật là không sợ trời không sợ đất, không dám ở lại trong nhà Hứa Hiện, tuy rằng Tiếu Giang tuổi còn nhỏ nhưng cô nam quả nữ ở cùng một chỗ nếu bị người trong địa viện bắt gặp vẫn tránh không được mấy lời bàn tán.
Tiếu Giang cầm mảnh vỡ nói tạm biệt với Hứa Hiện, thấy cô tắt đèn mới cầm theo mảnh gốm đi ra ngoài địa viện.
Chờ Tiếu Giang rời đi, Hứa Hiện mới hậu tri hậu giác nhớ tới việc cô còn rất nhiều chuyện không hỏi Tiếu Giang, Trương Lệ đâu, sao anh lại xuất hiện cách Cảnh Giang không xa.
Đã hơn 2 giờ sáng, Hứa Hiện khốn đốn vô cùng, nghĩ đến ngày mai mình còn có thể gặp được Tiếu Giang, Hứa Hiện thanh thản đi ngủ, đam mấy vấn đề này bỏ vào tỏng bụng chờ ngày mai dậy rồi sẽ đi tìm Tiếu Giang đòi giải thích.
Trời sáng, Hứa Hiện không bị Tiếu Giang đánh thức, mà lại bị Hứa Xương Thịnh ở quê vội vội vàng vàng gọi dậy nhanh chóng ngồi xe về quê.
Hứa Hiện không có số điện thoại của Tiếu Giang, cô cầm lấy một tờ giấy dán ở cửa viết: "Anh Tiếu Giang, em phải về quê rồi lập tức sẽ trở lại, năm mới vui vẻ.
"
Hứa Hiện vừa mới đi, Tiếu Giang lập tức ôm theo hai cái hộp đi từ trong đại viện đi tới.
Còn chưa đến gần, Tiếu Giang thị lực tốt liền trông thấy tờ giấy dán trước cửa, trong nháy mắt liền dừng bước chân, chuyển hướng.
Hứa Hiện trở về quê, Lý Như Nguyệt đặc biệt không trách Hứa Hiện, Vương Tâm Liên cũng giống như chưa từng có chuyện Hứa Hiện rời đi, về sau Hứa Hiện mới biết được từ chỗ của Hứa Xương Thịnh mới biết được bọn họ cũng lừa Vương Tâm Liên, nói với bà rằng Hứa Hiện muốn đi ngủ mới đem chuyện này giấu đi được.
Hứa Xương Thịnh gọi Hứa Hiện về nhà sớm như vậy, trước tiên là bọn họ sợ Hứa Hiện quá nhỏ tự mình trở về không an toàn, hai là Vương Tâm Liên tuy lớn tuổi nhưng dậy rất sớm, bọn họ không đám để Vương Tâm Liên thấy Hứa Hiện không có ở đây.
Hứa Hiện ở quê đón năm mới đến tận lúc Lý Như Nguyệt và Hứa Xương Tịnh hết kỳ nghỉ phép mới vội vội vàng vàng trở về thành phố, Hứa Hiện đã nghĩ phải đi tìm Tiếu Giang trước tiên nhưng có Lý Như Nguyệt ở bên cạnh nhìn, cô ý thức được mình lại không cầm lòng được mà đến gần Tiếu Giang, suy nghĩ tản ra, không nghĩ tới anh nữa.
Không khí học kỳ mới của sơ trung đối với Hứa Hiện khi đi học cũng không có áp lực nhưng với học sinh cấp ba như Chu Thụy Hi và Tiếu Giang lại sớm thành những người bận rộn luôn đi sớm về muốn, nếu Hứa Hiện không cố ý đi tìm, cô gần như không nhìn thấy bóng dáng của hai người bọn họ.
Xuân đi hạ tới, mặt trời nóng rực lại bắt đầu chiếu khắp nơi, Hứa Hiện lấy ra kem chống nắng mà Tiếu Giang đưa cho, cô mới giật mình nhận ra đã lâu rồi không trông thấy anh nữa.
Hứa Hiện ngồi trên sô pha lật xem lịch, còn có ba ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh vào Đại học, cũng không biết lần này Tiếu Giang có thể tham gia thi hay không? Trong nguyên tác Tiếu Giang sẽ tham gia thi vào Đại học là bởi vì tư cách được cử đi học đã bị hủy bỏ, không còn lựa chọn nào khác nên mới tham gia thi, vậy bây giờ thì sao?
Bây giờ tư cách được cử đi học không bị hủy bỏ, Tiếu Giang còn có thể không tham gia thi Đại học.
Ngày thi Đại học, Hứa Hiện nghỉ, cô chờ Tiếu Giang ở cửa từ sớm, muốn gửi lời chúc cho anh, nhưng đợi tới khi Trương Lệ rạng rỡ từ bên ngoài trở về, cô cũng không thấy Tiếu Giang đi ra.
Lâu rồi Trương Lệ cũng không thấy Hứa Hiện đến tìm Tiếu Giang, bỗng nhiên thấy cô tới bà có chút cảm thấy không quen, Trương Lệ hết mái tóc màu đỏ rượu quăn quăn rối tung ra sau đầu, bà cố gắng giữ vẻ tao nhã đi tới trước mặt Hứa Hiện, ôn nhu hỏi: "Tiểu Hiện đứng ở cửa chờ ai à?"
Hương nước hoa đậm đặc phả vào mặt, Hứa Hiện bình tĩnh lui về phía sau hai bước, cô đã sớm nghe được mấy lời đồn trong địa viện, Trương Lệ ở cùng với người bạn của chồng đã mất, một bước lên trời trở thành bà lớn, cách ăn mặc cùng trang điểm vô cùng lộng lẫy, ngẫu nhiên mới quay về đại viện.
Trong sách Trương Lệ chỉ là một nhánh nhỏ khác, Hứa Hiện nhớ không rõ lắm, thời gian trôi qua lâu lại vội vội vàng vàng lật xem, bởi vì tức giận bở nữ chính quá chó má, nên mới xem được một nửa.
Tiếu Giang là người có khí phách như vậy, chắc chắn sẽ không để Trương Lệ đi bấu víu trèo cành cao, huống chi cành cây cao này còn là bạn bè của bố Tiếu Giang, anh càng không dễ dàng tha thứ.
Hứa Hiện khéo léo đáp: "Dì Trương ơi, hôm nay thi Đại học nên cháu vội tới tiếp sức tinh thần cho anh Tiếu Giang, bây giờ cháu vẫn chưa thấy anh ấy, liệu anh Tiếu Giang đã tới điểm thi chưa ạ?"
Nhắc tới Tiếu Giang, trong lòng Trương Lệ liền khó chịu, bà không nghe Tiếu Giang khuyên bảo cố ý đâm đầu vào tường, chấp nhận đối xử với Cố Nguyên An như người của mình, cùng Cố Nguyên An sống phóng túng, Tiếu Giang cũng không hề muốn tham sự vào cuộc sống của bà nữa.
Trương Lệ mạnh mẽ xốc lại tinh thần cười nói: "Anh Tiếu Giang không tham gia thi Đại học, đầu năm nay thằng bé đã tới Nguyên Thành rồi.
"
Hứa Hiện kinh ngạc nhìn về phía Trương Lệ, đối với lời nói của bà ngập tràn những nghi ngờ, vậy sao cô thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Tiếu Giang.
Trương Lệ hiểu rõ Hứa Hiện, bà cười giải thích: "Chuyện bên này còn chưa xử lý xong hết, anh Tiếu Giang có đôi khi phải quay về Phụ Thành, chờ tới sau khi dì dọn tới Nguyên Thành, anh Tiếu Giang hẳn là sẽ không trở về nữa.
"
Hô hấp của Hứa Hiện tỏng chớp mặt đình trệ, vì sao Tiếu Giang đi Nguyên Thành lại chưa từng nói với cô?
Chuyện này vẫn là do cô nghe được từ trong miệng của Trương Lệ, Hứa Hiện cố ý mua bánh kem tới đưa cho Trương Lệ, trả lời với giọng điệu buồn tẻ: "Ầu, cháu biết rồi ạ.
"
Trương Lệ không đành lòng để Hứa Hiện buồn, bà còn muốn nói rõ với Hứa Hiện, miệng Trương Lệ hét nửa ngày cũng không biết nên nói rõ thế nào, cuối cùng tầm mắt chỉ có thể nhìn bóng lưng buồn bã của Hứa Hiện rời đi.
Kỳ thi vào Đại học kết thúc, lúc Hứa Hiện giúp Lý Như Nguyệt mua nước tương liền trông thấy Chu Thụy Hi, trong lòng Hứa Hiện thẳng thắn cũng không sợ Chu Thụy Hi, cô yêu kiều cao ngạo ngẩng đầu đi qua bên cạnh Chu Thụy Hi, mắt nhìn thẳng không thèm liếc cô ta một cái.
Chu Thụy Hi bị Hứa Hiện còn muốn hiếu thắng, cô ta thấy Hứa Hiện liền vô thức hướng về phía cô để ra oai, Chu Thụy Hi ngăn Hứa Hiện lại, giương nanh múa vuốt khoe khoang nói: "Chị sẽ thi vào trường của Tiếu Giang, coi như thi không đậu thì chị cũng sẽ báo danh ở thành phố của Tiếu Giang, chị mãi mãi hơn em sáu năm, còn em mãi mãi cũng không vượt qua được sáu năm này.
".