Chuyển ngữ: Thuỳ Dương Ý
Thấy Quý Cảnh Diệp không đáp lại mà chỉ thờ ơ nhìn mình, Úc Khả Khả cũng không ngượng ngùng mà bình tĩnh bỏ tay xuống.
[Không hổ là vai phản diện, khá ngầu đếy]. Cô ở trong lòng trộm nói: [Mi cảm thấy, nếu chị đây không nói lời nào, thì anh ta có thể cùng ta ngây người đến bao giờ?]
Hệ thống thật sự trầm tư suy nghĩ: [Với cái tính cuồng công việc như anh ta, có khi quên luôn cả cô đang ở đây]
Úc Khả Khả thở dài: [Cũng khó trách nguyên chủ không thích tìm hắn, hai cái ''hũ nút'' đối mặt có ngượng ngùng không chứ, vẫn là tìm cái cậu trợ lý Ôn kia có khi còn đáng tin cậy hơn.]
Quý Cảnh Diệp: ''.....''
Hắn vẻ mặt âm trầm mà nhìn cô, mang đầy ý vị sâu xa.
Thực ra khi Úc Khả Khả vừa bước vào, Quý Cảnh Diệp hắn đã chú ý tới cô rồi.
Khi khoảng cách cô càng ngày càng gần, âm thanh rè rè của tín hiệu kém cũng dần biến mất, cho đến khi cô thực sự bước vào, trong đầu cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Quý Cảnh Diệp thế nhưng cảm thấy một loại cảm giác bình yên đã lâu chưa từng có, tâm trạng cũng vì vậy mà tốt lên đôi chút.
Ngay cả khi hắn vẫn còn phải nghe thấy cuộc trò chuyện của một người một Hệ thống kia, nhưng như thế còn tốt hơn là mấy tạp âm rè rè làm người khác khó chịu.
Vì vậy, cho dù Quý lão Tam có đang gây sự náo loạn, Quý Cảnh Diệp căn bản là không thèm để ý, duy chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng luôn dừng trên người cô.
Kiếp trước Úc Khả Khả trông như thế nào, kỳ thực hắn đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao người giờ cũng đang ở đây.
Hắn chưa bao giờ nhìn kỹ một người như vậy.
Chiếc mũi quỳnh, đôi môi anh đào, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp trong veo như nai con, khiến người ta có cảm giác ngây thơ vô hại. Đặc biệt là khoảnh khắc tựa như bị dọa đến, cô núp sau lưng trợ lý Ôn khiến người ta không thể đề cao cảnh giác.
Nhưng Quý Cảnh Diệp hiểu rõ, tất cả hoàn toàn chỉ là giả vờ.
Cái bản tính như sợ thiên hạ không loạn kia, hắn chắc chắn không có nhìn nhầm, dưới ánh đèn đôi mắt cô sáng đến kinh ngạc, trong đó viết rõ ''Đánh nhau đi đánh nhau đi''.
Chưa kể đến, trong khoảng thời gian này, cô ấy không ngừng giao tiếp với hệ thống, nếu không phải Quý Cảnh Diệp có sức chịu đựng cực cao thì thật sự rất khó mà không đuổi cô ra ngoài.
Không muốn cùng cô tiếp tục im lặng nữa, ánh mắt hắn lia vào trên người cô, mang theo cảm giác áp bức khó tả: "Cô tới đây làm gì?"
Úc Khả Khả suy nghĩ một chút, thẳng thắn trả lời: ''Chú Hai kêu tôi tới đây tuyên bố chủ quyền.''
Hắn chỉ nghe thấy tiếng Hệ thống gọi cô vào buổi sáng, vì vậy mà hắn tự động nghĩ rằng cô đến đây tìm hắn gây phiền toái, nhưng hắn không ngờ lại là lý do này.
''Chú Hai nghe nói bên cạnh anh xuất hiện một nữ thư ký mới, vì vậy đã rất lo lắng, cho rằng anh đã thay đổi, bắt đầu không giữ mình trong sạch nữa.'' Úc Khả Khả nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: ''Vì vậy chú kêu tôi tới để cho mọi người trong công ty biết ai mới là nữ chủ nhân thật sự.''
Quý Cảnh Diệp suýt nữa thì bị sự ''đúng lý hợp tình'' của cô chọc cười, hắn nghiêm mặt, ánh mắt tối sầm lại liếc nhìn cô: ''Cô cho rằng mình có tư cách đó sao?''
Úc Khả Khả kinh ngạc: ''Chẳng lẽ anh còn có hai vị hôn thê à?''
Quý Cảnh Diệp: ''....''
''Tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì!'' Úc Khả Khả vẻ mặt nghiêm túc: ''Sao anh không để tôi cùng cô ta đối chấp, xem ai trước ai sau?''
Cô đau khổ sờ tóc nói: ''Hồ cá ở nhà đã đủ xanh rồi, tôi còn chưa muốn cái đầu này xanh đâu.''
Lá sen xanh giữa trời xanh vô tận, xanh nào so với xanh nào xanh hơn!
Sau khi hiểu hàm ý cợt nhả của cô, mí mắt Quý Cảnh Diệp hơi giật giật: ''Tôi tưởng rằng nếu cô đã không muốn nhận loại hôn ước này, thì không nên xen vào chuyện của đôi bên.''
''Vậy anh sai rồi''. Úc Khả Khả mặt không đổi sắc: ''Dù sao vị hôn phu của tôi đẹp trai như vậy, tôi rất thèm muốn sắc đẹp của anh.''
Quý Cảnh Diệp ngơ ra một giây, cảm thấy bản thân hơi không an toàn, lạnh nhạt cự tuyệt: ''....Tôi không dám nhận.''
Úc Khả Khả lộ ra ánh mắt không đồng ý: ''Đừng vậy mà, chúng ta cũng đính ước lâu như vậy rồi, anh còn giận dỗi gì nữa chứ?''
Quý cảnh Diệp: ''....''
Biểu tình của Quý Cảnh Diệp có chút cứng đờ, mấy vẻ nghiêm túc lạnh lùng gì trước đó đều nứt toác.
Quý Cảnh Diệp yên lặng hít một hơi thật sâu, cảm thấy không thể để cô tiếp tục nói nhảm nữa, mặt mày không khỏi trầm xuống, lộ vẻ hung ác uy hiếp: ''Rốt cuộc cô đến đây làm gì? Nếu là để hoàn thành nhiệm vụ thì hiện giờ có thể đi rồi.''
Ê tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Úc Khả Khả kinh ngạc nhìn lại, đôi mắt hạnh trong veo sạch sẽ: ''Tôi đến xác nhận xem vị hôn phu của tôi có ngoại tình hay không.''
Quý Cảnh Diệp: ''....?''
Văn phòng đột nhiên lâm vào một bầu không khí im lặng chết chóc.
Có thể là cảm thấy nói như vậy quá thẳng thắn, cô nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung: ''Cho nên thật sự là không có người thứ ba à?''
Quý Cảnh Diệp thái dương giật giật dữ dội, hắn không ngờ rằng sóng não trong đầu mãi mới bình yên thì giờ lại phải chịu cảnh tra tấn này, không bình yên nổi!
Cô ta thực sự đến để cứu vớt mình à?
Rõ ràng là đến để chọc cho người ta tức chết mà, đây là cứu dỗi trá hình phải không? thế thì không lo thế giới huỷ diệt nữa?
Quý tổng đang sâu sắc hoài nghi nhân sinh, âm u nhìn cô chằm chằm.
Hắn thấy hàng mi của cô ta khẽ run lên, sau đó lại bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, đôi môi hồng khẽ, tựa như đang trốn tránh không dám tin vào sự thật. Những ngón tay sạch sẽ xinh đẹp nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, lộ ra một chút đầu ngón tay, khiến người ta bất giác mềm lòng.
Nhưng mà trong đầu—--
Hệ thống: [Mẹ nó, cô làm tôi sợ đến mức không dám phát ra tiếng, cô hỏi câu này là nghiêm túc à?]
Úc Khả Khả: [Lẽ nào mi không muốn biết à? Chị đây khẳng định việc anh ta đột nhiên để cô thư ký bên cạnh chắc chắn có nguyên nhân gì đó!]
Hệ thống phát ra thanh âm thành thật: [....muốn]
Quý Cảnh Diệp: ''....''
Cảm nhận được khát vọng của một người một hệ thống trong đầu, tâm tình hắn dần thả lỏng, ngón tay mảnh khảnh gõ gõ bàn, khoé miệng ác liệt hơi nhướng lên.
Thì ra là thế, muốn biết nguyên nhân
A, mơ đi!
Tuyệt đối không thể làm như ý cô ta muốn!
''Sao anh không trả lời? Đang chột dạ à?''
Không nghe thấy hắn đáp lại, Úc Khả Khả chỉ có thể đem ánh mắt nhìn qua, nhìn không ra thần sắc của hắn, không chắc lắm hỏi: ''Có vẻ cô thư ký của anh có vẻ có vấn đề, anh không muốn cùng Nhị thúc,...''
Quý Cảnh Diệp ánh mắt híp lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp: ''Nếu cô còn muốn ở chỗ này, tốt nhất nên câm miệng.''
Quả nhiên ''miệng chó không mọc được ngà voi'', nói không được câu nào khiến người ta muốn nghe!
Úc Khả Khả suy nghĩ một chút, thỏa hiệp: ''Thôi được, nếu anh muốn tôi ở đây thêm chút nữa, thì tôi đành ở lại thêm chút nữa vậy.''
Dù sao trợ lý Ôn khẳng định cũng nhìn ra gì đó, không cần cô phải nhắc nhở nữa.
Quý Cảnh Diệp:?????
Hắn không thể tin vào tai mình, hắn càng không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin để nói một câu như vậy!
Thấy Úc Khả Khả nhìn xung quanh, sau đó không khách khí ngồi xuống sô pha, lưu loát lấy điện thoại ra xem video, thái dương bất giác giật giật. Hắn biết, ánh mắt khinh bỉ ban nãy là vứt cho chó nhìn rồi.
Da mặt cô ta so với tường thành còn dày hơn, cô ta không nhận thấy hắn không hoan nghênh cô ta à?
Úc Khả Khả: Mình không ngại thì đứa ngại tuyệt đối không phải là mình:)))
[Ký chủ, cô xác định đây là đang cứu vớt nhân vật phản diện à?]
Thấy sắc mặt ngày càng sầm xuống của nhân vật phản diện, Hệ thống không khỏi bội phục dũng khí ký chủ nhà mình.
[Cô thực sự không sợ anh ta đuổi cô ra ngoài hả? Dù sao giá trị hắc hoá của anh ta cũng full đấy.]
[Không sao, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là da mặt dày]. Úc Khả Khả chẳng hề để ý [Lại nói, không phải anh ta ưa bộ dạng này à? Mi nhìn đi, anh ta cũng đâu có tăng thêm giá trị hắc hoá, lại còn uyển chuyển muốn chị đây ở lại nữa chứ.]
Cô vừa dứt lời, âm báo máy móc lập tức vang lên: [Tinh, giá trị hắc hoá +1]
Sau ba giây im lặng, cô mặt không biểu cảm nói: [Mi xem, anh ta nghe lời biết bao, bảo tăng liền tăng, thật cảm động!]
Hệ thống: [....anh ta ăn hay không ăn tôi không nhìn ra, nhưng tôi nhìn ra ký chủ cô da mặt thật sự là dày.]
[Nhìn biểu cảm đáng sợ của nhân vật phản diện, tôi cảm thấy may mắn là anh ta có giáo dưỡng tốt, nếu không tôi thực sự không đoán được việc gì sẽ xảy ra.]
—-Phải biết rằng đây là thế giới tiểu thuyết, người bị giết cũng thực sự chết đi, mà kẻ nằm ngoài vòng pháp luật cũng rất nhiều.
[Trong trường hợp này, cũng chỉ có thể dần làm quen chút], Úc Khả Khả rất chân thành muốn nghe lời khuyên, xin giúp đỡ [Không thì mi nói cho chị đây cách cứu vớt đi]
Hệ thống: [.....]
Hệ thống rất muốn nói, cô không biết sao cô ''gáy'' nhiều thế. Nhưng mà ngẫm chính mình cũng không có cách gì nên nó đành im lặng ngậm chặt miệng.
Quý Cảnh Diệp vốn cũng không quá quen khi có người trong văn phòng, nhưng cũng may sau đó bọn họ đã yên lặng lại—-- Thậm chí lúc Úc Khả Khả xem video cũng thật hiểu chuyện mà đeo tai nghe không để âm thanh lọt ra.
Vì vậy hắn bình tĩnh lại đối diện với đống tài liệu trước mặt, cuối cùng vẫn tập trung tinh thần vào công việc của mình.
Không qua bao lâu, hắn đã thực sự quên luôn sự tồn tại của Úc Khả Khả
Cho tới khi một tràng cười chợt vang lên trong đầu
Úc Khả Khả: [hahahaha con mèo này ngốc ghê]
Hệ thống: [ha ha ha ha ha]
Có lẽ là bởi vì tiếng cười quá thoải mái vui vẻ, Quý Cảnh Diệp mặc dù bị quấy rầy, cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại theo bản năng giương mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Úc Khả Khả đã đổi tư thế từ lúc nào, nằm nghiêng trên ghế sô pha đắp một tấm chăn mỏng. Có lẽ là thực sự cảm thấy video rất thú vị, tiếng cười rất vui vẻ.
Đôi mày đôi mắt của cô ấy cong cong, cười rộ lên thật sự giống như kẹo bông gòn, khiến người ta không khỏi ý nghĩ muốn chọc tay vào cảm nhận sự ngọt mềm của nó.
Quý Cảnh Diệp chống tay lên mặt bàn, hờ hững cúi đầu nhìn đống tài liệu cần xử lý trước mặt: ''.....''
[Chậc chậc, người cuồng công việc quả nhiên không giống nhau, chưa từng thấy anh ta nghỉ ngơi luôn]
Úc Khả Khả cười đủ rồi, với lấy ly Trà chanh do trợ lý Ôn bưng đến trước đó nhấp một ngụm. Quay đầu lại thì thấy ngay sườn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Quý Cảnh Diệp đang xử lý công việc, trong lòng không khỏi cảm khái.
Quý Cảnh Diệp vừa dừng lại trước đó: ''.....''
Khẽ liếc mắt thoáng thấy cô cúi đầu tiếp tục xem điện thoại sau khi nói xong, hắn nhịn một hồi vẫn không nói gì, chỉ xoa xoa thái dương. Đáy mắt loé lên sau đó lại tiếp tục công việc. Trong khoảng thời gian này, mặc dù vô tình có lúc giọng nói vui vẻ lọt ra ngoài, nhưng không đến mức quá ồn ào. Ngược lại khiến bầu không khí xung quanh không còn quá lạnh lẽo nữa.
Một lúc sau, trợ lý Ôn gõ cửa hỏi rằng có cần gọi điện đặt trước ở nhà hàng hay không, Quý Cảnh Diệp liếc nhìn thời gian mới nhận ra, mới đó đã đến giữa trưa rồi.
Hắn bình tĩnh nhìn sang Úc Khả Khả, người đã chuyển sang tư thế nằm thẳng, cô ấy thực sự có thể nằm yên.
Không đợi anh trả lời, Úc Khả Khả đã nhanh chóng từ trên ghế sa lông đứng dậy: "Rất cần".
Cô quay đầu lại, hai mắt sáng như sao: "Tôi vừa xem video, có người giới thiệu một quán ăn ngon, nhìn rất ngon, chúng ta cùng đi ăn thử nhé?"
Quý Cảnh Diệp lạnh lùng từ chối: "Không."
Anh không muốn nói chuyện với cô thêm một giây nào nữa chứ đừng nói là cùng nhau ăn cơm.
Chỉ cần tưởng tượng đến thôi đã không thể chịu nổi rồi.
''Thế thôi vậy. Có vẻ buổi sáng hôm nay bồi dưỡng tình cảm cũng đủ rồi''. Úc Khả Khả cũng không giận dỗi, thuận thế đứng dậy: ''Thấy anh còn bận rộn như vậy, tôi cũng không quấy rầy nữa, vậy tôi đi ăn trước đây. Bye bye''
Nói xong cô thực sự quay đầu đi luôn.
Đã chuẩn bị sẵn sàng bị mời mọc chả treo Quý tổng: ''....''
Nhìn bóng lưng vừa rời đi, hắn không khỏi sửng sốt tự hỏi: Rốt cuộc cô ta đến đây làm gì?
Là đến để chọc tức hắn thôi phải không?
Bên này, người không ra bài theo kịch bản Úc Khả khả vừa bấm thang máy xuống lầu vừa nói chuyện với hệ thống: [Nhà hàng thịt nướng đó có vẻ ngon, chị đây phải đi thử mới được.]
Hệ thống: [Sau khi kiểm tra toàn diện, toàn mạng mọi người đánh giá trung bình là 4 sao, tôi nghĩ cô có thể thử xem]
Úc Khả Khả: [Được đấy, mi đúng là một hệ thống tri kỷ mà]
Cửa thang máy mở ra, bên trong xuất hiện một anh chàng dáng người cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú.
Vào lúc bọn họ đối mắt với nhau, anh ta lộ vẻ hơi kinh ngạc, sau đó cười với cô nói: ''Khả Khả''
Bị giá trị nhan sắc của anh ta làm cho choáng váng, Úc Khả Khả không khỏi than thở: [Chà, anh chàng mang đầy vẻ ''văn nhã bại hoại'' pha lẫn khí chất thượng lưu này có vẻ không kém vị hôn phu của chị đây là mấy đâu nhỉ!]
[Anh ta chính là nam chính đấy, Quý Lăng Hàn]
[Vừa nãy đùa thôi, là kém rất nhiều], Úc Khả Khả tức khắc thay đổi sắc mặt [Bảo sao trông có vẻ ''nhân mô cẩu dạng'', thì ra là ''cẩu nam chính''.]
Mẹ kiếp, xúi quẩy
Tác giả có lời muốn nói: Úc Khả Khả - Cẩu nam chính, ngay cả cẩu cũng không cần!
(2807 từ - 19/07/23)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...