Bởi vì buổi tối còn có giờ tự học, vậy nên ba người ở lại khoảng nửa tiếng thì muốn ra về, Vương Sâm Sâm, Dư Thiếu Quang, Giang Hòa nói tạm biệt với Trương Ngọc Yến và Quý Hách, Quý Hách ngồi trên giường bệnh nhìn Giang Hòa, đáy mắt tối sầm, nói: "Phải về rồi sao?"
Làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo của anh, thoạt nhìn để lộ ra một loại hấp dẫn không nói nên lời, đầu hơi cúi thấp khiến người ta cảm thấy giờ phút này anh có chút mất mát.
Giang Hòa nhìn thấy thì trong lòng khẽ run lên, Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh cũng ngẩn người, vội vàng huých huých Dư Thiếu Quang đang đứng bên cạnh, nói với Quý Hách: "Bọn mình sẽ còn quay lại mà, phải không, Dư Thiếu Quang?"
Dư Thiếu Quang gãi gãi ót, nói: "Ừ, bọn mình sẽ quay lại thăm cậu."
Quý Hách ngẩng đầu nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, khẽ gật đầu, gò má trắng nõn tưởng chừng như trong suốt, khiến người ta cảm thấy lâng lâng, thậm chí còn giống như ảo giác.
Trương Ngọc Yến dẫn ba đứa trẻ đến cổng bệnh viện, khăng khăng kéo bọn họ đến một nhà hàng dùng cơm trưa, ba người bọn họ có chút ngượng ngùng, ngồi trong nhà hàng có cảm giác lạ lẫm, nhân viên phục vụ đưa menu ra, Trương Ngọc Yến để cho bọn họ gọi món tùy thích, Giang Hòa nhìn lướt qua menu, trong lòng khẽ giật mình, sau đó không thể mở miệng được.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang ngồi bên cạnh cũng thế.
Trương Ngọc Yến thấy bọn họ chẳng ai nói tiếng nào thì chủ động gọi món cho bọn họ.
Món ăn được dọn lên, Trương Ngọc Yến nói: "Các cháu ăn đi, đừng khách khí."
Ba người nhìn đồ ăn đầy ắp trên bàn, Giang Hòa và Vương Sâm Sâm nhìn nhau một cái, Dư Thiếu Quang không nhịn được mà mở miệng trước, nói với Trương Ngọc Yến: "Vậy phải cám ơn cô rồi."
Tuy đồ ăn rất ngon, nhưng giá cả thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận, bàn ăn này đối với Giang Hòa mà nói, 80% là vượt qua tiền cơm một tháng của cô.
Trương Ngọc Yến ăn mặc trông có vẻ không mấy khoa trương, nhưng nếu cẩn thận nhìn một chút thì sẽ để ý, dáng người được duy trì rất tốt, dịu dàng hào phóng, khí chất rất tốt, nhìn ba đứa trẻ trước mặt, đáy mắt Trương Ngọc Yến tràn ngập ý cười, bà nói: "Đây là lần đầu tiên cô gặp bạn của Quý Hách, từ trước đến giờ nó vẫn chưa từng nói với cô."
Có lẽ bà lại nhớ đến chuyện gì đó, bỗng thở dài một hơi.
Vương Sâm Sâm và Dư Thiếu Quang đặt hết tâm tình vào bàn đồ ăn, Giang Hòa nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trương Ngọc Yến, nói với bà: "Cô à, Quý Hách là người rất tốt, bọn cháu cũng rất thích cậu ấy."
Trương Ngọc Yến ngẩn người, lại cười rộ lên, nói liên tục một tràng 'tốt, tốt, tốt', nét vui sướng trên mặt có thể thấy rõ là xuất phát từ tận đáy lòng.
"Tính cách của nó không hướng ngoại lắm, ngay cả cô có khi cũng không thể hiểu rõ là nó đang nghĩ gì, có lẽ thái độ của nó sẽ khiến mọi người không thích, nhưng cô vẫn hy vọng các cháu có thể tiếp xúc với nó nhiều hơn, cô nhìn thấy các cháu cũng rất sáng sủa, chơi với Quý Hách lâu ngày, nói không chừng sẽ giúp nó hoạt bát hơn một chút." Trương Ngọc Yến nói với bọn họ.
Giang Hòa khẽ gật đầu, nói: "Đương nhiên rồi ạ."
Vương Sâm Sâm nhét đồ ăn đầy mồm, vội vàng nuốt xuống, sau đó nói với Trương Ngọc Yến: "Cô à, cô cứ yên tâm, Quý Hách là bạn của chúng cháu, bình thường bọn cháu chơi với nhau rất tốt!"
Cho dù mở to mắt nói dối thì ý cười trên mặt Trương Ngọc Yến càng ngày càng đậm hơn.
Sau khi giải quyết hết một bàn đầy ắp thức ăn, ba người liền nói cảm ơn Trương Ngọc Yến rồi vội vàng quay về trường để học lớp tự học buổi tối.
Trên đường về, bước chân của Vương Sâm Sâm nhẹ tênh, trên mặt tràn đầy ý cười, còn rực rỡ hơn so với dáng vẻ lúc vừa mới đến, Dư Thiếu Quang đi bên cạnh chép chép miệng, dường như vẫn còn dư vị, nói: "Hôm nay thật sự là buôn bán có lời, không ngờ chỉ tới thăm một chút mà lại được đãi cả một buổi tiệc lớn."
Vương Sâm Sâm quay đầu cười tủm tỉm: "Đúng vậy, thấy chưa, đã nói là đi theo tớ thì sẽ có thịt ăn mà."
Giang Hòa vỗ vỗ lên má Vương Sâm Sâm, nói: "Không biết sáng nay ai đó còn nói chuyện này thật phiền, bây giờ lại lập tức trở thành như vậy."
Vương Sâm Sâm mở to mắt, khoa trương đáp: "Cái này muốn trách thì phải trách Quý Hách, lúc nào cũng trầm lặng như vậy, ai nguyện ý chơi với cậu ta chứ! Chẳng qua là..." Cô hơi ngừng lại một chút: "Bây giờ tiếp xúc tớ mới phát hiện, thật ra người đó cũng không tệ lắm."
Dư Thiếu Quang liếc mắt trêu chọc, nói: "Là cảm thấy dáng vẻ của người ta không tệ mới đúng."
Vương Sâm Sâm liếc Dư Thiếu Quang, nói: "Tớ nào có thiển cận như vậy, Quý Hách trắng thế kia nhìn cũng không đẹp, tớ chỉ cảm thấy người ta tốt, có hiểu hay không?"
Dư Thiếu Quang cười ha ha vài tiếng rồi nói: "Mới nói có mấy câu mà đã cảm thấy người ta tốt rồi, vậy mà lúc trước còn nói với tớ là cực kỳ chán ghét cậu ta cơ đấy."
Vương Sâm Sâm vươn tay nhéo vào hông Dư Thiếu Quang, nhe răng nói: "Cậu không làm tớ mất hứng thì không chịu được à? Nói thế nào thì hôm nay chúng ta đã ăn của cô nhiều tiền như vậy, cũng nên nể mặt người ta một chút chứ!"
Dư Thiếu Quang vội vàng núp sau lưng Giang Hòa, khuôn mặt nhăn nhó vì bị đau, nói: "Cậu đừng có bạo lực như vậy, tớ không nói nữa là được chứ gì?"
"Sớm biết như vậy thì tớ đã không gọi cậu đi cùng rồi." Vương Sâm Sâm nói với Dư Thiếu Quang.
"Đừng mà, tớ chỉ tùy tiện nói đùa một chút thôi." Dư Thiếu Quang vội vàng đi qua, giả ngu người khúc khích.
Hai người cãi nhau ầm ỹ trên đường, một lúc sau, Vương Sâm Sâm đột nhiên quay đầu hỏi Giang Hòa: "Giang Hòa, cậu và Quý Hách học cùng năm cấp hai, vậy lúc trước cậu ta là người thế nào?"
Giang Hòa ngẫm nghĩ, thật sự là cô không có ấn tượng lắm, người khiến cô quan tâm cũng chỉ có một vài người, mà Quý Hách lại không nằm trong số đó, cuối cùng cô trả lời: "Không khác bây giờ là bao."
Vương Sâm Sâm nói: "Vậy thì thật đáng tiếc."
Dư Thiếu Quang hỏi: "Đáng tiếc cái gì?"
Vương Sâm Sâm cười rộ lên, nói: "Mẹ cậu ấy mời chúng ta một bữa cơm nhiều tiền như vậy, xem ra điều kiện gia đình cậu ấy không tệ, thành tích học tập lại rất tốt, vóc dáng cao ráo, ăn diện thể nào cũng có thể vung tay chi một khoản lớn."
Dư Thiếu Quang phản bác, nói: "Thấy không, vẫn là cảm thấy dáng vẻ của người ta rất tốt, đúng là con gái hay trông mặt mà bắt hình dong!"
Vương Sâm Sâm giơ tay định đánh cậu, thế nhưng Dư Thiếu Quang lại co giò chạy về phía trường học, Vương Sâm Sâm nói với Giang Hòa một tiếng rồi cũng hét to, đuổi theo cậu ấy.
Giang Hòa ở phía sau cong môi cười rộ lên, trong đầu lại nhớ đến câu hỏi vừa rồi của Vương Sâm Sâm.
Lúc trước Quý Hách là người thế nào?
Thật ra Giang Hòa vẫn chưa nói hết, năm đó Quý Hách còn trầm lặng hơn so với bây giờ, anh sắc bén như toàn thân cắm đầy gai, người khác vừa đến gần thì anh sẽ dựng gai của mình lên làm lá chắn, rõ ràng thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng nắm tay lại có lực, mạnh mẽ đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
Cô từng tận mắt nhìn thấy anh bẻ gãy tay của một người con trai khác.
Cho dù như vậy thì từ trước đến giờ, Quý Hách trong ấn tượng của Giang Hòa vẫn không tồn tại nguy hiểm.
Hồi ức càng trôi xa, cô có phần không thể nhớ rõ, đi vào trong lớp học, có rất nhiều người đang vây quanh chỗ ngồi của Vương Sâm Sâm, dường như là đang nghe cô ấy nói gì đó.
Đại khái là đang kể lại chuyện đến bệnh viện.
Giang Hòa không muốn nghĩ nhiều, quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, vị trí của cô gần cửa sổ, có thể trông thấy đám học sinh lật đật bước vào trường học, cũng vào lúc này, Từ Triêu Dương cùng một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, dáng vẻ ngọt ngào, nói nói cười cười bước vào trường học.
Từ Triêu Dương mặc một chiếc áo khoác da bò màu xanh đậm, bên trong là chiếc áo sơmi sáng màu, hơi nghiêng mặt nhìn cô gái bên cạnh.
Giang Hòa cũng biết cô gái đó, là học sinh lớp 10, dáng vẻ tương đối dễ thương, lúc mới tới trường học quân sự, Từ Triêu Dương lập tức để ý đến cô ấy, sau đó chưa tới vài ngày thì hai người quen nhau.
Từ Triêu Dương thích cô gái xinh đẹp, khéo léo, biết cách trang điểm.
Vậy nên Giang Hòa không phải là đối tượng để anh ta suy nghĩ đến.
Biện Chi Lâm có một đoạn thơ nhỏ thế này: Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em, ánh trăng tô điểm cửa sổ phòng em, em lại tô điểm cho giấc mộng của người khác.
Giang Hòa vẫn cho là mình đang ngắm phong cảnh của người khác, lại chưa từng nghĩ rằng, thật ra cô chính là giấc mộng đẹp của Quý Hách.
...
Quý Hách không thể ngờ, lúc mình còn chưa quay về trường học thì ấn tượng của các bạn trong lớp đối với anh đã trở thành 'nhà giàu mà khiêm tốn', 'thâm tàng bất lộ', 'phú nhị đại' v.v...
Anh không đợi Giang Hòa lại đến thăm mình thì đã xuất viện.
Về đến nhà, Tống Thành Vũ đang ngồi trên ghế sofa uống trà, trông thấy anh thì chỉ khẽ gật đầu, nói: "Về rồi sao?"
Quý Hách nhìn Tống Thành Vũ, khẽ gật đầu.
Tống Thành Vũ là cha dượng của Quý Hách, ông ấy là một sản thương[1], ông không thích Quý Hách, từ đầu Quý Hách cũng đã biết, vậy nên cho dù là nằm viện thì Tống Thành Vũ cũng chỉ tới một hai lần, ông cũng chưa bao giờ che giấu sự lạnh nhạt thờ ơ của mình với Quý Hách, nhưng quả thực mà nói thì ông ấy đối xử với anh cũng không tệ, đi ăn gì ngon cũng dẫn anh theo, chỉ là không cố gắng gần gũi với anh, mà anh cũng không quan tâm đến Tống Thành Vũ, mãi sau này, Quý Hách lớn lên mới dần dần hiểu được.
[1] Sản thương: nhà sản xuất buôn bán – chủ xí nghiệp chế tạo sản phẩm, vật dụng thường ngày dành cho người tiêu dùng, hoặc kinh doanh và lưu thông hàng hóa xuất nhập khẩu.
Đối với Tống Thành Vũ mà nói, Quý Hách anh chỉ giống như một món hàng mà Trương Ngọc Yến luôn mang theo bên người mà thôi, bản thân ông ta cũng lạnh nhạt, chỉ vui vẻ khi ở bên Trương Ngọc Yến, tình cảm của ông ấy cũng chỉ dành cho mình bà, sẽ không chia cho người ngoài, huống chi là Quý Hách quan trọng với Trương Ngọc Yến như thế.
Quý Hách cũng không ghét Tống Thành Vũ, ngược lại còn cảm thấy cách sống chung dừng lại ở chữ 'lễ' thế này, càng khiến anh tự do thoải mái.
9/4/16
♚ℋoàng ℕgọc♔
♚ℋoàng ℕgọc♔
❀๖ۣۜWo♫๖ۣۜAi♫๖ۣۜNi❀๖ۣۜINever♈๖ۣۜCry♀Cross♕
Thành viên BQT Tác giả VW
Chương 6
BẤM ĐỂ XEM TRUYỆN
Tống Thành Vũ đứng dậy, người đàn ông hơn 40 tuổi thoạt nhìn vẫn anh tuấn cường tráng, trên người vẫn tản ra hơi thở của một người đàn ông thành thục, ông đi qua nhìn Quý Hách, tiếp tục nói: "Không nằm viện tiếp sao?"
Quý Hách trả lời: "Không cần, con muốn trở về trường học sớm một chút."
Tống Thành Vũ khẽ gật đầu, ông nhìn Quý Hách thêm vài lần, chắc là cảm thấy hôm nay Quý Hách nói nhiều hơn bình thường, nếu là ngày thường Tống Thành Vũ hỏi Quý Hách, đa phần Quý Hách chỉ gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, nhưng ông cũng không để ý nhiều, thái độ của Quý Hách có thay đổi hay không, đối với ông mà nói cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Ông chỉ quan tâm tới Trương Ngọc Yến bên cạnh Quý Hách, thấy sắc mặt của Trương Ngọc Yến không tốt lắm, ông lập tức vươn tay đỡ bà, hỏi: "Trông em có vẻ không thoải mái? Sao vậy?"
Trương Ngọc Yến khoát khoát tay, nói: "Say xe chút thôi, không sao đâu."
Tống Thành Vũ liền giơ tay đặt lên huyệt thái dương của Trương Ngọc Yến, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái, sau đó nói: "Để anh xoa cho em một chút, nếu không thoải mái thì mau đi nghỉ sớm đi, thời gian này em đã vất vả rồi."
Trương Ngọc Yến có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Quý Hách đang đứng bên cạnh, đẩy Tống Thành Vũ ra, nói: "Đừng buồn nôn như thế, thằng bé còn ở đây đấy."
Quý Hách nghe vậy thì nói với Tống Thành Vũ: "Con về phòng trước đây."
Trương Ngọc Yến muốn đỡ anh, nhưng Quý Hách lại nói: "Không cần đâu, con có thể tự đi được."
Sau khi Tống Thành Vũ trông thấy Quý Hách vào phòng thì lập tức vươn tay, tiếp tục mát xa cho Trương Ngọc Yến, chỉ có duy nhất mình bà mới có thể khiến con người sắt đá này lộ ra tình cảm dịu dàng hiếm thấy.
Trương Ngọc Yến nhớ tới chuyện ngày hôm nay thì cười rộ lên, nói: "Hôm nay em gặp được bạn của Quý Hách, đều là những đứa trẻ ngoan, em thấy Quý Hách có chút thay đổi như vậy, có lẽ cũng là vì những người bạn đó, thật tốt quá, em còn tưởng là nó sẽ như vậy mãi, thật khiến em lo lắng."
Tống Thành Vũ nhẹ nhàng nói: "Thằng bé đã trưởng thành, từ nay về sau em cũng bớt lo lắng, quan tâm mình nhiều hơn một chút đi."
Trương Ngọc Yến thở dài một hơi, nói: "Làm sao em có thể yên tâm đây? Quý Hách trở nên như vậy không phải đều tại em..."
Tống Thành Vũ nhíu mày, nói: "Em không sai, đừng đem hết trách nhiệm nhận hết về mình, người sai từ đầu đến cuối chỉ có cái tên cặn bã kia thôi, em và nó đều là người bị hại."
Trương Ngọc Yến tựa vào ngực Tống Thành Vũ, không nói gì.
...
Quý Hách biết trong lòng Tống Thành Vũ, mình chỉ là kỳ đà cản mũi, ông ta đặt Trương Ngọc Yến ở vị trí hàng đầu, mà Trương Ngọc Yến lại đặt anh lên vị trí hàng đầu, một người có ham muốn chiếm hữu mạnh như ông ta, sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự hiện hữu của anh? Chịu chăm sóc cho anh đã là tốt lắm rồi, ngày xưa anh không có cách nào tiếp nhận Tống Thành Vũ, chỉ cảm thấy ông ta đã cướp mất mẹ mình, nhưng đến hôm nay, anh lại cảm thấy Trương Ngọc Yến đã có ông ấy làm chốn nương thân, cũng không còn gì tốt hơn thế.
Dù sao người đàn ông này cũng thật sự quan tâm đến bà ấy.
Chống nạng bước vào phòng mình, anh mở đèn, trông thấy căn phòng quen thuộc lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, đơn giản mà trang nhã, tất cả cũng không thay đổi, vẫn giống như trong trí nhớ của anh.
Đây là căn phòng anh ở từ thời cấp hai, kiếp trước, sau khi rời nhà đi thì cũng chưa từng quay về, bây giờ nhìn lại, quả thực là có chút xót xa không nói nên lời.
Trên bàn vẫn còn đặt những cuốn sách giáo khoa, tấm hình chụp tập thể hồi tốt nghiệp cấp hai, anh còn cố tình cắt hình Giang Hòa ra riêng rồi dán ở trên mặt bàn, gò má phúng phính trẻ trung, nhìn về phía anh mỉm cười thật tươi.
Anh vươn tay chạm vào khuôn mặt trong tấm hình, ngón tay hơi run rẩy.
Khoảnh khắc vừa chạm đến thì cũng nở nụ cười.
Trong gương phản chiếu thân hình của anh, anh quay đầu nhìn sang, tuy rất cao nhưng thân thể lại gầy yếu, làn da tái nhợt, còn cả mái tóc rối bù, anh giơ tay hớt tóc mái lên, nhìn gương mặt cậu con trai trong gương, khuôn mặt mang theo nét trẻ trung, lúc trước anh ở nước ngoài, đã từng có một người thầy nói với anh rằng, nếu muốn người khác nhìn thẳng vào mình thì trước tiên mình phải tự nhìn thẳng vào bản thân mình trước đã.
Sống lưng hơi ưỡn thẳng, anh bắt đầu thu dọn sạch sẽ, cảm thấy vô cùng thoải mái, có lẽ đời người có lúc cũng sẽ thay đổi.
Con người không thể cứ sống mãi trong thế giới của mình.
Người thầy đó có sức ảnh hưởng tới anh cũng gần bằng với Giang Hòa, nếu nói Giang Hòa đã kéo anh ra khỏi bóng tối, vậy thì người thầy đó đã dẫn dắt anh đối mặt với chính mình, nếu không có những người như vậy thì có lẽ đến bây giờ anh vẫn giống như lúc trước.
Kiếp trước, đến khi trưởng thành anh mới hiểu được đạo lý này, hôm nay trở về tuổi 18, anh lại càng muốn thay đổi một lần, đầu tiên tìm chút thời gian chỉnh lại mái tóc, ít ra thì cũng phải để cho Giang Hòa thấy rõ khuôn mặt của mình, sau đó sẽ khắc ghi trong đầu, không để cô không nhận ra anh nữa.
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau anh lập tức đi đến tiệm cắt tóc, cũng không nghỉ ở nhà bao lâu, đợi đến khi chân vừa có thể đặt xuống đất thì anh lập tức quyết định trở về trường học.
Thức dậy sớm, nhìn sắc trời vẫn còn u ám, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác khó nói nên lời, có chút vui sướng, cũng có chút chua xót.
Tống Thành Vũ từ trước tới giờ vẫn dậy rất sớm, ông làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng nào cũng phải ra ngoài chạy bộ, trông thấy Quý Hách thì nói: "Hôm nay chú đưa con tới trường, chân con vừa khỏi, không nên đi lại nhiều."
Quý Hách không từ chối, thấp giọng nói cám ơn.
Tống Thành Vũ khẽ gật đầu, mở cửa xe Audi, chở Quý Hách đến trường học, trên đường hai người cũng không nói chuyện, chỉ là cuối cùng trước khi đi, Tống Thành Vũ dặn dò một chút: "Đến trường nhớ cẩn thận một chút, chú ý ..." Ông hơi dừng lại: "Đừng để mẹ con lo lắng."
Quý Hách khẽ gật đầu, nói với Tống Thành Vũ: "Vâng, con sẽ chú ý, cám ơn chú."
Tống Thành Vũ ngẩn người, dường như có chút kinh ngạc vì Quý Hách đột nhiên lại gọi mình bằng chú, chỉ là ông cũng rất nhanh đã phản ứng kịp thời, đạp chân ga rời đi.
Cũng khó trách Tống Thành Vũ kinh ngạc, ngày xưa đừng nói là gọi 'ba', ngay cả một tiếng 'chú' anh cũng chưa từng kêu, chỉ là Tống Thành Vũ cũng không quan tâm đến chuyện xưng hô này, hôm nay nghe thấy Quý Hách gọi mình một tiếng 'chú', trong lòng Tống Thành Vũ cũng không mất hứng, chỉ là có chút nghi hoặc.
Thằng bé này, dường như sau khi bị tai nạn thì thay đổi rất nhiều, không chỉ tính cách mà ngay cả bề ngoài cũng hoàn toàn khác trước, chẳng lẽ bởi vì bị tai nạn nên cũng trưởng thành rồi sao?
Tống Thành Vũ nghĩ vậy.
Lúc Quý Hách bước xuống xe thì cũng đã thu hút sự chú ý của không ít người, tạm thời không nhắc tới chiếc xe của Tống Thành Vũ, chỉ nói đến vóc dáng cao lớn của anh, nói thế nào cũng phải 1m9, trên người mặc một chiếc áo khoác thể thao sa tanh màu đen, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay sáng màu, phía dưới là chiếc quần jean dài, đi giày thể thao.
Áo khoác màu đen cùng với làn da trắng nõn của anh tạo nên một mảng đối lập rõ rệt, môi mỏng nhạt màu khẽ mím lại, sống mũi thẳng tắp, nhưng thứ đẹp nhất trên khuôn mặt anh chính là cặp mắt kia, đen láy và sâu thẳm, lông mi dài mà cong vút khiến người khác phải ghen tỵ, chỉ là trong mắt dường như có một lớp sương mù không tan, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn bước vào.
Cần cổ thon dài, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp áo, giống như là khí chất trời sinh, trên người anh có một nét gợi cảm mơ hồ, không biết dùng lời nào để miêu tả.
Dường như có một loại vẻ đẹp khiến người ta cho dù chỉ nhìn qua một lần cũng không thể nào quên được.
Quý Hách không để ý đến những ánh mắt xung quanh, tiếp tục đi vào trường học.
Sân trường quen thuộc, mọi thứ xung quanh vẫn giống hệt như trong quá khứ, trên sân thể dục, đám học sinh cứ đến đúng ngày lại đến điểm danh tập luyện, vừa chạy vừa lớn tiếng hò hét, nữ sinh nói nói cười cười, nam sinh thì bàn tán về những trò chơi, sau khi hưng phấn còn khoa trương mà huơ tay múa chân.
Học sinh năm nhất của cấp ba đã ngồi xuống, thản nhiên đọc sách, làm bài tập.
Sau khi anh tới lớp, lớp học vẫn chưa có nhiều người, tất cả mọi người tự nhiên nói chuyện của mình, chỉ là đột nhiên lại có người ngẩng đầu trông thấy Quý Hách.
Bút trong tay tạm ngưng, sau đó quay sang bên cạnh nói mấy câu.
Càng ngày càng có nhiều học sinh nhìn về phía Quý Hách.
Quý Hách ngồi ở đằng sau, không giống với những học sinh giỏi khác, anh vô cùng yêu thích chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống thì anh lại phủi phủi mặt bàn bị bám chút bụi, ngẩng đầu đối mặt với các bạn học đang nhìn mình, anh nhìn bọn họ rồi nở nụ cười, nói: "Chào buổi sáng!"
Anh biết mình thay đổi khá nhiều, người khác kinh ngạc như vậy cũng đúng.
Trong đó có vài người còn chưa kịp phản ứng, đến khi lấy lại tinh thần thì vội vàng đáp lời Quý Hách: "Chào buổi sáng..."
Sau đó lại cúi đầu, trong lòng không ngừng rối rắm.
Người này là Quý Hách sao?
Không phải là đi nhầm phòng học rồi chứ?
Trời ạ, đầu năm nay không thịnh hành kiểu con vịt xấu xí hóa thiên nga mà lại biến thành mỹ nam sao?
Chương 7
Còn có người có tâm tư tiếp tục lấy ra thượng luyện tập đề, lớp học một cái lớn mật trực tiếp đi tới, kia nam sinh nhìn Quý Hách mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Ngươi là Quý Hách đi? Là ngươi đúng không?"
Quý Hách hướng tới hắn giơ lên môi cười cười, nói: "Là ta."
Nam sinh ánh mắt trừng được lớn hơn nữa , hắn nói: "Ngươi vào một chuyến bệnh viện, xảy ra chuyện gì , thế nào biến hóa lớn như vậy a?"
Nếu không là Quý Hách mặt thoạt nhìn có điểm quen thuộc, nam sinh thật sự không có biện pháp đem hắn hiện tại cùng phía trước tối tăm nam hài liên hệ ở cùng nhau.
Quý Hách sẫm màu đồng tử mang theo chế nhạo, trả lời: "Bác sĩ chủ trì ở thủ thuật thời điểm thuận tiện giúp ta lý một cái phát chỉnh một chút ngũ quan, tỉnh lại liền biến thành cái dạng này ."
Nam sinh a một tiếng, trong nháy mắt thế nhưng thật sự giống như tin một dạng, chính là rất nhanh hắn ngượng ngùng sờ sờ chính mình cái ót trả lời: "Kỳ thực không có gì, ta chính là muốn nói, ngươi như vậy rất tốt , so trước kia tốt hơn nhiều, rất đẹp mắt ..." Dừng một chút, tựa hồ lại cảm thấy chính mình nói thoại có điểm xấu hổ, bổ sung thêm: "Ta không khác ý tứ a, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Quý Hách gật gật đầu, hướng tới nam sinh trả lời: "Cám ơn."
Nam sinh lại cười mỉa một chút, liền về tới chính mình chỗ ngồi, bên cạnh nữ hài tiến đến bên người hắn tựa hồ tại hỏi cái gì.
Quý Hách từ trong túi xách cầm ra bản thân sách giáo khoa, phảng phất hoàn toàn không có phát sinh chuyện gì một dạng, bình yên ngồi ở chỗ kia.
Vương Sâm Sâm cùng dư thiếu quang đả đả nháo nháo đi vào đến về sau, tựa hồ phát hiện phòng học không khí có điểm không tầm thường, nàng nhìn phía cuối cùng một loạt, thấy Quý Hách trên chỗ ngồi đã ngồi trên nhân, nàng tại thấy rõ ràng người tới bộ dáng một dạng, Vương Sâm Sâm vươn tay che miệng, quay đầu cùng dư thiếu quang ánh mắt tương giao, đồng thời lộ ra kinh ngạc biểu tình.
Cho dù thượng một lần tại bệnh viện thời điểm, Quý Hách đã kinh diễm bọn họ, nhưng là lúc này đây là hoàn toàn cải biến, tiễn rớt lược dài thả có chút loạn phát, lộ ra cặp kia một mực giấu ở tóc mái hạ con ngươi, kính mắt cũng hái xuống , ngũ quan xinh xắn hoàn toàn bày ra, nếu nói dĩ vãng hắn luôn tận lực rơi chậm lại chính mình tồn tại cảm, như vậy hiện tại hắn hoàn toàn là muốn xoát bạo chính mình tồn tại cảm.
Nhân tinh thần diện mạo giật mình hoàn toàn mới, liên quan khí chất đều có thể phát sinh vĩ đại cải biến.
Vương Sâm Sâm chàng một chút bên cạnh dư thiếu quang, hai nhân đạt thành chung nhận thức.
Dư thiếu quang đi qua vỗ vỗ Quý Hách bả vai, nói: "Chân của ngươi không thành vấn đề sao?"
Quý Hách ngẩng đầu, chống lại dư thiếu quang mắt, gật gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, phía trước cám ơn các ngươi, thác của các ngươi phúc tài năng khang phục nhanh như vậy."
Vương Sâm Sâm cười tủm tỉm chen vào nói nói: "Như vậy khách khí làm gì, chúng ta không phải bằng hữu sao?"
1
Quý Hách sửng sốt một chút, ngẩng đầu, thâm thúy đồng tử giật mình, sương mù tại đáy mắt chậm rãi tán đi, hắn giơ lên môi đối với bọn họ nói: "Đương nhiên."
Vương Sâm Sâm cảm thấy chính mình mẫu tính hoàn toàn đều phải bị Quý Hách kích phát rồi.
"Quý Hách, ngươi hiện tại bộ dáng siêu bổng , ngươi sớm như vậy nên thật tốt a! Trước kia quả thực chính là thâm tàng bất lộ!" Vương Sâm Sâm kìm lòng không đậu cảm khái nói.
Quý Hách cũng không có cảm thấy cao hứng, lại như trước cười cười.
Mọi người đều đang nói xem nhân muốn xem nhân phẩm, muốn xem nội tại, nhưng là trên thực tế người người đều sẽ bị tốt đẹp sự vật hấp dẫn, đã từng có cái hoa hậu giảng đường cấp bậc nữ sinh nói qua, có đôi khi nàng sẽ cảm thấy trên cái này thế giới không có một người xấu, tất cả mọi người rất hòa thuận, cho dù nàng nội tại lại không hảo, cũng đồng dạng sẽ có người trước vừa ngã, người sau tiến lên nhân xông lên đi, mà còn lại nhân, ngươi thậm chí liếc hắn một cái đều sẽ quên, sau đó càng gì đàm đi tới hiểu biết nàng tốt đẹp nội tại.
Diện mạo xuất chúng vĩnh viễn muốn so với người bình thường ủng có nhiều hơn cơ hội.
Quý Hách năm đó tại nước ngoài, cũng đồng dạng là bởi vì cái dạng này bề ngoài cùng thân cao tài năng thông qua kiêm chức người mẫu kiếm lấy chính mình thứ nhất thùng kim, hữu hiệu lợi dụng trong tay mình tài nguyên, đây là những năm gần đây hắn học hội cùng biết được gì đó.
Dư thiếu quang ghét bỏ nhìn thoáng qua bên cạnh Vương Sâm Sâm, đối với Quý Hách nói: "Nữ sinh chính là như vậy nông cạn, cái này xem mặt thế giới."
Vương Sâm Sâm trừng mắt dư thiếu quang, nói: "Có bản lĩnh ngươi cũng dài Quý Hách như vậy mặt, bằng không liền câm miệng của ngươi lại ba."
Dư thiếu quang thở dài một hơi, đối với Quý Hách nói: "Nhìn một cái, Quý Hách, nữ nhân biến sắc mặt so phiên thư đều phải mau, ngươi về sau cũng phải cẩn thận nhất điểm, ngàn vạn không cần đắc tội nữ nhân."
Quý Hách cúi đầu, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Vương Sâm Sâm vươn tay liền sẽ đối dư thiếu quang đánh qua, Giang Hòa cõng túi sách theo môn khẩu đi đến, thấy Vương Sâm Sâm động tác, thiển sắc đồng tử mang theo nồng hậu ý cười, sang sảng nói: "Vừa tiến đến liền thấy Vương Sâm Sâm ngươi mưu sát chồng, ngươi không sợ tiến cục cảnh sát sao?"
Bởi vì Vương Sâm Sâm cùng dư thiếu quang quan hệ tốt lắm, cho nên lớp học thường thường có người nói các nàng là một đôi, tuy rằng song phương phản ánh đều một dạng ——
"Giang Hòa! Ngươi tài mưu sát chồng! Ta không có quan hệ gì với hắn!" Vương Sâm Sâm tạc mao nói.
Dư thiếu quang ánh mắt ám một chút, cũng hừ nói: "Đúng a, ta làm sao có thể để ý loại này xấu nữ."
Giang Hòa đáy mắt mang theo ý cười, ngạch gian phân tán lên sợi tóc đem nàng khuôn mặt thanh tú tân trang càng thêm đẹp mắt, nàng tầm mắt cùng Quý Hách chống lại, cũng không có như là những người khác một dạng lộ ra dị thường khiếp sợ thần sắc.
Nàng đi tới, nhìn Quý Hách hướng tới hắn cười nói: "Xem ra khang phục tốt lắm, hoan nghênh trở về."
Quý Hách tầm mắt dừng ở Giang Hòa trên mặt, vô luận lại nhìn bao nhiêu lần đều cảm thấy xem không chán, rõ ràng Giang Hòa không phải đẹp mắt nhất , lại vĩnh viễn không ai có thể thay thế nàng.
"Giang Hòa, ngươi phản ứng cũng quá phổ thông thôi! Nói như thế nào Quý Hách cũng là chơi một phen đại biến thân! Ngươi đều không biết là kinh hỉ sao?" Vương Sâm Sâm nói.
Giang Hòa nhìn Quý Hách cười cười, nói: "Hắn không phải một mực đều dài hơn cái dạng này sao?"
Nàng thấy Quý Hách thời điểm, nói xong toàn không phản ứng là giả , minh xác mà nói, Quý Hách ngũ quan không có biến hóa, chính là tu bổ một chút đầu, hái xuống kính mắt, hắn bản thân bộ dạng sẽ không xấu, thậm chí được cho đẹp mắt, như bây giờ hình tượng xuất hiện, nàng cũng không biết là kỳ quái.
Vương Sâm Sâm sửng sốt, có chút lúng túng, nói: "Ân... Ngươi nói cũng đúng."
Quý Hách thấp giọng cười rộ lên, cười đến thật vui vẻ, thậm chí khóe mắt đều có điểm ướt át, sẫm màu đồng tử tuy rằng là ý cười lại lộ ra một cỗ nhàn nhạt xót xa, nhường Giang Hòa tâm mạc danh chiến run một cái, hắn ngẩng đầu, thon dài cổ, tái nhợt trên da mạch máu phiếm màu lam nhạt quang, hắn dùng tay chi mặt mình nói: "Giang Hòa, ngươi thật sự là nhất điểm đều không có biến."
Giang Hòa nghiêng đầu, không quá minh bạch Quý Hách đang nói cái gì.
Vương Sâm Sâm ở bên cạnh ăn vị nói: "Cái gì a, Giang Hòa ngươi cùng Quý Hách quan hệ tốt lắm a! Ta còn tưởng rằng ngươi trừ bỏ Từ Triều Dương bên ngoài, liền không có gì bạn nam giới ."
Nghe thấy tên Từ Triều Dương, ai cũng không chú ý tới Quý Hách sắc mặt trở nên có điểm không tốt.
Giang Hòa chỉ chỉ đứng ở bên cạnh dư thiếu quang nói: "Làm sao có thể? Ngốc quang lúc đó chẳng phải ta bằng hữu sao?"
Ngốc quang là dư thiếu quang ngoại hiệu.
Vương Sâm Sâm nói: "Hắn lại không xem như nam ."
Dư thiếu quang đang muốn cãi lại, thượng sớm tự học tiếng chuông liền vang đi lên, hai nhân một bên hồi chỗ ngồi một bên tiếp tục đấu võ mồm, Giang Hòa cùng Quý Hách chào hỏi một tiếng trở về đến bàn thượng .
Quý Hách tầm mắt thẳng đến lên lớp tài từ trên người Giang Hòa rời đi, di đến trong tay sách giáo khoa.
Hiện thời với hắn mà nói, không chỉ có chỉ có tại Giang Hòa bên người xoát tồn tại cảm này mục tiêu, còn có chính là gặp phải lựa chọn hắn nhân sinh cuộc thi, thi cao đẳng.
Năm đó khảo quá đề, cũng sớm đã quên được không sai biệt lắm, cho dù hắn lúc trước học tập thành tích lại thế nào hảo, bỏ qua sách giáo khoa mấy năm nay một lần nữa cầm lấy vẫn là có chút khó độ, huống hồ cách thi cao đẳng còn có không đến một trăm thiên thời gian, thời gian rất gấp trương.
Nhưng này đó đều không là vấn đề, chỉ cần có mục tiêu, Quý Hách liền có thể hướng tới nó đi tới.
Hắn vươn tay, gõ gõ mặt bàn, sau đó cúi đầu lật xem quyển sách trên tay bản.
Lên lớp ngày đầu tiên, đương nhiên cũng ra không ít ô long, liền ngay cả chủ nhiệm lớp ngay từ đầu thấy Quý Hách thời điểm, đều sửng sốt nửa ngày mới giống như nhớ tới cái gì, Anh ngữ lão sư thậm chí tại tiến phòng học về sau, nhìn Quý Hách buồn bực hỏi, lớp học khi nào thì đến học sinh chuyển trường?
Cơ hồ là một buổi sáng thời gian, Quý Hách trở thành học sinh trong miệng trọng tâm đề tài nhân vật.
Chương 8
Có người đoán không biết có phải là anh đã đi phẫu thuật chỉnh hình hay không? Có người lại bảo, có lẽ anh bị tai nạn, trải qua một trận sinh tử nên quyết định phải làm soái ca? Cũng có người trí tưởng tượng phong phú, bảo thật ra Quý Hách cũng là một phú nhị đại an phận như bình thường, che giấu nhan sắc và gia cảnh của mình, chẳng phải mấy vương tử u buồn trong tiểu thuyết ngôn tình đều giống như vậy sao?
Có không ít người giả vờ đi ngang qua để nhìn anh một cái, giống như là đang nhìn thấy vật gì hiếm lạ vậy.
Tóm lại, đến năm cuối cấp ba, mọi người mới cảm giác được sự tồn tại của Quý Hách.
Trong giờ thể dục, Quý Hách đứng ở cuối hàng ngũ, vóc dáng của anh cao tầm 1m9, là bạn nam cao nhất lớp, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời gần như là trở nên trong suốt, mái tóc đen bồng bềnh, tạo thành một vẻ đẹp tương phản, không thể nào khiến người ta làm lơ, mấy nhóm nữ sinh lớp dưới đi ngang qua, chỉ vào anh rồi xì xào bàn tán.
Dư Thiếu Quang là cán bộ môn thể dục, dẫn theo một đám học sinh làm động tác khởi động, thầy thể dục đứng bên cạnh quan sát, không biết là dây thần kinh nào bị chạm, lại đột nhiên tuyên bố: "Hôm nay các bạn nữ chạy 800m, các bạn nam chạy 1000m, các bạn nam chạy trước, sau đó tới các bạn nữ, chuẩn bị đi."
Vừa dứt lời thì lập tức có mấy người lớn tiếng than thở.
Đối với không ít nữ sinh mà nói, chạy 800m quả thực là tra tấn, không chỉ là khảo nghiệm thể lực của bọn họ mà còn khảo nghiệm cổ họng của bọn họ, sau khi chạy xong vẫn còn phải ổn định một lúc lâu mới có thể cảm thấy dễ chịu trở lại.
Nhưng dù không muốn thế nào thì cuối cùng vẫn phải xông ra chiến trường, Quý Hách và những nam sinh khác đứng sang một bên, cho dù trông anh có vẻ gầy yếu, nhưng sức lực ẩn giấu bên trong cơ thể quả thực là không thể xem thường, dù sao thì Quý Hách cũng đã từng đánh nhau, hạ gục một nam sinh to khỏe hơn mình gấp mấy lần.
Vương Sâm Sâm đứng bên cạnh hô lên với Dư Thiếu Quang: "Quang ngốc, đừng sợ, cậu chính là cán bộ thể dục đấy!"
Rồi lại quay đầu nhìn Quý Hách, tươi cười nói: "Quý Hách, cố lên, tranh thủ vượt qua Dư Thiếu Quang."
Dư Thiếu Quang tức giận trừng mắt nhìn cô.
Quý Hách quay mặt nhìn Giang Hòa đứng bên cạnh Vương Sâm Sâm, ánh mắt của Giang Hòa không đặt trên người anh, giống như đang thả hồn đi đâu rồi, không biết là cô đang suy nghĩ điều gì, Quý Hách cúi đầu, cười cười tự giễu, tóm lại là không phải nghĩ về anh đâu, khả năng lớn là Từ Triêu Dương rồi.
Đúng lúc này, tiếng huýt còi vang lên, đám nam sinh lập tức xông về phía trước.
Quý Hách chậm một bước, sau đó cũng lập tức xuất phát, anh chạy không nhanh không chậm, nhìn thì có vẻ đã bị người khác bỏ rơi một quãng thật xa, nhưng anh vẫn không chút hoang mang, đến vòng thứ hai thì có người đã giảm dần tốc độ, Quý Hách lại len được vào chính giữa, chỉ là hô hấp có chút dồn dập mà thôi.
Sau vòng thứ hai là tới vòng cuối, Quý Hách bắt đầu tăng tốc, từ từ bỏ lại không ít người đằng trước, lúc còn nửa vòng cuối thì đằng trước Quý Hách chỉ còn vài người, đứng đầu là Dư Thiếu Quang, thể lực của cậu ấy rất tốt, hầu như là từ đầu tới giờ vẫn luôn duy trì vị trí đầu tiên.
Lúc Dư Thiếu Quang và Quý Hách gần chạy về đích, Vương Sâm Sâm hô to với hai người bọn họ: "Dư Thiếu Quang, Quý Hách, cố lên!"
Giang Hòa giống như đã hồi thần trở lại, ánh mắt nhìn vào Quý Hách, không biết vì sao mà cô cứ có cảm giác như Quý Hách đang mong đợi mình nói gì đó, không phải là cô rất muốn, nhưng miệng cũng đã mở ra, hô theo Vương Sâm Sâm: "Cố lên!"
Đôi mắt của Quý Hách chợt mở to, đôi con ngươi sẫm màu trong nháy mắt ngập tràn vui vẻ, đuôi mắt khẽ cong lên.
Cô ấy đang cổ vũ cho ai nhỉ? Có lẽ là Dư Thiếu Quang, cũng có lẽ là người khác, tóm lại là anh đã nghe được, liền bất chấp tất cả, mặt dày cho rằng cô đang cổ vũ mình.
Dư Thiếu Quang cảm giác có người đã đuổi tới sát sau lưng, lúc gần tới đích thì bên cạnh bỗng vọt lên một người.
Thầy giáo thể dục bấm đồng hồ đếm ngược trong tay, nói với hai người bọn họ: "Hai người các em về đích cùng một lúc..." Thầy giáo đọc con số, Quý Hách và Dư Thiếu Quang cũng thở hồng hộc rồi dừng lại.
Dư Thiếu Quang cúi người, chống hai tay lên đầu gối, sau đó giơ tay lau mồ hôi trên trán rồi nói với Quý Hách đứng bên cạnh: "Cậu vượt lên phía trước lúc nào thế?"
Quý Hách hít sâu một hơi, sau đó nói: "Cỡ vòng thứ hai."
Dư Thiếu Quang khẽ gật đầu, nói: "Cậu chạy rất nhanh, mình còn tưởng cậu là ma ốm, hôm nay phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác đấy."
Quý Hách cười cười, thật ra môn thể dục của anh không tệ, chỉ là chẳng có ai thèm để ý mà thôi.
Không biết Vương Sâm Sâm đã xuất hiện từ lúc nào, vỗ một cái vào vai Dư Thiếu Quang, nói: "Không tệ, vậy mà lại về nhất."
Dư Thiếu Quang đang buồn bực vì sao Vương Sâm Sâm lại không châm chọc mình như mọi ngày thì lại nghe thấy cô tiếp tục nói: "Tiếc là tư thế chạy quá xấu, so với Quý Hách thì cậu bị cậu ấy bỏ xa tới mấy quãng đường rồi."
"Biết thể nào cậu cũng không nói được những lời tốt đẹp mà." Dư Thiếu Quang mất hứng đáp.
Quý Hách ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Giang Hòa, Giang Hòa đứng ở đường chạy bên cạnh, ánh mắt nhìn về một cô gái đang đứng cách đó không xa, Quý Hách nhìn theo ánh mắt cô thì trông thấy Tưởng Vi Vi.
Ánh mắt của anh chợt tối sầm, không suy nghĩ nhiều, lập tức đi tới chắn trước mặt Giang Hòa, chặn đi tầm mắt của cô.
Giang Hòa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu đã trông thấy Quý Hách đứng trước mặt mình, cô hơi giật mình, cong môi cười với Quý Hách, nói: "Có chuyện gì sao?"
Quý Hách nhìn Giang Hòa, nói: "Cám ơn!"
Giang Hòa sững sờ, hỏi: "Cám ơn cái gì?"
Quý Hách cúi đầu, nhìn vào đôi mắt sáng trong của Giang Hòa đang phản chiếu hình bóng của anh, khóe môi khẽ cong lên: "Chỉ là muốn cám ơn cậu mà thôi."
Giang Hòa nâng mắt, má lúm đồng tiền đọng lại bên khóe môi, sau đó cũng cười nói: "Quý Hách, cậu thật là một người kỳ lạ..." Cô hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà mình cũng không cảm thấy chán ghét."
Quý Hách ngẩn người, lồng ngực không khống chế nổi cơn kích động, anh cố gắng dằn xuống xúc động muốn ôm cô, rồi lại không biết phải nói gì với cô.
Tầm mắt của Giang Hòa lại nhìn về phía Tưởng Vi Vi đang đứng cách đó không xa.
Quý Hách trầm mặc vài giây, sau đó nói với Giang Hòa: "Cô ấy không bằng cậu."
Giang Hòa còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy Vương Sâm Sâm gọi mình đi chạy 800m, cô nói với Quý Hách một tiếng rồi vội vàng chạy đi.
Ánh mắt của Quý Hách nhìn đến Tưởng Vi Vi, đôi mắt sẫm màu lại như đang nổi lên một tầng băng lạnh lẽo, lạnh đến khiếp người.
...
Lúc tan học, Giang Hòa đeo cặp sách lên lưng, nhớ tới lời nói của Quý Hách, bước chân cô khẽ dừng lại một chút, sau khi ra khỏi phòng học, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, gặp phải Từ Triêu Dương và Tưởng Vi Vi.
Lúc Từ Triêu Dương trông thấy cô thì cô đã đi tới, hàng chân mày của anh ta hơi nhếch lên, đôi con ngươi thâm thúy mà trong veo, mi mắt hơi mỏng để lộ ra đôi con ngươi vừa to vừa sáng, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng, vẻ mặt lại mang theo một chút ngây thơ, khuôn mặt trẻ con nhưng nước da lại hơi ngăm đen, anh ta thích Cổ Thiên Lạc, cảm thấy da ngăm càng thêm nam tính, vậy nên cũng chịu khó phơi nắng, anh ta nhếch môi nói với Giang Hòa: "Giang Hòa, sao dạo này em không nhận điện thoại của anh?"
Có bạn gái đứng bên cạnh mà còn có thể bình thản hỏi những câu như vậy, chắc là cũng chỉ có mỗi Từ Triêu Dương thôi.
Nên nói là quá ngây thơ hay sao?
Giang Hòa lắc đầu, tùy tiện tìm đại một lý do: "Em đổi số điện thoại rồi."
Từ Triêu Dương cười rộ lên, nói: "Vậy cho anh số mới đi."
Giang Hòa khẽ nhìn qua Tưởng Vi Vi đang đứng bên cạnh, lắc đầu nói: "Không cần đâu, như vậy không tốt lắm."
Từ Triêu Dương nhíu mày, đôi mắt mang theo chút nghi hoặc, hỏi: "Có gì mà không tốt? Tốt xấu gì thì anh cũng coi như là anh trai của em đấy."
Lúc này Tưởng Vi Vi mới chen vào, cười nói với Giang Hòa: "Giang Hòa, chị cho anh ấy đi, lúc trước anh ấy cũng nói với em mấy lần, nói sao chị không nhận điện thoại, còn tưởng là chị giận gì anh ấy, tính của anh ấy là thế, chị cũng hiểu rõ mà."
Chỉ một câu đã có thể tự nhiên kéo Từ Triêu Dương về phía mình.
Giang Hòa cảm thấy có chút buồn cười, nhưng dù cố gắng thế nào thì trên mặt cũng không cười nổi.
Nhớ lại khi còn bé, những lúc ở bên cạnh Từ Triêu Dương luôn là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô, chỉ là thứ tình cảm đó lại bắt đầu thay đổi, cô dần dần phát hiện, chỉ cần đứng bên cạnh Từ Triêu Dương thì dường như cô không thể nào thở nổi.
Cô lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa, nói: "Em có việc phải đi trước đây."
Từ Triêu Dương nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày, nói: "Giang Hòa, đừng như vậy nữa."
Tưởng Vi Vi cũng giơ tay giữ Giang Hòa, giống như là rất tự đắc, đứng bên cạnh Từ Triêu Dương, nói: "Giang Hòa, đừng như vậy."
Nhìn xem, chả trách Từ Triêu Dương lại chọn Tưởng Vi Vi, tuy cô ta nhỏ hơn Giang Hòa một tuổi, nhưng lại hiểu phải nên làm thế nào mới đúng.
"Không nhìn thấy cô ấy muốn đi sao?" Giọng nói trầm thấp mà hùng hậu, bên trong còn mang theo một tia lạnh lẽo.
Tiếng nói vừa dứt thì đã trông thấy Quý Hách đứng chắn trước mặt Giang Hòa, ánh mắt quan sát Từ Triêu Dương và Tưởng Vi Vi, làn da tái nhợt cùng với mái tóc xoăn nhẹ, anh cụp mắt, nhìn bàn tay của Từ Triêu Dương đang nắm cổ tay của Giang Hòa, đôi con ngươi sẫm màu dường như đã trở nên rét lạnh.
Chương 9
Từ Triêu Dương không tự giác mà thả lỏng nắm tay của mình, anh ta cao khoảng 1m7, mà Tưởng Vi Vi bên cạnh còn chưa cao được 1m6, Quý Hách đứng trước mặt, dù không nói tiếng nào thì vẫn tạo ra một loại cảm giác áp lực vô hình, đó là chưa nói đến ánh mắt anh lúc này đều ngập tràn lạnh lẽo.
Anh cúi đầu nhìn Giang Hòa, ánh mắt trở nên dịu dàng, hỏi: "Phải đi rồi sao?"
Giang Hòa nhìn Quý Hách, khẽ gật đầu.
Mà lúc này, Từ Triêu Dương lại thắc mắc một vấn đề, anh ta mở to đôi mắt trong veo, nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Giang Hòa, đây là ai?"
Giang Hòa không trả lời Từ Triêu Dương, chỉ xoay người rời đi, Quý Hách cũng đi theo phía sau cô, lại chợt nghe thấy giọng nói của Tưởng Vi Vi vang lên, cô ta nói: "Triêu Dương, sao anh ngốc thế, như vậy mà còn không hiểu à? Nhất định là bạn trai của Giang Hòa rồi, cuối cùng cũng đã rõ, chị ấy không nhận điện thoại của anh bởi vì sợ bạn trai hiểu lầm, từ nay về sau anh cũng đừng..." Sau đó Tưởng Vi Vi nói gì, Giang Hòa cũng không còn nghe rõ, cô quay đầu nhìn Quý Hách, không biết vì sao đôi mắt anh lại hơi đỏ lên.
Quý Hách cũng nghe thấy lời nói của Tưởng Vi Vi, nhưng điều làm anh chú ý là câu cô ta bảo anh là bạn trai của Giang Hòa.
Giang Hòa cụp mắt, nhẹ giọng nói với Quý Hách: "Vừa rồi cám ơn cậu."
Quý Hách vội vàng hồi thần lại từ trong câu 'bạn trai', lắc đầu nói: "Không có gì đâu."
Giang Hòa trầm mặc đi về phía trước, mà Quý Hách thì vẫn theo sát ở phía sau.
Anh không biết cảm xúc của cô lúc này thế nào, có lẽ là khổ sở, có lẽ là rất muốn khóc, tóm lại cô cũng không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ của mình bây giờ.
Tình cảm của Giang Hòa dành cho Từ Triêu Dương không phải là vừa xuất hiện trong giây lát, từ sau khi Giang Dư Cường đi theo người phụ nữ khác, tinh thần của Diêu Điêu Na bắt đầu có chút không bình thường, nếu bà ta không ra tay đánh Giang Hòa và Giang Nam thì cũng chỉ dùng bạo lực, chửi bới, ném đồ, không trở về nhà, thậm chí âm thanh la mắng của bà ta có thể vang khắp cả khu nhà.
Bà ấy vốn là một người phụ nữ dịu dàng thân thiện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lại bị tra tấn thành như vậy.
Giang Hòa không trách Diêu Điêu Na, cô chỉ muốn trút ra hết nỗi lòng của mình, vì cô biết chẳng có ai không phải là người bị hại.
Lúc vừa lên cấp hai, tinh thần của Diêu Điêu Na lại càng giống như là vừa chạm vào thuốc nổ, lúc đang ăn cơm, bà đột nhiên ném hết tất cả đồ ăn vào trong sọt rác, sau đó mắng Giang Hòa và Giang Nam đang gào khóc: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi, chúng mày có biết tao ở ngoài khổ sở thế nào không! Có hai đứa chúng mày ở bên cạnh thật phiền phức! Đời tao không có cách nào ngóc đầu lên nổi!" Tiếp đó lại gạt hết đống chén đĩa trên bàn xuống đất.
Sau này Giang Hòa mới biết, lúc trước Diêu Điêu Na làm việc trong công ty thì có yêu một người, khi đó Diêu Điêu Na còn trẻ trung xinh đẹp, cho dù năm tháng trôi qua, thế nhưng vóc dáng bên ngoài vẫn thướt tha thùy mị, đối phương không quan tâm đến chuyện bà đã có hai đứa con, thế nhưng không có nghĩa là cha mẹ của đối phương cũng không quan tâm, hàng ngày cha mẹ của người đàn ông đó đều gọi điện đến công ty mắng bà là cái loại hồ ly tinh, chỉ biết đi dụ dỗ con trai của bọn họ.
Đây là sự thật, tàn nhẫn tới nỗi cho dù có dùng dao găm chém người ta thành từng mảnh cũng không bằng lòng bỏ qua.