Nghe Cố Vọng nói không được quá tam ba bận xong, Khanh Linh im lặng, sau đó ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Vậy hy vọng lần sau khi ta gặp ngươi, ngươi không bị thương.”
Giọng nói của cô nương này rất nhẹ, cũng rất bình thản, Cố Vọng nhướng mắt nhìn cô.
Một đôi mắt nai, tròng mắt hơi nhạt, so với đôi mắt Quỷ Tu hàng năm bị quỷ khí ăn mòn vẩn đục thì đôi mắt này trong sáng kỳ dị, có vẻ những lời này thật sự là những gì cô đang suy nghĩ.
Cố Vọng nhìn vào mắt cô: “Vậy nếu bị thương thì sao?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ, có sao nói vậy: “Vậy khả năng là không chỉ quá ba bận.”
Lời lẽ vô cùng hùng hồn.
Cố Vọng thực sự sửng sốt, hắn thấp giọng cười một tiếng.
Ý tứ này, chính là bất luận như thế nào, cô cũng sẽ quan tâm.
Cố Vọng trong mấy năm nay, trừ mấy vị trưởng lão ra, những người xuất hiện bên cạnh hắn chưa từng có ai mà không mang theo mục đích.
Cười xong, Phật châu ở đầu ngón tay hắn xoay chuyển, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn cô rồi nhẹ nhàng thốt ra từng câu từng chữ: “Ta hy vọng từ đây về sau không gặp lại nhau nữa.”
Khanh Linh: “······”
Cô thực sự nghiêm túc cảm thấy, nếu là người bình thường thì không thể nói chuyện nổi với Cố Vọng.
Hắn có thể phá hỏng một người chỉ bằng một câu nói, không cho người khác đường rút lui.
Còn may, Khanh Linh cảm thấy mình không phải người tính toán chi li, cô tính tình tốt, còn có thể nhẫn nhịn.
Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện sau này, ai nói trước được.”
Cố Vọng nhếch môi, dứt khoát nói: “Cho nên ý ta là Khanh cô nương vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.”
Hắn cầm một viên Phật châu đặt ở trước mắt đánh giá, quỷ hỏa tứ tán chung quanh, hắn thản nhiên nói: “Nếu Quỷ Tu quá thân cận với ta sẽ không tốt lắm.”
Hắn muốn ám chỉ lại không e dè: “Ví dụ như, chuyện vừa nãy.”
Ở trước mặt Quỷ Chủ nhắc tới việc bản thân đã giết Quỷ Tu, Khanh Linh cũng không biết hắn đang cố ý hay là thật sự không thèm để ý.
Chỉ là nhắc tới Quỷ Tu kia, Khanh Linh mới đột nhiên nhớ ra gì đó, cô lấy linh thạch đã đòi lại lúc trước ra.
Biểu cảm trên mặt Cố Vọng nháy mắt chợt khựng lại.
“Đây là thứ hắn lấy của ngươi, ta lấy về cho ngươi.” Khanh Linh đẩy linh thạch qua.
Cô cảm thấy Cố Vọng bởi vì cái này mới giết hắn ta, tuy rằng cũng không rõ làm sao hắn muốn lấy nó.
Bằng không cô nghĩ không ra, vì cái gì Cố Vọng đêm trước còn vung tiền mua Thanh Mộc Thảo, vậy mà ngày hôm sau liền giết người.
Nguyên nhân rõ ràng nhất là trực tiếp giết người lấy hàng hóa không phải sao?
Cố Vọng nhìn linh thạch trước mặt, đầu ngón tay khẽ động đậy, khoé miệng nhếch lên ý cười: “Như vậy là sao? Tiền bạc hai bên thuận mua vừa bán mà?”
Hắn hơi cúi người, đôi mắt đen không thấy rõ cảm xúc: “Muốn lấy lại công bằng cho hắn sao?”
Khanh Linh lắc đầu, nói ra thì vô lương tâm, nhưng cô kỳ thật không có nhiều cảm giác đối với tên Quỷ Tu đã chết này.
“Vậy lấy về đi.” Nhìn thấy động tác này, Cố Vọng cười một cái, “Dẫu sao người cũng đã bị giết, lấy lại thứ này làm cái gì.”
Xem ra đối với hắn, giết người là xem như đã thanh toán, linh thạch này cũng không cần phải lấy lại.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Khanh Linh cũng không lấy lại, dù thế nào nó cũng không phải tiền của cô.
Cố Vọng liếc nhìn cô, thấy cô không động đậy bèn đưa tay lấy linh thạch.
Lòng bàn tay hắn vừa khép lại, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng gì, những linh thạch trong tay hắn nháy mắt liền hóa thành bột phấn.
Hắn buông tay ra, bột phấn rải trên mặt đất, cười nói: “Đồ vật không ai muốn, cũng không cần phải giữ lại.”
Khanh Linh nhìn bột phấn trên mặt đất, có chút khó nói.
Đồ tàn nhẫn.
Lúc này, Linh Si mua linh dược trở về.
Khanh Linh bình tĩnh thu dọn đồ đạc: “Trước hết xem vết thương của ngươi đã.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng ở những món linh dược kia.
Mục đích tới nơi này cũng không phải trị thương, nhưng hình như vẫn chưa đạt được mục đích, giống như không một câu nói nào của hắn lừa được cô vào tròng.
Nghĩ đến kết quả này, động tác chuyển động Phật châu của Cố Vọng cũng chậm lại không ít.
Thấy hắn bất động, Khanh Linh chậm rãi bày thuốc ra trước mặt, ngẩng đầu chớp chớp mắt, thành thật nói: “Tới cũng tới rồi.”
Cô nói xong cũng không vội, yên lặng chờ đợi.
Tính tình Cố Vọng này rất thất thường, nếu muốn chạy thì lúc này đã đi rồi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Cố Vọng liền duỗi tay ra.
“Vậy lại làm phiền Khanh cô nương một lần nữa rồi.”
Lâm Ngân Chi dùng kiếm, cho nên trên người Cố Vọng có không ít vết thương hở, Khanh Linh không thể xử lý tốt cho hắn tất cả, chỉ xử lý mấy vết thương lớn.
Sau khi làm xong, cô thu dọn linh dược rồi đẩy hết cho Cố Vọng: “Còn lại, ngươi mang về tự xử lý đi.”
Cố Vọng rũ mắt, thong thả ung dung chỉnh sửa lại quần áo của mình, làm theo lời Khanh Linh nói.
Vẫn giống như hôm qua, xong xuôi mọi việc liền hạ lệnh đuổi khách, giống như lần chạm trán này thật sự chỉ muốn xử lý vết thương cho hắn.
Khuôn mặt người trước mặt này vẫn trong sáng như cũ, Cố Vọng không thể nhìn thấu cô muốn làm gì, điều này làm cho hắn có chút khó chịu.
Không nhìn thấy thì tốt hơn.
Nếu bản thân không khống chế được, tiêu diệt là lựa chọn tốt nhất.
Những lọ linh dược được đặt ngay ngắn lên bàn, Cố Vọng cũng không thèm nhìn liền xoay người rời đi đến vách núi cấm.
Lần này, một câu cảm ơn cũng không nói.
Khanh Linh:…… tính khí ma quái.
Đúng là vẫn không biết bản thân đã quanh quẩn bên ngoài quỷ môn quan bao lâu.
Khanh Linh vẫn tốt bụng như cũ, kêu ma trơi tiễn Cố Vọng một đoạn đường.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
–
Vô Trần Sơn.
Tiểu Phật Tu đang quét rác trước sơn môn, nhìn thấy Cố Vọng thì yên lặng dừng lại động tác, sau đó lui lại một bước: “Cố sư huynh đã trở về.”
Cố Vọng đảo mắt nhìn cái chân Tiểu Phật Tu vừa lùi ra sau, cũng không nhiều lời mà chỉ ừm một tiếng.
Hắn đi thẳng đến Điện Bảo Hoa.
Trong điện có người đang niệm Phật tụng kinh, đó chính là đại trưởng lão của Vô Trần sơn, Vô Khuynh trưởng lão.
Vô Khuynh trưởng lão là người chân chính trong Phật môn, tính cách kiên định tự tại, nguyện một lòng độ thế nhân và tất cả quỷ quái.
Cố Vọng vẫn không đặt chân vào trong điện, chỉ dừng lại ở cửa, cúi đầu: “Sư phụ.”
Vô Khuynh trưởng lão cũng không xoay người, động tác gõ mõ vẫn không dừng lại, giọng nói ôn hậu: “Trên người có máu.”
Cố Vọng rũ mắt: “Vâng.”
Vô Khuynh trưởng lão: “Chờ một lát.”
“Được.”
Phật Tu đi ngang qua Điện Bảo Hoa thấy Cố Vọng vẫn giữ tư thế hành lễ không nhúc nhích thì đều hiểu rõ, đây là lại bị phạt.
Qua một canh giờ, âm thanh niệm kinh rốt cuộc cũng ngừng lại.
Vô Khuynh trưởng lão cũng buông mõ đứng lên, ông ta chậm rãi quay đầu, nhìn Cố Vọng ở cửa: “Muốn vào trong không?”
Cố Vọng không đáp.
Suy nghĩ một lát, Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Đứng lên đi.”
“Thanh Mộc Thảo ở nơi nào rồi?”
Cố Vọng ngồi dậy, lấy cây linh thảo ra rồi dùng hai tay đưa qua.
Vô Khuynh trưởng lão đi qua lấy linh thảo, khi ánh mắt đảo qua người Cố Vọng, bỗng nhiên dừng lại: “Vết thương trên người ngươi đã được xử lý qua.”
Cố Vọng ánh mắt hơi loé lên: “Vâng.”
Trên mặt Vô Khuynh trưởng lão cuối cùng cũng có chút tươi cười: “Đi lau mình đi, một nén hương sau đến Tẩy Linh Trì.”
Cố Vọng đáp lại, đang định lui xuống.
Vô Khuynh trưởng lão lại gọi hắn lại: “Vọng nhi, nếu ngươi lại làm như vậy, có bao nhiêu Thanh Mộc Thảo cũng vô dụng.”
“Huyết mạch có thể áp chế, nhưng tâm ma thì không được, chớ để tâm ma điều khiển bản thân.”
Cố Vọng quay đầu lại, khẽ cười một tiếng: “Không phải tâm ma.”
“Sư phụ yên tâm, tâm ma không thể thao túng được ta.”
“Nếu thực sự có một ngày như vậy.” Cố Vọng đặt một viên Phật châu vào trong tay Vô Khuynh trưởng lão, giọng điệu nhẹ nhàng, “Sư phụ chỉ cần huỷ diệt ta là được, Cố Vọng sẽ không chút oán hận.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Nhìn bóng dáng Cố Vọng, ưu tư giữa lông mày Vô Khuynh trưởng lão càng thêm nặng.
Nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ bước vào Điện Bảo Hoa một bước, chưa từng gia nhập Phật môn, lại cùng người Ma tộc không chết không thôi.
Nếu bước vào Phật môn, sẽ phải buông bỏ những chuyện cũ, tâm chỉ hướng Phật.
Nếu nhập ma, sẽ là một đi không trở về, tùy ý để huyết mạch thao túng, làm hại nhân gian.
Điều này có nghĩa là, một cái tồn tại.
Một cái sẽ bị diệt.
Nhưng hắn lại chưa từng lựa chọn, qua nhiều năm như vậy vẫn bước đi cân bằng trên sự nguy hiểm này.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng so với người khác lại cứng đầu hơn.
Đây cũng là lo lắng của Vô Khuynh trưởng lão, khi hắn nói “Huỷ diệt là được” cũng không phải nói bậy.
Nói cách khác, nếu thực sự có một ngày như vậy, hắn sẽ thật sự lựa chọn hủy diệt chính mình.
Điều duy nhất làm Vô Khuynh trưởng lão cảm thấy vui mừng, chính là lần này trở về, vết thương trên người hắn đã được xử lý qua.
Phải biết rằng trước đây bất luận vết thương có nghiêm trọng thế nào, hắn cũng đều thờ ơ, chỉ tự nhốt bản thân lại cho đến lần rời núi tiếp theo.
Biết cách chăm sóc bản thân là chuyện tốt.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
–
Một ngày sau.
Một trấn nhỏ dưới chân núi Vô Trần.
“Một gian thượng phòng.”
Nghe thấy thanh âm trong trẻo này, ông chủ ngẩng đầu lên, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô nương trước mặt.
Mặc y phục trắng, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dung nhan tuyệt sắc, hẳn cũng là tu sĩ của Tiên môn nào đó mới có phong thái này.
Ông chủ lập tức mở phòng cho cô: “Cô nương tới thật đúng lúc, đây là gian thượng phòng cuối cùng của khách điếm chúng tôi.
Cô nương cũng tới đây để tham gia Vạn Phật hội của Vô Trần Sơn sao?”
Khanh Linh nhận chìa khoá phòng, thoáng sửng sốt một chút: “Vạn Phật hội?”
“Vậy không phải sao?” Ông chủ nói thêm, “Là như thế này, cứ mỗi ba năm Vô Trần Sơn đều sẽ có một lần Vạn Phật hội, do mấy người trưởng lão đích thân chủ trì, các tu sĩ của các đại Tiên môn đều sẽ đến đây, nghe một chút Phật pháp.”
Khanh Linh sau khi nghe xong thì khẽ gật đầu: “Thì ra là thế, đa tạ.”
Cô biết Vạn Phật hội, là lễ hội Phật giáo của Vô Trần sơn, có trợ giúp tu sĩ tu hành, thanh trừ nghiệp chướng trong lòng, đồng thời cũng là cơ hội để các Tiên môn giao lưu.
Nhưng cái này với cốt truyện của Cố Vọng không có liên quan gì, mà là kịch bản của nam nữ chính.
Nam nữ chính sẽ đại diện vân cữu phong tham gia Vạn Phật hội, bởi vì có ma tu lợi dụng hỗn loạn thâm nhập vào, bị nam nữ chính bắt tay tiêu diệt, hai người hết sức nổi bật.
Khanh Linh cũng không quan tâm chuyện này lắm, cho nên cũng không biết Vạn Phật hội lại diễn ra bây giờ.
Cô tới nơi này chỉ là để bảo đảm, sợ lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn của cốt truyện, cho nên dứt khoát chờ đợi ở dưới chân núi.
Dù sao cũng chỉ là thay đổi chỗ ăn ngủ.
Cô không có tổn thất gì.
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Thấy sắc trời tối đen, Khanh Linh sờ sờ bụng, ra cửa tính tìm chút đồ ăn.
Bởi vì gần Phật môn, thế nên nghe nói thức ăn chay ở nơi này rất tuyệt vời.
Hỏi ông chủ nơi nào có thức ăn chay ăn ngon xong, Khanh Linh liền đi dạo một vòng.
Bởi vì liên quan đến Vạn Phật hội nên có không ít người lui tới, cơ bản đều là tu sĩ các môn phái, kết bè kết phái, Khanh Linh yên lặng tìm đến tiệm thức ăn đó, sau đó tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh chóng đi lên: “Cô nương cần phục vụ gì?”
Khanh Linh nhanh chóng hạ tay, chỉ vào những món đồ ăn trên thực đơn: “Cái này, cái này……”
Sắc mặt tiểu nhị từ kinh ngạc biến thành hoang mang, sau đó lại dại ra.
Chờ sau khi Khanh Linh chỉ xong, hắn mới uyển chuyển hỏi: “Cô nương còn có bạn sao?”
Khanh Linh: “Không có.”
Cô cong mắt: “Yên tâm, ta sẽ ăn hết, ăn không hết còn có thể đóng gói mang về.”
Tiểu nhị mới rời đi thì có một người đứng ở bên cạnh bàn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trong tiệm không còn chỗ nào ngồi được, không biết có thể ngồi chung bàn với cô nương được không?”
Khanh Linh ngẩng đầu, là một người nam tử trẻ tuổi.
Mặt mày tuấn lãng, đôi mắt rất sáng, trong tay cầm một chiếc quạt, ở trên mặt quạt còn có một dòng chữ.
Khanh Linh nhấp môi, nói: “Hình như không được.”
Nam tử có chút tiếc nuối, nhưng cũng chưa từ bỏ: “Cô nương yên tâm, ta không có ý gì khác, chỉ là nghe nói thức ăn chay của cửa tiệm này rất ngon, nhưng tới chậm nên không tìm được chỗ ngồi.”
“Không phải ý này.”
Vừa lúc tiểu nhị bắt đầu mang đồ ăn lên, một bàn đồ ăn nối liền không dứt, chỉ một lát đã chất đầy bàn.
Khanh Linh ngượng ngùng giương mắt: “Chỉ là, hình như không còn chỗ cho ngươi đặt đồ ăn.”
Biểu cảm trên mặt nam tử dại ra giống như tiểu nhị.
Hắn nhìn một bàn tràn đầy thức ăn, sau đó nhìn lại thân hình Khanh Linh, nhất thời không biết phải nói gì.
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt sâu thẳm nhìn những món đồ ăn đó.
Bộ dạng giống như thật sự rất muốn ăn, Khanh Linh không thể đặt đũa xuống, cô biết đống thức ăn quá sức hấp dẫn.
Cô do dự nói: “Nếu không thì, cùng nhau ăn đi……”
Còn chưa nói dứt lời, quạt xếp của nam tử liền thu lại, thẳng thừng ngồi xuống: “Được thôi!”
Khanh Linh: “……”
Cô yên lặng đưa qua một đôi đũa.
Nam tử nhận đôi đũa, nói: “Ta sẽ không ăn không của ngươi, bàn này coi như ta mời.”
Ánh mắt Khanh Linh tức khắc rực sáng: “Ăn nhiều một chút, không đủ chúng ta lại gọi thêm.”
“Ngươi cũng tới tham gia Vạn Phật hội sao?” Nam tử giống như không cảm thấy xấu hổ khi ăn cơm cùng người xa lạ, vừa ăn vừa hỏi, “Ta là Tống Đoan của Nam Sở Môn, ngươi thì sao?”
Tống Đoan.
Khanh Linh nhớ người này, hắn là một trong những vai chính, thiếu môn chủ của Nam Sở Môn, tính cách rộng rãi, không tính toán, ở Vạn Phật hội cũng sẽ quen biết nam nữ chính, cuối cùng cùng nhau trừ gian diệt ác, chỉ là cuối cùng kết cục không tốt lắm.
Vì cứu nam nữ chính đã bị ma tu kéo vào ma pháp, bị ma vật của ma pháp cắn nuốt.
Khanh Linh thu hồi suy nghĩ: “Khanh Linh, Quỷ Tu.”
Động tác húp thức ăn như gió bão của Tống Đoan bỗng dừng lại, hắn hoảng sợ nhìn Khanh Linh: “Ngươi ngươi ngươi!”
Khanh Linh khó hiểu: “Hả?”
“Quỷ Tu vì sao lại đến Vạn Phật hội?!”
Tống Đoan không phải là có thành kiến với Quỷ Tu, trước nay Tiên môn và Quỷ Tu đều ở trong tình huống, ngươi không động vào ta ta không động ngươi.
Chỉ là Quỷ Tu và Phật môn lại không giống nhau, luôn luôn muốn tránh mặt nhau.
Khanh Linh vô tội: “Ta không hề nói muốn đi Vạn Phật hội.”
“Ta chỉ tới nơi này ăn đồ chay.”
Tống Đoan: “……”
“???”
Nhìn một bàn thức ăn tràn đầy, hắn thật sự không thể phản bác được.
Hắn im lặng, bắt đầu dùng cơm, nhưng vẫn tò mò nhìn Khanh Linh, người trước mắt với những Quỷ Tu trước đây hắn nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau.
Quỷ Tu sinh hoạt ở nơi âm u, mặt trắng như tờ giấy, cũng không muốn gặp người.
Mà người trước mặt, ngoài làn da trắng ra thì cũng không có chỗ nào hợp lý, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với những nữ tu trong môn phái hắn.
Cô nghiêm túc ăn cơm, như không có một chút để ý, cảnh đẹp ý vui lạ thường, lý do cũng là vì được Tống Đoan mời một bàn thức ăn này.
Tống Đoan ngập ngừng giây lát: “Ý ta không phải nói Quỷ Tu không tốt.”
Khanh Linh cong cong mắt: “Ta biết.”
Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm, lời nói cũng cởi mở hơn: “Ta còn tưởng rằng có bạn cùng đồng hành, Nam Sở Môn chỉ có một mình ta tới, cũng chưa có ai làm bạn.”
Hắn lại hỏi: “Ngươi ở lại chỗ này bao lâu? Buổi tối ta vẫn có thể tới tìm ngươi ăn cơm chứ?”
Nói không chừng còn có thể trở thành bạn.
Khanh Linh chưa biết, nhưng vẫn nói: “Không chắc lắm, khả năng ngày mai đã đi rồi.”
Mắt thường cũng có thể thấy được tiếc nuối trong mắt Tống Đoan: “Vậy thôi.”
Khanh Linh chẳng mấy chốc đã ăn xong, còn tìm tiểu nhị gói thêm vài phần, định bụng khi trở về thèm ăn vẫn có thể ăn thêm.
Cô thanh toán một nửa tiền, sau đó nhìn Tống Đoan nói lời từ biệt.
Trước khi đi, cô ngẫm nghĩ rồi nói với Tống Đoan: “Sau này nếu gặp phải Ma tộc, phải cẩn thận một chút.”
Tống Đoan không hiểu gì, nhưng vẫn cười nói: “Ngươi yên tâm, ta vẫn luôn rất cẩn thận.”
Khanh Linh cũng không nhiều lời nữa.
Tống Đoan nhìn bóng dáng cô biến mất, đột nhiên có phản ứng, hừm, hẳn là một viên ngọc lưu truyền sót lại!
Trở lại khách điếm, vừa mới đến cửa, Khanh Linh liền nhìn thấy hai vị khách có bóng dáng quen thuộc, cô vô thức che giấu hơi thở của mình.
Ông chủ vẻ mặt tươi cười: “Hai vị tới thật đúng lúc, khách điếm chúng tôi còn dư đúng hai gian thượng phòng cuối cùng.”
Khanh Linh: “……”
Cổ Vũ Yên quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Sư huynh, vết thương của huynh còn chưa lành hẳn, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lâm Ngân Chi gật đầu, vẫn như đóa hoa lạnh lùng đáp lại: “Ừm.”
Ở góc cầu thang trên lầu, Khanh Linh lùi lại, chỉ còn cách bọn họ một cánh cửa, nghe được đối thoại của hai người.
“Nếu……” Cổ Vũ Yên dừng lại, nói, “Ở Vô Trần sơn gặp được Cố Vọng thì phải làm sao? Sư huynh, chi bằng huynh đừng đi nữa.”
Lâm Ngân Chi nhàn nhạt nói: “Cố Vọng hắn chưa từng đặt chân vào Điện Bảo Hoa.”
Cổ Vũ Yên: “Sao sư huynh lại biết?”
Lâm Ngân Chi không trả lời.
Cách vài giây sau, Lâm Ngân Chi mới nói: “Huyết mạch Ma tộc của hắn những ngày gần đây không trấn áp được, đã bị nhốt ở sau núi.”
Cổ Vũ Yên lại hỏi: “Sư huynh, lúc trước huynh rõ ràng không muốn giết hắn, vì sao……”
Nàng ta nói một nửa liền dừng lại: “Là ta nhiều lời.”
Lâm Ngân Chi: “Ừm.”
Đoạn sau đó hai người đã đi xa, Khanh Linh không thể nghe rõ.
Cô nhíu mày, ở bên ngoài một lát mới chậm rãi bước vào cửa.
Trở lại trong phòng, Khanh Linh có chút khó ngủ, không phải Cố Vọng cầm Thanh Mộc Thảo sao? Vì sao lại không áp chế được huyết mạch?
Truyện [Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trằn trọc nửa canh giờ.
Khanh Linh xoay người, nhân lúc đêm xuống lén đến Vô Trần Sơn, Quỷ Tu thích hợp nhất là ra ngoài buổi tối, có thể che giấu thân thể và hơi thở của mình.
Ban đêm Vô Trần Sơn rất an tĩnh.
Khanh Linh một đường đi đến sau núi, nơi này một mảnh tối đen như mực, không có bất kỳ ánh sáng nào, dựa vào ưu thế Quỷ Tu, cô tìm kiếm hơi thở người.
Đi được chốc lát, chợt nghe được tiếng nước chảy.
Khanh Linh men theo tiếng nước, nhìn thấy một cái hồ cách đó không xa, khói sương lượn lờ, hơi ấm chung quanh cũng chợt lạnh xuống.
Trong làn hơi nước, giữa hồ hình như có một người.
Cô ngừng lại, không tiếp tục đi lên phía trước nữa.
Nhìn lén người khác tắm rửa có vẻ không hay lắm.
Đang lúc Khanh Linh định rời khỏi đó, bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ, giống như cực kỳ thống khổ, nhưng quan trong là giọng nói có chút quen tai.
Bước chân cô dừng lại, thử đi lên phía trước vài bước, sau đó thấy được bóng dáng bên trong.
Là Cố Vọng?!
Cố Vọng không phải bị nhốt sao? Làm thế nào lại ở chỗ này tắm rửa?
Khanh Linh không hành động thiếu suy nghĩ, cô thật thà ngồi xổm xuống, tính chờ Cố Vọng tắm rửa xong xem tình hình của hắn hiện tại.
Nhưng ngồi đến khi chân đã tê rần, Cố Vọng cũng chưa ra ngoài, thậm chí còn không có một chút động tĩnh.
Không phải là hôn mê chứ?
Khanh Linh cẩn thận ló đầu ra từ sau tảng đá, hình bóng màu đỏ kia vẫn còn ở đó không nhúc nhích.
Cô nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị lùi về, lại có gì đó lao đến, là một viên Phật châu.
Cô linh hoạt né tránh, phía sau tiếng nước vang lên, ngay sau đó, cô bị một người bóp cổ đè vào trên cây.
Cố Vọng với mái tóc ướt sũng, y phục đỏ cũng ướt đẫm, hơi nước trên mặt còn chưa khô, nốt chu sa đỏ lên, cả người giống cái quỷ nước quyến rũ từ trong nước bước ra.
Quanh thân hắn đều là hơi nước và khí lạnh bốc lên, hắn bóp cổ Khanh Linh, sau khi thấy rõ người tới thì khẽ híp mắt: “Là ngươi.”
Khanh Linh không cần thở, bị bóp cổ nhưng thật ra không sao cả, cô chỉ sợ cổ mình bị vặn gãy.
Cô vỗ vỗ tay Cố Vọng, thử thương lượng: “Có thể buông ta ra trước không?”
Cố Vọng không buông, nhưng cũng không thật sự bẻ cổ cô.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Khanh Linh: “Tới tìm ngươi.”
Cái này không phải quá rõ ràng sao?
“Vì sao?”
Khanh Linh không thèm giãy giụa, bắt đầu nói: “Ta gặp Lâm Ngân Chi ở dưới chân núi, nghe hắn nói ngươi bị nhốt lại, cho nên muốn đến thăm ngươi.”
Quá mức thành thật, thành thật đến mức Cố Vọng muốn tìm lý do giết chết cô cũng không có cơ hội.
Khanh Linh vẫn đang quan sát hắn, giống như xem xét hắn có bị thương hay không: “Ngươi không sao chứ?”
Cố Vọng yên lặng nhìn cô, ở trong bóng đêm đen kịt hắn không có thị lực tốt như Quỷ Tu vậy, chỉ có thể đến gần một chút.
Một giọt nước rơi xuống chóp mũi, Khanh Linh có chút ngứa ngáy, bèn vươn tay sờ thử một chút.
Cố Vọng tùy ý để cô cử động, hắn nhìn bàn tay mình ở trên cổ cô.
Cổ của cô rất thanh mảnh, chỉ cần vặn một cái sẽ bị gãy ngay.
Hắn cất giọng nhẹ nhàng: “Vì sao muốn thăm ta?”
Khanh Linh chớp chớp mắt, chân thành nói: “Ta lo lắng cho ngươi mà.”.