Cái mặt nạ kỳ quái của Nam Sở Môn này đeo lên mặt Cố Vọng lại không có gì bất ngờ.
Nếu có điều khiến Khanh Linh cảm thấy không đúng, đại khái chính là giọng điệu nói chuyện của hắn.
Khiến cho người ta cảm thấy có chút ý tứ sâu xa.
Khanh Linh lại nhìn xuống, bộ y phục đỏ của Cố Vọng giống hệt như ngọn lửa, hắn vẫn đeo mặt nạ ngửa đầu nhìn về hướng cô, như đang đợi câu trả lời của cô.
Cô không khỏi nhớ tới lúc Cố Vọng dùng thân phận Thanh Tả đeo mặt nạ sói ở Ma Giới trước đó, cho dù hắn đã che giấu vẻ ngoài của mình, nhưng khí chất riêng lại không cách nào thay đổi được.
Nếu ngay cả hắn mà cô cũng không nhận ra, vậy thì cô có gì đặc biệt với hắn đâu chứ?
Cố Vọng đổi nhiều thân phận như vậy, nhưng dường như cô đều có thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của hắn dưới lớp vỏ bọc kia.
“Nếu chàng muốn để ta nhận ra,” Khanh Linh nói, “Ta hiển nhiên sẽ nhận ra được.”
Nếu Cố Vọng không muốn lừa cô thì sẽ không cố ý che giấu, cô tin mình có khả năng nhận ra được.
Cố Vọng vẫn giữ nguyên động tác không hề động đậy, sau một hồi lâu mới khẽ bật cười một tiếng, thân thể nhẹ nhàng chuyển động, tức khắc từ trong viện bay lên đáp xuống trước mặt Khanh Linh.
Hắn nói: “Ta tin nàng.”
——
Vân Gian Cảnh giờ Tý mới mở ra, trước giờ Tý mọi người đều tập trung ở lối vào Vân Gian Cảnh, liếc mắt nhìn qua đã thấy rất đồ sộ.
Trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ na ná như nhau, có số ít đệ tử Tiên môn còn mặc đạo phục giống nhau, nếu như không phải quen thuộc đến cực điểm, sợ là sẽ thật sự không phân biệt được ai là ai.
Thảo nào Cố Vọng lại hỏi có nhận ra hắn hay không.
Có điều dường như Tiên môn thế gia chỉ yêu thích mỗi màu trắng hoặc là màu sáng, có lẽ đối với bọn họ mà nói, màu này tượng trưng cho thánh khiết, siêu thoát thế ngoại.
Ngay cả Nam Sở Môn cũng là màu xanh nhạt gần giống với thực vật.
Nhìn như vậy, Cố Vọng mặc y phục đỏ ở trong đám người lại đặc biệt nổi bật không chút khiêm tốn.
Có điều hắn trước nay cũng không hề khiêm tốn.
Hoặc nhiều hoặc ít đều có người phóng mắt sang đây, từ đầu đến cuối Cố Vọng đều làm như không thấy, chốc chốc lại nghịch đuôi tóc Khanh Linh, như một con gấu túi cỡ lớn dính sát vào cô.
Khanh Linh chỉ có thể để mặc hắn tự tiện.
Tống Đoan là môn chủ kế tiếp, đương nhiên phải chủ trì đại cục, hơn nữa đại lễ đều phải tự hắn phụ trách, đây cũng là chuyện tất yếu phải làm trước khi hắn tiếp nhận Nam Sở Môn.
“Chỉ còn một nén hương nữa Vân Gian Cảnh sẽ mở ra.” Tống Đoan đứng đầu cất tiếng nói: “Vân Gian Cảnh là thánh địa của Nam Sở Môn chúng ta, bảo hộ phúc trạch bốn phương tám hướng.
Chư vị đều là khách tới, phúc địa tự sẽ phù hộ.”
“Tương tự, nếu có người có lòng đến gây rối, chúng ta quyết sẽ không nhân nhượng.”
Vân Gian Cảnh là nơi lão tổ tông của Nam Sở Môn từng sinh sống, có thần hồn của lão tổ tông bảo hộ, linh khí dư dả khắp mọi nơi đều là bảo vật, càng giống như một chốn thế ngoại đào nguyên.
Ở trung tâm Vân Gian Cảnh có một cây thần thụ thông thiên, tuy nói là thông thiên, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều không biết là thật hay giả.
Bởi vì không nhìn thấy ngọn của gốc cây kia, cũng không ai từng lên đến đỉnh, vì vậy được xưng là thần thụ thông thiên.
Đó là khu vực quan trọng của Vân Gian Cảnh, cây ở trong khu vực này đều nói cây này là tổ tông của Thần Mộc Kim Uyên, bởi vì thứ Thần Mộc có thì cái cây này cũng có, thậm chí còn tạo phúc tứ phương.
Lại tiến vào phía sau Vân Gian Cảnh, cho dù là ai thì tu vi cũng sẽ tăng tiến.
Hơn nữa, hằng năm ở trong cảnh này giống như một cái chậu châu báu vô tận, còn có rất nhiều bảo vật kỳ lạ quý hiếm, có thể đạt được hay không còn phải xem tạo hoá của mọi người, vì vậy lại càng có nhiều người nguyện ý đi vào Vân Gian Cảnh.
Có điều Vân Gian Cảnh cũng giống như một mê cung cỡ lớn, sau khi tiến vào trong cảnh đường vừa nhiều lại vừa rối, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là thần thụ thông thiên.
Sau khi mọi người nhập cảnh nói là cầu phúc, kỳ thật đều phải nghĩ trăm phương ngàn kế tìm ra con đường chính xác để đi đến thần thụ, người có thể đi đến cuối cùng đều là nhân tài kiệt xuất của Tiên môn.
Bởi vì thần thụ có linh tính, ở bên dưới thần thụ cái gì cũng có thể bị nhìn trộm, cho nên chỉ có nhân tài lòng không tạp niệm, một lòng hướng đạo mới có khả năng vượt qua gian nan hiểm trở “cảm động” thần thụ, tìm được con đường chính xác.
Đây càng giống như chơi một ván cờ trong im lặng, đi đến cuối cùng có thể trở thành người mà nhóm Tiên môn thế gia ngưỡng vọng.
Bất luận là tâm cảnh hay là tu vi người thường đều không cách nào so sánh, điều này còn khiến người ta động lòng hơn cả chút bảo vật đó.
Cho nên, mặc dù đây là thánh địa của Nam Sở Môn, nhưng đối với Tiên môn mà nói cũng có ý nghĩa trọng đại.
Khanh Linh không quan tâm nhiều đến những thứ hư danh đó, cô chỉ cùng Cố Vọng đến xem một chút thôi, nếu có thể cầm được chút bảo bối đi ra thì càng tốt, cho nên cô rất thả lỏng.
Giờ Tý vừa đến, Vân Gian Cảnh ầm ầm mở ra.
Một trận gió thổi tới, nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người, đám người ngước mắt nhìn lại, bên ngoài là bóng đêm đen kịt, bên trong lại được ánh nắng ấm áp chiếu rọi, đặc biệt loá mắt.
Trong lúc vô hình có một lực lượng thu hút người khác, đang thúc giục mọi người đi vào.
Khanh Linh có chút ngạc nhiên, loại cảm giác này hơi giống với Ma Thành.
Ma Thành có thể phóng đại dục vọng của con người, là nơi buông thả phóng túng, nhưng nơi này cũng có thể thúc giục người ta hướng tới, khó mà chống cự.
“Giờ Tý đã đến! Vân Gian mở cửa!”
Giọng nói hùng hậu này vừa rơi xuống, mọi người lập tức có thứ tự đi vào.
Khanh Linh liếc nhìn Cố Vọng, nhớ tới lúc cùng nhau tiến vào thí luyện ở Vân Cửu Phong trước đó, nhưng phải tách ra đi.
Cô suy nghĩ một lát, đưa tay kéo tay Cố Vọng lại, nếu cũng giống như lần trước tách nhau ra thì không tốt, cô vốn là đi cùng với Cố Vọng.
Bước chân Cố Vọng dừng lại, hắn quay đầu.
Bởi vì đang đeo mặt nạ nên nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, Khanh Linh chỉ cảm thấy tay mình bị hắn trở tay gắt gao giữ chặt, cười hỏi: “A Linh làm sao vậy?”
Khanh Linh: “Sợ chàng đi lạc.”
Cố Vọng cười khẽ: “Vậy thì phải nắm thật chặt đấy.”
Khanh Linh cảm nhận được một lực kéo, Cố Vọng kéo cô xích lại gần mình: “Ta cũng sợ mình đi lạc mất, hay là đi gần chút đi.”
Tống Đoan là người sau cùng tiến vào Vân Gian Cảnh, đi đến cửa vào thì thấy hai người đang do dự muốn tách nhau ra.
Hắn im lặng một lúc, vui vẻ cười nói: “…Phải nắm chặt tay đấy, bên trong rất nhiều lối rẽ.”
Khanh Linh nhận ra ý trêu chọc trong lời nói của hắn, có chút mất tự nhiên.
Cô quay đầu lại, tò mò hỏi: “Ngươi cũng phải giống như nhóm chúng ta sao?”
Cùng nhau trải qua tầng tầng cửa ải, tìm tới thần thụ.
“Không.” Tống Đoan đứng thẳng lưng, có chút tự hào: “Ta là hậu nhân Nam Sở Môn, đương nhiên biết đi như thế nào, nhưng đừng nghĩ nhiều, ta không được phép tiết lộ cho các ngươi.”
Hắn dừng một chút, dặn dò: “Kết quả không quan trọng, chỉ cần các ngươi vui là được, không phải năm nào cũng có người có thể đi đến nơi đó.”
“Vân Gian Cảnh là khắc hoạ cuộc sống quá khứ của tổ tiên Nam Sở Môn, rất có ý nghĩa.”
Xét cho cùng, dựa vào thân phận của Khanh Linh và Cố Vọng, nếu nói là một lòng hướng đạo thì hình như không quá hợp lý.
Khanh Linh hiểu ý tứ trong lời của hắn, ôn hoà nói: “Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.”
Cô thuận miệng hỏi: “Vậy trong quá khứ đã có ai đến được nơi đó chưa?”
Lời này vừa hỏi ra miệng, biểu cảm trên mặt Tống Đoan nháy mắt cứng đờ, hắn tỉnh bơ nhìn thoáng qua Cố Vọng, rồi lại phát hiện không nhìn ra được gì.
Hắn có hơi khó xử, nhưng Cố Vọng lại thay hắn mở miệng, giọng điệu ngược lại không nghe ra vui giận gì: “Lâm Ngân Chi.”
Tống Đoan hơi ngạc nhiên, không ngờ Cố Vọng lại chủ động nói ra lời này, nhưng hắn vẫn gật đầu: “Đúng, chính là hắn.”
Hắn ngượng ngùng nói: “Cho nên phụ thân ta lúc nào cũng bảo ta đi theo huynh ấy học tập nhiều hơn.”
Cũng vì như thế, Lâm Ngân Chi mới được các nhà Tiên môn xưng là tấm gương mẫu mực.
Khanh Linh đã sáng tỏ.
Nhưng ngược lại cô không quá bận tâm đến những thứ này, cô không cảm thấy lạ, cũng cho rằng có lẽ năm nay vẫn là Lâm Ngân Chi.
Thấy hai người không có phản ứng gì lớn, Tống Đoan thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mười hai canh giờ sau chúng ta gặp lại.”
Khanh Linh gật đầu, cùng Cố Vọng tiến vào Vân Gian Cảnh.
Vượt qua giới hạn chói mắt kia thì đến một đỉnh núi, Khanh Linh bỗng chốc bị ánh nắng nhô lên phía chân trời thu hút tầm nhìn.
Từ xa nhìn lại, đằng xa là một cái cây cao xuyên qua tầng mây chọc thủng bầu trời, càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi thán phục, là mặt trời lại mọc bên cạnh cái cây này.
Mặt trời không giống như ló dạng từ đường chân trời, mà giống như từ từ ló dạng từ dưới tàng cây, không hề khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Nơi này thật sự có chút quỷ dị như ở Ma Thành, bởi vì vừa tiến vào đã bị thứ gì đó tẩy lễ, từ đáy lòng dâng lên một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Cố Vọng đứng bên cạnh của cô, giọng điệu sâu xa: “A Linh muốn đi nơi đó đúng không?”
Hắn chỉ cây thần thụ kia.
Khanh Linh lắc đầu: “Không phải.”
Cố Vọng ừ một tiếng: “Vừa rồi nghe nàng hỏi như vậy, tưởng nàng tò mò.”
Ý hắn là câu hỏi cô thuận miệng hỏi ra kia, và câu trả lời là Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh: “Chàng lại ghen sao?”
Cố Vọng: “Không hề.”
Hắn khẽ xì một tiếng: “Chút chuyện nhỏ này không đáng, nếu như nàng muốn đi thì ta cũng có thể dẫn nàng đi.”
Điều này làm Khanh Linh hơi ngạc nhiên, thân phận của cô và Cố Vọng không liên quan gì đến hướng đạo trong Tiên môn thì phải.
Có lẽ là biết cô ngạc nhiên, Cố Vọng ung dung cười nói: “Đạo khả đạo, phi thường đạo*.”
(*Trích trong ‘Đạo Đức Kinh’ của Lão Tử, tạm dịch: Đạo mà có thể thuyết nói rõ ràng minh bạch ra hết thì không phải là Đạo thường hằng bất biến – Nguồn: Google.)
“Ai biết đạo chân chính là đạo gì?”
Lúc nói ra lời này, Khanh Linh luôn cảm thấy hắn có chút ý tứ châm biếm, nhưng Cố Vọng đã nói ra thì chứng tỏ hắn nhất định phải có được.
Khanh Linh hỏi: “Chàng đã từng đến đó rồi à?”
Trong nội dung kịch bản chưa từng miêu tả hắn vượt qua cửa ải Vân Gian Cảnh.
“Không có.” Ở nơi Khanh Linh không nhìn thấy, màu mắt Cố Vọng lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
Hắn nhẹ giọng nói: “Đâu có liên quan gì?”
Lúc này, chân núi đột nhiên truyền đến tiếng động phá không, một chùm pháo hoa nổ tung trên không trung, vào ban ngày căn bản không nhìn thấy gì.
Nhưng theo sau chính là tiếng pháo nổ liên tục ở chân núi.
Cố Vọng: “Chuyến du ngoạn trong năm bắt đầu rồi.”
Ở chân núi là một chuỗi thôn xóm nhỏ rời rạc, một thôn bắn pháo hoa xong sẽ đến thôn tiếp theo.
Khanh Linh và Cố Vọng cùng nhau xuống núi, thấy rất nhiều người đều không đeo mặt nạ, già trẻ đều có, mặc trường sam màu xanh phong cách cổ xưa hoa văn phức tạp, trông hơi giống với đạo phục của Nam Sở Môn.
Nhưng những thứ này đều không phải người.
Với trực giác của Quỷ chủ, Khanh Linh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đó đều là linh hồn, là thứ mà mọi người nói, thần hồn tổ tiên của Nam Sở Môn thủ hộ ở trong này.
Những chùm pháo hoa kia là do bọn họ bắn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người phải đeo mặt nạ.
Chiếc mặt nạ này do Nam Sở Môn tự chế, có thể nhìn thấy những thần hồn này, vậy mới có thể thật sự tiến vào Vân Gian Cảnh, nhận được bảo hộ.
Bằng không sẽ bị những thần hồn tổ tiên này bài xích ở bên ngoài, không tiến vào được.
Đi đôi với tiếng pháo nổ lúc mặt trời mọc, chính là chuyến du ngoạn trong năm bắt đầu.
Xung quanh cũng có không ít những đệ tử Tiên môn khác cùng nhau tiến đến, nếu như được một thần hồn trong đó ưu ái thì chính là đạt được chúc phúc, là chiếm được lợi ích lớn, không chỉ tu vi tăng tiến, nói không chừng còn có thể chỉ ra đường đến chính xác.
Bởi vì cuối buổi cầu phúc, những thần hồn tổ tiên này sẽ đi đến bên dưới thần thụ.
Khanh Linh không đi tới góp vui, cô như có điều suy nghĩ: “Nếu như bọn họ đều là thần hồn, vậy có lẽ ta cũng có thể sử dụng được đúng không?”
Cố Vọng thoáng ngẩn người, sau đó bật cười: “Có thể thử xem.”
Nhưng như vậy sẽ vô lễ với những thần hồn này, Khanh Linh chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi.
Cô hơi lùi ra sau, quan sát nhà cửa xung quanh.
Rất biết hưởng thụ, tuy nhỏ nhưng không thiếu thứ gì.
Hơn nữa, trên mặt mỗi một thần hồn đều là nụ cười hết sức hạnh phúc, cho nên mới nói nơi này là một chốn thế ngoại đào nguyên, vả lại vừa đi vào đã có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Tất cả mọi người đều cầm đèn lồng lên đốt lửa, chuẩn bị tế phẩm kỹ càng, xem ra là sắp sửa đi tới thần thụ.
Khanh Linh giật nhẹ tay áo Cố Vọng, đang định đuổi theo thì bất chợt một lão nhân ở phía trước quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Khanh Linh.
Ông ta đưa một cái giỏ trúc qua: “Vị tiểu hữu này, cầm giúp lão phu một chút đi.”
Nhưng trong giỏ trúc rõ ràng không có gì cả.
Một số tu sĩ ở bên cạnh thấy cảnh này cũng mở to hai mắt, vì sao người đầu tiên được coi trọng lại là Quỷ chủ chứ?
Mặc dù cô đang đeo mặt nạ, nhưng người đứng chung với Cố Vọng mặc y phục đỏ cũng chỉ có mỗi Quỷ chủ Khanh Linh.
Ngay cả bản thân Khanh Linh cũng không ngờ, cô nhìn vào giỏ trúc, chần chờ giây lát rồi nhận lấy.
Lão nhân hài lòng quay đầu đi.
Con ngươi của Cố Vọng khẽ xoay chuyển, kéo tay Khanh Linh lại.
Khanh Linh quay đầu: “Sao thế?”
Cố Vọng thản nhiên nói: “Ông ta chỉ đưa cho nàng, vậy thì chỉ có nàng mới có thể đi cùng ông ta.”
Khanh Linh ngạc nhiên, lão nhân ở phía trước đi được hai bước lại quay đầu: “Tiểu hữu?”
Suy nghĩ giây lát, Khanh Linh trả cái giỏ kia về, nói: “Xin lỗi, ta còn có bằng hữu.”
Người đầu tiên được lựa chọn, vậy mà lại từ chối.
Mọi người hoàn toàn là dáng vẻ đau lòng nhức óc, lão nhân kia tựa hồ cũng không nghĩ tới.
Nhưng thái độ của Khanh Linh lại rất kiên quyết, cô tới đây cũng không phải vì muốn đến chỗ thần thụ.
Cố Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ hạ quyết tâm sẽ không đi của Khanh Linh, khẽ bật cười một tiếng.
Lão nhân nọ liếc mắt nhìn Cố Vọng, chân mày khẽ nhíu lại: “Có phải ta đã từng gặp qua ngươi ở đâu rồi không?”
Khanh Linh buồn bực, đây là có ý gì? Cố Vọng đang đeo mặt nạ, gặp bằng cách nào chứ?
Cố Vọng không có phản ứng quá lớn, chỉ thản nhiên nói: “Ngài nhớ lầm rồi.”
Lão nhân lại suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới hồ nghi nói: “Thôi, các ngươi cùng nhau đi đi.”
Mọi người: “…”
Như vậy cũng được nữa sao?
Cố Vọng móc nhẹ vào bàn tay Khanh Linh: “Đây là ta được hưởng ké ánh sáng của A Linh sao?”
Khanh Linh liếc hắn một cái, lại không trả lời.
Cô càng muốn biết biểu cảm của Cố Vọng lúc này là gì hơn.
Vì sao lão nhân ấy lại cảm thấy Cố Vọng nhìn quen mắt nhỉ? Không phải hắn chưa từng tới đây sao?
Nhưng ngay sau đó cô cũng không có thời gian để suy xét kỹ, bởi vì cơ bản không có cơ hội.
Tốc độ đi đường của lão nhân này cực nhanh, nếu không cẩn thận sẽ lập tức mất dấu, dẫn đến đi lầm đường.
Đi rồi lại đi, ngay cả Cố Vọng cũng trở nên im lặng.
Ba người từ trong thôn đi tới khu rừng rậm rạp.
Lão nhân vừa đi vừa nói chuyện: “Lại là cuộc du ngoạn năm mới, năm nay nhất định phải có một điềm báo tốt lành, các ngươi tuổi còn nhỏ, tâm nhất định phải thành thật mới có thể được thần thụ bảo hộ, nhớ theo sát.”
Cái giỏ của Khanh Linh được Cố Vọng cầm trên tay, hắn không hề hoang mang, tốc độ đi đường cũng không hề chậm chạp.
Mãi đến khi xuyên qua một con đường nhỏ, bước chân của lão nhân đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì con đường phía trước đã bị người ta chắn mất.
Ông ta nhìn người đang chắn ở phía trước, giật mình nói: “Sao lại thế này?”
Khanh Linh giương mắt, lúc này đằng trước có hai người đang đứng, một người là tiểu hài tử, một người khác lại đang đeo mặt nạ, trên người là bộ bạch y thế tập, tựa như đang nhìn về phía cô.
Cô đột nhiên có loại dự cảm, mặc dù người này không nói chuyện, nhưng lại cho cô cảm giác rất giống Lâm Ngân Chi.
Tiểu hài tử kia cũng ngạc nhiên hỏi: “Gia gia! Sao người lại ở chỗ này?”
Khanh Linh để ý thấy lão nhân quay đầu liếc nhìn Cố Vọng, hơi có vẻ giật mình: “Thì ra là ngươi.”
Cố Vọng đưa tay chạm vào mặt nạ, cười nói: “Ngài nói cái gì?”
Trên mặt lão nhân có thêm chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, sau đó quay người: “Tiểu Dương, cháu đi đường khác đi.”
“Vâng, gia gia.” Tiểu hài tử tên Tiểu Dương vừa quay người lại tìm đường, mặt mũi vừa tràn đầy vẻ khó hiểu, thì thầm: “Vì sao chúng ta lại gặp được nhỉ? Không phải một người chỉ có một con đường thôi sao?”
Đáy lòng Khanh Linh cất chứa chút nghi hoặc.
Cái gì gọi là một người chỉ có một con đường thôi? Vả lại sao có vẻ như lão nhân này thật sự biết Cố Vọng là ai nhỉ?
Khanh Linh hỏi: “Cố Vọng, chàng có nhớ chúng ta đã đánh cược gì không?”
Bước chân Cố Vọng lập tức dừng lại: “Ừm?”
“Trước khi ta đi, nếu như chàng không giết ta thì sẽ nói cho ta biết bí mật.” Khanh Linh quay đầu sang, “Chàng không hề giết ta.”
Cố Vọng chắc hẳn chưa nói hết chuyện của hắn, điểm này Khanh Linh có thể khẳng định.
Cố Vọng rõ ràng đã nói hắn chưa từng tới đây, vì sao lão nhân này lại biết hắn được chứ?
Đây cũng là bí mật của hắn đúng không?
Cố Vọng bật cười thành tiếng: “Cho nên, bây giờ A Linh đang tìm ta để đổi tiền đặt cược sao?”
Khanh Linh không chút do dự đáp: “Đúng vậy.”
Đúng lúc này, bước chân của người gọi phía trước đột nhiên chậm lại, trước mặt ông ta có thêm hai con đường, dường như đang cân nhắc xem nên đi đường nào.
Phía trước không nhìn thấy gì cả, chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ toàn cảnh gốc cây kia.
Lão nhân quay đầu sang, hỏi: “Ngươi nói xem nên đi bên nào đây?”
Lời này là nói với Cố Vọng, Cố Vọng ngay cả nhìn cũng không nhìn, lười biếng nói: “Bên nào cũng được.”
Lão nhân cười ha ha hai tiếng: “Được đấy.”
Nói rồi lập tức nhấc chân đi về con đường bên trái.
Khanh Linh nghe không hiểu hai người đang nói gì, cô vẫn đang đợi đáp án của Cố Vọng, nhưng lần này Cố Vọng không trả lời nhanh như trước nữa.
Hắn thở dài, đưa tay xoa đầu cô: “Lúc trước người tới đó không phải là Lâm Ngân Chi, là ta.”
Lời này giống hệt như trước đây hắn từng nói “Người tỉnh lại không phải Lâm Ngân Chi, là ta.”
Cô hỏi: “Tống Đoan nói người đi vào trong đó là Lâm Ngân Chi, cho nên chàng đã dùng thân thể của hắn để đi đúng không?”
Lúc này, ba người đã sắp sửa bước lên con đường mà Cố Vọng đã chọn, Khanh Linh cảm giác được sức lực trên đỉnh đầu mình nháy mắt nới lỏng.
Cố Vọng hơi cúi đầu, không trả lời.
Một lòng hướng đạo, lòng không tạp niệm, Cố Vọng làm sao làm được?
Lòng Khanh Linh tràn đầy nghi ngờ, cô ngẩng đầu, lúc này Cố Vọng đã rút cái tay đặt trên đầu cô về, bấy giờ mới khẽ ừ một tiếng cực nhẹ.
Khanh Linh để ý, người bên cạnh giơ tay của hắn lên, có vẻ như đang xem xét kỹ lưỡng, sau một lúc lâu mới thả xuống.
Hắn hơi quay đầu, giọng nói trầm xuống mấy phần: “A Linh?”
Giống như có chút thăm dò, Khanh Linh đáp: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Vọng mỉm cười, hắn chắp tay ra sau lưng: “Đi thôi.”
Hắn dừng một chút, rồi lại lặp lại: “A Linh, chúng ta đi thôi.”.