Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên


Khóe môi Khanh Linh khẽ run rẩy, nhưng lại không động đậy gì, chỉ không hề chớp mắt nhìn Cố Vọng ở trước mặt mình.

Ánh mắt như kéo theo nhiệt độ, tuy rằng mấy năm qua Cố Vọng đã nhìn thấy đã bắt gặp quá nhiều, nhưng vẫn bị ánh nhìn không thèm che giấu này làm cho thất thần.

Hắn khàn giọng mỉm cười: “Sao thế?”
Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió mơ hồ, Khanh Linh cẩn thận cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực từ lúc bắt đầu gặp Cố Vọng đã không thể bình tĩnh lại được nữa.

Còn cả câu nói “điểm cuối cùng là nàng” đó nữa, gần như khiến nhiệt độ cơ thể cô sắp sôi trào.

Thấy Cố Vọng cũng mỉm cười, chớp mắt tiếp theo cô đột nhiên nhón chân lên, một nụ hôn đáp xuống môi hắn.

Cố Vọng dường như không kịp phản ứng, nụ cười vẫn đang treo bên khóe môi chưa kịp thu hồi.

Khanh Linh cong cong mắt, vừa ngay thẳng lại lớn mật nói: “Ta không phải chỉ thích chàng một chút.”
Trong đôi mắt đỏ au của Cố Vọng lại nhiều hơn chút mờ mịt hiếm thấy, hắn nghiêng đầu, như cho rằng mình đang nghe lầm, nhưng lại không nỡ dời tầm mắt khỏi mặt Khanh Linh, đành phải duy trì một tư thế vừa buồn cười lại cứng ngắc.

Khanh Linh đã đứng lại ngay ngắn, nhưng chưa kịp đứng vững đã bị Cố Vọng trở tay chụp lại, ôm chặt người vào lòng.

Phát hiện hơi thở nóng rực của Cố Vọng rơi vào vành tai, Khanh Linh lại mỉm cười nói: “Sao vậy?”
Cố Vọng dán môi lên lỗ tai cô: “Không phải một chút, thế là bao nhiêu?”
“Rất nhiều.” Khanh Linh hơi dừng lại: “Có lẽ nhất thời ta không biết phải nói thế nào, nhưng ta rất thích chàng.”
Tiếng nói vừa dứt, Cố Vọng tựa như nổi điên nắm chặt cánh tay cô: “A Linh…”
Bên hông Khanh Linh lờ mờ có cảm giác đau: “Đau.”
Động tác của Cố Vọng thoáng khựng lại, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chịu đựng.”
Hắn không nỡ buông ra, cũng sợ đây chỉ là một giấc mộng trong Vân Gian Cảnh mà thôi, là tâm ma của hắn.

Mặc dù ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng từ từ hắn vẫn nới lỏng sức lực.

Khanh Linh đang định nói gì đó, nhưng chợt cảm giác được thân thể hơi không đúng, giống như có một lực lượng nào đó muốn hút cô đi.

“Hình như không đúng.”
Cố Vọng ở trước mặt dường như cũng nhận ra được, hắn nhíu mày, sau đó mới đeo cái mặt nạ Khanh Linh vừa mới gỡ xuống lên, tiếp theo cũng nhanh chóng đeo mặt nạ của mình lên: “Không có mặt nạ sẽ bị lực đẩy trong Vân Gian Cảnh hút ra.”
Ôi…
Trong lời nói ít nhiều cũng mang theo chút mất hứng.

Khanh Linh nghĩ là mình biết hắn mất hứng ở chỗ nào, cho nên cô chủ động vươn tay kéo lấy tay Cố Vọng.

Cố Vọng hơi rũ mắt, nâng bàn tay hai người đang nắm lấy nhau lên: “A Linh?”
Tuy nói đã biết tâm ý của mình là gì, nhưng Khanh Linh cũng là lần đầu tiên có người mình thích, hơn nữa còn cảm thấy mình chắc chắn muốn ở bên cạnh người đó.

Lúc này cho dù đang đeo mặt nạ, nhưng cô vẫn có chút mất tự nhiên hiếm thấy: “Ở thế giới kia của ta, người yêu nhau có thể tùy tiện nắm tay.”
“Người yêu?”
Hai chữ này đảo quanh đầu lưỡi Cố Vọng, tựa như từng chữ đều mang tới hương vị lưu luyến, khiến người ta có chút triền miên quyến luyến.

“Người yêu.” Cố Vọng lặp đi lặp lại hai chữ này, từng chút từng chút thưởng thức, sau đó trong giọng nói cũng dần kéo theo tiếng cười: “Người yêu, hay đấy.”
Ngón cái của hắn vuốt ve mu bàn tay Khanh Linh: “Ta thích nghe.”
“A Linh đã nghĩ thông suốt chưa?”
Trước đây Khanh Linh đã nói phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng mãi cho đến khi Lâm Ngân Chi xuất hiện trong thân thể Cố Vọng, hơn nữa trong nháy mắt Cố Vọng trở lại đó, cô đã không thể coi nhẹ phần rung động trong lòng mình nữa, bèn gật đầu: “Rồi.”
Là ai khác đều không được, chỉ có Cố Vọng này, linh hồn này, mới có thể hết lần này tới lần khác khiến cô nới lỏng điểm giới hạn của mình, mới có thể vội vã muốn gặp hắn chân chính.

Cô không phải chỉ thích một chút thôi đâu.

Cô nở nụ cười tươi: “Nghĩ kỹ rồi.”
Thật ra đã nghĩ xong từ sớm, nếu như không phải Cố Vọng, vì sao cô lại từ bỏ nhiều như vậy? Từ bỏ sự kiên trì trước kia, kiên quyết trở lại thế giới này làm gì?
Khanh Linh phát giác lực nắm tay mình lại lần nữa tăng lên, cô quay đầu nhìn sang, gương mặt Cố Vọng đang bị mặt nạ che khuất không nhìn rõ được biểu cảm.

Nhưng mỗi lần vào lúc kích động, hắn luôn có thói quen giam chặt cô.

Một lát sau, Cố Vọng chợt hỏi: “Còn muốn đi tiếp nữa không?”
Giọng điệu nghe có vẻ rất bình thường, không hề có chút phập phồng, chỉ là như vậy mới không bình thường.

Khanh Linh: “Chàng không muốn đi nữa à?”
“Ta ư?” Cố Vọng khẽ cười: “A Linh có biết bây giờ ta đang muốn đi đâu không?”
“Đi đâu?”
“Ma Thành.” Cố Vọng giống như ngoảnh mặt liếc nhìn cô.

Khanh Linh không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới muốn đi Ma Thành: “Làm gì?”
Cố Vọng nâng tay cô lên, như có như không vuốt ve đầu ngón tay của cô, ý tứ sâu xa nói: “Đến nơi đó, nàng sẽ biết bây giơ ta đang muốn làm gì.”
Khanh Linh bị sờ mó có chút ngứa, hơi rụt ra sau, nhưng Cố Vọng đã kéo cô lại gần mình hơn.

Hắn khẽ cất cao giọng: “Ở thế giới của ta, người yêu là phải thường xuyên như hình với bóng.”
Cũng chỉ có thế giới của hắn, Khanh Linh cũng không muốn vạch trần hắn, để mặc hắn kéo mình đi về phía trước.

Khác với những tu sĩ khác tiến vào Vân Gian Cảnh đều vì danh vọng hoặc vì bảo vật, thế nên vừa vội vàng lại cẩn thận, hai người họ đi trên một con đường như thể chỉ tùy tiện dạo chơi, không biết một khắc nữa sẽ đi tới đâu, cũng không biết điểm cuối cùng nằm ở nơi nào.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng hai người đã trao đổi tâm ý, ôm cũng đã ôm hôn cũng đã hôn, thậm chí bây giờ còn nắm chặt tay nhau, nhưng so với sự dịu dàng vừa rồi, lúc này Khanh Linh và Cố Vọng đều không mở miệng nói câu nào.

Trong không khí như có thứ gì đó đang kéo căng ra, chỉ cần vừa chạm vào sẽ đột nhiên gãy mất, sau đó tuột khỏi tầm tay.

Khanh Linh không mở miệng, Cố Vọng cũng không lên tiếng, cứ thế đi tới phía trước, thỉnh thoảng trông thấy thứ đồ chơi gì hiếm lạ sẽ cầm lấy đưa tới trước mặt Khanh Linh, y như dâng hiến bảo vật.

Khanh Linh đều nhận lấy không bỏ sót.

Không biết đi được bao lâu, mặt trời vốn treo ở trên thần thụ cũng từ từ hạ xuống, phía trước lờ mờ có chút ánh đèn lẫn tiếng người.

Khanh Linh ngẩng đầu, không biết từ lúc nào đã đi tới điểm cuối của con đường, nhưng vẫn chưa đi đến bên dưới thần thụ.

Khanh Linh cũng không có cảm giác mất mát, im lặng nhìn thoáng qua Cố Vọng ở bên cạnh, đi về phía trước.

Lúc này, Cố Vọng đột nhiên kéo cô ra sau lưng.

Khanh Linh quay đầu sang, Cố Vọng không hề buông tay.

Trong lòng cô biết, hắn nhất định là đang ngó chừng mình, cô không lên tiếng.

Một lát sau, đầu Cố Vọng hơi cúi thấp xuống, tiếng cười cũng tràn ra ngoài, không quá rõ ràng, hắn nói: “Ta nợ nàng rất nhiều bí mật.”
Rốt cuộc hắn cũng chủ động nói ra.

Trái tim Khanh Linh như được thả lỏng, trên người Cố Vọng có rất nhiều bí mật khiến cho hắn không biết nên làm sao, điểm này cô đã sớm biết rõ.

Nhưng khác với quá khứ, trước đây cô có lẽ sẽ thẳng thắn yêu cầu Cố Vọng trao đổi ngang hàng, nhưng bây giờ thì không.

Cô cũng không thể ở bên phía bị động mãi, về sau khả năng sẽ còn gặp nhiều chuyện hơn, chẳng lẽ chuyện nào cô cũng phải hỏi sao? Hỏi Cố Vọng có phải vẫn còn bí mật hay không, hay là phải cầu xin hắn phải nói với mình?
Khanh Linh cảm thấy, Cố Vọng mà mình thích cần phải có chừng mực của riêng mình, giống như trong quá khứ, mặc dù hắn chống đỡ với huyết mạch Ma Tộc nhưng vẫn có chuẩn mực của mình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.

Cho nên cô liên tục chờ đợi, chờ Cố Vọng chủ động nói với mình, xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

May mắn là cô không chờ sai, cũng không có tin lầm người.

Khanh Linh nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng cảm thấy ta nên biết, vậy chàng nên nói cho ta biết.”
Nhận thức rõ tình cảm của mình là một chuyện, nhưng chuyện này không hề liên quan đến chuyện của Cố Vọng và Lâm Ngân Chi, Khanh Linh phân biệt rất rõ ràng.

“Nàng nên biết.” Cố Vọng đi lên trước một bước, đứng bên cạnh cô: “Nàng nên biết từ sớm, nhưng ta lại không dám để cho nàng biết.”
Hắn mang theo ý cười nói: “Có lẽ nàng đã đoán ra được một chút rồi, dù sao A Linh cũng thông minh vậy mà.”
Khanh Linh đúng là có suy đoán, nhưng cô lại lắc đầu: “Điều này khác với chuyện chàng chính miệng nói cho ta biết.”
Cố Vọng hơi quay đầu đi, ừ một tiếng.

Bàn tay hai người đang nắm lấy nhau được Cố Vọng nâng lên đặt ngay tim hắn, giọng điệu hắn nghe không ra vui buồn gì: “A Linh đoán xem lần trước đến Vân Gian Cảnh, ta và hắn đã thấy gì?”
Lần trước ở Vân Gian Cảnh?
Khi đó Cố Vọng ở trong thân thể của Lâm Ngân Chi, thuận lợi đi tới bên dưới thần thụ, vì sao lại nói “và hắn” chứ?
Chẳng lẽ… khi đó ở nơi này, linh hồn của hai người bọn họ là trong cùng một thân thể sao?
Khanh Linh suy nghĩ cả buổi, vậy mà lại không biết tâm ma trong quá khứ của Cố Vọng là gì, chẳng lẽ là huyết mạch? Nhưng hắn của hiện tại không còn đặt nặng chuyện nhập ma nữa.

Trước kia hắn sẽ mang chuyện này ra làm thẻ bạc yêu cầu cô ở lại.

Đã không phải vì huyết mạch, vậy hắn phải có thân thể của riêng mình, vì sao còn muốn cùng Lâm Ngân Chi ở trong cùng một thân thể?
Nói cách khác, khi đó thứ mà hắn muốn là thân thể của Lâm Ngân Chi.

Hoặc có thể là linh hồn ở bên trong thân thể kia, chỉ có như vậy thì hắn mới xuất hiện ở bên trong thân thể đó.

Dù sao đã trải qua chuyện trong quá khứ, Khanh Linh biết rõ Cố Vọng rất không thích thân thể kia của Lâm Ngân Chi.

Ít nhất thì hắn cho rằng, gương mặt kia không đẹp mắt bằng hắn.

“Không phải chàng và hắn đã gặp phải chuyện gì sao?” Khanh Linh nói, “Là chàng, chuyện mà chàng gặp chính là nhập vào thân thể hắn đúng không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Khanh Linh lập tức hiểu ra, thì ra câu nói “Có thể nhận ra hắn hay không” trước lúc tiến vào Cố Vọng đã nói đó, không phải nói hắn biết mình sẽ trao đổi thân thể với Lâm Ngân Chi.

Có lẽ hắn cảm thấy, mình sẽ lại cùng Lâm Ngân Chi dùng chung một thân thể?
Cố Vọng cười: “A Linh quả nhiên thông minh.”
“Ừm.” Hắn dắt Khanh Linh đi về hướng ánh đèn cách đó không xa, giọng điệu chậm rãi: “Khi đó ta vẫn chưa rời đi, cùng hắn ở trong một thân thể.”
“Nếu ta không dung thứ được hắn, hắn cũng không dung thứ được ta, vậy thì cứ giết hắn.” Trong lời nói không hề che giấu sát ý của mình: “Nhưng ai ngờ lại không giết được?”
Đương nhiên giết không được rồi, khi đó Lâm Ngân Chi là nhân vật chính mà.

Không đúng… Bây giờ chưa chắc đã là nhân vật chính.

“Ta đương nhiên không phải vì cái thứ gọi là đại đạo kia mà đến.” Cố Vọng mỉa mai, “Mà là muốn chứng minh, hắn có thể làm được thì ta cũng có thể, thậm chí ta còn làm tốt hơn cả hắn.”
Hắn dừng một chút, hờ hững nói: “Cho nên dựa vào cái gì, người bị vứt bỏ lại là ta.”
Trái tim Khanh Linh thoáng chốc quặn lại.

Người bị thế nhân vứt bỏ chỉ có Cố Vọng, cho nên hắn mới trở nên bất cần đời như vậy.

Đôi mắt đỏ au của Cố Vọng hơi lóe lên, mang theo vài phần tĩnh mịch lẫn nguy hiểm: “Trước đây ta cảm thấy, A Linh nàng biết nhiều như vậy, có phải cũng biết những thứ này hay không? Đối với các ngươi mà nói, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật trong thoại bản mà thôi.”
Khanh Linh nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Vọng đã nói tiếp: “Về sau mới phát hiện là nàng thật sự không biết, nếu không cũng sẽ ngốc đến mức bị ta lừa gạt qua mặt, thậm chí còn vì ta làm nhiều chuyện ngu xuẩn như thế.”
Mặt Khanh Linh không chút thay đổi, nói: “…Lời này hình như ta không thích nghe cho lắm.”
Cố Vọng khẽ cười một tiếng, nhưng vẻ hung ác nham hiểm ở đáy mắt lại bất ngờ vì lời này mà nhạt đi, dường như nhiều hơn mấy phần thanh tỉnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn trước mặt, đó là thứ mà những tổ tiên kia lưu lại trong Vân Gian Cảnh, là “hy vọng” và “mỹ mãn.”
Nhưng đối với hắn mà nói, lúc trước đây chỉ là thứ khiến hắn cảm thấy vô cùng châm chọc, bởi vì những thứ này chưa từng thuộc về hắn.

Hắn không thích Vân Gian Cảnh, hắn không thích hợp với sức sống ở vùng đất này, từ khi sinh ra hắn đã không thích hợp với loại “sức sống” và “hy vọng” này.

“Cố Vọng.” Một bàn tay lạnh lẽo còn lại của Khanh Linh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay hắn: “Ta sẽ không để cho chàng bị vứt bỏ.”
Cố Vọng rũ mắt nhìn cô, cách một lớp mặt nạ cũng có thể khắc họa ra được mặt mũi của cô, chuyện này hắn đã từng làm hàng nghìn hàng vạn lần rồi.

Yết hầu hắn khẽ nhúc nhích: “Được.”
Khanh Linh dùng giọng ôn hòa hỏi: “Chàng và hắn là cùng một người, có đúng không?”
Lần này Cố Vọng trầm mặc hồi lâu, hơn nửa ngày mới nói: “Phải mà cũng không phải.”
“Lúc trước Ninh Chiêu dùng bí thuật muốn phân một thai nhi trong bụng thành hai, một đứa giữ huyết mạch Ma Tộc, một đứa khác được long khí ban phúc.

Nhưng bí thuật chung quy vẫn là bí thuật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Bà ta sinh ra tên Lâm Ngân Chi kia, có điều chỉ là một tên phế vật mà thôi.”
Cố Vọng có chút mỉa mai: “Nhưng bà ta tự cảm thấy bản thân không thể nào mắc sai lầm được.

Bà ta một lòng bồi dưỡng Lâm Ngân Chi, lại phí hết tâm tư muốn hủy hết ba hồn thiện niệm còn sót lại trong ta, như vậy ta chính là thế thân thích hợp nhất mà Ninh Chiêu tìm được.”
“Chẳng qua, phế vật cuối cùng vẫn là phế vật.” Cố Vọng dường như rất xem thường Lâm Ngân Chi trước kia: “Cho dù được long khí che chở, nhưng không làm được việc gì nên hồn, cho nên hắn đã chết.”
Khanh Linh nhíu mày: “Chết rồi ư?”
Người mà Cố Vọng đang nói chính là Lâm Ngân Chi, nhưng chẳng phải y vẫn đang sống tốt đó sao?
Hơn nữa một phế vật thì sao lại có thế lực ngang hàng với hắn được chứ?
“Chết rồi.” Cố Vọng hơi ngước mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: “Khi đó Ninh Chiêu dùng Tỏa Hồn Liên trói chặt tất cả thiện niệm của ta lại, tưởng rằng có thể sử dụng một hồn này cứu sống Lâm Ngân Chi, nhưng lại không biết hắn đã chết trong bí mật.”
“Cho nên…” Khanh Linh nheo mắt, “Kẻ sống lại, là chàng đúng không?”
Hoặc là nói, là thiện niệm của hắn.

Cố Vọng trầm mặc, nhưng cũng là ngầm thừa nhận.

Khanh Linh nháy mắt đã hiểu ra, vì sao trong kịch bản lại viết sau khi Cố Vọng từ Tam Giới Sơn của Ma Giới ra ngoài xong thì lập tức trở mặt với Lâm Ngân Chi, lại gần như sắp nhập ma.

Bởi vì thiện niệm của hắn đã sớm không còn, hoặc có thể nói, một hồn của hắn đã bị đánh cắp, trở thành một người khác, còn hắn lại bởi vì vậy mà đi vào vực sâu vạn trượng, nên hắn có thể chung sống hòa bình được mới là lạ ấy.

Cố Vọng có ba hồn thiện một hồn ác, còn có một hồn có lẽ vẫn còn một chút thiện ý, đó là toàn bộ ranh giới cuối cùng của hắn, chẳng qua sợi thiện ý còn sót lại này sau khi rơi vào khe nứt kỳ dị cũng đã hoàn toàn bị nuốt chửng, cho nên hắn mới hoàn toàn nhập ma.

Chỉ là… Kiếp này không phải Cố Vọng đã sớm đánh nhau long trời lỡ đất với Lâm Ngân Chi đó sao?
“Vậy thì kiếp này các ngươi đều có ký ức…” Khanh Linh dừng một chút: “Người trong thân thể kia chính là Lâm Ngân Chi trước đây, cũng là chàng…”
Nghe đến đó, Cố Vọng chậm rãi mỉm cười.

Hắn giơ tay đè lên cổ Khanh Linh, cúi người dùng trán mình chống lên trán của cô, thì thầm: “Lần này may mà có A Linh.”
Bọn họ trọng sinh đều là bởi vì cô đã sửa lại kịch bản lung tung, nên mới có thể dẫn đến sụp đổ.

Dựa theo ý nghĩa nào đó mà nói, là bởi vì cô.

Khanh Linh ngước mắt: “Cái gì?”
“May mà có nàng.”Cố Vọng nói: “Nếu không phải nàng, ta sẽ không mang theo trí nhớ trước kia, sẽ không biết được âm mưu của bọn họ.”
“Chẳng qua là…” Hắn dừng một chút, “Kiếp này Lâm Ngân Chi của nguyên bản đã chết từ sớm rồi.”
Đáy lòng Khanh Linh hơi trầm xuống: “Từ sớm, là sớm cỡ nào…”
“Cam Lạc đại loạn, hắn đã chết ở bên trong trận chiến loạn đó.” Cố Vọng dường như không hề bận tâm đến sinh tử của Lâm Ngân Chi.

“Cho nên…” Điều Khanh Linh âm thầm phỏng đoán đã trở thành sự thật: “Kiếp này linh hồn bên trong thân thể kia đã sớm bị chàng chiếm dụng.”
Cô dùng giọng điệu khẳng định.

Cố Vọng lại cười, hắn than nhẹ: “Đúng vậy, A Linh lại nói đúng rồi.”
Khanh Linh trầm mặc hồi lâu, nhân vật chính sẽ không chết.

Nếu Lâm Ngân Chi nguyên bản đã chết ở kiếp trước… vậy thì y cũng không phải là nhân vật chính.

Chẳng lẽ… Cố Vọng mới là nhân vật chính?
Sau khi cô cầm kịch bản đã được chỉnh sửa kia cũng không nhìn kỹ, bởi vì mấy ngày đó cô đã bị Cố Vọng đột nhiên xuất hiện làm đảo loạn mạch suy nghĩ.

Nhưng Khanh Linh biết mình sẽ không vô duyên vô cớ viết ra những thứ đó, cái gì mà Hồn Châu, loại đồ vật đã được cô cố ý thêm vào này.

Cho nên trước kia cô chắc chắn là đã đọc hết cả quyển sách, có lòng muốn giúp Cố Vọng một phen nên mới sửa đổi nội dung kịch bản, tự tác chủ trương thêm Hồn Châu vào.

Hồn Châu có tác dụng với hồn phách, cô muốn Cố Vọng cầm được thứ này, có ích cho hắn.

Vả lại một kiếp này, Lâm Ngân Chi bản gốc đã chết từ rất sớm.

Như vậy lúc thế giới trong sách tự động sửa chữa, đương nhiên sẽ kéo nhân vật chính vào thân thể để sửa chữa cốt truyện, cho nên từ rất sớm đã kéo một hồn của Cố Vọng vào thân thể của Lâm Ngân Chi.

Cho nên hai hồn phách của hắn mới không thể dung thứ lẫn nhau, mới có thể muốn đối phương chết như vậy.

Trước đây Cố Vọng cũng đã nói người kia không phải là Lâm Ngân Chi, hắn cũng là ác quỷ.

Bởi vì bọn họ vốn là một thể.

Khanh Linh hồi lâu không nói gì, Cố Vọng chống vào trán cô, giọng nói rất nhỏ: “A Linh đã hiểu chưa?”
Khanh Linh cảm thấy mình có chút khó nói: “Ừm.”
Nguyên nhân Cố Vọng bị toàn thế giới vứt bỏ, ngoại trừ huyết mạch của Ninh Chiêu ra, còn có cả hồn phách rõ ràng thuộc về hắn kia, lại được vạn người kính ngưỡng, mà hắn lại là hóa thân của tội ác.

Rõ ràng hắn mới là thiên chi kiêu tử, hắn cũng có thể trở thành người đứng đầu chính đạo.

Sở dĩ hắn đi tới thần thụ là vì muốn chứng minh, mặc dù hắn là ác quỷ nhưng cũng có thực lực đó.

Nhưng sự thật lại không cho phép.

Chỉ vì cái thứ gọi là huyết mạch mà Ninh Chiêu ban cho.

Không phải hắn muốn hắc hóa nhập ma mà là thế giới này đang ép buộc hắn.

Khanh Linh khẽ hít vào một hơi, cố gắng khôi phục lại giọng điệu của mình.

Những lời mà trước đó Lâm Ngân Chi nói dường như cũng đã có đáp án.

“Cho nên chàng mới có thể ‘đồng cảm’ với hắn đúng không?”
Đầu ngón tay Cố Vọng khẽ run lên, một lát sau, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Khanh Linh: “Ừm.”
“Từ bao giờ?”
“Trước lúc ở Tam Giới Sơn.”
Thảo nào, khi đó Cố Vọng và Lâm Ngân Chi thỉnh thoảng sẽ thất thần, thảo nào Lâm Ngân Chi luôn hỏi cô một số câu hỏi kỳ lạ, thái độ đối đãi cô thường xuyên không giống nhau.

Lúc thất thần, bọn họ đều đang “đồng cảm.”
“Trong ba hồn vẫn còn một hồn.” Cố Vọng nói, “Chỉ cần sợi hồn kia còn ở, ta và hắn sẽ thường xuyên ‘đồng cảm’, có khi ta còn có thể nhìn thấy những gì mà hắn nhìn thấy.”
“Mà hắn, đương nhiên cũng vậy.”
Chẳng biết vì sao, Khanh Linh luôn cảm thấy trong lời này của Cố Vọng có thêm chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

Khanh Linh hỏi: “Sau lần ở Tam Giới Sơn, chàng thả sợi hồn đó vào người Thanh Tả, sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Giọng Cố Vọng hơi trầm xuống, “Sau đó, nó đã bị vạn ma trong khe nứt kỳ dị nuốt chửng, không sót lại thứ gì.”
Đương nhiên, trước lúc đó, từ khi phát hiện người đó đặc biệt chú ý đến Tiểu Quỷ Chủ, Cố Vọng đã có ý định không giữ lại sợi hồn đó nữa.

Người của hắn, chỉ có thể thuộc sở hữu duy nhất mình hắn.

Nếu không phải lúc trước… Tiểu Quỷ Chủ nói những lời đó với Lâm Ngân Chi, che chở cho hắn vô điều kiện, bất luận hắn trở thành như thế nào.

Hắn cũng sẽ không hiểu lầm lâu như vậy.

Khanh Linh không biết Cố Vọng đang nghĩ gì, lúc này cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng có chút khó khăn.

Trơ mắt nhìn một hồn phách khác của mình từng bước đi đến vị trí được thế nhân ca tụng, còn mình hết lần này đến lần khác chỉ có thể ở trong vũng bùn.

Lúc trước hắn phải tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể lựa chọn hủy đi thế giới này.

Hắn có thể bảo vệ thì hắn đương nhiên cũng có thể hủy diệt.

Khanh Linh ngước mắt: “Cố Vọng.”
Cố Vọng hơi cúi người: “Hửm?”
Khanh Linh khẽ hít vào một hơi, chôn mình vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Chàng rất tuyệt vời.”
Cố Vọng hơi ngẩn người, cơn bão tố trong mắt đột nhiên lắng xuống, hắn ôm lấy cô, khẽ cười hỏi: “Cái gì?”
Khanh Linh hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào bên tai hắn: “Ta nói, bất luận chàng trở thành dạng gì, chàng cũng là người ưu tú nhất.”
Im lặng một chốc, cô khẽ chớp mắt cười nhạt một tiếng, nói tiếp: “Cũng là người mà ta thích nhất.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui