Trần thị nhìn nữ nhi của mình đờ đẫn ngồi lặng dưới đất, trên thân là tang phục vải xô trắng, trong căn nhà nhỏ chỉ có bốn bức tường cũ nát chỉ mình nàng cùng với nữ nhi đáng thương của mình.
Bên ngoài bức tường ngoài sân kia, có người nói nữ nhi của mình keo kiệt, xấu tính, cay nhiệt con chồng nên quả báo làm nàng cả đời vô tử nữ, vân vân và vân vân.. Nhưng có thật vậy không? Là chính tai họ nghe, chính mắt họ thấy? Không, họ không biết gì nhưng cuối cùng họ trong lòng đều hiểu một điều ' nữ nhi của nàng phải xấu xa như vậy ' dù nàng có làm sai hay không.
Trần thị muốn ôm nữ nhi, an ủi nàng nến đau thương nhưng một linh hồn chết rồi như nàng không làm được gì cả, nàng chỉ trơ mắt nhìn nữ nhi của mình từng bước từng bước đem mình treo cổ trên xà ngang của căn nhà này, mặc Trần thị đau khổ ngăn cản. Đến cuối cùng, nàng nhìn vong hồn con gái mình bay về trời không một chút lưu luyến liếc nhìn thân thể mất đi sinh cơ của mình, không thấy được mẫu thân nàng linh hồn cũng đang đứng đấy, mặt đầy nước mắt tuyệt vọng.
Nữ nhi này của nàng cũng là huyết mạch cuối cùng của Huỳnh gia, nàng từ gả chồng đến chết đi vì nhà chồng sinh dục nhất tử nhất nữ, nàng còn vì nhà chồng nạp hai thị thiếp cho phu quân mình, hai nàng kia cũng sinh được hai nữ nhi, tính ra nàng cũng vì nhà chồng khai chi táng điệp tận tâm. Nào ngờ đâu đến cuối cùng phải tận mắt nhìn huyết mạch Huỳnh gia từng người, từng người chết đi, cả đời vô tử tự.
Hai thứ nữ kia chết sống nàng không màng, nếu không vì hiền danh của mình nàng mới không để chúng sinh ra, đến nguyên nhân chết của hai thứ nữ kia lúc ấy theo ý nàng thì cũng là xứng đáng, nhi tử đã quyết định đem chúng gả đi làm thiếp vậy còn không ngoan ngoãn gả đi vì Huỳnh gia kiếm về điểm sính lễ báo đáp Huỳnh gia ơn sinh dưỡng. Ai nghĩ hai thứ nữ không những không chịu gả còn nháo tự sát, thật không hiểu trong đầu chứa thứ gì, con gái của nàng đường đường Huỳnh gia đích tiểu thư còn chỉ có thể gả đi cho người làm kế thất, hai thứ nữ lại có thể chọn đến môn hôn sự tốt đến đâu? Làm nàng đau lòng nhất con trai lại vì hai nữ nhân này chết đi không tiền trả nợ đánh cuộc mà bị tên côn đồ đánh chết nơi đầu đường, càng làm nàng hận chết hai thứ nữ.
Nào biết, nàng xem nữ nhi của thị thiếp không đáng giá gì hôm trước, hôm sau nữ nhi của nàng lại bị nhà chồng tha ma đến không thể không tự bỏ mình. Đến cuối cùng nàng vẫn không hiểu con cái mình đã làm sai điều gì để phải nhận kết cuộc như vậy.
Trần thị lúc trước nhìn nữ nhi lo liệu tang sự cho con trai xong liền bán hết trang sức đem bài vị của em trai vào gửi trong chùa khi cũng không nghĩ có gì không đúng, dù sao Huỳnh gia không thân thích, nữ nhi đã gả đi cũng không thể đem em trai về thờ, nàng không ngờ lúc đó nữ nhi của mình đã tâm tồn tử chí đem tất cả tài vật để an vị cho em trai xong cũng tùy hắn về trời.
Trần thị cứ ngơ ngác canh giữ bên nữ nhi thi thể, một ngày, hai ngày, ba ngày, nhìn thi thể con gái từ từ biến dạng, bốc mùi phân hủy dần. Đến ngày thứ tư một lão hàng xóm quá bụa ngửi thấy mùi lạ tìm sang mới phát hiện Huỳnh thị đã chết, người trong thôn không muốn lo liệu ma chay cho nữ nhi nàng, sau một hồi bàn qua táng lại trưởng thôn quyết định lấy manh chiếu rách một cuốn, đem con nàng chôn ở nghĩa địa dưới chân núi bên kia thôn. truyện kiếm hiệp hay
Đáng thương con nàng, sinh ra phú quí, gả cao môn đại hộ, đến chết chỉ một manh chiếu rách tùy tiện tìm một chỗ vùi lấp, đừng nói vật chôn cùng, một tấm mộ bia cũng không có, vài năm qua đi nơi chôn cất của nữ nhi cũng bị mưa gió bào mòn thành bình địa, rốt cuộc không còn người nào nhớ đến trên đời này đã từng có một người như vậy.
Trần thị linh hồn vất vưởng lang thang trong thành đến ngoài thôn trang vòng đi vòng lại không biết bao nhiêu thời gian, từ thủy tới chung nàng không biết bản thân mình làm điều gì mà đến bây giờ linh hồn chưa từng hồi âm gian, mãi làm cô hồn lang thang trên dương thế.
Trong thời gian đó nàng nhìn mẹ chồng của nữ nhi bị nhị con dâu mà nàng ta cưng yêu bỏ bê chết bệnh, nhìn nhị phòng nhà chồng nữ nhi đoạn tử tuyệt tôn, nhìn mấy con riêng của con rể chết chết, tàn tàn, nghe tin con rể chết nơi tha hương, nghe người chê cười con trai con gái mình, phê phán nhà chồng nữ nhi không đáng một đồng. Nghe một vị lại một vị đương gia phu nhân dùng thảm kịch nhà nàng giáo dưỡng nữ nhi của mình, nghe từng vị giáo dưỡng ma ma phân tích từng chút nguyên nhân bi kịch diễn ra.
Kết cục lại một câu mà một vị giáo dưỡng ma ma tổng kết khi dạy học sinh mình làm Trần thị tức giận không thôi: 'bi kịch của các con nàng thì ra tất cả đều vì nàng mà ra'.
Trần thị dù là cô hồn phiêu bạc nhiều năm nhưng Huỳnh gia tuyệt hậu là nỗi đau lớn nhất của nàng, bây giờ lại bị người đời bình là nguyên do cho mọi chuyện làm sao nàng chịu nỗi. Trong cơn tức giận Trần thị lao vào muốn xé rách vị ma ma kia, không thì cũng làm nàng ta ốm nặng một trận giống những người từng nói bậy nhà nàng như vậy. Ai ngờ, ngay khi Trần thị động vào người ma ma kia thì bị tấm bùa bình an trên cổ nàng ấy bắn ngược, bi kịch là nơi Trần thị bị bắn là một tấm gương bạc cổ, một trận trời xoay đất chuyển say Trần thị mất đi tri giác.