Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Chuyện này trong kinh thành xác thật là lẽ thường tình, nhà ai gả con vàng con ngọc của mình vào nhà người khác ai không muốn tìm hiểu nhà chồng của con mình cụ thể tình huống ra sao đâu, dù sao biết một vài điều cấm kỵ hay yêu thích của người nhà chồng xác thật là điều cần thiết của nàng dâu mới, Lý thị chỉ hơi tò mò vì sao cô em chồng lại một bộ trời sụp như vậy. Huỳnh Oánh tuy là gả đi làm vợ kế nhưng hầu phủ thế tử cũng là tuổi trẻ phong lưu, với thân phận, địa vị như vậy Huỳnh Oánh xét đến cũng là cao gả. Thấy Lý thị tỏ vẻ khó hiểu, Trần thị cũng biết nàng không rõ nguyên do liền nói rõ: "Đại tẩu người nhớ hầu phủ thế tử trước phu nhân là mất như thế nào đi? Thế tử phu nhân vừa chết chưa hết năm hầu phủ liền đến cầu cưới Huỳnh gia cô nương về làm kế thất, tuy nói Trịnh thị là khó sinh mà chết nhưng hầu phủ thế tử làm như vậy mà Trịnh gia bọn họ không hề tỏ thái độ gì làm ta vô cùng khó hiểu, nói cho cùng tuy nữ nhi nhà bọn họ đã chết rồi nhưng cháu ngoại vẫn còn đó, hầu phủ cưới kế thất cho thế tử cũng là tìm mẹ kế cho cháu họ, Trịnh gia nếu muốn phản đối ai cũng không làm nên chuyện hôn sự này."

Nghĩ đến Trịnh gia và hầu phủ những người kia Trần thị chỉ cảm thấy ghê tởm thật sự, có điều ai làm Huỳnh gia và Trần gia hiện tại thế đơn lực bạc không làm gì được bọn họ cũng chỉ có thể làm như không hay biết gì bỏ qua mọi chuyện, Trần thị nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Ta lúc trước sai người mua được một bà tử làm quét dọn ở trong hầu phủ, không biết trời xuôi đất khiến sao hạ nhân lại chắp đầu một bà tử làm ở chuồn ngựa, có thể là tổ tông của Huỳnh gia có linh không muốn Huỳnh Oánh nhảy vào hố lửa nên làm cho ta biết hầu phủ nhưng đã đảm bảo với Trịnh gia Thế tử chỉ có một con trai trưởng là cháu ngoại của bọn họ mà thôi, chính vì thế Trịnh gia mới đồng ý làm hầu phủ chọn vợ kế cho thế tử."


"Không lý nào như vậy, bọn họ thật khinh người quá đáng." Trần lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai, hôn sự của Huỳnh Oánh nói chính ra là vì ông ấy mới thành, nếu thật sự như những gì Trần thị nói vậy hầu phủ ngay từ đầu đã muốn cháu gái của ông gả qua làm vú em cho con cháu nhà bọn họ hay sao?

Lý thị nghe Trần thị nói vậy cũng giận không thể ác, mệt hầu phu nhân Lý thị còn là bà con xa với mình đâu, lúc Lý thị nghe hầu phu nhân muốn cưới Huỳnh Oánh làm vợ kế cho nhi tử của mình nàng còn nói vì nhìn quan hệ của hai nhà vốn thân thiết, hiểu tận gốc rễ nên mới muốn cưới Huỳnh Oánh làm dâu, thì ra ngay từ đầu hầu phu nhân đã liệu định chuyện này, Lý thị chỉ thấy khí nóng bốc lên tận óc. Làm nữ nhân gả vào nhà chồng nếu không sinh được nhất nhi bán nữ cho nhà chồng thì vĩnh viễn cũng chỉ là ngoại nhân mà thôi, đừng nói quản lý tài sản gì khác đó là quản lý hạ nhân làm việc trong nhà cũng không được, là phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống cả đời, làm vợ kế vậy còn thảm hại hơn, hết nhìn sắc mặt cha mẹ chồng lại phải nhìn sắc mặt của con chồng mà sống vậy có khác gì quá phụ đâu.

Trần lão gia nghĩ thông suốt mọi đốt trong việc này cũng hiểu rõ vì sao hầu phủ lại chọn Huỳnh Oánh làm vợ kế, xác thật mà nói chuyện này không vỡ lỡ thì thôi nếu vỡ ra Huỳnh gia và Trần gia e rằng cũng chỉ ngậm miệng nuốt cục tức này vào bùng mà thôi, ai bảo nhà mình thế nhược đấu không lại hầu phủ đâu, suy nghĩ một chút Trần lão gia không thể thở dài thất bại nói: "Chuyện đến nước này còn làm sao được nữa? Lục lễ đã đi được năm lễ rồi, hầu phủ thế đại, Oánh Nhi có hôn ước với thế tử, lúc này dù nguyên nhân gì bị từ hôn thì sau này hôn sự của nàng cũng sẽ khó a."


"Ta làm sao không biết chuyện này đâu? Nếu tiểu muội không có sự xảy ra Oánh Nhi gả vào hầu phủ bọn họ Lý thị nhiều lắm làm khó dễ đôi chút cũng không có gì nhưng bây giờ như vậy ta thật sợ Oánh Nhi bước vào vết xe đổ của vợ trước thế tử, ta chỉ có một nữ nhi thân sinh là nàng thôi, nàng mà xảy ra chuyện ta làm sao sống nổi đây." Trần thị khóc ròng nói như vậy Trần lão gia và Lý thị cũng thấy vô cùng khó chịu, thật tốt một môn hôn sự nhà mình vừa thất thế lại thành bùa đòi mạng nữ nhi nhà mình, ai gặp mà không đau lòng đâu.

Lý thị khuyên Trần thị một hồi thấy nàng đã bình tĩnh lại mới hỏi Trần thị mời mình sang đây có chuyện gì cần thương lượng đâu, Trần thị ổn định một chút cảm xúc bản thân mới nói: "Đại ca, đại tẩu, các người nghe ta ý này xem được không, Huỳnh gia và hầu phủ đã đi xong năm lễ rồi, Huỳnh gia nữ nhi là cần thiết gả vào hầu phủ nhưng chúng ta cũng không nhất định phải gả Oánh Nhi qua đó."


"Không được, Huỳnh gia chỉ có một mình Oánh Nhi là con vợ cả cô nương tuy còn hai thứ nữ ở kia nhưng người đem con vợ lẽ đổi con vợ cả gả qua chẳng khác nào kết thù với hầu phủ." Trần lão gia lắc đầu không táng đồng, hầu phủ thế tử dù là cưới vợ kế cũng không phải tùy tiện là ai cũng ngồi vào được, nếu đại muội mình dám trộm long tráo phụng đổi cô nương qua xong việc với phong cách hành sự của Lý thị kia nàng ta nhất định nháo cho cả kinh thành đều biết như vậy thanh danh của Huỳnh gia cũng xong rồi.

"Đại ca huynh từ từ nghe ta nói đã." Trần thị trấn an huynh đệ của mình rồi mới trình bày ý nghĩ của mình: "Đại ca hiểu lầm ý của ta rồi, ta muốn đổi người gả sang hầu phủ nhưng ta cũng chưa nói cô nương gả qua đi làm kế thất nha."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận