Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Ngọc Bích thả nhu tiếng nói: "Nô tì nghe đại tẩu mình nói Huỳnh gia cô nương có tới ba người, đều ở tuổi hôn phối, Huỳnh phu nhân làm người hiền lành còn mời ma ma chuyên môn về giáo dưỡng các tiểu thư lễ nghi và chữ nghĩa."

Thấy lý thị ngưng thần chính sắc mặt Ngọc Bích liền biết hấp dẫn được nên nói tiếp: "Người ở gần Huỳnh gia đều nói gia giáo nhà họ rất nghiêm, từ khi Huỳnh lão gia mất các cô nương nhà họ chưa từng xuất đầu lộ diện khỏi cửa phủ, nghe hạ nhân mua đồ nói các tiểu thư ai cũng xinh đẹp, đoan trang nhưng chưa từng nói cụ thể như thế nào, thật làm người tò mò mà."


Lý thị nghe Ngọc Bích nhỏ giọng nói chuyện trong lòng bỗng có một ý nghĩ trồi lên nhưng ngay lập tức bị nàng bác bỏ, con trai nàng sao có thể chịu ủy khuất như vậy được, xua tay làm người đỡ mình vào nội thất nằm nghỉ cũng làm quản sự ma ma chuẩn bị cho ngày mai Trần Lý thị đến làm khách, nàng cũng muốn nghe xem Lý thị định như thế nào.

Hôm Trần gia phu nhân đến hầu phủ, Lý thị tiếp đãi nàng trong phòng khách nhỏ xong bình lui hạ nhân không cho người ở lại hầu hạ chỉ có một thân tín ma ma đứng hầu trước của phòng. Hai vị phu nhân nói chuyện gì không ai rõ nhưng ba ngày sau hầu phủ giăng đèn kết hoa đón nhị tiểu thư Huỳnh gia Huỳnh Ngân vào cửa làm quý thiếp, khách nhân được mời đến hầu phủ dự tiệc ai cũng nói hầu phu nhân nhân từ lại thương cảm cháu nội mồ côi nên không vội cưới vợ kế cho thế tử, chỉ nạp một quý thiếp trong sạch về chăm lo chuyện trong phòng mà thôi. Hôn sự của quý thiếp được hầu phu nhân chuẩn bị lớn như vậy cũng có thể hiểu là hầu phủ thế tử trong hai ba năm nữa mới lại cưới vợ kế, các nhà có nữ nhi vừa tuổi, môn đăng hộ đối có thể suy xét đến việc làm thông gia.

Buổi tiệc rượu tổ chức linh đình diễn ra trong sự chứng kiến của Trịnh lão gia là cha vợ trước của thế tử, hai đứa trẻ do thế tử phu nhân để lại cũng được hầu phu nhân mang theo bên mình gặp khách cũng coi như cấp đủ mặt mũi cho nhà ngoại của chúng. Kết thúc buổi tiệc trần phu nhân đến chào hầu phu nhân ra về, hai người trên mặt đều treo nụ cười rất hài lòng, không một ai ngoài tâm phúc của hầu phu nhân biết chuyện hai ngày trước hôn sự Trần gia phu nhân hẹn phu nhân nhà mình đi tham gia tiệt trà ở Trần gia nhưng người đi lại là thế tử, sau ngày hôm đó vốn vải đỏ trang trí hôn phòng được thay bằng hồng hồng lụa, mọi người chỉ biết vợ bé mà thế tử cưới vào cửa là quý thiếp thân phận cao nhất trong các vị thiếp, người không những xinh đẹp, quy củ lễ nghi cũng rất tốt, đi lại trong hầu phủ nếu không được nói trước không ai nghĩ nàng chỉ là một thiếp thất.


Ngoài ra, sau khi vị quý thiếp này vào cửa, dù được thế tử cưng chiều nhưng làm người vô cùng hòa khí, hầu phu nhân ban cho thế tử thêm một nha đầu tên Ngọc Bích làm tiện thiếp. Hai người mỗi người mỗi vẻ tranh phong khoe sắc nhưng Huỳnh di nương chưa từng làm ra hành động gì khác người làm thế tử vô cùng hài lòng. Công việc quản gia phu nhân của hầu phủ không thể do một thiếp thất đảm nhiệm, dù sao việc đi lại thăm hỏi giữa các phủ đều do các phu nhân đảm nhiệm, chính vì vậy khi hầu phu nhân đem việc quản lý nội sự trong nhà cho nhị con dâu làm không ai cảm thấy có gì không đúng.


Huỳnh gia sau khi nhị cô nương xuất giá thì đại tiểu thư cũng dần hồi phục sức khỏe nhưng có lẽ trước đó bệnh của nàng quá nặng nên phải hơn sáu tháng sau đại tiểu thư Huỳnh Oánh mới có thể xuống giường đi lại được, tuy Trần thị đã nghiêm lệnh không được người khác nhắc chuyện hôn sự của nhị cô nương trước mặt đại tiểu thư nhưng mọi chuyện vẫn đến tai Huỳnh Oánh. Hôm nay vốn thấy trời đẹp nàng chỉ nghĩ đi dạo trong vườn một chút cho thoáng khí, ai biết khi đang ngồi nghỉ lại ở bên bụi hoa trà bỗng nghe có giọng hai người phụ ngữ nói chuyện, càng nghe sắc mặt Huỳnh Oánh càng xa sầm, bỗng nhiên một người trong số đó nói: "Đại tiểu thư bệnh cũng thật kỳ quái đâu, gần hôn sự của mình thì lại đổ bệnh, không không nhị cô nương có thể thay nàng gả qua hầu phủ hưởng phúc." Huỳnh Oánh nghe thế một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu, hậu viện xấu xa nàng không phải chưa được dạy, vậy chuyện bản thân đột nhiên ngã bệnh liệu có phải do người hại hay không? Không nghe không nghĩ nhiều, một khi mầm móng nghi ngờ đã mọc lên muốn loại nó ra khỏi đầu là điều rất khó.

Nghĩ lại thì trong thời gian bản thân đổ bệnh mọi việc bên người mình đều do tâm phúc của mẫu thân lo liệu, Huỳnh Oánh biết nếu mình thật bị hại như vậy chỉ cần có Trần thị nhất định sẽ nói cho nàng biết, không có chuyện mẹ nàng dung thứ cho người hại con mình đi hưởng phúc được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận