Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Từ khi đem mọi chuyện ở hầu phủ nói rõ cho Huỳnh Oánh, Trần thị cũng bắt đầu mang nàng theo bên người khi xử lý những chuyện ẩn mật trước kia không cho nàng biết đến. Huỳnh Oánh không xem như thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng đủ tạm khả năng làm một chủ mẫu một nhà bình thường, hôm nay cũng là nàng thay Trần thị đi Lê gia thăm dì và mấy muội muội mới về lại kinh thành. Chuyện của dì ba này Huỳnh Oánh cũng được Trần thị cho biết, y cũng là một bài học đắc giá mà nàng đã học được thời gian qua. Đến Lê gia, sau khi bái phỏng đại phu nhân Huỳnh Oánh được người hầu dẫn đến sân của tứ phòng cũng là nơi dì ba đang ở, nhìn lê gia rộng lớn hoa quý lại nhìn tứ phòng sân ảm đạm không mấy người hầu Huỳnh Oánh không khỏi thở dài.

Đại phu nhân Lê gia lúc nãy nàng nhìn mặt mũi hiền từ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hòa nhã, ai có thể nghĩ đến một người như vậy có thể khắc khe với quá phụ và con mồ côi của nhà mình. Câu nói ' đừng trông mặt mà bắt hình dong ' ông bà dạy xưa giờ quả không sai.


Dì ba đã sớm được người thông báo là có nàng đến thăm nên cũng đã gọi các nữ nhi vào nhà chính để chào hỏi chị em bạn dì của chúng, thấy Huỳnh Oánh theo người hầu vào nhà bà khẽ cười ra hiệu cho đại nha đầu rồi nắm tay Huỳnh Oánh vào ngồi bên mình, lúc ngồi xuống Huỳnh Oánh thoáng thấy đại nha đầu của dì ba vừa cười vừa nói nhét một túi lì xì cho người hầu kia thì trong lòng thoáng hiểu rõ, nàng nói sao khi đại phu nhân cho người dẫn mình đi tứ phòng chỉ có bà tử nỏ là nhanh nhẹn làm việc còn những người khác lại cố ý vô tình chậm trễ mình.

"Oánh Nhi càng lớn lại càng xinh đẹp". Dì ba cầm tay nàng vừa cười vừa trêu ghẹo: "Nhớ lúc đầu tháng con ta còn bế con một hồi, chớp mắt bé con đã thành một đại cô nương xinh đẹp như này rồi".


"Dì quá khen con rồi". Lần này dì ba về dẫn theo năm vị muội muội, trong đó chỉ có tứ muội là con gái ruột của nàng còn bốn người kia thì không phải, Huỳnh Oành nhìn các nàng liền không cấm khen: "Dì ba cứ khen con hoài, con thấy các muội muội mới thật là mỹ nhân phôi".

Dì ba nghe nàng nói thế thì không khỏi cười rồi giới thiệu từng người cho Huỳnh Oánh làm quen, nói cũng không khó hiểu làm sao dì ba lại cười như vậy, dì ba với chồng mình tứ thiếu gia lê gia thật ra chỉ có một nữ nhi mà thôi, hai người sau khi cưới nhau thì bị đại phu nhận tống cổ đi nơi khác sinh sống, tứ gia cũng xem như có tài, từ một chút của cải được chia cho buôn bán đến nay nhà cửa ruộng vườn không thiếu, xem như có danh giàu có một vùng. Cũng vì giàu có như vậy nên đã chiêu họa xác thân, năm trước dượng ra cửa làm ăn không hiểu sao lại gặp cướp, bất hạnh không thể về được nữa. Huỳnh Oánh nghe chuyện mới đầu chỉ nghĩ dượng gặp vận xui nên mới như vậy nhưng không ngờ sau khi mẫu thân tìm hiểu mới biết dượng như vậy là do nhân hại, người đó không ai khác chính là đại phu nhân và đại thiếu gia Lê gia.


Mẫu thân vừa biết chuyện liền sai người đi gặp dì ba thương lượng, sau cùng dì ba từ một nữ nhi thành năm nữ về Lê gia ở lại làm tiếc phụ đợi ngày sau các muội muội làm mai lấy chồng cũng có Lê gia làm chỗ dựa. Huỳnh Oánh vừa nghe xong không hiểu trong đó có ẩn ý gì nhưng khi nghe người hầu phái đi giúp đỡ dì ba lúc lên kinh kể lại ma ma đi tiếp dì ba của đại phu nhân lúc biết tứ dượng có năm nữ chứ không phải một, bốn nữ nhi còn lại kia là con gái do tiểu thiếp sinh nên lúc trước khi sinh ra không thông báo về Lê gia. Tuy nhiên, mỗi người tứ thúc đều đã phân sẵn của hồi môn do mẹ đẻ các nàng thay bảo quản kinh doanh đến khi các nàng đến tuổi lấy chồng thì của hồi môn cũng đủ các nàng gả cho người tốt gia làm vợ cả. Người hầu Lê gia nghe thếthì liền xanh mặt. Khi đó Huỳnh Oánh mới hiểu một lần là tai nạn, nhiều lần tất cố ý câu nói này, nàng lúc ấy thật bội phục dì ba có thể nghĩ ra cách này, cũng vì mẫu tử nàng toác một phen mồ hôi lạnh. Dì ba dùng bốn phần năm nghìn lượng bạc của hồi môn bảo tính mạng mẫu tử mình cũng đủ nhẫn tâm bỏ được. Huỳnh Oánh tự nhận bản thân trong hoàn cảnh đó chưa chắc bỏ được xuống tay chia ác như vậy, đương nhiên kết quả cũng thật không tồi. Lê gia vị phu nhân kia không những phải bóp mũi nhận hạ mẹ quá con côi các nàng còn phải sức đầu mẻ tráng gom tiền, có khổ mà nói chẳng nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận