Huỳnh Oánh ở Lê gia làm khách cũng không lưu lại lâu, Lê gia cũng không hy vọng tiểu thư Huỳnh gia lưu lại nhà mình, nói cho cùng thì người mà Trần gia gả con gái cho cũng chỉ là một thứ tử lại đã chết rồi nữa. Nếu Trần gia, Huỳnh gia còn thế mạnh thì Lê gia chưa chắc không cố ý kéo gần quan hệ với Huỳnh Oánh, đáng tiếc hiện nay không phải và cũng chính vì Trần gia gặp rủi nên Lê gia đại phu nhân mới dám tính kế muốn mạng nữ nhi Trần gia.
Mùa xuân, mùa của trăm hoa đua nở, trong không khí đầy hương hoa bay bổng. Tuy nhiên, dù là mùa xuân thì cũng có một số nơi mà mùi hoa không thể nào ngửi thấy, không phải vì ở đó không có hoa nở mà vì ở đây lúc nào cũng đầy mùi xú uế. Tịnh phòng bộ chính là nơi không ai trong cung muốn đến làm việc nhất, nơi này chuyên môn dọn dẹp chất thải trong cung đem ra bên ngoài đổ bỏ, công việc thì vừa mệt vừa thối lại không có chút lợi lộc nào có thể xơ múi nên nơi đây chỉ có những kẻ hầu do chủ cũ xa cơ thất thế hoặc phạm các chủ tử chán ghét mới bị tống cổ đến đây công tác. Tuy nhiên, chủ quản nơi này thì không phải kẻ nào cũng có thể đảm đương được. Tịnh phòng mỗi ngày đều phải mang rác rưởi ra cung đổ bỏ nếu trong đó lẫn lộn một số thứ gì kia thì có thể không được rồi, bởi thế chủ quản Tịnh phòng nhưng là tâm phúc của đại tổng quản bên người hoàng đế trực tiếp đảm đương từ xưa. Đêm xuân lạnh lẽ, một tên thái giám già đi cà thọt từ lãnh cung mang theo một thùng phân xú đi từ từ về Tịnh phòng rồi trực tiếp mang vào nhà kho để xe bò, một lát sau xe bò từ nhiều thái giàm mang theo rác rưởi về đổ tràn đầy cũng lăn bánh ra cửa nách ra cung. Thủ vệ cửa cung cũng chỉ qua quýt kiểm tra cho xong chuyện, thật sự là cái xe này quá thối, nắp thùng mở ra là cài mùi hôi thối đó đã trngf ngập không gian xung quanh không ai chịu nổi. Xe bò theo thường lệ chạy đến Tịnh trang bên chân núi, ở đây sẽ có người đem rác rưởi đổ bỏ rồi rửa sạch bồn chứa cho xe bò trước khi về lại trong cung. Có điều hôm nay người đổ rác là lão Bân, Lão ỷ vào mình là thân thích của chủ quản Tịnh phòng nên chỉ đến quang lấy tiền mà không chịu làm việc. Hôm nào lão Bân trực là bọn thái giám phải tự đổ rác và cọ bồn luôn, ngày hôm nay đúng là ngày lão Bân trực nhật nên bọn thái giám tịnh phòng không muốn đi đổ rác, vì thế những lúc này nhiệm vụ đổ rác sẽ do lão què và lão câm đi làm. Hai người này luôn không được chủ quản thích lại một què, một câm dễ ức hiếp.
Xe bò vào Tịnh trang quả nhiên lão Bân chả thèm đứng lên làm gì, trực tiếp đánh dấu đã làm xong đi lên gường nằm ngủ lại. Lão què và lão câm dắt xe bò về hố đã đào sẵn, thường thì lúc này sẽ do lão câm làm việc nhưng hôm nay tay lão què bị thương nên tí nữa lão câm phải cọ thùng. Xe bò đến hố sau lão câm đi lấy chổi và xách nước, đợi lão câm đi rồi lão què mới cuối xuống từ đáy thùng gỡ ra một tấm gỗ trên đó thình lình nằm một đứa bé sơ sinh. Bên tường Tịnh trang có một lỗ chó từ lúc nào trong bụi cây kín đáo, lão què đem đứa bé bỏ vào lỗ chó cũng thấy trong ấy có một đứa trẻ khác. Sau khi lão câm đã cọ rửa xong thùng gỗ thì hai lão cùng dắt xe bò về lại cung điện, lão câm từ thủy tới chung đều không hề hay biết mình đã tiếp tay vào chuyện gì.
Cùng ngày hôm ấy Trần gia phu nhân sau cả ngày đau đớn cuối cùng sinh cho Trần lão gia một đứa con trai, trong Trần gia ai cũng cảm thấy phu nhân nhà họ đúng là khổ tận cam lai rồi, sau bao năm cuối cùng cũng sinh cho Trần gia một đứa con nối dõi tông đường.
"Phu nhân, đại hỉ", Đan Chi vén màng vui vẻ vào nhà chúc mừng cho Trần thị.
Huỳnh Oánh lúc này cũng ở bên Trần thị liền ngạc nhiên nhìn Đan Chi rồi hỏi: "Chuyện đại hỉ gì vậy Đan Chi?"
"Thưa phu nhân, thưa đại tiểu thư Trần gia phái người đến báo đại phu nhân đã sinh một nam đinh cho Trần gia." Đan Chi vui vẻ thuật lại quá trình sinh sản cho Trần thị nghe, nghe nói mẫu tử đều bình an Trần thị mới nở nụ cười chân chính đầu tiên suốt mấy tháng qua.
Huỳnh Oánh thấy mẫu thân vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhành cười nói: "Từ khi nghe tin mợ mang thai mẫu thân luôn trong tình trạng lo lắng, ăn không ngon, ngủ không yên, nay mợ đã bình an sinh em trai mẫu thân cũng nên yên lòng nha".
Trần thị khẽ thở dài thấm thía: "Nữ nhân sinh con vốn là một chân bước vào tử môn quan, Mợ người đã lớn tuổi lại mang thai đó là việc vô cùng nguy hiểm, người xem từ khi mang thai đã phải nằm trên giường dưỡng thai suốt mấy tháng đầu, ba tháng cuối càng là không dám bước ra khỏi cửa phòng, ai nhìn vào không lo cho được".
Nói rồi phân phó Đan chi: "Người thưởng cho hắn một xâu tiền rồi báo lại ngày mai ta sẽ về thăm chị dâu và cháu trai".
Người hầu Trần gia đến Huỳnh gia báo tin vui được Trần thị thưởng cho nguyên một xâu tiền vui tươi hớn hở mang thư ra về, đi Huỳnh gia báo tin vui lần này được thưởng bằng cả tháng tiền công chứ chẳng chơi.