Cứu Vớt Thân Nhân Phế Sài Nhớ

Trần thị trên mặt đầy căm phẫn khi nghe như vậy nhưng trong lòng sao lại không biết đó là sự thật, trước kia nàng nghe người khác nói như vậy ngôn luận sẽ nổi điên, sẽ cho rằng người khác cố ý châm chọc, hạ thấp nàng nhưng nhiều năm như vậy nghe nhiều người phân tích mọi chuyện của nhà mình Trần thị cũng dần dần hiểu ra không ít, năm xưa nàng khi còn sống làm những việc đó không cảm thấy có gì không ổn nhưng nay dùng tâm thái người đứng xem nhiều nhìn, nhiều nghe nàng cũng nhận ra mình đã làm nhiều hành động có chút không chu toàn.

Lão bà tử kia đầy mặt nước mắt si ngốc nhìn nữ nhân trong hình ảnh kia cô độc, nghèo túng chết đi làm Trần thị nghĩ đến lúc mình tận mắt nhìn nữ nhi của mình treo cổ tự vẫn cái cảm giác bất lực, oán hận, tự trách gần như bao phủ mọi cảm quan của nàng lúc đó. Trần thị thu hồi ánh nhìn hướng ánh mắt lên cuốn sách đang lật dở trên cao, làm hồn ma mấy năm dù không có pháp lực tăng cao hay bản lĩnh gì ghê gớm nhưng từ quyển sách nọ Trần thị cảm thấy một nguồn năng lượng tràng đầy sinh lực, không hiểu sao nàng đột nhiên nghĩ đến một câu nói: ' Mọi việc trên đời luôn có một đường sinh cơ ', bao nhiêu người chết đi linh hồn đều đi âm gian đầu thai vì sao nàng và bà tử kia lại ở lại nơi này, có phải mọi việc liên quan đến dương thọ của tử nữ họ?

Đang lúc Trần thị miên mang suy nghĩ, giọng nói kia lại vang lên: "Thời gian một trăm năm một lần ân điển đã đến, thiên ý nhân từ cho sinh mệnh may mắn một đường sinh cơ sắp mở ra, lần này mở ra sinh mệnh may mắn sẽ được hưởng thêm năm năm thọ mệnh. Lần này hai sinh mệnh các người vào được giờ đổi vận nhưng cơ hội chỉ có một, trong hai người có thể tự hành thương lượng chọn ra một người tiếp tục sống thêm năm năm, một người sẽ đi vào âm gian đầu thai luân hồi, nếu trong thời gian quy định các ngươi không tự chọn được cơ hội sẽ ngẫu nhiên hạ xướng một người."


Trần thị nghe vậy bỗng nhiên ý thức được vì sao bà tử kia sẽ đánh mình như vậy, năm năm thời gian, nói ngắn không ngắn nói dài không dài nhưng trong năm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, với những gì nàng biết nếu có thêm năm năm sinh mệnh Huỳnh gia nàng nhất định sẽ không đi vào kết cục thê thảm như vậy. Trần thị nghĩ đến, bà tử kia cũng nghĩ đến, bà ta nhìn Trần thị với ánh mắt đỏ ngầu, linh hồn anh nhi theo bà ta cũng ngước nhìn về phía Trần thị. Nhìn tư thế bà ta đang định nhào lên đánh nhau với mình Trần thị nhíu mày đầu lùi lại, một đối một nàng không sợ nhưng bà tử kia có giúp đỡ nàng muốn thắng trong thời gian ngắn e rằng khó nếu để tùy chọn may rủi vậy sẽ rất nguy hiểm. Làm đương gia phu nhân của tứ phẩm quan cả đời Trần thị không tin vào may mắn trời gián, mọi chuyện tốt nhất vẫn nằm trong dự tính mới ổn thỏa nhất, vì một lần 'may mắn 'tâm hại nữ nhi mình một đời kinh nghiệm máu chảy đầm đìa như vậy Trần thị nhớ kỹ đâu.

Suy nghĩ muôn vàn trong chớp mắt Trần thị vội giương giọng nói: "Từ từ, ta có thể giúp người đạt thành nguyện vọng."

Bà tử kia đang muốn lao đến nghe vậy hơi khựng lại, chớp lấy thời cơ Trần thị nói: "Thời gian tục mệnh chỉ có năm năm, mà lúc người chết nữ nhi của người chỉ tầm hai ba tuổi đi, lúc này có cho người tục mệnh năm năm nữa thì lúc người chết lần nữa nữ nhi của người cũng tầm bảy tám tuổi đi, dù người trở về cũng có thay đổi được gì đâu."

"Người đừng sảo biện, người tính lừa ta đừng mơ." Bà tử đen mặt nhào lên đánh về phía Trần thị la hét.


Trần thị định thuyết phục bà ta nên cũng không đánh trả, chỉ một bên trốn tránh một bên cố gắng phân rõ lợi hại với bà ta: "Ta không xảo biện, người cũng là nữ nhân người không biết sao, nữ nhân gia cuộc đời ở nhà mẹ đẻ dù có phong cảnh ra sao thì cũng chỉ có thể lưu đến năm mười sau tuổi đi, trưởng thành rồi ai không phải gả chồng sinh con ở nhà chồng cho đến hết đời, người trở về hộ nàng đến bảy tám tuổi rồi thì khi người đi hôn sự của nàng phải làm sao? Sau này ở nhà chồng bị ủy khuất ai sẽ làm chỗ dựa cho nàng ấy?"

Bà tử nghe Trần thị nói đuổi đánh nàng bước chân chậm dần, thế dạo này đối nữ tử dữ dội bất công, nữ nhi mất mẹ không thể cưới làm dâu cả, không có anh em trai nữ nhi gia gả qua nhà chồng có ủy khuất cũng phải nuốt nước mắt vào trong, bà ta cũng biết bản thân từ sinh non xong thân thể suy bại không thể sinh dưỡng được nữa u uất trong lòng nên mới chết đi, bà lại chưa vì nhà chồng sinh con trai nối dõi tông đường chắc chắn phu quân của bà ta sẽ cưới vợ kế về sinh con đẻ cái. Bà ta biết Trần thị nói có lý, dù bây giờ có trở về cũng có thể thay đổi được gì đâu? Bà không có khả năng vì phòng kế mẫu đối xử không tốt với nữ nhi mà không để chồng mình sau khi mình chết cưới vợ kế hay sao? Trên đời này mấy đời bánh đúc có xương mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng, nữ nhân một khi sinh con đẻ cái toàn tâm toàn ý nhào vào nhi nữ của mình sao còn nhàn tâm quan tâm con của nữ nhân khác với chồng của mình.

Trần thị thấy bà tử kia nghe đi vào liền theo lý cố gắng: "Nữ nhi của người và nhi tử của ta theo như quyển sách kia nói thì tuổi tác tương đương đi, ta có thể hỏi cưới nàng về làm dâu nhà ta, giúp nàng thoát khỏi mẹ kế của nàng tính kế, có mẹ chồng là ta đây ít nhất năm năm nữ nhi của người sẽ không cần lo bị ai khinh bỉ, nàng bụng lại tranh đua như vậy sau khi ta chết đi ở nhà chúng ta lại không có trưởng bối khác, ai có thể xem thường nàng ấy được."


Nghe Trần thị nói vậy bà tử kia hơi ngập ngừng tỏ ra dao động, gia cảnh của nhà bà ta cũng chỉ thường thường, có chút của ăn của để phú hộ gia, trong nhà cũng chỉ có một vài nô tài mới mấy năm. Nữ nhi của bà ta nếu không có chuyện gì xảy ra đỉnh thiên cũng chỉ có thể gả cho một tú tài hay một gia đình phú hộ tương đương mà thôi. Trần thị hình ảnh bà ta cũng có nhìn qua, tuy không may gặp chuyện suy bại nghèo túng sau đó nhưng trước đó rõ ràng là phú quý nhà, nếu nữ nhi gả vào gia đình như vậy đó là có thể đem mẹ con nữ nhân ác độc kia đạp dưới chân.

Trần thị thấy bà ta đã có ý động nhưng vẫn có chút do dự vội bồi thêm: "Ta có thể cho nữ nhi của người cả đời áo cơm vô lo, nô tài tùy nàng sai sử, con cháu dưới gối trăm năm sau có người hương khói, ta có thể thề với trời những gì ta hứa cho nữ nhi của người đó là dù nhà ta nghèo túng đến đâu thì cũng không lấy đi được."

Bà tử cuối đầu suy nghĩ thật lâu rồi ngẩn đầu lên nhìn Trần thị như muốn thấy rõ nàng ta nói thật vậy chăng, khi bà ta còn đang chần chừ thì quyển sách kia bỗng lại vang lên tiếng nói: "Thời gian đã đến, hai ngươi ai là người đi đầu thai đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận