"Mẫu thân, người làm sao vậy!" Trần thị mơ mơ màng màng nghe thanh âm lo lắng của nữ nhi của mình, tuy rất muốn đáp lại nhưng lúc này hai mắt và thân thể Trần thị vô cùng mệt mỏi, không thể cử động được. Cũng may, tuy mỏi mệt như vậy nhưng Trần thị có thể cảm thấy thân thể của mình đang dần dần có sức lực trở lại, bên tai là thanh âm lo lắng của nữ nhi. "Đã sai người đi mời đại phu lâu rồi mà giờ chưa tới, các người mau ra cửa xem người đã đến chưa đi."
"Dạ, tiểu thư." Tiếng bước chân vội vàng chạy đi, trên mặt mình Trần thị cảm nhận được có người dùng tay mềm nhẹ xoa huyệt thái dương cho mình, tiếng nói của nữ nhi nghẹn ngào: "Mẫu thân trước giờ rất thương dì, dì còn ở trong lãnh cung chịu khổ như vậy, mẫu thân người phải mau chóng tỉnh lại mới giúp được dì a."
"Lãnh cung?" Ký ức xa sôi hiện về trong đầu Trần thị. Đúng rồi, nàng lúc đó bởi vì thân thể không khỏe nhiều ngày lại nghe tin muội muội ruột thịt của mình vào cung mấy năm trước nay bỗng bị phán tội dày vào lãnh cung, nhất thời bị kích thích đau tim mà chết.
Muội muội này của Trần thị là ấu nữ của Trần gia, lúc nàng sinh ra Trần thị đã mười mấy tuổi, Trần thị đem nàng ấy nửa làm nữ nhi mà yêu thương, nàng lần này nhất định phải hộ hảo muội muội của mình không để cháu ngoại trai và muội muội bị hại chết oan uổng như trước kia. Trần thị hít sâu một hơi cố gắng làm mình bình ổn lại nỗi lòng, cố gắng nhất lên mí mắt tỉnh lại ổn định nữ nhi, nàng thều thào nói: "Oánh Nhi, mẫu thân không sao, người đừng quá lo lắng."
Huỳnh Oánh thấy mẫu thân tỉnh lại vui mừng quá đỗi ôm Trần thị khóc lên, lúc nãy nhìn mẫu thân mình ngã xuống bên cạnh, mặt mũi tái nhợt làm nàng vô cùng khủng hoảng. Nàng sợ, sợ mẫu thân sẽ giống như phụ thân bỏ lại tỷ đệ nàng ra đi, như vậy nàng và đệ đệ biết phải làm như thế nào cho phải.
Đại phu lúc này mới khoang thai đến, một phen bắt mạch kê đơn lưu trình hoàn thành cũng qua nửa canh giờ trời cũng về tối, Trần thị nhờ có chẩn đơn của đại phu thuận lợi trấn an xong nữ nhi làm nàng an tâm về nghĩ ngơi lại sai người đi đón nhi tử từ học đường trở lại, trong kinh thành này nhiều nhất là người dẫn thấp phủng cao, muội muội gặp chuyện như vậy chỗ dựa của nhà mình đại ngã nhi tử ở học đường e rằng sẽ không thiếu chịu khinh bỉ, nhân cơ hội này đón hắn về nhà một thời gian chuẩn bị công việc thành hôn cũng tốt.
Trần thị lúc đi về tục mệnh biết được bà tử kia quê quán cũng biết nữ nhi kia của bà ta họ tên, nếu đã hứa hẹn như vậy Trần thị đương nhiên sẽ làm được, lúc này việc cấp bách là sai người đi làm mẹ kế của nàng cam tâm tình nguyện đem nàng ấy gả đi, còn phải làm bà ta chủ động rũ sạch quan hệ với kế nữ này như vậy mới bảo đảm sau này nữ nhân này biết được điều gì tìm đến gây phiền phức cho con cháu của mình. Việc này xem ra giao cho La thị tương đối ổn thỏa, La thị làm việc cẩn thận, đối mình trung tâm, người cũng khôn khéo lại không phải là nô tài làm việc trong phủ, việc này giao cho nàng ta thích hợp bất quá.
Trần thị nghĩ nghĩ liền sai đại nha đầu của mình là Đan Chi: "Người bây giờ đi nhà bà vú gọi La thị sáng mai vào phủ ta có việc giao cho."
"Nô tỳ bây giờ gọi Quế Chi vào thay rồi đi ngay." Đan Chi thử hỏi ý kiến thấy Trần thị gật đầu liền phúc thân lui ra đi làm việc.
Trần thị thân thể qua mức hao tổn tuy có thể tục mệnh nhưng bản thân nàng cũng biết mấy năm này bản thân e rằng phải gắng bó với thuốc thang hằng ngày cũng không cưỡng lại con mỏi mệt thiếp đi.
Trần thị một đêm tỉnh dậy thấy thân thể đã khá hơn rất nhiều, Đan Chi tự mình phủng thủy rửa mặt sau đó hầu hạ nàng thay y phục thường ngày xong thì Huỳnh Oánh dẫn đầu mang theo hai thứ nữ Huỳnh Ngân, Huỳnh Nguyệt cùng nhau đến vấn an. Huỳnh Oánh thi lễ xong thấy sắc mặt Trần thị đã tươi tỉnh hơn liền vui mừng rất nhiều, ngồi vào bên cạnh nàng làm nũng: "Mẫu thân, hôm qua người thật làm sợ nữ nhi, sau này người đừng dọa nữ nhi như vậy nữa."
Trần thị cầm tay Huỳnh Oánh khẽ vỗ vỗ trấn an nàng: "Người a, mẫu thân thân thể thất không sao, chỉ là nhất thời, bây giờ người không phải thật tốt sao, đừng hạt lo lắng quá."
Nói rồi cười nhẹ đưa mắt nhìn qua hai thứ nữ làm các nàng ngồi đi, Quế Chi mang người dân trà cho các chủ tử, tiểu thư xong an tĩnh đứng sang một bên đợi mệnh, Huỳnh gia nữ nhi tuy không phải mỗi người tuyệt sắc nhưng dung mạo nhìn chung cũng không kém, hai thứ nữ tương đối giống mẹ đẻ, vì lúc trước thảo lão gia thích nên nàng cũng tỉ mỉ lựa chọn thiếp thất cho ông ấy nên dung mạo, dáng người đều cực tiêu trí, hai thứ nữ bình thường luôn cuối đầu lầm lũi nên Trần thị không mấy để ý nhưng nay nhìn kỹ bỗng cảm thấy năm ấy mình bị mắng không oan, nhà có hai nữ nhi đang tuổi hôn sự tốt như vậy mà nàng làm đương gia phu nhân lại không biết xử lý sao cho có lợi nhất cho Huỳnh gia phát triển mà lại để tài nguyên lãng phí trôi đi chỉ vì trong lòng một chút không vui tâm tình của bản thân thật là một đương gia phu nhân quá không hợp cách.
Trần thị nhìn nữ nhi Huỳnh Oánh của mình một khuôn mặt trứng ngỗng, mũi cao tú đĩnh, mày liễu thon dài nhất là đôi mắt phượng xinh đẹp, toàn thân tản ra một cổ tử thanh xuân thiếu nữ hơi thở làm người nhịn không được yêu thích nhưng cũng đồng nghĩa với tuổi trẻ thiên chân đem mọi chuyện nghĩ đến quá đơn giản, dễ dàng bị người lừa gạt tính kế, kiếp trước tiểu muội gặp chuyện sau mình cũng buôn tay nhân thế Huỳnh gia không có người tâm phúc Oánh Nhi chỉ biết cố gắng bắt lấy hôn sự với hầu phủ, vì để bản thân được hầu phủ người xem trọng nên ngoài số của hồi môn nàng chuẩn bị trước đó còn mang thêm của hồi môn của hai thứ nữ nữa, cũng gián tiếp làm các nàng không thể gả đi làm thê tử cho người mà chỉ có thể cho đi làm thiếp. Oánh Nhi chỉ nghĩ có của hồi môn nhiều là có mặt mũi với nhà chồng mà quên mất so với Huỳnh gia từ khi nam chủ nhân mất thu chi chỉ miễn cưỡng tạm đủ làm sao so được với tài phú mà hầu phủ mấy đời được hoàng ân tín sủng tích góp được đâu? Như vậy thiên chân nữ nhi lần này Trần thị nhất định không để nàng gả vào hầu phủ kia, nhà bọn họ nếu đã thay lòng không hài lòng hôn sự này vậy nàng cũng sẽ không níu kéo làm chi nhưng từ hôn việc này sai lầm nhất định phải do hầu phủ bọn họ gánh chịu.