Tòa nhà ở thành tây này vốn nhiều năm không ở có hơi hiện cũ nát người môi giới cũng muốn nhanh chóng ra tay nên Trần thị một tỏ ý muốn mua đương nhiên là sẽ nhiệt tình giúp đỡ nàng ngay trong ngày liền làm tốt giấy tờ đưa đến Huỳnh gia. Trần thị nắm khế nhà trong tay cũng muốn đi xem xét một chút số vàng kia có ở đó hay không vừa lúc Quế Chi tươi cười vén màng vào bẩm báo: "Phu nhân, đại thiếu gia đã về tới nhà, bà vú đến bẩm báo cho phu nhân biết thiếu gia tắm rửa thanh khiết xong sẽ đến bái kiến người."
Trần thị vửa nghe nhi tử trở về tâm trạng lập tức tốt lên rất nhiều, qua hai ngày tỉnh lại đến đây cuối cùng trên mặt cũng có ý cười vội phân phó: "Cuối cùng là về rồi, người đi truyền lời làm hắn cứ nghỉ ngơi tốt đi, đến bữa tối hãy sang đây cùng mọi người dùng bữa tối."
Quế Chi cười cong mắt xưng là đi truyền lời cho đại thiếu gia và mấy tiểu thư, trong nhà từ lúc trong cung đưa tin ra phu nhân đều không có khuôn mặt tươi tỉnh làm bọn hạ nhân trong phủ cũng cẩn thận từ lời nói đến việc làm sợ nhỡ phạm phải sai lầm bị bắt được trọng phạt là nhẹ, bị đuổi về nhà ở thôn trang mới đáng sợ đâu.
Trần thị lại quay đầu gọi Đan Chi đi phòng bếp phân phó chuẩn bị những món mà nhi tử thích, mấy năm ở kiếp trước nhìn nhi tử bàn cùng túng quẩn nàng lúc đó không thể chăm sóc hắn hôm nay tuy quyết tâm uốn nắn nhi tử nhưng một nghe hắn trở về liền không nhịn được muốn đem mọi thứ chuẩn bị tốt, làm nhi tử có thể thoải mái hưởng thụ vô ưu vô lự. Trần thị cũng muốn nhi nữ như con nhà người ta học rộng tài cao, sau này có thể làm ông nọ bà kia nhưng từ nhỏ chúng đã quen do nàng nuông chìu, học hành giáo dục cũng nhiều là theo hứng thú của bản thân mà học, thời gian mà nàng có cũng chỉ năm năm. Một người muốn triệt để thay đổi bản tính chỉ sau một thời gian ngắn như vậy là không có khả năng, người xưa có câu: ' Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.'Con nàng năm nay đã mười lăm tuổi rồi tính tình cũng đã định không sai biệt lắm, nàng nhiều nhất cũng chỉ mong thời gian này làm hắn hiểu rõ 'bài bạc là bác thằng bần, nhà cửa bán sạch ra thân ăn mày ' hai câu nói này bên trong huyết giáo mà tổ tiên truyền lại là đủ, còn những việc khác chỉ cần nhi tử an an phận phận học tập tốt thi đậu đến tú tài hay cử nhân nàng sẽ bỏ tiền xây dựng một khu nhà trường tư thục làm ở đó cùng một vài thầy giáo làm nghề gõ đầu trẻ cũng có thể đạt được người đời tôn trọng, bình an hỉ nhạc cả đời, tôn tử tôn nữ của Huỳnh gia có một phụ thân như vậy sau này nếu có bản lĩnh lớn muốn thành gia lập nghiệp cũng dễ dàng hơn người khác nhiều.
Đến sẩm tối khi cả Huỳnh gia lên đèn, Huỳnh gia mấy chủ tử đều tụ tập ở nhà chính chỗ Trần thị dùng bữa, trong nhà tính hết cũng chỉ có năm vị chủ tử nên Trần thị cũng không làm người hầu bày biện thêm bàn lớn mà mấy mẹ con cùng ngồi bàn nhỏ dùng bữa. Huỳnh gia đại thiếu gia Huỳnh Minh Huy và đại tiểu thư Huỳnh Oánh ngồi hai bên tả hữu bên người Trần thị, hai thứ nữ ngồi bên hai người thẳng thắn lưng vai quy củ an tĩnh nghe Huỳnh Minh Huy kể chuyện ở trường học, các nàng mấy ngày nay đúng là đang bị giáo dưỡng ma ma trọng điểm bồi dưỡng căng thẳng muốn chết hôm nay mới có thể nhân cơ hội đại ca về nhà mà được tạm nghỉ một buổi tối không cần bị ma ma theo bên người soi mói nhưng cũng không dám có bất cứ chút lơi lỏng nào, hai người đều cố gắng bày ra phong thái của quan gia tiểu thư được đứng đắng giáo dưỡng ra đến làm phu nhân biết các nàng cũng là khả tạo chi tài mà không phải bùn nhão chẳng được tích sự gì. Trần thị cũng nhìn trong mắt sự thay đổi của hai thứ nữ, tuy các nàng chỉ học được chưa được một tuần nhưng dáng đi, tướng ngồi, cách ăn uống đều có sự khác biệt rất lớn so với trước kia, cứ đà này đợi đến tháng sau nàng lại cho người dạy hai người một chút trong phòng chi sự rồi thật tốt trang điểm đem các nàng mỹ mạo khoe ra như vậy mang hai người đi một chuyến hầu phủ không tin không bắt được hầu phủ vị thế tử kia.
Hầu phủ bọn họ lúc trước cưới con vợ cả tiểu thư Huỳnh gia về làm kế thất lại đối xử với Oánh Nhi của nàng như thị thiếp, trước mặt nô tài trong phủ chút mặt mũi cũng không cho Oánh Nhi lưu lại như vậy lần này nàng sẽ thỏa mãn mong muốn của Lý thị, nàng ta không phải muốn cưới thiếp cho thế tử hầu phủ sao? Huỳnh gia thứ nữ gả vào hầu phủ cho thế tử làm quý thiếp cũng coi như môn đăng hộ đối. Nghĩ như vậy trên mặt Trần thị vừa lòng chi khí đối hai thứ nữ lại tăng lên rất nhiều, kiếp trước các nàng không thiếu oán hận nữ nhi có thể gả cho thế tử hầu phủ tuổi trẻ tuấn dật bước vào hầu phủ hưởng phúc, oán nhi tử đem các nàng lại cho đi làm thiếp một người vừa già vừa xấu làm các nàng gả qua cũng không thể có con của mình nên mới nghe người khác nói 'như vậy so chết vào địa ngục có gì khác nhau' mà nghĩ quẩn làm liều, kiếp này Trần thị liền thỏa mãn ý muốn của các nàng xem ai có thể nắm lấy cơ hội thành quý thiếp của hầu phủ thế tử, đương nhiên quý thiết của hồi môn không thể so với chính thê được, Trần thị cũng không bạc đãi nàng ấy dù sao nàng ấy đó là đi chắn tai cho nữ nhi của mình ngoài của hồi môn Trần thị cũng sẽ an bài nhi tử nếu tương lai hầu phủ đổ cũng không ngại tiếp thứ nữ về lại Huỳnh gia dưỡng già. Phần hồi môn của thứ nữ Trần thị cũng nghĩ kỹ rồi đơn tử của hồi môn của Huỳnh Oánh đưa đi hầu phủ có bao nhiêu phần đến khi các nàng gả qua Trần thị cũng sẽ ra đủ chỉ là quy cách kém hơn một chút, đại kiện như giường tủ thì giữ nguyên, chỗ tòa nhà cũng không tốt thay đổi, chỉ là nguyên lai thôn trang ruộng đất từ tốt nhất đất trồng lúa nước đổi thành mấy mẫu đất cát pha trồng hoa màu, vải vóc từ tốt nhất gấm, lụa, chăn bông đổi thành hơi kém một chút, áp rương bạc và trang sức cũng gia giảm đôi chút như vậy của hồi môn đó là chút tiểu quan phu nhân khi xuất giá cũng cứ như vậy đâu, thứ nữ gả qua hầu phủ có số của hồi môn này bàn thân cũng sẽ không qua khó sống.
Còn Oánh Nhi của nàng vẫn không cần trèo cao hầu phủ bọn họ cho tốt, năm sau kỳ thi mùa xuân sẽ cử hành đến lúc đó dựa theo trí nhớ cho nữ nhi tìm một nhà nghèo đơn chiết con trai có thể thi đậu làm chồng cũng không là việc khó, như vậy vừa đính hôn với nữ nhi của mình xong lại thi đậu tiến sĩ, Oánh Nhi một tiếng vượng phu là không chạy thoát được, cuộc sống hôn nhân sau này cũng sẽ vì thế thuận lợi hơn rất nhiều.