Sau khi quay phỏng vấn xong, ba CP ân cần hỏi thăm nhau rồi chuyển vào biệt thự của riêng mình.
Dựa theo sắp xếp của chương trình, vốn bọn họ sẽ ở chung trong một biệt thự nhiều phòng, nhà đầu tư mang tiếng có mỏ vừa nghe đã nói: "Vậy hai căn biệt thự khác tôi mua làm cái gì?"
Nhờ vậy ekip chương trình mới biết, người ta vừa mua là mua liền ba căn biệt thự.
Ngu Trạch mang hai va li hành lý đi vào biệt thự mở sẵn cửa, Đường Na ngâm nga theo sau, hai thợ quay phim phụ trách bọn họ đi cách xa một khoảng quay hai người.
Ba căn biệt thự Đường Na mua đều mới sửa sang lại không lâu, phong cách thiên kiểu gọn gàng Bắc Âu, trông không trống trải lại có một cảm giác thiết kế đặc biệt, gam màu chủ đạo là đen trắng xám. Ngu Trạch vừa vào nhà đã xác định mục tiêu rõ ràng, một tay xách hành lý lên tầng hai, Đường Na liếc mắt thấy một lá thư trên bàn trà phòng khách.
Cô chạy qua, ngồi xuống sofa, cầm thư lên mở ra, bên trong là một tấm bìa cứng.
Ngu Trạch cất vali xong thì đi xuống, thấy cô cầm gì đó trong tay, hỏi: "Cái gì vậy?"
Đường Na đưa cho anh, Ngu Trạch nhận lấy xem, trên thẻ nhiệm vụ viết:
"Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, xin hai vợ chồng hãy viết 'Một ngày tân hôn hoàn hảo trong tưởng tượng là như thế nào', trong hai ngày tới, hai người có nghĩa vụ hoàn thành 'một ngày hoàn hảo' cùng với đối phương vô điều kiện."
Trong lá thư còn có hai tờ giấy trắng, Đường Na đưa một tờ đưa cho Ngu Trạch, lại lấy hai cái bút trong ống đựng trên bàn, sau khi phân phát xong, cô cầm bút buồn rầu nhìn trang giấy: "Viết cái gì đây?"
"Nghĩ như thế nào thì viết như thế." Ngu Trạch đã viết xuống.
Đường Na muốn nhìn lén nhưng Ngu Trạch che tờ giấy lại.
"Hừ!" Cô trợn trừng mắt, mở nắp bút múa bút thành văn.
Dù sao là anh nói nghĩ như thế nào thì viết như thế, đừng hối hận!
Đường Na vừa đặt bút là viết một lèo.
Cô rất ít khi viết chữ, viết rất xấu, nhưng lấy tiêu chuẩn của "người nước ngoài" để đánh giá, nói không chừng mọi người còn kinh ngạc cảm thán một câu: "Viết không tệ!"
Một khi gặp những lời cô không muốn nghe, thân phận người nước ngoài của cô vô cùng tiện lợi.
Một câu "Bản nói gì thế? Tổi không hiểu?" là có thể khiến thế giới yên tĩnh tức thì.
Đường Na viết xong, Ngu Trạch hãy còn đang viết, Đường Na liếc mắt một cái, chữ màu đen đã lấp kín nửa tờ giấy.
Đường Na:...Có chút bất an.
Vì thế, cô lại cầm lấy cây bút vừa đặt xuống lên viết tiếp.
Ngu Trạch đặt bút xuống, thấy Đường Na còn đang múa bút thành văn, không biết vì sao, anh cũng có chút bất an.
Ngu Trạch:...Cô lại muốn gây chuyện?
Ngu Trạch cầm bút lên, lại thêm thắt cho những điều đã viết.
Hai thợ quay phim nhìn nhau nhịn cười, rõ ràng là một ngày tưởng tượng tràn ngập bong bóng màu hồng, vì sao bị hai người này làm như cuộc chạm trán sợ bóng sợ gió?
Lại qua vài phút, cuối cùng hai người cùng buông bút.
Đường Na ôm tờ giấy của mình, nhìn Ngu Trạch: "Anh viết gì đó?"
Ngu Trạch cũng rất cẩn thận, nhìn cô: "...Em viết cái gì?"
"Anh công khai trước."
"Em trước."
"Vì sao anh không công khai trước?" Đường Na nói: "Có phải anh đang chột dạ không?"
"Vậy còn em? Em đang chột dạ sao?" Ngu Trạch nói.
Đường Na nhìn chằm chằm 'một ngày hoàn hảo' mà Ngu Trạch chậm chạp không muốn công khai, càng cảm thấy trong lòng anh có quỷ.
Mà không biết, Ngu Trạch cũng nhìn cô như vậy.
Sau cuộc chạm trán đầy hồi hộp, Ngu Trạch nói: "...Chúng ta lần lượt công bố từng cái một?"
Đường Na chấp nhận lời đề nghị này.
"Khụ..." Ngu Trạch nhìn tờ giấy trong tay: "Ai nói trước?"
Đường Na trợn tròn mắt, dùng biểu cảm "Thế còn phải nói?" nhìn anh.
Được rồi.
Ngu Trạch mở miệng: "... Một ngày hoàn hảo." Anh đọc xong thì nhìn về phía Đường Na, chờ cô nói tiếp.
Bản demo!
Đường Na cũng học theo: "Một ngày hoàn hảo."
Hai thợ quay phim: "..." Cũng không phải 'một ngày chịu khổ', có cần thế không?
Ngu Trạch không lừa được Đường Na, chỉ có thể tiếp tục đọc nhỏ: "Một, bất luận xảy ra chuyện gì, cô ấy đều không tức giận, không mắng chửi người, không đánh người."
Đường Na ở dưới bàn nắm chặt đùi của anh vặn theo chiều kim đồng hồ, tươi cười nói: "Anh thật biết nói đùa, em từng đánh anh lúc nào chứ? Em tốt với anh như vậy, buổi sáng mới tặng anh một cái máy bay nhỏ đó!"
Hai thợ quay phim:... Máy bay nhỏ?
Đường Na rung rung tờ giấy trong tay, cười híp mắt nhìn Ngu Trạch, rồi nhìn giấy đọc: "Một, bất luận lúc nào ở đâu, đều phải gọi tôi là 'darling'." Cô liếc nhìn Ngu Trạch: "Darling, nhớ chưa?"
Mặt Ngu Trạch đầy vẻ ghét bỏ: "Không gọi nổi."
Đường Na cười híp mắt nói: "Cố gắng là gọi được, em tin anh mà."
Ở dưới bàn, cô lại véo anh ngược chiều kim đồng hồ, Ngu Trạch túm lấy tay cô.
"Darling..." Cô giật mình nhìn Ngu Trạch: "Anh muốn làm cái gì?"
Anh có thể nói anh muốn làm cái gì không?
Ngu Trạch dùng ngón tay tách năm ngón tay của cô, giật giật khóe miệng, nói: "...Anh muốn nắm tay em."
"Vậy anh phải nói sớm chứ." Đường Na hài lòng với câu trả lời này, cô mỉm cười, thuận tay nắm ngược lại tay trái của anh: "Em cũng muốn nắm tay anh."
Ngu Trạch hi vọng cô nghe tiếp khuôn mặt vẫn có thể tươi cười như thế, anh không thể ngờ rằng, cùng thời khắc đó, Đường Na cũng có suy nghĩ như vậy.
"Hai, vì khỏe mạnh, sáu giờ sáng thức dậy, cùng tôi chạy bộ buổi sáng."
Như Ngu Trạch dự đoán, nụ cười của Đường Na quả nhiên tắt ngúm.
"...Mấy giờ?"
"...Sáu giờ."
"Đi làm cái gì?" Đường Na kìm lại xúc động muốn ngoáy lỗ tai, cả thân và tâm đều từ chối mãnh liệt lời nói vừa nghe được.
"...Chạy bộ buổi sáng."
Đường Na: E rằng anh bị điên rồi.
Nếu đã tổn thương, vậy thì phải tổn thương lẫn nhau.
Cô kìm lại sát khí, cười híp mắt đọc nội dung ghi trên tờ giấy của mình: "Hai, buổi sáng ăn đồ chiên rán."
"Nằm mơ." Ngu Trạch đen mặt.
"Em muốn ăn bánh quẩy, bánh rán bột mì với bánh rán vừng!" Đường Na vô cùng hớn hở.
"Nằm mơ." Người theo chủ nghĩa lành mạnh Ngu Trạch lại phản bác.
Đường Na hừ một tiếng: "Ai quan tâm anh."
"Ba..." Ngu Trạch muốn phơi bày bộ mặt ác ma của cô trước ống kính, anh nhịn xuống, cắn răng đọc tiếp: "Cùng leo núi."
"Ba, " Đường Na nói: "Nằm trên sofa cùng nhau ăn bim bim, uống coca, xem tivi."
"Bốn..." Mặt Ngu Trạch đầy vạch đen, nhìn chằm chằm Đường Na: "...Đạp xe đạp."
"...Đã leo núi còn bắt em đạp xe đạp? Có phải anh muốn hại chết em rồi kế thừa tài sản tiền tỉ của em không?" Đường Na trừng mắt to.
Ngu Trạch đen mặt nói: "Sáng sớm tinh mơ ăn đồ chiên rán còn muốn nằm trên sofa ăn bim bim, không cần anh hại em, anh cũng sắp kế thừa tài sản tiền tỉ của em rồi."
Đường Na tức giận phồng má như quả bóng, trừng mắt nhìn anh.
Ngu Trạch chột dạ, nói: "...Vậy đổi thành tản bộ đi."
So với đạp xe đạp, tản bộ đã tốt hơn không ít, Đường Na không tình nguyện chấp nhận.
"Bốn..." Cô nhớ rõ bản thân viết cái gì: "Cùng nhau ngắm mặt trời lặn."
"...Mặt trời lặn có cái gì mà ngắm?" Bò sát sắt thép thẳng nam dũng cảm đón nhận câu hỏi chí mạng, nói: "Không phải mỗi ngày đều ngắm sao?"
Đường Na ngẩng đầu, trong đôi mắt màu tím nhạt dần dần lấp lóe ánh nước.
Ngu Trạch nói: "...Ngắm, phải ngắm, muốn ngắm bao lâu thì ngắm."
Đường Na thế này mới thu lại nước mắt.
"Năm, cùng nhau ăn cơm tối." Ngu Trạch nói.
"Năm, cùng nhau ăn thịt nướng." Đường Na nói.
Ngu Trạch nhíu mày: "Một ngày em nạp biết bao calo..."
Đường Na lã chã chực khóc nhìn anh.
"... Còn thiếu một chút, thêm lon coca nhé?" Ngu Trạch nói.
"Thêm!" Đường Na gật mạnh đầu.
Hai người đọc xong "một ngày hoàn hảo" của mình, lại quyết định ngày mai là "một ngày hoàn hảo của Đường Na", ngày kia là "một ngày hoàn hảo của Ngu Trạch". Sau khi bàn bạc chi tiết, bọn họ mệt mỏi khắp người như thể vừa đánh một trận ác liệt. Đường Na nghĩ ngày kia phải chạy bộ buổi sáng, leo núi, tản bộ, tâm như tro tàn, Ngu Trạch nghĩ ngày mai ăn bánh quẩy, bim bim, thịt nướng, sắc mặt như vàng như đất.
Hai người đều phờ phạc ỉu xìu.
Hai thợ quay phim: "..." Cho nên ngay từ đầu vì sao cứ phải tổn thương nhau chứ?
Vừa vặn mặt trời đã xuống núi, thợ quay phim đưa thực đơn của quán ăn tới, Ngu Trạch nhận lấy nhìn... Là các loại thực phẩm không lành mạnh khác nhau.
Đường Na liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, giành lấy thực đơn trong tay anh, cầm điện thoại gọi cho quán: "Hai bát mì trộn tương! Gấp đôi thức ăn!"
Ngu Trạch: "..."
Anh quyết định lượng vận động tối nay cũng gấp đôi.
Hai mươi phút sau đồ ăn mới được đưa tới, hai người lấy mì trộn tương trong hộp đồ ăn ra, ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, Đường Na tức tốc cầm đũa trộn mì, không ngờ làm bắn mấy giọt tương lên áo chiffon màu trắng.
Đường Na: "..."
Cô lén nhìn Ngu Trạch một cái, khom lưng khép vai, muốn giấu vết bẩn trên quần áo.
"Anh thấy rồi." Ngu Trạch không ngẩng đầu lên nói.
Đường Na: "Ha ha..."
Người không giặt quần áo luôn không lo lắng.
"Lát nữa bỏ quần áo bẩn vào máy giặt." Ngu Trạch đưa tay bưng bát mì trộn tương trước mặt Đường Na tới chỗ mình, động tác thẳng thắn dứt khoát trộn đều mì, anh trộn vừa cao vừa ổn, chờ mì trộn tương trở lại trước mặt Đường Na, tương đã thấm đều mỗi sợi mì.
Đường Na nhìn anh bằng ánh mắt sùng bái.
"Khụ... Mau ăn đi." Ngu Trạch dời tầm mắt.
Cơm nước xong xuôi, đến vấn đề sắp xếp hành lý, Ngu Trạch đương nhiên sẽ không kỳ vọng Đường Na có thể sắp xếp hành lý, trước tiên anh sắp xếp hành lý của cô trước, thợ quay phim phụ trách quay anh ở một bên quay cảnh anh cần cù lấy quần áo của của cô từ trong va li ra rồi móc lên móc treo và cất vào tủ quần áo, mà chủ nhân của quần áo thì ngồi trên sofa dưới nhà nhàn nhã vui vẻ xem tivi.
Cũng may Đường Na trưởng thành không cần phải nằm giường tơ tằm, cũng bớt cho Ngu Trạch không ít thời gian.
Anh sắp xếp phòng của Đường Na xong mới đến lượt phòng của mình.
Lúc anh sắp xếp đồ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân lên cầu thang, Đường Na xem chán phim chạy lên tầng, không nói hai lời mà nhảy lên giường của anh.
"...Giường của em ở cách vách." Ngu Trạch nói.
Ước nguyện ban đầu của ekip chương trình là vợ chồng giả tưởng, cũng không phải người yêu thật, đương nhiên sẽ không sắp xếp hai nghệ sĩ buổi tối ngủ cùng nhau, không nói người xem có thể chấp nhận hay không, fan hâm mộ của bọn họ là người đầu tiên nói "không".
Đến chỗ Đường Na, cô lại đúng lý hợp tình lăn lộn trên giường, nói: "Chúng ta luôn ngủ cùng nhau mà."
Lời này hai người nói riêng với nhau thì không sao, Đường Na nói ngay trước mặt thợ quay phim và khán giả, Ngu Trạch cảm thấy mặt nóng bừng.
Anh nói: "Cái đó không giống."
Đường Na nghiêng mặt, nằm dựa vào giường, hai tay chống má, nghiêm túc nhìn anh: "Anh không thích ngủ chung với em sao?"
Không đợi Ngu Trạch trả lời, cô lại lăn một vòng, lúc này mặt ngửa lên trời, mái tóc vàng từ trên giường trút xuống như thác nước, cô nhìn trần nhà, như lầm bầm lầu bầu: "Kỳ lạ ghê, mỗi tối ôm mình không buông tay là ai nhỉ?"
Ngu Trạch: "..."
Huyết áp của anh, nhịp tim của anh, nhiệt độ cơ thể của anh...
Ngu Trạch rơi vào trạng thái ba tăng cao.