Buổi tối lên đèn, Đường Na chủ mưu đã lâu cầm chăn trùm lên người hai người.
Dưới nền chăn đen thui, cô mím môi, dựa vào cảm giác tập kích về phía Ngu Trạch.
"Ôi." Cô kêu một tiếng.
Ngu Trạch ở trong chăn cưỡi khẽ.
Đường Na ôm cái mũi bị cằm anh chọc đau, nói: "Anh còn dám cười!"
"Không cười... Đồ ngốc."
Đường Na vừa định bày tỏ sự phản đối với cách gọi kia, một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên môi cô một cách chính xác.
Hơi thở trên người anh sạch sẽ mát lạnh, mang theo mùi hoa ngọc lan như có như không, môi của anh như thế, nụ hôn cũng như thế, làm cô luôn cảm thấy có hôn nhường nào cũng không đủ.
"Ở trước em anh có từng hôn ai không?" Đường Na vòng tay qua cổ anh.
"...Mẹ anh?"
"Không tính." Đường Na nói: "Về sau anh chỉ được phép hôn một mình em."
Ai cũng không thể biết hương vị làm người ta say mê của anh.
Ngu Trạch nhích lại gần, lại hôn môi cô: "Được."
Lần này Đường Na không để anh rời đi.
Cô ôm lấy cổ anh không cho anh đi, cô như con mèo tò mò, một tấc đều không buông tha, cẩn thận hôn lên bờ môi của anh, cuối cùng, còn đùa dai khẽ vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Ngu Trạch không nhịn được cắn nhẹ một cái lên môi cô, Đường Na ở trong chăn phát ra tiếng cười lanh lảnh, giống như đây là một trò chơi vô cùng thú vị.
Vào lúc cô bật cười, Ngu Trạch chủ động tấn công, Đường Na lùi về phía sau, đường lui lại bị cánh tay đặt sau lưng cô chặn cứng, chỉ có thể bị động thừa nhận sự đòi hỏi của Ngu Trạch.
Mùi hương ngọc lan trong chăn dường như nồng hơn.
Từ nụ hôn đầu tiên hãy còn ngây ngô, số lần hôn càng nhiều, Ngu Trạch càng lão luyện, tốc độ tăng sức bền bỉ của Đường Na không đuổi kịp tốc độ tiến bộ của Ngu Trạch, không thể ngờ vừa hôn đã bị hôn đến chẳng biết trời đất sao chăng.
Đúng là tức chết người mà, rõ ràng là luyện tập cùng nhau, làm sao cô lại không tiến bộ?!
Không biết qua bao lâu, Đường Na có chút không thở nổi, cuối cùng Ngu Trạch cũng rời môi cô. Trong không gian nho nhỏ, vừa ngột vừa tối, chỉ ánh mắt nhìn nhau sáng rực.
Tim Đường Na đập thình thịch, cô đưa tay sờ ngực Ngu Trạch, cảm nhận nhịp tim cũng đập nhanh của anh.
"Người anh nóng quá." Cô nhỏ giọng nói.
Ngu Trạch nắm tay cô trong lòng bàn tay, khàn giọng nói: "...Ngủ đi."
"Anh còn ngủ được à?" Đường Na hỏi.
Ngu Trạch nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt "em nói xem".
Đường Na cười như đứa trẻ đùa dai thành công. Ngu Trạch bất đắc dĩ đưa tay che lông mi của cô, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Vào lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô lại bắt được dao động khác thường giống như tối hôm qua.
Lúc này Đường Na đã có chuẩn bị từ trước nên cảm nhận kỹ hơn. Cô phát hiện, về bản chất, dao động khác thường này không khác gì động tĩnh ác linh xuất hiện gây ra, điểm khác duy nhất chính là hơi thở của ác linh tràn ngập ác ý, mãnh liệt mà có tính xâm lược, còn dao động khác thường mà cô cảm nhận được hai lần này lại như đựng trong hộp thủy tinh chứa đầy nước, hơi thở ác linh mỏng manh mơ hồ đến mức có thể xem nhẹ.
... Đây rốt cuộc là cái gì?
Đường Na ghi nhớ phương hướng phát ra dao động, quyết định hôm sau mượn cơ hội ra ngoài để khảo sát thực địa.
Sáng sớm hôm sau, Đường Na còn đang trong giấc mộng thì bị người lay tỉnh.
"Na Na... Na Na..."
Có âm thanh quấy nhiễu giấc mộng đẹp không biết mệt mỏi, như con muỗi đáng ghét cứ vo ve bên tai cô.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Đường Na tức giận thức dậy bật thốt: "Tôi..."
"Giết cả nhà anh" còn chưa nói ra, một bàn tay to đã chặn miệng của cô.
Đường Na mở mắt, mờ mịt chớp chớp.
"Dậy rửa mặt." Ngu Trạch nói.
Chờ ánh mắt cô khôi phục tiêu cự, anh mới bỏ tay ra khỏi cái miệng suýt gây ra tranh cãi dữ dội.
Đường Na nhìn ra phía ngoài qua cửa sổ đã kéo rèm, ngoài trời còn chưa sáng, cô hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu giờ." Ngu Trạch nói.
"Ngủ tiếp thôi." Đường Na trở mình, giây tiếp theo đã bị người lật ngược trở lại.
"Mau dậy đi, hôm nay là một ngày hoàn hảo của anh, em phải chạy bộ buổi sáng với anh."
"Ngủ thêm năm phút... chỉ năm phút thôi..."
"Năm phút của em là năm tiếng." Ngu Trạch nhíu mày, kéo cổ tay cô dậy: "Ngồi dậy là xong rồi, chuyện trong nháy mắt, em còn kỳ kèo cái gì?"
Đường Na nhắm mắt giả chết.
Ngu Trạch kéo cổ tay cô giống như đang kéo một con búp bê mềm nhũn, mặc kệ anh nói như thế nào, cô sẽ không động, anh đỡ cô ngồi dậy, khẽ buông tay ra, người lại ngã xuống.
Ngu Trạch bó tay với cô, sau một lúc lâu, hai tay vòng xuống người cô, bế cô dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Ngu Trạch thả cô xuống trước bồn rửa mặt, giây tiếp theo, cô đổ người về phía anh, dựa hết sức nặng toàn thân lên người anh.
"Mau mở mắt, rửa mặt súc miệng." Ngu Trạch lại thúc giục.
"Anh gọi ai?" Búp bê nhắm mắt nói.
"Na Na."
"Na Na là ai? Em không biết..."
"... Darling." Ngu Trạch nén giận nói: "Mở mắt rửa mặt."
"Anh đang ra lệnh cho em hả?" Cô nhíu mày.
"Xin em mở mắt rửa mặt, được không?"
"Sao hai chữ quan trọng lại biến mất rồi?"
"... Darling." Ngu Trạch kìm nén xúc động muốn đánh cô một cái, nói: " Xin em mở mắt rửa mặt, được không?"
"Không được." Cô nói xong, không nhịn được bật cười: "Hì hì."
... Hì hì? Ngu Trạch đen mặt, quyết định khiến cô phải kêu "a a".
Đường Na đang sướng rơn vì bắt nạt được Ngu Trạch, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó lành lạnh ở trên nhân trung của cô, một mùi bạc hà cực nồng xông vào khoang mũi của cô rồi xông thẳng lên óc, khiến cô tỉnh táo tức thì.
"A a!"
Đường Na nhảy bật dậy, trợn mắt nhìn bản thân trong gương, một tảng lớn kem đánh răng dính dưới mũi cô, thủ phạm là tuýp kem đánh răng vị bạc hà siêu nồng trên bồn rửa mặt.
Sao huyết tinh ma nữ vĩ đại có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ đã bắt nạt mình?
Cô xoay người giẫm lên dép lê của Ngu Trạch, kiễng chân lau kem đánh răng trên mặt mình lên gương mặt sạch sẽ của Ngu Trạch.
Vốn Ngu Trạch có thể ngăn cản cô, nhưng dáng vẻ cô dùng mặt mình lau lên mặt anh rất dễ thương, bất tri bất giác bàn tay nắm tay cô cũng thả lỏng, lúc tỉnh táo lại, cô đã thành con mèo hoa nhỏ, còn mặt và môi anh thì dính đầy kem đánh răng.
Sáng sớm tinh mơ rất kịch liệt, may mắn trong phòng tắm không có camera.
Chờ cô phát tiết xong, Ngu Trạch lại rửa sạch mặt, nói: "Anh xuống nhà chuẩn bị bữa sáng, em mau mau rồi xuống."
Đường Na cầm bàn chải đánh răng đã lấy sẵn kem, nói: "Biết rồi!"
Ngu Trạch xoa đầu cô, nhường lại phòng tắm và đi ra ngoài.
Rửa mặt xong, Đường Na xuống tầng ngồi trước bàn ăn, Ngu Trạch mang một ly sữa và một quả trứng gà từ phòng bếp đặt xuống trước mặt Đường Na.
"Chỉ có từng này?" Đường Na hỏi.
"Lát phải chạy bộ, không thích hợp ăn nhiều." Ngu Trạch nói: "Buổi trưa rán bít tết cho em."
Nghe được bít tết, Đường Na chấp nhận sắp xếp của Ngu Trạch.
Hai người ăn xong bữa sáng đơn giản, đi đến cửa xỏ giày. Đường Na đã xỏ xong nhưng Ngu Trạch còn chưa xong chiếc thứ nhất. Cô thở dài.
Trùng hợp hai thợ quay phim đến đây, Đường Na mời bọn họ vào nhà, kéo người quay Ngu Trạch, nói: "Anh quay anh ấy đi giày, quay cẩn thận vào."
Thợ quay phim lập tức hướng máy quay đến cánh tay đang xỏ giày của Ngu Trạch.
"Hai người đoán anh ấy đi giày hết bao lâu?" Đường Na nói.
Thợ quay phim: "... Ba mươi giây?"
Đường Na lắc lắc ngón tay, nói: "Ngây thơ."
Năm phút sau, Đường Na rốt cuộc ra khỏi biệt thự với Ngu Trạch đã xỏ giày xong.
"Đến đây đi, trước tiên chạy từ từ." Ngu Trạch chạy từ từ, quay đầu nói với Đường Na.
Đường Na thức dậy quá sớm, nửa chết nửa sống theo sau, không muốn tăng tốc.
Ngu Trạch chạy về, dắt tay Đường Na chạy từ từ về phía trước.
Hai người chạy một lát, rất nhanh đến vườn hoa trung tâm ngắm mặt trời lặn hôm qua.
Đường Na chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa hỏi: "Nơi đó ai ở?"
Ngu Trạch nhìn qua, không biết vì sao cô hỏi vấn đề này, ngược lại thợ quay phim đi cùng rất mau trả lời: "Là biệt thự Diêm Chấn và Bùi Vi Vi ở."
Thợ quay phim: Đại lão, đó là nhà của cô, cô không nhớ à?
Đường Na có ấn tượng mơ hồ, biết hai người này là khách quý tham gia chương trình, nhưng trước đấy cô không chú ý hai người này, bây giờ thợ quay phim nhắc tới tên của bọn họ, trong đầu Đường Na cũng trống rỗng.
"Làm nóng người xong rồi, bắt đầu chạy thôi." Tiếng của Ngu Trạch cắt ngang dòng hồi tưởng của cô.
Thế này mới là làm nóng người? Cô đã làm xong lượng vận đồng một năm rồi đó được không?
Đường Na nói: "Tốc độ của em chậm, chúng ta chạy vòng quay quảng trường này nha."
Ngu Trạch cảm thấy đề nghị của cô cũng được, nhưng vẫn hơi do sự, nghĩ ngợi một lát anh nói: "Em không thể lén đi bộ."
"Đương nhiên không rồi!" Đường Na nói như đinh đóng cột: "Sao em có thể là loại người này được?!"
Ngu Trạch: Em chính là loại người này đó.
Mang sự nghi ngờ với ma nữ, Ngu Trạch từ từ chạy về phía trước, chạy không bao xa, anh quay đầu nhìn xem Đường Na có chạy hay không.
Đường Na ra vẻ chạy rất nghiêm túc, vận tốc là 1 dặm/h. (1 dặm = 1,609344 km)
... Quên đi, đang cử động là được. Ngu Trạch cảm thấy không thể yêu cầu quá cao với cô.
Anh quay đầu, tăng tốc chạy về phía trước.
Đường Na thấy anh chuyên tâm chạy bộ, bắt đầu đi thong thả, một khi Ngu Trạch quay đầu, cô lập tức làm ra vẻ chạy chậm mệt chết mệt sống.
Bộ dạng thở không ra hơi kia, ngay cả thợ quay phim đi cùng cũng không thể không thừa nhận:
... Rất thật.
Ngu Trạch chạy một vòng trở về, nhìn Đường Na: "... Có phải em lại làm biếng không chạy?"
Đường Na nói: "Ảo giác, không tin anh hỏi anh ấy."
Đường Na chỉ thợ quay phim bên cạnh.
"Em tưởng anh ngốc à?" Ngu Trạch đưa tay vò đầu cô, nói: "Không chạy cũng được, nhưng em không thể dừng lại."
"...Ờ." Đường Na không tình nguyện đồng ý.
Ngu Trạch lại chạy về phía trước.
Lúc Ngu Trạch chạy xong năm vòng, Đường Na mới đi xong một vòng, cô càng chạy càng chậm, cuối cùng ngồi xuống băng ghế trong vườn hoa.
"... Không phải cô đồng ý với Ngu Trạch sẽ không dừng lại sao?" Thợ quay phim nhỏ giọng hỏi một câu.
Đường Na ngồi phịch trên ghế, hơi thở dồn dập, vô cùng mệt mỏi xua tay, nói: "Không sợ, sợ... Xem tôi..."
... Không biết còn tưởng rằng cô vừa mới tham gia chạy marathon.
Ngu Trạch chạy vòng thứ sáu vòng trở về, đi tới chỗ Đường Na: "Sao em lại dừng?" Anh nhíu mày nói.
Dáng người chàng trai tóc đen cao lớn, mặc áo T-shirt ngắn tay và quần thể thao màu đen, chạy sáu vòng mà mặt không đỏ, thở không gấp, hình thành tương phản mãnh liệt với anh là Đường Na ngồi phịch trên băng ghế vẫn không nhúc nhích.
"Em trẹo chân rồi." Đường Na nói với vẻ cầu xin.
"Sao mà trẹo?" Ngu Trạch lập tức ngồi xổm trước mặt cô: "Chân nào?"
Đường Na nói: "Chân phải."
Ngu Trạch dè dặt cẩn trọng nhấc ống quần chân phải của cô, kiểm tra cổ chân "bị thương": "Trẹo nhiều không?"
"Hơi đau." Đường Na nói.
Ngu Trạch cau mày, nhìn chằm chằm nàng cổ chân trắng nõn một lát, ngẩng đầu nhìn cô: "... Em không lừa anh đúng không?"
"Sao em có thể lừa anh chứ?" Cô gái tóc vàng với đôi mắt màu tím nhạt long lanh yên lặng nhìn Ngu Trạch, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.
Không chỉ Ngu Trạch, ngay cả thợ quay phim của Ngu Trạch cũng lộ ra biểu cảm lo lắng.
Thợ quay phim đi cùng Đường Na không thể không cảm thán tiếp:... Rất thật.
"... Anh cõng em về trước." Ngu Trạch rất nghiêm túc, xoay người ngồi xổm trước mặt cô.
Đường Na đạt được quỷ kế, vô cùng hào hứng nằm sấp lên.
Ngu Trạch cõng Đường Na đứng dậy, nói: "Quay về anh sẽ chườm đá cho em, nếu buổi chiều không đỡ chúng ta phải đi bệnh viện."
"... Thế anh với em còn leo núi nữa không?" Đường Na hỏi.
"Không leo nữa."
Đường Na nằm trên lưng Ngu Trạch, nụ cười trên mặt sắp nở hoa.
Cô cố nén cười, dùng giọng điệu tội nghiệp nói với Ngu Trạch: "Một ngày hoàn hảo của anh phải làm sao bây giờ?"
"Đồ ngốc..." Ngu Trạch bình tĩnh nói: "Ở cùng với em, một ngày đó không phải một ngày hoàn hảo sao?"
Đường Na ngây người.
Thợ quay phim kịp thời ngắm tiêu điểm ngay Đường Na, hai gò má trắng nõn và vành tai của cô gái tựa như ánh bình minh hé rạng, đảo mắt liền trở nên đỏ rực.
Cô chôn mặt vào lưng Ngu Trạch, bắt đầu hối hận dùng bị thương lừa gạt anh.
Cô nhỏ giọng nói: "Vậy em... Em mua một ngọn núi tặng anh nhé, anh muốn leo lúc nào thì leo." Nghĩ ngợi, cô nói tiếp: "Anh thích núi lửa hay là núi tuyết? Núi có suối nước nóng và núi có hang động rộng rãi, anh thích loại nào?"
Tựa như đang hỏi "Anh thích KFC hay là Mc Donalds?"
Tay hai thợ quay phim bên cạnh đều run lên.