Thân thể đang từ từ tái tạo, sách ma pháp cũng tại dần dần ổn định.
Hết thảy đều đã chạy theo quỹ đạo.
Đường Na vẫn không rảnh rỗi, người vĩ đại luôn bận rộn, làm một ma pháp sư vĩ đại, ngoài phải giúp thần tượng hết thời nổi tiếng trở lại, Đường Na còn phải giành miếng cơm với paparazi, blogger, không buông tha cơ hội bắt chẹt, cần cù chăm chỉ châm củi thêm lửa cho mục tiêu một trăm triệu nho nhỏ......!Càng đừng đề cập đến gần đây để thoả nỗi nhớ quê nhà, cô còn thành lập văn phòng, đảm nhiệm CEO, bắt đầu tiến quân vào ngành game mobie.
Còn có mấy đoàn làm phim lén nhìn vẻ đẹp của cô, tranh nhau chen lấn gửi lời mời, dùng rất nhiều tiền mời cô làm nhân vật khách mời.
Vì để cô giành chút thời gian từ lịch trình bận rộn hàng ngày, những đoàn làm phim này không tiếc bỏ nguyên tắc, nhịn đau hứa hẹn: "Cháu đến, chỉ cần cháu diễn, tôi tìm nhân vật cho Ngu Trạch."
Trong khoảng thời gian này, Đường Na đường cong cứu quốc, lấy sách lược "mua Đường Na tặng Ngu Trạch" cho Ngu Trạch nhận rất nhiều nhân vật nhỏ có tính khiếu chiến mà trước kia anh chưa từng được tiếp xúc.
Ngu Trạch cũng rất không chịu thua kém, không oán giận, không chất vấn, Đường Na nhận cái gì anh diễn cái đó, cô làm người đứng ngoài quan sát cảm thấy, diễn xuất của Ngu Trạch tiến bộ không ít.
Đường Na cảm thấy, trước kia anh bị phê bình diễn xuất trên báo là thiếu cơ hội rèn luyện.
Rèn luyện ma sát dần, nói không chừng về sau anh còn nhặt được miếng hời, cầm giải thưởng nam chính xuất sắc nhất quay về giới ca hát.
Tương lai còn rất dài, trách nhiệm trên vai cô cũng rất nặng.
"Bận bịu, thật sự." Đường Na cảm thán.
"Bận cái gì?"
Một giọng nữ êm ái vang lên.
Đường Na đang đánh quái trong "Búp bê mộng ảo" giương mắt, trông thấy Trì Linh Âm và Ngu Trạch đi tới trước mặt.
Cô cất điện thoại, kinh ngạc nhìn Trì Linh Âm: "Sao chị lại tới đây?"
"Hôm nay chị tan làm sớm, tới thăm hai người một chút.
Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?" Trì Linh Âm cười nói.
Ngu Trạch vừa mới kết thúc một cảnh quay, đã đổi lại trang phục thường ngày, anh đứng chung với Trì Linh Âm, trai xinh gái đẹp, vô cùng chói sáng, người gần đó lén nhìn nơi này, bàn luận xôn xao, Đường Na dùng đầu ngón chân cũng đoán được nội dung.
Ngôi sao nữ đang nổi tiếng có thực lực đến thăm ban nam idol hết thời, nếu như hai người lại còn nói cười cùng nhau tan làm rời đi......!Cho dù bức tường giữa hai người có dày, sức tưởng tượng vô hạn của quần chúng cũng có thể đánh nát bức tường nhìn vững như thành đồng này.
Đường Na vừa định từ chối, bỗng nhiên thay đổi chủ ý: "Em muốn ăn ở nhà hàng Nặc Lan."
Nhà hàng Nặc Lan ở trên RAH, là một bộ phận của khách sạn Nặc Lan, Napoleon vị ô mai mà Đường Na thích nhất ở đó.
Cô đồng ý lời mời của Trì Linh Âm là bởi vì cô vừa vặn có vấn đề muốn hỏi cô ta.
Mặc dù Đường Na nhận lời mời, nhưng lại không muốn nhìn thấy tin tức "một nhà ba người", cô nói: "Em muốn gọi thêm một người."
"Cô muốn gọi ai?" Ngu Trạch hỏi.
"Lát nữa anh sẽ biết."
Đường Na nhảy xuống ghế nhựa, hất túi ngỗng trắng bị chuyển tới trước bụng ra sau lưng, chạy ra ngoài.
Cô lon ton đi tới trước xe bảo mẫu của Lê Hoằng, gõ hai cái lên cửa xe của ảnh đế.
Cô gõ hai lần không ai trả lời, đang định gõ lần thứ ba thì trợ lý của Lê Hoằng - Tiểu Trương đi tới, kinh ngạc nhìn Đường Na.
"Na Na, em muốn tìm ai?"
"Anh Lê Hoằng đâu ạ?" Đường Na hỏi.
"Anh Lê hả, nãy anh ấy còn ở trong xe mà......!Không ở đây sao?" Tiểu Trương đi lên phía trước, gõ cửa xe, lớn tiếng nói: "Anh Lê! Na Na tìm anh này!"
Trong xe yên tĩnh.
Tiểu Trương mở cửa xe, nhìn vào trong thăm dò.
Đường Na nhân cơ hội đó giẫm chân ngắn lên cửa xe, cố hết sức lên xe.
Cô thò đầu vào trong xe: "Anh Lê Hoằng, Na Na tới tìm anh này!"
Không gian trong xe bảo mẫu của Lê Hoằng rất lớn, làm người khác chú ý nhất không phải đồ vật xa hoa bên trong, mà là phòng sách mini chiếm gần nửa xe bảo mẫu.
Đường Na từng thấy không ít xe bảo mẫu của ngôi sao, bình thường bọn họ đều sẽ lựa chọn cải tiến không gian này thành phòng hoá trang hoặc là phòng chứa đồ, nếu không thì là phòng ngủ nhiều công năng, cải tạo thành phòng sách là lần đầu tiên Đường Na nhìn thấy.
Trên giá sách đặt những quyển sách rất lâu đời, ngay cả tên trên gáy sách cũng có không ít quyển là viết tay, Đường Na liếc mấy cái, phát hiện trên giá sách đều là các loại sách cổ viết về truyền thuyết, thần thoại cổ xưa của các quốc gia như "Truyền thuyết dân gian Trung Quốc", "Thần thoại Hi Lạp", "Chuyện cổ thần thoại và truyền thuyết anh hùng Rome và Bắc Âu"...!
Ánh mắt Đường Na dừng trên một quyển sách viết tay tên là "U hồn dị thế".
"Na Na mau tới đây, anh Lê Hoằng không ở trong xe."
Tiểu Trương la lên, Đường Na xoay người quay lại cửa xe: "Anh Lê Hoằng đi đâu rồi ạ?"
"Anh cũng không rõ nữa." Mặt Tiểu Trương đầy nghi hoặc: "Lạ thế nhỉ, vừa rồi còn ở đây mà......!Na Na, em tìm anh Lê Hoằng có việc gấp không? Là đạo diễn bảo em tới tìm anh ấy hả?"
"Không phải, là Na Na muốn gọi anh ấy ăn cơm cùng." Đường Na nói: "Để em gọi điện cho anh Lê Hoằng."
Đường Na lấy điện thoại ra gọi điện thoại, mà Tiểu Trương đứng trước mặt chờ cô gọi điện thoại.
Đường Na chỉ có thể đè lại tâm tư điều tra trong xe bảo mẫu.
"Alo?" Tiếng Lê Hoằng vang lên trong điện thoại.
"Anh Lê Hoằng, anh ở đâu thế?" Đường Na đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Là Na Na à, em tìm anh có việc gì?"
"Em tới gọi anh đi ăn cơm cùng, sao anh không ở trong xe?"
"Mọi người cứ đi ăn thôi, buổi tối anh có hẹn rồi.
Lần sau anh mời em ăn cơm nhé."
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh chỉ có tiếng của Lê Hoằng.
Mặc dù Đường Na nghi ngờ nhưng không tìm ra đầu mối.
"Vậy được rồi, anh Lê Hoằng phải nói chuyện giữ lời đó." Đường Na nói.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Na nhảy xuống xe, tạm biệt Tiểu Trương đang đóng cửa xe rồi trở về.
Sau khi trở lại khu nghỉ ngơi bày đầy ghế nhựa, Ngu Trạch và Trì Linh Âm đang nói chuyện gì đó, cách đó không xa một đám người che miệng nhìn hai người, không biết đang thảo luận tin đồn gì.
Đường Na đến gần, nghe thấy anh đang thỉnh giáo kỷ xảo đóng phim của Trì Linh Âm.
Thật sự là không có ánh mắt!
Chẳng lẽ kỹ xảo của cô không tốt sao?
Trì Linh Âm trông thấy cô trở về, cười hỏi: "Người đâu?"
"Lê Hoằng không ở đây." Đường Na túm ống quần Ngu Trạch, bò sát nhỏ tự giác xoay người ôm lấy cô.
Ánh mắt Trì Linh Âm lộ ra ngoài ý muốn: "Em rất thân với Lê Hoằng?"
"Bình thường." Đường Na nói: "Tôi muốn cho chị nhìn anh ấy một chút, có chỗ nào đáng nghi hay không."
"Ví dụ như?" Trì Linh Âm nhíu mày.
"Ví dụ như......" Đường Na nói: "Là người hay yêu quái."
Chủ đề liên quan đến yêu quái không thích hợp trò chuyện trước mặt mọi người, Trì Linh Âm nói: "Vừa đi vừa nói."
"Ngồi xe của tôi." Đường Na nói.
Trì Linh Âm cười nói: "Đường Na năm tuổi có siêu xe xa hoa hơn chục triệu, chuyện này đã truyền khắp Hoành Điếm rồi."
"Bọn họ nói thế nào?"
"Bọn họ nói chắc chắn gia đình em rất giàu có."
Đường Na khinh thường nhếch miệng: "Tôi không chỉ có tiền."
Cô là một ma pháp sư truyền kỳ tập hợp đủ yếu tố xinh đẹp, tài phú, gia thế, tài hoa, trí tuệ cơ mà.
Lúc ba người lên xe, Trì Linh Âm chủ động ngồi ghế phía sau, tặng ghế lái phụ cho Đường Na.
Ngu Trạch cài dây an toàn cho trẻ con cho Đường Na, Trì Linh Âm nói: "Phân biệt yêu quái, em nên đi thỉnh giáo Viên Mộng."
"Mắt Âm Dương của chị không nhìn ra?"
"Chị chỉ có thể nhìn thấy đồ vậy không thuộc về thế giới này.
Yêu quái giống con người, đều là sinh mệnh do thế giới này sinh ra, trong mắt chị không có gì khác biệt."
Tính năng tốc độ cao của siêu xe khiến bọn họ từ Hoành Điếm tới đường chính trong nháy mắt, cách đó không xa có thể trông thấy cổng Hoành Điếm.
"Thế nhưng chị có thể trông thấy ác linh." Đường Na nói bằng giọng khẳng định.
"Ác linh là người, yêu sớm nên rời đi, nhưng vẫn lưu lại chấp niệm." Trì Linh Âm cười nói: "Bắt đầu từ khi nó sinh ra, ác linh chính là tồn tại bị thế giới bài xích."
"Cô hoài nghi Lê Hoằng?" Ngu Trạch cầm tay lái, khóe mắt liếc cô một cái: "Vì sao?"
"Trực giác." Đường Na tránh nặng tìm nhẹ nói.
Hoài nghi người khác còn cần hỏi tại sao không?
Đối với Đường Na mà nói, hoài nghi đã sớm là bản năng của cô.
Sau khi sơ bộ giảm độ khả nghi của Trì Linh Âm, cô lập tức dời mắt tới Lê Hoằng đang quay phim cùng với Ngu Trạch.
Điểm khả nghi của anh ta đơn giản xuất hiện từ mỗi một lỗ chân lông.
Vào buổi tối ác linh tập kích, anh ta có mặt.
Sau đó anh ta chủ động kéo dài thời hạn ghi hình với tổ chương trình, vừa vặn để Ngu Trạch có thời gian dưỡng thương.
Về sau lại còn đề cử Ngu Trạch với Lâm Phong Tư, trở thành một trợ lực giúp Ngu Trạch ký hợp đồng quay "Hiệp Đạo".
Nhiều trùng hợp, không thể nào lại là trùng hợp.
Đường Na liệt anh ta vào đối tượng nguy hiểm cao, hạ quyết tâm phải bắt được cái đuôi nhỏ giấu phía sau của anh ta.
Vào lúc cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên mũi hơi ngứa, hắt hơi một cái.
"Bị cảm?" Ngu Trạch nhìn cô một cái, kéo hai tờ khăn giấy ở một bên ra đưa cho cô.
"Không biết..." Đường Na còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị một cây bút màu đen dưới chân Ngu Trạch hấp dẫn sự chú ý.
Hình như vừa rồi Ngu Trạch lấy giấy, rơi từ trong ngăn kéo ra.
Ngu Trạch nhìn theo cô, nói: "Dừng xe rồi nhặt."
Đường Na hỏi: "Đây là bút của anh?"
"Không phải.
Quên cầm ở đâu rồi, có lẽ là chỗ đạo diễn Lâm......!Sao vậy?"
"Quá xấu, không xứng với xe của tôi." Mặt Đường Na đầy ghét bỏ.
Cô dùng khăn tay Ngu Trạch xì nước mũi.
Trì Linh Âm hỏi: "Hai người biết tin hội đấu giá Vũ Thuyền tổ chức chưa?"
Ngu Trạch nhìn Trì Linh Âm qua gương chiếu hậu: "Đó là cái gì?"
Đường Na mở miệng: "Hội dấu giá do Trác Vũ tổ chức, mặt ngoài là hội đấu giá bình thường, bên trong bí mật bán đồ Yêu giới.
Hôm qua tôi vừa nhận được thư mời."
Trì Linh Âm nói: "Lần này Trác Vũ lấy ra không ít bảo vật quý hiếm, nếu em có ý, tốt nhất bảo đảm chuẩn bị đầy đủ tiền trước khi hội đấu giá bắt đầu."
Đường Na không tin trong đó có đồ mình để ý, cô hững hờ ném khăn giấy đã dùng, hỏi: "Báu vật gì?"
Đồng nát cô tùy tiện làm ra còn được Trác Vũ coi như báu vật cất giấu, xã hội lạc hậu như vậy, cô có thể chờ mong Trác Vũ lấy ra được đồ gì tốt?
"Chị nghe nói, trong hàng đấu giá lần này thật sự có không ít kỳ trân dị bảo, bởi vì chuyện ác linh Thủy Hoàng ba năm trước, không ít yêu quái Yêu giới cũng chết." Trì Linh Âm nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Đồ vật còn sót lại của bọn họ trên đời này bắt đầu được đưa vào thị trường."
Đồ vật còn sót lại của yếu quái đơn giản chính là của cải và thi thể, Trì Linh Âm nói mập mờ như thế, Đường Na đoán chừng cô ta chỉ cái sau.
Xem ra hội đấu giá lần này là đại hội nguyên vật liệu.
Đường Na tính toán cẩn thận trong lòng, cô có thể đến hội đấu giá mua nguyên vật liệu trở về gia công, lại chuyển tay bán giá cao cho Trác Vũ, đảo mắt lại kiếm được một số tiền lớn.
Lúc cô đang nghĩ bắt chẹt Trác Vũ như thế nào, Trì Linh Âm nói: "Tôi đoán có một thứ em sẽ cảm thấy hứng thú."
"Cái gì?"
"Cánh cửa thời không, nghe nói có thể mở ra con đường đến thế giới khác."
Đường Na híp mắt.
"Cụ thể là thứ gì, bây giờ tôi không rõ, chị cũng chỉ nghe được đôi lời từ chỗ Trác Vũ.
Nghe nói thứ này đã khiến cho phòng quản lý chủng loại chú ý, cho nên Trác Vũ mới có thể tổ chức hội đấu giá ở eo biển Đài Loan, chính là để lách luật." Trì Linh Âm nói.
"Lỗ tai của chị nghe được rất xa." Đường Na giương mắt, nhìn Trì Linh Âm qua gương chiếu hậu.
"Nói ít em sẽ hoài nghi, nói nhiều, em vẫn hoài nghi." Trì Linh Âm cười nói: "Em bảo chị xử lý như thế nào?"
Cô ta liếc mắt nhìn Ngu Trạch im lặng là vàng, cười giỡn nói: "Loại ngậm miệng không nói như kia có thể lấy được tín nhiệm của em sao?"
Đường Na nhìn Ngu Trạch một cái, anh cũng đang nhìn cô.
"Ai nói tôi tin anh ta?" Cô lầu bầu, kéo túi ngỗng trắng để bên cạnh che trước ngực: "Chị biết cánh cửa thời không kia bao nhiêu tiền không?"
"Giá khởi điểm năm chục triệu." Trì Linh Âm nói.
"Tên chó chết Trác Vũ......" Đường Na nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh ta không đi cướp luôn đi?!"
Lúc kẻ cướp bóc nhiều lần nói lời này trong lòng không hề cảm thấy bứt rứt.
Sau khi ăn tối ở nhà hàng Nặc Lan, Trì Linh Âm gọi xe bảo mẫu đón cô ta về khách sạn, Đường Na và Ngu Trạch ngồi lên siêu xe.
Ngu Trạch hỏi: "Cô muốn tham gia hội đấu giá?"
"Đi, vì sao không đi? Cơ hội tốt nhường nào chứ."
"Trì Linh Âm nói cần rất nhiều tiền, cô có đủ không?" Ngu Trạch hỏi.
"Bây giờ không đủ, chờ tôi bán tác phẩm mới nhất ở hội đấu giá là đủ rồi."
Ngu Trạch nhíu mày: "Trì Linh Âm nói khởi điểm năm chục triệu, ít nhất cô phải chuẩn bị bảy chục triệu, cô bán cái gì có thể kiếm được bảy chục triệu?"
"Tôi có một bảo bối không hề kém cánh cửa thời không." Đường Na nói.
"Cái gì?"
"Bây giờ chưa thể nói cho anh được, đến lúc đó anh sẽ biết." Trong giọng nói của Đường Na tràn đầy kiêu ngạo, cô mở ra ngăn kéo trên xe, bên trong đặt bảo vật làm từ cống phẩm của ba yêu quái.
Cô thưởng thức một hồi, đóng ngăn kéo bụp một tiếng.
"Ai cũng không đoán được, tôi lại đặt đồ quan trọng như vậy ở đây."
Ngu Trạch nhìn cô chằm chằm.
Màn đêm buông xuống.
Chuỗi căn hộ cho thuê ngắn hạn ở trấn Hoành Điếm đã thắp sáng đèn, nhưng đèn dưới khu nhà lại mờ ảo, bóng cây lắc lư.
Một người đàn ông lén lút thậm thụt vừa đi vừa nghỉ dọc ven đường, không ngừng nhìn quanh bốn phía.
Anh ta đi đến bên cạnh một chiếc Ferrari đèn tuyền, giả vờ vô ý gõ cửa sổ xe, lưu lại một lá bùa màu vàng.
Xác nhận lá bùa đã dính lên xe, người đàn ông ngồi xổm trước cửa sổ ghế lái phụ, móc ra một con dao ngắn trên người rồi đập mạnh lên cửa sổ xe.
Đèn cảnh báo màu đỏ trong siêu xe sáng lên, lá bùa trên cửa sổ cũng sáng lên theo, rõ ràng tiếng cảnh báo nên đinh tai nhức óc lại không bằng tiếng mèo kêu.
Đột nhiên, một chùm ánh đèn pin cầm tay chiếu vào mắt người đàn ông.
Người đàn ông dùng tay cản ánh sáng mạnh, híp mắt cố gắng nhìn ra phía ngoài.
Cô bé tóc vàng và thanh niên tóc đen đứng cách đó không xa, khuôn mặt thanh niên không cảm xúc, trên mặt cô bé lại là nụ cười lạnh.
"Anh đã nghĩ kỹ di ngôn của mình chưa?"
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, không chút do dự xoay người chạy.
Ngu Trạch chạy nhanh đuổi kịp, mấy giây sau trở tay ép anh ta xuống đất.
Anh đè mặt người đàn ông xuống đất, dùng cơ thể khống chế người đàn ông phản kháng kịch liệt, lạnh giọng hỏi: "Là ai phái anh tới?"
Ngu Trạch còn chưa dứt lời, cơ thể của người đàn ông bỗng nhiên co rút, anh ta ngừng giãy giụa, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn thẳng về phía trước.
Đường Na giận tái mặt, không chớp mắt nhìn biểu hiện khá lạ của người đàn ông.
"...Anh ta sao rồi?" Ngu Trạch không khỏi buông lỏng lực tay.
Cơn co rút của người đàn ông dần ngừng lại, khi anh ta hoàn toàn yên tĩnh lại giống như ngủ thiếp đi, nhưng chỉ vẻn vẹn ba giây sau, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Các người là ai? Cậu đè tôi làm gì?!" Người đàn ông lại giằng co.
"Anh đập xe của chúng tôi, anh còn nhớ không?" Ngu Trạch kéo người dậy.
Người đàn ông bị Ngu Trạch túm cổ áo sau lưng, nhìn thấy kính siêu xe Ferrari bị vỡ nát, mặt mũi trắng bệch.
"Là tôi sao? Không phải, tôi không nhớ, không phải tôi đập!"
Người đàn ông khua hai tay, đấm đá Ngu Trạch, muốn thoát khỏi ràng buộc của anh.
Đường Na vừa định dặn dò Ngu Trạch không nên quá nhẹ nhàng thì thấy Ngu Trạch lưu loát bắt chéo hai tay người đàn ông ra sau lưng, đè cơ thể anh ta lên mui xe Ferrari đầy vết kính nứt.
"Nói, ai phái anh tới?"
Giọng nói của anh như ánh trăng u tối.
Người đàn ông nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Ngu Trạch, há miệng run rẩy nói: "Cậu...!Cậu không phải Ngu Trạch sao? Cậu không thể đánh tôi, tôi muốn vạch trần cậu..."
"Anh định vạch trần với ai? Na Na gọi điện giúp anh." Đường Na lấy điện thoại ra: "Có điều trước đó, Na Na báo cảnh sát trước, dù sao có người đập xe thể thao vừa mua không lâu, may mà Na Na lắp camera hành trình, mặc dù xe không đắt......!Cũng chỉ 13 triệu thôi, nhưng tình cảm của Na Na bị thương tổn, nếu anh ta không bồi thường theo giá xe và phí tổn thất tinh thần, Na Na sẽ khiến anh ta vào phòng tối bóc lịch..."
Người đàn ông nghe giá trị chiếc xe, lập tức hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch kể chuyện buổi sáng tự ngã vào thùng rác ven đường cho đến chuyện bây giờ.
Dựa theo cách nói của anh ta, anh ta là tên nghiện, buổi tối cũng là đi "high một trận", sau khi hưng phấn rốt cuộc làm chuyện gì, anh ta không hề nhớ......!Bao gồm chuyện đập xe.
"Tôi cũng không biết tại sao tôi phải đập xe...! Có thể là cảm thấy trong chiếc xe này có thứ đang tiền...!Tôi không có tiền, anh thả tôi đi đi, mẹ tôi tám mươi mấy, nếu tôi vào cục cảnh sát, ai chăm sóc bà đây? Van xin mọi người mở lòng từ bi, thả tôi lần này đi!"
Người đàn ông đỏ hồng mắt, nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể.
Đường Na nhìn bộ dạng chật vật của anh ta, nội tâm không hề gợn sóng.
Cô mở cửa xe, kéo ngăn kéo nhỏ trên xe.
Đồ vật bên trong không còn.
"Xem trên người anh ta." Đường Na nói.
Ngu Trạch lật bàn tay nắm chặt của anh ta ra, lại nhìn chỗ có thể giấu đồ trên người anh ta, tìm ra rất nhiều thứ linh tinh, thậm chí còn có cả gói bột màu trắng.
"...Không có." Ngu Trạch ngẩng đầu.
Đường Na giật giấy vàng dính trên cửa sổ xe đã vỡ vụn, nói: "...Không có cũng bình thường, đã bị chuyển đi rồi."
Còi báo động chói tai thoáng chốc vang vọng khu dân cư.
Mặc dù đưa tới cửa là một con rơi, nhưng để con rơi phát huy tác dụng vượt mức bình thường đúng lúc là chuyện Đường Na am hiểu.
Đường Na tắt cảnh báo của chiếc xe, lấy điện thoại ra bấm gọi 110: "Chú cảnh sát, cháu muốn báo án!"
Trời vừa rạng sáng, dưới căn chung cư cho thuê ngắn hạn đậu rất nhiều xe lập loè đèn báo hiệu, rất nhiều cảnh sát đang thăm dò hiện trường, hai cảnh sát nam áp giải nghi phạm khóc sướt mướt lên xe cảnh sát.
Đường Na giao nơi này cho cảnh sát, quay đầu đòi Ngu Trạch ôm cô, hai người đi vào bên trong.
"Bảo an nơi này quá kém." Đường Na nói.
"Đoàn làm phim có sắp xếp khách sạn, nhưng hoàn cảnh không tốt lắm." Ngu Trạch dừng một chút, nói: "Ngày mai tôi đi hỏi Lê Hoằng xem gần đây có căn hộ nào tốt hơn không."
"Không cần."
Ngu Trạch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Lát nữa anh hỏi ngay trước mặt anh ta luôn."
Trong hộp thủy tinh trong suốt là một quả cầu màu vàng không rõ tác dụng.
Một người đàn ông điển trai chín chắn nhìn không chớp mắt một hồi lâu, trong con mắt màu xám tro nhạt lẳng lặng phản chiếu ảnh của hộp thủy tinh.
Anh ta đã thử rất nhiều cách đều không thể đoán ra quả cầu này có tác dụng gì.
Từ lúc ban ngày nghe cuộc đối thoại của Đường Na và Ngu Trạch, Lê Hoằng đã nghĩ rất lâu.
Có nên ra tay hay không?
Anh ta không thể không thừa nhận, câu "tôi có một báu vật không kém cánh cửa thời không" Đường Na đã làm anh ta dao động.
Anh ta nhất định phải giành được cánh cửa thời không, anh ta cũng muốn xem rốt cuộc báu vật của Đường Na là gì.
Anh ta nhìn quả cầu màu vàng thật lâu, cuối cùng quyết định, đưa tay tìm kiếm trong hộp.
Thần kinh của anh ta kéo căng thành một đường thẳng, phòng bị quả cầu xảy ra thay đổi bất ngờ.
Ngón tay trắng thon dài thăm dò chạm vào quả cầu.
Quả cầu nhỏ bóng nhẵn, lạnh lẽo, giống như mới lấy ra từ kho đông lạnh, Lê Hoằng thấy không có hiện tượng lạ thì đem nó từ hộp thủy tinh ra.
Một giây sau, quả cầu vàng vốn yên lặng tỏa ra ánh sáng trắng!
Sắc mặt Lê Hoằng thay đổi!
Ánh sáng trắng bao phủ cả căn phòng, chiếu phòng ngủ không bật đèn sáng như ban ngày.
Sau một lúc lâu, ánh sáng dần biến mất.
Căn phòng rộng rãi không có một ai.
Lê Hoằng bị cuốn vào một trận ánh sáng trắng, toàn thân cảnh giác đến mức cao nhất, anh ta cảm thấy mình đang chen lấn trong chất keo gì đó, cảm giác này chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, anh ta lại về không gian bình thường.
Anh ta giơ tay phải lên rồi mở mắt ra, nhìn thấy một loạt ánh điện màu u lam và hai con khủng long miệng rộng hung thần ác sát.
"..."
Lê Hoằng biết mình ở nơi nào.
Anh ta buông tay xuống, cười nhìn Đường Na bên ngoài phòng giam..