"Ngu Trạch Bách Đế Na phô trương trở lại thủ đô."
Ngu Bái ngồi trên sofa tay dựa bên cửa sổ, im lặng không nói nhìn tiêu đề thông báo trên điện thoại.
Anh đã trở lại.
Giây tiếp theo, anh ta lại nghĩ, liên quan gì đến mình chứ?
Tiếng giày cao gót và tiếng giày da đồng thời vang lên, Ngu Bái bỏ điện thoại vào túi áo tây trang, ngẩng đầu nhìn lại, Trương Tử Nhàn và người quản lý bất động sản cùng đi từ tầng hai xuống, nữ quản lý mừng tít mắt, xem ra đã nhận được câu trả lời như mong muốn.
"Anh xem tầng hai chưa? Phong cảnh nhìn ra con sông nhỏ đẹp lắm, buổi tối chắc hẳn sẽ rất mỹ lệ." Trương Tử Nhàn cười nói.
Cô ta trang điểm tinh tế, nét mặt toả sáng, trông quản lý bất động sản cũng chăm sóc da tỉ mỉ cẩn thận, nhưng chênh lệch điều kiện trời sinh quá lớn, hai người cùng lứa tuổi đứng chung một chỗ lại như người hai thế giới.
Ngu Bái biết không cần hỏi lại cô ta, anh ta nói với quản lý: "Ký hợp đồng."
Quản lý tươi cười rạng rỡ: "Vậy phiền anh Ngu theo chúng tôi đến phòng làm việc xem..."
Ngu Bái chống gậy đứng dậy, đi theo quản lý đến phòng làm việc.
Chờ Ngu Bái đi vào, quản lý lập tức đóng cửa lại, lấy ra một tập tài liệu trong túi công sở luôn mang bên người đặt lên bàn.
"Không biết anh Ngu muốn viết tên ai là người sở hữu tài sản? Chắc hai vị cũng không phải lần đầu tiên mua nhà, tiền thuế là không tránh được rồi, anh muốn thế nào cũng được." Quản lý nói.
Chẳng trách muốn bảo anh ta đến phòng làm việc ký hợp đồng, thì ra là muốn hỏi anh ta, căn nhà này tặng cho Trương Tử Nhàn hay là cho Trương Tử Nhàn mượn ở?
"Viết tên cô ấy." Ngu Bái nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Đây là lần đầu tiên anh ta tặng quà cho cô ta, vừa ra tay chính là bốn trăm triệu.
Cũng là món quà cuối cùng.
Sau khi hoàn thành thủ tục sang tên, Ngu Bái rời phòng làm việc, không thấy bóng dáng Trương Tử Nhàn ở phòng khách, anh ta còn chưa lên tiếng, tiếng của cô ta đã truyền ra từ trong phòng bếp trước: "Em ở đây."
Ngu Bái đi vào phòng bếp, thấy cô ta đang nghiêm túc kiểm tra tình huống các ngăn tủ.
"Ngăn tủ có gì đẹp?" Anh ta hỏi.
"Ngăn tủ nhiều tri thức lắm đấy." Trương Tử Nhàn cười nói: "Phòng bếp có hỗn loạn hay không phụ thuộc vào việc không gian lưu trữ có hợp lý hay không."
Xưa nay Ngu Bái không hề hứng thú với mấy chuyện nhỏ bé vụn vặt này, không gian lưu trữ hợp lý hay không cũng là chuyện cô Tiêu trong nhà để ý, anh ta chỉ cần có thể mỗi ngày ăn cơm nóng, vào phòng bếp không cảm thấy bừa bộn, không gian hợp lí hay không vốn chẳng liên quan đến anh ta.
Anh ta không có hứng thú với việc này, nhưng không biết vì sao, hiếm khi anh ta không mất kiên nhẫn.
"Không thích thì sửa mới."
"Không cần, rất tốt." Trương Tử Nhàn đóng cửa tủ, nói: "Nhưng sàn nhà tắm phải sửa, gậy của anh sẽ bị trượt ở trên đó."
Ngu Bái im lặng một lát, hỏi: "Làm sao cô biết?"
"Có tâm tự nhiên sẽ biết."
Trương Tử Nhàn đi tới, hai tay vừa mới ôm lấy thắt lưng Ngu Bái, anh ta đã kéo tay cô ta xuống, xoay người đi ra ngoài: "Xem xong thì đi thôi."
Trương Tử Nhàn cũng không tức giận, vẻ mặt như thường nắm lấy cánh tay anh ta: "Tối ăn ở ngoài hay ăn ở nhà?"
"Ở nhà" mà cô ta tói là nhà cô ta. Ngu Thư đi rồi, Ngu Bái cũng không có lý do về nhà, khoảng thời gian này đều ở nhà Trương Tử Nhàn, cô ta theo anh ta tới đây là vì anh ta nói nhà cô ta ở hai người thì chật quá.
Cho tới bây giờ, cô ta đều cho rằng căn nhà cô ta đang xem là căn nhà chung của hai người sau này.
Đối mặt với câu hỏi của Trương Tử Nhàn, Ngu Bái im lặng.
Anh ta yên lặng nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn sáu giờ, anh ta nên trình bày rõ sự thật về căn nhà này.
Trương Tử Nhàn lại hỏi: "Anh còn có việc à?"
"Không có." Ngu Bái buông tay.
"Chiều nay anh xem đồng hồ mấy lần liền." Trương Tử Nhàn cúi đầu, đưa tay vuốt cổ tay áo âu phục của anh ta, Sau khi vuốt phẳng một đường gấp màu tím ở bên trong, cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Nếu anh có việc chưa xử lý xong thì có thể đi trước."
Ngu Bái nhìn ra sự tìm tòi trong mắt cô ta, cô ta đã nổi lòng nghi ngờ, đang phỏng đoán vẻ mặt của anh ta.
"Nói trên xe." Anh ta đi ra ngoài cửa.
Một chiếc Bentley màu đen thon dài đỗ ở bãi đỗ xe rộng rãi dưới tầng hầm, tài xế kiêm vệ sĩ của Ngu Bái đang chắp hai tay đằng trước, cung kính đứng ở trước xe chờ.
Tài xế mở cửa xe, Ngu Bái và Trương Tử Nhàn lần lượt lên xe. Sau khi cửa xe đóng lại, trong xe chỉ còn một mảnh yên tĩnh, Trương Tử Nhàn yên lặng nhìn anh ta.
"Có chuyện gì khiến anh phiền lòng sao?"
Ngu Bái không nói gì.
Trương Tử Nhàn nắm tay anh ta đặt lên đùi, nói: "Em có thể giúp anh."
Ngu Bái bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của cô ta có hơi nóng rực, anh ta vô thức né tránh tầm mắt của cô ta, cười lạnh nói: "Cô cho rằng cô là ai?"
"Mặc kệ em là ai, em đều có thể giúp anh." Trương Tử Nhàn thản nhiên cười, nói chắc nịch: "Em có thể giúp anh."
"Tôi không cần cô giúp." Ngu Bái bỏ tay cô ta ra.
Không khí lạnh đi.
Ngu Bái nhìn gương mặt lạnh như băng phản chiếu trên cửa sổ xe, tâm trạng càng ngày càng phiền muộn, nặng nề.
Qua hồi lâu, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ, Trương Tử Nhàn vẫn như không có chuyện gì mở miệng: "Xem em kìa, quên mất không nói tin tức tốt cho anh."
Ngu Bái lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta lấy một xấp ảnh trong túi ra đưa cho anh ta: "Đây là ảnh con trai riêng của Đổng Việt, không phải anh đang phiền não không tóm được ông ta sao? Đổng Việt lập nghiệp dựa vào bố vợ, lúc trước là cô cả Trương cố ý muốn gả cho ông ta, bố vợ ông ta cũng không vừa lòng, nếu phát hiện Đổng Việt nuôi bồ nhí, địa vị của Đổng Việt chắc chắn khó giữ được. Anh lấy ảnh chụp uy hiếp Đổng Việt, ông ta sẽ nghe theo anh răm rắp."
Người nhà nước sợ nhất chính là tham ô nhận hối lộ và tin tức nóng về tình cảm riêng tư, Trương Tử Nhàn nói chắc nịch như vậy thì đã nắm chắc, chỉ cần có thể nắm Đổng Việt trong lòng bàn tay, phê duyệt khai thác và phát triển trong phạm vi toàn quốc của Ngu thị sẽ được bật đèn xanh.
Lúc trước Ngu Bái điều tra Đổng Việt rất lâu cũng không bắt được dấu vết của ông ta, anh ta nhíu mày nhìn Trương Tử Nhàn, hỏi:
"... Cô lấy tin tức ở đâu?"
Trương Tử Nhàn nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: "Em quen người mới bên cạnh Đổng Việt."
Ngu Bái hiểu, không chỉ quen, chỉ sợ còn là cô ta dâng lên.
"Em nói rồi, em có thể giúp anh." Cô ta lại nắm lấy tay Ngu Bái, vẻ mặt đầy chân thành: "Em không bằng cô chủ sinh ra trong nhà quyền quý, nhưng em có thể giúp anh."
Trong lòng Ngu Bái càng thêm phiền chán, anh ta không thèm nhìn, kéo tay cô ta ra.
Đến lúc nói rồi.
Điện thoại của anh ta chợt vang lên, Ngu Bái nhìn tên hiển thị trên điện thoại, như trút được gánh nặng bắt máy: "Alo?"
Tiếng dè dặt cẩn trọng của cô Tiêu xuất hiện ở đầu kia điện thoại, bà nói: "Tiểu Bái, tối nay cháu về nhà ăn cơm không?"
Ngu Bái đang định từ chối thì nghe bà nói:
"Anh cháu cũng tới, còn dẫn theo bạn gái và bạn, cô Tiêu nấu rất nhiều đồ ăn, nếu cháu rảnh thì về nhà ăn bữa cơm..."
Ngu Bái dừng một chút, nói: "Anh ấy tới làm cái gì?"
"Cái này... Cô cũng không rõ lắm." Cô Tiêu nói: "Có lẽ là tìm cháu có việc thì sao?"
Ngu Bái cười tự giễu: "Không thể nào."
"Vậy tối cháu có về ăn cơm không?" Cô Tiêu hỏi.
Ngu Bái im lặng một lúc rồi nói: "Nói sau đi ạ."
Sau khi anh ta cúp điện thoại, không nói một lời.
Trương Tử Nhàn bên cạnh vẫn nhìn anh ta, lẽ ra anh ta nên nói, anh ta trì hoãn để làm gì?
Cuối cùng, anh ta mở miệng, nói ra lại là: "Về nhà tôi."
"Được." Tài xế ngồi hàng trước lập tức trả lời.
"... Ngu Trạch về rồi?" Trương Tử Nhàn hỏi.
Anh ta không trả lời.
Trong xe rơi vào dòng yên tĩnh kéo dài.
Hai mươi phút sau, chiếc Bently dừng ở ngoài cổng lớn nhà họ Ngu.
Tài xế bước nhanh đến mở cửa xe cho Ngu Bái, chờ anh ta xuống xe, Trương Tử Nhàn cũng xuống theo, anh ta dừng bước lại, xoay người nhìn Trương Tử Nhàn theo sau, lạnh giọng nói: "Không phải cô cho rằng tôi sẽ cho cô vào nhà họ Ngu chứ?"
Trương Tử Nhàn ngẩn người, cười nói: "... Vậy em ở trong xe chờ anh."
"Không cần." Ngu Bái nhìn giày cao gót bảy tám phân của cô ta, nói: "Cô tự đi đi."
Anh ta không nói để tài xế đưa cô ta về, tự nhiên cũng sẽ không cho phép tài xế đưa cô ta, trong lòng tài xế thầm kêu không tốt, vội vàng đi ra xa xa, anh ta tuyệt không muốn nghe chuyện thị phi của sếp và người yêu.
Cô Trương lại chọc gì Tiểu Ngu tổng rồi? Tài xế nghĩ mãi không ra.
Trước đấy không phải Tiểu Ngu tổng còn mua căn nhà mấy trăm triệu tặng cô ấy sao? Sao sắc mặt thay đổi bất thường thế?
Tiểu Ngu tổng luôn tươi cười đón chào mọi cô gái, nhưng lại không muốn cho cô Trương sắc mặt tốt, muốn nói Tiểu Ngu tổng chán ghét cô Trương, anh ta theo Tiểu Ngu tổng nhiều năm như vậy, cố tình chỉ có cô Trương trông không được Tiểu Ngu tổng thích nhất lại trở thành khách của chiếc xe Bently này.
Anh ta thật sự làm thế nào cũng không đoán được tâm tư của người lãnh đạo trực tiếp này.
Tâm tư của người có tiền luôn kỳ lạ, Ngu Bái kỳ lạ nhất, tài xế chưa bao giờ thấy rõ được suy nghĩ thật sự của anh, mỗi ngày đi làm đều nơm nớp lo sợ, nếu không phải Tiểu Ngu tổng đối xử với cấp dưới hào phóng, anh ta đã sớm muốn tìm một công việc khác.
Ngu Bái nói xong thì nhìn chằm chằm Trương Tử Nhàn, cô ta nghe được yêu cầu của anh ta, không ồn ào không giận dỗi, cười nói: "Được."
Ngu Bái nắm chặt ngón tay, môi mấp máy tựa hồ muốn nói gì đó, lúc anh ta ý thức được động tác trong tiềm thức của bản thân, anh ta mím chặt môi, xoay người chống gậy đi về phía cửa.
Tài xế nhìn Ngu Bái vào nhà mới lấy lại tinh thần, Tiểu Ngu tổng còn chưa sắp xếp anh ta phải làm gì bây giờ! Xe này nên đỗ ở bên ngoài chờ hay là chạy vào gara sau đó cậu ấy sẽ tự đi?
"Triệu Tư." Trương Tử Nhàn bỗng nhiên mở miệng gọi tên anh ta.
"Há, tôi đây." Tài xế vội vàng trả lời.
Nếu cô ta bảo anh ta đưa cô ta, anh ta có thể lén đưa cô ta xuống sườn núi, chỉ là xuống sườn núi, Tiểu Ngu tổng sẽ không tức giận đâu nhỉ.
Khiến tài xế bất ngờ là, Trương Tử Nhàn căn bản không đề cập tới chuyện rời đi, mà là hỏi: "Anh nói, huyết mạch tình thân, thật sự không gì có thể thay thế sao?"
"Này... Chắc vậy." Tài xế cẩn thận nói.
"Bất luận tôi dùng bao nhiêu tình yêu cũng không thể thay thế sao?"
Tài xế không dám trả lời, im lặng không nói.
Anh ta sợ Trương Tử Nhàn gặng hỏi, nhưng Trương Tử Nhàn không hỏi nữa, cô ta chỉ nhìn Ngu Bái biến mất sau cánh cửa, vẫn không động đậy.
"Cô... Cô cũng đừng nóng giận, có lẽ tâm trạng Tiểu Ngu tổng không tốt, chờ sau một đêm sẽ không sao, tuy nơi này hẻo lánh, nhưng đợi thêm một lát nói không chừng có thể đặt được DiDi..." (DiDi: ứng dụng đặt xe như Grab)
"Ai bảo tôi muốn đi?" Trương Tử Nhàn cười nhìn anh ta một cái.
"Tiểu Ngu tổng..."
"Anh hiểu lầm Tiểu Ngu tổng rồi."
"Hiểu lầm?"
Trương Tử Nhàn chỉ mỉm cười, không nói nữa, tài xế cũng không dám hỏi thêm.
Ngu Bái mở cửa đi vào, liếc mắt thấy mấy người hòa thuận vui vẻ ngồi trên bàn ăn.
Tiếng mở cửa của anh ta đánh vỡ sự hài hòa trong phòng ăn, nụ cười thoải mái trên mặt cô Tiêu trở nên gò bó, bà vội vã đứng dậy, vỗ vỗ lên tạp dề, nói: "Tiểu Bái về rồi à, mau tới đây ngồi, bọn cô vừa mới bắt đầu ăn!"
Vẻ mặt của Ngu Trạch vốn dịu dàng, lúc nhìn về phía anh ta, sự dịu dàng ấy cũng biến mất tăm.
Ngược lại vẻ mặt Bách Đế Na không có gì biến hóa, ngồi bên cạnh cô là một cô gái tóc đen đang mải ăn uống, thấy anh ta, đầu tiên cô ấy trợn to mắt, tiếp đó tay cầm chân gà đứng dậy: "Trên người anh có..."
"Quất Tử." Ngu Trạch lên tiếng ngăn lại, cô gái tóc đen nghi ngờ nhìn anh ta lại nhìn Ngu Trạch, nuốt lại câu nói kế tiếp, không hiểu ngồi xuống ghế.
Bọn họ mới như là người một nhà, mà anh ta chính là người xa lạ đột nhập vào bữa tiệc hài hòa ấy.
"Cháu ăn rồi." Ngu Bái thấp giọng nói, cúi đầu đi qua nhà ăn, đi thẳng lên tầng hai.
Anh ta trở lại phòng ngủ nhiều ngày chưa về, đóng cửa phòng, chống gậy bước từng bước đến cửa sổ sát đất, anh ta vừa định kéo rèm cửa sổ, dừng một chút, cánh tay nâng lên lại hạ xuống.
Anh ta thay đổi chủ ý, quay về bên giường ngồi xuống.
Trong phòng yên tĩnh tựa như một thế giới độc lập, cho dù tiếng nói tiếng cười dưới tầng cũng không thể xuyên qua những bức tường dày để đến màng nhĩ của anh ta.
Ngu Bái mở tủ đầu giường, lấy ra một tấm ảnh trong ngăn kéo, khuôn mặt tươi cười của mẹ vẫn dịu dàng như mọi khi, anh ta lặng im nhìn chằm chằm ảnh chụp, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa khắc chế.
Là ai? Ngu Bái nhìn về phía cửa.
Một lát sau, người ngoài cửa lại gõ hai cái, sau đó trực tiếp mở cửa.
Ngu Trạch đứng ở ngoài cửa, không hề bất ngờ đối diện trực tiếp với anh ta.
Dáng người anh cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, Ngu Bái yên lặng nhìn anh giống như nhìn một ngọn núi cao kiên cường, vĩnh viễn sẽ không dao động.
Ánh mắt Ngu Trạch dừng trên bức ảnh trong tay anh ta một giây, nói: "Xuống dưới ăn cơm."
"Em ăn rồi." Ngu Bái bình tĩnh nói.
"Nếu bụng em phẳng thì sao?"
"Vậy chứng tỏ em ăn rất ít."
"Vậy chứng tỏ em có thể ăn thêm." Ngu Trạch nhường ra một nửa cửa, lại nói: "Đứng dậy, ăn cơm."
Tầm mắt hai người giằng co mấy, Ngu Bái cất ảnh vào ngăn tủ, cầm gậy chậm rãi đứng lên.