Ngu Bái đi theo Ngu Trạch xuống lầu, anh ta đi đến bàn ăn yên tĩnh, ngồi xuống mà không nói một lời.
Cô gái tóc đen xa lạ trên bàn đang nhìn anh ta không chớp mắt. Theo lý mà nói, anh ta nên cười với cô ấy, nói vài câu dí dỏm, nhưng hiện tại anh ta đang khó chịu, làm gì còn tâm tư giả vờ?
Không chỉ bây giờ không có, mà về sau cũng sẽ không có.
Bây giờ anh ta cảm thấy con người trước đây của mình thật buồn cười như một chú hề. Anh ta không còn hứng thú với việc được người ta yêu thích, cũng không còn mơ mộng về những điều ước không thể. Anh ta đã từ bỏ mọi thứ để đổi lấy sự bình yên chết chóc.
Ngu Bái đột nhiên muốn cười, bởi vì anh ta cảm thấy mình bây giờ rất giống người bố tĩnh lặng như không khí của mình.
Trước mặt đã có một đôi bát đũa, Ngu Bái cầm đũa gỗ lên, ăn như chốn không người.
Không khí trên bàn cơm vi diệu mà yên tĩnh.
Vẻ mặt của Ngu Bái vẫn như cũ, sự xấu hổ này là do bọn họ tự tìm, không liên quan gì đến anh ta.
Cho dù trong lòng anh ta liên tục nhấn mạnh, nhưng vẫn không thể kìm nén được nội tâm càng ngày càng chua xót.
Đây rõ ràng là nhà của anh ta... Đây rõ ràng là nhà của anh ta!
Bữa cơm thật sự yên tĩnh, Ngu Bái cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, trái tim như bị nhét bông vải, hít thở thế nào cũng không đẩy khí ra được.
Thật vất vả, cuối cùng anh ta cũng ăn hết miếng cơm cuối cùng trong bát, lập tức đặt đũa xuống: "Tôi ăn xong rồi."
Anh ta chống gậy, ôm tâm trạng chiến đấu thất bại chật vật rời đi, anh ta sợ bị Ngu Trạch ngăn lại, cũng may lần này anh không lên tiếng ngăn cản.
Sau khi Ngu Bái rời đi, bàn ăn rơi vào sự im lặng khó tả, Đường Na thở dài, cứ theo tiến độ này, đến năm tháng nào bọn họ mới có thể hòa giải?
"Cô cũng ăn xong rồi, trong phòng bếp còn có việc phải làm, cô đi qua đó trước, mấy đứa ăn từ từ nhé." Cô Tiêu cố ý nhường không gian, bưng bát và đũa của mình đứng dậy.
Quất Tử không ngồi yên được hồi lâu cũng nói: "Quất, Quất Tử muốn đi xem chủ..."
"Đi đi." Đường Na ngắt lời cô ấy.
Thiếu nữ mèo yêu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chạy ra ngoài.
Khi trong phòng ăn chỉ còn lại Đường Na và Ngu Trạch, Đường Na nói: "Ngu ngốc ngồi ở chỗ này làm gì? Đi lên tìm anh ta đi chứ."
Ngu Trạch nói: "... Nó sẽ không muốn gặp anh."
Haiz, đúng là một kẻ ngốc! Con sâu ngu ngốc!
Đường Na thực sự muốn trao một nửa khả năng cảm nhận lời nói và cảm xúc của mình cho anh, Ngu Bái như vậy, chỗ nào là dáng vẻ không muốn gặp anh?
Đường Na cảm thấy, Ngu Bái chỉ nản lòng thoái chí và không biết phải đối mặt với anh như thế nào thôi.
Lúc này chính là lúc để nhân chỗ trống mà vào... khụ, hỏi han ân cần... Thời cơ tốt để phá vỡ lớp băng trong mối quan hệ đấy!
"Anh ta không muốn gặp anh thì đã đóng sầm cửa vào mặt anh rồi, anh ta còn có thể xuống ăn cơm với với anh nữa à?" Đường Na nói.
"Nó chỉ là không thể không..."
"Tại sao không thể không? Anh nắm được nhược điểm gì khiến anh ta không thể không nghe lệnh hả?"
Ngu Trạch không trả lời được.
"Cho nên, anh ta muốn xuống ăn cơm." Đường Na khẳng định nói: "Anh ta chỉ là kiêu ngạo mà thôi, nghe em, đối phó loại người này, chỉ cần đánh vài trận là được."
Khi Đường Na đang dạy cách thuần hóa mọi người của huyết tinh ma nữ, Quất Tử đã chạy vào sân.
Cô ấy chạy đến bên cây ngọc lan có mùi của chủ nhân, dùng tay không đào một cái lỗ dưới gốc cây, lại lấy từ trong tay áo ra một gói khăn giấy, giũ sạch những thứ bên trong ra.
Sườn, chân gà, thịt cá trê... tất cả những món ngon mà cô ấy lén giấu trên bàn ăn đều rơi xuống hố đất.
"Chủ, chủ nhân ăn đi... Mau, mau tỉnh lại đi, Quất Tử đang chờ, đang chờ người..." Cô ấy lẩm bẩm, lại dùng hai tay lấp hố đất lại.
Sau khi nhìn ngó đông ngó tây để chắc chắn rằng bốn phía không có ai, cô ấy ngồi xổm phía trên hũ tro cốt, đào hũ tro cốt mà Đường Na vừa chôn lên.
Cô ấy hưng phấn nhấc nắp hũ, nhìn thấy trong hộp có một nửa là xương vụn và tro bụi rơi vào khó xử, nam chủ nhân hóa thành tro tàn, còn có thể ăn không?
"Nam, nam chủ nhân, sao người lại thành ra thế này?" Vẻ mặt cô ấy đau khổ đặt túi giấy xuống, nhặt những mảnh xương vụn trong hộp lên, thử ghép chúng lại với nhau.
Tuy nhiên, dù mảnh xương có ghép lại đến đâu cũng không thể ghép ra dáng vẻ của nam chủ nhân, sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra đạo lý này.
Nước mắt lưng tròng, cô ấy đặt những mảnh xương trở lại hộp, hy vọng theo thời gian, những mảnh xương và mảnh vụn này sẽ ghép lại, biến thành nam chủ nhân của cô ấy.
Thiếu nữ mèo yêu đặt hũ tro cốt trở lại hố, lại đặt túi giấy mà cô ấy đã vất vả lén giấu đi từ bàn ăn xuống bên cạnh.
"Người, người đói bụng thì ra ăn nhé, Quất Tử để, để ở đây..."
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa vùi đất lại lần nữa.
Cô ấy đào và lấp hai lần, sau khi làm xong đôi tay trắng nõn của cô ấy trở nên bẩn thỉu, nhưng tâm trí cô ấy hoàn toàn không đặt trên đôi bàn tay bẩn thỉu đó.
Cô ấy đứng dưới tán cây ngọc lan to lớn, lần đầu tiên cảm thấy cô đơn.
Cô ấy đợi chủ nhân rất lâu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn, bởi vì cô ấy biết một ngày nào đó chủ nhân sẽ trở lại, cô ấy chỉ cần chờ đợi và chờ đợi.
Nhưng hiện tại chủ nhân đang ở trước mắt cô ấy, thế nhưng bà không còn sờ đầu, không còn đáp lại tiếng gọi của cô ấy, cô ấy thân mật cọ cọ với chủ nhân, còn chủ nhân thì chỉ đứng sừng sững bất động dưới trời xanh, nhắm mắt làm ngơ cô ấy.
Thế là cô ấy sinh ra cô đơn.
Nhìn cây ngọc lan xòe rộng, thiếu nữ mèo yêu ngơ ngác tự hỏi, đây là "chết" sao?
Cô ấy có chút ủ rũ lại có chút khổ sở, đang định đi trở về biệt thự, đột nhiên phát hiện có một chiếc ô tô thon dài màu đen đỗ ngoài cổng.
Một cô gái xinh đẹp dựa vào thành xe, cười như không cười nhìn cô ấy.
Thiếu nữ mèo yêu nhón chân đổi hướng, tiến về phía cô ta.
Cô ấy đứng trước cổng sắt, nhìn cô gái loài người bên ngoài, tò mò hỏi: "Cô, cô tới đây làm gì?"
Cô gái loài người né tránh không đáp, ngược lại hỏi: "Còn cô thì sao, cô đang làm cái gì?"
"Tôi..." Cô ấy vừa mới mở miệng, lại đột nhiên cảnh giác thay đổi lời nói: "Tôi không nói, nói cho cô!"
"Nghịch đất vui không?" Đôi mắt tươi cười của người phụ nữ nhân loại rơi xuống đôi tay lấm lem bùn đất.
Quất Tử vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, lại có tật giật mình lau tay vào quần áo.
"Cô tên là gì?" Người phụ nữ nhân loại hỏi.
Quất Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ta, do dự một lúc rồi nói: "...Quất, Quất Tử."
"Ồ, Quất Quất Tử." Người phụ nữ loài người nói: "Thật là một cái tên đáng yêu."
"Quất, Quất Tử! Không phải Quất, Quất Tử!"
Vừa dứt lời, Quất Tử xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng cô ấy không phải tên Quất Quất Tử, tại sao lại nói ra là Quất Quất Tử?
"Là Quất, Quất Tử!" Cô ấy lặp lại lần nữa, nhưng lại nói sai tiếp, cô ấy sững sờ.
Một lúc sau, cô ấy lại lên tiếng: "Là Quất..."
"Tạm thời đừng nói." Người phụ nữ nhân loại ngắt lời giải thích kích động của cô ấy, bình tĩnh nói: "Trước tiên cô nói thầm tên mình trong lòng... Nói xong chưa?"
Quất Tử gật đầu lia lịa.
"Cô đã nghĩ xong tên của chính mình, chậm rãi, nói duy nhất một lần." Người phụ nữ nhân loại cười nói: "Cô tên là gì?"
"Tôi tên Quất Tử."
Sau khi Quất Tử nói xong, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, cô ấy nhảy dựng lên, kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói: "Tôi nói, nói đúng! Quất Tử! Quất Tử! Tôi, tôi tên là Quất Tử! Còn cô, cô thì sao? Cô tên, tên gì?"
"Trương Tử Nhàn."
"Tôi, tôi......"
Trương Tử Nhàn ngắt lời cô ấy, nói: "Nghĩ kỹ rồi nói."
Quất Tử âm thầm nói ra những gì cô ấy muốn nói trong lòng, lại mở miệng: "Tôi tên Quất Tử!"
Trương Tử Nhàn mỉm cười: "Tôi biết rồi."
Sự cảnh giác của Quất Tử tiêu tan, cô ấy lại đi về phía cổng sắt, nói thầm trong lòng, sau đó hỏi: "Trương Tử Nhàn, cô đang làm gì ở đây?"
"Tôi đang đợi một người." Cô ta cười nói.
"Cô đang đợi ai?"
"Chờ người yêu của tôi." Trương Tử Nhàn thản nhiên nói.
Người yêu? Quất Tử nhíu mày nghi hoặc, trong nhà này, ai là người cô ấy yêu?
"Sao... sao cô không vào trong tìm anh ta?" Cô ấy quên suy nghĩ, lại lắp bắp nói.
"Bởi vì một số người không muốn gặp tôi." Cô ta cười nói, như thể không quan tâm đến điều đó.
Quất Tử càng thêm không hiểu, tại sao lúc cô ta nói có người yêu ở trong, lúc lại nói người ở trong không muốn gặp cô ta?
Quất Tử xung phong nhận việc, nói: "Ai là người yêu của cô? Tôi, tôi sẽ gọi anh ta ra giúp cô..."
"Không cần, nếu anh ấy muốn gặp tôi, tự nhiên sẽ đi ra. Nếu anh ấy không muốn gặp tôi, tôi sẽ chờ anh ấy... Dù sao anh ấy biết, tôi vẫn luôn chờ anh ấy." Trương Tử Nhàn nói.
"...Tôi không hiểu." Quất Tử rất là ủ rũ.
Kể từ khi cô ấy rời khỏi ngôi nhà kia, ngày càng có nhiều điều cô ấy không thể hiểu được.
"Không hiểu là tốt rồi." Trương Tử Nhàn cười nói: "Chính bởi vì cô không hiểu nên tôi mới nói cho cô."
Quất Tử nhìn cô ta khó hiểu.
"Cô là bạn của Bách Đế Na à?" Cô ta nhìn cô từ đầu đến chân.
"Bách Đế Na?" Quất Tử cau mày: "Tôi chỉ biết huyết tinh ma nữ..."
Trương Tử Nhàn không thể nhịn cười, huyết tinh ma nữ? Cái này là cái gì?
"Cô từng đi học không?" Cô ta hỏi.
"Đi học là cái gì?" Quất Tử tò mò hỏi lại.
Trương Tử Nhàn bị chất vấn, lại nhìn cô gái tóc đen tên Quất Tử, đây là cô gái đến từ vùng núi thậm chí chưa trải qua sáu năm giáo dục bắt buộc sao?
"Ngu Bái ăn cơm chưa?" Cô ta hỏi.
Quất Tử vừa định mở miệng trả lời...
"Quất Tử!"
Một giọng nói không vui phát ra từ trước cửa biệt thự, Trương Tử Nhàn ngước mắt lên nhìn, bạn gái của Ngu Trạch, cô công chúa nước ngoài nổi tiếng đang đi về phía cô ta.
Đó là người phụ nữ mà Ngu Trạch đã chọn, chỉ điều này thôi cũng đủ khiến Trương Tử Nhàn nhìn cô chăm chú, cô có mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, lông mày và đôi mắt tinh xảo, trong mắt hiện lên tia sáng rực rỡ và đầy sức sống.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Trương Tử Nhàn có thể kết luận rằng, cô và Ngu Trạch là cùng một loại người.
Nhìn vẻ mặt của Bách Đế Na, cô biết tất cả về những gì cô ta đã làm với Ngu Trạch.
Công chúa giàu có nhất thế giới, nếu cô muốn trút giận cho Ngu Trạch, cô chỉ cần dùng mỏ berili để uy hiếp, chính phủ sẽ cấm sóng cô ta hoàn toàn, cho đến bây giờ cô vẫn chưa hành động, là cô không quan tâm, hay là cô tốt bụng?
Nhìn vẻ khinh thường trong mắt Bách Đế Na, cô ta cảm thấy nguyên nhân chắc chắn không phải tốt bụng.
Khi Trương Tử Nhàn đánh giá cô, Đường Na cũng đang quan sát Trương Tử Nhàn.
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau là vào năm ngoái ở Hoành Điếm, khi cô ta diễu võ dương oai đỗ lại trước mặt cô và Ngu Trạch.
Đường Na chỉ liếc nhìn Trương Tử Nhàn một cái rồi chán ghét nhìn đi chỗ khác.
"Chạy lung tung cẩn thận yêu quái ăn thịt cô đó!" Cô dọa thiếu nữ mèo yêu, không kiên nhẫn nói: "Mau trở về đi, tôi muốn mang cô đến một nơi."
Quất Tử ngoan ngoãn chạy về biệt thự.
Đường Na quay người đi về phía biệt thự, Trương Tử Nhàn bước lên một bước, gọi cô: "Bách Đế Na... Cô không hận tôi sao?"
Đường Na quay đầu, kỳ quái nhìn cô ta: "Cô cho rằng cô là ai? Tại sao tôi phải hận cô?"
"Tôi đã từng hại Ngu Trạch." Cô ta nhìn thẳng vào mắt cô.
"Vậy thì cũng là Ngu Trạch nên hận cô, nếu anh ấy hận cô, tôi sẽ không để cô sống tốt." Đường Na nói, "Nhưng mà..." Cô nhìn Trương Tử Nhàn đang bị chặn bởi cánh cổng sắt đầy ẩn ý, nói: "Nhìn dáng vẻ của cô, bây giờ cô cũng không sống tốt."
"...Tôi không hiểu cô đang nói cái gì." Trương Tử Nhàn mỉm cười.
"Nói cho chính cô nghe." Đường Na lộ ra một tia khinh thường: "Cô có ngày hôm nay, hoàn toàn là cô tự làm tự chịu."
Đường Na lười nói nhảm với Trương Tử Nhàn, cô quay người bước về phía biệt thự.
Quất Tử đang đợi cô ở cửa, tò mò hỏi: "Tôi..." Cô ấy dừng một chút, một hơi nói: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Đi tìm 'người hốt phân' cho cô."
Trong phòng ngủ phụ trên tầng hai của biệt thự, Ngu Trạch đang im lặng nhìn Ngu Bái thu dọn hành lý của mình, anh cảm thấy đây không giống tư thế đi công tác.
Anh không biết nói gì, nên hỏi hay giữ lại?
...Nếu không, dùng cách đánh hai trận của Đường Na?
Cuối cùng, người phá vỡ sự im lặng trước là Ngu Bái, anh ta dừng động tác lấy quần áo trong tủ ra, lạnh lùng nhìn Ngu Trạch: "Anh còn định xem đến bao giờ?"
"...Cậu định đi đâu?" Ngu Trạch hỏi.
"Không thấy à?" Ngu Bái liếc anh một cái, từ trong ngăn tủ lấy ra bộ đồ cuối cùng bỏ vào vali: "Chuyển ra ở riêng."
Ngu Trạch trầm mặc một hồi, mới nói: "Khi nào thì dọn ra ngoài?"
"Hiện tại, lập tức..." Ngu Bái cười nói: "Không phải anh muốn giữ tôi lại chứ?"
"Đây là nhà của cậu." Ngu Trạch nói.
Ngu Bái nói: "Lúc anh muốn chuyển ra ngoài, tôi cũng cầu xin anh như vậy."
Chiếc vali bị đóng lại, Ngu Bái kéo nó lên một cách thô bạo, những con lăn phát ra âm thanh nặng nề trên sàn gỗ sạch sẽ và bóng loáng.
Anh ta nắm chặt tay cầm vali, thấy trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh lại buông tay cầm ra ngay.
Ngu Bái không muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt anh ta lúc này, càng không muốn người khác nhìn thấy, anh ta chống gậy đi đến mép giường ngồi xuống, quay lưng về phía Ngu Trạch, nói: "...Anh có thể đi rồi."
Ngu Trạch trầm mặc một hồi, mới nói: "Sáng mai cậu hẵng đi."
Ngu Bái tức giận cười to, anh ta quay đầu hung hăng nhìn Ngu Trạch: " Dựa vào cái gì?"
Ngu Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, một chút cũng không bị anh ta lay động.
"Dựa vào tôi cõng cậu đi học sáu năm, dựa vào tôi đánh nhau vì cậu không biết bao nhiêu lần..." Anh không chớp mắt nhìn anh ta, nói: "Bởi vì tôi là anh trai của cậu."
Ngu Bái tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên.
Ngu Trạch mặc kệ sắc mặt anh ta có tốt hay không, anh đóng cửa phòng ngủ của Ngu Bái lại, xoay người đi ra ngoài. Anh tình cờ gặp Đường Na dẫn theo Quất Tử lên tầng.
"Anh muốn ở lại đây à?" Đường Na hỏi.
"Anh dự định ở chỗ này một đêm." Ngu Trạch hỏi: "Em có chuyện gì không?"
Đường Na nói: "Vừa vặn, em đưa cô ấy đến bệnh viện, sau đó đi gặp lão dơi có chút việc, buổi tối có lẽ sẽ không trở về."
"Có nguy hiểm không?" Ngu Trạch hỏi.
Đường Na mỉm cười nhào vào trong ngực anh: "Yên tâm."
Ngu Trạch một tay ôm cô, một tay vuốt tóc cô sau gáy: "Nhất định phải cẩn thận."
"Hì hì..." Mèo yêu đứng ở bậc thang, nhìn bọn họ cười ngây ngô: "Chủ nhân và nam chủ nhân cũng thường xuyên ôm nhau..." Cô ấy chờ mong nhìn hai người: "Mau hôn đi..."
Ngu Trạch ngước mắt lên nhìn cô ấy, cô gái mèo yêu vội vàng trốn sau lan can cầu thang chạm rỗng, "nhìn trộm" bọn họ một cách ngu ngốc.
"Tại sao cô ấy không nói lắp nữa?" Ngu Trạch hỏi.
"Nói nhiều, tự nhiên sẽ hết nói lắp." Đường Na nhún vai, không thèm để ý.
Ngu Trạch im lặng một lúc, muốn nói lại thôi, Đường Na biết anh muốn hỏi phương pháp kích phát yêu lực viết trong cuốn sổ nhỏ màu xanh lam có phải là thật không.
Nhưng anh không hỏi, cô cũng không chủ động trả lời.
Trước khi phát hiện ra cuốn sổ nhỏ màu xanh, cô không quan tâm Trì Văn Chi là ai, nhưng bây giờ thì khác, Trì Văn Chi là ai, những điều được ghi trong cuốn sổ nhỏ màu xanh có đáng tin cậy hay không.
Nếu không nắm chắc hoàn toàn, cô sẽ không bao giờ để Ngu Trạch mạo hiểm.
"Anh đưa em đến bệnh viện." Ngu Trạch nói.
Đường Na hất cằm về phía cánh cửa đằng sau anh: "Nếu như anh ta chạy thì sao?"
"Nó sẽ không đâu." Ngu Trạch nói, nắm tay cô đi xuống lầu.
"Em thấy Trương Tử Nhàn ở ngoài cửa."
"...Vậy nó sẽ càng không chạy." Ngu Trạch nói.
Ngu Bái thực sự sẽ không chạy.
Đi ra ngoài có Trương Tử Nhàn, trong nhà có Ngu Trạch, trước có sói sau có hổ, Ngu Bái phiền chán đi quanh phòng hai lần, cuối cùng thả mình xuống giường.
Anh ta không biết Ngu Trạch còn muốn làm cái gì.
Anh ta đã nhận thua, anh ta đã vứt bỏ hết thảy hy vọng xa vời và chờ đợi viển vông, anh ta sẽ không bao giờ cản đường anh nữa, Ngu Trạch còn muốn làm cái gì?
Cũng chỉ là một đêm mà thôi.
Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ sau một đêm, vết nứt giữa bọn họ sẽ biến mất không tăm tích hay sao?
Anh ta cáu kỉnh đứng dậy, chống gậy đi đến bên cửa sổ, vừa định vén rèm cửa đang khép chặt, anh ta lại nắm chặt tay thành nắm đấm.
Anh ta mím môi, quay về ngồi xuống chiếc giường cách xa cửa sổ, lấy tấm ảnh cũ của mẹ ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười quen thuộc, tâm trạng từ đau thương phẫn nộ chuyển sang bi ai nặng trĩu.
Một người cũng có thể sống.
Không có gì đặc biệt, dù sao ngay từ đầu, anh ta đã ở một mình.