Cứu Vớt Vai Ác Kia


Cuối cùng vẫn là gian nan đem Tễ Nguyệt 'hoàn chỉnh' đưa về nhà.

Gần đầu ngõ Tễ phủ, Tễ Nguyệt mãn nhãn nhìn Lâm Uyên, hai chân cọ xát chính là không muốn hồi phủ.

Loại tình cảm này làm Lâm Uyên nhịn không được đem người ấn lên tường cưỡng hôn một trận.
Đôi môi Tễ Nguyệt hồng nhuận, xoay người còn chưa cất bước đã không quên quay đầu dặn dò: "Ngươi cũng đừng quên đi cầu hôn, giữa chúng ta cũng không trong sạch."
Lâm Uyên buồn cười, "Nếu ngươi không trở về, coi chừng sẽ không quay lại được."
Tễ Nguyệt hừ một tiếng, có quỷ mới tin ngươi, lão già xấu xa.

Chỉ biết mạnh miệng uy hiếp y, có bản lĩnh thật sự bắt cóc y về nhà đi.

Ngay cả khi y lại quyến rũ một lần nữa, hắn cũng sẽ không thực sự đến búp bê vải rách y, hắn chỉ được cái mạnh miệng.
Tễ Nguyệt đi hai bước, quay đầu chạy về nhào tới trên người Lâm Uyên, ôm chặt eo Lâm Uyên, "Ngươi ngàn vạn lần đừng quên."
Ánh mắt Lâm Uyên nhu hòa, trong lòng càng mềm nhũn rối tinh rối mù, cũng chỉ là chạng vạng đưa người về nhà, ngày hôm sau là có thể nhìn thấy, bộ dáng Tễ Nguyệt lưu luyến không rời, làm cho hắn thiếu chút nữa cũng không buông tay được.

Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao những đôi tình nhân đã dính nhau cả ngày, lúc sắp chia tay còn phải ở cửa ôm ôm ấp ấp lại hôn không ngừng.
"Sẽ không quên đâu.

Ta sẽ thu thập tốt nhà cửa, vừa đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hoa cát cánh, tường viện cũng là loại tường vi màu trắng, sẽ theo hướng tường bò lên trên.

Ngoài ra còn có suối nước nóng yêu thích của ngươi."
Tễ Nguyệt nghe được vừa hưng phấn vừa thẹn thùng, Lâm Uyên dùng lá cây tỏ tình với y, y ngượng ngùng trực tiếp trả lời, liền nói muốn một ôn tuyền giống như nhà Lâm Uyên.

Kỳ thật ý tứ chính là sau này muốn ở lại nhà Lâm Uyên, Lâm Uyên chính là của y.
Thật khó chịu! Tễ Nguyệt từ trong ngực Lâm Uyên ngẩng đầu, trông mong nhìn Lâm Uyên, tràn đầy ủy khuất, "Chúng ta khi nào mới có thể thành thân? Ngươi đừng hiểu lầm ta là muốn gả cho ngươi, ta chính là, chính là muốn ngâm mình trong suối nước nóng."
Lâm Uyên nội tâm nhộn nhạo căn bản không kiềm chế được, miễn cưỡng duy trì biểu tình vân đạm phong khinh, "Nếu đã như vậy, ta đem tiểu viện ôn tuyền đưa cho ngươi là được rồi.

Ngươi cũng không cần vì suối nước nóng mà thành thân với ta."
Tễ Nguyệt trong nháy mắt liền trở thành mặt bánh bao, vừa định nổi giận thì nhìn thấy ý cười hiểu rõ trong mắt Lâm Uyên, trong nháy mắt liền mất bình tĩnh, lẩm bẩm nói: "Ngươi cũng không phải không biết, ta có dụng ý khác."
Lâm Uyên cúi đầu hôn lên trán Tễ Nguyệt một cái, vỗ vỗ mông Tễ Nguyệt, "Ngày tốt đầu tiên sau khi ngươi cập kê chúng ta sẽ thành thân, tin tưởng ta, ta so với ngươi càng bức thiết hơn."
Tễ Nguyệt đỏ mặt từ trong ngực Lâm Uyên nhảy ra, "Ngươi, ngươi lưu manh." Sau khi chỉ trích xong chạy trối chết.

Chưa chạy được mấy bước đã đến phòng của y, mồm to thở phì phò che lại trái tim nhỏ bé đang vui sướng nhảy lên, quả nhiên là thiếu gia háo sắc ăn chơi trác, thế nhưng còn sờ mông y, lúc trước, lúc trước còn chống lên y.
Tễ Nguyệt cả người như phát sốt, nhào tới trên giường lăn hai vòng, một cái đại sắc quỷ, luôn đối với y nổi lên phản ứng hừ! Hiện tại chỉ mới ôm ôm ấp ấp đã như vậy rồi, sau này thành thân còn như thế nào nữa? Khẳng định thường xuyên bị búp bê rách không xuống được giường, như vậy, như vậy...
Túi thơm Tễ Nguyệt thêu mấy ngày rốt cục cũng hoàn thành, nếu không phải tiểu ca nhi nơi này đều phải tặng người trong lòng túi thơm làm tín vật định tình, y là một đại nam nhân mới không làm những công việc may vá này, y cũng sắp thành tiểu nương pháo rồi.
Tễ Nguyệt nhìn túi thơm thêu trăng non nhỏ rất hài lòng, ừm, dấu hiệu của y, như vậy người khác vừa nhìn liền biết Lâm Uyên đã có tiểu ca nhi, xem ai còn không thức thời tiến lên.
Lâm Uyên rất nể mặt đeo túi hương Tễ Nguyệt tặng, tuy rằng đồ án thêu vặn vẹo trừu tượng, nhưng thập phần đáng yêu là được.

Lâm Uyên đi cửa hàng chuẩn bị vật phẩm thành thân, tỉ mỉ lựa chọn, chuẩn bị trước, sau này cũng không cần vội vàng chuẩn bị, để tránh có vài thứ chỉ tạm chấp nhận.
Từ chỗ ngoặt bước nhanh ra một người, Lâm Uyên suýt nữa bị đụng phải, may mắn nhanh nhẹn tránh được.

Vừa nhìn thấy là người quen, Tề Thạc.

Lâm Uyên rất để ý đến phu quân của Tễ Nguyệt trong kịch bản gốc.

Tuy rằng hiện tại không có quan hệ gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong cốt truyện nguyên bản cùng Tễ Nguyệt có quan hệ, có một cái danh như vậy, trong lòng vẫn sẽ không vui.
Tề Thạc đang muốn cúi đầu chấp tay thi lễ, tầm mắt liền nhìn thấy túi thơm treo bên hông Lâm Uyên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Uyên, ngữ khí không vui, "Sao ngươi lại có túi hương này? Y đưa nó cho ngươi à?"
Lâm Uyên híp mắt lại, cho dù hiện tại hắn không có thói quen tàn sát sinh mệnh, nhưng vẫn thiếu chút nữa nhịn không được muốn giết Tề Thạc.

Dù sao hắn không phải người ma đạo, cũng chẳng phải là người chính đạo.
"Lâm Uyên, ngươi nhìn cái này có đẹp không?" Tễ Nguyệt cầm dải lụa đến tìm Lâm Uyên, liền thấy được bầu không khí có chút không đúng, lập tức vọt tới trước mặt Lâm Uyên, sắc mặt không tốt nhìn Tề Thạc, chất vấn: "Ngươi muốn làm gì?" Cho dù là nhân vật chính công, cũng không thể khi dễ nam nhân của y.

Muốn nam nhân của y làm bia đỡ đạn để nhân vật chính ức hiếp, trước tiên cũng phải hỏi y có đồng ý hay không.
Tề Thạc ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt, tầm mắt lại chuyển đến trên người Lâm Uyên, "Trách không được một bức biểu hiện khinh thường, thì ra là thủ đoạn dương đông kích tây, che mắt người khác.

Vừa có thể tiếp cận người, lại có thể lợi dụng khiến người đó ghen, quả nhiên là thủ đoạn tốt.

Bất quá ngươi sợ là phải thất vọng rồi, Ngôn Nhi không phải tiểu ca nhi bình thường, lấy kiêu ngạo của y, ngươi làm như vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng." Nói xong liền một bộ thắng lợi đang nắm trong tay hùng dũng oai vệ rời đi.
Tễ Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Uyên, vừa rồi Tề Thạc nhìn y một cái tràn đầy đồng tình cùng trào phúng, lời nói cũng kỳ quái, làm cho người ta sờ không ra đầu óc, "Hắn ta không phải là người thiểu năng trí tuệ chứ? Chúng ta lại không biết hắn ta."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, tiếp nhận dải lụa trong tay Tễ Nguyệt, "Người không quan trọng, không cần để ý tới.

Ngươi thích cái này không?"
"Cảm thấy rất hợp với ngươi." Tễ Nguyệt nhìn bốn phía, không ai chú ý tới hai người bọn họ, liền dán vào bên tai Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: "Sau này mỗi ngày ta đều giúp ngươi buộc tóc được không?"
Yết hầu Lâm Uyên có chút hiềm nghi giật giật, "Được."
Tễ Nguyệt đang hẹn hò với Lâm Uyên, chậm rãi tính toán cuộc sống thành thân.
Lại là một ngày bình thường, buổi tối lúc ăn cơm, Tễ Nguyệt phát hiện tâm tình cha y không tốt, Tễ chính quân đối tốt với y, Tễ Nguyệt trong lòng tự nhiên cũng rất để ý người cha tiện nghi này, "Cha, phát sinh chuyện gì? Có phải cha Tễ Ngôn lại ngáng chân người hay không? Người nói cho ta biết, ta bảo Lâm Uyên thu thập bọn họ."
Tễ chính quân bị Tễ Nguyệt chọc cười, trêu ghẹo nói: "Còn chưa cùng Lâm Uyên thế nào đâu, đã muốn dựa vào người ta?"
"Bản thân ta cũng có thể cho khiến cho cha hết giận, nhưng có bạn trai thì phải dùng, cái này gọi là trí tuệ, phải lợi dụng tài nguyên bên người.

Dù sao hắn cũng sẽ rất vui lòng giúp ta." Cùng lắm thì để Lâm Uyên hôn thêm vài cái coi như báo đáp hắn.
Tễ chính quân thở dài, "Cũng không phải tâm tình không tốt, là Tễ Ngôn có thai, ta đã phong tỏa tin tức, để cho mấy người bảo thủ biết chuyện kia giữ bí mật.

Nhưng dù sao cũng không có tường không lọt gió, nếu tin tức bị truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ liên lụy đến thanh danh của ngươi."
Tễ Nguyệt nghe được cực kỳ khiếp sợ, trong kịch bản rõ ràng là nguyên chủ sau khi bị búp bê rách, tuồn ra lời đồn xấu có thai, sau đó mới bị gả cho tên háo sắc ăn chơi trác táng.

Sau khi sống lại, Tễ Ngôn vẫn luôn được đông đảo nam nhân theo đuổi, sau đó lấy thân phận con trai trưởng phong quang gả cho người khác, như thế nào hiện tại chưa lập gia đình đã có thai lại thành Tễ Ngôn?
Tễ chính quân vừa nhìn Tễ Nguyệt vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng ôm người an ủi nói: "Nguyệt Nhi không cần lo lắng, cha sẽ không để Tễ Ngôn ảnh hưởng đến hôn sự của ngươi.

Nếu Lâm Uyên vì những lời đồn đãi này mà đối với ngươi có ý kiến, cha giúp ngươi giáo huấn hắn."
"Đừng! Cha, Lâm Uyên hắn mới không phải loại người này.

Ta chính là kỳ quái Tễ Ngôn sao lại có thai, người kia là ai?"
"Không xấu hổ sao? Ngươi là một ca nhi chưa gả hỏi những thứ này.

Chuyện của Tễ Ngôn đều giao cho cha gã cùng lão gia làm chủ."
Tễ Nguyệt vội vàng gật đầu, "Ừm, cha người làm rất đúng, mặc kệ cha xử lý như thế nào, khẳng định đều phải gánh tội thay chịu oán giận.

Chuyện xấu xí của gã nên để cho bọn họ tự xử lý."
Bất quá Tễ Nguyệt trong lòng rất tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy Tễ Ngôn muốn cướp tình tiết búp bê vải rách của y.

Thật sự là, há có lý này!
Lâm Uyên quá không biết cố gắng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui