Tễ Nguyệt gian nan nuốt nước miếng, che ngực đi theo Lâm Uyên xem quần áo.
"Quần áo mặc bên ngoài đều bỏ vào phòng thay đồ, những bộ đồ ngủ và quần lót này tự mình sắp xếp vào tủ quần áo trong phòng ngủ của cậu."
Tễ Nguyệt 'xoát' một cái mặt toàn bộ đỏ lên, quần, quần lót! Nguyên soái còn mua quần lót cho y, đồ ngủ và quần lót vẫn là dựa theo 'sở thích' của y mua, khẳng định đều là có chút không đứng đắn!
Tễ Nguyệt hít sâu một hơi, với tâm trạng thấp thỏm mở mắt nhìn về phía cái hộp để quần áo, ngoài ý muốn, không phải là những bộ đồ ngủ tình thú trong tủ quần áo thử nghiệm ảo của y, mà là quần áo ở nhà đứng đắn, quần dài áo dài tay, không hề lộ ra, chỉ là những bộ đồ ngủ này đều là kiểu động vật, ví dụ như bộ đồ ngủ thỏ trắng trước mặt, trên mũ có tai thỏ, phía sau quần dài mang theo một cái đuôi thỏ ngắn ngủi, những nơi khác không thể bình thường hơn, mặc vào giống như một con thỏ nhỏ đáng yêu.
Lâm Uyên nhìn chăm chú vào phản ứng của Tễ Nguyệt, đáp ứng yêu cầu của Omega là tố chất giáo dưỡng cơ bản nhất của một Alpha.
Omega thích loại đồ ngủ đó, nhưng loại đó lại bất tiện cho cuộc sống hàng ngày, nên hắn chỉ có thể lui một bước, mua những phong cách tương tự, may mắn thay Omega không quá bất mãn.
"Loại quần lót có một cái lỗ ngay mông, là quần lót cho em bé mặc, bây giờ chưa cần, tôi,"
Đầu óc Tễ Nguyệt nóng lên đưa tay che miệng Lâm Uyên lại, thở hổn hển hét lớn: "Không được nói, tôi mới không có muốn."
Lâm Uyên rũ mắt nhìn Omega trước mặt hắn, hai gò má đỏ bừng, giống như cánh hoa đào mềm mại, thoạt nhìn rất ngon miệng, trong ánh mắt giống như đầy hơi nước, nổi bật đôi mắt trong suốt như trân châu đen sáng trong.
Lòng bàn tay Tễ Nguyệt đụng phải đôi môi mềm mại, chờ sau khi y ý thức được mình đã làm chuyện gì, lòng bàn tay giống như bị bỏng thu hồi lại, lúng ta lúng túng đặt ở phía sau, lòng bàn tay phảng phất còn có thể cảm nhận được cái loại nhiệt độ mềm mại này.
Tễ Nguyệt nhịn không được vụng trộm giương mắt dùng dư quang liếc nhìn môi Lâm Uyên.
Bầu không khí quá yên tĩnh, Tễ Nguyệt cảm thấy ngay cả sợi tóc cũng không được tự nhiên, rất khó xử, mở miệng phá vỡ trầm mặc, "Anh, sao anh không nói lời nào?"
Lâm Uyên suy nghĩ trong chớp mắt, có chút chần chờ hỏi: "Bây giờ tôi có thể nói chuyện không?"
Tễ Nguyệt nghe vậy càng quẫn bách, Alpha quá ác liệt, lấy lời nói vừa rồi của y trêu chọc y.
Sau khi ăn sáng xong, Tễ Nguyệt tự mình ở nhà sửa sang lại đồ đạc.
Sửa sang lại đồ ngủ, một hồi đỏ mặt thẹn thùng, một hồi lại nghiến răng nghiến lợi thẹn quá hóa giận, nhìn bộ đồ ngủ thỏ trắng đang phơi nắng, Tễ Nguyệt cắn cắn môi, mở quang não ra, trên mặt treo nụ cười trộm, chọn kiểu sói xám kiểu tình nhân, sau khi đặt hàng giao hàng rất nhanh, chờ sau khi y giặt xong, nguyên soái buổi tối có thể mặc.
Buổi chiều Lâm Uyên trở về, rõ ràng cảm nhận được cảm xúc xao động lại hưng phấn truyền đến trên người Omega.
Omega sử dụng biểu tình giảo hoạt giống như hồ ly nhỏ xảo quyệt, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa không có ý tốt.
Lâm Uyên không vạch trần sự che giấu vụng về của Omega, vẫn bất động thanh sắc như thường lệ.
Xem khi nào đuôi hồ ly nhỏ sẽ xuất hiện.
"Nguyên soái, tôi đi tắm rửa, ngủ ngon." Tễ Nguyệt nói xong ngủ ngon, vui vẻ chạy vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sách sẽ, còn chưa mặc đồ ngủ tai đã đỏ trước.
Tễ Nguyệt sau khi mặc xong nhìn gương, trước mặt chính là một con thỏ nhỏ trắng nõn mềm mại, cái đuôi phía sau mông vừa đi còn run lên, mang theo mũ liền thân, lỗ tai dài phía trên tự nhiên buông xuống, bóp dây buông xuống hai bên, lỗ tai dài còn có thể chống lên, một lên một xuống đặc biệt đáng yêu.
Tễ Nguyệt rón rén mở cửa, y biết thời gian nguyên soái tắm rửa, còn đem áo ngủ trong phòng tắm nguyên soái trộm đi, đổi thành áo ngủ sói xám y mua.
Nguyên soái nếu không muốn trần truồng, cũng chỉ có thể mặc đồ ngủ sói xám, y nhất định phải tận mắt nhìn thấy hiệu quả.
Tễ Nguyệt rón rén vào phòng ngủ Lâm Uyên, ngồi xổm ở cửa phòng tắm chờ Lâm Uyên đi ra.
Cửa vừa vang lên, Tễ Nguyệt vội vàng tập trung lực chú ý, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, không biết nguyên soái trần truồng đi ra, hay là sẽ mặc đồ ngủ sói xám, bất kể là cái nào, khẳng định đều rất đẹp mắt, hắc hắc.
Lâm Uyên vừa đi ra liền phát hiện Omega, như bịt tai trộm chuông trốn ở phía sau ghế, tầm mắt đối diện, trên mặt Omega mới lộ ra nụ cười nịnh nọt chui ra.
"Nguyên soái, thật trùng hợp." Nguyên soái cao lớn đĩnh bạt một thân áo ngủ màu xám tro, trên quần áo có lỗ tai cùng đuôi đáng yêu, lại phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng của nguyên soái, khí thế cấm dục cường hãn, quỷ dị mạnh bạo!
Lâm Uyên bất động thanh sắc nhìn Omega trước mặt chậm rãi đi về phía y, đồ ngủ không sai biệt lắm so với tưởng tượng trước kia của hắn, Omega mềm mại đáng yêu, hoạt bát, cười rộ lên thần thái phấn chấn.
Tễ Nguyệt ngửa đầu nhìn Lâm Uyên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Nguyên soái thật sự mặc, kỳ thật ở trong phòng ngủ của nguyên soái, nguyên soái biết là y đang gây sự, không muốn mặc cũng có thể trực tiếp quấn khăn mặt đi ra lấy áo ngủ, nhưng nguyên soái vẫn theo ý y.
Tễ Nguyệt cười đến ngọt ngào, hai tay cầm sợi dây nâng lên lỗ tai dài, làm bộ nhảy về phía sau chạy trốn, "Sói xám muốn bắt thỏ trắng nhỏ, cứu mạng."
Omega cười với hắn, trong nháy mắt khi tai thỏ dựng thẳng lên, tim Lâm Uyên đập nhanh hơn trong chớp mắt, dường như có thứ gì đó đánh trúng trái tim hắn, khi Omega muốn lui về phía sau rời xa hắn, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, theo bản năng đưa tay bắt lấy Omega, bắt được một con thỏ trắng đáng yêu xinh đẹp.
Tễ Nguyệt vui vẻ cười ra tiếng, một bên hô "Sói xám đuổi kịp thỏ trắng nhỏ rồi, thật đáng sợ", một bên lắc trái lắc phải, nháo không nổi mới ngã xuống giường Lâm Uyên, bị sói xám nhào tới.
Truyện Dị Giới
Tễ Nguyệt mệt mỏi thở dốc, một bên còn không quên nắm hai tay thành nắm đấm đặt xuống hai gò má, làm ra vẻ run rẩy, "Sói xám muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ."
Lâm Uyên bất giác bị mê hoặc tâm thần, giống như bị thanh âm ngọt ngào của Omega hấp dẫn, thật sự tưởng tượng đến tình cảnh trong lời nói của Omega, 'ăn thịt thỏ trắng nhỏ'.
Khóe mắt Omega còn có nước mắt vừa rồi cười ra, trên mặt bởi vì đùa giỡn mà nhuộm đỏ ửng, há miệng thở dồn dập, Lâm Uyên chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của Omega, càng ngày càng gần.
Nụ cười trên mặt Tễ Nguyệt dần dần thu lại, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, không khí chung quanh phảng phất đều khô nóng lên, Tễ Nguyệt cứng đờ thân thể chờ đợi động tác tiếp theo của Alpha.
Lâm Uyên lập tức phục hồi lại tinh thần, hôn lên trán Omega một cái, giọng nói khàn khàn, "Tôi kể cho cậu nghe chuyện trước khi đi ngủ, cậu nên đi ngủ."
Lâm Uyên từ trên người Omega đứng lên, nhiệt độ cùng xúc giác đột nhiên rời đi lại khiến hắn sinh ra một cảm giác mất mát không nỡ.
"Nguyên soái,"
Lâm Uyên nghe thấy tiếng gọi của Omega lập tức dừng bước, nhìn về phía Omega.
Omega nửa ngồi trên giường, bởi vì vừa rồi đùa giỡn, cổ áo ngủ mở ra một đoạn, rủ xuống một bên bả vai, lộ ra bả vai mượt mà trắng nõn cùng một khối xương quai xanh tinh xảo.
Chỉ thấy ngón tay Omega luống cuống cầm khăn trải giường, trên mặt đỏ mỏng, ánh mắt di chuyển không dám nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Nguyên soái, tôi, tôi không ngại phụng tử thành hôn."
"Oanh" một cái, Lâm Uyên chỉ cảm thấy tất cả lý trí cùng lực khống chế của hắn đều tan thành tro bụi, hung hăng nắm chặt nắm đấm, bình tĩnh trong chớp mắt mới đi về phía Omega, ngồi ở bên kia giường, đắp chăn mỏng cho y, trấn an vỗ bả vai Omega, "Cậu nên ngủ rồi." Lâm Uyên mở quang não ra, tìm ra câu chuyện lúc trước hắn cất giữ để ru Omega ngủ, nhẹ giọng đọc.
Trong cuốn sổ tay nuôi dưỡng Omega nói rằng Omega thích Alpha của mình kể chuyện trước khi đi ngủ để ru mình ngủ.
Tễ Nguyệt giương mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Alpha, hướng bên Alpha càng gần một chút, nhếch miệng nở nụ cười một hồi, mới đặt tay lên người Alpha chậm rãi ngủ thiếp đi.
Lâm Uyên dừng đọc chuyện xưa, nhìn Omega ngủ say, Omega nhạy cảm yếu ớt, nếu bị cự tuyệt, sẽ bị thương, còn có thể phong bế nội tâm, mất đi dũng khí chủ động.
Trước đó hắn đã cự tuyệt Omega một lần, nếu lại đuổi Omega ra khỏi phòng hắn, Omega nhất định sẽ thương tâm muốn chết.
Cho nên Lâm Uyên cũng không ôm Omega về phòng ngủ của y, mà tiếp tục để Omega ngủ trên giường của hắn.
Nhưng giường là của hắn, nếu hắn không ngủ ở chỗ này, cũng sẽ không có chỗ ngủ, vì thế suy nghĩ nhiều lần, Lâm Uyên liền yên tâm thoải mái nằm xuống.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Tễ Nguyệt ngồi trên sô pha than thở, nguyên soái đi làm, muốn nuôi đóa hoa tường vi này của hắn cũng không dễ dàng.
Nhưng nguyên soái không ở đây thật nhàm chán, chơi mấy ván game thực tế ảo, trò chơi trước kia rất yêu thích không có nguyên soái cùng chơi hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Tễ Nguyệt nhàm chán tiện tay xẹt qua quang não, a, y vẫn là đi thử quần áo đi, không biết những bộ quần áo kia mặc vào là hiệu quả gì.
Những bộ đồ ngủ muốn ngừng mà không được kia bị Tễ Nguyệt õng ẹo bày ra vài tư thế, nhìn thế nào cũng đẹp!
Trong hệ thống phòng hộ nhắc nhở có người bái phỏng, Tễ Nguyệt đi tới cửa còn chưa mở cửa, cửa liền từ bên ngoài mở ra, trong nháy mắt xông vào rất nhiều binh lính vây quanh y.
Đang lúc Tễ Nguyệt bị dọa cho tay chân luống cuống, phía sau truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc, "Nguyệt Nguyệt."
Từ phía sau binh lính được trang bị tốt đi ra một Omega bước chân vội vàng, trên khuôn mặt thanh tuấn tao nhã tràn đầy gấp gáp, "Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ, thừa dịp hiện tại mau đi theo cha."
Tễ Nguyệt nhận ra người tới, rất cao hứng nghênh đón ôm lấy người tới, "Cha, sao cha lại tới đây?"
"Mau đi, trước cùng cha rời khỏi nơi này, hắn hiện tại khẳng định đã biết, chậm hơn nữa liền đi không được."
Tễ Nguyệt một chút cũng không cảm nhận được sự lo lắng của cha y, giữ chặt tay đang túm bả vai y của cha y, "Đi đâu cha, nguyên soái còn chưa trở về, con còn chưa nói cho hắn biết."
"Phụ thân con tìm người ngăn cản hắn, chúng ta rời khỏi nơi này trước, con đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con, chúng ta về nhà, nếu hắn dám đến Tử Thần Viện làm càn, cùng lắm thì cá chết lưới rách."
"Cha đang nói cái gì vậy? Con muốn ở lại chỗ nguyên soái, con không muốn về nhà, con đã gửi tin nhắn quang não cho người rồi mà."
"Con đừng sợ hắn, chờ chúng ta trở lại Tử Thần Viện liền an toàn.
Cho dù hắn hiện tại quyền thế cực thịnh, cũng không dám trắng trợn nhốt con lại."
Tễ Nguyệt nghe được như lọt trong sương mù, "Cha, nguyên soái không có nhốt con.
Đừng vội, người có muốn ngồi xuống ăn trái ngọt không? Nguyên soái mua ăn rất ngon."
Cha Tễ Nguyệt vừa gấp vừa sợ, quả thực đều gấp muốn khóc, "Lâm Uyên khẳng định đã phát hiện, chúng ta rời đi trước."
"Đi đâu?" Giọng nói lạnh lùng rõ ràng truyền đến, Tễ Nguyệt vừa nghe liền kinh hỉ xoay qua xem.
Hoàng phu theo bản năng chắn trước mặt Tễ Nguyệt, hai tay hướng về phía sau che chở Tễ Nguyệt, thân thể run rẩy vì sợ hãi.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Uyên: Tôi cầm tù một Omega, còn dùng mọi cách tra tấn, nhưng bản thân tôi không biết!.