Cứu Vớt Vai Ác Kia


Không gian bốn phía xung quanh đều là màu đen, chung quanh hoang vắng một mảnh, cây cối đều khô đen, giống như cây chết vào mùa đông, không có dấu hiệu của sự sống.

Những bông hoa bỉ ngạn màu đỏ nở rộ, không chỉ không mang lại cảm giác mạnh mẽ của cuộc sống, ngược lại càng thêm quỷ dị.

Cùng không gian hỗn độn ban đầu hắn từng ở có chút giống.
Trải qua ba thế giới, Lâm Uyên cảm thấy sức mạnh của mình đang dần hồi phục, đặc biệt là hoàn cảnh đầy ma khí hiện tại, hắn rất quen thuộc và dễ thích nghi.

Sau khi cơ thể tiếp xúc với ma khí, nó sẽ tự động hấp thụ vào cơ thể, giống như cơ thể ngâm mình trong suối nước nóng, làm hắn cảm thấy rất thoải mái.
Theo lực lượng có thể khống chế càng nhiều, những vấn đề trước kia Lâm Uyên chưa từng nghĩ tới hiện giờ lại có chút nghi hoặc, hắn cứu vớt thế giới là vì lấy lại sinh mệnh, nhưng hắn chết như thế nào? Tại sao không có ký ức trước khi chết? Còn có Tễ Nguyệt, mỗi thế giới hắn đều có thể gặp được linh hồn này, rốt cuộc là vì cái gì? Ràng buộc như có như không giữa hắn và Tễ Nguyệt là từ đâu mà đến?
Trong hai thế giới đầu tiên, hắn dường như đang hành động theo bản năng, không chỉ sức mạnh, ngay cả linh hồn cũng bị áp chế.

Chỉ có chấp niệm cứu vớt thế giới đang thôi thúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, lại không có năng lực tự hỏi, cho đến khi đến Ma giới này, cảm thụ được lực lượng liên tục tràn vào thân thể, Lâm Uyên mới cảm giác được manh mối, thần hồn của hắn không đầy đủ, lực lượng toàn bộ tán loạn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới, thần hồn của hắn mới dần dần bổ sung một ít.

Lâm Uyên cất bước đi về phía trước, bất kể là trí nhớ hay là lực lượng, hắn đều sẽ tìm về, còn có địch nhân có thể khiến hắn ngã xuống, không biết là thần thánh phương nào.

Lâm Uyên đối với người kia cảm thấy rất hứng thú, nói vậy địch nhân kia cũng là nhân vật khó có được, mới có thể khiến hắn rơi vào hoàn cảnh hiện tại, thần hồn phân tán, lực lượng hoàn toàn mất đi.
Lâm Uyên từ trong trí nhớ của hắn biết, nhân vật chính là người thừa kế Yêu tộc, nguyên hình chính là khổng tước, mà nhân vật phản diện và nhân vật chính lại là song sinh tử.


Dựa theo kinh nghiệm bình thường, không có gì bất ngờ nhân vật phản diện vẫn là Tễ Nguyệt.
Thế nhưng Lâm Uyên lại không có ý định đi tìm Tễ Nguyệt nối lại tiền duyên.

Thế giới trước hắn và Tễ Nguyệt một đời tình thâm, hắn cũng không có bất kỳ tiếc nuối gì, cũng sẽ không đem tình cảm của thế giới trước chuyển đến Tễ Nguyệt của thế giới này.

Nên yêu, nên làm, hắn chỉ sẽ đặt ở hiện tại, sẽ không lưu lại tiếc nuối cho tương lai mình, cho nên theo thế giới trước Tễ Nguyệt chết, tình cảm của hắn cũng đổ ra ngoài.
Phía trước có mấy đạo khí tức bất đồng, "Ma tôn đại giá quang lâm, chúng ta không chờ được liền từ xa nghênh đón."
Người nói chuyện có một đầu tóc đỏ, hai người đồng bọn giấu trong áo choàng màu đen, lộ ra khuôn mặt xấu xí khô khốc, giống như quái vật.

Cũng đúng, bọn họ vốn là ma.
Ma giới vốn lấy cường giả vi tôn, lại nghe nói Ma Tôn Lâm Uyên bị thương ma lực giảm mạnh, nghe được tin tức này ma đầu lớn nhỏ đều có chút rục rịch, muốn thừa dịp Ma Tôn suy yếu đánh bại Ma Tôn, chính mình lên ngôi, trở thành người đứng đầu Ma giới.

Vừa e ngại uy danh ngày xưa của Ma Tôn Lâm Uyên, lại vừa sợ bị người khác giành trước đánh bại Ma Tôn, chính mình bỏ lỡ cơ hội.

Cho nên tam ma này lập lời thề, hợp lực loại trừ Ma Tôn, sau đó phân chia chiến lợi phẩm.
Ma Tôn tung hoành Ma giới nhiều năm, bảo vật công pháp cùng linh đan diệu dược trong tay nhiều vô số kể, tùy tiện xuất ra một kiện đều làm cho người ta thập phần thèm muốn cùng mơ ước, đánh chủ ý nhiều vô số kể.
Lâm Uyên hoạt động ngón tay một chút, tam ma đối diện liếc nhau một cái, liền phối hợp công kích.


Lâm Uyên đối với ma lực thân thể khống chế không thuần thục, lúc đối chiến đỡ trái hở phải, cơ hồ rơi vào thế hạ phong.

Điều này càng chứng minh Ma Tôn bị thương chưa lành.

Tam ma trong lúc đánh nhau càng phi thường kích động, hưng phấn cùng tham lam trong mắt cơ hồ muốn tràn ra, tựa hồ đã tưởng tượng ra quan cảnh mình trở thành Ma Tôn.
Lâm Uyên trên mặt lộ ra nụ cười không chút để ý, hắn chỉ là tùy ý động vài chiêu, rất nhanh đã quen thuộc với những chiêu thức này, có thể tùy thời làm cho tam ma trước mắt thần hồn tịch diệt, bất quá Lâm Uyên lại không có động tác, lấy đối phương để luyện tập.
Bởi vì lúc trước Lâm Uyên rơi vào thế yếu, vốn tưởng rằng sẽ rất nhanh có thể đánh bại Lâm Uyên, nhưng sau khi giằng co không ngừng, càng ngày càng bị Lâm Uyên áp chế, mồ hôi lạnh trên người từng tầng từng tầng toát ra, trong lòng không nhịn được muốn lui về phía sau, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể lui ra khỏi phạm vi đánh nhau với Lâm Uyên.

Ngay cả chiêu tiếp theo của mình nên ra như thế nào cũng tựa hồ là do Lâm Uyên quyết định.
"Tôn thượng, là chúng ta không biết tốt xấu, mạo phạm tôn thượng, kính xin tôn thượng tha cho chúng ta một lần."
Trong đó một người cố sức ngăn cản công kích Lâm Uyên đánh tới, lẳng lội quỳ trên mặt đất.

Lâm Uyên nhíu mày, cũng không còn tâm tình đùa giỡn, lấy chỉ làm kiếm, kiếm ý lăng liệt, lấy thế không thể ngăn cản xẹt qua tam ma, ngay cả thần hồn cũng chưa kịp chạy trốn, liền theo thân thể cùng nhau biến mất.

Thân thể bị tiêu diệt biến thành những điểm sáng, dần dần tiêu tán trong không khí, không có dính vào trên người Lâm Uyên mảy may.
Lâm Uyên hài lòng nhíu mày, như vậy mới đúng, biến mất sạch sẽ, nào giống thế giới thứ hai, sau khi chém chết còn có thể phun máu, đáng ghét nhất chính là còn văng lên người hắn, quả thực không thể tha thứ.

Chém cũng không tận hứng.

Cái loại biến thành điểm sáng phiêu tán này rất là đẹp mắt, làm cho không gian hỗn độn màu đen chung quanh tăng thêm một chút màu sắc cùng phong tình, mỹ lệ không gì sánh được.

Đã lâu chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, Lâm Uyên có chút chưa thỏa mãn, giương mắt liếc nhìn bốn phía.
Bên cạnh có kẻ vây xem nghĩ muốn nhặt của hời, nhìn thấy cảnh này đều vội vàng bỏ chạy.
Cho dù không cùng Tễ Nguyệt có tình cảm ràng buộc, nhưng Lâm Uyên vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt thế giới, chỉ có thấy nhân vật trọng yếu trong cốt truyện, hắn mới có thể biết được cốt truyện, cho nên vẫn phải đi tộc khổng tước, gặp người thừa kế Yêu tộc, Khổng Từ.
Trận chiến này của Lâm Uyên rất nhanh liền truyền ra ngoài, có người tồn tại tâm lý may mắn, không tin tà muốn đi lên thử một lần, bị Lâm Uyên đùa giỡn vài cái, liền biến thành điểm sáng.
Dưới điểm sáng phiêu tán đầy trời, thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng mặc huyền y chậm rãi đi ra, dưới chân giống như đang nở từng mảnh hoa bỉ ngạn.
Lâm Uyên đi tới kết giới Khổng Tước nhất tộc, nơi này không phải cửa chính, chính là phía sau núi, ít người qua lại, cỏ dại mọc um tùm.

Lâm Uyên muốn bắt yêu tộc hỏi đường cũng không tìm được.
Bỗng nhiên trong bụi cỏ truyền đến thanh âm vụn vặt, một con gà toàn thân màu đen đang mổ đồ vật trong bụi cỏ trên mặt đất ăn, sau khi phát hiện ra Lâm Uyên liền kinh hoảng chui vào phía sau tảng đá, giấu đầu, mông dẩu lên lộ ra bên ngoài, nhìn kỹ còn thấy đang run rẩy.
"......"
Lâm Uyên thở dài, Tễ Nguyệt, vẫn là gặp được y.
Tuy rằng lúc trước tính toán không gặp Tễ Nguyệt tuân thủ bổn phận, không phát triển tình cảm, nhưng khi nhìn thấy Tễ Nguyệt gầy trơ xương mổ hạt cỏ cùng hòn đá nhỏ ăn, Lâm Uyên vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Sao mỗi lần nhìn thấy Tễ Nguyệt đều là tiểu đáng thương? So với gặp được bộ dáng Tễ Nguyệt trước khi chưa trưởng thành thành đại ma vương, Lâm Uyên càng muốn nhìn thấy bộ dáng Tễ Nguyệt kiêu ngạo, vô pháp vô thiên, tại họa của thương sinh.

Như vậy hắn cũng không đến mức nghẹn lòng như vậy.
"Đi ra."
Tiểu gà đen run rẩy một cái, lông đuôi đều bị dọa rớt một cây.

Rụt rè chui ra, tiểu hắc mắt thấy Lâm Uyên, chưa đi được một bước đã mềm nhũn, lăn lộn đụng vào giày Lâm Uyên, tiểu gà đen ngất xỉu đầu ngã trên mặt đất, sau khi tỉnh táo theo bản năng lấy cánh che đầu, ngồi xổm trên mặt đất.

Lông chim của tiểu gà đen ảm đạm lại lộn xộn, phía trên còn có vết thương nhỏ, có gốc lông chim còn đang chảy máu.
Lâm Uyên ngồi xổm xuống lấy tay sờ sờ, nhẹ nhàng phất qua những vết thương kia.

Lâm Uyên hoài nghi tiểu gà đen run rẩy như vậy có phải là muốn đem da gà trên người y run rớt hay không.

Tay trái lật một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện hai viên linh đan, đặt ở trước mặt tiểu gà đen.
Tiểu gà đen dời cánh đi một chút, ngửa đầu nhìn Lâm Uyên, đôi mắt đen to bằng hạt đậu xanh hiện lên một tia nghi hoặc, vươn đầu thử thăm dò vài lần, thấy Lâm Uyên không có thu tay về, liền vội vàng mở miệng ăn, suýt nữa bị kẹt, may mà linh đan vào miệng liền tan.
Lấp đầy bụng còn chưa kịp cao hứng, đã bị người đàn ông xinh đẹp này ôm đi.

Tiểu gà đen thò đầu ra, nhìn xuống hoảng sợ, bọn họ hiện tại bay rất cao, cũng rất nhanh, tựa như một đạo sao băng, nhưng y lại không cảm nhận được gió, chung quanh cảm giác có một tầng kết giới đang che chở bọn họ.

Móng vuốt của tiểu gà đen nắm chặt ống tay áo nam nhân xinh đẹp, e sợ rớt xuống.
Lâm Uyên trở lại ma cung của hắn, hắn có một mảnh ma khí ngưng tụ mà thành bồn tắm, chỉ cần uống vài giọt là có thể tẩy kinh phạt tủy, khôi phục ma lực, càng có thể khôi phục các loại vết thương trên người, là linh vật thiên nhiên hiếm có.

Mà hắn lại trực tiếp đem ma mạch chuyển đến cung điện của mình, ma dịch ngưng tụ càng là xa xỉ lấy ra tắm rửa, không thể không nói phí phạm của trời.
Lâm Uyên ném con gà đen đang ôm trong ngực vào bồn tắm, con gà đen nhỏ vỗ cánh kêu thảm thiết.

Cho dù sợ tắm rửa cũng không đến mức gọi như vậy chứ?
Tiểu gà đen vỗ cánh trong bồn tắm, trong lòng cực kỳ hối hận, quả nhiên không thể ăn lung tung, lần này hay rồi, sẽ bị hầm canh, còn ngay cả lông cũng không nhổ!
Nam nhân có đẹp đến đâu cũng không thể tin, hiện tại còn không phải là muốn ăn y sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận