Cửu Vương Gia Yêu Triền Vạn Quán

Lúc nửa đêm, một đội hắc y nhân lặng yên tiến vào Cửu Vương phủ, nơi nơi tìm kiếm một phen, mới phát hiện người đi nhà trống, ngay cả con chuột cũng tìm không ra.

“Thủ lĩnh?” Một hắc y nhân hỏi người cầm đầu.

“Chắc hẳn là ban ngày thừa dịp gia phó đều rời đi mà lẫn ra.” Tên cầm đầu nhíu mày, “Hiện tại chỉ chờ tin tức bên kia của Cửu vương thế tử.”

“Vậy bây giờ ──”

“Trước rút lui, nghĩ biện pháp nhanh đến chỗ Cửu vương,” Tên cầm đầu nói, “Sợ là trước hừng đông sẽ có biến.”

Tiền Vinh kỳ thật cũng không đi xa. Cửu Vương phủ ám đạo nhiều như vậy, tùy tiện một cái đều có thể tùy ý ra vào. Chờ sau khi hắc y nhân đều rút lui, Tiền Vinh mới theo cửa ám đạo ── cách đại môn Cửu Vương phủ không xa ── đi vào Vương phủ, cầm một cái lồng phủ vải đen.

Khi trời gần sáng, Tiền Vinh đã chợp mắt được một chút mới giở miếng vải đen trên lồng sắt kia ra, thả hơn mười con hồ điệp bình thường Trang Cửu nuôi nấng. Mỗi con hồ điệp đều truy tìm hương khí mà mình thích, tản ra xong, dần ẩn vào màn đêm đen trước lúc sáng.

Chốc lát sau, lại một đội hắc y nhân đi vào Vương phủ.

“Chủ tử.” Triệu Tiểu Cường hành lễ với Tiền Vinh.

Tiền Vinh cũng đã thay  y phục dạ hành, nhìn ba mươi người trước mặt, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Mọi người phía sau cũng không hỏi, chỉ đi theo sau y.

Hiện tại đúng là thời gian lâm triều. Mấy ngục tốt được cấp trên dặn dò phải hảo hảo trông coi suốt một đêm, ngáp mấy cái, rốt cuộc trời sắp sáng rồi.

Lao đầu(1) đang chỉnh lý thay ca với người khác, lại nghe được phía sau một tiếng kiếm khí phá không mà đến, vội vàng tránh ra, nhìn lại, hơn mười hắc y nhân đang đại khai sát giới.

Lao đầu cuống quít nhặt đao bên cạnh lên, lại không kịp chém xuống ── trước khi chết tốt xấu cũng nghe được bên ngoài chiêng báo rung trời, mới có thể nhắm mắt.

Thủ lĩnh hắc y nhân cùng đồng bọn bên cạnh liếc nhau, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng, khoảng chừng mười người liền tách ra, vừa cùng ngục tốt còn lại đánh nhau, vừa tìm kiếm trong các lao phòng.

Trang Cửu nghe được dị động, biết là có người đến. Nghe động tĩnh, sợ không phải là người của mình...... Lông mày nhíu chặt, nghĩ phải thế nào mới có thể bảo vệ Thập Tam an toàn. Vừa lúc một tên hắc y nhân xông vào, lập tức nhanh chóng tiến lên cầm đao bổ tới. Trang Cửu nghiêng người tránh, trở tay liền cầm lấy một thanh gỗ sớm đã vót nhọn đâm vào mắt người nọ, thừa dịp người nọ đau đớn khó nhịn đoạt lấy đao, một đao chém xuống.

Máu ấm dính vào trên người, tuy là khẩn cấp vô cùng, Trang Cửu vẫn hơi chút sửng sốt  ── cuối cùng, vẫn là tự tay dính máu......


Nghe được phía sau lại có động tĩnh, thở dài, Trang Cửu xoay người, lại bỗng dưng nhìn thấy một đôi mắt sâu không thấy đáy.

Bên ngoài vẫn đánh nhau, lại bất đồng với tình cảnh vừa rồi. Mấy ngục tốt lại thấy một đội hắc y nhân buộc khăn đỏ trên cánh tay xông vào, mục tiêu lại là nhóm người trước đó kia, xuống tay lưu loát hoàn toàn không để người sống, đối với ngục tốt lại dùng sống đao chém xuống, chỉ làm họ hôn mê.

Trang Cửu nhìn người nọ, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi quả nhiên vẫn là đến đây......”

Người nọ không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Trang Cửu muốn lấy lòng, cười hì hì: “Đa tạ nương tử lần nữa cứu giúp......”

“Đánh bất tỉnh lôi đi.” Người nọ thanh âm lạnh lùng trong trẻo nói.

Triệu Tiểu Cường ngựa quen đường cũ đi đến phía sau Trang Cửu, thuần thục đưa cán đao bổ xuống sau cổ y, sạch sẽ lưu loát.

Bên kia Trang Thập Tam đã được tìm thấy nhìn đến tình cảnh này, nhất thời không hiểu gì cả, lại thấy Tiền thúc bắn một ánh mắt lạnh lẽo qua, lập tức nhu thuận nói: “Con tự làm......”

Tiếp theo liền nhắm chặt hai mắt, trực tiếp té xỉu.

...... Tiền Vinh giật giật khóe miệng, mở miệng phân phó: “Chiếu cố tốt bọn họ.”

“Vâng.”

Lúc đi ra ngoài, hiện trường đã được thanh lý gần xong, Tiền Vinh làm cái thủ thế, mọi người liền nhanh chóng tập hợp lại.

“Rút.”

Tiền Vinh hạ lệnh, nhóm người liền giống như khi đến, phút chốc ra khỏi Đại Lý tự, biến mất không dấu vết.

Giống như đã do thám trước tình hình, hướng này nhóm người mới vừa rút, hướng kia rất nhiều quan binh liền tràn tới. Thủ lĩnh chính là người bên cạnh Thất vương, nhìn nhìn tình hình, chỉ có Cửu vương cùng Thập Tam Hoàng tử bị cướp đi, liền nhíu nhíu mày: “Hạ lệnh xuống, Hoàng thành giới nghiêm.”

“Vâng.”

Trang Cửu chậm rãi mở mắt, nếu nói là bị hương thơm nồng đậm xông tỉnh thì đúng hơn.


Chờ xác định tầm nhìn, chung quanh là màn lụa hồng sa, bài trí vô cùng ái muội. Chỉ có thân ảnh y phục màu xanh ở trước bàn kia mới làm cho hết thảy nơi đây thoạt nhìn không phải cảnh trong mơ.

“Tiểu Tiền......” Trang Cửu mở miệng gọi, định xốc chăn ngồi dậy, vết thương trên người đều đã được thượng dược xử lý thỏa đáng.

Tiền Vinh nghe được tiếng gọi, quay đầu, nhướng mày nhìn hắn.

Trang Cửu tự biết đuối lý, chột dạ quay đầu: “Khụ, nơi này không tồi...... Sao có chút quen......”

“Vạn Hoa lâu.” Tiền Vinh đáp.

Trang Cửu trợn tròn mắt.

“Ngân Tùng bảo tiền thân kêu Lôi bảo, bảo chủ hai đời trước cùng thủ lĩnh tình báo khi đó tư giao rất thân. Mạng lưới tình báo của người kia chủ yếu tản ra ở mấy nơi hạ cửu lưu(2) như sòng bạc thanh lâu.” Tiền Vinh đơn giản giải thích.

“À......” Trang Cửu như đang thụ giáo, còn suy một ra ba, “Từng nghe nói khi đó có một vị Tiêu công tử......”

Tiền Vinh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Trang Cửu lúc này mới sờ sờ đầu: “Nương tử, ta biết sai rồi......”

“A?” Tiền Vinh nhướng mày, “Thứ ta ngu dốt, không biết ngươi sai ở chỗ nào?”

“Không nên giấu ngươi cùng Thất vương diễn một màn này...... Nhưng là ta thực sự không muốn ngươi gặp nguy hiểm, sự tình lần này quá mức trọng đại, không xử lý tốt một chút liền sẽ......”

“Mất mạng?” Tiền Vinh hỏi.

“...... Nếu ngươi trở về Ngân Tùng bảo, sau khi xong việc ta chắc chắn đi tìm ngươi......” Trang Cửu lầm bầm.

“Nhưng ta chờ không được,” Tiền Vinh khóe miệng châm chọc, “Ngươi nói cùng nhau đi tiếp, chính là chỉ, ta ở một nơi nào đó ngươi cho là an toàn, chờ ngươi không biết khi nào sẽ đến tìm ta sao?”

“Ta sai rồi.” Trang Cửu vô cùng chân thành xin lỗi, xuống giường, đi mỗi một bước đều sẽ đụng tới miệng vết thương ── mấy ngục tốt kia cũng không có diễn trò với hắn.


Tiền Vinh không nói lời nào.

Trang Cửu cuối cùng đi đến bên người y: “Cho nên ngươi mới định chủ ý muốn tới cứu ta, lại kéo dài thời gian cho ta ăn đủ đau khổ?”

Tiền Vinh liếc hắn một cái: “Không cho ngươi diễn đủ, sao có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ của ngươi cùng Thất vương.”

Trang Cửu bất đắc dĩ, muốn đưa tay ôm lấy Tiền Vinh, lại bị quát bảo ngừng lại: “Ngươi về giường nằm xuống cho ta.”

Trang Cửu bĩu môi, lần này hình như thật sự muốn khóc lên. Tiền Vinh giận hắn, rồi lại không thể thật sự làm gì hắn, chỉ phải tự mình đứng dậy, bắt lấy vai hắn, đưa tới bên giường.

“Ta chính là hận ngươi như vậy, tự mình che giấu sự tình sâu như thế.” Tiền Vinh oán hận nói, “Nếu không phải ta nhớ tới đi tìm Thất vương, làm sao biết được khổ nhục kế ngươi làm, chính là muốn hoàn toàn thoát khỏi thân phận Vương gia......”

Trang Cửu cười khổ: “Ngươi xem, ngươi băng tuyết thông minh đều đoán được cả rồi...... Cuối cùng ngươi cũng cùng Thất vương liên hợp?”

“Bằng không ngươi cho là ngươi có thể thoải mái đi ra như thế?” Tiền Vinh hỏi lại.

Trang Cửu không trả lời y, lại đột nhiên hỏi: “Ta hiện tại không phải thân phận kia, ngươi còn nguyện ý theo ta không?”

Tiền Vinh tức quá mà cười: “Cảm tình ta coi trọng ngươi chỉ là bởi cái thân phận đồ bỏ này của ngươi à?!”

Trang Cửu vội vàng ôm lấy y: “Ngươi xem ngươi xem, cho nên ta mới yên tâm không nói cho ngươi, ta biết ngươi sẽ không ghét bỏ ta......”

“Ngươi buông tay cho ta, buông ra, buông......”

“Không buông không buông,” Trang Cửu đoán được y không dám dùng sức quá mạnh, chơi xấu ôm càng thêm chặt, “Đã nói rồi, cả đời này đều không buông......”

Ngoài cửa hai tiểu nhi nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình đến quên trời quên đất liếc nhìn nhau, nhún nhún vai, vẫn là nên tránh đi thôi.

“Ngươi không có việc gì thật tốt quá.” Trang Thập Tam nói.

Trang Khủng nhìn hắn: “Vừa xảy ra chuyện người của Ngân Tùng bảo liền đến tìm ta...... Ngươi còn nói nữa, nhìn ngươi kìa, đều ăn khổ rồi......”

Thấy Trang Khủng vẻ mặt khổ sở, Trang Di vội vàng an ủi: “Không sao không sao, đều là chút thương ngoài da. Vì thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết......”

Trang Khủng vẫn rất khó chịu: “Để cho phụ...... phụ thân một mình làm việc này là được mà, ngươi đi theo làm gì......”

Trang Di nghe hắn nói lời “đại nghịch bất đạo”, nửa vui mừng nửa than thầm, lại vẫn giải thích: “Ta vốn cũng không nghĩ tới, khi đó trông thấy Thập Thất một mình ngồi ở chỗ kia ngắm trăng lại cảm thấy hắn có chút cô đơn...... liền đến cùng hắn nói mấy câu, ai ngờ hắn cho ta biết chuyện hắn phải đi ra ngoài, liền vô tình lộ ra  mấy ý tưởng của Cửu thúc, một cái trong đó chính là nhất tiễn song điêu, không chỉ để cho Thập Thất ra ngoài...... Khi đó ta cũng ngĩ thông, biết mình muốn lựa chọn cái gì ──”


Nói tới đây, Trang Di nhìn Trang Khủng, mỉm cười: “Cho nên ta nghĩ nếu đã nghĩ xong, vậy dứt khoát làm tới luôn ── cứ như vậy sự tình xem ra càng thêm giống thật mà......”

“......” Trang Khủng nhìn hắn, đột nhiên vô cùng nghiêm túc khuyên răn, “Vậy ngươi trong khoảng thời gian này nhất định phải chú ý, ngàn vạn lần chớ chọc đến nghĩa phụ......”

Trang Di giật giật khóe miệng: “Ta sẽ chú ý.”

Trang Khủng mới cười cười. Trang Di nhìn hắn.

“Ta là cười, một đời mà phụ thân nói, lúc này mới bắt đầu.”

Nửa tháng sau, Thất vương bẩm báo với Hoàng đế, lục soát khắp Hoàng thành, vẫn không thấy Cửu vương cùng Thập Tam Hoàng tử mất tích.

Hoàng Thượng giận dữ, hạ lệnh nhất định phải triệt để điều tra. Thất vương chần chờ một chút, nói Cửu vương đã từng không mang theo thị vệ cùng người nhà nam hạ Giang Nam, nói không chừng là ở bên kia đã có an bài. Hoàng Thượng liền hạ lệnh, mở rộng phạm vi điều tra đến vùng Giang Nam, nhất định sống phải thấy người chết phải thấy xác. Mặt khác, hắc y nhân cướp ngục hiện có kẻ chết kẻ bị thương, qua kiểm chứng lại có quan hệ thiên ti vạn lũ với Tam vương, Hoàng đế tuy ngoài mặt không nói, nhưng tình cảnh gần đây của Tam vương cũng không được tự do như trước.

Lại một tháng sau, Giang Nam Bố gia mở rộng sinh ý, vừa ở Hoàng thành mở thêm mười cửa hàng. Hiệu vải không lớn không nhỏ kia ở thành nam, có một chưởng quầy không màng công việc, họ Vinh, nhân xưng Vinh cửu gia. Vinh cửu gia có một tùy tùng, danh gọi Liễu Ức Tiền. Có khi sẽ nghe hắn nói với người ta, đừng thấy ta hiện tại gọi là nhất tiền(3), trước kia ta chính là cửu tiền đó! Mỗi khi như vậy sẽ bị Vinh cửu gia nhéo lỗ tai, la mắng, bảo ngươi lại phát điên rồi!

______________________________________________________________________________

(1) Lao đầu: cách gọi cũ của ngục tốt canh giữ tù phạm.

(2) Hạ cửu lưu: Trung Quốc cổ đại phân chia thân phận người khác theo chín ngành nghề, phức tạp hơn lại phân chia ra thượng, trung, hạ. Hạ cửu lưu gồm chín ngành nghề được cho là thấp kém, bao gồm: vu sư, ca kỹ, thầy cúng, phu canh, thợ cắt tóc, người thổi kèn, con hát, ăn mày, người làm đồ chơi bằng đường.

(3) Chữ Ức và chữ nhất phát âm gần giống nhau, anh Cửu đang chơi chữ, đọc Ức Tiền thành nhất tiền.

HOÀN

Lời tác giả:

Toàn văn hoàn rồi....

Kết cục thống khổ chết ta...

Âm mưu quỷ kế cái gì gì... Ta đây tiểu bạch sẽ không viết.... Che mặt...

Tuy là kết thúc rồi, nhưng đối với cuộc sống cùng cố sự của bọn họ, tạm thời dùng lời của Tiểu Khủng nói đi: “Cả đời, lúc này mới bắt đầu.”

Ngoao.... Trước hết cứ vậy đi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận