Cyber Anh Hùng Truyện


Vào ngày đại lão gia đến thu thuế gen, cả trấn trạm thu hồi đều cố gắng tiến hành sự chuẩn bị long trọng nhất có thể.

Trấn trưởng treo các tấm biểu ngữ bằng nhựa lên, những món đồ trang trí đầy màu sắc này có thể được cất trữ trong suốt hàng trăm năm mà không bị hư hỏng hay mất màu.

Chúng được coi là một trong số ít ỏi những “vật để giải trí” còn lại trên thế giới.

Tất cả người dân thị trấn đều tạm thời gác lại công việc và tập trung tại quảng trường phía tây thị trấn.

Tất cả các phương tiện máy móc cỡ lớn xếp chung vào một hàng.

Xếp phía trước họ là các công nhân cao cấp có trình độ cải tạo hoá cao.

Xa hơn một chút về phía trước là các cư dân bình thường.

Có một số công nhân cao cấp đã quỳ gối từ lâu, cơ thể bằng sắt thép giúp họ không cảm thấy đau đớn hay khó chịu khi phải quỳ liên tục.

Bởi vì không biết chính xác lúc nào thì “đại lão gia” sẽ tới nên họ đã quỳ ở đó từ rất lâu.

Chàng trai bế Yuki đứng giữa đám đông.

Hắn nhìn thấy toàn bộ những người ở hàng đầu tiên, bao gồm cả trấn trưởng, đều đang bế một đứa trẻ.

Mức độ cải tạo của đám trẻ đó hầu hết đều khá thấp.

Trong đó, phần được cải tạo nhiều nhất là cổ họng nối với một ống dẫn chất dinh dưỡng.

Thứ này giúp giải phóng sức lao động của cả cha lẫn mẹ và cho phép một gia đình làm việc và kiếm tiền được nhiều hơn.

Chàng trai cảm thấy hơi khó chịu.

Vào hai tháng trước, hắn được cho biết những đứa trẻ đó chính là “thuế”.

Để làm phong phú thêm sự đa dạng của “kho gen người”, lãnh chúa sẽ định kỳ lấy đi trẻ em dựa trên cái gọi là thuế.

Nếu một khu dân cư không còn có thể cung cấp những đứa trẻ sơ sinh chất lượng tốt, lãnh chúa sẽ coi là khu dân cư ấy không còn giá trị sử dụng nữa và cũng không cần tiếp tục cung cấp sự bảo hộ cho nơi ấy.

Điều này cũng đã được quy định trong nguyên tắc “Dyson”.

Lãnh chúa không thể áp đặt thêm bất cứ hình phạt nào khác cho hành vi “không nộp thuế”, mặc cho có là hình phạt nào đi nữa cũng không được.

Tuy nhiên, nếu không có sự che chở của lãnh chúa thì những khu dân cư đó sẽ phải chịu sự tàn phá tuỳ ý của những tên bạo đồ không phục giáo hoá, không nhận văn minh mang danh “hiệp khách”.

Chàng trai vẫn thấy khó chấp nhận thực tế rằng con người bị coi như một loại thuế, dẫu vậy, dù có muốn thì hiện giờ hắn cũng chẳng thể làm được gì.

Nghi thể của hắn chỉ được tạo thành từ phế liệu, vô cùng yếu đuối, chưa nói những cỗ máy cỡ lớn, chỉ cần những công nhân có mức độ cải tạo hoá cao là đủ để nghiền ép hắn.

Hắn không thể mang rắc rối đến cho trấn này.


“Chúng ta phải đợi bao lâu…” Yuki nhắm mắt lại.

Nền đất xám xịt phản chiếu ánh nắng mặt trời, điều này là một thử thách không nhỏ đối với đôi mắt tự nhiên chưa được cường hoá của cậu, mà làn da của Yuki cũng không thể chịu được sự tiếp xúc với ánh nắng kéo dài như vậy.

Đúng lúc này, cả đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Tới rồi!”

Âm thanh như sấm rền truyền đến từ phía xa, ba chiếc tàu phi hành địa hiệu nhanh chóng tiếp cận.

Tàu phi hành địa hiệu là một phương tiện di chuyển sử dụng hiệu ứng mặt đất để hỗ trợ cho việc di chuyển.

Tàu phi hành địa hiệu được trang bị cánh cố định và có thể bay gần sát trên mặt đất [hoặc mặt nước].

Mặt dưới của cánh rất gần mặt đất, tạo thành một khối chắn khí lưu để cung cấp lực nâng và giữ phi hành bay sát mặt đất.

*Chú thích: Hiệu ứng mặt đất là hiện tượng trong đó lực nâng của cánh máy bay tăng lên khi máy bay bay gần mặt đất do sự tương tác giữa luồng không khí từ cánh máy bay và bề mặt đất, tạo ra một áp suất khí cao hơn ở phía dưới cánh so với phía trên.

(Tra gg để biết thêm thông tin chi tiết)

Ba chiếc tàu phi hành di chuyển theo đội hình hình tam giác.

Chiếc dẫn đầu được bao phủ bởi một màu trắng, cùng với những đường hoa văn màu vàng, vô cùng hoa lệ và mang hơi hướng thẩm mỹ cổ điển.

Hai chiếc ở phía sau có màu đen tuyền.

Ba chiếc tàu phi hành ngừng di chuyển khi chạm tới rìa quảng trường.

Các máy phun khởi động, bắn ra một luồng không khí và tạo ra một lớp bụi bay cao vài mét.

Tất cả những cỗ máy cỡ lớn đồng loạt bấm còi.

Âm thanh lớn đến mức khiến hộp sọ của chàng trai phải rung chuyển.

Đám trẻ gào khóc không ngừng, lớp màng nhĩ mỏng manh của chúng đơn giản là không thể chịu nổi sự kích thích này.

Chỉ sợ từ sau hôm nay, đôi tai của chúng sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng.

Nhưng không ai quan tâm đến việc đó cả.

Bộ phận thính giác nhân tạo trong thời đại này chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Ngoài ra, xét về hiệu năng, các bộ phận tự nhiên khó lòng mà sánh được với các cơ quan nhân tạo được cường hoá.

Người bình thường hầu như đều sẽ cố gắng để thay thế các cơ quan tự nhiên của mình.

Chẳng ai quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.


Đợi cho bụi đất dần lắng xuống, các cỗ máy cỡ lớn mới dần ngừng thổi còi.

Sau đó, cánh cửa của ba chiếc tàu phi hành địa hiệu từ từ mở ra.

Có mười lăm người lính cyborg bước xuống từ hai chiếc tàu phi hành màu đen.

Mức độ cải tạo của chúng là tương đối triệt để, phần đầu về cơ bản chính là một chiếc máy ảnh hình vuông, các chi thon gọn, mang đậm tính thẩm mỹ tinh gọn theo phong cách công nghiệp.

Nhưng ở trên chiếc tàu phi hành dẫn đầu, một người bước xuống….

Một người trông rất giống con người tự nhiên.

Nói như này thì có hơi thô lỗ, nhưng thật sự thì chẳng ai thích dáng vẻ tự nhiên của con người cả.

Quá trình tiến hoá tự nhiên đã giữ lại quá nhiều đặc điểm vô lý, gần như chẳng có chút vẻ đẹp nào.

Thế nhưng, vẻ ngoài của anh ta theo đúng nghĩa đen là chẳng khác gì một con người tự nhiên.

Anh ta mặc một bộ quân phục màu vàng xanh với cổ đứng cao, chân đi bốt quân đội cao, tay dắt theo một con chó.

Nếu bên dưới bộ quân phục đó của anh ta vẫn là một cơ thể sắt thép thì cái mặt mũi kia có lẽ có thể coi là “gu thẩm mỹ cá nhân”.

Trấn trưởng lao vọt tới chỗ của vị đại lão gia đó ngay khi anh ta vừa mới bước xuống, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, nụ cười rạng rỡ trên mặt ông dần dần cứng lại.

Chỉ nửa giây sau, khuôn mặt trấn trưởng liền lập tức chuyển sang nụ cười nịnh nọt.

“Kính chào đại lão gia, lần đầu gặp mặt, xin hỏi ngài là…”

“Tên ta là Apennine.” Người sĩ quan mỉm cười, tiến về phía trước hai bước nhưng rồi lại đột nhiên cau mày.

Ở phía sau, một người máy ăn mặc như thư ký quát lớn: “Sao các ngươi lại dám vô lễ đến như vậy? Lại dám đứng nghênh đón Apennine đại nhân sao?”

Trấn trưởng vội vàng quỳ rạp xuống, sau lưng ông, các cư dân của trấn trạm thu hồi cũng vội vàng quỳ theo.

Chàng trai ban đầu không có phản ứng gì, nhưng may mắn là Yuki đã kéo hắn xuống nên hắn cũng không quá bị chú ý.

- Trong thời đại này, những thứ liên quan tới xã hội và nhân tính đã thụt lùi về tới mức độ trước cả thời hiện đại rồi sao…

Chàng trai lại cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng tiếp theo đó là một loại cảm xúc mang tên “sợ hãi”.

Ta rốt cuộc là ai? Ta đã ngủ say bao lâu rồi? Trong khoảng thời gian ta ngủ say, rốt cuộc thứ gì đã xảy ra?

Tại sao…


Khi nhìn thấy tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất, Apennine lúc bấy giờ mới nở nụ cười dịu dàng: “Đừng lo lắng, ta sẽ không trách mọi người đâu.

Đây là lỗi của người tiền nhiệm của ta, Bernini các hạ.

Bởi vì hắn đã quá buông lỏng với các ngươi và không làm tròn chức trách của một quan thuế vụ nên mới dẫn đến chuyện như này”.

“Hai tháng trước, một nhóm hiệp khách đã đột nhập vào biệt phủ của Bernini và phá huỷ hoàn toàn não sinh vật của hắn.

Thân là con trai út của lãnh chúa đại nhân, từ giờ trở đi ta sẽ tiếp quản công việc trở thành quan thuế vụ của các ngươi.

Rất hi vọng chúng ta có thể phối hợp tốt với nhau.

Ta tin rằng trong thời gian nhiệm kỳ của mình, chúng ta sẽ rất hoà hợp với nhau đấy”.

Trấn trưởng đặt đứa bé sang một bên, cúi đầu nói: “Toàn bộ nghe theo phân phó của đại lão gia”.

“Tốt lắm.” Apennine gật đầu: “Biểu hiện của trấn các ngươi trên số liệu rất tốt, tỷ lệ sinh sản liên tục tăng lên trong suốt mười năm qua.

Điều này thực sự rất đáng khen”.

“Đều là nhờ đại nhân cả.” Trấn trưởng không dám nhận công.

“Không, theo ý kiến của ta, việc này hơn phân nửa là sai lầm của Bernini, đúng chứ?” Apennine cau mày: “Dựa theo số liệu, năm nay các ngươi phải nộp lên mười chín đứa trẻ, nhưng… tỉ lệ tử vong của trấn này có vẻ hơi cao thì phải”.

“Cái này… Nơi đây dù sao cũng là chiến trường cổ từ thời chiến tranh thăng hoa, dưới lòng đất có rất nhiều kim loại nguy hiểm nên là người dân rất dễ mắc bệnh.” Trấn trưởng thấp giọng nói.

“Không, không, không, không.” Apennine đi đến trước mặt trấn trưởng, dùng chân xoa đầu đứa bé đang khóc: “Chất lượng dân cư trấn các ngươi có tốt thật không đấy?”

“Chắc chắn là vô cùng tốt!” Trấn trưởng hét lên: “Ngày nào chúng tôi cũng vận chuyển đồ được thu hồi vào trong thành, điều đó cho thấy công nhân của chúng tôi đều là những chàng trai rất tuyệt vời!”

Tuyệt đối không được không nộp thuế!

Tất cả những gì quan thuế vụ làm đều được quan sát bởi lãnh chúa hoặc một đại nhân vật to lớn hơn.

Họ không phải là người cung cấp sự bảo hộ mà chỉ có trách nhiệm thu thuế.

Một khi đã thu được thuế thì họ chắc chắn không thể giở trò gì khác.

Nhưng quan thuế vụ lại có thể căn cứ vào chất lượng nhân khẩu của nơi bị thu thuế để quyết định sẽ lấy đi bao nhiêu đứa trẻ sơ sinh.

Mặc dù phải đảm bảo tính đa dạng cho kho gen, nhưng vẫn cần ưu tiên thu nhận các cá thể có chất lượng gen tốt.

“Việc này ngươi nói không tính.” Apennine ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vào mặt trấn trưởng vài cái, sau đó đi tới chỗ một tên lính, cầm lấy khẩu súng đã lên nòng và bắn liên tục về phía trấn trưởng.

Vô số viên đạn vọt tới khiến mặt đất bị bao phủ bởi bụi mù, trấn trưởng thét lớn.

Một lúc sau, lớp bụi đất mới dần dần lắng xuống.

Trấn trưởng không có thương tích gì, mà một vòng tròn hoàn hảo có bán kính ba mét vừa mới được vẽ trên mặt đất bằng những viên đạn.

“Vòng tròn kia chính là sân đấu.” Apennine kéo mạnh sợi dây xích trong tay: “Các ngươi chọn một đại diện ra so tài với con chó của ta, các ngươi chỉ cần chống đỡ trong… năm phút đi!”

Gã lấy ra một chiếc máy chiếu cỡ ngón tay cái và ném xuống đất.

Chiếc máy chiếu tự động chiếu một hình ảnh ba chiều lên không trung.


Đó là đồng hồ đếm ngược “05:00:00”.

“Nếu một người thất bại, các ngươi có thể cử người khác ra thay thế.

Có bao nhiêu người lên cũng được, chỉ cần kéo được năm phút là ta sẽ công nhận chất lượng nhân khẩu của cái trấn nhỏ này và đồng ý thu thuế - các ngươi có làm được không?”

Trấn trưởng ngơ ngác nhìn con chó, nó vẫy vẫy đuôi tỏ ra vô hại.

Nhưng trấn trưởng biết rõ, con vật trông giống sinh vật thời đại trước này rất có thể là một tạo vật nhân tạo, rất có khả năng nó là một loại vũ khí gì đó.

Ông thật sự không muốn phải làm việc này.

Nhưng nếu như không thể nộp thuế thì…

Apennine quay đầu, rút ra một cây gậy ngắn từ bên hông: “Chậc, đây là máy kích điện cao năng, ta cho các ngươi mượn món vũ khí này nhé, thấy thế nào?”

Trấn trưởng nghiến răng, quỳ lạy: “Xin cho phép chúng tôi thương lượng một chút”.

“Đi đi.” Apennine mỉm cười phất tay.

Trong lúc trấn trưởng đang bàn luận với mấy lão già khác, thư ký của Apennine đi tới chỗ con chó, ngồi xổm xuống và tháo dây xích cho nó.

Trong quá trình đó, một thiết bị phát tín hiệu hồng ngoại trong lòng bàn tay hắn được lắc lư trước cặp mắt máy ảnh của con chó: [Đừng giết quá nhiều, thiếu gia chỉ là bị lão gia đuổi ra ngoài làm việc nên muốn phát tiết một chút.

Người chết hết cũng không mang lại lợi ích gì cho lão gia.

Kéo đủ 5 phút cho bọn họ nộp thuế là được rồi.]

Con chó khịt mũi.

Vài phút sau, một người công nhân cao bốn mét bước ra một cách do dự.

Mặc dù cơ thể anh ta là loại cỡ lớn chuyên dùng cho việc vận chuyển, mang vác, nhưng đầu anh ta vẫn chỉ có kích thước ngang với một người bình thường, nét mặt tràn đầy sự sợ hãi.

Tuy rằng chênh lệch hình thể giữa hai bên là rất lớn, nhưng trấn trưởng đã nói rõ điểm lợi và hại từ trước.

Anh ta không dám khinh thường, sau khi tiến vào vòng tròn thì liền nén hai nắm đấm vào sâu trong cánh tay, nhắm thẳng vào con chó.

Anh ta không có ý định nhặt món vũ khí kia, bởi vì với bàn tay kiểu đó thì có muốn cũng không cầm được.

“Bắt đầu.” Người thư ký kêu lên một tiếng, báo hiệu cho sự bắt đầu.

Hai nắm đấm của người công nhân lập tức bắn ra dữ dội dưới tác dụng của máy ép thuỷ lực.

Thứ này có tác dụng giúp nghiền sắt thép phế liệu thành một hình dạng dễ vận chuyển.

Nhưng con chó kia lại chỉ nhảy lên và dang rộng tứ chi một cách nhàn nhã.

Nắm đấm thép lướt qua ngay dưới bụng nó.

Nó chạy không tốn chút sức nào trên cánh tay rộng nửa mét của anh ta.

Cùng lúc đó, chàng trai đang đứng xem bỗng buột miệng thốt lên một câu: “Quyền pháp phỏng sinh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận