Quyền pháp phỏng sinh.
Cảnh tượng trước mắt giống như một chiếc kíp nổ, đột ngột dẫn nổ ký ức của chàng trai, khơi dậy những tri thức mà hắn đã lãng quên.
Tại một thời điểm không rõ nào đó trong quá khứ…
Điều duy nhất có thể chắc chắn là động vật rất phổ biến trong thời đại đó.
Có đôi khi, các đặc vụ sẽ sử sụng nghi thể động vật để đột nhập vào khu vực được kẻ địch kiểm soát hoặc tiến vào những nơi người thường không thể tiếp cận để thu thập thông tin tình báo.
Loại nghi thể này tập trung chủ yếu vào sự nguỵ trang và thường không thể mang theo vũ khí.
Nhưng trong một số trường hợp nhất định, những đặc vụ này sẽ bắt buộc phải dựa vào loại nghi thể ấy để thoát khỏi vòng vây của quân địch và đưa tình báo về.
Những khi điều đó xảy ra, thứ duy nhất họ có thể trông cậy vào chính là “quyền pháp phỏng sinh.”
Có tiếng thì thầm phát ra từ máy phát âm của chàng trai, Yuki có chút lo lắng: “Yog, cậu sao vậy… AAA!”
Yuki bỗng hét lên.
Cậu nhìn thấy máu xanh bắn ra.
Chỉ với một chiêu, con chó đã cắt đứt cổ người công nhân.
Động mạch bị rách dẫn đến máu trào ra lênh láng.
Não bộ mất nguồn cung cấp ôxi khiến người công nhân ngã lăn ra đất.
Khi tiếng “bang” vang lên, người thư ký dừng đếm ngược.
Năm giây.
Trận đấu này chẳng khác gì là con chó đang chơi đùa với người công nhân cả.
Nó nhảy lên vai người công nhân, khiến anh ta định dùng tay đánh con chó nhưng lại do dự vì sợ sẽ làm hỏng đôi tay của mình, còn nó thì cứ ung dung đi lại trên cơ thể anh ta, cuối cùng là ngoạm lấy và xé toạc cổ họng người công nhân.
“Sơ cúu cho hắn đi.” Apennine phất tay.
Khi đó, trấn trưởng và một người bác sĩ mới dám chạy tới chỗ anh công nhân.
Họ nhanh chóng băng bó vết thương cho anh ta bằng keo cầm máu và cắm vào một chiếc ống thở.
Ngay sau đó, bác sĩ tiêm cho người công nhân một ống máu nhân tạo màu trắng sữa.
Giả sử vẫn còn tuyến lệ thì có lẽ bây giờ trấn trưởng đã khóc nấc lên luôn rồi.
Tình trạng của người công nhân đó không quá tệ.
Khí quản và mạch máu nhân tạo đều không đáng bao nhiêu tiền cả, cùng lắm thì cải tạo thêm chút nữa là được.
Kết quả xấu nhất có thể xảy ra chính là não sinh vật bị tổn thương.
Nhưng việc não sinh vật gặp chấn thương cũng không phải là điều gì mới lạ đối với một người chuyên làm những công việc nặng nhọc như anh ta.
Nhưng nếu một công nhân chỉ có thể trụ được năm giây…
Vậy thì tất cả mọi người ở đây… có thể còn không trụ nổi được năm phút.
Vậy còn phương tiện cơ giới hạng nặng? Chưa nói đến việc họ có lọt nổi vào cái vòng tròn đó hay không, trấn trưởng nghi ngờ đối phương cũng đã có cách đối phó với trường hợp này.
Nhưng……
Bắt buộc phải trả thuế.
Trấn trưởng nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Tiếp theo, Dursley! Tiến lên!”
“Không… zzz….
được… zzz…”
Máy phát âm rẻ tiền không thể mô phỏng được những cảm xúc phức tạp.
Đầu óc chàng trai trở nên quay cuồng.
Dường như hắn đang muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải diễn đạt từ ngữ như nào.
Không thể thắng được.
Dù con chó kia thoạt nhìn chỉ như một con chó bình thường nhưng chắc chắn trong cơ thể nó có một bộ não con người – nó là một võ giả.
Hắn đã tinh thông quyền pháp phỏng sinh – phỏng thú đạo – một môn võ học đã trải qua thiên chuỳ bách luyện.
Nói theo cách khác… đây chính là một tổ hợp công thủ sử dụng nghi thể đã được phát triển và thử nghiệm vô số lần.
Nghi thể của các công nhân tuy có công suất cao, nhưng suy cho cùng chúng vẫn chỉ là nghi thể công nghiệp.
Những loại nghi thể này hầu hết không yêu cầu độ chính xác hay tốc độ, đến cả việc chuyển hướng nhanh chóng cũng rất khó khăn.
Không có lấy một chút khả năng chiến thắng…
“Cậu đang nói gì vậy hả, Yog?” Yuki tỏ ra rất lo lắng, đây là lần đầu cậu thấy “Yog” tỏ ra như vậy.
Chàng trai cũng không biết mình đang gặp chuyện gì.
Bên cạnh sự sợ hãi, một nỗi đau thương khổng lồ đang dần dâng lên….
Không, là nhấn chìm lấy hắn.
- Không….
Không phải như vậy.
- Thứ đó không phải quyền pháp phỏng sinh….
Nó không phải phỏng thú đạo.
Sau năm giây, người công nhân thứ hai tên gọi Dursley cũng bị con chó xé toạc cổ họng.
Chắc chắn là nó đang cố ý kiểm soát cho mỗi trận đều chỉ kéo dài trong năm giây.
“Chữa trị cho hắn đi.” Apennine phất tay, trên mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Cho dù có mất đi sự sủng ái của cha thì sao chứ, ở cái chốn này hắn vẫn là “đại lão gia” người trên vạn người.
Người công nhân thứ ba bước lên.
Lần này, con chó bắt đầu chơi trò rượt đuổi.
Nó chạy vòng quanh người công nhân trong ba giây, sau đó liền nhảy lên lưng của người công nhân rồi cắn nát đốt sống cổ của người đó.
Trấn trưởng thầm rên rỉ.
Người công nhân đó bị như vậy thì có thể coi như là hoàn toàn vô dụng rồi.
Cột sống kim loại hoá là một thiết bị truyền tín hiệu thần kinh tự nhiên, đồng thời cũng là một trong số ít những cơ quan có thể được giữ lại trong cơ thể con người sau quá trình cải tạo.
Nó rất đắt và cả những thiết bị thay thế nó cũng cần tiêu tốn số tiền không nhỏ.
Tiếp theo là người thứ tư.
Một cơn phẫn nộ nào đó đang đốt cháy lên tinh thần của chàng trai.
- Đây không phải quyền pháp phỏng sinh chân chính….
- Quyền pháp phỏng sinh chân chính là dựa trên những bước di chuyển, chân vừa chạm đất liền biến mất như một cơn gió….
- Tổ hợp chiến lược của quyền pháp phỏng sinh không hề bao gồm “Phản kích” và “Giết chóc”.
Mục đích của các đặc vụ chỉ là đưa tình báo trở về mà thôi.
- Đây là võ công để kẻ yếu chống lại kẻ mạnh.
- Đây là môn võ công sử dụng nghi thể nhỏ yếu để đối kháng với lực lượng khổng lồ vì đại nghĩa!
Không, không không, không không không không không......
Không chỉ có vậy!
Võ công là gì?
Võ công….
Võ công là máu văng năm bước của Tào Mạt, là ngư tàng nhất kiếm của Chuyên Chư, là một nhát đâm của Nhiếp Chính khi cầu vồng trắng vắt ngang mặt trời!
(Máu văng năm bước: thành ngữ TQ, diễn tả thái độ tuyệt vọng và quyết đoán, bắt nguồn từ Liêm Pha, Lạn Tương Như liệt truyện – Sử ký Tư Mã Thiên)
Võ công là sự phản kháng yếu ớt của một cá nhân yếu đuối trước một chính thể tàn bạo.
Võ công chân chính không phải để lăng nhục kẻ yếu!
Khi người công nhân thứ tư ngã xuống, chàng trai đứng dậy.
Chàng trai tiến lên một bước, Yuki thấy vậy liền tóm lấy hắn.
Chút lý trí còn sót lại cũng đang nói với hắn, hắn không nên làm vậy.
Nghi thể của hắn được tạo thành bởi rác rưởi, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào….
Đúng vậy….
- Nhưng tại sao….
“Cốp.”
Một tiếng vang nặng nề.
Bởi vì sự thiếu hụt xúc giác cho nên phải đến khi cơ thể mình ngã xuống mặt đất, chàng trai mới nhận ra có người vừa đẩy mình.
Lực đẩy đó mạnh đến mức Yuki đang giữ lấy chàng trai cũng bị ngã theo.
Mà chàng trai cũng bị lọt ra khỏi đám đông.
Hắn đã đứng lên trước quá xa.
“Yog? Cậu…” Trấn trưởng có hơi kinh ngạc.
Ông ta có thể nhìn ra được “Yog” là bị ai đó đẩy ra.
Mặc dù ông vốn định cho “Yog” quay trở lại, nhưng đồng thời, trấn trưởng cũng cảm thấy hơi do dự.
Về bản chất, “Yog” vốn là một người ngoài, nếu cho cậu ta đi lên, nói không chừng có thể câu thêm được một hai giây…
Bây giờ đã qua hai mươi giây….
“Ồ? Chỗ này cũng có dũng sĩ ư? Hả? Đấy là nghi thể kiểu gì vậy?” Apennine trợn to hai mắt, trên mặt nở nụ cười lớn: “Được lắm! Vậy thì cho ngươi lên đi! Hahaha! Ta thực sự rất… Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy nghi thể kiểu đó đấy! Trông khá là nghệ thuật đấy! Ta rất thích bộ nghi thể đó đấy!”
Chàng trai biết rằng mình vừa mới bị đẩy ra.
Có người muốn giết hắn.
Nhưng một điều khó ai ngờ được đó là vào thời điểm đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, nỗi sợ trong lòng chàng trai đã không còn nữa, ngọn lửa phẫn nộ cháy hừng hực cũng đột nhiên biến mất theo.
Trong ý thức của hắn chỉ còn lại một loại cảm xúc vừa xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc, giống như là ngọn lửa giận đã thiêu cháy sạch sự sợ hãi, cuối cùng để lộ ra những suy nghĩ của hắn từng bị nỗi sợ hãi che phủ.
Phải chiến đấu!
Phải chiến đấu!
Võ công là kỹ thuật được tạo ra để chống lại chủ nghĩa toàn trị.
Hắn đã từng đối mặt với những kẻ địch có chênh lệch còn to lớn hơn vậy gấp nhiều lần như vậy….
Kẻ thù trước mặt hiện tại chẳng là gì cả.
Kẻ thù thực sự của hắn còn đáng sợ hơn thế này nhiều.
Bộ não của hắn như đang bùng cháy.
- Chiến đấu….
- Chiến đấu!
Chàng trai siết chặt nắm đấm.
Đột nhiên, một số tri thức kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn.
Vì lí do nào đó, hắn đã đánh mất toàn bộ kho lưu trữ thông tin và hầu hết ký ức của bản thân trong quá khứ.
Tuy nhiên, não sinh vật của hắn vẫn còn sống….
Nhất định vẫn còn một số ký ức đang bị chôn vùi trong đó!
Thời gian đã chôn vùi ký ức trong tâm trí hắn.
Chỉ có chiến đấu mới có thể đào bới ra những ký ức đó – bây giờ hắn gần như đã có thể chắc chắn rằng bản thân trong quá khứ chính là một bạo đồ.
Hắn chắc chắn đã chiến đấu liên tục trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình.
Chiến đấu là phương tiện để kết nối hiện tại và quá khứ của hắn.
Bởi vì dù có trôi qua bao lâu thì bản chất của “chiến đấu” vẫn không hề thay đổi.
“Tôi hiểu rồi.” Trong lời nói của chàng trai xen lẫn nhiều tiếng nhiễu sóng rè rè.
Đó là những cảm xúc mà chiếc máy phát âm rẻ tiền này không thể diễn tả được.
Hắn bước vào trong vòng tròn và đi về hướng chiếc dùi cui điện.
Khác với những người công nhân cải tạo tập trung theo hướng công nghiệp hoá, nghi thể hiện tại của hắn có kích thước tương đương với con người trước kia, cũng nhờ vậy mà hắn có thể sử dụng món vũ khí kia.
Cách chiếc dùi cui điện còn có ba bước.
Khi này, trên môi Apennine chợt hiện lên một nụ cười: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Con chó lập tức hoá thành một đạo dư ảnh nhào tới vị trí của chàng trai.
Nó chẳng hề có cái gọi là “tôn nghiêm của võ giả”, huống chi, cho dù nó có, thuật toán thiết lập sẵn vẫn sẽ phản ứng và tiến hành công kích ngay trước khi hắn kịp suy nghĩ.
Con chó há miệng rộng chín mươi độ, sẵn sàng xé nát đầu chàng trai.
Một tiếng “rầm” vang lên.
Con chó cắn vào khoảng không trống rỗng.
Miệng nó ngậm chặt lấy phần xương sườn rỗng tếch của chàng trai.
Cơ thể hắn hiện tại về cơ bản có thể coi là dạng “người que”, chỉ có mỗi một cột thép đóng vai trò như “xương sống”.
Nếu con chó đã tính toán với tiêu chuẩn của người bình thường thì việc xảy ra sai sót là điều tất yếu.
Chàng trai xoay người, cố gắng giữ bình ắc quy trên thân tránh xa khỏi con chó.
Giây tiếp theo, con chó lộn nhào trên không như một cối xay gió, hai chân sau đạp mạnh về phía chiếc bình ắc quy.
Con chó dùng hết sức có thể, đến mức mà dù phần đầu đôi chân chỉ chạm nhẹ vào bình ắc quy cũng đủ khiến nó rung lắc dữ dội.
Chàng trai biết hắn vừa mới đặt một chân lên ranh giới sinh tử.
Nếu chiếc bình ắc quy bị rơi ra, năng lượng điện còn lại của hắn sẽ không đủ để điều khiển các thiết bị thuỷ lực ở hai chân nữa,
Uy hiếp tử vong kích thích bộ não của hắn.
Cảm giác này… cảm giác này…
Giống hệt với quá khứ!
Một tiếng “vút” kêu lên, cùi chỏ trái của chàng trai giáng mạnh xuống.
Con chó đang ở giữa không trung không có chỗ nào để vận lực, thế là bị đập văng thẳng xuống trên mặt đất.
Bụi đất tung bay mịt mù.
Sau đó, chàng trai lại từ từ bước thêm một bước về phía cây dùi cui điện.
Tiếp đó, con chó lập tức lao đến cắn lấy bắp chân hắn.
Tia lửa bắn ra tung toé.
Apennine hỏi người thư ký với sắc mặt khó tin: “Nếu ta không nhầm thì… đôi chân của tên đó cứng chắc lắm đấy phải không? Thật sự có người dùng kiểu nghi thể thô sơ như thế sao?”