Đế Quân

Tà Tâm chủng một ngày chưa diệt trừ, Thần Dạ liền không có bất kỳ tâm tư nào đi lo lắng cho chuyện khác, nhất là tình cảm của cá nhân, mà trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ ràng tình cảm của mình rốt cuộc là buộc ở trên người nào.

Đối với Huyền Lăng, trong lòng hắn có tình, nhưng càng nhiều là tình cảm ở lúc thanh mai trúc mã, có lẽ có yêu thích nhưng lại là tình cảm huynh muội.

Đối với Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ không thể phủ nhận nữ nhân này lưu lại cho hắn rất nhiều, có đau đớn trước đó, cũng có thương tiếc hiện tại , song, ở trong lòng Thần Dạ càng nhiều là áy náy.

Mà U Nhi, Thần Dạ một mực cảm thấy nàng rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết qua, nhưng chính là không nhớ nổi đã gặp qua ở chỗ nào, mông lung như thế, hắn cảm tạ giao ra của U Nhi đối với mình, nhưng mà đối với tình cảm mà nói, còn kém quá xa.

Chỉ có Tử Huyên một đường làm bạn mà qua, cùng hội cùng thuyền, kiên cường của nàng đối với Linh nhi vô oán vô hối, bất cứ lúc nào đối với phương thiên địa này đều là chưa từng buông tha cho... Hết thảy tất cả đều cảm động Thần Dạ, do đó để cho hắn đã yêu nữ tử này thật sâu.

Trong lòng Thần Dạ thật sự không dung được nữ tử khác.

- Ngươi không thể nghĩ như vậy!

Tử Huyên kéo cánh tay của Thần Dạ, nói:

- Ta từ trước đến giờ đều rất tự tin, cũng rất kiên cường, nhưng mà đối mặt với Tà Tâm chủng, ta không có tin tưởng chính mình, cũng không tin tưởng ngươi, Thần Dạ, đáp ứng ta, nếu là tương lai ta không có ở bên cạnh ngươi, ngươi hảo hảo sống tốt, cũng hảo hảo yêu ba vị cô nương, được không?

- Ta nhưng không làm được!


Ánh mắt của Thần Dạ ngưng tụ, nghiêng nhìn một phương đại sơn vô cùng rộng lớn kia, nói:

- Nếu có một ngày ngươi không còn nữa, tâm nguyện của ta nếu như không còn, ta đây sẽ đem chuyện chưa xong tiếp tục làm xong, sau đó ại đi tìm ngươi, nếu là khi đó ta đã không còn tiếc nuối, Tử Huyên, cửu thiên thập địa, u minh hoàng tuyền, ta tuyệt không để cho ngươi cô độc một người mà đi!

- Sinh tử tương y, vĩnh sinh làm bạn!

Tử Huyên trầm mặc một chút nói:

- Thần Dạ, ngươi như vậy sẽ làm tâm của ta bất an, ngươi không thể ích kỷ, mặc dù ngươi không còn tiếc nuối, nhưng mà ngươi bỏ được những huynh đệ như Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên mà rời đi, bỏ được những bằng hữu khác, bỏ được thúc thúc cùng a di sao?

- Ta cũng không nỡ a!

Thần Dạ than khẽ, chỉ chốc lát sau, nói:

- Nhưng là ta càng thêm không cách nào thừa nhận cuộc sống không có ngươi, trong ba năm, không có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng đã không như thế này phải không, thử nghĩ xem đến lúc đó ta không gặp được ngươi, vĩnh viễn không còn nhìn thấy ngươi, tâm của ta cũng sẽ giống như ngươi trước đó, cho nên không nỡ thì ta cũng chỉ có thể bỏ xuống, ta tin tưởng, bọn họ cũng sẽ không trách ta đấy, về phần cha và mẹ...

Thần Dạ im lặng một chút, sau một hồi, nói:

- Cha và mẹ nhất định sẽ không để cho ta có lựa chọn!

- Thần Dạ!

Tâm thần của Tử Huyên nhất thời run rẩy.

- Tốt lắm, đừng nói những thứ này, đi, nói với ta, thế giới hiện tại có gì thay đổi, Dạ Minh chúng ta lại có thực lực như thế nào!

Thần Dạ cười cười, lập tức chuyển đổi chủ đề.

Tử Huyên bất đắc dĩ đem lời sắp nói ra áp trở về trong lòng, hai người đều giống nhau, kỳ thật đều là người quật cường, nếu muốn thuyết phục đối phương liền không dễ dàng như vậy...

Chính lại suy nghĩ một chút, thời điểm Tử Huyên đang định đem tình huống của Dạ Minh nói cho Thần Dạ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sau đó lập tức nói:


- Thần Dạ, Phong cô nương đã xảy ra chuyện, có thể phiền toái còn rất lớn!

- Phong Tam Nương!

- Phong Tam Nương, nàng làm sao?

Thần sắc của Thần Dạ chợt biến đổi, những năm gần đây kinh qua quá nhiều, tất cả tiết tấu tiến hành quá nhanh, rất nhiều chuyện đều không có xuất hiện ở trong đầu.

Hôm nay cái tên đã lâu này một lần nữa xuất hiện, hơn nữa còn là tin tức Phong Tam Nương gặp chuyện không may, điều này làm cho suy nghĩ của Thần Dạ đột nhiên trở lại lúc nhiều năm trước.

Hắn bây giờ không còn là thiếu niên nho nhỏ ở Đại Hoa đế đô năm đó, hơn mười năm kinh qua sinh tử, gặp qua quá nhiều người, va chạm qua quá nhiều chuyện, cách nhìn trước kia đã bất đồng, hôm nay lại một lần nữa nghĩ đến đã có một loại cảm giác trong sáng rộng mở.

Trong Quỷ mộ gặp Quỷ chân nhân, hôm nay hồi tưởng Quỷ chân nhân năm đó vẫn lạc tất nhiên là có liên quan với Cổ Đế, điểm này từ loại hận kia của Quỷ chân nhân lúc mới bắt đầu đối với mình, hoặc là nói đối với Thiên Đao, liền là có thể nghĩ được.

Mình là truyền nhân của Cổ Đế, Quỷ chân nhân năm đó nói tương lai có một ngày vô luận Phong Tam Nương xảy ra chuyện gì, mình cũng không được đi thương tổn Phong Tam Nương.

Thì ra là ở lúc đó Quỷ chân nhân cũng đã dự liệu được trong cuộc đời này của Phong Tam Nương nhất định có một tràng đại kiếp, mà cái kiếp này ở Quỷ chân nhân xem ra nhất định là xuất ra từ trên người mình.

Nói cách khác, Quỷ chân nhân lấy kinh lịch của hắn chắc chắn tương lai có một ngày, Thần Dạ sẽ giống với Cổ Đế, xuất thủ với Phong Tam Nương.

Điều này sao có thể?


Tiểu trấn nho nhỏ kia, quen biết với Phong Tam Nương, mặc dù nhiều năm qua ít có cơ hội chạm mặt, nhưng bằng hữu liền là bằng hữu, sẽ không bởi vì thời gian trôi qua, sẽ không bởi vì ít sống chung với nhau thì ít mà xa cách thì nhiều liền có thể phủ nhận tình bằng hữu.

Hai người cũng từng đồng sinh cộng tử, cùng nhau đối mặt với địch nhân cường đại, càng ở thời điểm Thiên Nhất môn, Phong Tam Nương không ngại ngàn dặm tới gấp rút tiếp viện, phần tình nghĩa này, Thần Dạ không dám quên!

Bây giờ không giống ngày xưa, bất kể ở trên người Phong Tam Nương xảy ra chuyện gì, cho dù là người trong thiên hạ không dung, thương thiên không dung, Thần Dạ cũng muốn bảo vệ Phong Tam Nương nàng!

Chỉ là nhất mạch tu luyện của Quỷ chân nhân đến tột cùng sẽ phát sinh cái gì?

Thần Dạ mặc dù cùng Cổ Đế không có bất kỳ trao đổi nào, Cổ Đế vẫn lạc quá hoàn toàn, không giống với đám người Thanh Đế, Huyền Đế có một luồng ý thức lưu lại, có thể cùng người thừa kế của bọn họ gặp mặt một lần, nói một ít chuyện.

Những thứ này Thần Dạ đều không có, nhưng mà đối với những chuyện Cổ Đế làm, hắn sẽ không có bất kỳ chất vấn!

Năm đó Tà Đế điện như muốn quân lâm thiên hạ, thống nhất cả thế giới, tạo thành giết chóc khôn cùng, Cổ Đế động thân mà ra, triệu tập ba vị Đại Đế khác, liên hiệp tất cả lực lượng trong thiên hạ đối kháng với Tà Đế điện.

Mặc dù không rõ ràng lắm hành động năm đó của Cổ Đế là vì chính tổ chim của lão bị phá thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không mà buông tay đánh cuộc, hay là thật vì thiên hạ thương sinh, nhưng cho đến ngày nay đều được người xưng là vì đại nghĩa.

Không vì cái khác, nếu như không có hành động của bọn hắn, thiên địa trước đó cùng thiên địa hiện tại có lẽ sẽ ít đi rất nhiều giết chóc, dù sao dưới áp chế cường quyền của một cái thế lực thống nhất thiên hạ sẽ ít đi rất nhiều phân tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận