Chương 1: Trở về
Chuyến bay từ sân bay Osaka Nhật Bản hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất Việt Nam. Bước xuống mặt đất, Đỗ Vi hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi không khí quen thuộc. Đã ba năm rồi cô không trở về nước, cái cảm giác này quả rất thoải mái. Thật đúng như người xưa vẫn nói, không có nơi nào tốt bằng quê hương của mình cả.
Ra khỏi sân bay lên taxi, Đỗ Vi mệt mỏi tựa lưng vào ghế. Ngồi sáu tiếng trên máy bay nên giờ người cô rã rời. Thế nhưng, vẫn không quên một điều quan trọng là phải gọi điện thoại ẹ ở nhà.
Chuông điện thoại vang vài tiếng thì đã có người bắt máy, Đỗ Vi vui vẻ báo cáo tình hình: “Mẹ yêu à, hiện tại con đã hạ cánh an toàn rồi.”
Đầu dây bên kia giọng lo lắng trả lời: “Vậy à, có mệt lắm không? Để mẹ vào bếp hâm nóng thức ăn, tí nữa con về ăn là vừa.”
Đỗ Vi day trán cảm thán, mẹ cô cứ nhất quyết đòi nấu cơm tối cho cô. Vì thế, lúc trên máy bay cô không đụng vào một miếng thức ăn nào. Không nhắc thì thôi, nhắc đến mới cảm thấy dạ dày đang kêu gào. Nghĩ đến thức ăn ngon ở nhà cô không khỏi hưng phấn.
“Dạ, vừa rồi còn cảm thấy rất rất mệt nha. Thế nhưng khi nghe đến thức ăn ngon thì không còn thấy mệt nữa rồi.” Đỗ Vi nói giọng nũng nịu chỉ riêng với mẹ mình.
“Thôi được rồi, về nhà rồi nói tiếp!”
Cúp máy điện thoại nhìn ra ngoài cửa kính xe, Đỗ Vi cảm thấy thời gian trôi nhanh thật. Chỉ mới ba năm mà Sài Gòn thay đổi nhiều quá. Đường phố, nhà cửa, phương tiện đi lại, những tòa nhà cao tầng… Mọi thứ đều cứ theo thời gian mà thay đổi.
Taxi dừng lại trước ngôi nhà màu trắng, được thiết kế rất tinh tế, đúng với số nhà mà cô đã đưa. Bước xuống xe, kéo va li lại gần chuông cửa, đôi môi hồng nhỏ nhắn mỉm cười thật tươi. Ngón tay thon dài đặt lên chiếc chuông nhỏ nhắn màu đen bên cạnh cổng nhà.
"Đinh đong."
Vài phút sau, nhìn thấy người ra mở cửa không phải là mẹ mình, mà là Thanh Vân bạn thân của cô từ thời cấp ba cho đến bây giờ. Đỗ Vi vui mừng chạy đến ôm Thanh Vân một cái: “Bé Vân xinh đẹp, sao biết ta về mà ra đón tiếp vậy?”
Cô bạn Thanh Vân cười cười, nói giọng dỗi hờn đáp: “Bé Vi xinh đẹp, về nước không nói một tiếng, có xem ta đây là bạn?”
Cô vốn định tạo cho Thanh Vân một sự bất ngờ, nhưng không ngờ mẹ cô đã nhanh hơn một bước. Thời đại công nghệ thông tin đôi khi cũng chẳng có lợi gì. Đỗ Vi Cười đầy ẩn ý: "Đường truyền cáp quang của mẹ tớ vẫn còn tốt thế nhỉ?"
“Tớ sẽ mách lại bác gái.” Thanh Vân nói giọng trêu đùa.
Đỗ Vi không phản ứng gì, tiện tay kéo va li vào trong cổng nhà. Gió thổi mơn trớn tung bay mái tóc dài đen mượt của cô, dáng người mảnh mai bước đi điệu đà xoay đầu lại nói: "Cậu cứ tự nhiên, nhưng số quà tớ đã mua chắc phải nghĩ lại mà chuyển đến cho người khác."
“Ấy, thôi mà bé Vi xinh đẹp ta đây chỉ là nói đùa với cậu một tí thôi mà!” Thanh Vân ửng hồng hai má đáp trả Đỗ Vi.
Đỗ Vi vừa xoa xoa bụng mình vừa tỏ vẻ đáng thương: “Tớ sắp chết đói đến nơi rồi, cậu vẫn chưa chịu vào nhà sao?”
***
Cơm tối toàn là những món mà Đỗ Vi yêu thích. Nào là tôm hấp nước dừa, mực xào chua ngọt, cánh gà chiên nước mắm... Cùng ăn cơm với người thân trong ngôi nhà quen thuộc, lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được không khí ấm áp của gia đình này. Miệng cười tươi, ăn một cách ngon lành.
“Con định ở lại đây đến khi nào?” Bà Hạnh mẹ cô, vừa lấy thức ăn bỏ vào chén cô vừa hỏi.
Đỗ Vi uống một ngụm coca, sau đó trả lời: “Mẹ yêu à, lần này về con đã định sẽ sinh sống ở đây lâu dài.”
Ánh mắt bà Hạnh hiện ra tia vui mừng trông thấy, vội vàng hỏi lại khẳng định: "Con nói thật không?"
Đỗ Vi gật đầu thay cho câu trả lời. Thật ra thì cô cũng dự định về nước lâu rồi. Nhưng ông Yoshida đã nhờ cô ở lại để giúp ông ấy một số việc, nên mới trì hoãn thời gian đến hôm nay.
Thanh Vân bỏ một con tôm vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: “Vậy cậu đã có dự định gì chưa?”
“Trước khi về nước, ông Yoshida đã giới thiệu tớ cho công ty đối tác ở đây rồi. Tình hình trước mắt thì không sợ thất nghiệp.” Cô ngưng vài giây, sau đó quay sang nhìn mẹ mình nũng nịu nói tiếp: “Mẹ yêu à, cơm ngày ba bữa giờ phiền mẹ rồi.”
“Cơm ngày bốn bữa cũng chẳng thành vấn đề.” Bà Hạnh nhìn Đỗ Vi không khỏi than thầm. Đứa con này của bà từ nhỏ đã rất xuất sắc. Luận về nhan sắc, tuy không phải là tuyệt thế mỹ nhân nhưng cũng được xem là người đẹp. Luận về tài năng, thì lúc nào con bé cũng nằm trong top học sinh giỏi. Không kể đến con bé có thể nói thành thạo bốn ngôn ngữ, đánh đàn và hát thì khỏi phải chê. Thế nhưng, về chuyện nội trợ thì hình như não của con bé hoàn toàn không tiếp thu được.
Sau khi ăn no bụng, Đỗ Vi vẫn còn thấy mẹ mình ngồi suy nghĩ như người mất hồn. Cô ho khan vài tiếng, sau đó xin phép đi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Bước gần đến cửa phòng, Đỗ Vi chợt quay đầu lại hỏi Thanh Vân: “Cậu định tối nay ngủ lại đây?”
Thanh Vân nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt gian tà trông thấy: “Không được sao? Lâu ngày thiếu hơi cậu như thế, tối nay phải bù đắp.”
Đỗ Vi không nói gì lười biếng mở cửa đi vào phòng. Cô còn không biết bụng dạ của Thanh Vân đang muốn gì? Thế nào tối nay, cô cũng không ngủ yên được vì bị tra khảo này nọ cho xem.
Mỗi lần mệt mỏi, Đỗ Vi thích ngâm bồn nước nóng thật lâu thế này. Như thế tinh thần sẽ thoải mái và dễ chịu hơn. Ba mươi phút sau, cô mới luyến tiếc bước ra khỏi bồn tắm, tiện tay lấy một chiếc khăn to quấn ngang người rồi thong thả rời phòng tắm.
Vừa thấy Đỗ Vi, Thanh Vân đã lớn giọng hỏi: “Bé Vi, sao hành lý của cậu ít vậy?”
Đỗ Vi đi về hướng bàn trang điểm, lấy một chiếc sấy tóc màu hồng cánh sen ra, cắm vào ổ điện gần đó. Rồi mới đáp: “Tớ chuyển về bằng đường hàng không.”
Vì lần này cô trở về nước luôn, nên tất cả đồ bên Nhật cô đều tải hết về đây. Tính tình lười biếng và không thích trở ngại nên cô chỉ mang một chiếc va li theo về. Còn đống đồ kia cứ để người khác vận chuyển là xong.
Thanh Vân đang giúp Đỗ Vi thu xếp lại quần áo, miệng nở nụ cười dịu dàng: “Bác gái và tớ đều rất vui khi cậu trở về.”
Đỗ Vi cũng mỉm cười nhìn cô bạn thân đang cẩn thận xếp đồ vào tủ ình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Thanh Vân lúc nào cũng vậy, là người bạn luôn bên cạnh cô mỗi khi cô gặp khó khăn nhất, luôn là người hiểu cô nhất. Cô quả thật rất may mắn khi có được một người bạn thân như vậy.
Dùng tay chỉnh máy sấy tóc xuống công suất nhỏ, Đỗ Vi quan tâm hỏi: “Công ty của cậu vẫn ổn chứ?”
Nhắc đến công việc, sắc mặt Thanh Vân liền thay đổi một cách nghiêm túc: “Vẫn ổn, sắp tới tớ phải sang Đức để ký một hợp đồng quan trọng mà lần trước tớ đã kể với cậu đấy.”
Đỗ Vi trưng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn Thanh Vân, năng lực làm việc của cô nàng này quả thật rất đáng sợ nha. Hợp đồng lớn như vậy, mà chỉ sau ba tháng cậu ấy đã có thể lấy được. Đúng là không hổ danh thủ khoa trường đại học A năm ấy, Đỗ Vi nói giọng trêu chọc: “Đại gia Thanh Vân, sau khi thành công nhớ đừng quên tiểu gia như tớ nha.”
Thanh Vân ném mạnh một cây lược gần mình lại cho Đỗ Vi, nghiêm túc hỏi: "Khi nào cậu mới bắt đầu đi làm?"
Đỗ Vi tay vẫn đang sấy tóc, miệng nói lớn đáp: “Đầu tuần sau.”
Hôm nay đã là thứ bảy, vậy là chỉ được nghỉ ngơi một ngày thôi. Thanh Vân thở dài, nhắc nhở: "Cậu nên nghỉ một thời gian rồi hãy đi làm thì tốt hơn."
Thật ra thì, Đỗ Vi cũng dự định nghỉ dưỡng một thời gian rồi mới bắt đầu đi làm đấy chứ. Nhưng vì bên phía công ty mà ông Yoshida đã giới thiệu, đã yêu cầu cô đi làm đúng thời gian mà họ qui định nên Đỗ Vi cũng đành chịu vậy. Làm công ăn lương như cô, thì làm sao sướng bằng bà chủ như Thanh Vân được.
Tắt máy sấy tóc, Đỗ Vi đi thẳng đến chỗ va ly lấy ra một túi quà đặt vào tay Thanh Vân: “Của cậu đây, đừng nói là tớ đây vô tâm không nghĩ đến bạn bè nữa nhé!”
Thanh Vân vui vẻ nhìn túi quà màu hồng, được gói theo phong cách truyền thống của Nhật Bản miệng cười tươi đến nở hoa: “Ngày mai cậu định làm gì?”
Đỗ Vi chậm rãi ngả lưng dài lên giường, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần khi nói ra dự định ngày mai cho Thanh Vân biết.
"Tớ định đi mua một số thứ."
Nghe đến hai từ "đi mua" mắt Thanh Vân loé sáng lấp lánh: “Cậu định đi mua sắm? Thế thì sao có thể thiếu tớ được.” Nói xong, Thanh Vân đặt túi quà sang một bên rồi đùng một phát bay thẳng lên giường: “Cứ quyết định vậy đi, giờ phải đi ngủ sớm để dưỡng nhan sắc mới được.”
Tắt đèn, đắp chăn, bật đồng hồ báo thức. Chỉ sau vài phút, cô bạn Thanh Vân đã lên gặp chị Hằng mà không để ý đến bạn Đỗ Vi vẫn đang nằm ở mép giường, khóe môi vẫn còn nhếch một bên vì chưa phản ứng kịp.
Chương hai: Đối mặt
Thời tiết ở Sài Gòn vào mùa hè rất nóng, vừa bước ra khỏi xe Đỗ Vi cứ tưởng như mình đang ở trên sa mạc. Gương mặt trắng mịn của cô ửng hồng, làm cho người đi đường không khỏi quay đầu lại nhìn mà tán thưởng.
Mặt mày nhăn nhó, Đỗ Vi như người máy bị Thanh Vân kéo đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác. Lúc này đây, cô chỉ cảm thấy hai chân mình mỏi rã rời không thể nào đi tiếp được nữa: “Đại gia Thanh Vân ơi, mình tìm quán cà phê nào đó nghỉ chân tí nha!”
“Bé Vi xinh đẹp, từ sáng giờ cậu chỉ mua toàn đồ công sở thôi nên chúng ta cần mua thêm một chiếc váy để dự tiệc nữa.” Thanh Vân giơ tay lên day day cằm của Đỗ Vi, nói giọng vui vẻ.
Đỗ Vi cảm thấy khó hiểu. Vừa mới về nước đâu có ai mời đi tiệc đâu mà phải mua cái loại váy mặc vào người khó chịu đó chứ? Cô nhìn Thanh Vân với vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu đừng nói là sẽ dẫn tớ đến những buổi tiệc vô vị, dành cho các doanh nhân gì đó nha.”
Thanh Vân vừa kéo tay Đỗ Vi tiến về phía trước, vừa trả lời đầy bí ẩn: “Cuối tuần này tớ sẽ đưa cậu đến một nơi rất đặc biệt, nhưng chẳng phải như cậu nghĩ đâu!”
Đỗ Vi đang định hỏi thêm thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện tên người gọi là ông Yoshida, cô liền nhắc máy vẫy tay ra hiệu cho Thanh Vân vào trước: “Xin chào ông Yoshida.”
“Cô về nước thuận lợi chứ?” Vẫn giọng nói mạnh mẽ đầy uy nghiêm của ông Yoshida phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.
Đỗ Vi cười nói một cách tự nhiên trả lời: “Cảm ơn ông đã quan tâm, hiện tại thì mọi chuyện đều rất thuận lợi.”
Nghe giọng nói khỏe khoắn của Đỗ Vi thì cũng đủ biết, tình trạng cô ấy hiện tại rất tốt rồi. Thế nhưng, ông vẫn muốn nhắc nhở điều quan trọng: “Như vậy thì tốt rồi! Đầu tuần sau cô nhớ đến công ty đúng giờ hẹn nha, tổng giám đốc Dương Hoàng tương đối khó tính, cô nhớ thận trọng.”
Cứ mỗi lần ông Yoshida nhắc đến “tổng giám đốc Dương Hoàng”, thì cũng đều dùng thái độ rất cẩn trọng. Có thể thấy, người này là một nhân vật không phải tầm thường. Trong mắt cô hiện lên một chút suy nghĩ phức tạp, nhưng ngay sau đó lại biến mất: “Ông yên tâm, tôi biết mình nên làm thế nào mà.”
Sau khi tắt điện thoại, cẩn thận cho vào túi xách rồi Đỗ Vi mới tươi cười đi đến chỗ Thanh Vân đang đứng chọn váy. Dù cho sếp mới có đáng sợ thế nào cô cũng không quan tâm, chỉ cần làm tốt công việc của mình thì chẳng có gì phải hoang mang cả.
***
“Bé Vi xinh đẹp, chiếc váy này rất hợp với cậu nha!” Nói xong Thanh Vân ném thẳng Đỗ Vi vào phòng thử đồ.
Đỗ Vi đau đầu khi bị Thanh Vân bắt thay hơn cả chục chiếc váy, hai mắt muốn hoa hết cả lên. Thế mà cuối cùng cô nàng lại chọn chiếc váy đầu tiên, đúng là khóc không ra nước mắt mà: “Đại gia Thanh Vân, váy thì cũng đã mua rồi mình có thể nghỉ ngơi chưa?” Đỗ Vi trưng vẻ mặt đáng thương ra nhìn Thanh Vân.
“Duyệt!”
Ghé lại một quán cà phê khá yên tĩnh để nghỉ chân. Trời xui đất khiến sao, vô tình gặp phải người mà Đỗ Vi không muốn gặp nhất Anh Tuấn bạn trai cũ của cô.
Vừa thấy Đỗ Vi, Anh Tuấn ngây người vài giây. Sau đó, rời khỏi vị trí hiện tại tiến lại ngồi đối diện cô: “Đỗ Vi em về khi nào?”
Đỗ Vi nhẹ nhàng nói với cô nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước cam không đường.” Sau đó quay sang hỏi Thanh Vân: “Cậu uống gì?”
“Một ly nước ép táo.” Thanh Vân cũng làm lơ như không có sự xuất hiện của Anh Tuấn.
Mặc cho bị người ta xem là không khí, nhưng Anh Tuấn vẫn tiếp tục hỏi: “Em định ở lại đây bao lâu?"
Đỗ Vi buồn bực nhìn người đàn ông trước mặt. Hai hàng chân mày chau lại, cất giọng lạnh lùng: “Tôi nghĩ rằng mình chẳng có lý do gì phải trả lời anh cả, anh nên quay về bàn của mình.” Vừa nói Đỗ Vi quay sang nhìn Tuyết Nhung, người đã từng là bạn rất thân thiết của cô đang cười e thẹn cách chỗ cô không xa.
Anh Tuấn cũng nhìn theo ánh mắt của Đỗ Vi, rồi lại giải thích: “Đỗ Vi chuyện đã qua lâu rồi, em đừng giữ trong lòng mãi nữa được không? Anh và Tuyết Nhung hiện tại chỉ là quan hệ bạn bè.”
Đỗ Vi không khỏi cảm thán, bạn bè mà có thể cùng nhau chiến đấu kịch liệt trên giường? Thật là, bầu không khí đang tốt đẹp bỗng nhiên bị ô nhiễm. Đỗ Vi cười nhếch môi nói: “Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi đây hàn huyên tâm sự?”
Anh Tuấn nhìn người con gái trước mặt không khỏi đau lòng. Ngày trước quả thật anh có phạm phải sai lầm, nhưng chỉ vì một lần lầm lỗi mà cô kết tội anh tử hình. Cứ tưởng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả. Thế nhưng đối với anh, thời gian chỉ càng chứng tỏ trong lòng anh ngoài cô ra không ai có thể thay thế.
Anh Tuấn nói nhỏ giọng: “Đỗ Vi, em biết trong lòng anh không ai có thể thay thế vị trí của em mà đúng không?”
“Anh cũng biết, là tôi miễn dịch mạnh với mấy loại kịch này mà đúng không? Vì thế đừng tốn sức diễn nữa.” Đỗ Vi nhẹ nhàng bưng ly nước cam lên uống một ngụm, sau đó lại nói tiếp: “Đề nghị anh về lại vị trí của mình, để bầu không khí của tôi không bị nhiễm bẩn.”
Đang định nói thêm nhưng bị Đỗ Vi chặn lại bằng ánh mắt lạnh lùng, Anh Tuấn cười khổ quay lại bàn của mình. Mạnh mẽ và lạnh lùng như thế quả mới đúng là Đỗ Vi.
**
Thứ hai đầu tuần, Đỗ Vi ngắm nhìn mình trước gương lần cuối, cảm thấy hài lòng cô mới bước ra khỏi phòng. Vừa bước xuống lầu thì mùi thơm thức ăn lan tỏa quanh mũi, Đỗ Vi nói giọng ngọt ngào vui vẻ: “Mẹ yêu à, sáng nay ăn gì vậy?”
“Chỉ là mấy món nhẹ thôi!" Bà Hạnh đang loay hoay trong bếp trả lời, rồi lại hỏi: "Trong công ty mới con cũng làm phiên dịch viên?"
Đỗ Vi gật đầu, bưng một ly sữa tươi lên uống một hơi hết sạch. Trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Tuy cô tốt nghiệp trường đại học kinh tế, nhưng niềm đam mê của cô lại là ngành nghề dịch thuật, phiên dịch. Cô luôn thích làm theo những gì mình muốn, mẹ cô luôn tôn trọng ý kiến của cô nên cũng không ngăn cản.
Bà Hạnh đem đĩa trứng ốp la và bánh mì đặt lên bàn, ánh mắt dường như có nhiều tâm tư: “Con định đến khi nào mới dẫn bạn trai về ra mắt bà già này đây?”
Đỗ Vi làm ra vẻ như không nghe những câu nói trước, vừa gặm bánh mì vừa trả lời nịnh bợ: “Ai nói mẹ là bà già? Mẹ còn rất trẻ và xinh đẹp nha!”
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm, thì y như rằng con bé luôn tìm cách trốn tránh. Bà Hạnh thở dài lắc đầu chịu thua: “Mau ăn sáng nhanh, rồi mẹ chở con đi làm luôn.”
Đứng trước cửa công ty Đỗ Vi như bị hóa đá. Cô quả thật không ngờ, tòa nhà cao tầng xa xỉ trước mặt là công ty mà cô đã từng hợp tác? Giờ thì, cô lại là phiên dịch riêng cho ông chủ của công ty này? Đỗ Vi xoa xoa trán vài cái, trong bụng than thầm: Giờ cô mới biết cái bệnh không quan tâm đến những việc xung quanh này của cô quả thật không tốt chút nào.
Vào đến đại sảnh công ty, Đỗ Vi rất nhanh chóng được người hướng dẫn đưa lên tầng lầu cao nhất. Thang máy mở ra lầu hai mươi lăm, thì đã có một người thanh niên vẻ ngoài tuấn tú đứng sẵn ở cửa tươi cười chào hỏi: “Xin chào, em là Đỗ Vi?”
Đỗ Vi cẩn thận dời bước ra khỏi thang máy đáp: “Đúng vậy, tôi đến đây theo lời giới thiệu của ông Yoshida.”
Người thanh niên đó miệng cười tươi, rồi tự giới thiệu huyên thuyên một hơi: “Anh là Nguyễn Thế Nam, sau này chúng ta làm việc chung nên cứ gọi là Thế Nam nhé. Tổng giám đốc đang chờ trong phòng, mời em vào.”
Tuy hơi lạ trước sự nhiệt tình thái quá của người thư ký kia, nhưng Đỗ Vi cũng mỉm cười khách khí: “Cảm ơn anh, Thế Nam!”
“Không có chi.”
Nhìn nụ cười tỏa nắng của Đỗ Vi tim của Thế Nam đập nhanh một nhịp. An phận đi về bàn làm việc của mình, Thế Nam lẩm bẩm trong lòng: "Nhan sắc và khí chất này quả thật chẳng bình thường chút nào. Anh phải cẩn thận, nếu không sẽ bị ai đó móc mắt cũng không chừng."
Đỗ Vi chỉnh lại trang phục, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng. Bấy giờ, cô lại thêm một lần nữa hóa thành tượng đá khi nhìn người đàn ông trước mặt. Lúc nào cô cũng cho rằng, tổng giám đốc là một người lớn tuổi như ông Yoshida.
Thế nhưng, người đàn ông ngồi trước mặt cô đây đoán chừng không lớn hơn tuổi cô là bao. Theo như mắt thẩm mĩ về cách nhìn đàn ông của cô, thì anh ta ngũ quan thanh tú, gương mặt tỏa ánh hào quang, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, dáng người cao khoảng một mét tám mươi bảy. Trên người lại mặc bộ đồ tây đen đắt tiền, được may một cách tỉ mỉ khoe ra dáng người chuẩn mực.
Đỗ Vi lắc đầu nói thầm: “Nhan sắc này quả thật làm hại mắt người khác nha!”
Chương ba: Tiếp cận
Đã là con người thì khi nhìn thấy cái đẹp thì đều không cưỡng lại mà phải nhìn, Đỗ Vi không ngoại lệ. Thế nhưng, ngay lập tức cô trở về trạng thái bình thản chuyên nghiệp: “Chào tổng giám đốc, tôi là Đỗ Vi.”
Sau khi nghe thấy tiếng của Đỗ Vi, Dương Hoàng mới thong thả đặt tách trà xuống nhìn Đỗ Vi: “Tôi biết, em ngồi đi.”
Lúc này từ bên ngoài, thư ký Thế Nam bước vào đặt ly nước cam xuống trước mặt Đỗ Vi rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Dương Hoàng chỉnh lại tư thế ngồi, sau đó chậm rãi nói: “Tôi đã xem video lần hội thảo gần đây nhất bên phía công ty Matsue, năng lực làm việc của em rất tốt.”
Đỗ Vi nhìn Dương Hoàng cười nhẹ nhàng, cẩn trọng: “Cảm ơn tổng giám đốc đã khen, công việc này cũng không đòi hỏi quá nhiều kỹ năng, làm nhiều thì tự động sẽ quen thôi.”
Dương Hoàng nhìn người con gái trước mặt mình bằng ánh mắt trầm lặng. Hôm nay cô mặc bộ đồ công sở màu trắng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buộc cao gọn gàng. Ánh thái dương của cô lúc nào cũng tỏa sáng, tự tin, làm người đối diện cảm thấy rất ấm áp: “Em quá khiêm tốn, có thể dịch thành thạo bốn ngôn ngữ cùng một lúc đâu phải ai cũng làm được.”
“Đó chỉ là một chút năng khiếu, cũng đâu thể gọi là đặc biệt. Không giống như tổng giám đốc, có thể sáng chế ra nhiều phần mềm tin học ứng dụng mang tầm cỡ quốc tế, mới được gọi là không phải ai cũng làm được.” Thời gian làm việc ở Nhật Bản. Đỗ Vi dù không muốn, nhưng lúc nào cũng nghe ông Yoshida nói về anh với vẻ ngưỡng mộ và kính cẩn. Vì thế nên cô mới nghĩ, tổng giám đốc công ty Techno Project là một ông già đầu hói khó tính.
Dương Hoàng hài lòng gật đầu, đưa tay chỉ vào hướng gần bàn làm việc của mình: “Đó là bàn làm việc của em.”
Đỗ Vi ngây ngốc nhìn Dương Hoàng bằng ánh mắt khó hiểu. Chẳng phải công ty này rất lớn, cô không tin là thiếu phòng đến mức cô phải làm việc cùng hổ thế này nha.
“Vì tính chất công việc, nhiều lúc tôi phải đi gặp khách hàng hoặc khách hàng đến đột xuất. Nên mới sắp xếp em ở đây cho thuận tiện.” Vẫn vẻ mặt không chút cảm xúc, Dương Hoàng giải thích cho Đỗ Vi hiểu.
Đỗ Vi không cũng thích hỏi quá nhiều, dù sao thì đối với cô mà nói thì làm việc ở đâu đều như nhau. Cô trả lời hiểu ý, rồi cũng di chuyển về hướng bàn của mình.
“Trên bàn có một số tài liệu cần dịch trước buổi trưa, có điều gì không hiểu cứ hỏi trực tiếp tôi.” Dặn dò xong, Dương Hoàng cũng đứng dậy quay trở về công việc của mình.
***
Không gian yên tĩnh chỉ có mỗi âm thanh của tiếng đánh máy vang trong không trung. Tài liệu mà Đỗ Vi đang dịch là về chuyên ngành tin học y tế tiếng Pháp. Vì lúc trước cô đã từng dịch qua rất nhiều về chuyên ngành này, nên công việc cũng tương đối dễ dàng.
Sau ba tiếng chăm chú, cuối cùng thì cô cũng dịch và đánh máy xong số tài liệu được giao. Thế nhưng vấn đề là, cô phải gửi phần tài liệu này cho ai?
Do dự một hồi Đỗ Vi cũng mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, tài liệu đã dịch xong không biết phải gửi cho ai kiểm tra ạ?”
Tay Dương Hoàng đang đánh máy bỗng dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên thú vị. Số tài liệu anh đưa cho cô không phải dễ, có rất nhiều từ chuyên ngành khó. Thế nhưng, cô có thể hoàn thành sớm hơn dự kiến mà không hỏi qua anh dù chỉ một lần? Năng lực quả thật không tệ nha.
“Em có thể gửi trực tiếp vào email của tôi.” Anh ngưng vài giây sau đó nói tiếp: “Trưa nay tôi sẽ ăn trưa cùng với đối tác, em đi cùng tôi.”
“Dạ, tôi biết rồi.”
Đỗ Vi vừa quay về bàn vừa than thở: "Xem ra trưa nay không thể ăn thoải mái rồi."
Ngồi trong nhà hàng nổi tiếng là đắt đỏ tại Sài Gòn Nghi Xuân. Thật ra, thức ăn ở đây thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng chủ yếu là không khí, cách bài trí và cách thức phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp. Nên rất nhiều người khi gặp khách hàng hoặc đối tác làm ăn đều dẫn đến nơi này.
Vị khách hôm nay gặp là một vị tiến sĩ đến từ Pháp. Tuổi tác tầm bốn mươi nhưng vẫn còn phong độ, gương mặt hiền hòa, cách ăn mặc và ứng xử rất lịch thiệp. Lần này hai bên gặp mặt, là để bàn về vấn đề phát triển phần mềm mới của công ty ra các nước Châu Âu. Theo tình hình cho thấy, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Chỉ đó điều...
“Em ăn thử món này đi, mùi vị cũng không tệ.” Dương Hoàng nhìn cô cười trìu mến.
“Cảm ơn!” Đỗ Vi cười ngượng nghịu nhận lấy. Trên đường đi Đỗ Vi cứ nghĩ trưa nay sẽ không được ăn gì cho ra hồn. Thế nhưng bây giờ, nhìn lại bụng mình no căng như thế này cô không khỏi cảm thán. Sếp của cô cơ bản là không cần người phiên dịch như cô đi theo làm gì, anh có thể tự mình nói một cách cực kỳ lưu loát.
Trong phòng ăn chỉ có tiếng của ông tiến sĩ và Dương Hoàng nói chuyện, còn Đỗ Vi thì ngồi ăn hết món này rồi tới món khác. Lâu lâu cô chỉ xen vào một vài câu, sau đó lại tiếp tục chiến đấu với đống thức ăn mà Dương Hoàng gắp vào chén ình. Cô cũng chẳng biết, đây là một hình thức ưu đãi hay là tra tấn nữa.
Rời khỏi nhà hàng, Đỗ Vi thở từng hơi một cách khó khăn. Ôm bụng đi về phía Dương Hoàng: “Tổng giám đốc, nếu cứ ăn như thế này một tuần thì tôi chỉ có thể lăn chứ không đi nổi nữa.”
Dương Hoàng đưa ngón tay trỏ lên xoa xoa sống mũi, nhìn vẻ mặt khổ sở của Đỗ Vi mà trong lòng cảm thấy hối hận. Vì đây là lần đầu, anh được tận tay gắp thức ăn cho cô nên có hơi quá hưng phấn, lần sau nhất định phải chú ý hơn mới được.