Đỗ Vi, anh chờ em

Chương 4: Dương Hoàng rất đáng sợ?
Một khi đã bắt đầu vào làm việc thì Đỗ Vi rất nghiêm túc, không để ý đến mọi thứ xung quanh mà chỉ tập trung vào công việc của mình. Cảm thấy mắt hơi mỏi nên Đỗ Vi ngưng tay nhìn vào đồng hồ, cô đã làm việc suốt hai giờ liên tục. Hèn chi mắt cô cứ căng ra không chịu hoạt động tiếp.
Đỗ Vi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cửa đã bị Thế Nam kéo lại: “Đỗ Vi, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm nên tối nay mình phải tổ chức tiệc ra mắt.”
“Tiệc ra mắt là sao?” Đỗ Vi khó hiểu hỏi.
“Thì là mọi người cùng nhau ăn uống để giới thiệu và làm quen nhau.” Thế Nam nói giọng nhỏ chỉ vừa đủ cho hai người nghe.
Lúc này cô càng khó hiểu hơn, ở trên tầng hai mươi lăm này ngoài cô, Thế Nam và sếp ra thì đâu có ai nữa đâu mà nói là mọi người? Hôm nay cô đã ăn no rồi, chẳng còn có hứng thú tham gia tiệc với chả lễ nữa. Cô khéo léo từ chối: “Thế Nam xin lỗi anh! Hôm nay tôi có việc phải về nhà sớm, nên để khi khác đi nha.”
Suy nghĩ một hồi, Thế Nam mới gật đầu cho qua. Nhưng anh lại kéo cô vào thang máy, rồi nói là sẽ dẫn đi đến một nơi nào đó để giới thiệu.
Thang máy ngừng lại ở tầng thứ sáu. Lúc này, cảnh tượng không còn yên tĩnh như ở lầu hai mươi lăm nữa, mọi người chạy qua chạy lại rất náo nhiệt. Theo như lời Thế Nam thì đây là bộ phận phiên dịch của công ty, tất cả có mười người. Được chia từng nhiệm vụ làm việc khác nhau.
Cũng cùng công việc như nhau mà cô phải làm chung với hổ như thế, cũng chẳng mấy công bằng. Không khỏi nghi hoặc hỏi Thế Nam đang đứng kế bên: “Tại sao tôi lại không được sắp xếp làm việc ở đây?”
“Em là phiên dịch viên cấp cao riêng của sếp, sao có thể so sánh được.” Giọng nói chắc nịch, khẳng định năng lực của Đỗ Vi.
Thế Nam đi thẳng đến một nơi dễ nhìn thấy, sau đó nói lớn tiếng: “Mọi người nghỉ một lát để tôi giới thiệu. Đây là Đỗ Vi, phiên dịch viên riêng cấp cao của sếp mới đi làm ngày hôm nay. Mọi người ột tràng pháo tay chào mừng nào.”
Lúc này mọi sự chú ý đều dồn về phía Đỗ Vi, có ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có ánh mắt đố kỵ. Cũng chẳng có gì lạ, anh thư ký này giới thiệu cô hoành tráng như thế cơ mà. Đỗ Vi nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, mong mọi người sau này chiếu cố.”
Một thanh niên dáng người cao to, đứng dậy nói: “Đỗ Vi, chúng tôi đây mới là người nhờ cô chiếu cố.”
Đỗ Vi cũng có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong công ty, cô cũng thừa sức đối phó với những câu thử lòng như thế. Nhẹ đưa tay vuốt mái tóc của mình, trả lời khiêm tốn: “Mọi người đừng nói vậy, tôi chỉ mới vào công ty còn rất nhiều việc phải nhờ mọi người chỉ giáo.”
Nghe những lời Đỗ Vi nói, rất nhiều người cảm thấy hài lòng. Đã là người được sếp trọng dụng thì chắc chắn là phải rất xuất sắc, thế mà lại không ra vẻ ta đây. Vì thế nên, ấn tượng đầu tiên về Đỗ Vi của mọi người rất tốt.
“Đỗ Vi, em đã có bạn trai chưa?” Một thanh niên mặt áo sơ mi màu xanh lục ngồi trong góc đứng dậy hỏi.
Cô cũng cười tươi trả lời một câu hài hước: “Hiện tại ế đang rất thịnh hành, nên tôi cũng đang theo phong trào đó.”
Cả phòng lại cười rầm lên. Lúc thanh niên đó vừa định hỏi tiếp thì bị Thế Nam cắt lời: “Thôi được rồi, mọi người làm việc đi.” Sau đó, Thế Nam quay sang nói nhỏ với Đỗ Vi: “Sếp đang tìm em có việc, nhanh lên.”
Vừa trở về trước cửa phòng, Đỗ Vi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nhăn nhó ôm đầu bước ra. Nhìn vẻ mặt xám xịt của ông ta cũng đủ biết, chắc hẳn là vừa mới bị sếp sạc ột trận.

Đỗ Vi nói nhỏ bên tai Thế Nam: “Xem ra tổng giám đốc tâm tình không được tốt.” Lúc này mà vào phải chăng cô sẽ hứng mưa đạn?
Thế Nam vỗ vai Đỗ Vi trấn an: “Em yên tâm, sếp của chúng ta là người cực kỳ ôn hòa.”
Lời nói vừa dứt, thì ngay lập tức bị ánh mắt của giám đốc nhân sự vừa mới bước ra lườm một cái, không nhịn nổi mà nói móc Thế Nam: “Nếu sếp rất ôn hòa vậy thì, sau này mỗi lần tôi lên báo cáo chúng ta vào chung nha.”
Thế Nam quăng nguyên cục lơ ra vẻ như không nghe thấy gì. Anh đâu có ngu mà đi hứng đạn cùng với ông ta chứ, huống hồ anh cũng đâu nói sếp ôn hòa với ông ta đâu.
Không để ý đến hai người đàn ông một nóng một lạnh kia. Đỗ Vi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào, nhanh miệng hỏi: “Xin lỗi tổng giám đốc, anh tìm tôi có việc?”
Dương Hoàng không nói gì đưa tay nhắc điện thoại, bảo Thế Nam mang một ly nước cam vào. Sau đó ngước mắt nhìn Đỗ Vi, cười trìu mến hỏi: “Vừa rồi em đã đi đâu?”
Nhìn thấy nụ cười của Dương Hoàng, lúc này Đỗ Vi mới thở phào trả lời: “Thư ký Thế Nam, dẫn tôi đến ra mắt mọi người trong tổ phiên dịch.”
Thế Nam vừa mới bước vào, đã bị Dương Hoàng nhìn bằng cặp mắt như thể muốn giết người: “Trừ tiền thưởng và thêm giờ tăng ca tháng này.”
Đúng là khóc không ra nước mắt mà, người ta nói anh em như thể tay chân. Thế mà tổng giám đốc đây, khi có người yêu liền bỏ tay chân qua một bên. Cũng đành phải chịu, tay chân này làm sao so sánh được với người trong lòng của người ta. Dùng vẻ mặt đáng thương vô tội, Thế Nam trả lời: “Sếp, sau này không dám tái phạm!” Đưa cốc nước cam trong tay cho Đỗ Vi, anh nhanh chóng lui ra. Còn đứng đây nữa, không biết chừng lương tháng này cũng mất luôn.
“Sau này, nếu em có đi đâu thì báo tôi biết trước một tiếng.” Dương Hoàng chậm rãi nói.
Đỗ Vi gật đầu trả lời một cách máy móc. Vừa rồi cô còn nghĩ, mình sẽ bị mắng ột trận vì trong thời gian làm việc mà lại bỏ ra ngoài không xin phép. Không ngờ chỉ bị nhắc nhở một câu đơn giản như vậy thôi ư? Xem ra, anh ta cũng không đến nỗi khó tính như lời đồn đại.
Chương 5: Tài hay họa
Sài Gòn với những cơn mưa bất chợt! Sau một ngày nắng nóng gay gắt, thì buổi tối mặt đất lại được tưới mát với những cơn mưa nhanh chóng đến rồi chợt đi. Đỗ Vi thơ thẩn ngồi bên hiên cửa sổ phòng mình nhìn mọi thứ xung quanh, thả hồn theo gió.
Theo hướng nhìn của mình, cô bắt gặp một dáng người thoạt nhìn rất quen, nhưng vì khoảng cách khá xa nên cô không thể nhìn rõ mặt được. Tuy vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được người đó cũng đang nhìn về hướng của mình. Nhưng cũng có thể cảm giác cô sai. Có lẽ người ta đang chờ một ai đó nên chỉ vô tình nhìn về hướng có ánh sáng là nơi này.
Đang chăm chú nhìn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa làm Đỗ Vi giật bắn người. Quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ cô đang bưng một đĩa trái cây trông rất hấp dẫn trên tay. Cô vội đóng cửa sổ lại và bay nhanh đến bưng đĩa trái cây đặt xuống bàn.
Đỗ Vi vừa đưa một trái cherry vào miệng vừa nói: “Mẹ yêu à, nếu cứ nhìn con như thế thì da mặt con sẽ thủng mất thôi.”
Bà Hạnh lườm Đỗ Vi một cái, sau đó mới nói vấn đề chính: “Ngày mai mẹ phải qua Hong Kong công tác, có thể công việc sẽ kéo dài hơn một tháng.” Bà ngưng vài giây sau đó nói tiếp: “Mẹ sẽ tranh thủ sắp xếp về sớm nhất có thể.”
Đỗ Vi tươi cười trả lời: “Con đã hai mươi bốn tuổi rồi, không phải trẻ con nữa nên mẹ đừng lo.”
Bà Hạnh nhìn nụ cười của con gái mình mà trong lòng chua xót. Nhớ lại lúc con bé còn nhỏ, mỗi lần bà phải đi công tác xa nhà phải gửi nó lại cho bà ngoại chăm sóc. Con bé không như những đứa trẻ khác khóc lóc ầm ĩ, mà nó chỉ mỉm cười bảo rằng: “Con không sao.”

Lúc đó bà cứ nghĩ con bé là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện. Nhưng một thời gian sau, bà phát hiện khoảng cách vô hình của hai mẹ con không biết từ lúc nào mà lại xa đến thế. Càng lớn bà càng không thể hiểu con bé muốn gì, vì lúc nào nó cũng tỏ ra tự lập một cách kiên cường.
Bà Hạnh đưa tay lên bẹo vào một bên má mịn màng của Đỗ Vi, cười nói: “Đối với mẹ, thì con lúc nào cũng là một đứa trẻ mãi không lớn.”
Đỗ Vi bĩu môi trả lời: “Con có thể sống một mình ở Nhật ba năm dài, mẹ xem có đứa trẻ nào làm được vậy không?”
“Vậy... Con có biết nấu ăn không?” Bà Hạnh khàn giọng hỏi.
Đỗ Vi: “...”
Bà Hạnh hỏi tiếp: “Vậy con có biết lái xe không?”
Đỗ Vi: “...”
Nhìn thấy con gái mình nói không nên lời, Bà tiếp tục trêu ghẹo: “Con yêu à, sau này cố gắng kiếm thật nhiều tiền để cưới chồng nha! Nếu không..." Bà Hạnh kéo dài trường âm: "... Mẹ đây chỉ sợ phải nuôi con đến già mất thôi."
Đỗ Vi: “...”
Sau một hồi trêu chọc thì mẹ cô mới thoả mãn rời đi, Đỗ Vi ngơ ngác đi thẳng lại giường rồi nằm dài lên đó. Trong lòng cô lại cảm thấy ấm ức, cô không biết nấu ăn và lái xe cũng đâu phải lỗi của cô đâu.
Nhớ lúc còn nhỏ, có lần bà ngoại bị bệnh không thể xuống bếp nên cô chỉ muốn giúp bà nấu một bữa ăn đơn giản thôi. Cũng làm theo công thức, cũng làm đúng cách hướng dẫn trong sách đấy, nào ngờ kết quả là cô xém tí nữa gây ra vụ cháy liên hoàn. Từ đó về sau, cô bị cấm không cho vào bếp nữa.
Còn có lần năm cô mười bảy gần chính thức lên mười tám tuổi, đích thân mẹ cô đã tập lái xe cho cô. Lúc nhìn thấy mẹ lái thì ôi sao nó đơn giản quá, cầm lái rồi mới biết nó chẳng đơn giản tẹo nào. Mặc dù trên lý thuyết cô đã đọc rất nhiều lần, nhưng khi áp dụng thực tế thì chỉ sau vài phút cô và mẹ phải nhập viện một tháng trời. Kết quả từ đó, cho tiền cô cũng không dám đụng vào vô lăng lái xe lần thứ hai.
Hồi tưởng một lúc, thì chuông điện thoại của cô vang lên. Đỗ Vi nhìn tên hiển thị trong điện thoại miệng nở nụ cười, sau đó mới nhấc máy trả lời: “Khánh Như, mình nghe nè!”
Đầu dây mở lời oán trách: “Về nước rồi chẳng thèm gọi cho ta lấy một cuộc. Đỗ Vi, nhà ngươi rất vô tâm nha!”
“Tớ đang định gọi cho cậu thì cậu lại gọi cho tớ trước rồi, phải chăng chúng ta có thần giao cách cảm nhỉ?” Đỗ Vi nói giọng trêu đùa.
“Đồ lười biếng nhà ngươi, có biết ta ở bên đây phải thu dọn tàn cuộc cho ngươi khổ sở lắm không.” Khánh Như không khỏi than thầm, không biết cô may mắn hay xui xẻo mới làm bạn với cái người vô tâm như Đỗ Vi nữa.
Đỗ Vi đổi giọng nũng nịu: “Tớ biết rồi, tớ sẽ không bao giờ quên công lao của cậu!”

“Thôi đi, nhà ngươi mau mà chuẩn bị thảm đỏ hoa hồng để nghênh đón ta trở về.” Chưa đợi Đỗ Vi trả lời Khánh Như tiếp tục nói: “Khi ta về đến, sẽ xử lí cái bệnh vô tâm của nhà ngươi sau.”
Đỗ Vi có chút bất ngờ, chẳng phải nhỏ bạn này của cô không có ý định trở về nước hay sao? Không biết lại chạm dây thần kinh số mấy mà lại đổi ý nhanh đến thế: “Khi nào cậu về?”
“Một số thủ tục vẫn chưa xong, tớ nghĩ chắc khoảng một hay hai tuần nữa.” Khánh Như trả lời nhanh chóng.
“Khi nào cậu về thì báo trước thời gian, để tớ ra đón nha.”
“Ừm, quyết định vậy đi!”
Sau khi cúp máy, Đỗ Vi ném điện thoại sang một bên than thở: Khánh Như về nước cô rất vui! Tuy nhiên, Thanh Vân và Khánh Như đều có chung sở thích là mua sắm. Nếu cả hai hợp lại thì chẳng phải cô sẽ bị hành xác dài hạn? Chỉ nghĩ đến thôi mà cô đã nổi hết gai sống lưng rồi. Xem ra cuộc sống bình yên của cô khó mà thực hiện được!
Chương 6: Tiệc
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua khe cửa sổ, những bông hoa vươn mình chào đón những tia nắng mới ấm áp. Từng giọt sương trên tán lá dưới ánh sáng mặt trời như những viên pha lê tuyệt đẹp, cùng với những chú chim hót líu lo bắt đầu một ngày mới. Còn Đỗ Vi thì vẫn đang say sưa ngủ trong chiếc chăn ấm áp của mình.
Đang say trong giấc mộng, bỗng nhiên cô cảm thấy có một vật nặng đè lên người mình. Cố gắng mở mắt để xem là thứ gì thì lại nghe thấy một giọng nói vang bên tai: “Con sâu lười biếng kia, có biết là cậu đã nướng đến mấy giờ rồi chưa?”
Đỗ Vi dùng sức đẩy Thanh Vân đang ngồi trên người mình xuống. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu nữa, chỉ nhớ buổi sáng thức dậy đi vệ sinh trong mơ hồ rồi lại bò lên giường ngủ tiếp. Mà hôm nay thứ bảy, cô nướng một tí thì có mất mát ai đâu chứ?
“Đại gia Thanh Vân, tớ sẽ báo công an vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp nha.” Đỗ Vi nói giọng ngái ngủ.
Thanh Vân túm mạnh tay Đỗ Vi ngồi dậy: “Cậu không nhớ là hôm nay có hẹn với tớ sao? Mau thức dậy chuẩn bị thôi.”
Đỗ Vi dụi mắt sau đó nhìn Thanh Vân đang trang điểm lộng lẫy trước mặt hỏi: “Đi đâu?”
Thanh Vân không trả lời mà ném thẳng Đỗ Vi vào nhà vệ sinh: “Cho cậu 30 phút tắm rửa vệ sinh cá nhân, nếu trễ 1 phút thì tớ sẽ lấy hình cậu đang ngái ngủ đăng lên facebook.”
Đỗ Vi: “…”
***
Đường phố vào buổi chiều ở Sài Gòn rất đông đúc, xe gắn máy chen chúc nhau để giành đường. Còn người đi xe hơi chỉ có thể nhích từng chút về phía trước. Từ lúc khởi hành đến giờ đã hơn nửa tiếng mà vẫn chưa đi được bao xa, Đỗ Vi ngồi trong xe tranh thủ lấy một hộp sữa ra uống. Sáng giờ cô vẫn chưa ăn gì, axít trong bao tử bắt đầu chiến đấu rồi.
“Cậu định đưa mình đi đâu mà ra vẻ bí ẩn quá vậy?” Đỗ Vi vừa ngậm ống hút vừa hỏi.
Thanh Vân quay đầu sang nhìn Đỗ Vi tươi cười trêu: “Mang cậu đi bán qua biên giới.”
Đỗ Vi: "..."
Sau hai tiếng vật vã, cuối cùng cũng đến nơi mà Thanh Vân mong muốn, khách sạn năm sao Sheraton rất nổi tiếng ở quận một. Đỗ Vi chưa kịp định hình thì đã bị Thanh Vân lôi nhanh vào cửa.
Vừa vào đến nơi, Đỗ Vi ngây người nhìn tấm ảnh cưới của đôi trai gái trước cửa ra vào. Hai mắt tròn xoe ngơ ngác nói không thành lời: "Đây là..."

Thanh Vân vừa kéo tay Đỗ Vi vừa bước vào nói: “Đám cưới của Lan Anh đấy, nghe cậu về nước nên nó muốn tạo cho cậu bất ngờ.”
Đúng thật là rất bất ngờ nha, cô bạn này thời đại học từng rất chán ghét hôn nhân. Tính cách thì mạnh mẽ như con trai, hễ ai mà tỏ tình đều bị cô từ chối trong thương tích quay về. Thế mà bây giờ lại là người đám cưới sớm nhất mới là điều đáng sợ, cô thật sự rất muốn biết người đàn ông can đảm đó là ai nha.
Bước vào cửa, Thanh Vân nhìn xung quanh một lượt. Sau đó nói nhỏ với Đỗ Vi: “Cậu đến chào Lan Anh trước đi, tớ qua bên đây giải quyết một số việc.”
Đỗ Vi gật đầu đồng ý, sau đó đi thẳng lại phía cô dâu và chú rể đang đứng chào khách. Nhìn Thấy Đỗ Vi, Lan Anh cười tươi ôm cô một cách bạo lực: “Đỗ Vi, nhiều năm không gặp càng lúc nhan sắc của cậu càng nguy hiểm ra nhỉ!”
"Cậu mặc váy cưới trông nữ tính ra rất nhiều nha!" Trong đầu Đỗ Vi lúc này lại hiện ra hình ảnh Lan Anh với tóc tém, lúc nào cũng thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thời đại học. Tuy bề ngoài thay đổi nữ tính hơn, nhưng tính cách thì lại chẳng thay đổi một chút nào cả.
Đỗ Vi ho khan một cái, sau đó mới trêu đùa nói tiếp: “Không biết là mình đã từng nghe ai đó mạnh miệng nói, sẽ ở giá xuống đời nhỉ?”
Hai má Lan Anh ửng đỏ, nắm tay chú rể cười hạnh phúc trả lời: “Ta đây cũng dự định lên núi tu, thế mà trước khi lên lại gặp phải cục nợ này nên đành phải ngậm ngùi tự bỏ.”
Quay sang nhìn chú rể Đỗ Vi bĩu môi nói: "Không phải, cậu dùng sức mạnh để uy hiếp con nhà người ta sao?"
Lan Anh cười tươi nhìn Đỗ Vi tràn đầy sức sống trước mặt. Ngày đó sau khi chia tay Anh Tuấn, Đỗ Vi liền quyết định đi du học. Những bạn bè cũ ai cũng cho rằng, cô vì quá đau buồn nên muốn quên đi quá khứ nên tìm cách bỏ trốn. Tuy biết tính cách Đỗ Vi không phải như thế, nhưng trong thời gian cô du học chẳng có chút liên lạc gì. Tra hỏi Thanh Vân thì cũng chẳng có câu trả lời mình muốn, vì thế cô cũng rất lo. Bây giờ nhìn thấy Đỗ Vi hiện tại, xinh đẹp và trưởng thành hơn xưa cô cũng yên tâm.
Đang cười nói vui vẻ, thì bên tai vang lên giọng nói điệu đà đến nổi cả da gà: “Đỗ Vi, lâu quá không gặp cậu.”
Đỗ Vi xoay người, đôi môi nhỏ nhắn tạo thành vòng cung nhìn Tuyết Nhung đang hãnh diện khoắc tay Trần Anh Tuấn trả lời: “Chẳng phải mới gặp cách đây không lâu?” Đây là nơi trang trọng, cô không muốn đôi co nhiều với hạn người như Tuyết Nhung làm gì.
Tuyết Nhung dùng giọng điệu châm chọc: “Mình và Anh Tuấn đã chính thức quen nhau! Chuyện kết hôn chắc cũng không còn xa lắm, lúc đó cậu cũng đến để chúc phúc cho bọn mình nha."
Lan Anh đứng kế bên không khỏi khinh bỉ, cô nàng Tuyết Nhung này quả thật không có não mới có thể nói ra những lời này. Gia đình Anh Tuấn sao có thể cho cô ta làm dâu nhà họ?
Đang định lên tiếng, thì bị Đỗ Vi cướp lời trước: “Ừm, đến lúc đó đi rồi hẵng hay.”
Thấy thái độ thản nhiên cao ngạo của Đỗ Vi, Tuyết Nhung lại tiếp tục nói lớn: “Tớ biết cậu vẫn còn tình cảm với Anh Tuấn. Nhưng hiện tại anh ấy là người yêu của mình, nên cậu có thể thôi dùng mọi cách để níu giữ anh ấy nữa được không?”
Mọi người xung quanh lúc này đều tập trung ánh mắt nhìn về hướng Đỗ Vi. Theo tình hình hiện tại, thì lúc này cô là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người ta. Đỗ Vi không nói gì, vẫn giữ thái độ bình thản như thường. Cô không muốn làm diễn viên trong bộ phim tệ hại của Tuyết Nhung.
Đưa mắt nhìn về hướng Anh Tuấn cô không khỏi cảm thán, hắn ta không hề có phản ứng gì trước những lời nói dối của Tuyết Nhung? Chẳng lẽ hắn ta nghĩ, cô thật sự vẫn còn tình cảm với hạng người như hắn?
Nghe thấy tiếng bàn tán ngày càng lớn, im lặng hoài cũng chẳng phải là cách. Lúc Đỗ Vi quyết định mở miệng kết thúc màn kịch này, thì trong không trung vang lên một giọng nói trầm ấm: “Đỗ Vi, anh tìm em khắp nơi hóa ra em ở đây.”
Dương Hoàng nở nụ cười tỏa nắng đi lại cởi áo khoác của mình choàng vào người Đỗ Vi, sau đó nói tiếp: “Vừa rồi anh phải giải quyết một số việc nên đến trễ, em đợi anh có lâu lắm không?!”
Đỗ Vi nhìn người đàn ông bảnh bao trước mặt ngây người trong vài giây, sau đó lại nở nụ cười e thẹn: “Cũng không lâu lắm!”
Tuy cô không biết lý do gì khiến sếp lại giúp mình, nhưng lúc này mà cô không phối hợp thì chẳng phải uổng công não cô đã hoạt động suốt hai mươi bốn năm qua?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận