Chương 10: Những kẻ yêu thầm
Trong thang máy đặc biệt dẫn lên tầng lầu hai mươi lăm. Một cô gái tóc xoăn dài, gương mặt trái xoan, trang điểm kỹ lưỡng, mặc đồ công sở màu đen bó sát khoe ra đường cong cuốn hút, trên tay đang cầm một quyển sổ cùng màu trang phục, chỉ cần nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra cô ta đang rất căng thẳng.
Bên cạnh là một người đàn ông, gương mặt sáng láng, đầu tóc và trang phục gọn gàng. Cũng không giấu được lo lắng hỏi: "Thế Nam, anh có chắc là tổng giám đốc cho phép chúng tôi lên đây?”
Thế Nam quay đầu lại, nhìn hay người một nam một nữ đang căng thẳng đến đổ mồ hôi hột. Cười nói giọng chắc nịch: “Hai người cứ yên tâm, tôi có mười lá gan cũng không dám chơi trò chọc phá vô bổ kiểu đùa giỡn ấy.”
Cô gái tóc xoăn cũng dần thả lỏng người, nhìn vào gương trong thang máy với cặp mắt sâu thẳm. Thật ra thì cô đã làm việc trong công ty này hơn một năm, nhưng cũng chỉ một hai lần được nhìn thấy tổng giám đốc. Lần đầu tiên gặp mặt anh ấy là dịp kỷ niệm năm năm thành lập công ty. Tuy chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng cô không thể nào ngăn được nhịp tim liên hoàn của mình được.
Kể từ đó, cô luôn ôm ấp bóng hình anh vào tim suốt ngày nhung nhớ. Với tính cách lạnh lùng không đoái hoài tới phụ nữ xung quanh càng khiến cho cô muốn chinh phục anh. Cô làm mọi cách để nâng cao trình độ của mình để mong có một ngày như hôm nay, được đứng gần anh và được anh chú ý đến.
Đang miên man suy nghĩ, cô giật mình nghe tiếng Thế Nam thúc giục: “Còn đứng đó mơ mộng gì thế, nhanh lên.”
Thế Nam nhanh chóng bước vào trước thông báo. Khi được sự cho phép của Dương Hoàng anh mới cho phép hai người họ vào.
Vừa bước vào phòng, cô gái tóc xoăn cẩn thận quan sát xung quanh. Lần đầu tiên được tiếp xúc gần anh như vậy khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Di chuyển điệu đà tiến lại gần bàn làm việc của Dương Hoàng: "Chào tổng giám đốc."
Người đàn ông đi chung cũng nhanh miệng chào Dương Hoàng một cách vô cùng máy móc.
Dương Hoàng mắt không rời màn hình vi tính trả lời: “Hai người hãy cố gắng hỗ trợ cho Đỗ Vi.”
Đỗ Vi đang ngồi trên ghế sô pha ngâm cứu tài liệu trên tay. Nghe nhắc đến tên mình, cô đứng dậy cười tươi chào hỏi: “Xin chào, tôi là Đỗ Vi.”
Cô gái tóc xoăn cũng cười xinh đẹp trả lời lại: “Xin chào, tôi là Ngọc Loan.”
Người đàn ông đi theo cũng cười híp mắt nhìn Đỗ Vi: “Chào Đỗ Vi, tôi là Bình Minh.”
Sau cuộc chào hỏi khá lịch sự, họ bắt đầu tập trung vào công việc của mình. Đỗ Vi đưa laptop của mình cho Ngọc Loan và Bình Minh, sau đó nghiêm túc nói: “Vừa rồi, tôi đã xem sơ qua tài liệu trong phong thư. Tổng cộng có mười lăm trang, trong đó có một bức thư được viết bằng tay.” Vừa nói cô vừa đưa bức thư bằng tiếng Nga cho hai người họ: “Tôi đã tranh thủ dịch và đánh máy rồi, hai người kiểm tra lại đi.”
Ngọc Loan và Bình Minh nhìn Đỗ Vi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Từ lúc gọi họ lên chỉ mất khoảng hai mươi phút, vậy mà cô ấy đã dịch xong một bức thư tay bằng tờ giấy A4? Vừa rồi còn nghe Thế Nam bảo cô ấy cũng chỉ biết sơ thôi, đấy chẳng phải quá khiêm tốn?
Nhìn những dòng chữ trong bức thư, cả hai đều ngu người nhìn Đỗ Vi. Họ quả thật không thể nào đọc được. Dường như đón ra được điều đó, Đỗ Vi cười dịu dàng: "Hai người hay đọc bài dịch của tôi, nếu cảm thấy hợp lí và trôi chảy thì hay photo rồi nộp cho tổng giám đốc."
Ngọc Loan và Bình Minh thở phào nhìn nhau, rồi chăm chú đọc phần dịch của Đỗ Vi.
Vừa rồi, Đỗ Vi chỉ muốn thử xem trình độ của họ như thế nào để biết mà phân chia công việc. Nhưng theo tình hình cho thấy, họ không thể đọc được chữ nhiều. Hẳn là chỉ có thể tra từ điển và đánh máy thôi.
***
Từ nhỏ Đỗ Vi đã rất có hứng thú với các ngôn ngữ nước ngoài. Vì thế mẹ đã cho cô học sáu thứ tiếng thông dụng nhất thế giới, trong đó có tiếng Nga. Tuy không sử dụng thường xuyên, nhưng cô vẫn nhớ rất chính xác. Chỉ có nhiều từ chuyên ngành không biết, nên cần phải mất thời gian tra từ điển.
Nhìn thấy Đỗ Vi đang tập trung Ngọc Loan do dự hỏi: “Tôi không tra được từ này.”
Đỗ Vi nói giọng nhẹ nhàng: “Từ nào cô không tra ra thì cứ ghi chú lại đó, tôi sẽ tra sau.”
Ngọc Loan lau mồ hôi nhìn Đỗ Vi: “Thật ngại quá, lại làm phiền cô.”
“Không có chi.”
Công việc cứ như thế mà diễn ra suốt bốn tiếng liền. Càng làm việc với Đỗ Vi, Ngọc Loan lại càng cảm thấy mình như một con ngốc. Giống ếch ngồi đáy giếng, lúc nào cũng tự đắc ình là giỏi. So với Đỗ Vi mà nói, dù cố gắng vài năm nữa cũng không biết có bằng một nửa cô ấy không.
Với cách làm việc chuyên nghiệp, mọi ý kiến đóng góp Đỗ Vi đều lắng nghe và phân tích hợp lí. Kế hoạch làm việc được lập ra một cách logic, nên công việc diễn ra rất suôn sẻ và nhanh chóng.
“Hay quá, chỉ còn hai trang nữa thôi ta được ăn cơm rồi.” Bình Minh đột ngột la vọng trong không trung. Sau đó, lại ôm miệng nhìn Dương Hoàng: “Xin lỗi, tổng giám đốc.”
Dương Hoàng quay sang nhìn Bình Minh: “Không sao! Tôi đã gọi thức ăn rồi, nếu đói thì dừng lại ăn xong rồi tiếp tục làm.”
Bình Minh vội vã trả lời: “Còn một tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa, sau khi hoàn thành rồi chúng tôi sẽ ăn."
Dương Hoàng không nói gì quay sang nhìn Đỗ Vi hỏi: “Em đói chưa?”
Đỗ Vi mắt đang dính vào hai trang giấy cuối cùng, trả lời qua loa: “Đói, nhưng làm xong việc sẽ ăn ngon hơn.”
Dương Hoàng khẽ mỉm cười: “Vậy thì theo ý em.”
Ngọc Loan ngồi cạnh dùng ánh không khỏi ganh tỵ nhìn Đỗ Vi. Nếu anh ấy, cũng quan tâm đến cô như vậy thì tốt biết mấy. Chỉ tiếc là, từ lúc cô vào phòng đến giờ, ngay cả cái nhìn con không nhận được huống hồ là quan tâm.
Cô cười khổ nhìn Đỗ Vi, cô gái này quả thật có phúc mà không biết hưởng mà!
Chương 11: Đỗ Vi lại vào bếp?
Sau khi hoàn thành hai trang cuối, cả ba một lần nữa kiểm tra ngữ pháp và chính tả, rồi mới giao nộp cho Dương Hoàng. Nhìn đồng hồ đã mười hai giờ kém mười lăm phút, bụng của Đỗ Vi cũng sôi lên.
Dương Hoàng sau khi đọc xong, tay bắt đầu lướt nhanh trên bàn phím máy tính như đánh đàn. Sau đó lại gọi điện thoại vào số máy trong phong thư. Có vẻ như mọi chuyện ra suôn sẻ, vì lúc này gương mặt anh khá vui vẻ.
Tắt điện thoại, Dương Hoàng quay sang nhìn Đỗ Vi: "Ngày mai chúng ta sang Pháp công tác."
Đỗ Vi trưng nguyên mặt khó hiểu nhìn Dương Hoàng, chẳng phải là đối tác Nga? Sau lại phải đi Pháp? Chưa kịp hỏi đã bị Dương Hoàng cướp lời nói trước: "Ông ấy bảo chúng ta qua đó cùng dự hội thảo, sẵn tiện bàn về hợp đồng luôn."
Như đã hiểu ý, Đỗ Vi gật đầu nhưng lại hỏi tiếp: "Vậy chuyến công tác lần này, bao nhiêu người đi ạ?"
"Ngày mai anh và em sẽ qua đó trước, tiếp đó thì cử thêm người đến để chính thức bàn về hợp đồng." Nói xong Dương Hoàng quay sang Bình Minh và Ngọc Loan: "Thức ăn đã chuẩn bị sẵn ở tầng mười, hôm nay hai người đã vất vả rồi."
Ngọc Loan dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Dương Hoàng, rồi cùng Bình Minh lui ra. Đỗ Vi cũng hớn hở đi theo sau, bụng cô đói cồn cào tự giờ, muốn làm việc tốt phải nạp thêm năng lượng mới được.
Vừa mới quay đầu bước đi, nụ cười cô tắt ngủm khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ phía sau vọng đến: "Đỗ Vi, em ở lại đây."
Cô dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn hai người bọn họ rời khỏi phòng, rồi quay sang nhìn Dương Hoàng: "Sếp gọi tôi lại có chuyện gì ạ?"
Dương Hoàng nhấc điện thoại: "Mang lên đi."
Chưa đầy năm phút, hàng loạt thức ăn ngon mắt được dọn lên đầy trên bàn. Đỗ Vi nuốt nước bọt nhìn Dương Hoàng: "Đây là của tôi hay của sếp?"
"Ăn chung!"
Đỗ Vi thở dài ngồi vào ghế: "Sao sếp không bảo hai người bọn họ ăn chung?" Thức ăn nhiều như thế này, hai người ăn thôi chẳng phải quá phí?
"Em muốn ăn chung với họ?" Lời nói ra không có chút thiện ý của Dương Hoàng.
Đỗ Vi nhìn vẻ mặt xám xịt của Dương Hoàng, hạ giọng hỏi: "Hình như sếp không được vui? Nếu lý do là tôi thì sếp cứ nói thẳng cho tôi biết." Cô không thích úp mở, cái gì cũng cần phải rõ ràng.
Dương Hoàng nhìn Đỗ Vi chăm chú vài giây, rồi mới trả lời: "Anh đang suy nghĩ một số vấn đề, khiến em hiểu lầm là lỗi của anh." Vừa nói, Dương Hoàng vừa múc canh vào bát cho Đỗ Vi: "Chân em thế nào rồi?"
Đỗ Vi thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chén canh một cách tự nhiên: "Hiện tại chỉ còn đau một chút thôi, cảm ơn sếp đã quan tâm!"
***
Buổi tối, sau khi được Dương Hoàng đưa về đến nhà. Đỗ Vi tranh thủ tắm rửa cho thoải mái, rồi lại loay hoay chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác ngày mai. Vừa rồi trên đường Dương Hoàng chở về nhà cô không thấy đói, nhưng bây giờ thì cảm giác thèm ăn lại đến.
Đỗ Vi thong thả đi về hướng bếp tìm thức ăn, đột nhiên lại nhớ đến câu nói quảng cáo trên tivi vừa rồi “nấu ăn là một nghệ thuật, chỉ cần có tâm và sự cố gắng, thì chúng ta sẽ chế biến ra được món ăn ngon.” Cô gật đầu đồng ý với câu nói đó. Nhớ đến món Mì Ý mà mẹ cô làm trước khi đi công tác, xăn tay áo quyết định tối nay sẽ tự mình vào bếp trổ tài.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu cần thiết, cô mặc tạp dề vào rồi mới bắt đầu chế biến. Bước luộc mì thành công, cô cười đắc ý chuyển sang bước khác. Thịt bò băm nhuyễn, rồi cho gia vị vào mỗi thứ nửa muỗng canh. Nhưng trong đầu lại nghĩ: Nếu muốn nhanh thấm thì phải cho nhiều vào mới được. Thế là mọi thứ một muỗng canh vào trong tô.
Bước tiếp theo là đặt chảo lên bếp, vừa làm cô vừa lẩm bẩm: "Ủa mà lửa nhỏ hay lửa lớn ta?" Nhớ lại mấy lần thấy mẹ bật lửa lớn, cô cũng làm theo vậy.
Sau khi dầu sôi cô cho thịt bò vào. Dầu nóng gặp nước nên bắn mạnh ra ngoài, Đỗ Vi cũng đã chuẩn bị tình huống đó nên bay thẳng về phía tủ lạnh tránh. Miệng cười khinh bỉ: "Muốn phá hoại nhan sắc chị à, đừng mơ nha bé."
Đợi mọi thứ dịu lại một chút, cô lấy đũa dài đứng cách xa bếp lửa khoảng nửa mét xào xào nấu nấu. Cảm thấy thịt đã chín, cô cho hai hộp sốt cà chua vào nồi. Nhìn sốt bò cà chua cứ lỏng như canh cô cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi lại lấy nắp nồi đậy lại, tự nói với chính mình: "Chắc nó cần có thời gian cô đặc lại."
Sải bước điệu đà về phía phòng khách, để lấy điện thoại chụp lại thành quả của mình. Mới cầm vào tay thì điện thoại chợt rung lên, cô vui vẻ bắt máy: "Con nghe mẹ yêu!"
"Con ở nhà có thuận lợi không? Vụ án bên đây khá phức tạp nên mẹ không thể về như dự kiến được." Bà Hạnh nói giọng lo lắng.
"Mẹ yêu tâm, con gái mẹ hôm nay còn tự mình xuống bếp nữa là." Cô trả lời một cách tự hào.
Bà Hạnh không khỏi giật mình: "Mẹ có thể đoán chắc, món đó không thể nào nuốt trôi được."
Cô bĩu môi nói lớn tiếng: "Đảm bảo là ngon hết sảy luôn, tí nữa con chụp hình rồi gửi ẹ."
Cúp máy điện thoại cô quay trở lại phòng bếp, dùng điện thoại tự sướng vài pô. Nhìn cô gái xinh đẹp đảm đang trong hình, cô khoái chí cười tươi đến mất luôn tổ quốc. Gửi nhanh qua cho Thanh Vân và Khánh Như với dòng tin nhắn: "Ta hôm nay đích thân xuống bếp mới biết được, thật ra ta cũng là một thiên tài trong chuyện bếp núc."
Điện thoại nhanh chóng có hồi âm của Thanh Vân: "Cậu đừng hại người dân vô tội nha bé Vi xinh đẹp. "
Khánh Như cũng phi tốc trả lời: "Bé Vi, đừng để khi mình về phải chứng kiến nhan sắc cậu tàn phai nha. "
Toàn là những lời khinh thường cô không biết nấu ăn thôi. Lần này cô sẽ cho họ sáng mắt ra. Vừa định trả lời lại thì mũi cô lại ngửi được mùi khó chịu, nhìn về hướng bếp, thấy bên trong nồi sôi mạnh đến mức nắp nồi văng xuống đất. Cô giật mình, định chạy lại tắt bếp thì nước sốt cà chua bên trong nồi bắn ra, cô hốt hoảng vừa la vừa tránh theo bản năng. Tay chụp lấy bao tay chống lửa mang vào, cố gắng chịu đau chân chạy nhanh vào tắt ngay bếp lửa đang thịnh nộ kia.
May mắn giải quyết kịp thời, nên không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng nhìn lại cái nồi trên bếp cô giật giật môi cảm thán nói thầm: "Đỗ Vi, con đường nghệ thuật này mày chớ nên bon chen vào nữa."
Lê đôi chân đau bước ra khỏi phòng bếp, Đỗ Vi mới phát hiện chuông cửa đang vang liên hồi. Vừa mở cửa ra xem thử, cô đã nghe thấy tiếng gọi lớn tiếng của Dương Hoàng: "Đỗ Vi, em không sao chứ?"
Đỗ Vi di chuyển chậm từng bước đến cổng nhà: "Sao sếp lại ở đây?"
Dương Hoàng nhìn thấy Đỗ Vi vẫn không có gì bất thường, thả lỏng người trả lời: "Vừa rồi có việc phải đi ngang qua đây, sẵn tiện mua cho em một phần bánh canh cua ở một tiệm khá nổi tiếng." Dương Hoàng nhìn tạp dề trên người Đỗ Vi, hỏi ẩn ý: "Em lại nấu ăn?"
Đỗ Vi xấu hổ nhớ lại kiệt tác của mình vừa rồi, đưa tay nhận lấy gói thức ăn: "Cảm ơn sếp, hẹn gặp lại ngày mai!"
Chào tạm biệt xong, cô phi nhanh vào nhà như một cơn gió. Đóng cửa lại, chợt nhớ lại câu nói của Dương Hoàng vừa rồi, có vẻ như không đúng ở chỗ nào nhỉ?
Chương 12: Dương Hoàng, anh rất tuyệt!
Paris, là một trong những thành phố được lòng khách du lịch trên toàn thế giới, cũng là cổng ngõ vào Châu Âu của một số quốc gia lớn. Những tòa nhà và thành phố cổ, với nhiều di tích lịch sử lâu đời cổ kính, mỗi di tích đều truyền cảm hứng cho người xem theo một cách riêng. The ArC De Triomphe (Khải Hoàn Môn), Catthédrale Notre - Dame(Nhà Thờ Đức Bà) và tháp Eiffel.
Nghệ thuật và kiến trúc thì có Kim Tự Tháp kính của bảo tàng Louvre, ga xe lửa cũ ở bảo tàng Orsay hoặc thiết kế diễm lệ bên trong và ngoài của trung tâm Pompidou. Thánh đường Sacré - Coeur là điểm hấp dẫn khách du lịch nhất thành phố, từ trên mái vòm cong của tòa nhà có thể nhìn ra xa tới 30km. Thánh đường này được xây dựng gần nữa thế kỉ và hoàn thành năm 1919, là thắng cảnh nổi tiếng ở Paris.
Ngồi ở khoang ghế vip trên máy bay. Đỗ Vi hưng phấn đọc sách giới thiệu và hướng dẫn những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Paris. Đây là nơi, mà từ nhỏ cô đã mơ ước được đặt chân đến. Tuy lần này đi với mục đích là làm việc, nhưng trong lòng vẫn rất háo hức.
Dương Hoàng ngồi kế bên tự giờ, vẫn không thể nào rời mắt khỏi đôi môi đang mỉm cười của Đỗ Vi: "Em rất vui?"
Đỗ Vi ho khan, đưa ngón tay thon dài bấm nút hạ ghế dựa thấp xuống, rồi mới quay sang nhìn Dương Hoàng: “Đi công tác mà được ưu ái như thế này, sao có thể không vui?” Vẫn là cách trả lời bình thản thường thấy ở cô.
Dương Hoàng khẽ nhếch môi cười: “Vậy thì, em cứ từ từ mà tận hưởng.” Sau đó, giơ tay gọi một nữ tiếp viên hàng không đến: “Cho tôi một ly nước cam.”
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, nở nụ cười thẹn thùng nhìn Dương Hoàng: “Nước cam của quý khách.” Đôi mắt xinh đẹp vẫn nhìn Dương Hoàng say đắm.
Vậy mà Dương Hoàng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần, đứng dậy đặt ly nước cam và một miếng che mắt vào vị trí của Đỗ Vi: “Từ đây đến Paris còn hơn mười tiếng nữa, em cứ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút.”
Đỗ Vi nhìn nữ tiếp viên hàng không đang xấu hổ bước vào, rồi cúi đầu nhìn miếng che mắt màu hồng xinh xắn trước mặt, hiếu kỳ hỏi: “Cái này sếp chuẩn bị cho tôi?”
Câu trả lời nhận được chỉ là một cái gật đầu của Dương Hoàng. Đỗ Vi không hỏi nữa, tối qua do gặp phải ác mộng nên không ngủ ngon giấc. Không biết bên kia còn bao nhiêu việc đang chờ, phải ngủ ngon một giấc mới có sức mà chiến đấu. Uống một hơi hết ly nước ép cam, sau đó lên gặp chị Hằng.
***
Tại khách sạn năm sao Sofitel Paris Le Faubourg. Đỗ Vi vẫn đang thơ thẩn trước vẻ đẹp sang trọng và cổ điển của khách sạn, thì đã bị Dương Hoàng kéo tay lôi vào thang máy. Theo sau là một số hành khách khác. Từ lúc vào đến giờ, họ cứ nhìn cô và Dương Hoàng với cặp mắt ngưỡng mộ. Không hỏi cũng biết, chắc chắn họ nghĩ cô và anh là một cặp vợ chồng son đang hạnh phúc đi hưởng tuần trăng mật.
Đỗ Vi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì. Họ nghĩ gì là chuyện của họ, có hay không mới là chuyện của mình. Cô không rảnh đến mức quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Ra khỏi thang máy, Đỗ Vi và Dương Hoàng được người phục vụ hướng dẫn đến phòng của mình. Vừa đi được vài vòng, cô bắt đầu hoa mắt trước không gian rộng lớn và cách trang trí giống nhau như đúc của khách sạn. May mà cô và Dương Hoàng ở kế phòng nhau, nếu không thì cái bệnh mù đường của cô đã có cơ hội mà phát huy tác dụng ở đây rồi.
“Đỗ Vi, tí nữa 7 giờ chúng ta sẽ đi xem nhạc kịch Opera cùng với ông Jocob.” Dương Hoàng dặn dò trước khi cô vào phòng.
“Dạ, tôi biết rồi!” Vừa trả lời, Đỗ Vi vừa mỉm cười đóng cửa phòng. Chuyến công tác này quả thật là cô quá hời mà, vở kịch Opera này cực kỳ nổi tiếng nha. Nghe nói chỉ khách mời mới có thể vào. Nhờ chuyến công tác này mà cô được vinh hạnh tham dự, quả thật là cô rất may mắn mà!
Nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu, xem lại trang phục và cách trang điểm của mình một lần nữa trước gương, Đỗ Vi mới hài lòng lấy ví rời khỏi phòng. Vừa mở cửa đã thấy Dương Hoàng đứng chờ sẵn, cô chớp chớp hai mắt nhìn người đàn ông bảnh bao trước mắt: “Sao sếp không gõ cửa?”
Nhìn Đỗ Vi xinh đẹp bước ra, tim Dương Hoàng đập nhanh một nhịp, ánh mắt như có một màng sương mờ ảo: “Chẳng phải bây giờ em đã ở đây?”
Đỗ Vi mỉm cười sải bước tiến về phía trước, rồi lại quay đầu lại; “Sếp không định đi à?”
***
Ngồi trong một nhà hàng nổi tiếng, Dương Hoàng bên tai vẫn còn nghe tiếng nhạc giao hưởng vừa rồi. Nếu không phải Đỗ Vi thích, thì anh sẽ không đời nào vào nghe cái loại nhạc hại người đó. Dù đã uống hai ly cà phê nguyên chất, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không buông tha. Tuy nhiên, nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Đỗ Vi thì dù bắt anh vào nghe thêm bao nhiêu lần nữa cũng không thành vấn đề.
“Sao ông Jocob không ăn cùng chúng ta?” Đỗ Vi khó khăn đưa miếng thịt bò vào miệng hỏi.
“Ông ấy bảo có việc đột xuất, ngày mai sẽ gặp lại ở buổi hội thảo." Dương Hoàng ngưng vài giây, sau đó hỏi: “Thức ăn không hợp khẩu vị?”
Thật ra Đỗ Vi chán ngán thức ăn ở những nhà hàng sang trọng thế này rồi. Đã đến Paris, thì phải đến ăn những nơi đặc biệt thì thích hơn. Nhưng cô là nhân viên, sếp dẫn đi đâu thì phải đi đó chứ làm gì mà có quyền kén chọn.
Chưa đợi Đỗ Vi trả lời, thì Dương Hoàng đã gọi người tính tiền. Sau đó, kéo tay cô ra khỏi nhà hàng: "Em muốn ăn gì cứ nói?!"
Đỗ Vi cười tươi, chỉ vào một quyển tạp chí ẩm thực đang cầm trên tay: “Là chỗ này.”
Nơi Đỗ Vi muốn đến là một tiệm ăn nhỏ, nhưng lại rất nổi tiếng về cách trang trí và thức ăn cực ngon. Đặc biệt là đầu bếp sẽ làm tại chỗ ình thưởng thức, nên rất thú vị.
Đỗ Vi chăm chú nhìn cách nấu ăn của anh đầu bếp người Pháp điển trai, miệng cứ lẩm bẩm: “Con trai biết nấu ăn, đúng là rất có sức hút nha.”
Dương Hoàng hỏi giọng lạnh lùng, khó chịu: “Em rất thích?”
Đỗ Vi vẫn nhìn những thao tác chuyên nghiệp của người đầu bếp ấy, miệng trả lời một cách tự nhiên: “Rất thích! Nhưng tôi có cảm giác rất lạ." Lúc này cô mới quay sang nhìn Dương Hoàng: "Tôi vẫn thấy, lúc sếp xuống bếp trông vẫn oai và thu hút hơn hẳn." Nói xong cô ột miếng thức ăn vào miệng, rồi lại nói nhỏ: "Thức ăn cũng chẳng ngon bằng sếp nấu nha."
Lúc này khỏi nhìn cũng biết, gương mặt Dương Hoàng nở hoa nhiều đến mức nào rồi hé. Tuy lời nói là thật lòng, nhưng bình thường cô sẽ không nói ra thẳng như thế. Cơ mà anh ta là sếp đấy, chị Vi đây cũng không phải là kẻ không biết lấy lòng cấp trên đâu nhé!