Đỗ Vi, anh chờ em

Chương 16: Đàn ông lăng nhăng, bấm biến!
Một thằng đàn ông luôn miệng nói yêu, mà lại để cho người yêu mình lo lắng, buồn khổ, bất an với kẻ thứ ba. Loại đàn ông đó chỉ đáng vứt đi.
Hợp đồng được ký kết vào ngày hôm sau. Cũng trong ngày Dương Hoàng, Đỗ Vi, và những giám đốc cùng một chuyến bay trở về nước. Đỗ Vi nhìn thấy mọi người làm việc bận rộn như thế, còn cô thì lại giống như đi nghỉ mát không bằng, trong lòng cảm thấy có chút ray rứt khó chịu. Thể loại mà cô ghét nhất đó chính là nhận lương người ta mà lại lười biếng không làm việc. Vì thế sau khi thương lượng một hồi, cô cũng được phân công giải quyết một số tài liệu.
Thời gian buồn chán trên máy bay, một nửa cô dành để xử lý công việc được giao, còn lại thì cô chợp mắt ngủ để dưỡng sức. Trong ý thứ mơ hồ, cô luôn cảm thấy có một ai đó đang nhìn mình lâu, rất lâu. Thế nhưng một khi đã ngủ thì chỉ có như chết, mặc cho ai nhìn mình đi chăng nữa, đánh một giấc thật ngon rồi hẵng hay.
Khi Đỗ Vi giật mình tỉnh giấc cũng là lúc máy bay gần hạ cánh. Lò mò tìm đường đi về hướng nhà vệ sinh để rửa mặt cho tỉnh táo, cơ mà vừa mới đưa tay vào, thì cánh cửa tự động mở ra. Đỗ Vi chau hai hàng chân mày lại, cố gắng mở mắt để nhìn rõ đối phương. Rồi lại cười tươi: "Chào buổi sáng, sếp!"
Dương Hoàng nhìn Đỗ Vi vài giây, rồi mới bước ra nhường chỗ cho cô vào. Cô cũng nhanh chóng bước vào để chỉnh sửa lại trang phục và đầu tóc của mình. Thế nhưng, sau khi thấy cô gái xinh đẹp long lanh như mới trốn viện ở trong gương. Cô lại ôm mặt, tự cười chế giễu mình: "Đến chính cô nhìn mình lúc này còn mất hồn, đảm bảo lúc nãy sếp còn sốc nặng hơn cô rất nhiều."
Xuống máy bay, Đỗ Vi cứ vài giây thì lại lén nhìn xem thái độ của Dương Hoàng một lần. Nhưng kết quả nhận được chỉ là bộ mặt lạnh lùng thường thấy, Đỗ Vi thở phào ném chuyện vừa rồi vào sọt rác. Những chuyện xấu hổ đó, người xem đã không nhớ thì nhân vật chính là cô cũng nên quên đi là vừa. Ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đứng thẳng, sải bước tự tin như Đỗ Vi thường ngày.
Vừa bước ra cổng soát vé, Đỗ Vi lại nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn quen thuộc đang đứng chờ taxi. Khóe môi cô chợt nhếch lên cười gian tà, nhẹ nhàng tiến lại choàng cổ người đang đứng chờ taxi ấy.
Khánh Như vừa xuống máy bay mặt vẫn còn say ke do vừa ngủ dậy, chợt bừng tỉnh khi có người ôm cổ mình. Theo phản xạ của người học võ, cô nắm thật mạnh cổ tay đối phương, đang định quật ngã thì bên tai lại nghe một giọng nói nhỏ nhẹ như nước: "Khánh Như em yêu, chẳng phải nói về sẽ gọi điện thoại cho tớ ra đón sao?"
Bóng người nhỏ nhắn xoay lưng lại nhìn cô gái đang cười tít mắt trước mặt. Tay cuộn thành nắm đấm, đánh nhẹ vào vai của Đỗ Vi một cái: "Con nhỏ vô tâm, điện thoại cậu có phủ sóng đâu mà ta gọi hả?"
Đỗ Vi day day vào phần vai vừa bị đánh, gương mặt tỏ vẻ vô tội: "Tớ đi công tác nước ngoài nên không dùng sim Việt Nam được." Nói xong cô choàng tay Khánh Như: "Chẳng phải bây giờ tớ cũng ở đây rồi sao?!"
Khánh Như cười chịu thua, chọc chọc đầu Đỗ Vi vài cái như trả thù vì khẩu miệng đấu không lại con bé ranh ma trước mặt. Thế nhưng, bàn tay đang giơ trên không trung bỗng khựng lại khi thấy người đàn ông điển trai đang đứng phía sau Đỗ Vi. Đưa miệng lại sát tai Đỗ Vi nói: "Hình như phía sau cậu là Dương Hoàng kìa, đẹp trai và phong độ quá."
Đỗ Vi xoay người theo hướng nhìn của Khánh Như. Do vui quá, nên cô quên mất Dương Hoàng đang đứng đợi cô từ nãy đến giờ ở đó. Cô sờ sờ cằm nói khẽ chỉ đủ hai người nghe: "Anh chàng đẹp trái đó là sếp tớ đấy."
Lời nói vừa dứt, Khánh Như cẩn thận đánh giá Dương Hoàng. Trên tay anh hiện tại đang xách hai chiếc va li một hồng một đen. Đôi môi giật giật như không thể tin vào mắt mình, lắc đầu cảm thán. Một người như Dương Hoàng mà lại tình nguyện làm vác phu cho nhân viên? Thà bảo cô ngày mai tận thế còn đáng tin hơn cảnh tượng trước mắt.
Đỗ Vi thấy Khánh Như đang vui vẻ nay lại trở thành khúc gỗ khi thấy Dương Hoàng, không khỏi trêu chọc: "Sao nào, thấy trai đẹp trong lòng nảy sinh thú tính rồi à?"
Khánh Như lại dùng tay chọc nhẹ vào đầu Đỗ Vi: "Ta đây không phải loại mê trai đến thế nha."
Đỗ Vi nhún vai cho qua, sau đó kéo tay Khánh Như đi lại chỗ Dương Hoàng đang đứng: "Thật xin lỗi, vừa rồi còn định đi cùng sếp. Nhưng sẵn tiện gặp bạn ở đây, chắc tôi sẽ về chung với cậu ấy." Cô cũng không phải người không biết điều, quá giang một người còn được, chứ còn ké thêm một người nữa thì hơi bị kì nha.
"Cũng tiện đường, để anh chở bạn em về luôn một thể." Vừa nói Dương Hoàng vừa kéo va li lại đặt vào xe.

Đỗ Vi cũng hết cách, người ta có lòng thì ngại gì mình từ chối.
***
"Đỗ Vi, hay chúng ta ghé lại ăn gì rồi hẵng về được không?!" Dương Hoàng vừa lái xe vừa cười rạng rỡ hỏi.
Đỗ Vi đang định từ chối thì tiếng của Khánh Như lại vang lên: "Được đó, hay chúng ta đi ăn phở đi." Mấy năm liền ăn món ăn Nhật, nay về đến quê nhà Khánh Như cực kỳ thèm món này.
Nhìn thấy gương mặt đói khát như muốn chảy dãi của Khánh Như, Đỗ Vi cũng phải ngậm ngùi gật đầu đồng ý. Thế nhưng ngay sau đó cô lại cực kỳ hối hận nha.
"Bé Vi à, cậu gọi phở tái gân nhá." Khánh Như biểu quyết chọn luôn phần của Đỗ Vi.
Đỗ Vi: "..."
"Bé Vi à, ta quên mất cậu không ăn thịt sống và gân được. Thôi thì để ta ăn dùm cho há." Vừa nói xong Khánh Như lấy đũa gắp hết thịt trong tô của Đỗ Vi sang tô mình.
Đỗ Vi: "..."
"Bé Vi à, câu không ăn thì phí lắm, hay để ta ăn luôn phần của cậu nha." Khánh Như bưng nguyên tô của Đỗ Vi lên chén một cách ngon lành.
Đỗ Vi ngồi mặt ngu như tượng tự giờ nhìn hành động của Khánh Như, trong lòng uất ức không khỏi nói móc: "Đồ cướp cạn nhà cậu, bộ ở Nhật bị anh Tâm bỏ đói hay sao mà về đây dành đồ ăn với tớ vậy?"
Nhắc đến anh Tâm, sắc mặt của Khánh Như thay đổi rõ rệt. Buông đũa đặt tô phở sang một bên, một hơi uống hết ly bia lạnh trước mặt, miệng cười miệt thị nói: "Ta đây đã đá thằng khốn lăng nhăng đó rồi."
Ánh mắt của Đỗ Vi trầm lại, kéo ghế ngồi sát Khánh Như, sẵn tay rót đầy một ly bia. Sau đó cũng một hơi uống cạn, khoát tay lên vai Khánh Như nói giọng trào phúng: "Một thằng đàn ông luôn miệng nói yêu, mà lại để cho người yêu mình lo lắng, buồn khổ, bất an với kẻ thứ ba. Loại đàn ông đó chỉ đáng vứt đi, cậu biết chứ?"
Dương Hoàng ngồi kế bên chưa kịp ngăn cản thì đã thấy Đỗ Vi nốc hết một ly bia, lo lắng hỏi: "Đỗ Vi em vẫn ổn chứ? Chẳng phải em không uống được bia?"
Một, hai, ba giây,...
Đỗ Vi ngã nhào lên người Khánh Như... bất tỉnh nhân sự.
Chương 17: Thận trọng
Chờ đợi, là một nỗi đau giày vò con người ta trong suốt thời gian dài. Nhưng so với việc không thể gặp mặt nữa, thì nỗi đau đó chẳng đáng là gì cả.

Trong không gian yên tĩnh hòa quyện cùng mùi hương cỏ cây nhẹ nhàng phảng phất quanh mũi. Đỗ Vi cũng dần tỉnh dậy sau cơn say, nhẹ nhấc tay lên xoa vầng trán vài cái rồi mới chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh. Trước mặt cô là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, được trang trí rất tinh tế và sang trọng. Điều đáng nói ở đây chính là tất cả đều được làm từ gỗ. Nếu cô đoán không lầm, thì đây chính là loại gỗ thông Pallet đắt đỏ mà thời đại học cô đã từng nghiên cứu qua.
Thế nhưng, hiện tại đó không phải là vấn đề đáng để ý lúc này. Việc tại sao cô lại có mặt ở đây mới là điều quan trọng. Cố gắng ôm đầu nhớ lại những sự việc sau khi cô uống bia, nhưng cái não nhỏ này của cô chẳng nhớ được gì, ngoài hình ảnh cuối cùng cô nói chuyện với Khánh Như cả. Nặng nề bước xuống giường, thuận chân mang đôi dép lê màu hồng xinh xắn đã được đặt sẵn dưới sàn nhà. Đỗ Vi sải bước ra hướng cửa.
Trước cửa phòng là một dãy hành lang sáng bóng, cũng làm cùng một loại gỗ. Đỗ Vi mon men theo đó mà bước xuống nhà, cố gắng đi nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Cơ mà vừa mới bước đến bậc thang cuối cùng, thì trong không trung vang lên giọng nói êm tai quen thuộc.
“Anh đã chuẩn bị cơm xong rồi, em vào rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra ăn.” Dương Hoàng mặt mũi sáng lạng, vừa dọn thức ăn ra bàn vừa cười nói vui vẻ.
Đỗ Vi đứng hình vài giây. Sau đó ho khan một tiếng, rồi đi về hướng nhà vệ sinh theo hướng dẫn của Dương Hoàng. Vừa đi cô vừa gãi đầu lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ do ảnh hưởng của chất cồn trong bia, nên nhịp tim mới đập nhanh bất ổn thế này nhỉ?”
Vừa thấy Đỗ Vi ngồi xuống, Dương Hoàng đã nhanh tay đưa cốc nước chanh mật ong cho Đỗ Vi: “Uống một chút sẽ không thấy đau đầu nữa.”
“Cảm ơn sếp!”
Đỗ Vi vui vẻ nhận lấy, chậm rãi nhấm nháp từ chút một. Hương mật ong ngọt ngào, hòa cùng vị chua của chanh làm tinh thần cô thoải mái hơn hẳn nha. Cảm thấy thỏa mãn cô đặt cốc xuống bàn, lười biếng lấy đũa chiến đấu nhanh với thức ăn thơm phức trước mặt. Tuy không biết tại sao cô lại ở đây, nhưng phải ăn no bụng trước rồi chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Thấy Đỗ Vi ăn một cách ngon lành, Dương Hoàng nhìn cô hỏi tò mò hỏi: “Em không thắc mắc tại sao em lại có mặt ở đây?”
Không vội trả lời, Đỗ Vi đưa tay dài gắp một miếng rau bỏ vào chén rồi mới hỏi ngược lại: “Chẳng phải bây giờ, sếp cũng đang định nói cho tôi biết đấy sao?”
Dương Hoàng lắc đầu chịu thua, muốn làm cho Đỗ Vi tò mò chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Dùng đũa gắp một con cá đặt vào đĩa trống cạnh người anh, cẩn thận tách từng miếng thịt cá ra bỏ vào một chiếc đĩa khác. Miệng cười đầy ẩn ý đáp: "Em không muốn biết, lúc em say trông thế nào sao?”
Đỗ Vi đang ăn bỗng ngẩn người, dời ánh mắt phức tạp lên nhìn Dương Hoàng. Theo kinh nghiệm lúc trước, thì bình thường khi say cô đều rất ngoan nha. Chỉ kiếm chỗ nào đó ngủ một giấc, sau đó thì mọi chuyện đâu lại vào đấy. Không lẽ, lần này cô đã làm điều gì đó đáng xấu hổ sao?
“Tôi đang chờ sếp nói.” Đỗ Vi nhắc lại lời vừa rồi. Thật sự thì bây giờ cô chẳng nhớ gì, nhưng nếu anh có ý muốn nói thì cô cũng lắng tai lên nghe vậy.
Dương Hoàng không vội trả lời, ánh mắt như tỏa sáng khi nhìn người con gái trước mặt. Lúc nào cô ấy cũng vậy, luôn thờ ơ dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Dù bây giờ có bảo ngày mai là tận thế, không chừng cô ấy cũng chỉ bình thản trả lời một câu: “Ừ, biết rồi.”
Đưa đĩa thịt cá vừa được tách xương xong đến trước mặt Đỗ Vi, Dương Hoàng phong độ cười tươi: “Không tìm được chìa khóa nhà em, mà em thì cứ luôn miệng nói muốn nằm giường. Chở đến khách sạn thì em lại bảo anh biến thái dẫn em vào đấy có ý đồ lợi dụng..." Nói đến đây, thấy gương mặt từ màu trắng dần ửng hồng của Đỗ Vi anh lại tiếp tục: "Anh hỏi em muốn ngủ ở đâu, thì em lại cười bảo là ở 'nhà anh'."
Đỗ Vi nuốt nước bọt ực ực. Thể loại con gái gì mà lớn tiếng cự tuyệt khách sạn, cương quyết đòi về nhà đàn ông thế? Cố giữ bình tĩnh Đỗ Vi hỏi nhỏ: “Vậy còn Khánh Như đi đâu?”
“Khi đưa em đến nhà anh, thì cô ấy bảo có việc giải quyết nên đi trước. Khi nào xong, thì sẽ chạy thẳng về nhà em luôn.” Dương Hoàng thuật lại lời của Khánh Như. Nhìn Đỗ Vi thay đổi sắc mặt liên tục, anh lại vui vẻ nói: “Sau này nếu không có anh, tốt nhất em đừng nên đụng chạm gì đến chất có cồn thì hơn."

Đỗ Vi suýt sặc khi nghe câu vừa rồi của Dương Hoàng. Đấy chẳng phải là lời dặn dò, mà chỉ có người yêu mới nói với nhau sao? Cô lại dời mắt nhìn đĩa cá trước mặt một hồi lâu, rồi mới mở miệng: “Tôi cứ cảm thấy, sếp đối xử với tôi đặc biệt quan tâm.”
Dương Hoàng khựng lại trước câu hỏi bất ngờ của Đỗ Vi, anh thận trọng suy xét. Sau đó, dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Đỗ Vi: “Vì em là người đặc biệt.”
“Chẳng lẽ sếp thích tôi?”
Lời nói vừa thốt ra cô cảm thấy vô cùng hối hận. Việc anh thích cô quả là chuyện không tưởng, vì mấy ngày trước cô còn nghe anh nhắc đến người thương trong cơn say mà. Nhưng nếu anh ta đã có người thương mà lại đối xử với cô đặc biệt tốt như thế, chỉ có thể anh ta đang xem cô như kẻ thế thân. Điều đó làm Đỗ Vi cảm thấy không được thoải mái. Đỗ Vi day day cằm mình vài cái, rồi lại hỏi: “Hay là, người yêu cũ của sếp có điểm nào đó giống tôi chăng?”
Dương Hoàng cười khổ trước câu hỏi của Đỗ Vi, trả lời giọng trầm ấm: “Tôi chưa từng có bạn gái.” Ngưng vài giây anh nói tiếp: “Em đừng nghĩ ngợi lung tung. Chỉ do em là một nhân viên có thực lực, dĩ nhiên một người sếp thông minh như anh phải hết sức coi trọng rồi.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Dương Hoàng khi nói, Đỗ Vi mới thở phào. Tự cười bản thân, chắc do lâu ngày không gần gũi với người khác phái nên cô có hơi nhạy cảm. Đỗ Vi chớp chớp mắt đáng yêu vô tội: “Vậy… Sếp cứ xem những lời vừa rồi như gió thoảng ngoài tai nhé.”
Dương Hoàng cũng phản ứng nhanh, trả lời mang chút tinh nghịch: “Hình như đầu anh dạo này hoạt động không tốt lắm, vừa rồi em nói gì cũng chẳng nhớ.”
Hiện giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp. Anh biết rõ với tính cách của Đỗ Vi, nếu anh bày tỏ nỗi lòng lúc này, thì chắc chắn cô ấy sẽ thôi việc và giữ khoảng cách với anh ngay. Thế chẳng phải rút dây động rừng? Dù sao thì anh cũng đã đợi được nhiêu đó thời gian rồi, giờ có đợi thêm một chút nữa cũng chẳng sao cả.
Đỗ Vi trầm mặc bưng cốc nước lạnh lên uống một ngụm, mắt nhìn Dương Hoàng chăm chú. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười thầm: Xem ra, sếp cũng là một người rất biết cách chọc cười người khác nha.
Chương 18: Quá khứ, tạm biệt nó lâu rồi.
Đôi khi con người luôn nhìn thấy được hạnh phúc huyễn hoặc từ người khác, mà lại chẳng nhìn thấy được những thứ mà mình đang có. Họ đố kỵ, ganh ghét và cố gắng bằng mọi cách để được những thứ mình muốn. Nhưng kết quả nhận được mãi mãi sẽ chẳng bao giờ được như mong đợi.
“Đỗ Vi, chẳng lẽ cậu không có chút phản ứng nào sao?” Khánh Như ngồi trên ghế sô pha, dùng tay gõ gõ lên bàn trước thái độ bình thản của Đỗ Vi.
Công ty ba của Anh Tuấn đang gặp khó khăn vì dính líu đến pháp luật. Theo như những lời của khánh Như và báo chí đưa tin, thì tình hình ngày càng nghiêm trọng, nếu cứ đà như thế thì có thể công ty sẽ phá sản. Còn nghiêm trọng hơn thì ba của Anh Tuấn phải ngồi tù. Thế thì đã sao, chuyện của Anh Tuấn cô đã không quản từ nhiều năm trước rồi.
“Vậy cậu muốn tớ phản ứng thế nào?” Đỗ Vi trả lời lười biếng, tay cầm điện thoại lướt lướt trên màn hình vài cái.
Khánh Như ngồi bật dậy. Một chân đặt dưới đất, chân còn lại thì đặt trên ghế sô pha, hai mắt hừng hực như có một ngọn lửa sắp bùng cháy. Kiểu như những tướng quân phim thời xưa, nói lớn giọng: “Còn sao nữa, hạng đàn ông lăng nhăng đó giờ đã gặp quả báo. Chẳng phải cậu nên đứng dậy mà cười thật tươi hét lớn ‘bà đây thật không lầm khi năm đó đá nhà người’?!”
Đỗ Vi đưa chân dài, đạp nhẹ Khánh Như đang diễn tuồng vài cái: “Bé Như à, nên nhớ cười người hôm trước hôm sau người cười đấy.”
Như không để ý đến lời của Đỗ Vi, Khánh Như mạnh bạo mở một thổi socola đen bỏ vào miệng. Đi đến ngồi cạnh Đỗ Vi: “Bé Vi, cậu đừng có tốt bụng như thế. Chuyện ba năm trước chẳng lẽ cậu không nhớ chút nào sao?”
Đỗ Vi phì cười, đưa tay lên vuốt mái tóc mình vài cái. Trong mắt dường như có một chút gì đó thoáng đọng lại. Nếu nói quên thì cũng không hẳn, nhưng nói nhớ thì đó chỉ là những mảnh kí ức vỡ vụn mà thôi. Điều cô thất vọng không phải là Anh Tuấn phản bội cô. Mà là Tuyết Nhung, người mà cô luôn cho là bạn thân chí cốt trong suốt nhiều năm ròng.
Vậy mà lúc đó cô mới biết được, thì ra trong lòng Tuyết Nhung chưa bao giờ xem cô là bạn. Trước mặt thì cười nói vui vẻ, nhưng sau lưng lại là người đâm chọt nói xấu cô. Còn nhớ Tuyết Nhung đã từng nói: Tại sao lúc nào, cô cũng có được mọi thứ một cách dễ dàng, còn cô ấy thì dù cố gắng thế nào cũng không có được.
Điều đó cho đến bây giờ, vẫn làm cô rất buồn cười khi nhớ lại. Tuyết Nhung chỉ nhìn thấy thứ hạnh phúc bề ngoài của cô, chứ nào biết bên trong toàn rỗng tuếch?
Từ lúc ba mẹ cô ly hôn, Tuyết Nhung có biết cô phải chịu bao nhiêu vất vả, phải cố gắng nhiều thế nào để trở thành một đứa con gái kiên cường như hiện tại? Tuyết Nhung cũng đâu biết, tất cả những thứ mà cô có là một quá trình mà cô phải tự tạo từ những năm tháng khó khăn ấy? Tuyết Nhung lại càng không thể biết được, mỗi lần nhìn thấy cả nhà cô ấy vui vầy hạnh phúc, cô lại thèm được như họ biết bao?

Đôi khi con người luôn nhìn thấy được hạnh phúc huyễn hoặc từ người khác, mà lại chẳng nhìn thấy được những thứ mà mình đang có. Họ đố kỵ, ganh ghét và cố gắng bằng mọi cách để được những thứ mình muốn. Nhưng kết quả nhận được mãi mãi sẽ chẳng bao giờ được như mong đợi, điển hình như Tuyết Nhung hiện tại.
Sau một hồi suy nghĩ, Đỗ Vi cười dịu dàng trả lời: “Quá khứ dù tốt hay đẹp thì nó cũng đã qua. Tương lai còn dài phía trước, tớ đâu dại mà cứ mãi chìm đắm trong những thứ thuộc về hồi ức.”
Khánh Như chọc vào đầu Đỗ Vi: “Cậu nói rất hay, vậy cậu định khi nào mới tuyển gấu* mới để ôm?”
Bị chọc một cú đau, Đỗ Vi đau đớn nhìn con nhỏ bạn bạo lực trước mặt nói không thành lời. Số cô đúng là đen đủi, gặp phải bạn thân đứa nào cũng đai đen võ thuật. Đỗ Vi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói giọng đau khổ: “Ngày mai tớ sẽ mua một con về ôm được chưa?”
Khánh Như giơ tay đầu hàng: “Bé Vi, chẳng lẽ dây thần kinh cảm xúc của cậu có vấn đề? Ta có quen người bạn bác sĩ, để ta kêu đến khám gấp.”
“Xin lỗi, mỗi năm tớ đều khám sức khỏe định kỳ. Bác sĩ khẳng định tớ hoàn toàn bình thường.” Đỗ Vi trả lời nghiêm túc.
Khánh Như đưa tay nhéo một bên má của Đỗ Vi, lắc đầu nói lớn: “Đỗ Vi, ta cam đoan cậu sẽ chết già vì ế.”
Đỗ Vi không cam lòng đáp lại: “Ế cũng chẳng sao, tớ đây sẽ bắt đại một anh chàng nào đó lấy giống**. Sau đó tự sinh con rồi nuôi một mình cũng chẳng tệ.”
Khánh Như đau đầu tựa vào ghế sô pha, hai chân gác lên bàn, hai tay đặt lên đầu hỏi tiếp: “Vậy cậu thấy Dương Hoàng thế nào?”
Đỗ Vi bị sặc nước bọt. Trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh cô bắt Dương Hoàng vào khách sạn rồi lấy giống, thì lông non bắt đầu dựng lên hàng loạt. Con nhỏ này thật là ác ý, tự nhiên đang yên đang lành nhắc đến Dương Hoàng làm gì không biết. Thế nhưng, Đỗ Vi cũng không chịu thua: “Cũng tốt, tớ sẽ suy xét việc tiến cử anh ta vào danh sách đầu tiên.”
Khánh Như cười gian tà: “Rồi cậu sẽ được như ý muốn.”
Đỗ Vi ra vẻ cảnh giác, mỗi lần Khánh Như cười như thế đều chẳng có gì tốt lành. Mà thôi cũng kệ, dù sao đây cũng chỉ là lời nói đùa không tính là thật được. Đỗ Vi lười biếng đứng dậy đi về hướng nhà bếp. Vừa đi được vài bước thì nghe Khánh Như nói giọng trêu ghẹo.
“Bé Vi yêu dấu, chẳng lẽ cậu đang định vào bếp nấu bữa trưa cho ta?” Chưa đợi Đỗ Vi trả lời Khánh Như lại nói: “Ta mới về nước, chưa muốn gặp bác sĩ sớm vậy đâu. Tốt nhất là nên gọi thức ăn nhanh cho lành bé ạ.”
Đỗ Vi nghiến răng, nghiến lợi: “Cậu tưởng muốn ăn thức ăn do tớ nấu dễ lắm à?”
Khánh Như tiến lại gần, đánh nhẹ vào mặt Đỗ Vi rồi đi về hướng bếp nói giọng đồng tình: “Ừm thì không phải dễ. Chẳng phải lần trước cậu nói là đã tự mình xuống bếp, kết quả thế nào rồi?”
Đỗ Vi: "Ừ thì..."
Thấy Đỗ Vi không nói thành lời, lợi dụng đang thắng thế Khánh Như lại nói tiếp: “Ngoài sức tưởng tượng đúng không?" Chọc được Đỗ Vi thay đổi sắc mặt, Khánh Như khoái chí cười lớn quả quyết: "Bé Vi yêu dấu, ta thấy thật tội nghiệp chồng tương lai của cậu quá.”
Đỗ Vi: “…”
*Gấu: Là cách nói ví von, hay còn được gọi là người yêu.
**Lấy giống: Đại loại giống như cưỡng tình một đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận