Chương 25:
Ông trời rất biết cách trêu người, những người mà ta không muốn gặp thì dù có trốn ở nơi tận cùng trái đất cũng chẳng thể nào tránh khỏi.
Đỗ Vi thật sự đau đầu khi nhìn hai người phụ nữ trước mặt, một trẻ một già. Phong cách thời trang hàng hiệu giống nhau, nước da trắng như trứng gà bóc, mắt thì đeo len giãn tròng như búp bê. Chắc do mắt thẩm mỹ cô có vấn đề chăng? Nên chẳng thấy đẹp chỗ nào. Cơ mà cũng có thể họ cho đó là phong cách thượng lưu hay sành điệu gì đó. Cô không rõ.
“Chị Vi, nghèo nàn đến mức chỉ mua nổi hàng qua đợt à?” Cô gái trẻ với mái tóc nhộm màu vàng chóe, nhìn cách ăn mặc của Đỗ Vi nói giọng đánh giá.
Người phụ nữ trung niên ngồi kế bên cũng cười khẩy: “Mẹ nào con nấy, chả trách sao đàn ông bên cạnh đều không chịu nổi mà phải rời đi.”
Đỗ Vi không phản ứng, tay bưng ly nước cam yêu thích khuấy vài cái rồi mới nhếch môi: “Thật tội nghiệp bà, nhặt rác mà cứ nghĩ mình nhặt được kim cương suốt nhiều năm như vậy."
Cô gái trẻ gương mặt hung hăng, tức giận trước lời nói ngạo mạn của Đỗ Vi, đang định mở miệng thì đã bị cướp lời: “Yến Nhi, làm người đừng trách kẻ tiểu nhân con ạ.”
Cô gái được gọi là Yến Nhi, đưa tay lên miệng cười e thẹn nhìn Đỗ Vi. Rồi đan chéo chân, tựa lưng ra ghế như một bà hoàng. Đến mẹ cô ta còn không đấu lại mẹ cô, hà cớ gì cô phải lo lắng.
“Đỗ Vi, tôi nghĩ cô biết lý do hôm nay tôi đến đây?” Người phụ nữ trung niên tiếp tục nói.
Đỗ Vi dời đôi mắt hờ hững, nhìn ra cửa sổ: “Tôi rất bận, bà muốn nói gì thì cứ đi thẳng vào vấn đề.”
"Nghe nói ba của Yến Nhi dạo này hay đến tìm mẹ con cô." Bà Diệu giọng điệu chanh chua.
"Bà đang lo về tài sản của mình?" Đỗ Vi hỏi thẳng không ngần ngại.
Bà Diệu cười lớn, rồi lại tỏ vẻ đoan trang: "Tao chỉ muốn xem cái bản mặt ngu ngốc của mày thế nào, khi được ban bố chút tình thân thôi."
Đỗ Vi gật đầu: "Tôi còn tưởng, bà muốn nói đến chuyện ông ta đã chuyển giao tất cả tài sản cho tôi chứ."
Bà Diệu tái mặt, hai tay nổi gân xanh nhưng vẫn cố nén cảm xúc. Quả thật bà đến đây vì chuyện tài sản. Lão già khốn khiếp chung sống những mười mấy năm. Vậy mà đùng một cái, lão bảo sẽ chỉ cho con gái và bà mỗi căn biệt thự ven biển. Bà biết mẹ con Đỗ Vi rất thích tỏ vẻ thanh cao, chỉ cần chọc nóng lòng tự trọng nó một tí, đảm bảo nó sẽ sĩ diện mà chả cần đến cái tài sản này nữa. Đơn giản như năm xưa bà từng làm với mẹ nó.
"Ba Yến Nhi chẳng qua là hơi tức giận con bé nên muốn đùa với nó thôi, đợi qua một thời gian thì đâu lại vào đó." Bà Diệu nhấn mạnh ba từ 'ba Yến Nhi'.
"Có đâu vào đó hay không, thì tự bản thân gia đình các người biết." Đỗ Vi vẫn không chút cảm xúc đáp.
"Hiện tại, ba chỉ muốn chơi trò với mẹ con mày thôi. Một đứa bị ba bỏ rơi, mẹ thì bị chồng hắt hủi mà còn dám lên mặt chẳng phải quá buồn cười?” Yến Nhi nhịn không nổi nói xỏ một câu.
Bà Diệu đưa tay lên vuốt ve tóc con gái mình, nói nhỏ nhưng vẫn đủ để người đối diện nghe được: "Những thứ bỏ đi thì làm sao mà so sánh được với con chứ? Chẳng phải ba luôn thương con nhất sao?" Nói xong, bà Diệu quay sang nhìn Đỗ Vi: "Tao chỉ tốt bụng muốn nói với mày, đừng quá vui mừng rồi thất vọng trong đau thương thôi."
“Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu muốn chọc tức tôi thì bà đã chọn nhầm cách. Tôi chẳng thanh cao đến mức, từ chối tiền từ trời rơi xuống.”
“Mày…” Bà Diệu chột dạ ngồi bật dậy đưa tay lên ý muốn tát Đỗ Vi.
“Ở đây có rất nhiều camera, chỉ cần bà ra tay, tôi không tin là bà không phải vào đồn cảnh sát.” Đỗ Vi đứng dậy, áp sát miệng vào bên tai bà Diệu: “Bà nên nhớ mẹ tôi là luật sư, chẳng khó khăn gì để khiến bà vào ngồi tù vài tháng đâu.”
Bà Diệu môi mỏ tím tái, một đứa ranh con miệng còn hôi sữa mà dám lên mặt dạy đời bà. Cục tức này khó mà nuốt trôi, đưa tay lên vuốt nhẹ má Đỗ Vi: "Cứ tưởng hoa hồng trắng không gai, nào ngờ lại toàn gai có độc."
"Độc của tôi chỉ tác dụng với loại máu dơ. Theo lời bà nói, tôi có nên nghĩ máu bà thuộc loại đó?" Chưa đợi đối phương trả lời, Đỗ Vi lại tiếp tục nói: "Chuyển lời với chồng bà, lòng tốt của ông ta tôi đây cũng miễn cưỡng nhận vậy. Còn về chuyện nhận người thân, thì tôi đây nói thẳng không cần."
Nói xong Đỗ Vi sải bước tự tin, rời khỏi quán cà phê. Chẳng thèm để ý đến hai người ở lại, lửa bốc cao như muốn phun trào ấy.
***
Từ lúc trở về công ty, Dương Hoàng thấy Đỗ Vi làm việc một cách điên cuồng. Hết làm hồ sơ này, rồi lại kiếm hồ sơ khác để làm. Anh biết cô vừa gặp ai. Nhưng hiện tại anh là người ngoài, cũng chẳng có quyền gì để can thiệp vào cả, chỉ biết ngồi một chỗ như thế này. Trước mặt cô ấy, anh luôn thấy mình như một thằng vô tích sự chẳng giúp được gì. Chợt, trong lòng lại đau âm ỉ.
“Dương Hoàng, anh làm gì thế?” Vừa mới tan ca Đỗ vi giật mình khi thấy Dương Hoàng nắm tay mình kéo đi.
“Này Đỗ Vi, hôm nay bỗng nhiên muốn đi giải tỏa. Là nhân viên được ưu ái như thế, em cũng không keo kiệt đến mức để anh đi một mình?” Dương Hoàng nói giọng trêu đùa.
Đỗ Vi chưa kịp trả lời đã thì đã bị Dương Hoàng kéo đi như vũ bão, dù cô có muốn từ chối cũng chẳng có cơ hội. Thế là cũng phải gật đầu đồng ý đi theo.
“Dương Hoàng, anh có chắc là an toàn?”
“Đây không phải lần đầu anh lái xe máy, em yên tâm.” Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đỗ Vi, Dương Hoàng vội giải thích. Tay đội nón bảo hiểm cho cô, miệng nói giọng đầy ẩn ý: “Em muốn để anh bế lên?”
Lời nói vừa dứt, Đỗ Vi bay nhanh lên vị trí sau xe. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn sau gáy của Dương Hoàng, rồi đưa tay ôm nhẹ vào eo anh để định hình an toàn. Bàn tay cô vừa chạm vào Dương Hoàng ngây người vài giây, sau đó cười đến mức nở hoa rồi rồ ga chạy về phía trước.
"Đỗ Vi, em bắn ếch còn anh bắn quái vật." Đây là thỏa thuận ban đầu khi chơi trò săn quái.
Nửa tiếng sau, Đỗ Vi bĩu môi nói: "Dương Hoàng, sao anh bắn chẳng chết con nào thế? Em bắn quái vật, anh bắn ếch."
Dương Hoàng: "..."
Sau khi chiến thắng trò săn quái thì Đỗ Vi mới gật đầu qua trò khác. Vòng quanh khu vui chơi hết cả hai tiếng đồng hồ cả hai đều mệt lả. Vừa thấy Đỗ Vi cởi áo vest khoác bên ngoài, Dương Hoàng đã nhanh tay chộp lấy cầm dùm. Rồi đưa tay khoác qua vai Đỗ Vi, kéo cô tiến nhanh về phía trước, một cách vô cùng thân thiết.
“Đỗ Vi, em muốn xem thể loại phim gì?”
“Kinh dị.”
“Em chẳng giống ai, không phải con gái đều thích phim tình cảm lãng mạn?”
“Vậy thì không xem nữa, đi về.”
“Ấy,... Anh đùa thôi mà."
Ngồi trong rạp chiếu bóng, xung quanh toàn những cặp tình nhân đang ôm nhau. Các cô gái thì mỗi lần ma xuất hiện thì lại cứ la hét um sùm. Còn Đỗ Vi, ngồi ăn bỏng ngô, uống coca, xem chăm chú không hề chớp mắt. Những lúc ma xuất hiện, cô ấy còn nhìn kỹ rồi đánh giá những kỹ xảo chưa tốt này nọ. Ngay đến Dương Hoàng đôi khi còn phải giật mình, vậy mà xem xong Đỗ Vi chỉ nói một câu: "Không có phim nào đáng sợ hơn nữa sao?"
Dương Hoàng: "..."
Đợi Đỗ Vi đi vệ sinh. Dương Hoàng lấy điện thoại, gọi điện cho Thế Nam nói giọng nghiêm túc: "Mua tất cả đĩa phim kinh dị đáng sợ nhất, tối nay tôi với cậu cùng luyện." Xong cúp máy.
Thế Nam bên kia đầu dây, tay vẫn cầm điện thoại, mặt thì trơ ra, khóe miệng cong thành chữ o. Vài giây sau, gào thét trong vô vọng: "Chẳng lẽ sếp không biết anh sợ ma? Sao người luyện phim ma cùng sếp không phải Đỗ Vi mà lại là thư kí đáng thương như anh chớ?"
Chương 26:
“Thế Nam, bộ dạo này công việc nhiều lắm sao mà trông mệt mỏi thế?” Đỗ Vi tay đang đánh máy bỗng ngừng lại hỏi.
Thế Nam trưng hai cặp mắt gấu trúc nhìn Đỗ Vi. Gần cả tháng nay, cứ mỗi lần rảnh rỗi là phải xem phim ma cùng sếp đại ca. Sắc mặt anh xuống dốc thấy rõ, vậy mà sếp đại ca vẫn rất tươi tắn và đẹp trai như thường. Ông trời đúng là trớ trêu người mà.
“Dạo này cứ đến nửa đêm, thì người anh yêu lại nổi hứng xem phim ma em ạ.” Thế Nam nói giọng đau khổ.
Đỗ Vi trầm ngâm một hồi lâu, chống tay lên cằm giọng nghiêm túc hỏi: “Sao bạn gái anh lại có sở thích quái lạ vậy?”
Thế Nam gật đầu đồng ý: “Đúng thế phải không? Cơ mà anh dưới quyền người anh yêu, nên người muốn gì anh đều phải thuận ý em ạ. Hôm nào có dịp em hãy khuyên người dùm anh với.”
Đỗ Vi cũng cười cười đồng ý cho có lệ. Chứ người yêu anh ta, mà anh ta còn chưa quản được thì bảo cô nói thế nào?
Dương Hoàng từ nãy giờ ngồi im lặng. Không biết từ lúc nào, mà từ người anh toát ra một luồng sát khí lạnh đến mức đáng sợ: “Thế Nam, xem ra cậu vẫn còn rất rảnh rỗi. Trưa nay đi mua dụng cụ về trang trí giáng sinh.”
Thế Nam như sét đánh bên tai. Biết chọc giận sếp là chẳng có gì tốt lành, vậy mà cái miệng của anh chẳng thể nào ngưng mọc da non. Miệng làm thân chịu vậy. Ôm đống tài liệu đi ra ngoài, Thế Nam vẫn còn thở dài rồi lẩm bẩm một mình.
***
“Đỗ Vi, em đang ở đâu?”
“Nhà.”
“Giáng sinh mà không đi đâu chơi?”
“Bận ngủ.”
“Vậy thì tiếc quá, anh còn đang định mời em ăn đá tuyết*."
* Đá tuyết còn được gọi là đá bào.
Tung chăn mền dậy, Đỗ Vi hai mắt sáng lấp lánh: “Ấy, thật ra thì anh cũng có lòng tốt, mà phụ lòng tốt của người khác là không nên...”
Thế là, nữ anh hùng Đỗ Vi đang trong chiếc chăn ấm áp choàng dậy vì miếng ăn. Thay đồ với tốc độ ánh sáng, cùng Dương Hoàng đi ăn đá tuyết.
Ngồi trong xe, Dương Hoàng cứ cách vài giây thì lại cười một lần. Đỗ Vi ngồi bên cạnh nhột, thật sự nhột khắp cả người: “Anh đang nghĩ gì mà cười hoài thế?”
“Chỉ là, lần đầu được đón giáng sinh cùng em nên vui.” Dương Hoàng trả lời không suy nghĩ.
Đỗ Vi nhìn một bên gương mặt Dương Hoàng, đáp một cách tự nhiên: “Thế thì tốt, ăn chùa cũng không thấy áy náy nữa.”
Dương Hoàng: “…”
Sau khi ăn đá tuyết, Đỗ Vi no căng bụng nên đề nghị đi dạo một chút. Dương Hoàng vui vẻ gật đầu. Đường phố bây giờ được trang trí bằng những đèn màu lấp lánh, cùng với dòng người đông đúc rủ nhau đi chụp lại khoảnh khắc đẹp trong năm. Chợt, cô cảm thấy lòng cũng hưng phấn hẳn ra.
“Chuyện trên báo anh đã đọc qua… Em vẫn ổn?” Dương Hoàng nhìn Đỗ Vi một hồi lâu rồi mới mở lời.
Đỗ Vi dừng chân, quay người sang hỏi ngược lại: "Về chuyện gì?”
“Người đàn ông đó.”
Đỗ Vi thở dài, rồi nhìn những ánh đèn trắng xanh đang nhấp nháy trước mặt: “Một người lạ nằm viện, chẳng có gì đáng quan tâm cả.” Sau đó lại bước đi tiếp.
Dương Hoàng kéo tay Đỗ Vi lại. Nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh mới nở nụ cười dịu dàng: “Từ trước đến giờ, em đã từ chối cả thảy bao nhiêu người tỏ tình?”
Đỗ Vi trưng mặt ngu ra nhìn Dương Hoàng, xong lại tiếp tục đi về phía trước: “Không nhớ rõ.”
“Lý do em từ chối là gì?”
“Không có cảm giác an toàn.” Đỗ Vi trả lời thẳng thắn.
“Còn Fuji?”
“Lăng nhăng.”
Dương Hoàng ngập ngừng, nhưng rồi cũng hỏi tiếp: “Vậy còn Anh Tuấn, sao em chấp nhận anh ta?”
“Vì anh ta là người có tính kiên trì, cũng rất giỏi quan tâm người khác, có chút lãng mạn, và tỏ tình đúng thời điểm…” Đỗ Vi vẫn trả lời không chút do dự.
“Vậy còn anh?”
Đỗ Vi khựng lại. Rồi mới nhìn Dương Hoàng từ trên xuống dưới một cách dò xét: “Anh thì sao?”
“Tuy anh không biết là mình có mang lại cảm giác an toàn cho em không, nhưng anh vẫn muốn thử. Tuy không biết là mình có làm tốt vai trò là người đàn ông bên cạnh em hay không, nhưng anh vẫn muốn thử. Tuy không biết đây có phải là lúc thích hợp hay không, nhưng anh vẫn muốn thử. Tuy không biết em có đồng ý hay không nhưng anh vẫn muốn thử.” Ngưng vài giây, Dương Hoàng lại nói tiếp: “Vì thế Đỗ Vi, em hãy mở lòng cho anh một cơ hội có được không?”
Sau khi nghe hàng loạt lời bày tỏ từ Dương Hoàng, Đỗ Vi bình tĩnh một cách lạ thường. Một màn tỏ tình không hề hoa mỹ, hay những hành động lãng mạn thường thấy trên ti vi hay như trong tiểu thuyết. Mà chỉ đơn giản là nói ra lời từ tận đáy lòng mình. Cảm giác rất lạ, nhưng lại rất ấp áp và dễ chịu.
Đỗ Vi cười ngọt ngào: “Dù sao cũng rảnh rỗi, hẹn hò cho bận cũng là ý hay.”
Nói xong, Đỗ Vi quay lưng bước đi. Để Dương Hoàng đang đứng như bức tượng nở hoa ở lại.
Từ lúc chia tay Anh Tuấn, cô không quen bất kỳ người nào khác, không phải là cô vẫn còn yêu anh ta. Mà chẳng qua là chưa gặp người thích hợp. Qua một thời gian tiếp xúc, cô cảm nhận được Dương Hoàng là người đàn ông tốt. Lại còn sở hữu năm không, đúng chuẩn mực. Cô cũng không cao thượng đến mức nhường anh lại cho người con gái khác làm gì.
Chương 27:
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa mọc thì Dương Hoàng mặt mày đã tươi rói chờ trước cổng nhà Đỗ Vi. Dù có muốn ngủ, anh cũng chẳng thể nào chợp mắt được, cảm xúc của anh lúc này quả thật chẳng lời nào có thể diễn tả được. Tuy hiện tại Đỗ Vi vẫn chưa thật sự có tình cảm với anh, nhưng một khi đã nắm được cơ hội anh sẽ không bao giờ để nó vụt mất.
“Trông ngon quá.” Đỗ Vi nhìn hộp cơm sáng Dương Hoàng chuẩn bị ình, vui vẻ thốt lên một câu khen tặng.
Dương Hoàng cười tươi: “Vậy mỗi sáng, anh đều sẽ chuẩn bị cho em.”
Đỗ Vi gật đầu ăn một cách ngon lành: “Anh cũng biết, em chưa bao giờ từ chối ý tốt của người khác mà.” Vừa nói Đỗ Vi vừa gắp một miếng trứng đưa đến trước mặt Dương Hoàng.
Nhận lấy miếng trứng của Đỗ Vi gắp ình. Dương Hoàng giờ mới hiểu, cảm giác ngọt ngào còn hơn kẹo mà người ta hay nói là thế nào. Lúc này hận nỗi không thể buông tay lái mà ôm lấy cô. Người gì mà ngay cả những hành động bình thường, cũng đáng yêu đến không chịu nổi thế không biết.
“Dương Hoàng, anh không sợ mọi người trong công ty biết?” Thấy Dương Hoàng đậu xe trước cổng công ty, Đỗ Vi tò mò hỏi.
“Có gì phải sợ, anh còn muốn thông báo cho cả thế giới biết nữa là.” Nói xong, Dương Hoàng mở dây an toàn, hôn nhẹ má Đỗ Vi rồi chạy xuống mở cửa xe cho cô.
Đỗ Vi vẫn bình thản, cười xinh đẹp rời khỏi xe. Người ta đã không để ý, thì cô cũng đâu cần rảnh rỗi nghĩ nhiều chi cho đau đầu.
Từ cổng công ty cho đến lúc vào thang máy. Không nói cũng biết cả hai là trung tâm của sự bàn tán, khi mà Dương Hoàng cứ nắm chặt tay Đỗ Vi không chịu buông. Thế Nam cũng giật mình khi nhìn thấy cảnh này, rồi lại cười đầy ẩn ý đi theo.
“Trưa nay em muốn ăn gì?” Dương Hoàng nói giọng trìu mến.
Đỗ Vi vẫn không thay đổi sắc mặt: “Giờ vẫn chưa rõ, đến trưa rồi hẵng hay.”
“Nghe theo em.”
Thế Nam giật môi khi nghe cuộc trò chuyện của Đỗ Vi và sếp đại ca. Cứ tưởng chinh phục được nàng thì sẽ khác, nào ngờ sợ vợ vẫn là sợ vợ. Suốt ngày hành hạ người khác, giờ để xem anh có dám mọc nanh với vợ tương lai không thì biết.
***
“Đỗ Vi đi đâu rồi sao?” Không thấy Đỗ Vi trong công ty, Dương Hoàng tò mò hỏi Thế Nam.
“Vừa rồi nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với ai đó gọi là Fuji, rồi cô ấy bảo ra ngoài có việc...” Thế Nam chưa nói hết, thì đã thấy Dương Hoàng đi nhanh về hướng thang máy.
Ngồi tại một quán cà phê khá sang trọng và yên tĩnh. Fuji mở đầu bằng một câu đánh giá: “Xem ra em sống ở đây rất tốt.” Ngưng vài giây, sau đó anh lại nói tiếp: “Anh đang cố gắng để trở thành người đàn ông mà em mong muốn, chỉ một thời gian nữa thôi.”
“Anh không cần thay đổi bản thân vì người khác. Người thật sự yêu anh, họ sẽ yêu thương tất cả những thứ thuộc về anh.” Đỗ Vi nói giọng lạnh lùng.
“Nhưng người anh cần đó là em. Đỗ Vi em hãy nói xem, anh có điểm gì mà em lại không chấp nhận?” Fuji cười khổ, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ.
Đỗ Vi thở dài: “Tình yêu không thể lựa chọn, nó còn tuỳ thuộc vào cảm xúc của trái tim.”
“Em đừng ngụy biện. Ban đầu em không hề lạnh nhạt với anh như thế này. Em nói cho anh biết, anh sai ở đâu mà ngay cả cơ hội theo đuổi em anh cũng không có?” Fuji lại tiếp tục hỏi.
“Cái sai của anh là chỗ, đùa giỡn trên tình cảm của người khác. Cái sai của anh là chỗ, không yêu mà vẫn hứa ngàn lời chỉ để thỏa mãn dục tính của mình. Cái sai của anh là chỗ, đến lúc này anh vẫn chưa thấy được lỗi lầm của mình.”
Từng lời nói như thấm vào tận tâm can của Fuji. Chưa kịp biện minh, thì Đỗ Vi lại nói tiếp: “Anh biết tại sao anh lại kiên trì với em vậy không? Chỉ đơn giản, em là người đầu tiên từ chối tình cảm của anh. Một con mồi không săn được thì càng làm người đi săn thêm hứng thú. Anh sẽ yêu em được bao lâu, khi đã mang được em lên giường?”
Fuji im lặng. Nhìn gương mặt không xúc cảm của Đỗ Vi: “Lời em nói không sai, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ lúc đầu. Thật sự thì bây giờ...”
“Em có người yêu rồi.” Câu nói của Đỗ Vi cắt ngang lời Fuji, làm không khí càng trở nên căng thẳng.
“Em hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói về vấn đề này. Nếu anh không thể xem em là bạn, thì sau này chúng ta cứ giả làm người lạ khi gặp nhau cũng được.” Nói xong, Đỗ Vi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Từ khi bước ra khỏi quán, cô cứ đi thẳng mà không có định hướng. Cô trân trọng tình cảm của Fuji, nhưng chỉ giới hạn là một người anh trai. Cô thật sự không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp như thế này. Thật tốt biết bao nhiêu, nếu anh ta có thể cư xử với cô giống lúc ban đầu. Đơn giản chỉ là một người bạn, một cô em gái. Nếu được vậy, chẳng phải cả hai đều thoải mái khi gặp nhau?
Đang suy nghĩ miên man, Đỗ Vi giật mình khi thấy Dương Hoàng đứng trước mặt mình. Anh vẫn vậy, phong độ và lịch lãm. Là người lúc nào cũng xuất hiện những lúc cô cần, luôn biết rõ những điều mà cô muốn. Cô nở nụ cười dịu dàng một cách tự nhiên: "Sao anh lại ở đây?"
Dương Hoàng không nói gì, nhìn Đỗ Vi một hồi lâu rồi mới ôm nhẹ cô vào lòng. Anh biết trong lòng cô Fuji có một vị trí đặc biệt, tuy đó không phải tình yêu nhưng anh vẫn ích kỷ đến lo sợ. Anh biết một khi Đỗ Vi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi chính kiến, nhưng anh vẫn lo sợ. Sợ cái hạnh phúc mong manh anh vừa có được sẽ biến mất. Chỉ có ôm cô ấy chặt thế này, anh mới thật sự cảm nhận được cô vẫn ở bên anh. Vẫn là Đỗ Vi của anh.
“Đỗ Vi, chắc anh điên rồi. Vì lúc nào anh cũng nhớ em.”
Chương 28: Mở lòng
Thanh Vân tự nãy giờ vẫn không thể nào thôi không chú ý. Đỗ Vi cứ cách vài giây thì tay lại lướt điện thoại một lần. Tình hình này chưa hề xảy ra với con bé bao giờ, tay giựt lấy điện thoại của Đỗ Vi nói giọng hờn dỗi: “Đỗ Vi, cậu mê điện thoại bỏ bạn.”
Đỗ Vi vuốt vuốt mái tóc mình, tựa lưng vào ghế: “Khánh Như đâu, sao hôm nay mất bóng rồi?”
Nhắc đến Khánh Như, Thanh Vân lại đau đầu. Cúi đầu xuống, xong lại ngẩng đầu lên giả giọng Khánh Như: “Hôm nay ta bắt đầu hẹn hò, hai đứa FA** nhà ngươi hãy tự mình tận hưởng đi nhé.” Nói xong, Thanh Vân dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Đỗ Vi: “Cậu hãy yên tâm, khi nào cậu có người yêu thì lúc đó tớ mới nghĩ đến chuyện đó.”
**FA: Nghĩa là chưa có bạn trai.
Đỗ Vi gật đầu: “Vậy cậu nên nghĩ đến là vừa rồi.”
Thanh Vân gương mặt đăm chiêu hỏi giọng nghi hoặc: “Chẳng lẽ…” Cô kéo dài trường âm: “Bé Vi, anh chàng nào có khả năng đánh sét cậu thế?”
Đỗ Vi nhún vai, đưa tay chỉ về hướng cửa ra vào: “Anh chàng đó.”
Nhìn theo hướng tay của Đỗ Vi. Nếu mắt cô không nhìn lầm, thì người đàn ông đang cười tươi như ánh mặt trời đó là Dương Hoàng. Lúc đầu đã biết thái độ anh ta đối với Đỗ Vi không bình thường rồi, nhưng cô không ngờ cả hai tiến triển nhanh đến vậy. Nhớ lúc Anh Tuấn theo đuổi, cũng mất cả một năm ròng Đỗ Vi mới gật đầu. Còn chưa kể đến Fuji, chờ đợi Đỗ Vi cả những năm như vậy mà vẫn chỉ nhận được một câu từ chối. Đúng là Dương Hoàng có khác, thương trường lẫn tình trường đều lợi hại như nhau.
“Dạo phố tự giờ em có mệt không?” Vừa ngồi xuống Dương Hoàng đã hỏi giọng quan tâm. Xong mới quay sang gật nhẹ đầu chào Thanh Vân theo phép lịch sự.
Thanh Vân cũng khách sáo gật đầu chào lại. Thật sự mà nói, khi tiếp xúc với Dương Hoàng cô có chút căng thẳng. Lạnh khí từ người anh ta tỏa ra quả thật đáng sợ. Thế nhưng cô có thể cảm nhận được, ánh mắt anh ta nhìn Đỗ Vi lại tràn ngập niềm yêu thương. Thanh Vân bưng tách trà nóng uống một ngụm, nói giọng trêu: “Bé Vi, cậu làm tớ phát ghen lên được.”
Đỗ Vi bĩu môi không thèm để ý đến lời trêu ghẹo của Thanh Vân, mắt dời sang Dương Hoàng: “Chẳng phải anh nói có việc?”
“Anh cố gắng giải quyết nhanh để còn đến đón em nữa.” Dương Hoàng nói giọng trìu mến, rồi lại vui vẻ nói tiếp: “Vừa rồi anh có đặt mua một số hải sản tươi, buổi tối sẽ nấu cho em ăn.”
“Tôm rang me lần trước anh nấu rất ngon.”
“Vậy anh sẽ làm món đó.”
Đỗ Vi gật đầu hài lòng.
Thanh Vân ngồi làm khán giả liên tục bị sốc. Cứ tưởng người như Dương Hoàng thì sẽ không dùng những chiêu thức tầm thường kiểu như chai mặt hay vẩy đuôi này. Nào ngờ anh ta còn tận dụng triệt để hơn những người khác. Thái độ đối với mọi người thì oai nghiêm, nhưng trước mặt người mình thương lại nuông chiều và hạ mình đến vậy. Đây chẳng phải là một người đàn ông quá lý tưởng? Con bé Đỗ Vi này chẳng biết kiếp trước làm gì mà phúc thế không biết.
“Cậu có muốn ăn chung?” Đỗ Vi quay sang hỏi Thanh Vân.
“Bé Vi à, làm thịt dư không phải chuyên ngành của tớ.” Thanh Vân nhanh chóng đáp.
Đỗ Vi cười thỏa mãn: “Cảm ơn, như vậy thì đỡ tốn.”
Thanh Vân: “…”
***
Mỗi lần vào nhà Dương Hoàng, Đỗ Vi đều có cảm giác rất thân thuộc. Từ nội thất cho đến cách trang trí đều rất giống với sở thích của cô. Đặc biệt là sân thượng, trồng rất nhiều hoa Tường Vi màu hồng phấn. Chính giữa thì lại đặt một bàn gỗ màu trắng tinh tế kết hợp với hai chiếc ghế cùng màu. Có cả tủ sách và máy nghe nhạc đặt gọn một chỗ. Kiểu giống như thời gian sinh hoạt thư giãn của Dương Hoàng đều ở đây.
Tiến gần lại tủ sách, Đỗ Vi tiện tay lấy ra một quyển xem thử. Hơi bất ngờ khi tựa đề quyển sách lại là "cách dạy xếp hoa hồng bằng giấy". Nhìn sơ cũng có thể nhận ra, quyển sách được xem đi xem lại rất nhiều lần. Gần trang cuối cùng, còn có một dòng chữ nhỏ được ghi rất cẩn thận "Đỗ Vi thích loại hoa không tàn theo năm tháng". Đỗ Vi giật mình, đây chẳng phải là câu mà cô đã từng nói với Thanh Vân khi lần đầu Anh Tuấn tặng hoa hồng cho cô?
"Chúng ta ăn ở đây nhé." Dương Hoàng vừa đặt thức ăn lên bàn vừa nhìn Đỗ Vi cười tươi.
Đỗ Vi cũng dịu dàng gật đầu đồng ý. Nhìn người đàn ông đang xăn tay áo, thân đeo tạp dề, miệng cười rạng rỡ đến mức muốn nở hoa trước mặt. Trong lòng cô lại dâng lên một niềm cảm xúc rất lạ: Dương Hoàng, thật sự thì anh đã nhìn em như vậy bao lâu rồi nhỉ?
“Dương Hoàng, đây chẳng phải là kính thiên văn?” Đỗ Vi hỏi giọng thích thú.
Dương Hoàng cười tươi, kéo Đỗ Vi lại gần: “Hôm nay thời tiết khá tốt để ngắm sao Bắc Đẩu.”
Hai mắt Đỗ Vi lóe sáng, chui thẳng vào lòng Dương Hoàng. Mắt dán nhanh vào ống kính một cách tự nhiên mà không biết rằng hành động vô thức của mình, đã vô tình khiến cho trái tim ai đó đập nhanh liên hồi.
“Sao không thấy gì hết?” Đỗ Vi ngước đầu lên nhìn Dương Hoàng hỏi.
Hai mắt va vào nhau. Lúc này cô mới phát hiện hành động quá phấn kích của mình. Đang định chui ra thì bị Dương Hoàng giữ lại, xoay đầu cô vào lại ống kính, áp sát đầu mình vào tai cô, tay điều chỉnh tọa độ và vị trí chính xác.
Đỗ Vi mặt đỏ như đít khỉ, người căng thẳng, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Nhưng chỉ vài giây sau khi thấy sao Bắc Đẩu, Đỗ Vi lại chuyển từ căng thẳng sang trạng thái nghiêm túc.
“Tuy sáng nhưng vị trí tháng năm ngắm vẫn đẹp hơn.”
Dương Hoàng cười tươi. Đúng là Đỗ Vi có khác, trong bầu không khí này mà vẫn còn có tâm trạng nhận xét và đánh giá. Nhẹ nhàng nắm tay Đỗ Vi đi về hướng gần lan can, Dương Hoàng cười phong độ: "Đỗ Vi, kể anh nghe chuyện lúc nhỏ của em được không?"
Đỗ Vi dùng đại não nhớ lại vài giây: "Lúc nhỏ em từng có biệt danh là Đồ Chảnh Chọe."
Dương Hoàng tò mò hỏi: "Tại sao?"
"Lúc nhỏ em từng có một thời gian bị trầm cảm. Không dám tiếp xúc với người lạ. Hầu như những người lạ đến bắt chuyện, em đều ném cho gáo nước lạnh. Họ không biết nên đặt biệt danh đó cho em." Đỗ Vi vui vẻ kể lại.
Dương Hoàng hỏi nhỏ giọng: "Vậy chắc em có rất nhiều kẻ thù?"
Đỗ Vi lại cười lớn: "Đúng là có rất nhiều người không ưa em, nhưng chẳng ai dám đụng đến em cả." Sau đó áp sát miệng vào tai Dương Hoàng: "Nếu ai bắt nạt em, em chỉ cần nói mẹ em là luật sư rất rất giỏi, nếu không muốn bị đuổi học thì đừng chơi ngu vậy."
"Vậy chúng có tin không?"
Đỗ Vi tay chống eo, ngẩng cao đầu: "Tin sái cổ là đằng khác. Cho đến bây giờ phương thức đó vẫn còn hiệu nghiệm nha." Đỗ Vi nhớ lại hai mẹ con bà Diệu, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Dương Hoàng bẹo nhẹ má Đỗ Vi: "Sau này có ai bắt nạt em, thì anh sẽ là người ra mặt trừng phạt những kẻ đó."
Đỗ Vi gật đầu, nhìn Dương Hoàng nghiêm túc hỏi: "Tại sao trước khi gặp em, mọi người lại bảo anh không thích gần nữ giới?"
Dương Hoàng nắm tay Đỗ Vi chặt hơn một chút: "Vì anh muốn người anh yêu hiện tại là em, không phải suy nghĩ hay lo lắng bất cứ điều gì về người thứ ba."
Đỗ Vi im lặng vài giây. Xoay người. Nhón chân. Hôn nhẹ vào sống mũi* của Dương Hoàng rồi cười tươi: "Cảm ơn anh, Dương Hoàng."
* Hôn vào mũi thể hiện cho đối phương biết rằng, sự có mặt của bạn là một điều kỳ diệu đối với tôi.
Đôi khi tình yêu không cần phải thể hiện bằng hành động thân mật qua thể xác, hay cháy bỏng như ngọn lửa đang phun trào mãnh liệt. Mà chỉ đơn giản là cùng nắm tay nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện miên man không có hồi kết, cười nói vui vẻ và chỉ thế thôi.