Tôi bước vào trong đã nhìn thấy bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy tôi bước vào, bà quát:
– Mày vào đây đi, tao có chuyện muốn nói với mày.
Sau lưng bà chủ là dì Tư, dì Tư nháy mắt ra hiệu cho tôi cứ đi vô đi.
Chân tay tôi có chút run run, cái cảm giác này giống y như cảm giác mà hồi còn nhỏ tôi trốn học đi chơi bị cha phát hiện vậy.
Thấy tôi bước vào, bà chủ tức giận đập bàn cái “bốp”:
– Tao hỏi mày, có phải mày kêu cậu Phong nói dối tao xin cho mày đi chơi phải không?
Hai tay tôi siết chặt hai túi bánh với trái cây, trong lòng sợ đến vỡ mật vì không biết rốt cuộc là bà chủ đã biết những chuyện gì…
– Dạ con… con…
Bà chủ đứng dậy, bà bước thật nhanh tới chỗ tôi rồi chỉ chỉ vào trán tôi mấy cái rõ sâu, bà lớn tiếng:
– Mày khỏi cần trả lời, tao cho người qua nhà thằng Phong rồi… rõ ràng thằng nhỏ có ở nhà, còn mày thì đi đâu mất dạng.
Mày gan dữ hả Mùa, bây giờ còn tập tành đàn đúm ăn chơi, lừa lọc chủ cả.
Mới có bây lớn đã có tính gian xảo như vậy rồi, mày biểu sao tao dám tin tưởng mày để cho mày ở lại đây làm nữa… hả?
Bà chủ chửi như tát nước, tôi thì cúi đầu im lặng không dám nói một lời nào.
– Nói… mày đi đâu? Mày đi với thằng nào con nào? Mày có tin tao qua kiếm cha mày liền bây giờ không?
Tôi ngước mặt lên nhìn bà, ngập ngừng nói:
– Con… thật ra… con… con về ăn… đám giỗ ông nội…
Bà chủ liếc mắt:
– Mày đừng có nói láo, mày về ăn đám giỗ thì cần gì phải nói dối tao.
Tôi len lén nhìn bà, có chút sợ sệt:
– Tại… hồi hôm qua bà mới chửi con vụ của cô Thuỳ nên con… con không dám xin…
Bà chủ nhìn tôi, bán tín bán nghi, lại nhìn xuống hai tay tôi, bà đá đá vào hai cái túi đầy bánh, bà chau mày, hỏi lớn:
– Mày xách cái gì đây?
Nghe bà chủ hỏi, tôi vội để hai túi xuống nền nhà, mở bên trong ra cho bà chủ xem, tôi nói gấp:
– Dạ… bánh ít… với trái cây đám giỗ, cha con đưa để đem về cho mọi người cùng ăn.
Bánh ít này mới gói… còn nóng luôn đó bà.
Dì Tư đứng bên cạnh nãy giờ, giờ cũng lên tiếng giải vây cho tôi:
– Chà, bánh ít gói cái vỏ xanh om… ngon đó bà.
Bà chủ liếc mắt nhìn dì Tư cảnh cáo rồi mới quay sang nhìn tôi, bà hừ vài tiếng, giọng khó chịu:
– Coi như là mày không có đi chơi đi… nhưng cái ngữ ăn gian nói dối là tao không có ưa.
Ai cho mày lừa lọc cậu Phong rồi biểu cậu nói dối cho mày đi? Mày định làm thầy làm bà cái nhà này hả?
Bị bà chủ mắng, tôi cúi mặt im re chịu trận, một câu cũng không dám cãi lại.
Giờ bà chủ đang nóng, có giải thích bà cũng không chịu nghe đâu.
Mà nói ra thì là lỗi do tôi, tôi nói dối chủ là tôi sai rồi, còn mặt mũi gì nữa mà giải với thích.
Cũng may là bà chủ không biết chuyện tôi đi với cậu Ba, cỡ mà biết chắc bà gϊếŧ tôi chết.
Mà sao xui vậy trời, cậu Phong chắc chắn là không bán đứng tôi rồi đó, không biết ai nhiều chuyện thọc mạch nữa… chả nhẽ lại là cô Thuỳ?
Bà chủ mắng tôi một trận, cuối cùng bà phạt tôi quỳ gối một nén nhang.
Đáng lẽ là trừ lương mà tôi xin lên xin xuống để đừng bị trừ tiền, thành ra bây giờ phải dùng thân để chịu tội.
Mà vậy cũng được rồi, gì cũng được, đừng để trừ tiền lương là được.
Tôi quỳ giữa nhà thờ, hai mắt cứ nhìn chăm chăm vào cây nhang đang cháy quá nửa.
Hai chân tê rần lại mỏi nhừ, bây giờ tôi chỉ trông cho nhang mau tàn để tôi còn được đi tắm rửa ăn cơm.
Ban nãy cậu Ba có gọi mà tôi đâu có dám nghe, bà chủ ngồi đó canh chừng, tôi mà nghe là lộ hết chuyện.
Ông Năm biết tôi bị phạt, ông có nói giúp cho tôi một tiếng, bà chủ cuối cùng cũng nể mặt ông Năm mà tha cho tôi đứng dậy.
Lết lết trên đôi chân run rẩy, tôi đi gần như không vững, cứ phải vừa dựa vào tường vừa lết xuống nhà dưới.
Dì Tư với chị Hồng cứ nhìn cặp giò của tôi mà cười lăn cười bò, bị nó cứ run run như chân của ông già 90 tuổi vậy đó.
Cả đêm tôi ngủ không ngon, hận cặp giò… hận cậu Ba… hận nhất là đứa nhiều chuyện.
………………….
Chuyện tôi bị phạt, tôi không có nói cho cậu Ba nghe nhưng chắc là có người kể lại cho nên cậu biết, sáng ra cậu đã hỏi tôi có sao không.
Tôi phải nói mãi là tôi không sao thì cậu mới chịu im mà không hỏi nữa.
Thật ra thì cũng không có gì to tát, bỏ qua được thì bỏ qua, nói tới nói lui cũng không có ích lợi gì.
Cả ngày tôi cứ trông cho cậu Phong qua chơi để còn xin lỗi với hỏi chuyện cậu nhưng trông mãi mà không thấy cậu qua.
Tôi có gọi cho cậu nhưng cậu cũng không có nghe, mãi tới tối gặp cậu ở lớp dạy tình thương, cậu mới chịu nói chuyện với tôi.
– Quý Phong… sao sáng giờ tôi gọi cho ông mà ông không nghe?
Quý Phong không nhìn tôi, cậu ấy nhàn nhạt trả lời:
– Tôi bận lắm.
Tôi lại hỏi:
– Bận gì vậy? Tôi cứ tưởng là ông giận tôi nên không muốn nghe điện thoại của tôi.
Quý Phong cười thảy:
– Tôi có gì phải giận bà…
Nhìn thấy biểu cảm như vậy của cậu ấy, tôi đoán chắc là cậu ấy giận rồi.
Lại đứng trước mặt cậu Phong, tôi khều khều tay cậu ấy, khẽ hỏi:
– Quý Phong… ông giận tôi thiệt hả?
Quý Phong đẩy tay tôi ra, cậu ấy nói:
– Mắc gì phải giận bà…
Rồi, kiểu này là giận thật rồi…
– Tôi biết là ông đang giận tôi… nhưng mà… ông giận gì thì ông cũng phải nói cho tôi biết chứ.
Có phải bà chủ chửi ông nên ông không vui không?
Quý Phong cười nhạt:
– Tôi thì ai dám chửi, bác Hai làm sao dám nói nặng nhẹ tôi.
– Vậy… ông giận tôi chuyện gì? Tôi làm gì cho ông giận hả?
Bị tôi hỏi tới nước này, Quý Phong mới thẳng thắng mà đối mặt với tôi.
Biểu cảm khó chịu, cậu ấy nghiêm túc hỏi:
– Vậy giờ tôi hỏi bà… có phải là hôm qua bà đi chơi với… với anh Ba… có đúng vậy không?
Tôi giật mình, có chút lúng túng không biết phải làm sao… sao cậu Phong lại biết… là ai nói cho cậu ấy biết vậy?
– Sao bà không trả lời tôi? Có phải bà đi chơi với anh Lãnh hay không? Là có hay không?
Quý Phong hỏi dồn, tôi biết là không thể giấu được cậu ấy mãi nên quyết định nói rõ ràng mọi chuyện luôn một lần.
Nhìn thẳng vào mắt cậu Phong, tôi khẽ gật đầu, nghiêm túc nói:
– Phải, hôm qua là cậu Ba đón tôi đi chơi, tôi với cậu ấy… đang trong giai đoạn… tìm hiểu.
Quý Phong trước là sững sờ, sau là xem rẻ, cậu ấy khẽ nhếch môi nhìn tôi rồi lại hỏi:
– Bà với anh Ba… đang tìm hiểu… ý bà là đang hẹn hò… hai người định yêu nhau?
Tôi gật đầu:
– Có thể nói là như vậy.
Quý Phong đột nhiên cười lớn, biểu cảm trông đểu giả vô cùng.
– Bà bị cái gì vậy? Bà đang bị điên hay bị khùng mà có suy nghĩ như vậy?
Tôi có chút kích động nhưng vẫn kìm lại đuợc mà hỏi lại cậu ấy:
– Ông nói vậy là sao? Ý ông là gì?
Quý Phong đi tới gần sát mặt tôi, cậu ấy khẽ nhếch môi, giọng điệu khinh bỉ:
– Bà có biết anh Ba là thanh mai trúc mã với chị Uyển hay không? Bà định làm kỳ đà cản mũi xen vào chuyện tình cảm của người ta? Hả?
Sự khó chịu trong lòng tôi ngày một dâng cao, tôi nhìn cậu ta, khẽ nói:
– Người trong cuộc không lên tiếng… ông ở đây hổ báo cái gì? Là thanh mai trúc mã thì phải yêu nhau hay sao?
Quý Phong chỉ thẳng vào mặt tôi, cậu ấy gằn lên:
– Bà có còn liêm sỉ hay không? Bà phải đợi tới lúc người ta nói vào mặt bà thì bà mới chịu dừng lại hả? Nhân cách của bà chỉ đến đó thôi hả? Vì danh lợi mà đánh mất con người mình?
Tôi đẩy cậu ta ra xa, tôi đỏ mặt quát lên:
– Ông quá đáng vừa thôi… ông biết gì mà nói.
Chính cậu Ba nói với tôi là…
Quý Phong đi gần tới tôi, cậu ta cười cợt:
– À ra là bà nghe lời anh Ba, là đàn ông… thằng nào mà không muốn thêm.
Bà nhìn truớc mắt không đủ nhận biết à, ông nội tôi đã nói tới như vậy mà bà còn chưa tỉnh táo ra hay sao? Người ta là đang chờ ngày đẹp để làm đám cưới… bà ở đâu nhảy vào muốn trèo lên đầu chị Uyển mà ngồi vậy? Bà có tư cách gì cướp chồng của chị ấy… bà cùng lắm chỉ là con ở rẻ tiền mà thôi… tỉnh lại đi…
Tôi nhìn cậu Phong, giận dữ đến nói không nên lời.
Quý Phong thấy tôi im lặng, cậu ấy lại cười khẩy mà trì chiết:
– Tôi ghét nhất là loại đàn bà con gái quỷ quyệt, chỉ vì đồng tiền danh lợi mà bán rẻ đi chữ tâm.
Tôi tưởng bà sẽ khác với bọn con gái thành thị xảo quyệt… ai dè… bà còn đáng sợ hơn bọn nó nữa.
Là chị Uyển hiền, chị ấy luôn hiền lành nên mới để bà qua mặt… Thật là uổng công chị ấy đối xử tốt với bà… rẻ tiền… bà là loại con gái rẻ tiền nhất mà tôi từng thấy.
Biến đi!
Nói rồi, cậu ấy cố tình đi phớt qua người tôi rồi lấy xe đạp ra về.
Tiếng đạp xe cộc cạch vang lên, cả người tôi bần thần như đứng không vững nữa.
Hai mắt đỏ hoe nhưng tôi lại không muốn khóc, cố ngước mặt nhìn lên trời cao… tôi tự ngẫm với lòng mình… tôi không phải là loại con gái rẻ tiền như những gì mà Quý Phong vừa nói.
Cậu ấy là cái thá gì chứ, cậu ấy biết cái quái gì mà nói tôi như vậy… cậu ấy nghĩ cậu ấy là ai… là ai?
– Mùa… sao đứng đây? Phong đâu rồi, em ấy về trước rồi hả?
Nghe tiếng cô Uyển, tôi vội hít vào một hơi, trấn tĩnh lại bản thân mình xong xuôi, tôi mới quay lại nhìn cô ấy.
– Cô Uyển… bàn xong chuyện rồi hả cô?
Cô Uyển gật đầu, môi khẽ mỉm cười:
– Ừ, cô bàn xong rồi, bên chủ người ta cho mình xây thêm cái nhà vệ sinh, mà sau này hết hợp đồng mình phải đập bỏ.
Tôi gật gật:
– Vậy cũng được… có chỗ cho mấy đứa nhỏ đi vệ sinh là được rồi cô.
Cô Uyển nhìn nhìn tôi, cô ấy chau mày, lo lắng hỏi:
– Em sao vậy? Sao mặt đỏ lên vậy? Có phải là…
Không đợi cô Uyển nói hết câu, tôi đã nhanh miệng hỏi trước:
– Cô Uyển… chuyện em với cậu Ba… cô có giận em không? Cô có trách em không?
Cô Phi Uyển sững người nhìn tôi vài giây, cô ấy lắc đầu, nói gấp:
– Giận chuyện gì? Sao phải giận em?
Tôi hơi mím môi:
– Giận em xen ngang vào chuyện tình cảm của cô với cậu Ba…
Cô Uyển lại nhìn tôi kiểu ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra vấn đề, cô ấy khẽ cười rồi phẩy tay nói:
– Sao cô phải giận em, cô với anh Lãnh có gì đâu mà lại giận em được…
Ngừng một lát, cô ấy lại vỗ vai tôi, nhẹ nhàng nói:
– Cô với anh Lãnh là hữu danh vô thực, bọn cô cũng đã quen với việc để người khác hiểu lầm… cô chỉ sợ em khó xử chứ cô có gì đâu mà phải giận em.
Em đừng nghĩ là cô giận hay trách gì em… cô ngược lại còn sợ em trách cô đây nè.
Mấy bữa cô cũng định nói với em chuyện này nhưng hơi ngại… bữa nay mới có dịp.
Tôi nhìn cô Uyển, nhìn thật lâu và thật kỹ, nhìn chăm chú vẫn không thấy có một điểm gì là giả dối hay là không thật lòng.
Tôi thật tình chỉ sợ tôi có lỗi với cô Uyển chứ nếu cô ấy đã nói như vậy, tôi còn gì để mà sợ nữa chứ…
Thấy tôi im lặng, cô Uyển lại nói:
– Cô biết em đang nghĩ gì… đừng ngại, cô và cậu Ba em… thật sự không có chuyện gì hết.
Yên tâm.
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi chân thành nói:
– Cảm ơn cô… vậy em về trước.
– Ừ, em về đi, cô ở lại một chút nữa rồi về sau.
Tôi chào tạm biệt cô Uyển rồi dắt con xe đạp đạp thật nhanh về nhà.
Buổi tối ở cồn thật là mát, xe lại chạy nhanh, gió cứ lùa vào mặt nên có chút ran rát…
Mà rát thật, những lời Quý Phong vừa nói, quả thật là rát buốt vào tận thớ thịt, nó khó chịu như kiểu bị bò đá vậy.
Nửa bực mình nửa lại thấy đau lòng, muốn quên cũng chẳng biết quên làm sao…
………………………
Những ngày sau đó, tôi với Quý Phong không có nói chuyện, bình thường cũng không gặp nhau, những đêm đi dạy học thì mạnh việc ai người nấy làm.
Cậu ấy không nói chuyện với tôi, tôi cũng không đếm xỉa đến cậu ấy, nếu có gì cần, tôi sẽ nói với cô Phi Uyển rồi cô Uyển chuyển lời lại giúp.
Tôi với cậu ấy là bạn bè, nếu tôi sai thật sự, cậu ấy cũng không phải là người có quyền mắng mỏ tôi như vậy.
Huống chi trong chuyện này, cậu ấy mới chính là người không hiểu lý lẽ, không chịu thông cảm và suy xét vấn đề.
Nếu tôi có sai thật sự thì cậu ấy cũng chẳng đúng một chút nào.
Cậu Ba không biết chuyện tôi và Quý Phong gây nhau, nhưng chắc là cô Phi Uyển có nói gì đó nên nửa đêm, đợi lúc tôi dắt Gấu con đi vệ sinh, cậu ấy lại thò mặt ra hỏi.
– Dạo này không thấy thằng Phong đến tìm em, em và nó… có chuyện gì à?
Tôi lắc nhẹ đầu, nói bâng quơ:
– Em với Quý Phong có chút hiểu lầm… cũng bình thường thôi.
Cậu Ba chống tay dưới cằm nhìn tôi, cậu khẽ hỏi:
– Kể đi, tôi nghe.
Tôi bĩu môi:
– Có gì đâu mà kể cậu, là chuyện vặt vãnh thôi mà.
Cậu Ba khẽ cười:
– Không nói cũng được… em ít thân với thằng Phong, tôi thấy càng tốt.
Tôi liếc mắt nhìn cậu Ba, khẽ chau mày hỏi:
– Cậu nói vậy là sao? Bộ cậu muốn em với Quý Phong gây nhau lắm hả?
Cậu Ba chậc lưỡi:
– Không, tôi chỉ không thích em và nó thân thiết với nhau quá thôi.
Tôi cảm thấy… có chút cảm giác không an toàn lắm.
– Không an toàn… ý cậu nói…
Nghĩ đến đây, tôi lại phá lên cười, hai tay xua xua:
– Cậu nghĩ tào lao rồi, làm gì có chuyện đó… không có đâu, ai chứ em với Quý Phong là không thể nào… không thể nào…
Cậu Ba nhìn tôi chăm chú, cậu phân bua:
– Sao lại không thể nào, em và nó trạc tuổi, nói chuyện lại rất hợp… xét ra còn đẹp đôi hơn với anh Ý..
Ý…
Tôi nhăn mày nhắc nhở:
– Là anh Lý… người ta tên là Lý.
– Ừ đúng… Lý.
Em với thằng Phong đẹp đôi hơn là em với anh Lý gì đó, mà em không nghe ông bà xưa có câu à… lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Tôi thật sự không muốn tranh giành với anh em trong nhà, giành được rồi cũng không thấy vui vẻ.
Tôi nhìn cậu Ba, ý cười trong mắt càng sâu:
– Ê, nói vậy là cậu để ý em từ lâu rồi phải không?
Cậu Ba nhún vai:
– Chịu, tôi không nhớ.
Tôi bĩu môi, càng nói càng thấy thú vị:
– Không nhớ… không nhớ mà giờ giở giọng ghen tuông.
Cậu Ba, cậu đây là đang chê mình quá già so với em hả?
Cậu Ba chồm người lên cốc vào trán tôi một phát, cậu làu bàu:
– Tôi có già nhưng sức khỏe rất tốt, so với thanh niên vẫn gọi cường tráng.
Với lại, gừng càng già thì càng cay, tôi không nghĩ tôi thua tụi thanh niên choai choai ở điểm nào.
Tôi phì cười:
– Trâu già khoái gặm cỏ non.
Cậu Ba phản bác:
– Trâu không ăn cỏ thì ăn bánh mì à?
– Thôi mệt quá, em không muốn nói chuyện với cậu nữa.
Em vào ngủ sớm, mai dậy không nổi lại bị cậu trừ lương.
Thấy tôi đứng dậy muốn đi, cậu Ba liền kéo tay tôi lại, mắt cậu nhìn tôi rất dịu, giọng cũng dịu theo:
– Ngủ sớm đi… tôi tăng lương, lên được nửa cân tôi thưởng cho em 1 triệu… nhìn em gầy quá, giống như nạn nhân của nạn đói ngày xưa vậy.
Tôi nhìn cậu, nhỏ giọng như muỗi kêu:
– Cũng không đến mức đó đâu… em vẫn có da có thịt mà.
– Là người ai mà không có da có thịt, không có da có thịt thì là bộ xương biết đi à?
Bị cậu chọc quê, tôi dở khóc dở cười:
– Ý em là… em vẫn có thịt không đến nỗi quá ốm.
Cậu Ba gật đầu, ra vẻ đúng đắn:
– Thì em có thịt, tôi có nói là em không có thịt đâu… ai mà không có thịt.
– Nữa… nhưng ý em là…
Thấy tôi bị chọc đến đỏ mặt, cậu Ba liền ôm chặt lấy hai má tôi mà xoa xoa, cậu cười, nụ cười rất sáng, rất đẹp:
– Biết rồi… tôi giỡn với em chút thôi.
Con gái gầy thì đẹp nhưng tôi không thích gầy, bạn gái của tôi mà gầy tôi thật sự thấy mất mặt lắm.
Em mà gầy quá, người khác lại nói tôi ki bo, không cho em ăn uống đàng hoàng… tiếng oan này tôi chịu làm sao được.
Tim đập thình thịch khi nghe hai chữ “bạn gái” phát ra từ miệng cậu, cảm giác suиɠ sướиɠ thiệt không biết để đâu cho hết.
Lại xoa xoa hai má tôi, cậu Ba dịu giọng, nói:
– Lên cân tôi thưởng, hứa không nuốt lời.
Tôi nhìn cậu, cười tủm tỉm, hỏi:
– Cái đó… em không lấy tiền mà em lấy… cậu được không?
Cậu Ba nhướn mày, nụ cười đắc ý:
– Em lấy luôn đi, tôi sang tên đổi chủ cho em, em lấy càng nhanh càng tốt chứ tôi thấy tôi chán tôi lắm rồi…
Ngừng một chút, cậu lại nói, hai mắt cậu nhìn tôi trong veo, lời ngọt tựa mật hoa:
– Đợi tôi thêm một thời gian nữa rồi tôi trao tấm thân này cho em… trước sau gì em cũng phải lấy chồng, lấy ai cũng vậy… lấy tôi đi.
Mặc dù tôi hơi già nhưng thịt vẫn còn thơm lắm.
Em có nghe người ta hay nói không… hàng Việt Nam, chất lượng cao!.