Tôi cứ ngỡ chuyện về con của kẻ tự vẫn sẽ diễn ra như năm cấp hai, nhưng không, những lời đồn ấy thoáng qua như thể chưa từng có việc gì.
Tôi vẫn yên ổn tập trung vào ôn thi giữa kì.
Chỉ có một điều khúc mắc là tôi và Huy Anh đã giận nhau được gần một tuần.
Thật sự đấy, đáng lẽ ra tôi phải là người giận nhiều hơn chứ, tại sao bây giờ lại biến thành Huy Anh là người khơi mào chiến tranh?
Rốt cuộc tại sao Huy Anh phải hối hận khi làm bạn với tôi? Tôi trân trọng tình bạn này đến mức bốn từ Trịnh Hữu Huy Anh đã hằn sâu trong trái tim tôi, nó trở thành một người mà tôi thề sẽ không để đánh mất.
Vẫn nhớ khoảng thời gian hai năm cuối ở trung học cơ sở, tôi gần như rơi vào trạng thái tận cùng của tiêu cực.
Dòng suy nghĩ bi quan dường như biến thành gốc rễ bám chặt trong não tôi.
Mỗi lần nghĩ đến cái chết, tôi sẽ rạch tay, nhưng không bao giờ chọn các mạch máu chính để rạch.
Có lẽ vì tôi không muốn mình hưởng dương quá sớm chăng?
Tôi cũng không thích cổ tay mình chằng chịt vết thương, từ vết rạch đã tróc vẩy cho đến các đường kẻ ngang rỉ máu nằm chồng chất lên nhau.
Cơ mà khi rạch tay, tôi có thể cảm nhận được mình đang sống, dòng máu đỏ tươi ứa ra hệt như một dòng nhựa chảy từ cây xương rồng ở chốn sa mạc.
Chính những lúc ấy, việc tự ngược đãi bản thân khiến tôi giải tỏa được áp bức trong lòng, được thoát khỏi cái vai diễn vô cảm, bình tĩnh trước mọi thứ.
Vào mùa đông cùng năm ấy, ngày giỗ một trăm ngày của bố đến cũng là lúc mẹ càng ngày càng ghét tôi, thậm chí buông lời mắng chửi cay đắng mà chẳng hề biến đổi sắc mặt, tôi đeo khăn tang rời khỏi căn nhà lạnh lẽo.
Thành phố miền núi khi về khuya vắng tanh, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu âm ỉ hay tiếng nẹt pô của đám bợm rượu.
Tôi ngồi co ro trên những đám cỏ ẩm ướt quanh bờ hồ, nơi này cô quạnh đến phát sợ.
Nhưng dường như nỗi sợ trong tôi đã bị dập tắt dần dần theo ánh sáng le lói của đàn đom đóm, tôi đưa ánh nhìn xa xăm, trống rỗng đến những gợn nước trên mặt hồ đen ngòm của buổi đêm.
Đột nhiên tôi đứng lên, đôi chân như nhảy nhót trên nhúm cỏ xanh, lao về phía mặt hồ tĩnh mịch kia.
Tôi lao nhanh đến mức, người đằng sau dùng hết sức để ôm lấy tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn thằng con trai trước mặt, hoàn toàn bất ngờ, vì đó là Trịnh Hữu Huy Anh.
Nó thở hổn hển, tôi còn cảm nhận rõ mùi hương của Huy Anh, phảng phất một mùi nước hoa đắt tiền, cùng với hương thơm tự nhiên của con.
Lớp 8 thường là khoảng thời gian mở đầu của tuổi dậy thì ở các cậu con trai.
Huy Anh cũng vậy, vóc dáng cao to của nó ôm chặt lấy tôi, mệt nhọc cất lời:
- Bị điên à? Tự nhiên đi nhảy hồ.
Tôi càng lộ dáng vẻ lơ mơ không hiểu chuyện, khuôn mặt ngốc nghếch đến mức Huy Anh phải lay lay mấy lần cho tỉnh người.
- Không, mình đi bắt đom đóm mà.
Bây giờ người giữ khuôn mặt ngơ như bò đeo nơ đó lại là Trịnh Hữu Huy Anh.
Nó dõi ánh mắt sắc lạnh, đã dìu dịu phần nào theo cái chỉ tay của tôi, ánh sáng mơ hồ của đàn đom đóm khiến cảnh sắc hiu quạnh ven hồ trở nên dễ chịu hơn.
Nó buông người tôi ra mà không cảnh báo trước, khiến tôi té chỏng vó, tôi mở miệng đầy oán trách:
- Huy Anh mới bị điên.
Huy Anh bỗng cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, nó quan sát bộ dạng của tôi tỉ mỉ đến mức hai má tôi dần dần đỏ lên vì ngại.
Mãi đến khi tôi khẽ ho khan, nó mới quay đầu nhìn đàn đom đóm, dùng đôi mắt chứa đựng cả một bầu trời tâm tư, khiến tôi không tài nào đọc vị được.
Khi ấy, tôi và Huy Anh mới học chung lớp được hơn ba tháng, cũng chẳng bao giờ nói chuyện quá ba câu.
Huy Anh chơi với Hoàng Bảo Khôi và tôi còn lầm tưởng nó chung một giuộc với lũ bạo lực học đường đó.
Thế nhưng Huy Anh rất lạ!
Dẫu sở hữu gương mặt đẹp trai nổi bật cùng gia thế khủng, hầu như lúc nào thằng con trai ấy cũng buông ánh mắt hờ hững đến tất cả mọi thứ trên cuộc đời, kể cả con người.
Tôi cảm thấy người như Trịnh Hữu Huy Anh rất khó hiểu, không thể biết nổi người như thế đang nghĩ gì, hành động tiếp theo là gì và có thực sự đang sống không?
Một lúc lâu sau, khi hai mắt tôi đã nhíu lại vì cơn buồn ngủ, vì niềm suy nghĩ mê man về người trước mặt, Huy Anh bỗng nhiên cất chất giọng ồm ồm điển hình của tuổi dậy thì:
- Mộc Miên có muốn làm bạn với đây không?
Nghe xong câu nói thốt ra từ hot boy phố núi Huy Anh, tôi giật mình thảng thốt, cơn buồn ngủ cũng bị đánh tan theo mây gió:
- Cái gì cơ? Bạn gái hay bạn bình thường?
Có vẻ câu trả lời của tôi nằm ngoài vùng phủ sóng của Huy Anh, nó cười nắc nẻ, lại chăm chú nhìn đứa con gái xõa tóc ngang lưng, còn có vài sợi ở đuôi đã bị cháy nắng, mang màu vàng nhạt.
- Mộc Miên thích gì thì làm đấy.
Chúng tôi bắt đầu tình bạn kì quặc như thế đó.
Thật ra tôi đã để ý Trịnh Hữu Huy Anh từ trước, tuyệt đối không phải loại cảm xúc thích thầm Huy Anh đâu.
Chỉ vì người con trai này mang dáng vẻ khác hẳn các bạn nam đồng trang lứa, không nổi loạn, cũng không sôi nổi.
Nói sao nhỉ? Chán đời và bất cần chăng?.
Đam Mỹ Hài
Trước khi được Huy Anh đề nghị làm bạn, tôi trải qua rất nhiều chuyện bạo lực, chẳng hạn bị nhốt vào tủ đồ bỏ đi được đặt dưới chân cầu thang.
Tôi vẫn còn nhớ, cảm giác bám bụi và tiếng chuột kêu chít chít làm tôi sợ hãi đến mức nào.
Qua khe sáng khép hờ của cửa tủ, tôi thấy lũ người đó cười đùa cực kì sung sướng, bọn họ bỏ đi, cũng chẳng thèm để ý tôi sống chết thế nào.
Đôi mắt ầng ậc nước của tôi chỉ có thể trông những tia hy vọng cuối cùng qua khe hở.
Và đúng là hy vọng của tôi đã đến, đôi mắt phù quang làm tôi có chút rùng mình, người trước mặt mang dáng vẻ cà lơ phất phơ còn hơn cả Hoàng Bảo Khôi.
- Không biết đi à?
Dù Huy Anh có giọng nói hung dữ, khuôn mặt lạnh tanh, nhưng kỳ lạ thay, tôi không sợ, một chút cũng không.
Lại như lần tôi đến tháng, tụi con trai đã đem chuyện đó cười đùa như thể kinh nguyệt là một thứ gì đó đáng ghê tởm vậy.
Tụi khốn đấy còn lấy băng vệ sinh, bơm nước vào để tạo thành thú chơi bệnh hoạn, tôi ức đến mức suýt thì bật khóc tại chỗ.
Cũng chính Huy Anh là người gắt gỏng nói với lũ người kia đừng đùa quá trớn như thế.
- Lấy kinh nguyệt của con gái ra đùa đ** vui tẹo nào, lũ ngu.
Bọn con trai thấy Huy Anh mất hứng cũng không còn chọc tôi nữa.
Huy Anh là đang âm thầm bảo vệ tôi đúng không?
Đúng thế, tôi biết ơn Huy Anh từ trước khi nó chủ động nói chuyện và muốn làm bạn.
Tuy nhiên, hai con người khác biệt, sao có thể nói làm bạn liền làm được? Vả lại tình bạn của chúng tôi bắt đầu từ màn đêm u tối, cũng kéo dài trong những khoảnh khắc thầm lặng.
Những ngày tiếp theo, Huy Anh giúp tôi không ít, dù đó chỉ là vài điều nhỏ nhặt.
Chẳng biết sao, Hoàng Bảo Khôi cũng không còn chặn đường về nhà của tôi nữa.
Ấy vậy, phong ba bão táp trong lòng dường như không hề có xu hướng giảm bớt, cơ thể tôi ngứa ngáy, khó chịu đến nỗi những vết rạch tay càng ngày càng nhiều hơn.
Tôi biết tâm lí mình không ổn, vậy mà lại chẳng biết làm cách nào để vượt qua trở ngại ấy.
Từng ngày trôi qua, tôi cứ vùng vẫy trong cái hố sâu không đáy, tầng tầng lớp lớp suy nghĩ tiêu cực trực chờ chia năm xẻ bảy trái tim tôi, để rồi nó vỡ vụn, vỡ tan tành, vỡ thành từng mảnh nhỏ vương khắp thế gian.
Đêm đến, tôi bắt đầu hoài nghi về sự tồn tại của bản thân và con dao lam trở thành thứ duy nhất khiến sự sống trong tôi có thể bộc lộ ra ngoài.
Cổ tay trắng nõn không thể chịu nổi trước những tổn thương hằng đêm.
Đến buổi sáng hôm thứ bảy, vết thương lại rỉ máu tươi, khiến khuôn mặt tôi xanh xao, mất hết sức sống vào buổi học đầu.
- Dạ thưa thầy, em xin phép xuống phòng y tế.
Thầy nghe giọng nói thều thào của tôi, lập tức đồng ý.
Thật ra tôi chỉ muốn nằm ngủ, chứ không hề có ý định kêu cô y tế băng bó vết thương, mất công cô lại hỏi tại sao tôi lại hành động dại dột như vậy.
Nhưng đến khi bước vào phòng, tôi lại không thấy cô đâu, thầm cảm tạ trong lòng.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm màn trắng, sao tôi bỗng có cảm giác ai đó đang ở đây ấy nhỉ?
- Cô y tế bận mất rồi.
- Chất giọng trầm khàn của trai Bắc...
- À thì ra là Huy Anh.
Tôi mỉm cười, đón nhận ánh mắt hơi ngạc nhiên xen lẫn chút gì đó tôi chưa hiểu từ người con trai đang ngồi trên giường bệnh.
- Bị sao thế?
- Đau bụng.
Chẳng biết sao tôi có thể nói dối trong chớp mắt, lại còn dùng gương mặt ngây thơ diễn trò, thật đúng là thảm hại.
- Nói xạo giỏi thật! Nghe qua, biết ngay đang nói xạo luôn!
Giật mình ngẩng mặt nhìn ai kia đang nhàn nhã vạch trần bộ mặt thật của tôi, tôi bật cười, lấy lại vẻ bình tĩnh.
Huy Anh bỗng nhiên vỗ xuống lớp ga giường trắng, làn bụi cũng bay vào trong không trung:
- Lại đây ngồi đi.
Tôi vẫn cong môi cười, nhưng chân lại bám chặt xuống nền nhà, không hề có ý định nghe theo lời Huy Anh.
- Làm bạn rồi mà vẫn còn sợ à?
Mãi một lúc sau, tôi mới chầm chậm ngồi xuống, Huy Anh chợt giơ tay tôi lên, áo khoác đồng phục không che được vết thương đang nhỏ thành từng giọt, thấm đẫm màu máu qua lớp áo.
Huy Anh không hề bày vẻ mặt thảng thốt, cũng không trách cứ, chỉ lẳng lặng lấy hộp cứu thương, từng bước một xử lí.
- Lộn bước rồi, bỏ cái bông sát trùng đó xuống đi.
Huy Anh lúng túng nghe theo lời tôi, hình như nó chưa bao giờ thực hiện các thao tác băng bó này thì phải.
- Xưng hô tao – mày nhé? Làm bạn thường xưng hô như vậy còn gì.
Tôi hơi nghiêng người quan sát khuôn mặt đẹp như điêu khắc của Huy Anh, nó cũng nhìn tôi, đầu gật nhẹ.
- Mộc Miên, mấy bữa nay bọn kia còn bắt nạt mày không?
Mặc dù tôi là người đưa ra lời đề nghị, nhưng lại cảm thấy việc Huy Anh xưng hô tao – mày có chút ngồ ngộ.
- Gọi cái tên khác được không? Đừng gọi là Mộc Miên nữa.
- Gạo thì sao? Tao nghe nói cây mộc miên còn có tên là gạo mà.
- Ừ!
Đó là lần đầu tiên có người gọi tôi bằng một cái tên khác, cũng là lần đầu tiên có một người tình nguyện sát trùng vết thương, băng bó từng chút một những vết sẹo trên tay tôi.
Tôi cứ ngẩn ngơ quan sát đôi tai tựa yêu tinh của Huy Anh, bỗng nhiên cất lời:
- Hồi xưa, chúng mình học về cặp từ trái nghĩa ý, có một cặp từ rất phổ biến, đó là sống và chết.
Từ trái nghĩa thì chúng phải có giá trị sử dụng tương đương chứ nhỉ? Vậy tại sao người ta có quyền được sống, nhưng lại không có quyền được chết vậy?
Lần này, Huy Anh thoáng chút sửng sốt nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục băng bó cổ tay.
- Tao không biết.
Ừ, Huy Anh không biết là phải thôi! Tôi lại ngẩn ngơ thả hồn theo chậu hoa sen đá đang tắm nắng trên bậu cửa sổ.
- Mày đã từng thấy biển chưa?
- Chưa.
- Mày đã từng đến Hà Nội chưa?
- Cũng chưa.
- Thế mày đã thử yêu ai đến chết đi sống lại chưa?
- Chưa luôn, tao còn nhỏ mà.
- Ừ, thế thì đừng chết, đợi đến khi nào mày trải nghiệm hết những điều tươi đẹp ấy rồi hãy nghĩ đến chuyện định làm hôm nay.
Chỉ vì câu nói ấy, tôi vẫn cố gắng sống tiếp, sống để trải nghiệm tất cả những thứ tươi đẹp mà Huy Anh nói.
Dẫu bây giờ, tôi chẳng còn suy nghĩ phải bỏ mặc cuộc đời này nữa, tôi cũng lạc quan và nỗ lực hơn, nhưng không bao giờ, thậm chí có lẽ là cả đời này, câu nói ngày hôm đó sẽ đi theo tôi, sẽ nhắc nhở rằng tôi nên sống tiếp, sống thật ý nghĩa.
Tôi đã luôn tin Huy Anh chính là một người bạn tôi không thể thiếu, nhưng hôm đó, khi nghe những lời nói hối hận của nó, tôi khóc không được mà cười cũng không xong, chẳng thể định hình được cảm xúc trong lòng.
Vốn dĩ nghĩ là một câu nói đùa, cơ mà Huy Anh không hề muốn giải thích, tôi lại càng thất vọng hơn.
Chính tôi cũng không muốn mất đi tình bạn quý giá ấy, mất đi người đã cứu rỗi linh hồn mục nát của tôi....