Au: Từ nay truyện sẽ được đổi tên sang ĐÁ CHANH TUYẾT.
Tui cực kì nuối tiếc tên " SUY EM" của truyện, hình như mọi người cũng vậy, nhưng mà tui liệt bộ này vào series riêng, nên cần phải đồng nhất trong việc đặt tên.
Hi vọng mọi người ủng hộ truyện của tui nói chung và " ĐÁ CHANH TUYẾT" nói riêng nhé.
Tôi tin chắc rằng con đường nhanh nhất để đến trái tim của một người, dù đó là đàn ông hay phụ nữ, đều là đường đến dạ dày.
Vậy nên ngày nào tôi cũng nhắc Bùi Hoàng Dương hãy mua đồ ăn sáng cho Đặng Oải Hương.
Còn trọng trách của tôi là đặt đồ ăn dưới hộc bàn trước khi Oải Hương đến lớp.
Nhà tôi gần trường, nên nhiệm vụ này không hề khó nhằn, chỉ có điều thằng bé Bùi Hoàng Dương quá mức ngây ngô.
Tôi chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không khờ khạo như thằng bé được cái vẻ ngoài good boy này.
- Ê Mộc Miên, đưa đồ ăn hoài vậy có ổn không? Tao vẫn thấy sợ sợ sao ý...
Đang giờ chuyển ca giữa tiết sinh và tiết thể dục, nên chúng tôi có thể thoải mái nói chuyện.
Tôi cất mấy quyển sách trên bàn, nhẹ giọng trả lời thằng nhóc mặt mày ngu ngơ đằng trước:
- Mày lo gì chứ! Ngày nào mày cũng mua mấy món nó thích như bánh mì heo quay, bún thịt nướng, súp cua, hamburger.
Ban đầu Oải Hương còn lưỡng lự hỏi ý tao và Chou Ngô đủ đường, nhưng bây giờ mày thử không mang đồ ăn cho nó một ngày đi, nó sẽ hoang mang liền.
Bùi Hoàng Dương gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp:
- Nhưng mà...!giờ tao biết làm sao để tiếp xúc với Oải Hương một cách bình thường nhất đây, tao không nói chuyện cuốn hút như Thế Khang, cũng chẳng chơi thể thao giỏi bằng cậu ta.
"Bad boy ain't good, but good boys ain't fun." Câu này không sai đi đâu được hết, tôi đẩy gọng kính, bật mood "gia sư tình yêu", giọng điệu y hệt một bà mẹ vợ đang chỉ bảo cho thằng con rể tương lai:
- Nghe này, con gái thường thích nghe lời mật ngọt từ bọn trai hư, nhưng bọn con gái lại càng dễ rung rinh trái tim khi nghe lời khen thật lòng của trai ngoan, như mày chẳng hạn.
Tư tưởng mang tên "Nguyên lý tình yêu của một con người chưa, không và sẽ cố gắng không bao giờ va vào con đũy tình yêu" của Vũ An Mộc Miên đã được thấm nhuần vào trí não Bùi Hoàng Dương.
- Đủ một tuần rồi, mai đừng mang đồ ăn cho Oải Hương nữa.
Tôi nói tiếp, kế sách này quá ư là tuyệt vời, tôi thấy tự nể phục bản thân luôn ý.
Thế nhưng thằng trai ngoan ngờ nghệch tên ba chữ vẫn sợ Oải Hương phải nhịn ăn sáng.
Thương em, lo cho em, nên thằng nhóc xách hẳn ổ bánh mì thập cẩm cho người em gái bị dính lời nguyền của mụ phù thủy tên Nguyễn Trần Thế Khang.
- Trời ơi, đừng có ngu ngục vậy.
Mày giăng lưới thì phải chờ cá cắn câu, chứ ngày nào cũng cho mồi ăn, rồi cá bơi mất thì không phải mất cả chì lẫn chài hay sao?
Đạo lí tôi nói nghe thuyết phục như vậy, một đứa đứng top 3 của lớp như Bùi Hoàng Dương không hiểu thì tôi đi đầu xuống đất mất.
Cuối cùng, Hoàng Dương cũng hiểu chút gì đó, ngậm ngùi đưa tôi bánh mì ổ bánh mì thập cẩm.
- Bao ngày qua, Mộc Miên giúp tao nhiều quá! Ăn tạm ổ bánh mì này trước nhé, sau này tao sẽ đền đáp công lao của Mộc Miên.
Tôi gật đầu, cười hì hì vài tiếng.
Trước kia, tôi luôn đóng cửa trái tim mình lại, không dám tiếp xúc với các bạn xung quanh vì sợ có ngày các bạn ấy sẽ hành xử như thể tôi là một kẻ tội lỗi không xứng đáng có mặt trên cuộc đời.
Nếu đối tượng làm quen là con trai, tôi càng né tránh bởi những ám ảnh trong quá khứ.
Tuy nhiên, sau lần đá bóng nữ và tập văn nghệ, tôi lại cảm thấy cuộc đời này cũng có lúc dịu dàng đến thế, tôi có cơ hội tận hưởng hạnh phúc khi được giúp đỡ người khác và được ngắm nhìn tình yêu tuổi học trò đẹp ra sao.
Tôi cứ cười ngẩn ngơ vì những suy nghĩ tích cực mà không nhận ra sự xuất hiện của ông cụ non nào đấy.
- Ghê nhờ, mấy nay biết yêu đương rồi đấy.
Tí tuổi đầu mà chơi ba cái trò yêu yêu đương đương, hỏng cả người.
Cái giọng bố đời gì đây? Tôi bất lực liếc mắt về phía thằng con trai cắt mái tóc Ivy League, trông không khác gì mấy thằng đểu cáng hay làm đau khổ trái tim phụ nữ.
- Này Huy Anh, sao bữa nay mày khó chịu với tao vậy?
Tôi hết hứng ăn bánh mì, đành cất gọn vào một góc bàn, sau đó ngước mặt hỏi nó.
Giọng điệu trong từng câu, từng chữ nghe rất tủi thân, như thể tôi bị Huy Anh bắt nạt ấy.
Huy Anh thấy tôi trở nên nhạy cảm như vậy, liền trầm ngâm ngắm nhìn tôi, sau đó đột nhiên xoa đầu của con nhỏ đang ngơ ngác như bò đeo nơ.
- Tao không muốn mày yêu đương linh tinh đâu.
Tôi liếc mắt nhìn Huy Anh, giọng nó trầm lắm, trầm đến độ tôi tưởng nó đang thất tình đấy chứ! Tôi giữ tay Huy Anh lại, sau đó cố ý chép miệng trêu chọc:
- Không được tiêu chuẩn kép vậy nha! Mày yêu đương với biết bao người, tao không hề nói gì hết.
Bây giờ, tao có thích Bùi Hoàng Dương cũng đâu có sao.
- Nếu mày thực sự muốn thì tao sẽ không yêu đương lung tung nữa, tao chỉ tập trung vào mày.
Tập trung cái gì cơ? Trong đầu tôi bỗng loé lên suy nghĩ cực kì điên rồ:
"Có khi nào Huy Anh thích tôi không? Nó ghen đúng không ta? Hay là nó đang dính bùa ngải thích bạn thân? Nó thích thầm tôi hả? Trời ơi, vậy tôi có thích nó không? Cơ mà ai lại ăn nói hỗn hào với người mình thích như Huy Anh đâu.
Ừ, lầm rồi, lầm rồi."
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi vẫn tin rằng mình đã ngộ nhận quá nhiều, Trịnh Hữu Huy Anh thích tôi thì tôi là con chó, hứa đấy!
Đúng như tôi dự đoán, Đặng Oải Hương trưng bộ mặt ngây thơ, ngơ như bò đeo nơ khi không thấy đồ ăn sáng được chuẩn bị như hằng ngày.
Bùi Hoàng Dương lén lút quay xuống nhìn chúng tôi, còn tôi thì giả vờ giả vịt làm chuyên đề dòng điện xoay chiều.
Nhìn con bé mang vẻ thất vọng, tôi thầm cười đắc thắng trong lòng.
Diễn là nghề của mấy đứa cung Thiên Bình như tôi rồi.
Tôi đang khẽ cười thì Huy Anh bay từ đâu ra, ném một phát năm ổ bánh mì lên bàn của tôi, ổ nào cũng đầy ắp nhân, từ nem nướng, xíu mại đến chả giò.
Nó đút hai tay vào túi quần, thong thả nói:
- Đền lại ổ bánh mì và chai trà sữa ngày hôm qua.
Tôi ngẩng mặt nhìn Huy Anh, bỗng thấy nay Huy Anh đẹp trai quá ta! Dù vậy, tôi vẫn vờ như còn giận dỗi:
- Ai thèm.
Nó hơi nhíu mày, đôi mắt quét qua người tôi một lượt, sau đó giúi bịch bánh mì vào tay tôi, không hề có ý muốn cho tôi từ chối:
- Mày ăn hết cho bố, người gầy như con mắm, còn không sợ đau bao tử như năm lớp 9 hả?
Chuyện đau bao tử xảy ra xa lắc, xa lơ mà Huy Anh vẫn còn nhớ được, thế mà buổi sáng học công thức điện trường, chiều quên ngay.
Đúng là lạ đời!
Hết cách, tôi đành chia bánh mì cho mọi người xung quanh, ăn một mình có mà chết nghẹn mất.
***
- Bùi Hoàng Dương, mày nhớ kĩ, khen con gái phải khen thành tâm vào, không được quá lố, cũng không được giả trân, nghe chưa?
Tôi đã dặn dò Bùi Hoàng Dương muốn mòn cả miệng trong 15 phút đầu giờ.
Nhiệm vụ tiếp theo của chúng tôi là tiếp cận đối tượng, từ từ, chậm rãi đánh cắp trái tim của con mồi mang tên Đặng Oải Hương.
Một nữ sinh xinh đẹp, đã cướp đi tim can của khối anh trai, em trai trong trường.
Bùi Hoàng Dương chăm chú nghe lời tôi nói, thiếu điều mang vở ra ghi chép, nó gật gật nhưng tôi vẫn không có tí niềm tin vào tên good boy này.
- Giờ thì tấn công đi, tao chừa chỗ ngồi chào cờ cho Oải Hương ngồi gần mày rồi đấy.
Tôi vỗ vai Hoàng Dương, rồi chỉ tay về phía sân trường.
Những hàng ghế nhựa đã được xếp ngăn nắp, màu áo xanh của áo khoác đồng phục cùng tà áo dài trắng làm khung cảnh học đường yên bình hơn bao giờ hết.
Đó là cảnh, chứ lòng tôi và đặc biệt trái tim của Bùi Hoàng Dương đập rộn ràng hơn cả tiếng trống trường.
Tôi đứng gần cuối, lâu lâu lại kiễng cười nhìn chuyện gì đang xảy ra giữa con gái và con rể tương lai, còn phải tốn công dỏng tai nghe cho rõ.
***
/ Đây là đoạn hội thoại của Hoàng Dương và Oải Hương, theo ngôi thứ ba nha! /
Đặng Oải Hương ngày hôm nay buộc tóc nửa đầu, chiếc kẹp nơ ren trắng, mái tóc ánh vàng mềm mượt, lại thêm gương mặt như đóa hoa nở rộ mùa xuân.
Cái nét xinh đẹp của Oải Hương khiến cho biết bao bạn trai ngẩn ngơ đứng nhìn, kể cả Bùi Hoàng Dương.
Cậu biết bản thân mình cũng được đánh giá đẹp trai, học giỏi, nhưng chẳng hiểu sao khi đứng trước cô, khuôn mặt không thể không ửng đỏ, tay chân chẳng biết để đâu.
Sáng thứ hai, dưới tiết trời đầu đông, nắng sáng cứ vuốt ve mái tóc và vạt áo dài trắng của cô, Oải Hương xinh đến nỗi cậu quên hết lời Mộc Miên dặn dò.
Mãi khi Oải Hương cất tiếng gọi hai chữ " Hoàng Dương", cậu mới ý thức được hành động hớ hênh của mình:
- Hoàng Dương, cậu đứng đây làm gì vậy?
Cậu nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng hơn cả bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu:
- Tớ sợ cậu bị nắng.
Oải Hương ngẩn người, cô chưa từng nghĩ câu nói nhẹ nhàng này lại mang đến sự ấm áp như vậy.
Không phải cố tình tỏ ra dịu dàng, mà bởi người trước mặt cô dịu dàng hệt như nắng, như gió vậy.
Khẽ bật cười chế giễu sự ngây ngô của mình, chẳng ai lại vì một câu nói mà say nắng được cả, nhưng trường hợp của cô thì không chắc.
***
Tôi thấy hai đứa cứ nhìn nhau âu yếm như vậy, biết ngay bản thân đã thành công hơn nửa.
Tự hào quá đi, đúng là con gái, con rể của ta!
Au: mọi người có muốn tui viết một chương riêng về Huy Anh's pov hok?.