Trước kia, Hoàng Bảo Khôi cũng không tỏ ra quá ghét Mộc Miên, nhưng từ sau ngày ăn hai cái tát, hắn thể hiện đúng một thái độ "ghét đến độ ai cũng biết là ghét".
- Sao? Ghét quá không chịu nổi nữa à?
Mộc Miên cúi đầu nhìn quyển sổ đầu bài bị xé rách tan tành, con bé không khóc, cũng không giận, chỉ ôm lấy quyển sổ, chờ đến khi cô chủ nhiệm bước vào thì thông báo với cô.
Hoàng Bảo Khôi cùng lũ con trai ở dưới cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị mời lên bảng giải trình mọi chuyện.
Thế nhưng cô giáo lại chỉ bực bội trách mắng Mộc Miên hơn nửa tiếng đồng hồ và kết thúc bằng một câu nói:
- Mộc Miên là lớp trưởng mà để sổ đầu bài thành ra thế này.
Từ nay, Mộc Miên chính thức không làm lớp trưởng nữa, lớp chuẩn bị bầu bạn khác.
Vẫn dáng vẻ thẳng lưng, ngẩng cao đầu, Mộc Miên không có chút gì buồn bã hay tủi thân, con bé bước thẳng xuống chỗ ngồi của mình.
Hoàng Bảo Khôi chậm rãi quan sát cô bạn nhỏ trước mặt, cuối cùng càng bực tức hơn khi hắn không thể hiểu nổi suy nghĩ của một đứa con gái như Vũ An Mộc Miên.
Thật ra Mộc Miên không tố cáo Hoàng Bảo Khôi và lũ con trai không phải vì hèn kém, vì từ lâu con bé đã chẳng muốn giữ chức vị lớp trưởng nữa.
Mọi người ghét nó, mà nó thì lại càng không muốn tốn thời gian vào những việc vô ích ấy, thà rằng để giành thời gian học tập còn hơn.
- Này!
Mộc Miên giữ lấy hai quai cặp, không thèm nghe lời gọi phía sau của ai kia, cho đến khi hắn ta đột nhiên chạm vào mái tóc của con bé, nó mới bất giác rùng mình, rụt người lại theo phản xạ tự nhiên.
Hoàng Bảo Khôi không thích hành động ấy, cứ giống như Mộc Miên đang cố tình thể hiện sự ghét bỏ đến hắn.
- Tôi đụng vào người thì thấy ghê tởm hay gì?
Gió thoang thoảng mang theo hương thơm hoa cà phê, nhanh thế mà đã đến mùa của những đóa hoa trắng tinh khiết.
- Sao Miên không trả lời tôi?
- Cậu nói có sai đâu, tôi ghê tởm cậu thật mà.
- NÀY!
Giọng điệu hung dữ đủ khiến một số người ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì đang to tiếng nói chuyện, cơ mà người to tiếng chỉ có thằng con trai.
Mộc Miên thoáng chút giật mình bởi chữ "này" phát ra với tông giọng cao ngất ngưởng kèm theo một sự tức giận không hề nhỏ.
Hoàng Bảo Khôi bước thêm một bước, con bé lùi lại một bước.
Hắn bực lắm rồi, cộc cằn nói:
- Sao không đi nói với cô là tôi làm? Nhận trách nhiệm về bản thân làm gì vậy?
- Nhưng mà...!cậu quan tâm làm gì?
Đúng thế, hắn quan tâm điều đó làm gì nhỉ? Hắn thấy nực cười thay cho hành động ấu trĩ của bản thân, cuối cùng cũng không thể làm gì ngoài nhìn con bé đi bộ một mình về nhà.
Mối quan hệ giữa Khôi và Miên ngày càng xấu đi cho đến tận năm lớp 9.
Hắn đủ tỉnh táo để nhận ra được cái ánh mắt chất chứa đủ vì sao trên trời khi Huy Anh nói chuyện với Mộc Miên.
Cũng chính Huy Anh đã buông lời cảnh báo với Hoàng Bảo Khôi, Đình Trọng, Bá Sơn và lũ con trai rằng:
- Từ nay trở về sau đừng đụng vào Mộc Miên nữa.
- Mày thích Mộc Miên thật đấy hả, Huy Anh?
- Đúng thế, thích rất nhiều nên tao sẽ không để yên cho đứa nào đụng vào đâu.
Huy Anh trả lời không chút chần chừ.
Trước khi đi, cậu ngoảnh mặt lại, vừa hay ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Bảo Khôi lọt vào tầm mắt Huy Anh.
Năm lớp 9 được xem như là một năm lột xác của Huy Anh, bớt cộc tính, bớt hỗn hào, chăm chỉ học hành hơn, đến Hoàng Bảo Khôi cũng phải bất ngờ vì điều đó.
- Con định vào trường cấp ba nào thế?
Bố và mẹ Hoàng Bảo Khôi ly thân từ năm hắn bước vào cấp hai, lâu lâu mới gặp lại mẹ một lần.
Lần này, mẹ không dắt theo thằng em trai, chỉ đi một mình, còn nói rất nhiều về vụ chọn trường cấp ba.
- Con định thi chuyên.
- Thật à? Chuyên gì?
Hắn nghĩ ngợi một hồi, phân vân giữa chuyên lý và hóa, cơ mà môn hóa lại là thế mạnh của Hoàng Bảo Khôi từ trước đến giờ.
Thế nên dù trong lòng có những suy nghĩ kì quái, hắn nhanh chóng dập tắt hết đi.
- Chuyên hóa ạ.
- Ủa sao không chọn chuyên anh? Mẹ dạy tiếng anh mà con đi chọn cái môn người ngoài hành tinh.
Mẹ tặc lưỡi trả lời, hắn nheo nheo mắt lại khẽ cười trước lời mẹ nói.
- Để thằng Đức thi chuyên anh kìa, nó chắc là học sinh cưng của mẹ luôn còn gì.
- Bon nó khác con, dù sao thì vẫn mong con cố gắng cho ước mơ của mình.
Hoàng Bảo Khôi sống cùng bố, em trai sống cùng mẹ.
Hắn ý thức rõ không được sống với mẹ là một điều thiệt thòi rất lớn.
Đó cũng là lý do dẫu cho bọn thằng Thông, thằng Vương có bỡn cợt thế nào về chuyện mẹ Huy Anh, Khôi cũng chẳng đả động gì đến.
Chính hắn cũng đáng thương thế mà, có tư cách nào nói người khác.
Song, việc sống thiếu đi hơi ấm của mẹ không thể bao biện cho bản chất ganh đua, lòng tự ái và cái tôi lớn của Hoàng Bảo Khôi.
Mẹ vẫn luôn dạy dỗ hắn thành người, chẳng lí nào hắn lại trở thành một kẻ đáng khinh thế được.
Nếu không phải vì bản tính hơn thua, không phải vì sự hèn hạ khi nghe một đứa con gái nhận xét tiêu cực về mình thì sao một đứa con có mẹ là giáo viên lại hành động thất học đến nỗi chính hắn sau này cũng hận bản thân mình.
Ngày thi vào chuyên, Khôi lại để ý thấy con bé có mái tóc cháy nắng đến trường cấp ba hệ chuyên của thành phố.
Dù chưa thi cũng biết kiểu gì nhỏ con gái này chẳng đậu, có khi đậu cao là đằng khác.
Và đúng y hệt những gì Khôi nghĩ, Mộc Miên trở thành thủ khoa khối chuyên lý với số điểm là 45,3/50.
Nhưng điều gây kinh ngạc nhất là Huy Anh thế mà đậu trường chuyên, cùng lớp với Mộc Miên.
Hắn nhìn cái tên Hoàng Bảo Khôi trên danh sách lớp chuyên Hóa, lòng vừa vui lại không hài lòng khi thấy hai cái tên kia ở lớp chuyên Lý.
- A, tớ xin lỗi, cậu tránh ra một chút cho tớ xem kết quả được không?
Một bạn nữ thanh tú lỡ va vào người hắn, vội vàng nói lời xin lỗi rồi lại ngẩng mặt nhìn hắn bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.
Bạn nữ đưa ngón trỏ dò tên ở danh sách chuyên toán, vừa thấy cái tên Phan Ngọc Thiên Di đã vui mừng cười tươi như hoa.
- Thì ra cậu tên Thiên Di à?
- Đúng thế, cậu tên gì?
- Hoàng Bảo Khôi.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy đã bước đầu góp phần làm hắn và Thiên Di quen biết.
Nói sao nhỉ? Chắc yêu đương vì hắn thấy chán, cuộc đời phải có chút tình yêu mới thú vị chăng? Cơ mà tình yêu ấy không kéo dài quá lâu, kết thúc chỉ sau hai tháng quen nhau.
Năm lớp 10 và 11, Huy Anh không biết có phải Huy Anh không hay là một cái hàng rào vây xung quanh Mộc Miên.
Mà thật ra cũng chẳng cần đến Huy Anh, chính Mộc Miên đã tự khóa chặt cánh cửa giao tiếp với những bạn trường cấp hai cũ, điển hình là Hoàng Bảo Khôi và Lê Thảo Diệp.
Cho đến năm 12, khi bắt gặp con bé đứng trong nắng chiều, có chút lưu luyến cô đọng lại trong đầu Khôi, hắn đột nhiên muốn nói chuyện lại với Mộc Miên.
- Sao ánh mắt anh Khôi nhìn Mộc Miên lạ vậy? Đừng nói lại thế nữa nhé.
- Thế là thế nào?
Một thằng vô tri ngậm cây kẹo mút Chupa Chups lên tiếng hỏi.
- Thích lại con nhỏ đó.
Hắn không nhìn con bé nữa, cúi xuống quan sát vài tán lá có vết lốm đốm do bị sâu xanh khoét dần, chúng vừa rời cành cây khẳng khiu trên cao.
- Anh Khôi thích Vũ An Mộc Miên lớp Lý à?
- Không.
Một vài đứa phá lên cười, lại bắt đầu cái trò nói khích:
- Thử nói chuyện lại với Mộc Miên đi anh Khôi.
Anh mà làm cậu ta thay đổi thái độ lạnh lùng, đức hạnh như lúc này, em xin đưa luôn cho anh đôi giày Nike Air Jordan 10 củ em mới tậu.
- Vâng, em cũng đưa luôn vòng cartier cho anh.
- Mộc Miên quý giá hơn vàng bạc châu báu anh Khôi nhỉ? Chỉ sợ cỡ anh Khôi, người ta lại không để vào mắt, nhưng mà với Huy Anh thì lại khác...
Một thằng khác cười khẩy, đút tay vào túi quần, nhún người vô tư nói một câu.
Nhưng chính câu đó mới là mấu chốt khiến Hoàng Bảo Khôi lại đâm đầu vào cuộc chơi sai lầm.
Không phải vì đôi giày, cũng không phải vì vòng cartier, chỉ đơn giản là vì cảm xúc khó lí giải đang tồn đọng trong con người hắn và cũng bởi vì tính hiếu thắng với Trịnh Hữu Huy Anh.
Hoàng Bảo Khôi tiếp xúc với Mộc Miên nhiều hơn, cơ mà lần nào nói chuyện, Mộc Miên cũng hắt một gáo nước lạnh đầy vẻ vô tình vào mặt hắn.
Ừ thì cứ lạc quan, yêu đời lên! Mộc Miên chưa có ý định yêu đương là được, thế nhưng hình như ở con bé ấy lại ẩn sâu tình cảm khác biệt dành cho Huy Anh.
Phải nói là cực kì khác biệt!
Càng ngày hắn càng biết mình không là gì so với Huy Anh, trong khi đó bản thân lại chìm sâu trong mong ước sẽ được yêu thật lòng với người con gái kia.
Hắn biết mình điên thật rồi! Điên không có thuốc chữa, điên đến độ không thứ gì cứu được hắn lúc này.
Mộc Miên hẹn hò với Huy Anh cũng là chuyện ngày một ngày hai, hắn không buồn đến nỗi than khóc nức nở, chỉ là dằn vặt điên đầu vì tội lỗi và sự bỏ lỡ không bao giờ làm lại được.
Thằng Thông hãm hại Huy Anh vì Mộc Miên, khi nghe được tin đó, hắn cũng chẳng thèm nể tình nghĩa xưa cũ với Thiên Di, thẳng thừng giã cho thằng Thông một trận nhớ đời.
Nhập viện và đuổi học cũng chưa trả hết được những thứ thằng đó từng làm.
Năm lớp 12, hắn ôm nhiều tâm tư và suy nghĩ đến độ chính mẹ cũng nhìn thấu trạng thái không ổn định của con trai.
- Mấy nay biết yêu hả? Trông con như người có xác mà không có hồn ý.
- Mẹ, giờ đi Mỹ luôn được không?
Hoàng Bảo Khôi không dám nhìn trực diện trước mẹ, mà thả hồn theo ngọn cỏ ven đường.
- Sao lúc đầu không nói vậy đi con? Năm ngoái, mẹ kêu đi rồi không chịu đâu, giãy đành đạch lên.
Giờ lại muốn đi, thất tình hóa rồ hả?
- Con thật sự muốn đi Mỹ lắm mẹ à.
Mẹ nhìn bộ dạng chán đời này của thằng con trai, lại cảm thấy thấy hiểu ra điều gì đó, thầm suy nghĩ trong lòng sinh được hai đứa con trai mà đứa nào cũng nát tươm.
Hồ sơ hoàn tất, Khôi tranh thủ đến gặp bố.
Quan hệ hai bố con không phải không tốt, chỉ là không quá mức thân nhau.
- Con có chuyện gì à?
- Chuyện về gia đình họ Vũ ấy ạ...!Con muốn xin bố xóa nợ cho họ được không ạ?
Bố bất ngờ, phải đẩy gọng kính lên để xem trước mặt có phải thằng con trai ngổ ngáo mình sinh ra không.
- Bố yên tâm, bao nhiêu tiền họ nợ, bố trừ vào tiền sau này con được thừa kế.
- Khôi à, chắc không phải con đang dính vào tình yêu đâu nhỉ?
Dường như bố không tin vào tai mình, đứa con trai ngày nào còn cắt tóc húi cua, hút thuốc linh tinh, nay lại quyết tâm đi học bên Mỹ và còn đề nghị chuyện vô lí này.
Thôi kệ, dù sao bố Khôi cũng biết hai mẹ con kia nghèo đến độ sợ rằng đến kiếp sau họ còn chưa trả hết nợ.
Tích đức một chút, biết đâu sau này con đàn cháu đống nhận phước.
Đó là bố của Khôi không biết con trai cả của bố sẽ độc thân mãn đời mãn kiếp, đến khi già đi cũng không có vợ con chăm sóc.
Thật ra Hoàng Bảo Khôi đã suy nghĩ hồi lâu nên nói gì với Miên trong lần cuối cùng gặp mặt.
Nói rằng hắn thích con bé? Nói rằng hắn biết lỗi lắm rồi? Nói rằng chúc Miên hạnh phúc?
Ừ bao nhiêu lời muốn nói cũng không thể bày tỏ hết.
Điều duy nhất hắn làm được là để Mộc Miên không chút dính líu gì đến hắn nữa.
Thế nhưng còn hắn thì sao?
Hắn sang Mỹ rồi lại sống trong sự ăn năn, hối lỗi, dùng rượu để giải sầu.
Ngoài những lúc đi học và làm việc thì Hoàng Bảo Khôi sống như không sống, nói đúng hơn là tồn tại về mặt thể xác, còn tinh thần chẳng biết phương trời nào.
Im lặng quan sát ánh nắng sáng sớm, dải kí ức trong quá khứ đã kết thúc và thứ cuối cùng lưu giữ trong ánh mắt hắn là dáng vẻ Mộc Miên mỉm cười, mái tóc bay nhè nhẹ trong cơn gió cùng với sợi nắng trời thu..