Dạ Chi Sát

Cảnh giác nhìn chằm chằm Lam Đức, cho đến khi đôi mắt hắn quay về màu xanh biếc ngày xưa, thần kinh căng thẳng của y mới thả lỏng đôi chút, chân sau cong lại tựa lên đầu giường, chỉ là bàn tay phải vẫn nắm chặt thanh chủy thủ không buông.

“Sát!” Thấy Tuyệt Sát như vậy, hắn chậm rãi bước đến gần y.

“Không được lại đây.” Nhận ra ý đồ của hắn, Tuyệt Sát liền quát lên ngăn cản.

“Sát…” Lam Đức dừng bước, lo lắng mà kích động nhìn y.

“Rốt cuộc ngươi có mục đích gì, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan?” Thanh âm nặng nề phát ra từ trong cổ họng, ẩn chứa sự mệt mỏi mơ hồ.

“Không có, Sát!” Lam Đức theo phản xạ trả lời, hắn không rõ Tuyệt Sát hỏi như vậy là có ý gì.

“Ngươi rốt cuộc muốn có thứ gì của ta?” Con ngươi vàng rực nhìn hắn không chớp mắt, thâm trầm bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi, y thật sự đã đến cực hạn rồi, y muốn biết tất cả, “Là thứ gì!?”

Y không tin lý do của hắn, thật sự là vì cái thứ gọi là tình yêu, một cảm xúc hư ảo đến thế sao? Y tình nguyện tin tưởng tất cả mọi thay đổi của hắn, đều là do có mục đích nào đó.

“Sát, ta…” Kinh ngạc nhìn Tuyệt Sát, Lam Đức đau lòng tột đỉnh, bởi vì hắn phát hiện hóa ra từ đầu đến cuối, y chưa bao giờ tin tưởng tình yêu của hắn.

“Chẳng lẽ không đúng?” Y không rõ, tại sao hắn phải lộ ra ánh mắt như vậy, giống như y đã làm ra chuyện gì tổn thương hắn.

“Đầu tiên ngươi dùng mẫu thân uy hiếp ta, sau đó lại dùng tra tấn sỉ nhục ta, hiện ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta… Chẳng lẽ ngươi không có mục đích gì?” Giọng nói của y hết sức khinh thường, “Đừng có nói là vì cái thứ gọi là tình yêu. Hai chúng ta có thể xem như cùng một loại người, thứ tình cảm như thế không thể có được.”

Y không tin một nam nhân như Lam Đức sẽ thật lòng yêu thương bất cứ ai, bởi vì y nhìn ra được bọn họ đều là những người vô tình, tình cảm của người bình thường là thứ mà bọn họ không có khả năng được hưởng.

Tuyệt Sát tự nhủ với bản thân như vậy, cố ý quên đi thanh âm phản bác đang mơ hồ trỗi dậy trong lòng, bởi vì sự hi sinh của hắn đêm đó mà nội tâm bắt đầu có phần dao động.

“Ngươi nghĩ ta như thế ư, Sát?” Hạ giọng hỏi đầy uất ức, Lam Đức dường như hết sức bi thương.

Ngữ khí quái dị của hắn làm cho Tuyệt Sát có chút không tự nhiên, tựa hồ hắn đang cười nhạo y vì đã nói sai chuyện gì, Lam Đức như vậy khiến y một lần nữa cảm thấy xa lạ.

“Đúng, ngươi muốn thứ gì của ta?” Tuyệt Sát hỏi, bức thiết muốn nhận được đáp án, phải như vậy thì y mới có thể trả hết nợ nhân tình y thiếu hắn.

“Không có, cái gì ta cũng không cần.” Sau một hồi lâu trầm mặc, lời Lam Đức phun ra lại khiến Tuyệt Sát hơi nhíu mày.

“Ta không cần gì hết, Sát! Chỉ cần cho phép ta làm bạn bên cạnh ngươi, ta sẽ không yêu cầu gì thêm nữa.” Hắn thâm tình mà yêu thương nhìn y chăm chú.

Trong cái đêm suýt nữa mất đi Tuyệt Sát, hắn đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, thứ hắn cần chẳng qua chỉ là sự bình an của y… Chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy y, hắn liền không cần thêm gì nữa. Sự sợ hãi do đánh mất y, hắn không thể chịu thêm.

Tựa hồ không lường trước được Lam Đức sẽ trả lời như vậy, Tuyệt Sát không khỏi ngây người. Trong giây lát thất thần, đột nhiên Lam Đức xông lên phía trước, ôm y vào lòng.

“Ta không có lòng tham đâu, Sát! Khi xưa ta đã chiếm được tất cả oán hận của ngươi, chiếm được tất cả tâm niệm của ngươi, ta đã thỏa mãn lắm rồi.” Ôm chặt Tuyệt Sát, ánh mắt hắn không hề rời khỏi thanh chủy thủ trên tay y, nhưng hắn cũng không dám tùy tiện đoạt lấy.

“Nhưng bây giờ thì ta không cưỡng cầu gì nữa, chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi bình yên thôi… cho dù đứng từ xa mà nhìn cũng được. Chỉ cần ngươi không thuộc về kẻ khác, chỉ cần trong lòng ngươi không có bất kì ai, ta liền có thể khống chế tình cảm của mình, chuyện giống như đêm nay tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa, sẽ không!” Nắm chặt hai tay, Lam Đức nói ra lời hứa bên tai y.

“Đây là thứ ngươi muốn đúng không?” Y thật không ngờ yêu cầu của Lam Đức lại đơn giản như vậy, đối với người khác mà nói đây bất quá chỉ là một lời cam đoan, dĩ nhiên không thể làm khó y.

Đối với những lời hắn nói, y không thể phủ định hoàn toàn, cho dù y không hiểu thì cũng nhận ra được tình ý của hắn. Đáng tiếc, một sát thủ khát máu như y không cần loại tình cảm này, huống chi người kia lại là nam nhân khiến y oán hận, thậm chí còn là người y đang thiếu nợ.

“Ta yêu ngươi, Sát! Ngươi có thể phủ định hết thảy, nhưng tuyệt đối không thể phủ định tình yêu ta dành cho ngươi. –Sát, ta yêu ngươi, thật sự yêu ngươi, chỉ có điều này là vĩnh viễn không thay đổi. Xin ngươi hãy tin tưởng tình yêu của ta, ta chỉ cầu xin ngươi như thế thôi.” Lam Đức thành khẩn van xin. Dù Tuyệt Sát oán hận chán ghét, thậm chí muốn giết hắn, hắn đều không để ý chút nào, nhưng duy nhất có một việc hắn không chấp nhận được, chính là y nghi ngờ tình yêu của hắn, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận!

“Không rời đi, đây là thứ ngươi muốn đúng không?” Tuyệt Sát hỏi lại, không biết có nghe thấy lời tỏ tình nồng nàn của hắn hay không.

“Đúng vậy, Sát! Đây là thứ ta muốn, để ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.” Không nhận được câu trả lời của y, ánh mắt hắn trở nên âm trầm, nhưng ngay lập tức liền biến thành chấp nhất cực độ.

“Ta không thể cam đoan với ngươi…” Sau khi nói ra câu này, Tuyệt Sát liền cảm thấy cánh tay đang đặt bên hông y siết chặt thêm mấy phần, đồng thời cũng cảm nhận được hơi thở đằng sau đột nhiên trở nên buồn phiền cuồng loạn, “Nhưng xem như đáp lễ ngươi từng cứu ta, chỉ cần ngươi có thể tìm thấy ta, ta sẽ không cố ý bài xích khước từ ngươi.”

Đây đã là giới hạn nhượng bộ lớn nhất mà y có thể làm. Sự căm hận dành cho Lam Đức khiến y không có khả năng ở lại bên cạnh hắn, nhưng y cũng không nguyện ý thiếu nợ hắn, đành phải lui một bước mà thôi.

“Như vậy là đủ rồi, Sát, đủ lắm rồi!” Lam Đức rất kích động, tuy Tuyệt Sát không có khả năng ở lại bên cạnh hắn, thế nhưng hắn có thể đi theo y, chỉ cần hắn đuổi kịp y mà thôi.

“Sát, Sát! Sát của ta, cám ơn ngươi.” Khẽ hôn lên hai má y, hắn cảm thấy muốn khóc, vui sướng như chưa bao giờ có.

Tuy rằng người hắn yêu không yêu hắn, nhưng hắn đã nhận được một lời hứa, một lời hứa khiến hắn có thể vĩnh viễn ở cạnh người hắn yêu.

——

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi khắp căn phòng ngủ, nam nhân tóc vàng tựa như thần thánh đang an bình say ngủ trên chiếc giường lớn đẹp đẽ quý giá, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh. Hắn ngồi bật dậy, đôi mắt xanh biếc nhìn sang bên cạnh, cảm xúc thay đổi từ mất mác đến phẫn nộ đến đau thương rồi lại quay về bình tĩnh thản nhiên.

“Sát…” Vuốt ve mặt giường đã trở thành khoảng không bên cạnh, cảm giác lạnh lẽo chứng minh người nọ đã rời đi từ sớm.

Sau khi tỉnh lại, phát hiện người nọ đã biến mất, Lam Đức liền sử dụng ma lực dò xét khắp quán trọ, không hề có hơi thở của người hắn muốn tìm, ngay cả hơi thở của tên tiểu quỷ khiến hắn chán ghét cũng không có.

“Lại một lần nữa rời đi khỏi ta sao?” Rời đi chứ không phải trốn đi. Sau buổi tối đêm qua, hắn đã không vì chuyện Tuyệt Sát rời đi mà không khống chế được sự điên cuồng nữa.

“Chờ ta, Sát! Rất nhanh ta sẽ tìm thấy ngươi.” Bởi vì Sát đã cho hắn lời hứa hẹn, chỉ cần chính mình có thể đuổi kịp y, y liền cho phép chính mình đi theo bên cạnh.

“Mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, ta vẫn sẽ đến bên cạnh ngươi. Cho nên, Sát, ngươi không cần do dự lo lắng, cứ tận tình bay lượn đi! Nhìn ra không trung xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, Lam Đức cảm thấy thông suốt, tâm tình nhẹ nhàng thoải mái “Nếu ta không thể chặt đứt đôi cánh của ngươi, không thể ngăn cản trái tim ngươi bay lượn, như vậy sẽ đến lượt ta đuổi theo ngươi. Chỉ cần ngươi còn bay lượn trên bầu trời xanh này, ta sẽ vĩnh viễn đi theo ngươi.”

Tình yêu của Lam Đức vẫn bá đạo như xưa, thế nhưng hắn đã phát hiện yêu một người không nhất định phải nhốt y bên cạnh mình, chỉ cần đối phương không giao trái tim của y cho kẻ khác, hắn nguyện ý thả y tự do, dùng phương thức truy đuổi để có được người mình yêu, mặc kệ phải mất bao nhiêu thời gian.

Chỉ cần không phải là tuyệt vọng, nhưng vậy hắn nguyện ý thay đổi.

Trong cán cân giữa lý trí gần như sụp đổ cùng tình cảm ngập tràn, Lam Đức rốt cuộc tìm được điểm cân bằng, chỉ cần sự hận thù Tuyệt Sát dành cho hắn không lay chuyển, chỉ cần trái tim Tuyệt Sát không thay đổi, như vậy hắn liền không để bản thân rơi vào tuyệt vọng điên cuồng, bởi vì hắn không muốn xúc phạm tới người mình yêu, không muốn!

“Lam Đức, ta yêu ngươi, cho nên ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi sẽ yêu một người không nên yêu, yêu còn sâu đậm điên cuồng hơn cả ta yêu ngươi gấp trăm ngàn lần! Nhưng ngươi sẽ không thể nào có được trái tim của người ngươi yêu, vĩnh viễn không! Ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi!”

“Nữ nhân, lời nguyền rủa của ngươi nói không chừng đã thành công rồi đấy.” Không biết tại sao, giờ khắc này Lam Đức đột nhiên nhớ đến cái đêm Tuyệt Sát ra đời, nữ nhân kia đã dùng chính sinh mệnh của mình làm tế phẩm nguyền rủa.

“Ta yêu Sát, yêu chính đứa con trai của mình, nhưng vậy thì sao chứ? Chỉ cần ta yêu, chẳng có cái gì gọi là không nên, huyết thống là sự ràng buộc mạnh mẽ nhất, trên người Sát chảy dòng máu của ta, đây là sự ràng buộc mà đến y cũng không thể nào chặt đứt.” Lam Đức mỉm cười thật tươi tắn, thật vui vẻ.

“Sát… có thể vĩnh viễn cũng không yêu ta. Nhưng như thế thì có gì quan trọng? Cho dù không yêu, người có thể tồn tại trong lòng Sát chỉ có ta, chỉ có một mình Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta.” Nét mặt hắn vô cùng hạnh phúc.

“Yêu hận, yêu hận, yêu cùng hận luôn luôn được nhắc đến với nhau… Bên cạnh yêu nhất định có hận, thậm chí có lúc hận so với yêu càng có thể tồn tại dài lâu hơn trong lòng.”

“Cho nên, chỉ cần ta yêu là đủ rồi. Chỉ cần ta yêu Sát, sau đó không để Sát yêu thương bất cứ kẻ nào, như vậy ta có thể dùng mối hận thù để vĩnh viễn chiếm giữ trái tim Sát. Cho nên, lời nguyền rủa vô hiệu, đúng không?”

Thời điểm nói ra những lời này, Lam Đức tựa hồ nghe thấy một thanh âm vỡ vụn, là thứ gì nhỉ? A, không quan trọng, chuyện đó ai sẽ bận tâm?

“Chờ ta, Sát!”

Đang đi giữa bóng rừng, Tuyệt Sát đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về hướng khác, tựa như đang lắng nghe cái gì.

“Sao vậy ba ba?” Cục cưng bay đến bên cạnh Tuyệt Sát, sau đó cũng nhìn theo, nhưng không phát hiện thấy điều gì kì lạ.

“Không, không có gì cả, đi thôi.” Trả lời qua loa một câu, Tuyệt Sát quay người lại tiếp tục đi, y tất nhiên không có khả năng nói cho cục cưng biết, hình như y nghe được giọng nói của nam nhân kia.

“Ba ba, chúng ta lén chạy đi, bỏ lại thúc thúc xấu xa, có khi nào hắn sẽ rất tức giận, có khi nào sẽ phạt cục cưng không?” Khi Tuyệt Sát thừa dịp Lam Đức ngủ say mà điểm huyệt hắn, mang theo cục cưng bỏ đi, cục cưng quả thật rất vui vẻ, thế nhưng…

Bây giờ cục cưng mới nhớ đến, hành vi của bọn họ là bỏ trốn, tuy rằng bình thường hắn vẫn dành hết sự chú ý của Tuyệt Sát, nhưng đối với sự phẫn nộ của hắn, cục cưng vẫn thấy sợ hãi.

“Không đâu, hắn rất nhanh sẽ đuổi theo.” Không biết là trả lời cục cưng hay tự nói với bản thân, Tuyệt Sát khẳng định

Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, mặc dù rằng ta đồng ý cho ngươi ở bên cạnh ta, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tìm thấy ta. Cho nên trước khi ta đánh bại ngươi, ngươi trước hết cứ đuổi theo bước chân của ta đi!

Đây là lời hứa của ta dành cho ngươi, cũng là sự khảo nghiệm ta dành cho bản thân mình, để ta xem thử sức mạnh giữa ta và ngươi chênh lệch bao nhiêu, ta có thể thoát khỏi ngươi bao lâu?

Yêu và hận giống như hai người đang tựa lưng vào nhau… khoảng cách giữa bọn họ là một vòng trái đất, nhưng chỉ cần xoay người lại liền có thể nhìn thấy nhau.

Tuy nhiên, đến tột cùng là phải vượt qua trăm núi ngàn sông, đi trọn cả một vòng trái đất mới có thể gặp lại đối phương, hay trực tiếp xoay người một cái liền ôm đối phương vào lòng, quyền lựa chọn nằm chính trong tay mình.

Lam Đức tựa hồ đã đưa ra lựa chọn, còn Tuyệt Sát thì sao? Y hình như chưa từng bắt đầu lựa chọn, nhưng Lam Đức có chọn đúng con đường hay không, đều do y quyết định.

Hoàn

257


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui