Dạ Chi Thương

“Đào tử! Ta thích ngươi.” Truy mệnh phỏng chừng sợ Đào tử lại chạy mất, lần này phi thường nhanh chóng đem dòng chữ đánh ra.

“Ta không thích ngươi, ta thích Mặc mặc.” Quả đào trả lời. làm nội tâm ta không ngừng cười trộm.

“Không thích ta, nghĩa là rất thích ta rồi, ta làm ngươi thất vọng thế, cho nên ngươi mới tức khí như vậy. Không quan hệ, ta sẽ đem ngươi mang trở về.”

Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, kỳ thật Truy mệnh thuộc dạng người không chỉ phi thường tự tin, mà còn có chút tự cao. Từ lúc chúng ta mới vào game, hắn vẫn là một bộ dạng như vậy. Ta cảm thấy cảm tình hắn đối với Đào tử, chính là đang chuyển sang một bước ngoặc lớn, nhất thời không tiếp thu được, chứ kỳ thật không phải vì hắn sợ bị người khác nói này nọ.

Trước kia cùng Truy mệnh đánh nhau, hắn ôm đồm nguyên một đại gia tộc, lại đối với các thành viên trong tộc quá nuông chiều, làm cho bản thân phải chạy vạy khắp nơi thu dọn cục diện, một người bạn ta còn nói: “Ngươi xem Truy mệnh trông cứ như dân cứu hoả, ở đâu có bất bình thì ở đó có hắn.” Lúc nghe nói thế thiếu chút nữa cười chết. Lúc ấy cũng không nghĩ tới sẽ có ngày thấy hắn ở trước mặt tình nhân thổ lộ tình cảm.

[ Mặc mặc.] Truy mệnh lặng lẽ Pm ta.

[ Sao? Đừng hy vọng ta đem Đào tử tặng cho ngươi, không có cửa đâu!]

[ Đào tử là của ta, không cần ngươi tặng cho ta. Dạ gần đây sao không onl?]

[ Để chi rứa? Ngươi hiện tại cùng Bá chủ phân tranh, còn thời gian đuổi giết chúng ta ư?]

[ Ha ha, ngươi đã là bạn bè của Đào tử, ta tự nhiên sẽ không cũng các ngươi gây qua đánh lại. Ta chỉ muốn hỏi một chút, kỳ thật, ngươi cùng Dạ mới là một đôi? ] Tên oắt Truy mệnh này, cũng rất bà tám a.

[ Ngươi quản làm gì? ] ta bị nói trúng chỗ đau, có chút buồn bực, vốn đang cùng Đào tử tán gẫu vui vẻ, không suy nghĩ chuyện của Dạ nữa. Mà cái tên Truy mệnh này đã chạy tới tranh Đào tử với ta, còn chọt vào vết thương của ta, rất đáng giận.

Lúc này chúng ta nhìn đến trên kênh Thế giới có một đoạn chữ màu vàng, là Bá chủ viết: { ta login, người Truy mệnh đâu, chúng ta tiếp tục đánh!!}


[ Mặc mặc, ngươi onl rồi sao, đở chút nào không, mấy ngày nay bận quá, không tới tham ngươi.] Quả nhiên Pm ta.

[ không có gì, vẫn an dưỡng tốt, lão Tam mượn cho ta cái notebook để lên mạng.]

[ Đang ở đâu?]

[ Nói chuyện phiếm với bạn.]

[ Ta đến chổ ngươi.]

[ Không cần.]

[ Mặc mặc, ngươi đừng lãnh đạm như thế, sớm biết thế đã không để ngươi trở về.]

“Truy mệnh a, bá chủ kêu ngươi kìa, ngươi không đi đánh với hắn sao?” Ta nghĩ quăng Truy mệnh ra đánh nhau với Bá chủ, bọn họ sẽ không có thời gian ở đây quấy rầy ta cùng Đào tử.

“Không đi, ngươi sao không ra bồi Bá chủ, tại đây làm bóng đèn mần gì.”

“Ta khinh a, ngươi mới là bóng đèn!” Cả hai cứ thế đấu võ mồm, Đào tử thì đứng ở đó kiêu ngạo bày bộ dạng tươi cười.

“Mặc mặc, ngươi quả nhiên ở đây, đúng là ngươi rất thích biển mà.” Bá chủ cùng âm hồn giống nhau cứ thế xuất hiện sau lưng chúng ta. Truy mệnh nhìn thấy Bá chủ, nhảy dựng lên.


“Ta nói các ngươi nha, muốn đánh nhau thì lăn xa một chút, đừng ở trước mặt ta cùng Đào tử quần đảo, bực bội.” Ta đối bọn họ nói.

Bá chủ đi tới chổ ta ngồi xuống, hoàn toàn không thèm nhìn Truy mệnh, “Mặc mặc, ta đang ở tiệm net dưới trường ngươi. Sao ngươi không mở di động? Ta mua đồ ăn đêm đến cho ngươi nha?”

“Không cần, lão Tam nói sẽ mua cho ta. Di động ta quên mở.”

“Mặc mặc, các ngươi quen sao?” Đào tử hỏi ta.

“Chúng ta là bạn học sơ trung, ta từ hồi sơ trung đã thích hắn đến tận bây giờ.” Bá chủ nói.

“Ta khinh, Mặc mặc a, ngươi mà ăn điểm tâm, loại tính cách như hắn, đem ngươi cường x cũng có khả năng. Nguy hiểm a ~” Truy mệnh ở một bên gây hấn, ta vẫn cảm thấy Truy mệnh là người khá văn minh rất ít khi nói năng mang tính gây sự, lời này từ miệng hắn nói ra làm ta có chút ngoài dự kiến.

“Rác rưởi!” Bá chủ mắng, phỏng chừng vì ngại ta, nên mới cố nén không động thủ.

Ta mở di động, không có tin nhắn. Ai, ta nói với lão Tam sẽ chúc phúc Dạ, nhưng là Dạ một câu cũng không cho ta nói, chuyện này phải tính sao a. Dạ đối với ta tốt, khiến ta bị chìm đắm, nhưng tình cảm tốt đẹp đó, cũng không phải giả a.

Cả bốn người bọn ta ngồi nhìn biển, không khí quả thật rất khó xử, ta nói mệt mỏi, bảo bọn họ hồi thành, ta logout trước. Khép máy tính lại, không biết nên làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dạ đến thăm ta, là vào ngày thứ ba ta nằm nhà dưỡng thương, buổi sáng mấy lão đi học, ta ở ký túc xá nhàn hạ ngủ, bỗng nhiên cảm thấy có ai đó vuốt ve khuôn mặt mình, còn nhẹ nhàng hôn lên trán ta. Mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Dạ.

Ta ngồi dậy, y ngồi bên giường, kéo tay của ta, ta không rút tay về, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn y, cho dù là một thằng đàn ông, thì ta vẫn cần được giải thích.


“Mặc mặc, anh không định nói lời xin lỗi, chỉ là, để em đợi lâu rồi.” Dạ mỉm cười nhìn ta.

“Ngươi nói cái gì vậy? Ai chờ ngươi a!” Ta có điểm buồn bực, buồn Dạ quá tự tin cũng buồn chính mình vì Dạ cười ôn nhu mà đầu hàng mau như vậy, dường như ta thật đã đợi rất lâu rồi.

“Cô gái kia, là bạn gái cũ của anh, anh yêu cô ấy đã 5 năm.” Dạ dùng giọng điệu thản nhiên nói.

“Cô gái nào?” Ta giả vờ không biết nói.

Y buồn cười nhìn ta: “Ha ha, còn biết giả vờ, em thật đáng yêu.”

“Đi chết đi, không bỏ xuống được thì tiếp tục yêu đi!” Ta tức máu, 5 năm thì thế nào?

“Anh từng đối với cô ấy nói, sẽ yêu cô ấy cả đời, cho dù có bị cô ấy vì xuất ngoại mà vứt bỏ, anh vẫn sẽ yêu cô ấy. Lần này về nước cô ấy tới tìm, hỏi anh còn yêu cô ấy không? Anh nói không còn, anh đã có người yêu khác, cô ấy trách anh vi phạm lời thề.” Trên mặt Dạ vẫn hiển hiện nụ cười. “Bởi vì, anh không thương, anh yêu em, cô ấy hỏi là đơn phương yêu mến hay là lưỡng tình tương duyệt. Anh nói, đương nhiên là lưỡng tình tương duyệt, vì anh rất ưu tú mà.”

“Ghê tởm, tự kỷ, biến thái.” Ta quở trách y.

Y bổ nhào tới, ôm lấy thân ta, mùi vị quen thuộc, ta cố dùng sức đẩy y ra, “Ngươi còn chưa nói xong đã giở trò lưu manh ra a.”

“Đúng vậy, vốn anh chỉ là một người bình thường, nhìn em liền biến thành tên lưu manh, em là dụ dỗ người ta phạm tội a.”

“Đừng cợt nhã như thế, ngươi còn chưa nói xong.” Ta trừng y.

“Cô ấy hỏi người anh thích như thế nào, anh đem ảnh của em đưa cô ấy xem.”

“Ngươi…… Ngươi đưa hình ta cho cô gái đó xem? Sao ngươi có hình của ta?”

“Anh lấy máy chụp hình chụp, có rất nhiều hình của em, có lúc vui vẻ, tức giận, ngẩn người, ngây ngô cười, mỗi tấm đều khiến tâm anh dao động, những lúc không thấy em anh liền lấy ra xem.”


“Ngươi, ngươi, ngươi…… Ngươi biến thái, ngươi xâm phạm quyền chân dung của ta!”

Dạ không để ý chất vấn của ta, tiếp tục nói: “Kết quả tính cách cô ấy vẫn không thay đổi, vô cùng bốc đồng, nói muốn anh bồi một tuần, lúc nào cũng phải ở chung không rời, bằng không sẽ nói cho mẹ anh mọi chuyện, anh biết cô ấy tùy hứng, cho nên mới đáp ứng.”

“Lúc nào cũng ở cùng một chỗ? Bao gồm cả khi ngủ? Khó trách!”

“Khó trách sáng sớm em gọi điện thoại đến là cô ấy nghe máy đúng không? Anh đồng ý nghe theo cô ấy, không tiếp điện thoại của em, không gặp em, bất quá em yên tâm, anh cùng cô ấy cái gì cũng không có làm, cô ấy mặc đồ rất gợi cảm a, đáng tiếc chính là anh không động tâm, mỗi ngày chỉ muốn em ở trong lòng anh bày bộ dạng rên rĩ.” Dạ sớm đã tựa sát vào ta, ánh mắt nhìn chằm chằm ta.

“Dạ……” Tim của ta đập loạn cả lên, mặc kệ bị y ôm vào ngực.

“Mặc mặc, anh không biết em bị thương, anh có thử lén gọi điện thoại cho em, là Bá chủ tiếp. Hắn nói em không thương anh, em cùng hắn ở chung, hơn nữa…… Hắn nói hai người đã làm. Anh còn nghe được tiếng của em. Bất quá anh tin tưởng em, ta tin tưởng Mặc mặc của anh cũng thích anh.”

“Nếu có thể anh muốn cùng em giáo huấn đám lưu manh, cho dù đánh không lại, cũng có thể cùng em bị thương.” Dạ đem ta siết vào lòng, ôm gắt gao.

“Hứ, ghê tởm, bày bộ dạng này, là hư tình giả ý.” Ta một bên mắng y, một bên ôm chặt lấy y.

“Anh rất vĩ đại, bán mình bảo hộ tình yêu của chúng ta.”

“Ngươi rất ghê tởm.” Ta nói từ nội tâm a.

“Mặc mặc……” Dạ nhẹ nhàng đem ta đẩy trên giường, tay không thành thật ở trên người ta sờ soạng, y hôn lên cổ ta, đầu lưỡi xẹt qua xương quai xanh. Hô hấp của ta càng ngày càng dồn dập.

“Dạ, mở cửa!” Ngoài cửa là tiếng lão Tam, ta bỗng nhiên thanh tỉnh. Đúng rồi, ta quên bén mất việc hỏi Dạ làm sao vào đây được, nguyên lai là lão Tam đưa cái chìa khóa.

Dạ mở cửa, lão Tam tặc tặc lưỡi cười nhìn ta, mặt của ta muốn đỏ bừng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận