Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Từ sau Giáng Sinh tới Tết Dương lịch chúng tôi đi học khá nhàn, hầu hết các thầy chưa đưa chương trình kỳ hai vào giảng dạy để học sinh được nghỉ ngơi sau chuỗi ngày thi căng thẳng. Một số bạn trong lớp xin nghỉ đi du lịch cùng gia đình, trong đó có Vũ vì cậu ấy không đến trường.

Mai Mít vẫn còn thắc mắc lý do Phong quyết định ở lại, dò la thông tin từ lớp B1 chẳng ích gì, nó quay sang xét nét tôi, hẳn trong lòng nó không hề muốn Phong đi chút nào. Mặc nó có dụ khị hoặc gán ghép thế nào chăng nữa tôi vẫn kín như bưng bí mật của Phong.

Ai cũng bảo tôi cười nhiều hơn mọi khi.

Chỉ còn hai tiết nữa tan học. Năm nay Tết Dương rơi vào thứ hai nên được thêm ngày chủ nhật, cả lớp hí hửng tổ chức cho buổi liên hoan kết thúc năm. Vũ lúc này mới tới, mang cặp xuống bàn cuối, để ngay trên mặt bàn của Đức.

“Nghỉ gì kĩ thế? Đi du lịch mà không mang bánh trái cho anh em?”

“Nào có đi du lịch, học bục mặt ra đây.”

Vừa nói Vũ cho chân ngồi chen giữa tôi và Đức, tự nhiên như toàn con trai với nhau.

“Vớ vẩn, trước khi thi không học, thi xong học cái gì hả ông nội?”


“Mày nói ít thôi, hôm nay tao về chỗ của tao ngồi. Xéo!”

Cứ như bàn cuối là thánh địa của Vũ vậy, tôi thu gọn sách vở lại.

“Thích ngồi cạnh bà nội Lâm Anh thì cứ nói. Đây nhường.”

Nói cái gì vậy trời? Đang nhét đồ vào cặp thì Đức dồn hết sức ép Vũ dịch sát vào bên trong, chơi trò kì cục khiến tôi không kịp phản ứng xém ngã vào cạnh bàn dãy bên nếu không có người đỡ lại.

Trời ơi! Tôi đang bị ôm!!!!!!!

Khi nhận ra điều đó mặt của người đối diện đã đỏ như gấc, tôi cũng chẳng hơn.

“Mày bị dở à?”

Vũ rút tay về chạy đuổi theo Đức. Hai người đó rượt nhau mấy vòng quanh sân. Số còn lại nhìn tôi. Lệ Quyên quay đi, bạn ấy đứng lên bàn giáo viên thông báo:

“Nhà Vũ có lời mời lớp mình đến ăn liên hoan chiều chủ nhật, lần này hai bác đều có nhà, chúng ta nên mua món quà gì đó, giá trị không lớn nhưng là tấm lòng của cả lớp. Chiều nay tôi và lớp trưởng sẽ đi chọn, bạn nào muốn đi cùng thì tập trung ở trường.”

Thường thì Lệ Quyên vẫn hay tự đi mua, không lẽ có dịp đặc biệt. Thịnh lớp trưởng còn xuống hỏi tôi.

“Lâm Anh không bận thì đi cùng.”

Tiếc thật, tôi cũng muốn nhưng hôm nay cả nhà tổng vệ sinh. Khi Vũ và Đức vào lớp thì mọi chuyện bàn tán chấm dứt. Vũ ngồi cạnh tôi, học tiết Toán và tham gia buổi sinh hoạt. Ấy thế cô chủ nhiệm chẳng nói gì, phạt cũng không.


Ngồi bên cậu tôi chợt nhớ những ngày đầu vào trường của một con bé ngờ nghệch không được chào đón, bị bắt nạt và được bảo vệ. Tôi quả thật rất may mắn khi được làm bạn với Vũ.

“Liên hoan thôi!”

Thịnh dứt lời là cả lớp hò lên thích thú, ở những lớp khác đều dành tiết cuối tổ chức phá cỗ nên không khí ồn ào chẳng kém giờ ra chơi. Đứa nào đứa nấy hớn hở, nhìn nhau toe toét. Vũ còn chần chừ chưa nhập cuộc, đòi mở cặp tôi ra, nhét một miếng giấy trong hộp bút:

“Tối về hẵng đọc, tối mai gửi lại. Dù kết quả là gì thì tôi vẫn chấp nhận.”

Lại là chuyện bạn trai bạn gái, lần này là viết giấy, không phải nói trực tiếp. Tôi đã nói mình chưa muốn nghĩ tới chuyện ấy mà. Có trả lời như thế nào thì cậu ấy có thôi nhắc tới nó nữa đâu.

Sau đó Vũ hòa vào cuộc liên hoan, trét bánh lên mặt tôi như bao người khác. Tới lúc trống đánh gần như tôi chẳng còn mở nổi mắt vì bánh kem nữa.

*

Cả nhà bắt đầu lau dọn từ hai giờ chiều, tôi được phân nhiệm vụ dọn dẹp phòng của mình, sân phơi và cọ nhà vệ sinh, làm xong sớm thì lên nhà anh Sơn dọn giúp, ăn cơm tối luôn. Chốc chốc tôi liếc đồng hồ dù mang quần áo ngủ tới. Không hiểu sao cái hộp bút cứ ám ảnh tôi mãi, nhiều lúc anh gọi mấy lần mới thưa. Đến mười giờ, cuối cùng tôi quyết định dắt xe về dẫu cả anh và chị dâu không đồng ý.

Về tới nhà, tắm rửa xong tôi lại leo lên giường cố gắng nằm ngủ. Cả ngày lao động vinh quang mà không tài nào chợp mắt nổi. Ánh đèn bên ngoài hắt vào đủ để nhìn thấy vị trí cặp sách, tôi cứ nhăm nhăm nhìn vào đó.


Có lẽ chỉ là cách diễn đạt khác, nên trùm chăn ngủ hơn, cậu ấy cứ thế này tôi biết phải làm sao?

Suy cho cùng tôi không thắng nổi sự tò mò bật dậy, mở ba lô lấy hộp bút ra, cầm đèn pin soi. Một mảnh giấy mà người gửi run run, người đọc cũng không thể bình tĩnh.

“Lâm Anh ngủ đi cháu.”

Giọng bà nội khiến tôi giật mình làm rơi cả điện thoại và mảnh giấy, cứ như ăn trộm. Tôi vội vàng trở lại giường, nhắm mắt ngủ, khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều mới dám giở tờ giấy ra.

Có một dòng chữ khá dài, viết in hoa bằng bút bi đen ngòi to.

“ĐÃ CÓ TÔI TRONG NỖI NHỚ CỦA LÂM ANH CHƯA?”

Nó không phải một câu khẳng định, càng không phải câu đề nghị, nó khác hoàn toàn những lần trước, nó… chỉ là một câu hỏi mà thôi. Tôi có linh cảm không tốt, nhói lên trong ngực, đến nỗi mà nước mắt lại chực trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận