Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Edit & Beta: Hà Phương

Mỗi người trên thế giới này đều vì nhu cầu của bản thân mà nỗ lực, có người lựa chọn có chừng có mực, lại có vài người lựa chọn bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Thu Tử Thiện cũng không cảm thấy Đường Tuyên đang lợi dụng mình, về phần chuyện giám chế, tuy trước đây cô không nghĩ qua nhưng cũng muốn giám sát tổ diễn kịch này. Vì đây là bộ phim mà cô có thể cho biết trước được thành tích phòng bán vé, chỉ cần tất cả không xảy ra vấn đề, cô tin tưởng kỳ tích phòng bán vé sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.

Thế nên dù Đường Tuyên không nêu lên yêu cầu này, Thu Tử Thiện cũng không thể nào giống như trước đây không quản không hỏi đến tổ diễn kịch này. Lúc trước cô không quản không hỏi hoàn toàn là bởi vì cô vẫn cho rằng tiền kỳ chuẩn bị một bộ phim ít nhất phải nửa năm trở lên.

Nhưng đó cũng là bởi vì cô chưa hiểu rõ con người Đường Tuyên, khi hắn làm việc động tác rất nhanh gọn mạnh mẽ, chỗ tốt của loại tính cách này chính là khi hắn chưa đạt tới được yêu cầu của mình trước, sẽ không dễ dàng nói ra kế hoạch của bản thân.

Chu Á Văn để ly nước trong tay xuống, bình thản nhìn Thu Tử Thiện nói: "Cô Thu, cô có thể yên tâm, bộ phim này trừ phần đầu tư của công ty chúng ta thì phần lớn là nguồn tiền ở ngoài, số tiền ngoài kia chính là từ một nhà đầu tư xuất ra, anh ta cũng rất đồng ý việc cô Thu tới đảm nhiệm chức vị giám chế."

Lúc này cảm thấy Thu Tử Thiện hơi bất đắc dĩ, cô mới vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Trang Thần bên cạnh nháy mắt với mình. Cô làm sao có thể không biết nhà đầu tư thần bí kia là ai, ban đầu chính là cô từ trong miệng người ta giành lại cục thịt béo này mà.

Nhưng chút đau lòng trong tâm Thu Tử Thiện sớm tan thành mây khói, bởi vì hiện cô đối với thái độ lo liệu của Lạc Ngạn chính là của Lạc Ngạn là của Thu Tử Thiện, nhưng Thu Tử Thiện vẫn là Thu Tử Thiện.

Được rồi, cô có chút suy nghĩ cường đạo.

Nghĩ vậy cô miễn cưỡng gật đầu nói: "Tôi đương nhiên đồng ý làm giám chế bộ phim này, nhưng nếu tôi đã nhận vị trí giám chế này thì đồng nghĩa tôi cũng có quyền phát biểu đối với sự lựa chọn diễn viên cho bộ phim chứ."

Mọi người sau khi nghe đều hai mặt nhìn nhau, bọn họ tự nhiên đều hy vọng Thu Tử Thiện có thể làm giám chế, bởi vì hiện nay rất nhiều minh tinh cũng sẽ làm giám chế trên danh nghĩa, nhưng bọn bọ lại hi vọng Thu Tử Thiện chỉ làm một giám chế trên danh nghĩa mà thôi. Để lỡ như bọn họ có bị công ty dự tính áp chế hay bị đối xử không công bằng thì Thu Tử Thiện có thể ra mặt.

Vẫn là Chu Á Văn nhạy bén, hắn dẫn đầu nói: "Về chuyện diễn viên, Đạo diễn Đường đã xac định tốt hết rồi. Dù sao bộ phim này nhân vật chủ yếu cũng không nhiều."

Chu Á Văn nói lời này cũng không sai, thật ra nếu bàn về bộ phim này, cũng chỉ có bốn nhân vật có phần diễn hơi nhiều một chút, mà bộ phim này lại là một bộ phim hài, khẳng định các nhân vật chính sẽ ở trên đường gặp gỡ các loại nhân vật khôi hài.

Thế nên việc lựa chọn hai vai nam chính là vô cùng quan trọng.

Khi Thu Tử Thiện nghe được Đường Tuyên quyết định chọn diễn viên diễn vai Từ Tráng khôi hài bán manh thì thấy không có gì kì lạ cả. Nhân vật Từ Tráng được giao cho Vương Nhạc Minh, đã từng thất bại vài lần, sau lại một lần diễn vai một kẻ ngu trong một bộ phim chiếu dịp Tết mà thành danh.

Nếu như nói muốn tìm được loại nhân vật khiêu chiến này ở trong nước, không thể nghi ngờ Vương Nhạc Minh hoàn toàn xứng đáng được lựa chọn. Huống chi đời trước, nhân vật này cũng đúng là do Vương Nhạc Minh thủ diễn.

Nhưng Thu Tử Thiện không nghĩ tới, vai nam chính còn lại Đường Tuyên vẫn chưa công bố, loại hợp tác điện ảnh này rất cần sự ăn ý giữa hai người diễn viên.

Cô biết đời trước diễn viên diễn nhân vật này là ai, nhưng chỉ sợ cô nói lên cái tên này thì mọi người đều sẽ kinh ngạc cự tuyệt. Bởi vì trong những bộ phim trước đó, diễn viên này không phải đóng phim thần tượng thì là chính kịch, hắn chưa hề diễn qua một bộ phim hài nào trước đó.

Nhưng cố tình chính là nhờ bộ phim này, khiến hắn nhảy một cái trở thành ảnh đế phim hài.

"Đường đạo, ý tứ của anh là còn đang thương lượng vai diễn kia sao?" Thu Tử Thiện dùng bút gạch chân vài chữ trong kịch bản, lại ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tuyên.

Đường Tuyên có chút bất đắc dĩ gật đầu, lúc hắn bàn bạc với hai người kia đều thấy rất hợp thích, nhưng có chút tiếc nuối là một người hiện đang bận rộn quay một bộ phim khác, người còn lại thì bận quay một phim truyền hình về đô thị tình yêu và hôn nhân, nên không ai có thời gan trống.

"Vậy tôi có thể đề cử một người không?" giọng nói của Thu Tử Thiện tuy là uyển chuyển hiền hòa, nhưng khẩu khí lại mang theo mấy phần kiên định.

Đường Tuyên có chút nhức đầu, hắn vừa hi vọng vị Đại tiểu thư này có thể bảo đảm cho bộ phim điện ảnh này, vừa hi vọng cô đừng tìm phiền toái cho mình. Nhưng hiển nhiên cái loại vẹn toàn đôi bên như này cũng khó lắm.

"Đương nhiên anh không cần lo lắng, đến lúc đó anh có thể tự mình xem anh ta thử vai, nếu như anh nói không được tôi cũng sẽ không ngăn cản anh, " Thu Tử Thiện cảm giác mình rất dân chủ, cô cũng không ỷ thế hiếp người khiến Đường Tuyên phải tiếp nhận người mình giới thiệu ngay lúc này.

Sau đó, Chu Á Văn nêu mấy vẫn đề về dự toán kinh phí quay phim và lịch trịch quay, cùng Đường Tuyên thảo luận mấy câu, tổng thể mà nói nghi thức khởi động bộ phim này đã có thể bắt đầu.

--- ------ -----

Nếu như nói cái vòng này là lãnh khốc vô tình, như vậy có vài người nhất định sẽ đề danh trong Làng Giải Trí. Trong cái vòng này người nổi tiếng mãi không phải là không có, nhưng phần nhiều là sau khi rất rất nổi tiếng rồi, lại chậm rãi bị mờ phai trong lòng mọi người.

Có người nổi tiếng hơn phân nửa góc trời nhưng sau lại luân lạc thành người đóng vai phụ, tình huống như thế nhất định là quá phổ biến. Thê thảm hơn, có vài người coi như muốn đóng vai phụ còn chưa hẳn có người cho họ cơ hội này.

Trong một quán cà phê thanh nhã lắp đặt thiết bị lịch sự tao nhã, ở cái bàn gần cửa sổ, một cô gái mặc chiếc đầm màu sáng va phải lồng ngực một người đàn ông, còn trên mặt người đàn ông lại lộ vẻ tức giận nhìn người đối diện.

"Nghe cho rõ, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì nữa, tôi và Tiếu Tiếu là thật tâm yêu nhau, cô đừng có không hiểu chuyện như vậy." Người đàn ông hốc mắt ửng đỏ, bất luận kẻ nào cũng nhìn ra được hắn là vì cô gái đang khóc thút thít trong ngực mà đau lòng, cánh môi khẽ run, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Cô gái ngồi đối diện nhìn như diện mạo lành lạnh kì thực không lộ vẻ gì, đang muốn mở miệng, ai ngờ bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng rống tức giận: “Vẻ mặt cô là thế nào hả, cô có thể biểu hiện chút thống khổ được không vậy. Cô bây giờ đang diễn một người phụ nữ bị bạn trai mình ruồng bỏ, người đàn ông của cô cùng bạn tốt của cô ở bên nhau rồi, thế mà cô còn trưng ra cái bản mặt đơ như cây cơ vậy là sao hả trời? Cô phải có vẻ mặt ẩn nhẫn rồi lại khổ sở, chứ không phải bản mặt bị táo bón."

Cô gái ở trước mặt mọi người bị Đạo diễn mắng cho không xuống đài được, nhất thời sắc mặt có chút cứng ngắc. Vẫn là Phó đạo diễn bên cạnh vội vàng nói: "Đạo diễn, hay là chúng ta nghỉ một lát được không?"

Đạo diễn tính khí nóng nảy một tay lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra, hung hăng ném xuống đất, quát: "Tất cả mọi người nghỉ một lát, mẹ nó."

Phó đạo diễn nửa đẩy nửa ôm đạo diễn chuẩn bị mang hắn đi ra ngoài, nhưng Đạo diễn lại quay đầu nhìn chằm chằm ba diễn viên đã đứng lên nói: "Á Nhất, vừa rồi cậu biểu hiện không tệ, cậu giúp tôi chỉ bảo cái người ngu xuẩn kia biết thế nào là diễn xuất đi."

Nói xong, hắn hùng hùng hổ hổ móc bao thuốc lá ra rồi đi ra ngoài.

Thu Tử Thiện vẫn đứng bên ngoài, chờ Đạo diễn vừa đi vừa mắng người đi qua người cô, lông mày cô không nhúc nhích nghe hắn mắng người mà không có câu nào không thô tục.

"Tôi chửi con mẹ nó chứ, giờ đầu óc nhà đầu đều bị cứt bít kín rồi chắc, muốn kiếm tiền hoàn lại mà đi đề cử cho tôi một diễn viên ngu vcl~ như này (nguyên văn tác giả nhá, editor không nói bậy đâu, ahihi), ông đây quay phim nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua nữ diễn viên nào cứng ngắc như thế."

Bạch Phú Mỹ cũng đứng bên cạnh Thu Tử Thiện, cô nàng mang theo bộ mặt đồng tình nhìn nữ diễn viên kia, nhưng ai biết cô bé kia lại rất bình tĩnh lấy điện thoại di động của mình ra bắt đầu không coi ai ra gì gọi điện thoại.

Mỗi diễn viên đều hi vọng trên màn ảnh xuất hiện mặt mình, dù không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thì cũng phải là người không vướng khói lửa nhân gian. Và kể có không được xuất hiện trên màn ảnh, chỉ cần xuyên thấu qua camera, vẻ mặt người đó đều sẽ bị mở rộng vô hạn. Bạn cho rằng mình xinh đẹp động lòng người lại bị biến thành tươi cười bốc lên sát khí, bạn cho rằng trầm tư lại biến thành đần độn không lộ vẻ gì, mà bạn cho rằng vô cùng đau đớn sẽ biến thành giống như vị này Đạo diễn nói, là bản mặt đang bị táo bón.

Thu Tử Thiện thấy mọi người đã tản ra, còn Hạ Á Nhất đang cầm kịch bản một mình ngồi một góc đọc, bèn trực tiếp thẳng hướng hắn đi tới.

"Anh Hạ, không ngại tôi ngồi xuống đây chứ, " tuy nói vậy nhưng Thu Tử Thiện vẫn không chút khách khí ngồi xuống.

Hạ Á Nhất này là một người đàn ông tuấn tú, dù đã bước sang tuổi băm nhưng không thể phủ nhận, thời gian luôn ưu đãi đàn ông hơn phụ nữ. Thấy hắn chỉ đơn giản ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái, Thu Tử Thiện lại có một cảm giác kinh ngạc.

Thái độ Hạ Á Nhất hơi lạnh nhạt, nhưng mà cũng đúng, coi như mấy năm gần đây nhân khí hắn không còn thịnh mấy nhưng trên đường đi vẫn sẽ có người xa lạ đi lên yêu cầu ký tên.

Thu Tử Thiện lại tùy tiện đi lên tiếp cận, hiển nhiên bị hắn xếp vào loại người đi đường xông lên, đừng nhắc tới bên cạnh cô còn có một Bạch Phú Mỹ từ lúc bắt đầu ngồi xuống liền ngây ngốc nhìn chằm chằm Hạ Á Nhất.

Thu Tử Thiện hắng giọng một cái rồi trịnh trọng nói: "Anh Hạ, là người đại diện của anh báo cho tôi biết anh đang quay phim ở đây, à đây là danh thiếp của tôi."

Nói xong, Thu Tử Thiện đem danh thiếp trên tay cung kính đưa tới.

Trên vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Á Nhất lúc này mới có hơi lộ vẻ xúc động, kể từ khi hắn diễn vai chính trên phim truyền hình hai ba lần mà tỉ lệ người xem TV không cao, đã có rất ít người nguyện ý mời hắn đảm nhiệm vai chính. Mà thái độ người đại diện của hắn cũng bắt đầu để mặc cho hắn lựa chọn, nếu như không phải là vì công việc cần thiết, chỉ sợ hắn còn không nhớ nổi mình còn có người đại diện này.

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy trên danh thiếp in chức danh Trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc tập đoàn Trung Vực xong, liền để kịch bản trong tay xuống, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ không kiêu không nịnh hỏi: "Cô Thu, xin hỏi cô tìm đến có chuyện gì không?"

"A, là như thế này, ở chỗ tôi có một kịch bản, tôi hi vọng anh có thể xem qua một chút, sau đó chờ anh xem xong rồi, tôi hi vọng anh có thể tới thử vai." Nói xong, Thu Tử Thiện liền mở túi xách lấy quyển kịch bản ra.

Phần diễn của nhân vật Trần Mặc đã được cái gạch chân bút màu đỏ thắm của cô hiển lộ tất cả.

Cô tiếp tục nói: "Tôi hi vọng anh có thể nhận diễn nhân vật Trần Mặc này, tôi biết anh chưa từng diễn qua phim hài, nhưng mà tôi đã xem qua tiết mục giải trí trước kia của anh, tôi cảm thấy trên người anh có một loại cảm giác nhân sĩ tinh anh của phim hài."

Tin tưởng người thích phim hài đều biết rõ, thật ra thì hài kịch cũng không chỉ là giả bộ ngu giả trang si, có đôi khi trong nghiêm trang rồi lại lơ đãng lộ ra khôi hài, thường thường nhận được hiệu quả rất tốt.

Lúc Hạ Á Nhất cúi đầu nghiêm túc đọc kịch bản, nữ chính Kiều Tư vẫn đứng bên cạnh gọi điện thoại lúc này đi tới, cô ta đứng không xa không gần nhưng âm thanh lại vừa vặn lướt tới: "Thầy Hạ, đọc kịch bản sao? Không biết là bộ phim lớn gì? Nếu thầy Hạ có kịch bản tốt cũng đừng quên cất nhắc cất nhắc hậu bối là em nhé."

Nữ chính Kiều Tư là diễn viên bất ngờ nổi tiếng ở năm trước, bởi vì nhân khí tốt nên ở trên mạng có rất nhiều fan não tàn, hơn nữa lại còn lăng xê xì căng đan tình cảm với vai nam chính trong phim, nhất thời trở thành tiểu Hoa Đán mới nổi vượt xa các tiền bối khác.

Chỉ là kĩ thuật diễn xuất của cô ta quá kém, lời thoại lại không nhớ nổi, mới vừa rồi bị đạo diễn vừa mắng một trận lại điểm danh kêu Hạ Á Nhất chỉ bảo cô ta, vì vậy tính tình tiểu thư liền nổi lên.

Thật ra lúc Hạ Á Nhất nổi tiếng thì cô ta vẫn còn đang học trung học, thế nhưng vòng tròn này chính là như vậy, một người không còn nổi tiếng nữa thì hình như ai cũng dám đi lên đạp một cước.

Thu Tử Thiện ngẩng đầu liếc nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Kiều Tư lại không nhịn được lên tiếng, vẻ mặt mang theo khinh bỉ còn đắn đo giọng điệu, ngay trước mặt Thu Tử Thiện liền bắt đầu nói: "Thầy Hạ, anh cần phải xem cẩn thận kịch bản đấy, hiện nay hạng lường gạt nào cũng có. Anh không nên bởi vì không có kịch bản nào mà gấp gáp bốc lửa, nhất thời xúc động bị lừa."

Thu Tử Thiện cười híp mắt nhìn dáng vẻ kệch cỡm của Kiều Tư, thật ra mà nói thời điểm cô ta đi hát cũng rất tốt, thế nào vừa đến quay phim lại làm ra bộ mặt đơ vậy?

Ngược lại Hạ Á Nhất vẫn vẻ mặt lạnh nhạt giờ lại có hơi hồng, ngẩng đầu nhìn cô ta nói: "Cô Kiều, tôi khuyên cô trước tiên nên đi xem lại kịch bản một chút đi, dù sao đến lúc đó không người nào có thể thay cô diễn đâu."

Sau khi Kiều Tư túc giận bỏ đi, Hạ Á Nhất có hơi ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, cô Thu, để cô chê cười rồi."

"Không sao, trong cái vòng này xem ai chê cười cũng đều không tốt, có vài người anh cho rằng cô ta như mặt trời ban trưa, nói không chừng ngày mai lại không nhìn thấy cô ta đâu nữa." Thu Tử Thiện tính tình dễ chịu mà cười nói, nhưng Hạ Á Nhất từ trong mắt cô lại không nhìn ra một nụ cười.

Thật ra khi Hạ Á Nhất vừa nhìn tuổi của Thu Tử Thiện cũng rất nghi ngờ, nhưng hắn nhìn một cái đã nhận ra cô ăn mặc một thân hàng hiệu, trên ngón trỏ tay phải tùy ý mang theo nhẫn kim cương đầu gấu mèo, là một bản số lượng có hạn của An¬tepria (Là một nhãn hiệu rất nổi tiếng của Ý).

Em gái của Hạ Á Nhất rất ưa thích nhãn hiệu này, lúc trước quậy ầm ĩ muốn mua một bản số lượng có hạn, toàn cầu chỉ phát hành 8 cái, hắn phải mất rất nhiều công sức tiền của mới miễn cưỡng mua được một bộ.

Công ty đại diện của Hạ Á Nhất là công ty Á Mĩ, công ty này có hợp đồng rất hà khắc với nghệ sĩ, bình thường sau khi nghệ sĩ trở nên nổi tiếng cũng không còn nguyện ý ở lại nơi này. Về phận Hà Á Nhất chỉ sợ cũng vì bất đắc dĩ, kỹ thuật diễn của hắn trong giới diễn viên trung niên được coi là rất tốt, kém là kém ở chỗ hắn không có Đạo diễn nâng hắn đóng phim, công ty cũng không đầu tư cho hắn vào màn ảnh rộng.

Một nam diễn viên nếu không có biện pháp tiến vào diễn màn ảnh rộng tạo ra một mảnh bầu trời, vậy thì con đường diễn nghệ của hắn nhất định là càng chạy càng hẹp.

"Tôi hi vọng anh có thể xem thật kỹ kịch bản này, về thời gian quay phim thử anh có thể phối hợp với chúng tôi chứ?" Giọng nói của Thu Tử Thiện mềm mại, nhưng lại mang theo một loại nhu hòa kiên quyết.

Có lẽ bản thân Thu Tử Thiện không cảm giác được, nhưng những người bên cạnh cô đều phát hiện ra, trên người cô hình như từ từ tạo thành một loại tự tin, đặc biệt mà dẫn dắt phong cách tự tin của chính cô.

Ngay sau khi cô định rời đi, Bạch Phú Mỹ ở bên cạnh vẫn chưa chết tâm nhỏ giọng hỏi "Thầy Hạ, em có thể chụp chung một tấm hình với thầy không?"

Thu Tử Thiện mặt lạnh te, xem Bạch Phú Mỹ lôi kéo người kia chụp vô số tấm hình, rốt cuộc cô bỏ điện thoại di động ra nhìn cô nàng hỏi:"Xong chưa? cô giáo Bạch?"

Nhưng ai biết Bạch Phú Mỹ lại lấy một loại tư thái thành kính, nhờ Hạ Á Nhất ký tên trên laptop của mình.

Từ trên đường về công ty, cô trên căn bản nghe một đường Bạch Phú Mỹ thao thao bất tuyệt nói về vị hoàng tử phim thần tượng ngày xưa này, năm đó lúc hắn ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, hắn hướng về phía nữ chính thâm tình, cùng với gương mặt hắn làm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.

Thu Tử Thiện: "Vậy vừa nãy lúc Kiều Tư vũ nhục thần tượng của cô, sao cô không xông lên hộ giá?"

Bạch Phú Mỹ lập tức dừng nói lại, nín nửa ngày mới nói: "Tôi từ nhỏ đã không gây chuyện."

Lúc hai người về đến công ty, vừa đúng thời gian tan tầm, Thu Tử Thiện liền chuẩn bị trở về phòng làm việc thu thập một chút để về nhà.

Nhưng mới vừa vào thang máy liền nhận được điện thoại trong nhà gọi tới.

Cô cảm thấy khá kì lạ, bình thường trong nhà không có mấy người sẽ dùng điện thoại nhà gọi cô. Sau khi cô ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọng người giúp việc Tiểu Hà mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thiện Thiện, không xong rồi, ông cụ bị té từ trên cầu thang xuống. Cô nhanh nhanh trở về."

Thu Tử Thiện nghe lời này xong chỉ cảm thấy cả đầu đều mơ hồ, trước mắt cũng trở nên hư vô. Ông nội bi ngã cầu thang?

Làm sao lại như vậy, thân thể ông nội luôn luôn cường tráng, không thể nào có chuyện trượt chân từ trên lầu té xuống được? Nhưng mà ông nội lại ngã cầu thang, nhưng dù vô tình hay cô ý thì lúc này Thu Tử Thiện cũng không muôn suy nghĩ nhiều.

Cô lập tức ổn định tâm thần nói: "Vậy các người gọi xe cứu thương chưa?"

"Kêu, kêu rồi, tài xế Trương Bá đã đi theo, tôi gọi điện thoại cho cô xong cũng sẽ đến bệnh viện, tôi đã thông báo cho chú dì biết rồi."

Thu Tử Thiện vội vàng ấn thang máy xuống đất, vội vã dặn dò mấy câu liền cúp.

Khi cô đến bãi đậu xe mới nhớ tới cho gọi điện thoại Thu Tử Hàn, nhưng bất kể cô gọi như thế nào cũng không có người nghe máy. Cuối cùng cô chỉ có thể lên xe lái xe đi bệnh viện trước.

Trong xe, Thu Tử Thiện vẫn gọi điện thoại lên phòng làm việc Thu Tử Hàn, người nghe điện thoại nói rằng buổi chiều Thu Tử Hàn xin nghỉ một chuyến, hình như là nói về nhà.

Dù cố làm ra vẻ kiên cường, lúc xuống xe ngón tay Thu Tử Thiện cầm chìa khóa vẫn run rẩy. So với Thang Kiều, ông nội mới là người mà Thu Tử Thiện chân chính dựa vào, chỉ cần có ông nội, mặc kệ là Hà Minh Châu giở âm mưu quỷ kế cũng tốt, hay Thu Vĩ Toàn thiên vị bất công cũng được, cô đều có thể đối phó được.

Thu Tử Thiện đột nhiên nhớ tới bác cả, lúc đó bác cả cũng được bọn họ đưa đến bệnh viện. Lúc ấy ông nội tay chống gậy, liều mạng chống đỡ lấy mình, không để cho bố cô đỡ cũng không khiến mẹ đỡ, ông cụ nhìn thấy bác cả đang bị phủ một lớp vải trắng nằm đó.

Khi đó Thu Tử Thiện cũng không hiểu ý nghĩa một người thân hoàn toàn rời đi, nhưng cô lại nhìn thấy nước mắt của ông nội, trong ánh mắt vẩn đục lóe lên nước mắt.

Nhưng lúc này hình như cô còn chưa có cảm giác tâm tình bi thương, cặp mắt đã bị nước mắt làm mơ hồ. Lúc Thu Tử Thiện đi đến phòng giải phẫu đã nhìn thấy Tiểu Hà thấp thỏm đứng ngoài cửa phòng giải phẫu.

"Tiểu Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông nội tôi làm sao lại bị ngã cầu thang, " Thu Tử Thiện nắm cánh tay Tiểu Hà, ý đồ lấy được đáp án từ miệng cô ta.

Tiểu Hà cũng sợ đến phát khóc, cô ta vừa khóc vừa nhỏ giọng nói: "Thiện Thiện, tôi không biết, lúc tôi từ vườn hoa trở lại đã nhìn thấy ông nội ngã xuống đất. Tôi thật sự không biết."

Thu Tử Thiện khẽ dùng sức trên tay, sau đó dần dãn ra. Câu mà cô muốn hỏi lại không ra khỏi miệng, đó là có phải có liên quan đến Thu Vĩ Toàn không? Nhưng cô không có cách nào hỏi như thế, cũng vô lực hỏi ra lời.

Lúc này Tiểu Hà đột nhiên lại nói: "Buổi chiều hôm nay phu nhân ra khỏi nhà, tiên sinh rời đi lúc nào thì tôi không biết. Chỉ là lúc tôi từ vườn hoa trở về, hình như nhìn thấy có người lái xe rời đi."

Hình như nhìn thấy...

Trong nhà này có thể sử dụng xe cũng chỉ có người nhà họ Thu, mà bất kể cô hay Thu Tử Hàn đều không phải. Đợi chút, buổi chiều Thu Tử Hàn cũng về nhà?

Thu Tử Thiện không dám nghĩ tiếp.

Bởi vì cô không biết chuyện này đến tột cùng là cố ý hay là vô ý?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui