Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Edit: Hà Phương

"Anh nói vậy là có ý gì?" Run rẩy chốc lát, Hà Minh Châu mới miễn cưỡng hỏi.

Bách Hạo lười biếng ngồi trên ghế sofa, quay đầu lại nhìn cô ta một cái, đôi mắt đào hoa nhếch lên mang theo vô tận lạnh bạc: "Ba tôi rất tin vào một vị thầy phong thủy, ông thầy này phán sang năm ông ấy sẽ gặp tai họa, cần tìm một người phụ nữ có bát tự thuộc thủy. Ông già luôn luôn rất tin tưởng không hề nghi ngờ gì."

"Cho nên anh muốn để em trở thành người phụ nữ của ba anh sao?" Hà Minh Châu một cái tay nắm chặt chăn, vẻ mặt không dám tin. Hiển nhiên điều này nằm ngoài dự liệu của  cô ta, cô ta còn cho rằng dựa vào thân phận mình gả cho Bách Hạo cũng không phải là không thể được.

"Anh điên rồi sao? Em là người phụ nữ của anh mà, anh có còn là người nữa không?" Hà Minh Châu nhất thời xúc động phẫn nộ bèn mắng chửi ra miệng.

Ai ngờ gã đàn ông vẫn thản nhiên ngồi trên ghế sofa lại đột nhiên đứng lên sải bước nhảy tới, một phát đưa tay nắm lất tóc cô ta, biểu tình âm trầm nhìn cô ta nói: "Tôi không phải là người? Cô không phải luôn luôn cho rằng Thu gia bạc đãi cô sao, bây giờ tôi cho cô cơ hội đạp người họ Thu xuống dưới chân, cô còn không cảm động đến rơi nước mắt với hành động này ư, đòi hỏi mẹ gì nữa?"

Hà Minh Châu bị nắm tóc đến đau nhưng lại không dám nhúc nhích. Bởi vì người đàn ông trước mắt này tuy cô ta chưa từng thấy gã động thủ, nhưng làm người thừa kế của Bách Thất Gia thì cũng là một kẻ lòng dạ độc ác mà thôi.

Hà Minh Châu khẽ rút rút khóe miệng, nhưng vẫn cố nén đau hỏi "Anh có ý tứ gì?"

"Trở thành Bà tư của Bách Thất Gia, cô có thể lấy được còn nhiều hơn vị trí đại tiểu thư Thu gia. Nếu cô có thể dụ dỗ ba tôi vui vẻ, đến lúc đó muốn mua luôn sản nghiệp Trung Vực của Thu gia cũng không phải là không thể," không thể không nói Bách Hạo rất am hiểu việc đánh vào bảy tấc của người khác.

"Minh Châu, không nên xem việc này là sự vũ nhục đối với em, có lẽ đây là cơ hội lớn đời này của em, cho nên tin tưởng tôi, em nên nắm bắt nó," Bách Hạo để tay đang nắm tóc cô ta xuống, sau đó ngồi vào mép giường.

Hà Minh Châu nhìn đường cong gò má tinh xảo của gã, nghĩ tới gã là một người đàn ông anh tuấn trầm ổn như vậy nhưng tại sao nội tâm lại âm u như thế. Nhưng cô ta lại không có cách nào không nghĩ tới đề nghị này, Bách Thất Gia...

Nếu như hai tháng trước, có người ở trước mặt Hà Minh Châu nói tới cái tên này, Hà Minh Châu cũng sẽ không có phản ứng gì. Nhưng hôm nay trong lòng cô ta lại run rẩy, hoàng đế của thế giới ngầm Vân Đô, nắm giữ tám phần sòng bạc ngầm và hộp đêm ở Vân Đô, huống chi trong tay ông ta còn có một tuyến đường buôn lậu không thể đánh giá giá trị.

Cô ta đã từng có một lần vô tình gặp được hai người con gái của Thất gia, lúc ấy tư thái mọi người chúng tinh phủng nguyệt khiến cô ta khắc sâu ấn tượng.

Trên thế giới vĩnh viễn có một nhóm người như vậy, họ vừa xinh đẹp mỹ lệ vừa không có quan niệm đạo đức như ngươi bình thường. Vì vậy họ dám làm bất kỳ chuyện gì để có được thành công, dù là chuyện này bị ngàn người chỉ trỏ.

Hà Minh Châu luôn luôn là người phu nữ tâm ngoan nhưng lại biểu hiện ra bên ngoài vẻ hiền lành nhẫn nhịn, từ nhỏ cô ta lấy thân phận con nuôi để ở lại Thu gia, biết rất rõ ràng đó ba ruột mình, nhưng cô ta lại có thể mặt không đổi sắc kêu bằng chú. Từ nhỏ cô ta đã là một người có thể đối xử tàn nhẫn với mình rồi, chỉ cần có thể lấy được những gì cô ta muốn thì cô ta dám làm bất cứ chuyện gì.

Bởi vì chuyện Thu gia, cô ta đã bị mất mặt trong giới thượng lưu Vân Đô. Hôm nay Thu Vĩ Toàn còn bị đuổi ra khỏi Thu gia, chỗ chống lưng cho cô ta cũng mất đi, cô ta đã không thể trở thành đại tiểu thư Thu gia nữa rồi.

"Anh muốn em trở thành tứ phu nhân của ba anh, nhưng anh có nắm chắc rằng ba anh nhất định sẽ yêu thích em không?" Hà Minh Châu từ từ ngẩng đầu lên, từng giọt mồ hôi mỏng phủ lên xương quai xanh, nhu nhược làm cho người ta đau lòng.

Bách Hạo không khỏi nở nụ cười, lúc ý nghĩ này nổi lên trong đầu, gã đã biết người phụ nữ này sẽ không để cho mình thất vọng. Xem ra nói chuyện với đàn bà thông minh quả nhiên không cần quá lãng phí miệng lưỡi.

"Em đã hỏi như thế rồi thì tôi cũng không ngại nói cho em biết. Cái tên thầy Phong Thủy đó là người của tôi," Bách Hạo đưa tay nắm một nhúm tóc dài của cô ta lên rồi dùng tay cuốn cuốn đuôi tóc mấy vòng.

Hà Minh Châu khẽ động lòng, thầy Phong thủy mà ba gã tin tưởng hiện giờ lại trở thành người của gã, như vậy chuyện tìm người có mạng thủy nhất định là do gã bày mưu đặt kế.

Mặc dù Bách Hạo cũng không Hòa HàMinh Châu nói về chuyện nhà họ Bách nhưng Hà Minh Châu sao có thể không đi hỏi thăm.

Kể từ hai mươi năm trước Bách Thất Gia thông qua buôn lậu phát tài, lại dựa vào thế lực gia tộc của vợ cả mà ngồi vững vàng ở vị trí hoàng đế ngầm của Vân Đô. Sau đó trong mấy năm, tuy ông ta có bao nuôi người tình nhưng lại chưa bao giờ công khai.

Cho đến lúc vợ cả của ông ta mắc bệnh, ông ta lại lấy lí do xung hỉ công khai cưới vợ hai, lại qua năm năm sau, ông ta lại cưới một bà vợ ba nữa.

Phú hào ở Hongkong cưới mấy phòng phu nhân cũng không tính cái gì, nhưng ở Trung Quốc sự việc này không khác gì lòng trời lở đất. Nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là ba bà vợ của Bách Thất Gia lại có thể nhịn xuống được.

Bách Hạo đột nhiên cười lạnh vài tiếng, nói: "Việc ba tôi công khai cưới thêm mấy bà vợ cũng là thầy Phong thủy này đề nghị."

Hà Minh Châu nghe giọng gã tự nhiên cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Đã có ba bà vợ, mấy đứa con dĩ nhiên là không thiếu được. Bà cả bởi vì thân thể không tốt nên chỉ có được đứa con trai duy nhất là Bách Hạo, về phần hai người bà hai và bà ba, một người có hai trai một gái, người còn lại có hai đứa con, trong đó bà ba còn được một cặp long phượng thai.

Do Bách Thất Gia năm đó mượn không ít thế lực nhà bà vợ cả nên Bách Hạo hôm nay là cũng được mang danh là Thái Tử Gia, nhưng theo thời gian bọn anh em của gã gần lớn lên, vị trí Thái Tử Gia của gã cũng khó giữ được.

Vụ án nổ du thuyền kia khiến cho Thất gia rất tức giận Bách Hạo. Món đồ cổ kia đột nhiên lại biến mất trên địa bạn mình, còn liên lụy chết một nhân vật lớn, hiện cảnh sát đã theo dõi nhà họ bách. Cho nên Thất gia dưới cơn nóng giận đã thu hồi một phần sản nghiệp trong tay Bách Hạo.

Những người khác của nhà họ Bách còn có mấy anh chị em, chỉ có gã là một thân một mình. Mặc dù có thế lực nhà ngoại chống đỡ cho gã nhưng Bách Hạo vẫn cảm thấy mình cần có một người đi nằm vùng bên cạnh lão cha nhà mình.

Đàn em thân thiết cũng không sánh nổi lợi hại của lời nói bên gối, dù Bà ba mang tiếng trẻ tuổi thì năm nay cũng đã gần bốn mươi rồi, Hà Minh Châu còn trẻ như vậy lại biết phục vụ đàn ông, gã nắm chắc rằng người phụ nữ này sẽ đạt được sự cưng chiều của lão già nhà mình.

"Anh không sợ đến lúc đó em và anh trở mặt sao?" Hà Minh Châu lúc này hơi mỉa mai hỏi, nhưng cô ta cũng không dám biểu hiện quá phận.

Bách Hạo tính tình dễ chịu quay đầu nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn chằm chằm vách tường đối diện rồi chậm rãi nói: "Tôi tin cô là người thông minh. Mà người thông minh sẽ không có lựa chọn ngu xuẩn. Nếu tôi đã dám làm như thế thì cũng dám gánh chịu hậu quả. Nhưng cô có viết hậu quả của việc phản bội tôi không?"

Ánh đèn trên đầu giường chiếu vào gương mặt Bách Hạo, nhuộm lên gò má gã một tầng vàng ấm.

Nhưng dù là vàng ấm như vậy cũng không che đậy được sự thâm trầm bén nhọn trên người gã.

"Dù sao lão già đó cũng đã lớn tuổi, cô chỉ cần phối hợp tốt với tôi, sau này tất cả mọi thứ sẽ thuộc về hai chúng ta," lần này giọng Bách Hạo mềm mại lại cảm động, gã còn đặc biệt dùng cụm từ ‘hai chúng ta’ thân mật như vậy.

Dù xã hội hiện đại đã có những bước phát triển đáng kể nhưng ở những chỗ tối tăm nơi thành thị, bạn vẫn có thể kinh ngạc phát hiện thì ra tất cả chưa bao giờ cách bạn quá xa.

#‘Có thông tin một phú hào qua đời là kẻ tình nghi buôn lậu, thành viên gia tộc bị cảnh sát điều tra#

#‘Người thừa kế tập đoàn Hoàn Á là kẻ tình nghi trong một vụ đại án buôn lậu#

Sau khi các báo đồng loạt đưa tin trên trang nhất, bộ phận PR tập đoàn Hoàn Á cũng đã nhanh chóng hoạt động. Bọn họ phát thư mời cho các tòa soạn báo và truyền thông lớn, mười giờ sáng hôm sau chính thức triệu tập cuộc họp báo.

Trong cuộc họp báo, những người xuất hiện bao gồm Tổng giám đốc điều hành Lạc Gia Đồng cùng với Tổng giám đốc Lạc Ngạn của tập đoàn Hoàn Á, hai vị này là người thừa kế chính thức của Lạc gia, việc này đại biểu cho việc Lạc gia rất coi trọng cuộc họp báo lần này.

Bước vào cuộc họp báo, Lạc Gia Đồng phát biểu: "Thời khắc mà chúng tôi đang rất khổ sở, chúng tôi vẫn phải mở một cuộc họp báo như thế này. Anh trai tôi vừa qua đời không lâu, nhưng lại có người nhân cơ hội chửi bới danh dự của anh ấy. Đối với chuyện này, Lạc gia chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người truyền bá lời đồn và sẽ truy cứu về mặt pháp luật với kẻ đó."

Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, phóng viên có mặt đều nêu lên những vấn đề chanh chua và cay nghiệt.

Thu Tử Thiện trong tay cầm đồ điều khiển ti vi, cau mày nhìn chằm chằm vào ti vi.

Khi cô đang cau mày tập trung thì cảm thấy sau lưng đột nhiên có một người đi đến, đoạt lấy đồ điều khiển ti vi trong tay cô, nói: "Mẹ muốn xem phim truyền hình."

Thu Tử Thiện quay đầu nhìn Thang Kiều, trên mặt cố gắng không tỏ ra bất mãn, âm thanh nhu hòa nói: "Mẹ, mẹ có thể trả cái Remote lại cho con không?"

"Không được, mấy cái nhàm chán đó có gì hay ho mà xem, không bằng ngồi xem phim với mẹ đi," Thang Kiều thờ ơ nói.

Thu Tử Thiện đưa tay xoa xoa mắt mình, gần đây cô luôn cảm thấy mắt mình rất mệt mỏi, hoặc là nói không chỉ là mắt, mà cô cảm thấy cả người mình giống như là bị tháo dỡ ra toàn bộ, mệt mỏi vô cùng, động tác lúc này đoán chừng là không thích hợp nên cả người đều lộ ra khó chịu.

"Mẹ, đó là buổi họp báo về nhà của bạn trai con mà, nó không phải là chương trình nhàm chán gì cả," Thu Tử Thiện đã đè thấp giọng xuống nhưng vẫn lộ ra mấy phần nóng nảy.

Nhưng bởi vậy nên lời cô nói giống như đột nhiên mở ra cái chốt mở nào đó trên người Thang Kiều, bà lập tức ném cái điều khiển lên khay trà, hộp điều khiển ti vi xoay mạnh mấy vòng bên trên, sau đó rớt xuống mặt thảm.

"Nếu như bởi vì người nhà bạn trai con mà con phải vào cục cảnh sát, vậy mẹ thấy con vẫn không cần người bạn trai này thì tốt hơn. Mẹ vốn còn đang băn khoăn tuổi tác của các con hơn kém nhau một trời một vực, giờ xem ra cái nhìn lúc đầu của mẹ hoàn toàn đúng, các con hoàn toàn không thích hợp."

Thu Tử Thiện cười khổ hỏi "Chúng con làm sao lại không thích hợp? Cũng bởi vì chuyện lần này sao, cái này nghe là biết bị vu hãm, trong tay cảnh sát không có bất kỳ chứng cớ nào cả."

"Nếu quả thật không có chứng cớ thì tại sao dư luận lại xôn xao như vậy, du thuyền Lạc gia  đột nhiên nổ tung trên biển, đây vốn không phải là một chuyện bình thường. Bây giờ cảnh sát chỉ chờ đem chân tướng sự kiện công bố ra mà thôi." Thang Kiều tính tình luôn mềm mại nhưng lần này lại có vẻ cực kỳ giống người cố ý gây sự.

Không thèm nói nhiều nửa câu, Thu Tử Thiện xoay người tính rời đi.

Thang Kiều lập tức gọi lại cô: "Con muốn đi đâu?"

"Con muốn đi gặp Lạc Ngạn, không phải mẹ muốn giam lỏng con chứ," lâu nay Thu Tử Thiện đã không thể hiện ra tính tình phản nghịch, nhưng không có nghĩa là nó đã biến mất.

Thang Kiều cười lạnh: "Lần này con đã đoán đúng rồi, mẹ đã gọi điện thoại cho giáo viên trong trường con, xin cho con nghỉ thêm một tháng nữa, bắt đầu từ giờ trừ ở trong nhà ra thì con đừng hòng đi đâu cả."

"Mẹ xem phim Hàn Quốc nhiều quá rồi đấy," Thu Tử Thiện cười lạnh đáp lời.

Sau đó, liên tiếp bị nhốt trong nhà suốt một tuần lễ, cô mới thật sự tin rằng một Thang Kiều luôn luôn mềm yếu lại có thể biểu hiện ra hành động khó có thể tưởng tượng như vậy.

Thật sự là chỉ từ trong phòng mình ra đến vườn hoa, còn nơi nào cũng không được đi.

Trong một khách sạn cấp năm sao Vân Đô, trong phòng tinh xảo hoa lệ có mấy người ngồi. Lạc Gia Đồng vui vẻ giơ li rượu nói với cô gái đối diện: "Hòa Hà, chuyện lần này may nhờ có cháu. Dì Lạc kính cháu một ly."

Cô gái xinh đẹp gọi là Hòa Hà cũng vội vàng nâng ly rượu bên cạnh lên, nở nụ cười đáp: "Dì Lạc, dì đừng khách khí như vậy. Cháu và Lạc Ngạn là bạn bè, lúc ở nước ngoài anh ấy cũng chăm sóc cháu không ít, chút chuyện nhỏ này cháu tất nhiên sẽ không từ chối."

Nói xong, cô ta liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Lần này Lạc gia gặp phải dư luận phiền toái, nhưng Hòa Hà thông qua quan hệ của cha mình, để cho cảnh sát ban bố tin tức rằng Lạc Thiên Tề không phải kẻ tình nghi buôn lậu.

Dĩ nhiên đây cũng không coi là sai vì hiện giờ trên tay cảnh sát cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh Lạc Thiên Tề có liên quan đến vụ án này. Nhưng là do phía chính phủ ban bố tin tức nên đương nhiên có tác dụng rất nhiều. Vì vậy nên Lạc Gia Đồng làm chủ mời Hòa Hà một bữa cơm.

Lạc Ngạn trông có vẻ không yên tâm, cho dù là Hòa Hà liếc nhìn qua, anh vẫn chỉ cúi thấp đầu.

Lạc Gia Đồng thấy bộ dáng không chút để ý này của anh thì muốn quát lớn một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống nói: "Lạc Ngạn, lần này Hòa Hà giúp Lạc gia chúng ta một việc lớn như vậy, cháu cũng nên cám ơn cô ấy một tiếng đi chứ."

Lạc Ngạn liếc nhìn Hòa Hà một cái: "Còn thích đánh tennis không? Không phải trước đây cậu rất yêu thích bộ quần vợt mà tôi đoạt giải quán quân trong Federer Wimbledon sao, mấy ngày nữa tôi bảo người đưa sang cho cậu nhé?"

Hòa Hà trên mặt vui mừng, còn chưa lên tiếng thì nghe Lạc Gia Đồng nhỏ nhẹ nói: "Thằng bé này sao lại nói thế, Hòa Hà giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy mà cháu đưa cho người ta một bộ quần vợt thôi sao?"

"Cô, tặng quà cũng cần hợp ý, Hòa Hà lại không thiếu tiền, bộ quần vợt này cô ấy yêu thích từ lâu, bây giờ đưa cho cô ấy là đúng rồi còn gì," anh nói xong quay đầu nhìn Hòa Hà hỏi "Cậu nói đúng không? Hòa Hà?"

Hòa Hà nhìn lo lắng ẩn giấu trong đôi mắt thâm thúy của anh, nụ cười trên mặt cô ta cũng rất miễn cưỡng: "Đồ cậu tặng đương nhiên tôi thích."

Sau khi bữa ăn tối kết thúc, mọi người đứng dậy rời đi, điện thoại di động của Lạc Ngạn an tĩnh một đêm đột nhiên chấn rung lên.

Hòa Hà nhìn anh mang theo vẻ mừng rỡ đi tới một bên, một khắc khi điện thoại thông, biểu hiện trên mặt anh có thể dừng cụm từ nhu tình như nước để hình dung cũng không quá đáng.

Hòa Hà đã tiếp xúc với Lạc Ngạn rất nhiều lần, nhưng cô ta lại chưa từng gặp qua một Lạc Ngạn như vậy, ngay cả nói chuyện cũng ôn tồn nhỏ nhẹ, trong giọng nói muốn dịu dàng bao nhiều thì có bấy nhiêu.

Giờ khắc này Hòa Hà đột nhiên cảm thấy tim mình giống như bị kim đâm mạnh một cái, đau đớn khiến cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Ngạn.

"Mẹ em lần này thật là quá đáng," giọng nói Thu Tử Thiện vừa uất ức vừa đáng thương.

Lạc Ngạn vội dỗ dành cô: "Thật ra mẹ em cũng là vì bảo vệ em, mấy ngày nay bên ngoài thực sự quá loạn, em đợi ở trong nhà anh cũng yên tâm hơn."

"Nói gì vậy, em cũng không phải công chúa trong một tòa thành, chẳng lẽ lại bởi vì bên ngoài nguy hiểm mà cả đời tránh trong nhà hay sao?" Giọng Thu Tử Thiện nghe không có uy lực gì, cô cũng không quên lần này Lạc Ngạn đang trải qua đau thương cho mất cha, cho nên biểu hiện cũng không quá phận.

Trong mắt Lạc Ngạn  lóe lên một tia hung dữ, nhưng âm thanh vẫn dịu dàng: "Không phải em là công chúa của anh sao, cho nên trong khoảng thời gian này em phải chăm sóc mình thật tốt, đừng làm cho anh lo lắng."

"Vậy anh cũng phải thật tốt đấy," Thu Tử Thiện nhớ tới đêm đó anh một mình khóc thút thít trong đêm khuya, trái tim chợt co rút đau đớn: "Nếu như anh không vui vẻ, có thể nói với em. A Ngạn, em là người thân của anh mà đúng không? Em sẵn lòng làm gốc cây cho anh tựa vào nè."

Lúc này Lạc Ngạn đứng dưới hành lang, ánh đèn trên đỉnh đầu hắt xuống một màu vàng ấm áp, trong sắc màu ấp áp khiến da thịt trắng nõn lộ ra nhu hòa dị thường, anh hơi nhếch khóe môi lên, cánh mũi anh tuấn phóng ra một làn sương nhàn nhạt.

"Tiểu thư gốc cây của anh, em đương nhiên là người thân mật nhất của anh," lúc này trái tim Lạc Ngạn mềm đến rối tinh rối mù, một tầng lại một tầng thịt mềm cũng được những lời này ủi: "Nhưng mà anh chỉ muốn làm cây đại thụ của em thôi."

Hòa Hà vẫn đang đứng chờ anh gọi điện thoại xong, mặc dù âm thanh anh rất trầm thấp, nhưng thỉnh thoảng cũng truyền tới mấy chữ như gai cào vào tim cô ta.

Thì ra là đó chính là công chúa của cậu ấy sao?

Lạc Ngạn cúp điện thoại, sau đó quay qua hỏi Hòa Hà:"Cô của tôi đâu rồi?"

"Cô đi xuống trước lấy xe rồi, nhưng xem ra nhiệm vụ đưa mình về nhà này phải rơi trên người cậu rồi?"

Lạc Ngạn cười một tiếng: "Nguyện ý ra sức."

Lúc hai người sóng vai bước đi, Hòa Hà dò xét hỏi: "Vừa rồi bạn gái cậu gọi điện thoại tới hả?"

"Ừ" Lạc Ngạn chỉ là nói một câu đơn giản, cũng không nói thêm gì nữa, bộ dáng không muốn nói nhiều về cô gái kia khiến trong lòng Hòa Hà vui vẻ không dứt.

Một người đàn ông không sẵn lòng nói tới bạn gái mình trước mặt bạn bè, điều đó chứng minh cô gái kia ở trong lòng hắn cũng không quan trọng đúng không.

Cô ta đã bỏ lỡ một lần, không muốn bỏ lỡ lần thứ hai nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui