Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Edit: Hà Phương

"Thật ra chúng tôi đã ly thân hai năm rồi, tuy anh ấy không nói ra nhưng tôi biết anh ấy phải chịu áp lực rất lớn, tôi không biết mình phải làm thế nào để giúp anh ấy,"  bà Phương thong thả lạnh nhạt nói, giống như câu chuyện đề cập đến không phải chồng của mình, mà chỉ là một nhân viên râu ria mà thôi.

Thu Tử Thiện nhìn bộ dáng không vui không buồn của chị ta, nếu không phải hết sức áp chế thì sợ rằng ngay cả biểu hiện trên mặt cũng che lấp không được.

Đây là một chuyện xưa vô cùng bình thường, vai nam chính và nữ chính quen biết khi hai người đều là những người không tiền và vô danh. Sau đó hai người đến với nhau, tới đây thì câu chuyện xưa chợt chuyển ngoặt một cái.

Vai nam chính bởi vì một lần tình cờ tiến vào giới văn nghệ, ban đầu chỉ được diễn những vai quần chúng nhỏ nhặt, sau đó vì trời sanh có cảm giác trước ống kính cùng với khuôn mặt anh tuấn bức người, rất nhanh ở trong vòng bộc lộ tài năng. Nhưng điều khiến người ta vui mừng là vai nam chính cũng không vì nổi tiếng mà bắt đầu ghét bỏ nữ chính.

Ngược lại hai người sau các loại ngăn trở, thành công bước vào cánh cửa hôn nhân. Nếu như nói qua nhiều năm như vậy, tiếc nuối duy nhất mà bọn họ lưu lại cho ngoại giới chính là bọn họ không có một đứa con nào.

Nhưng một đôi vợ chồng có thể nói hoàn mỹ như vậy đùng một cái ông chồng vào thời kì trung niên lại gặp phải chuyện này.

"Chị biết tại sao anh ta lại biến thành như vầy phải không?" Ngay cả Thu Tử Thiện khi ở trong thời điểm này cũng đều khó tránh khỏi muốn đứng trên lập trường của một người phụ nữ để suy tư vấn đề, người đàn ông này tại sao phải biến thành như vậy, hay hoặc là nói đàn ông vì sao đều như vậy?

Bà Phương chỉ cười nhạt, mỉm cười lắc đầu: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Có lẽ là anh ấy phải chịu áp lực quá lớn, hoặc có lẽ là tôi chưa đủ tốt."

Thu Tử Thiện không biết phải nói gì cho phải, thật ra cô không thể hiểu được cái suy nghĩ phụ nữ phải nhẫn nhịn vì lợi ích chung, nhưng khi chính bản thân cô chân chính gặp phải chuyện như thế, cô mới chợt hiểu ra rằng tình yêu chính là một nan đề không có lời giải đáp.

"Cô Thu, tôi nói với cô những điều này là muốn để cô hiểu, Phương Giác không phải là một người đàn ông tội ác tày trời, ắt hẳn là anh ấy có nỗi khổ tâm."

"Cầu xin cô, cứu anh ấy."

Mọi người từ trong biệt thự đi ra, Thu Tử Thiện đứng trước bậc thang, không quay đầu lại nhưng đột nhiên hỏi một câu: "Nếu như là mọi người, mọi người sẽ lựa chọn thế nào?"

Bạch Phú Mỹ mở miệng trước, nói: "Tôi sẽ giết chết tên đàn ông đó ngay."

Tiếp theo một cô gái thuộc bộ phận PR lên tiếng: "Loại chuyện như vậy sao có thể võ đoán được, tôi hơn phân nửa là nhìn tình huống xem sao đã."

Cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn cánh cửa đã đóng lại, nhỏ giọng nói một câu: "Nếu tình huống là như thế, tôi hơn phân nửa sẽ ly hôn."

--- ------ ---

Là người hiềm nghi nên Phương Giác cần bị cảnh sát tạm giữ 24h, sau đó kết quả báo cáo nghiệm thi công bố ra nên hiềm nghi của Phương Giác tạm thời bị thủ tiêu.

Cô gái kia đúng là bởi vì cắn thuốc sau đó thần chí không rõ mới từ trên lầu té xuống, mà lúc đó Phương Giác đang ở trong phòng trọ rửa tay tắm gội.

Lúc này bên ngoài cục cảnh sát đã sớm đậu vô số chiếc xe, các ký giả cũng đang nghiêm chỉnh chờ đợi, chực chờ Phương Giác từ bên trong bước ra ngoài.

Người đại diện của Phương Giác cùng Hạ Bá Hiền đã sớm thương lượng xong đối sách, chỉ hi vọng có thể tạm thời hất ra những ký giả này, để cho bọn họ có chút thời gian chuẩn bị nguy cơ kế tiếp.

Một chiếc xe đầu tiên từ trong cục cảnh sát lúc đi ra, bên trong xe bảo mẫu bị rèm cửa kéo lên che khuất nên cũng không thể thấy rõ tình hình chân thật bên trong. Tình huống lúc này giống như một bộ phim tình báo chiến tranh, hai bên cũng bắt đầu đấu trí đấu dũng. Phương Giác một lòng muốn hất ký giả ra, còn ký giả thì một lòng muốn lấy được hình ảnh tin tức đầu tiên.

Lúc này trong gian phòng tòa nhà Trung Vực tọa lạc ở khu trung tâm thành phố phồn hoa, Thu Tử Thiện đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc nhìn chằm chằm thành phố xa hoa trước mặt, trong phồn hoa giấu giếm đầy các loại nguy cơ.

"Về vai nam chính của "Kịch Chiến", mọi người đã nghĩ ra người tiếp nhận chưa?"

Lúc này ngồi trong gian phòng làm việc này có Tổng giám đốc hành chính Jak, cũng có Tổng giám sản xuất điện ảnh Chu Á Văn. Dĩ nhiên còn có Thu Tử Hàn cũng ngồi trong đó, thế nhưng nhiều người là vậy lại không một ai có thể lập tức trả lời vấn đề của Thu Tử Thiện.

Bộ phim "Kịch Chiến" này mới chỉ giai đoạn tuyên truyền trước khi bấm mày cũng đã đầu tư tới mấy ngàn vạn, huống chi bộ phim đã bấm máy gần một tháng rồi, nếu bây giờ triệt hạ hạng mục này, số tiền đó đều sẽ thả trôi sông.

Hiện giờ phương pháp có thể vãn hồi những tổn thất này chỉ có một, đó chính là đổi vai nam chính.

Nhưng vấn đề này bày ra trước mặt các lãnh đạo Trung Vực lại trở thành một bài toán khó, ai có thể thế được vị trí của Phương Giác đây?

…………………………………..

So với tình trạng nước sôi lửa bỏng bên này, cuộc sống của Hà Minh Châu hiển nhiên tựa như trên Thiên đường. Từ khi ‘kết hôn’ đến nay, cô ta rốt cuộc có được cuộc sống mà mình tha thiết ước mơ.

Trừ những lúc thỉnh thoảng bị Bách Nhậm Tân bắt bẻ, cuộc sống của cô ta quả thật có thể nói là hoàn mỹ. Dĩ nhiên trước đó người đàn ông vẫn tự xưng là ba của cô ta, dươi sự ‘khuyên bảo hết lời’ của cô ta cũng đã quay về Vân Nam. Con đĩ Thu Tử Thiện kia còn tưởng rằng tìm một người như thế tới ghê tởm cô ta là có thể thật làm cho cô ta khó chịu chắc, mơ đi.

Điều khiến cô ta có chút không thể nào tiếp thu được chính là bất kể cô ta hay Trương Tuyết Vân đều không thể liên lạc được với Thu Vĩ Toàn, cứ như thể người này đã biến mất khỏi thế gian vậy. Sau đó cô ta vận dụng giao thiệp mới phát hiện ra Thu Vĩ Toàn đã rời khỏi Vân Đô đi đến Hongkong.

Lúc này cô ta đang ở trong một gian phòng tắm xông hơi xa hoa, kể từ khi cô ta gả cho Bách Nhậm Tân, bên cạnh cũng tụ tập một đám quý bà giàu có, mọi người thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi ra ngoài chơi. Gian phòng tắm xông hơi này không chỉ có trang bị đầy đủ thiết bị, quan trọng là thủ pháp xoa bóp của nhân viên ở đây rất tuyệt vời.

Lúc này trong gian phòng u ám, hương huân ngọt ngào đã sớm tràn ngập cả căn phòng, cô ta bọc một tầng áo tắm nằm sấp trên giường trải da thật. Khi một đôi bàn tay rộng rãi thật dầy rơi xuống lưng cô ta thì thân thể cô ta bất giác càng siết chặt hơn.

Sau đó đôi tay này như quen cửa quen nẻo, bắt đầu từng chút từng chút xoa ấn bả vai cô ta, tiếp đó lại theo bả vai bắt đầu dời xuống dưới. Hà Minh Châu gối mặt trên cánh tay mình, nhắm mắt lại cảm giác đôi tay có lực này theo bả vai mình đi tới sống lưng.

Từng chút một hoạt động, từng chút một vuốt ve, thủ pháp này vừa tinh tế lại vừa giày vò, Hà Minh Châu không nhịn được nghĩ muốn kêu ra tiếng. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn được loại kích động này.

Nhưng đến khi khi đôi tay này theo chỗ rẽ áo choàng tắm sờ tới bắp đùi cô ta thì thân thể cô ta có thể thấy được run một cái. Mà khi cái tay này theo bắp đùi thành trong đi vào, cuối cùng chạm vào chỗ mềm mại kia thì tiếng rên rĩ vẫn đang cố gắng đè nén rốt cuộc phát ra âm thanh rất nhỏ.

Ngón tay người đàn ông không có ngăn trở xoa bóp hoa châu, hắn nhếch mép lên cười nhẹ một cái. Ngay sau đó ngón tay hắn câu vào bên trong dũng đạo trơn trượt, khi ngón tay tiến vào còn nghe xập xập tiếng nước, trong căn phòng tĩnh lặng dường như bị phóng đại vô hạn.

Động tác vừa chậm rãi vừa ôn nhu như vậy khiến không ai có thể nhẫn nại.

Hà Minh Châu bắt đầu khó khăn run rẩy chân, hai chân cô ta còn gác lên nhau, hình như là muốn đẩy cái tay đang tác quái của người đàn ông ra ngoài, nhưng lại dường như thích thú muốn kẹp chặt thật chặt. Nhưng từ đầu chí cuối cô ta cũng không có nâng đầu lên, cô ta vẫn nhắm mắt gối mặt trên cánh tay mình, mặt mũi an tĩnh giống như đang ngủ.

Chỉ là nơi đó từ từ biến lớn lên, vô thanh vô tức bán đứng sự bình tĩnh của cô ta.

Người đàn ông cường thế tách hai chân cô ta ra, sau đó chui đầu vào trong áo choàng tắm trắng noãn, cái lưỡi mềm mại thuận thế liếm láp hoa tâm trơn trượt đang sưng phồng

Lúc này thì Hà Minh Châu cũng không thể bảo trì được bình tĩnh như vừa rồi nữa, cô ta khẽ cong người lên, đỉnh đầu ngửa ra sau, biểu hiện trên mặt tựa như thoải mái tựa như thống khổ, cố gắng nhịn xuống, cô ta xoay người muốn đứng dậy. Nhưng cố tình bắp đùi bị hai bàn tay người đàn ông đè lại khiến cô ta không thể động đậy.

Đầu lưỡi hắn giống như linh xà, không ngừng chuyển vào chuyển ra, đưa thật sâu vào thành trong trắng nõn, thậm chí còn muốn cắn lên vài cái.

Khi người đàn ông lần nữa chui ra ngoài, cô ta đã gần như không thốt nên lời. Người đàn ông dùng bàn tay lau mặt mình một cái, nhếch miệng nói: "Dâm đãng, chảy nước ít nhỉ, mặt tôi đều bị rửa sạch rồi."

Qua một hồi lâu Hà Minh Châu mới từ trong kích thích hòa hoãn lại. Đôi chân trắng  thon dài cũng thuận thế kẹp lấy bên hông người đàn ông, hai tay cô ta nâng gương mặt người đàn ông, mắt không nhúc nhích nhìn hắn nói: "Có ai sẽ nghĩ tới Đại thiếu gia Bách gia lại giả trang thành thợ đấm bóp rồi bò lên giường mẹ nhỏ của mình, con thấy đúng không? Con trai."

Khuôn mặt Bách Hạo co quắp một cái khi nghe thấy xưng hô này của cô ta, nhưng sau đó hắn thản nhiên đè lại, một cái tay lại duỗi vào trong áo tắm. Vừa vuốt ve da thịt bóng loáng vừa ranh mãnh cười trêu nói: "Chẳng lẽ ba tôi không thỏa mãn được cô sao? Bên trong đều không mặc gì chờ tôi này, đói bụng lắm à."

Nói xong, hắn dùng hai ngón tay nắm cặp vú của cô ta, đỉnh núi như quả mọng đỏ au, đến lúc này rồi Hà Minh Châu cũng sẽ không khách khí với hắn. Cô ta vội vàng đưa tay, nhanh chóng lột hết quần áo trên người hắn, khi cô ta cởi quần dài của hắn ra thì lập tức nhìn thấy cự vật đã sớm cứng rắn.

Sau đó, Hà Minh Châu thuận thế xoay người lại áp trên người hắn. Đôi tay Bách Hạo nắm trên eo cô ta, vẻ mặt hưng phấn chờ động tác của cô ta. Hà Minh Châu đầu tiên là nghiêng người, khuôn ngực đầy đặn cũng buông xuống, Bách Hạo liền thò tay là bắt được một bên đó.

Hà Minh Châu từ từ hoạt động eo, để cô bé của mình không ngừng vuốt ve vật cứng của đối phương, Bách Hạo buồn cười vỗ vỗ bên má cô ta hỏi: "Bây giờ lại không đói bụng nữa à."

Hà Minh Châu giống như nữ vương từ trên cao nhìn xuống hắn, sau đó dùng giọng điệu ngạo mạn nói: "Cầu xin em đi, cầu xin em cho anh."

Bách Hạo cười càng sâu nhìn Hà Minh Châu, ngay khi Hà Minh Châu ý thức được không tốt thì hắn đột nhiên dùng sức nắm eo cô ta thuận thế đè cô ta xuống dưới, cự vật đã sơm hiên ngang không chút khách khí liền vọt tiến vào, đoạn trước lập tức thọt đến sâu bên trong.

Hà Minh Châu há miệng muốn thét ra tiếng, Bách Hạo lại nhanh chóng cúi người che lại môi cô ta, sau đó cười như không cười nói: "Không phải em muốn cho toàn thế giới đều biết em và ‘con trai’ của mình đang vụng trộm đấy chứ? Mẹ nhỏ."

Hà Minh Châu không nói gì chỉ lo thở dốc thì hắn lại dịu dàng rút cự vật ra rồi chống vào hoa nhị, âm thanh cũng dịu dàng nói: "Mẹ nhỏ, ông già kia lúc làm em thế nào vậy, là giống như vậy sao?"

Hắn càng hăng say chà sát bên ngoài mà không chịu đi vào trong, mà lúc này Hà Minh Châu đã sớm hãm sâu trong lửa dục, chỉ biết đưa tay ôm hắn còn cặp chân thì quặp chặt vào eo hắn.

"Hay là ông ta làm thế này hả?" Bách Hạo thọc sâu vào một cái, lại hung tợn hỏi.

Hà Minh Châu đã sớm thất thanh kêu lên, chỉ là lần này Bách Hạo cũng không có xen vào tiếng gào của cô ta nữa.

--- ------ ---

Đợi hai người thu thập xong, Hà Minh Châu nhìn Bách Hạo đã khôi phục lại bình tĩnh, muốn mở miệng hỏi chuyện hắn nhưng lại không dám.

"Lúc trước không phải anh đồng ý với em sẽ đối phó với Thu Tử Thiện sao, vậy khi nào thì giúp em hả giận vậy anh, "Hà Minh Châu thuận thế dựa người vào người hắn.

Cô ta cũng biết lúc này đàn ông rất dễ dàng làm ra cam kết, cô ta không nên lãng phí cơ hội thật tốt này, mặc dù mới vừa rồi cô ta cũng cảm thấy rất thoải mái.

Bách Hạo nhìn cô ta một cái, trong mắt mang theo trêu chọc, nhưng sự khinh bỉ  trong chỗ sâu lại bị hắn che giấu rất tốt. Hắn nói: "Em cho rằng chỉ mình em muốn sửa trị con nhóc họ Thu đó thôi sao?"

"Ủa, vậy còn có ai nữa sao?" Này Hà Minh Châu rất tò mò. Cô ta biết Thu Tử Thiện người này tuy có lúc điêu ngoa tùy hứng, nhưng bây giờ nó tuyệt đối sẽ không dễ dàng trêu chọc thị phi cho mình đâu.

Bách Hạo bĩu môi: "Ông già nhà chúng ta trước mặt mọi người bị con nhóc đó làm cho không xuống đài được, em cho rằng ông già sẽ dễ dàng buông tha cho con bé đó sao."

"Lúc trước tôi đã cho cô ta một dạy dỗ nho nhỏ, khiến cô ta phải đi bệnh viện một chuyến, nhưng mà ông già cảm thấy còn chưa đủ, lần này xem ra không phải một vấn đề nho nhỏ thôi đâu." Mặc dù Bách Hạo nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hiển nhiên lúc này Thu Tử Thiện đúng là bị phiền toái quấn thân thậm chí muốn bể đầu sứt trán.

Hà Minh Châu vừa nghe Thu Tử Thiện xui xẻo, lập tức vui mừng mặt mày hớn hở.

Bách Hạo nhìn vẻ mặt cô ta, từ trong cánh mũi chợt phát ra một tiếng tiếng hừ nhẹ ngắn ngủi, sau đó hắn không có ý tốt nói: "Chỉ có ngần ấy chuyện nhỏ đáng giá được em vui mừng đến như vậy?"

"Chuyện nhỏ gì, chỉ cần là có thể khiến Thu Tử Thiện chuyện xui xẻo, em đều thấy đáng giá vui mừng."

Câu trả lời này lại khiến sự khinh bỉ Hà Minh Châu trong lòng Bách Hạo càng thêm sâu. Coi như lúc trước Hà Minh Châu tức giận từng uy hiếp hắn, nhưng Bách Hạo lại chưa bao giờ tức giận. Bởi vì trong mắt hắn, người phụ nữ Hà Minh Châu này cuối cùng cũng thông minh ra được chút, cũng hiểu được lợi dụng ưu thế của mình, nhưng cố tình ánh mắt lại quá mức thiển cận.

Nhưng cũng vì điều này nên hắn mới an bài Hà Minh Châu ở bên cạnh cha mình.

"Vậy nếu như tôi nói, để em làm Chủ tịch Trung Vực, em sẽ lấy cái gì báo đáp tôi đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui