Dã Điểu

Thích Dã nghe rõ nửa câu sau, biểu cảm có chút đờ đẫn.

Cậu không để ý Giang Triều còn đang lải nhải bên tai "Cầu xin cậu đó, xin thương xót mà đồng ý nhanh, nếu không tôi sẽ bị Tiểu Quả đánh bay đầu mất.", cậu ta vừa nói vừa quay đầu lại.

Cậu nhìn cô gái ngồi phía đối diện hai giây, lại thấy cô đứng nấp sau lưng Trần Nặc, cố không nhìn đến mình.

Trần Nặc cũng nhìn về phía bọn họ, bắt gặp ánh mắt của Thích Dã, khách khí gật đầu cười, "Em trốn làm gì? Trốn đi là nghĩ cậu ta sẽ cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến em sao?"

"Có liên quan hay không không quan trọng!" Thạch Tiểu Quả ở bên cạnh không ngừng vén tay áo, bẻ đốt ngón tay, "Tôi nói mà, để xem Giang Triều có làm được việc hay không? Không được thì tôi đi! Đảm bảo sau này cậu ta ngoan ngoãn đi ăn cơm với bọn mình!"

Hứa Nguyện đành phải đưa tay giữ chặt Thạch Tiểu Quả: "Không cần đâu." Cô đâu có nghĩ chuyện chưa thành bạn đã kết thù.

Lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cậu thanh niên kia đã quay đi, nói gì đó với Giang Triều. Ba người tiếp tục ngồi ở cuối lớp quan sát, chốc lát sau, Giang Triều tay không đi về.

Thạch Tiểu Quả có chút phát ngốc: "Thuận lợi thế sao?" Cô đã chuẩn bị đập Giang Triều một cú.

Hứa Nguyện cũng rất kinh ngạc: "Cậu ấy nhận lời luôn?"

Rõ ràng cô muốn đưa cậu một quyển sách cũng khó như đòi mạng, chứ nếu sớm biết Thích Dã với Giang Triều nói chuyện dễ như vậy thì ngay từ đầu đã cử cậu ta đi.

Giang Triều chột dạ cười: "Hì hì.. Bạn học mới của chúng mình cũng biết làm người khác vui..."

Cậu ta chỉ thiếu nước dán mấy chữ "có chuyện gì thì đừng đánh" trên mặt, Thạch Tiểu Quả trừng mắt nhìn, giơ nắm đấm uy hiếp, "Cậu cười cái gì! Mau nói!"

"Ây đừng, mình nói mình nói! Có chuyện gì thì cứ bình tĩnh đã, đừng động chân động tay!" Giang Triều lập tức nhấc tay đầu hàng, "Người ta đã đồng ý bọc sách cho mình rồi, chỉ là..." Chỉ là không đồng ý chuyện ăn cơm thôi.

"Cậu ta nói mình buổi chiều mang lịch treo tường qua, sau đó cậu ta sẽ tự bọc." Giang Triều lẩm bẩm, "Này, Tiểu Quả, cậu nói xem thời buổi này người tốt vậy thật khó tìm."

Thạch Tiểu Quả đánh vào vai cậu: "Do cậu phế vật!" Nói xong liền nhảy xuống bàn.

Trần Nặc chặn cô lại một chút: "Được rồi, cậu đừng qua nữa."

"Hôm nay cứ như vậy đã." Cậu quay đầu lại nhìn Hứa Nguyện, thương lượng, "Chúng ta cứ tiến từng bước, đừng vội, được không?"

Hứa Nguyện chần chừ vài giây: "Vâng, em nghe anh."

Cô hiểu ý của Trần Nặc. So với trạng thái hoàn toàn không quan tâm người khác trước đó thì việc Thích Dã đồng ý bọc sách vở cho Trần Nặc đã coi như có tiến bộ vượt bậc.

Sắp đến tiết truy bài buổi sáng, cô không thể ngồi mãi ở hàng cuối lớp, chờ Giang Triều chắn Thạch Tiểu Quả trong chốc lát xong rồi cầm sách bài tập về chỗ mình ngồi.

Dù sao cũng có phần chột dạ, lúc ngồi xuống, cô quay ra cười với cậu: "Giang Triều cảm thấy cậu bọc sách đẹp, ai nghĩ cậu ta cần bọc nhiều vậy chứ, hai ba quyển là được rồi." Dù sao thì Thích Dã cũng chỉ đồng ý bọc sách, không đồng ý cùng đi ăn cơm.

Không thể làm phiền cậu ấy uổng không như thế được.

Ngồi cạnh một thời gian, cô cũng hiểu tính cách của cậu ít nhiều. Cậu không thích nói chuyện với người khác, không hiểu sao hôm nay nói chuyện với Giang Triều nhưng như thế cũng không đảm bảo là cậu vui.

Cậu không thích người khác xen vào việc của mình, chắc hẳn cũng không thích xen vào việc người khác.

Cậu trai kia vẫn cúi xuống nhìn từ đơn, không nói thêm gì.

Cậu không ngẩng đầu, cũng không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt đáp lại: "ừ, biết rồi."

Tuy là nói thế nhưng sang ngày hôm sau, chờ Giang Triều ôm theo một bọc lớn lịch treo tường vào lớp, Thích Dã vẫn trầm mặc, bọc giúp cậu từng cuốn sách một.

Bọc hết cả mười mấy môn chính môn phụ, không sót môn nào.

"Cảm ơn!! cảm ơn!! cảm ơn! Vừa nhìn đã biết có tay nghề!" Giang Triều cười rạng rỡ, "A đúng rồi, người anh em này, thế còn chuyện kia..."

Thích Dã trực tiếp cắt ngang: "Không cần."

Thích Dã không phải đồ ngốc, tâm tư đám Hứa Nguyện như nào cậu đều rõ.

Nhưng cậu thật sự không thích nợ nhân tình ai.

Nếu tính giống như làm thêm ở tiệm Bắc Nam thì miễn cưỡng coi như trao đổi ngang giá. Nhưng nhìn từ góc độ nào thì thời gian bọc một quyển sách cũng chẳng bằng một bữa ăn.

Giang Triều uể oải không vui: "Thôi được, nếu cậu đổi ý thì nhớ nói với tôi."

Cậu ta ôm chồng sách không nỡ rời đi, sau đó chọn đường nào cách xa Thạch Tiểu Quả nhất để đi về chỗ.

Thích Dã hoàn toàn không biết nội tâm Giang Triều đang đấu tranh.

Dù sao mấy bìa sách cũng chẳng dùng được bao lâu, cậu lạnh lùng nghĩ thế.

Không phải do Giang Triều mang lịch treo tường chất lượng không tốt, mà thực tế thì đây là lần đầu tiên Thích Dã nhìn thấy loại lịch này, hai mặt rắc nhũ vàng lấp lánh, không biết nó đến từ đâu, mặc dù thẩm mỹ nhìn thì rất đẹp, chất lượng cũng khỏi phải bàn.

Nhưng dù sao bìa sách bằng lịch treo tường vẫn là bìa sách bằng lịch treo tường.

Giang Triều vì muốn mời cậu ăn cơm nên mới lấy sách để cho cậu bọc. Trước mắt cậu đã từ chối ý tốt của cậu ta, vì thế cho nên mấy cái bìa sách này cũng chẳng có tác dụng gì.

Có mấy suy nghĩ này trong đầu, Thích Dã không khỏi để ý đến Giang Triều.

Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại để ý chuyện này, trước đây cậu chưa từng để tâm, sao giờ lại bọc sách hộ Giang Triều nhỉ.

Một ngày, hai ngày, ba ngày.

Mãi khi hết cuối tuần, bắt đầu một tuần mới, lúc Thích Dã trở lại lớp vào buổi trưa, cậu vẫn có thể nhìn thấy chồng sách giáo khoa sáng lấp lánh đến muốn chọc mù mắt ở cuối lớp.

Cô Hà còn đặc biệt hỏi Giang Triều: "Em lại tiện lấy gì từ chỗ bố em à?"

Giang Triều vò đầu vô tội: "Đó là bố em mà cô! Sao có thể kêu là tiện được ạ!"

Tóm lại, cậu ta chẳng những không tháo những bìa sách kia ra mà còn ngược lại, nghênh ngang đặt trên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Thích Dã không thể lý giải.

Cậu cùng Giang Triều chưa nói với nhau quá vài câu, cậu càng không chủ động mở miệng hỏi cậu ta nên chỉ có thể đặt mấy nghi vấn này trong lòng

Buổi chiều thứ hai, tiết tự học cuối cùng.

Trước khi tan học, giáo viên dạy toán vào lớp: "Ngày mai sẽ kiểm tra sách bài tập, buổi tối các em nhớ bỏ sách vào trong cặp, đừng quên!"

Vừa dứt lời, Hứa Nguyện nghe thấy tiếng hít khí lạnh đến điên cuồng của Giang Triều: "Xong đời xong đời rồi! Mình chưa làm một trang nào!"

Cô dạy toán lập tức trừng mắt nhìn: "Giang Triều!"

Hứa Nguyện mím môi, nhịn cười, cất vở bài tập trên bàn vào trong cặp sách.

Bài tập ngày hôm nay cô còn chưa làm xong, về nhà hoàn thành còn phải đưa cho Đào Thục Quân kiểm tra ký tên.

Cô vừa cất sách bài tập đi, ngẩng đầu lên đã thấy Thích Dã nhìn chằm chằm cặp mình: "Làm sao vậy?"

Khoảng thời gian qua, hai người ngồi cạnh nhau rất hòa hợp, tuy cậu vẫn không chịu cùng đi ăn cơm ở căn tin với bọn họ, nhưng cuối cùng, khi cô định đưa cho cậu một phần bánh mì vì "sáng sớm vội quá nên mang thừa một phần bánh mì", mãi 5 lần cậu mới nhận lấy 1 lần, miễn cưỡng cũng nhận lấy.

Khóa cặp sách vẫn còn mở, lộ ra một góc sách bài tập. Nó không còn màu xanh nhạt lúc vừa bọc xong mà chỉ sau một tuần, tờ lịch treo tường đã trở nên hơi xỉn và bạc màu.

Thích Dã nhìn góc màu trắng kia không rời mắt, mãi đến lúc Hứa Nguyện hỏi lại, cậu mới thu hồi: "Không có gì."

Giọng điệu rất bình tĩnh

Thích Dã trả lời có lệ, Hứa Nguyện cũng quen, không nghĩ gì nhiều.

Khai giảng đã một thời gian, bài tập về nhà dần nhiều hơn. Vì còn nhiều bài tập chưa làm nên vừa tan học, cô đã ra khỏi cổng trưởng, lên xe bus về nhà.

Gần đây không có đợt kiểm tra nào, Cục An sinh xã hội lại bận nên Đào Thục Quân không rảnh chú tâm, cũng không tìm được lý do nào trút bực với cô. Cho nên Hứa Nguyện ở nhà cũng không quá khó khăn.

Ăn xong cơm tối, cô bé dọn xong bát đũa, về phòng tiếp tục làm bài tập.

Vì thành tích môn Vật lý không tốt nên để theo kịp bạn bè, Hứa Nguyện luôn cố gắng hoàn thành nghiêm túc bài tập Vật lý trước. Chờ làm xong môn này mới đến các môn khác.

Cuối cùng là đến bài tập môn Toán.

Lại nói nữa, Hứa Nguyện cũng không hiểu bản thân mình, thiên hướng các môn của cô cũng không giống các bạn khác. Ví như Thạch Tiểu Quả học môn Toán và Lý lúc nào cũng được điểm cao, môn Ngữ Văn và Anh luôn đội sổ, điều này khá điển hình.

Đương nhiên, Trần Nặc thì môn nào cũng giỏi, Giang Triều môn nào cũng tệ, chuyện này cũng không lạ.

Nhưng Hứa Nguyện thì chẳng có quy luật gì cả.

Điểm môn Lý thường không đủ điểm trung bình, về lý thì môn Toán cô cũng sẽ học không tốt lắm. Nhưng lần nào thi cũng vậy, môn Toán và Anh đều là hai môn giúp cô cải thiện điểm số. Nếu bài thi môn Toán đó rất khó, có khi Hứa Nguyện còn lọt vào top 20 của lớp.

Trần Nặc thường xuyên đau đầu thay cô: "Nếu thành tích học Toán của em bớt cho môn Lý chút thì tốt biết mấy."

Hứa Nguyện cũng buồn bực: "Ai không mong vậy đâu..."

Ít nhất nếu như thế, cô cũng sẽ không bị Đào Thục Quân mắng nhiều lần như vậy. Hứa Nguyện học toán tốt nên làm bài tập rất nhanh, chỉ một chốc đã làm xong hai trang giáo viên giao.

Cô đứng dậy, cầm theo bút, vào phòng khách tìm Đào Thục Quân ký tên.

Hứa Kiến Đạt không ở nhà, cuộc sống sau khi tan làm của Đào Thục Quân cực kỳ đơn điệu. Bà không thích đi chơi với đồng nghiệp cùng cơ quan hoặc bạn bè, ngày nào sau khi về nhà cũng mở TV, nằm trên sô pha xem.

Vừa xem TV, vừa nghịch điện thoại. Chơi chán thì về phòng mình ngủ.

Mấy hôm trước lúc ký tên, Đào Thục Quân không nói gì. Hôm nay lúc nhận sách bài tập từ chỗ Hứa Nguyện, bà không ký luôn cho cô mà tiện tay lật thêm vào trang: "Sau chưa làm mặt sau này?"

Hứa Nguyện sửng sốt: "Con chưa học đến bài mặt sau, cô cũng không giao làm."

Giáo viên dạy Toán giao bài về nhà cũng không nhiều lắm, chỉ vừa theo tiến độ của chương trình, một ngày 2 trang, xem như vừa sức với học trò.

Đào Thục Quân vừa nghe liền nhíu mày: "Con có ý gì?"

"Thầy cô bảo con học con mới học, không bảo học là khỏi học đúng không?" Trong tay bà vẫn cầm điện thoại, bà lướt đến video tiếp theo: "Đi đi, làm hết cả trang sau!"

"Bộp" một tiếng, bà ném cuốn sách bài tập xuống đất.

Đào Thục Quân lúc nghịch điện thoại thì thích cắn hạt dưa, ăn xong thì tiện tay vứt, trên mặt bàn đều là vỏ hạt dưa. Cuốn sách bài tập tập rơi xuống đống vỏ, không khỏi bị dính vụn.

Lúc cuốn sách rơi xuống đất, Hứa Nguyện bất giác run rẩy. Cô bé không dám phản bác Đào Thục Quân, chỉ khom lưng nhặt cuốn sách bài tập lên, lau đi vết bẩn ở trên: "Giờ con đi làm... Mẹ, mẹ kí tên cho con trước đi."

Đào Thục Quân ngủ không quy luật gì cả.

Có lúc vừa ăn cơm xong đã về phòng nghỉ ngơi, có lúc đến 1-2h sáng, Hứa Nguyện đã nằm ở trên giường vẫn còn nghe thấy tiếng cười không kiêng nể gì ngoài phòng khách làm tỉnh ngủ.

Ngày mai thầy dạy Toán sẽ kiểm tra chữ ký, nhưng cô lại không có lá gan gọi Đào Thục Quân đã ngủ say dậy ký tên.

Hứa Nguyện chỉ đưa ra một yêu cầu hợp lý thôi mà.

Nháy mắt tiếp đó, Đào Thục Quân trợn mắt nói: "Mẹ không ký! Sao mẹ phải ký cho mày! Mày học cho mình hay là học cho mẹ!?"

"Mẹ thấy thái độ học tập của mày có vấn đề rồi!" Bà không nghịch điện thoại nữa, ngồi dậy: "Ngày nào cũng không trâu thì bắt chó đi cày, như lừa kéo xe, không thay đổi một chút nào! Mày cứ như này học khá lên được không? Có thể thi thố ra điểm rả gì không? Tính nết xấu như này xem có học sinh nào giống mình không!"

Những lời nhục mạ mắng chửi trút xuống không hề báo trước.

Hứa Nguyện không biết mình đã làm sai điều gì, sắc mặt trắng bệch: "Con sẽ làm mà, con làm ngay... nhưng không ký tên sẽ bị cô Đào phạt đứng, mẹ..."

Thật ra chỉ là một chữ ký thôi mà, không có thì thôi, cô Đào cũng không đến mức chỉ vì thiếu một chữ ký mà tùy tiện phạt một học sinh.

Nhưng Hứa Nguyện lại không nghĩ thế.

Trong mắt trẻ nhỏ mười mấy tuổi, giáo viên và cha mẹ là người có quyền lực nhất trên đời, từng câu từng chữ đều nặng tựa ngàn cân, không thể thay đổi.

"Mẹ bảo mày viết thì cứ viết đi!" Đào Thục Quân không nghe Hứa Nguyện giải thích, "Đưa đáp án cho mẹ! Lát nữa mẹ kiểm tra! Giỏi sai một câu thử xem!"

Cô Đào cũng phát đáp án của sách bài tập để phụ huynh giữ lại, hôm nào ký tên có thể tiện chấm đúng sai. TV vẫn đang mở, trên điện thoại đang phát mấy video ngắn, mà giọng nói của Đào Thục Quân vẫn còn cao vút lại sắc bén, át hẳn cả tiếng vỗ tay trên TV, cả tiếng cười máy móc trong đoạn video ngắn.

Hứa Nguyện đành đưa đáp án cho Đào Thục Quân.

Cô về phòng, ngồi ở bàn học, nhìn chằm chằm sách bài tập Toán.

Cô học Toán khá ổn, dù mấy bài sau còn chưa học nhưng mấy câu bài tập ở sau cũng không quá khó.

Nhưng lúc này đây, dưới ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn bàn, Hứa Nguyện mở sách bài tập ra, phảng phất như vừa quay lại tiết kiểm tra Vật lý cách đây không lâu.

Những con số, những biểu đồ, bảng thống kê vốn quen thuộc nháy mắt trở nên xa lạ, cho dù cô cố ép mình đọc đi đọc lại đề bài thì những gì được viết trên tờ giấy nháp với đôi bàn tay run rẩy vẫn là một chuỗi chữ số lộn xộn, vô nghĩa.

Một tờ giấy nháp.

Hai tờ giấy nháp.

Cuối cùng, lúc cô không biết mình đã xé mất bao nhiêu tờ giấy nháp thì "Cạch" một tiếng, cửa mở ra.

***

Vì nhớ phải nộp sách bài tập nên ngày hôm sau trước khi ra cửa, Thích Dã cố ý cầm theo kim chỉ —— không phải dùng để may vá quần áo mà là để khâu mấy tờ giấy nháp chép câu hỏi lại với nhau.

Mua dập ghim sách với ghim bấm cũng tốn tiền. Nếu dùng kim chỉ khâu lại cũng có thể tiết kiệm chút chi phí không cần thiết này. Cậu cũng không cảm thấy mất mặt khi ngồi khâu trong lớp nên không tính chuyện đến trường sớm hẳn, vẫn vào lớp như thường lệ.

Đương nhiên lúc này cũng vẫn sớm.

Ít nhất lúc đi ở hành lang, hai bên phòng học đều tối om, thường ngày mấy học sinh đến trường sớm nhất cũng phải thường 10 phút nữa mới tới.

Cho nên lúc Thích Dã thấy đèn học lớp 8A3 bật sáng, cậu không khỏi ngạc nhiên.

Cậu đứng cạnh cửa, nhìn thoáng qua bên trong, quả nhiên trong lớp không có ai khác, chỉ có cô gái đang ngồi ở bàn mải viết lách.

Hôm nay có bài kiểm tra?

Thích Dã vô thức nghĩ đến bài kiểm tra Lý lần trước.

Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại trong đầu một lần, không nghĩ ra gần đây có giáo viên môn nào bảo sẽ kiểm tra. Thích Dã không đi vào ngay, cậu đứng ngoài cửa một lúc, mãi đến khi Hứa Nguyện xoa tay, ngừng viết rồi mới đẩy cửa vào.

Như thường lệ, cô vui vẻ chào cậu, "Cậu tới rồi, buổi sáng tốt lành!"

Thích Dã cụp mắt: "Ừ."

Lúc đặt cặp sách xuống bàn, cậu quét nhìn qua, trước mặt cô chính là sách bài tập môn Toán.

Chỉ là nó trông không giống hôm qua, bỏ đi bìa sách màu trắng bằng lịch treo tường, giờ đây bìa sách màu xanh nhạt trông dịu dàng hơn nhiều.

"À......" Cô hiển nhiên đã thấy ánh mắt của cậu, có chút xấu hổ: "Hôm qua mình không cẩn thận làm đổ nước trái cây lên thành ra bị bẩn bìa..."

Giải thích xong, cô lại lấy từ trong cặp sách ra một tờ lịch cuộn cuộn tròn: "Cậu có thể bọc lại hộ mình một lần nữa được không?"

Cô gái đẩy tờ lịch và sách bài tập về phía cậu.

Ánh mắt của Thích Dã lướt qua quyển sách bài tập, chúng nguyên vẹn không ảnh hưởng gì, không có vết rách trên mặt bìa, tầm mắt dừng lại.

Sau một lúc im lặng không nói gì, cậu cầm chiếc kéo từ tay cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui