Dã Điểu

Sau buổi gặp gỡ gia đình, ngay hôm sau, Hứa Kiến Đạt rời Tây Xuyên.

Sau khi ông đi, trong nhà chỉ còn hai người Hứa Nguyện và Đào Thục Quân. Cũng may năm nay khai giảng sớm, qua mấy ngày nữa, trường Nhất Trung Tây Xuyên sẽ chính thức khai giảng.

Hôm đó, Hứa Nguyện thức dậy rất sớm.

Làm xong bữa sáng, ăn thật nhanh, sau đó kiểm tra một lần cặp sách giấy bút, tiếp đó đi giày chuẩn bị ra cửa. Đào Thục Quân gọi lại: "Từ từ đã."

Bàn tay đang nắm cửa của Hứa Nguyện siết chặt lại.

Đêm đó, cuối cùng Trần Nặc cũng khuyên cô quay về. Sau khi về phòng, cô vốn tưởng Đào Thục Quân dù không xin lỗi cũng sẽ thừa nhận một chút sai lầm. Nhưng mà cả Đào Thục Quân ở bên trong, người lớn ai nói chuyện phiếm vẫn nói chuyện phiếm, ai uống rượu rượu thì cứ uống rượu. Chẳng ai để chuyện vừa rồi trong lòng.

Hứa Nguyện không thể hiểu nổi.

Rõ ràng ngày thường, người lớn lúc nào cũng bảo cô bé phải nghĩ xem mình đã làm gì sai. Sao giờ lúc đến lượt họ làm sai thì lại coi như không có chuyện gì xảy ra? Cô bé vừa cảm thấy đau khổ lại buồn bã, 2 ngày qua, Hứa Nguyện không thể nào nói chuyện được với Đào Thục Quân.

Tuy cô bé hiểu rất rõ, xét theo tính tình của Đào Thục Quân, phân nửa bà sẽ không chủ động nói xin lỗi cô. Nhưng cô bé vẫn có một chút ảo tưởng ngây thơ không thực tế, hy vọng rằng Đào Thục Quân có thể nói xin lỗi với mình.

Dù chỉ 1 lời cũng được.

"Hứa Nguyện." Nhưng Đào Thục Quân vừa gọi tên, Hứa Nguyện đã hiểu ngay, sau đó dù có nói gì thì cũng tuyệt đối không phải lời xin lỗi cô muốn nghe, "Con không cần gấp, quay lại đã."

Quả nhiên, Đào Thục Quân vừa mở miệng chính là nói: "Con lần này giận dỗi cũng lâu đấy nhỉ?"

Hứa Nguyện không thể tin nổi mà quay đầu lại nhìn.

Cô giận dỗi?

Cô làm ra chuyện gì vậy?

"Mẹ nói với con này, cái tính này của con sau ra xã hội chỉ chịu thiệt lớn thôi con." Đào Thục Quân hồn nhiên, "Vì cái chuyện bé xé ra to, giận dỗi ghi hận cả bố mẹ. Để người khác biết thì thấy thế nào? Nhất định họ nói..."

"Này này này!" Bà trừng mắt, "Mẹ mày còn chưa nói xong đâu! Mày đi đâu!"

Hứa Nguyện cũng không muốn nghe Đào Thục Quân tiếp tục lải nhải nữa, cô bé mở cửa, chạy xuống cầu thang.

Lúc còn đang loạng choạng đi xuống, cô vẫn còn có thể nghe thấy tiếng mắng trong giận dữ của Đào Thục Quân: "Đúng là! Học thì dốt tính tình thì kém! Cái gì cũng tệ! Cứ kiểu như này ở lớp ai mà thích cho nổi!"

Hứa Nguyện, người bị Đào Thục Quân đóng dấu "không ai thích" đã ngồi 10' đi xe buýt để tới Nhất Trung ở Tây Xuyên.

Tây Xuyên là một thành phố nhỏ phía Bắc, trường trung học có quy mô trung bình, một khóa khoảng 600 -700 học sinh, toàn trường chưa đến 2000 người. Hứa Nguyện vừa xuống xe, còn chưa đến cổng đã thấy cô Hà vừa đến từ xa.

Cô Hà cũng thấy cô bé, vẫy tay với cô: "Hứa Nguyện!"

Hứa Nguyện vội vàng chạy tới: "Chào buổi sáng cô ạ!"

"Chào buổi sáng em, kỳ nghỉ thế nào?" Cô Hà tươi cười chạm tóc cô, "Đứng ở đây để cô nhìn xem có lén cao hơn không nào?"

Hứa Nguyện ngoan ngoãn đứng ở cột để cô Hà nhìn: "Cao hơn 2cm rồi!"

Cô Hà mới tốt nghiệp trường sư phạm không bao lâu, đám Hứa Nguyện là khóa học sinh đầu tiên. Vì còn trẻ tuổi nên mối quan hệ của cô và các bạn học sinh rất tốt, mọi người đều coi cô như một người chị lớn. Hứa Nguyện thì rất thích cô Hà, bởi vậy cô bé càng sợ Đào Thục Quân động một chút lại lôi chuyện sẽ gọi mách chuyện với cô Hà ra uy hiếp mình. Cô Hà cẩn thận đánh giá Hứa Nguyện một lúc: "Đúng là cao hơn đó, cô nghĩ phải hơn 2cm."

"Đi thôi." Cô lại vỗ bả vai cô bé, "Chúng ta đến lớp nào."

Hứa Nguyện gật đầu: "Vâng!"

Hai người một lớn một nhỏ đi về hướng khu dạy học, trên đường gặp không ít học sinh. Bọn họ cũng chào hỏi cô Hà, sau lại cười Hứa Nguyện "Sao nay cậu đến sớm thế!"

Hứa Nguyện cũng cười: "Ngày khai giảng thì tất nhiên phải đến sớm rồi còn gì!"

Rất nhanh đã đến lớp học.

Cô Hà cố ý đứng ngoài cửa một lúc, chờ đại quân trong lớp luống cuống dọn sách vở đồ dùng học tập xong rồi mới bước vào. Hứa Nguyện đeo cặp xách ngồi xuống chỗ của mình.

"Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!" Mới ngồi xong, cô bé còn chưa kịp thả cặp sách xuống thì lưng đã bị chọc hai cái, mạnh đến nỗi ngã về phía trước: "Bài tập tiếng Anh đâu cho tớ mượn với! Mình còn duy nhất cái này chưa viết đâu!"

Hành động không khống chế lực này quá quen thuộc, Hứa Nguyện bất đắc dĩ quay đầu lại: "Thạch Tiểu Quả, cậu có thể nhẹ tay hơn chút không?"

Thạch Tiểu Quả là bạn thân nhất của Hứa Nguyện ở trường. Tuy nhiên bản thân cô nàng chẳng ăn nhập gì với cái tên, tóc thậm thậm chí còn ngắn hơn cả nam sinh, cả năm bốn mùa đều mặc quần, lúc nào cũng khịt mũi coi thường với bất kỳ chiều dài váy nào. Theo lời Giang Triều nói, Thạch Tiểu Quả không hề có hình dáng của nữ sinh, cậu ta có thể thay Trần Nặc trở thành số 1 trong lớp.

Giang Triều là bạn cùng bàn với Trần Nặc từ khi mới vào trường đến giờ, cậu ta vẫn luôn duy trì mối quan hệ theo kiểu "cậu nhất tôi cũng nhất" hài hòa ổn định với Trần Nặc.

Đương nhiên cậu ta là đứng nhất từ dưới đứng lên.

"Đúng phóc! Thạch Tiểu Quả, cậu nghĩ ai cũng rắn rỏi như cậu à!" Lúc này, Giang Triều đã rất thuần thục với tay vào trong cặp sách Hứa Nguyện, bắt đầu tìm vở bài tập Tiếng Anh, "Mình mượn trước nha! Ngày hôm qua mình làm cả ngày bài tập về nhà! Tiếng Anh chưa động đến một chữ!"

Thạch Tiểu Quả lập tức trừng mắt: "Giang Triều!"

Cô nàng ngước mắt lên, Giang Triều đã từng bị thua bắt đầu run run, đi về phía bục giảng kêu to: "Cô Hà cứu mạng!"

Cô Hà cười tủm tỉm: "Cứu mạng ai vậy? Cứu em hay là cứu bài tập tiếng Anh của em?"

Trước đây cô cũng trải qua thời học sinh nên hiểu rõ đám nhóc này trong kỳ nghỉ cơ bản sẽ không làm bài tập nghiêm túc, cứ mắt nhắm mắt mở làm bài. Chỉ là đối với đứa trẻ đang nhảy nhót kia, vẫn nên nói thêm vài câu.

Giang Triều giơ tay đầu hàng: "Em chưa nói gì cả! Cô nghe nhầm rồi!"

Vừa đúng lúc này, Trần Nặc đeo cặp sách vào lớp. Giang Triều cười ngoác tận mang tai, bỏ việc cãi nhau với Thạch Tiểu Quả, vô cùng vui vẻ về chỗ ngồi.

Trước khi rời đi, cậu còn ném lại hai cây kẹo mút: "Hai người ăn đi."

Thạch Tiểu Quả ghét bỏ: "Mang đi! Phiền quá!" Cô bé không thèm nhìn, gạt luôn kẹo mút sang một bên, cũng không quan tâm trên bục giảng còn có cô giáo chủ nhiệm, bắt đầu tập trung làm bài tập.

Hứa Nguyện ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của cô Hà, hai người không khỏi cùng cười khẽ.

Cô cất kẹo mút cho Thạch Tiểu Quả, tự bóc một cây bỏ vào trong miệng, vị chua ngọt nồng đậm tức khắc lan ra đầu lưỡi.

Vị chanh.

Hương vị chua chua ngọt ngọt, Hứa Nguyện nghe Giang Triều ở cuối lớp lớn tiếng hỏi vở bài tập của Trần Nặc, sau lại vội vàng chép bài thi của Thạch Tiểu Quả, rồi lại mỉm cười chào hỏi các bạn học.

Hứa Nguyện rất thích trường học, bởi vì ở đây, giáo viên và các bạn học cũng rất quý cô bé.

Cách giờ vào học 20' nữa.

Ngày đầu tiên khai giảng, lúc này phần lớn học sinh đã đến trường, các bạn ngồi xung quanh cười vui vẻ, chia sẻ mấy chuyện hay ho trong kỳ nghỉ. Thích Dã đeo cặp sách, đứng bên bàn ăn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Thích Tòng Phòng đang ăn cơm.

Hôm nay Thích Tòng Phong hiếm hôm được dậy sớm, ra ngoài khu dân cư mua một chút bánh bao hoành thánh và quẩy, đương nhiên chỉ có phần cho một người. Giờ này ông ta tay cầm bánh bao, tay cầm bánh quẩy, mặt bóng loáng dầu mỡ.

Thỉnh thoảng ông ta lại cúi xuống uống một ngụm canh hoành thánh, căn bản không để ý Thích Dã ở một bên.

Thích Dã không hé răng.

Cậu không một động tác, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Thích Tòng Phong ăn cơm.

Một lúc sau, Thích Tòng Phong đã bị nhìn đến phiền: "Mày nhìn cái gì mà nhìn!"

"Không phải nói tự mình kiếm học phí à?" Cuối cùng thì ông ta cũng có phần chột dạ, lúc nói mấy lời này thì nghiêng đầu, tránh ánh mắt của Thích Dã, "Giờ khai giảng rồi, mày không kiếm được tiền học phí thì liên quan gì tới ông đây!".

Thích Dã bình tĩnh sửa cho đúng: "Tiền mua sách vở."

Nhờ chương trình giáo dục bắt buộc 9 năm, những đứa trẻ như Thích Dã mới có thể học hết cấp 2, không đến mức ngay cả tiểu học còn không học hết đã phải chạy đến mấy nhà máy, làm việc ở mấy dây chuyền sản xuất. Nhưng dù sao cũng chỉ được miễn tiền học phí, tiền sách vở vẫn phải nộp.

Một học kỳ tiền sách giáo khoa và sách bài tập cũng phải hơn 200 đồng.

"Cái gì mà tiền học phí sách vở!" Thích Tòng Phong không quan tâm: "Lúc trước không phải mày đi bưng bê à? Ngày nào mày về tao cũng ngửi thấy mùi lẩu! Tự mình có tiền tự mình nộp! Cóc gì phải hỏi xin ông đây!"

Thích Dã ban đầu chỉ đứng bên cạnh bàn. Vừa nghe vậy, đôi mắt thường rũ xuống của cậu hướng lên, cậu tiến thêm một bước, nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Đôi mắt đen vốn trước giờ không gợn sóng lóe lên chút ánh sáng, giống như chiếc móc câu được đánh bóng. Lột da, cắt xương, một đường tàn phá cho đến khi nhìn thấy trái tim được bao bọc bởi máu thịt.

"Bố." Thích Dã nhìn chằm chằm Thích Tòng Phong, nói từng câu từng chữ, "Bố nói xem?"

Đây là lần đầu tiên cậu gọi ông ta như thế suốt mấy năm gần gần qua. Làm thuê ở tiệm lẩu Bắc Nam mấy ngày, đúng là Thích Dã cũng kiếm được ít tiền, số tiền cũng không nhỏ. Nếu không phải cậu tự mình đi nhận tiền lương ở chỗ kế toán mấy ngày trước, cậu khéo còn nghĩ Tiểu Triệu và quản lý lén cho mình thêm khối tiền.

Nhưng tiền vừa đến tay đã mất hết.

Thích Tòng Phong lấy số tiền này đi đánh bạc, nó chỉ chảy về một nơi mà hai cha con biết rõ. Hơn 10 ngày qua, vết thương trên mặt cậu đã đóng vảy. Sau khi gỡ miếng băng gạc, vết sẹo càng rõ ràng hơn, cậu lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia với vết sẹo nhìn vẫn rõ ràng như cũ.

Khuôn mặt không biểu cảm.

Chỉ có đôi mắt đen thẫm.

"Mày......" Thích Tòng Phong rốt cuộc bị đuối lý, bị nhìn chằm chằm như vậy thành ra thẹn quá hóa giận. Ông ta đứng dậy, móc ví da từ trong túi quần ra, rút ba tờ tiền đỏ chói, ném mạnh vào mặt Thích Dã: "Đây đây đây! Quỷ đòi nợ! Mày đòi thì cho mày!"

Thích Tòng Phong lấy tiền mới, ông ta lại khỏe, ném mấy tờ tiền cũng khiến người gò má thấy đau.

Thích Dã nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng rồi lại không thấy thấy quá đau như dự đoán, vừa mở mắt ra, người đàn ông kia đã dẫm chân lên mấy tờ tiền rơi trên mặt đất: "Cho mày! Cho mày hết! Mày lấy đi!"

Nói xong thì bỏ chân ra.

Tờ tiền vừa lấy ra còn mới tinh, chỉ mấy chục giây sau, tiền đỏ đã bi dẫm thành tiền đen mất rồi. Cũng vì động tác ném bát canh hoành thánh của Thích Tòng Phong quá lớn, nó lại thêm nhăn nhó, ướt át, dơ bẩn.

Hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu.

Thích Dã không ngại.

Cậu cúi người, nhặt từng tờ tiền lên, lau khô, cẩn thận cất vào trong cặp. Sau lại đóng cửa, xuống tầng, cả quá trình đều nhàn nhã, không hề gấp gáp.

Sau khi ra khỏi cửa, rời khỏi phạm vi ở tầng cao nhất này, mãi đến khi sắp ra khỏi khu dân cư, cậu mới vung chân, chạy nhanh đến mức liều mạng.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường.

Cậu không muốn ngay ngày đầu đã đến muộn. Như trên bản đồ, Nhất Trung Tây Xuyên cách nhà Thích Dã khoảng 5km.

Thích Dã chạy theo đường tắt từ con hẻm nhỏ, một đường chạy như bay, cuối cùng thì trước khi tiếng chuông đọc sách buổi sáng vang lên, cậu cũng lao vọt vào cổng trường Nhất Trung Tây Xuyên.

"Này này!" Cô Châu ngăn cậu lại: "Đồng phục.."

Cô vốn định hỏi Thích Dã vì sao cậu không mặc đồng phục, nhưng khi ánh mắt liếc qua quần áo trên người cậu, cô không khỏi ngẩn ra.

Thích Dã nhân cơ hội mở miệng: "Cô ơi, cho em hỏi lớp 8A3 ở đâu ạ?"

Trong mấy năm qua, việc duy nhất Thích Tòng Phong phải làm trong khả năng của mình chính là sau khi dọn về Tây Xuyên phải sớm làm thủ tục chuyển trường cho cậu. Nhưng dù Thích Dã đã chủ động nhắc năm sáu lần và còn bị đánh ba bốn lần vì ông ta không muốn thì tóm lại vẫn không thể ngăn cản cậu đi học.

"Lớp 8A3 kia ở tầng 1." Cô giáo chỉ hướng cho cậu, sau rồi lại ngập ngừng nói, "cái em này..."

Thích Dã cúi người chào cô: "Cảm ơn cô."

Sau đó cậu chạy thẳng về phía tòa nhà giảng dạy, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt định nói lại thôi của cô giáo. Mà cho dù có nhận thấy, Thích Dã có khi cũng sẽ không hiểu được.

Bởi hôm nay không mặc chiếc áo bông màu hồng đào, cậu nghĩ hẳn sẽ chẳng khiến người khác để ý đến mình mới đúng.

Thạch Tiểu Quả đang cố gắng chống đỡ lại áp lực từ phía cô Hà trên bục giảng, bản thân không hề nhúc nhích, rốt cục thì trước khi vào tiết, cô bé cũng chép xong bài tập tiếng Anh.

"Mệt chết mình rồi." Cô bé nhe răng rồi xoa xoa tay, "Mình không hiểu sao cậu có thể ngoan ngoãn làm hết bài tập về nhà được đấy?"

Hứa Nguyện ý muốn bảo Thạch Tiểu Quả nói nhỏ chút: "Đừng nói nữa, cô Hà đang nhìn cậu đấy."

Thạch Tiểu Quả ngẩng đầu, nhìn về phía cô Hà cười hì hì rồi lại quay đầu lại, "Dù sao thì tí nữa chuyển chỗ ngồi, mình cứ ngồi trước đây với cậu."

Cô Hà không giống như mấy giáo viên chủ nhiệm lớp khác trong khối, cô không xếp chỗ ngồi theo thứ hạng mà là theo chiều cao. Đám trẻ này đang ở độ tuổi phát triển chiều cao, thường chỉ sau một kỳ nghỉ đã thấy thay đổi, nếu mấy tháng không gặp thì còn thay đổi rõ rệt. Cho nên thường cứ vào tiết đầu tiên của kỳ đầu, cô Hà sẽ điều chỉnh chỗ ngồi cho mọi người.

Hứa Nguyện không phản đối: "Cậu cứ ngồi, chẳng qua hai đứa mình chắc chắn không ngồi cùng bàn đâu."

Thạch Tiểu Quả cao ráo, so với đám Trần Nặc Giang Triều không kém bao nhiêu, cô bé luôn được xếp cuối lớp.

Hứa Nguyện thì hơi thấp, thường được xếp ngay bàn thứ 3, cho dù qua một kỳ nghỉ cao thêm 2cm thì cũng không cách nào ngồi cùng bàn với Thạch Tiểu Quả. Nhưng Thạch Tiểu Quả vốn không để bụng chuyện này: "Miễn mình không phải ngồi một mình là được."

Lớp 8A3 vốn có 50 học sinh, sau khi kết thúc học kỳ 1 thì có 1 bạn chuyển. Còn lại cứ 2 học sinh một bàn, vì thế dù xếp chỗ ngồi kiểu nào cũng sẽ luôn bị thừa ra một bạn phải ngồi một mình.

"Yên tâm nhé, không ai ngồi một mình cả." Thạch Tiểu Quả nhỏ giọng nói nhưng cô Hà ngồi trên bục giảng vẫn nghe thấy, "Học kỳ này lớp chúng ta có bạn mới, ai cũng sẽ có bạn cùng bàn."

Giang Triều ngồi hàng cuối cùng nhưng tai vẫn rất thính: "Thật hay giả vậy ạ?"

"Sắp vào lớp rồi, bạn học mới đâu ạ?" Cậu hướng cổ nhìn về phía trước, "cô ơi đừng lừa bọn em nha!"

Vừa dứt lời, tiếng chuông báo vào giờ vang lên.

Sau khúc nhạc dạo quen thuộc, trước cửa lớp học truyền đến một giọng nam ngắn gọn, "Báo cáo."

Rất nhiều năm sau, mỗi khi Hứa Nguyện nhớ lại Thích Dã của tuổi 13 ấy, ấn tượng sâu nhất không phải bộ dáng chênh vênh như sắp ngã của cậu trên nóc một tòa nhà cũ đêm giao thừa, cũng không phải miệng vết thương phủ một lớp băng mỏng trong gió bấc, cũng không phải chiếc ghế nhỏ bên cạnh bể cá, bả vai gồ ghề lộ rõ khi cậu lấy vợt lưới cố hết sức bắt cá.

Nói xong câu báo cáo, cậu trai kia đứng ở cửa.

Cậu không mặc chiếc áo bông màu hồng đào cũ đến mức trắng cả ra mà mình hay mặc, giờ đây trên người cậu sáng láng hẳn lên. Cặp sách mới, áo sơ mi mới, quần mới, thậm chí chân còn một đôi giày thể thao trắng như tuyết, không một vết bẩn.

Không biết là vì bộ quần áo mới hay vì nguyên nhân nào khác, khuôn mặt hờ hững thường ngày giờ thêm chút ấm áp hơn.

Thêm vài phần dịu dàng hiếm có, cũng không cảm thấy xa cách lạnh lùng như trước nữa.

Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ việc bộ trang phục này là trang phục mặc mùa xuân hè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui