Dã Đồ

Hoa hồng người đó tặng cứ vậy được cắm trong căn phòng nhỏ hẹp của Lý Mặc.

Sau khi tan làm Lý Mặc cố ý chạy đến chợ cây kiểng mua vài chậu hoa với đất trồng, lại thuận tay mua thêm ít hạt giống bà chủ giới thiệu.

Anh vốn không định mua chúng nhưng bà chủ nói với anh, trồng cây xanh có thể xua đuổi xui xẻo, đây là huyền học giải thích; trồng cây xanh còn có thể thanh lọc không khí, giúp cơ thể thoải mái, là sự thật chắc như đinh đóng cột. Lý Mặc nghĩ, mười mấy tệ tiền hạt giống có thể làm được nhiều việc như thế, tính thế nào cũng thấy không lỗ, khá hào phóng khuân hết về nhà.

Về phần Nhiêu Tầm, hắn tỏ vẻ cười cợt trước hành vi cắt một nửa thân hoa hồng cắm vào trong đất này của anh. Khi đó hắn mới từ Cục về, dưới áo khoác còn kẹp quyển sổ ghi da trâu và bút máy, vừa vào cửa liền thấy trên cửa sổ nhỏ bày một hàng chậu hoa đủ loại màu sắc, trong lúc thay giày hỏi Lý Mặc: “Anh mua à?”

“Không phải lần trước hai người kia cho chúng ta một bó hoa đấy sao? Tôi thấy đẹp nên tranh thủ lúc cậu chưa về đi chợ trước, rồi lại không nhịn được mua thêm mấy chậu.”

Nhiêu Tầm đặt sổ ghi và bút máy xuống, đến trước cửa sổ khom lưng nhìn, ngón tay quẹt qua bùn đất nhem nhuốc, “Hoa hồng không cần phải trồng, tìm bình đựng thêm nước là có thể nuôi rồi.”

Song Lý Mặc một mực cho rằng những thứ như hoa cần phải cắm vào trong đất, nếu không sẽ bị thối hỏng rất nhanh, vì vậy ngày nào cũng dốc lòng chăm sóc chúng, nhưng cuối cùng bó hoa hồng vẫn chuyển sang màu vàng héo úa, đến tận khi hoàn toàn khô quắt, chạm nhẹ một cái liền rơi thành từng mảnh rồi vương vãi xuống mặt đất, chờ đợi mầm non mới tiếp theo xuất hiện.

Lý Mặc nằm ghé trên cửa sổ nhìn những bông hoa ấy, bỗng thở dài, anh cảm thấy bản thân đã bước vào quá trình khô héo, mà Nhiêu Tầm thì giống như mần non chưa đâm chồi trong chiếc chậu bên cạnh kia, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu.

Cuộc đời Nhiêu Tầm chỉ mới bắt đầu, Lý Mặc quả quyết tin chắc.

Anh làm việc ở cửa tiệm sửa xe từ 9 giờ sáng tới 7 giờ tối, không cần suy nghĩ, không có áp lực, các đồng nghiệp nhân lúc nghỉ ngơi ngồi xổm bên lề đường hút thuốc nói chuyện phiếm, nán lại ở một nơi như thế này quá lâu, cuộc sống sẽ trở thành ao tù nước đọng(1)

(1) Ao tù nước đọng: Nơi ao hồ ứ đọng, nước không chảy đi đâu được, rất bẩn thỉu, hôi hám và còn có nghĩa khác là cảnh sống lạc hậu, trì trệ, không có lối thoát…

Nhưng Nhiêu Tầm không giống vậy, hắn lúc nào cũng bận rộn, tất bật, khi nhắc đến những vụ án từng qua tay mình, trong mắt hắn xuất hiện gợn sóng Lý Mặc nhìn không hiểu.

Lý Mặc rất hâm mộ, đôi khi sẽ nghĩ, nếu bản thân được sống lại thêm lần nữa thì liệu có thể giống hắn hay không? Làm một công việc có thể gắn liền với lý tưởng sống?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Lý Mặc vẫn cảm thấy mình có khi không có kiếp sau, vì vậy tranh thủ kiếp này hỏi Nhiêu Tầm chuyện công việc nhiều hơn một chút, ngoại trừ tư lợi còn có cả nguyện vọng học hỏi thêm điều mới.

Nhưng những thủ tục phá án rườm rà phát bực đó Lý Mặc nghe không hiểu lắm, chỉ biết ngày hôm qua Nhiêu Tầm ở Cục viết tài liệu, hôm nay đến trại tạm giam gặp nghi phạm, ngày mai hắn sẽ đến Viện kiểm sát cùng với đội trưởng Phương trông như Hannibal kia.

Có đôi lúc, khi Lý Mặc nằm dưới gầm xe thay phụ tùng cho người khác sẽ cảm thấy hơi nghi ngờ, anh nghi ngờ Nhiêu Tầm đang trốn tránh anh.

Từ lần thổ lộ biến khéo thành vụng thất bại kia của anh, khối lượng công việc của Nhiêu Tầm dường như đã tăng lên đáng kể chỉ sau một đêm, tuy rằng quần áo và những vật dụng cá nhân của hắn vẫn còn để lại chỗ này, hắn cũng thường xuyên đến chỗ anh, nhưng trước giờ chỉ có mình anh chủ động, mà Lý Mặc luôn không tìm thấy người.

Có khi Lý Mặc tan làm về nhà, trong nhà không một bóng người, Tần Tiểu Mao cũng không biết tung tích, tại thời khắc đó anh sinh ra một loại mong muốn mãnh liệt không thể tả, muốn gọi Nhiêu Tầm quay về trò chuyện với anh. Nhưng mỗi khi gọi điện thoại qua, hoặc là không có thời gian nhận cuộc gọi thì cũng là chưa nói được hai câu liền nghe thấy tiếng sốt ruột thúc giục của người cảnh sát xa lạ bên đầu kia.

Người đó gấp gáp nói: “Nhiêu Tầm, đã nộp tài liệu lên trên chưa? Nhanh lên, đừng lề mề nữa! Xong rồi thì nhớ dùng bữa với người ta!”

Nhiêu Tầm đáp lời, quay lại nói với Lý Mặc: “Bên tôi có chút việc, nói sau nhé.”

Lý Mặc vẫn coi như tinh ý, vội bịa ra một lý do rồi cúp máy.

Hầu như mỗi đêm, khi Lý Mặc nằm trên ván giường cứng ngắc đều sẽ hoài nghi lời xoa dịu của Nhiêu Tầm chỉ là kế hoãn binh, sợ cự tuyệt thẳng thừng sẽ làm anh đau lòng. Nhưng mỗi khi anh sinh ra ý nghĩ này, Nhiêu Tầm sẽ lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà anh, có lúc sẽ cầm về hai hộp đồ ăn khuya, có lúc sẽ vẫy vẫy hai tấm vé xem phim điện ảnh hoặc là vé vào cửa xem kịch nói, lần nào gương mặt cũng mang theo nét mệt nhọc không thể giấu hết, duy chỉ có đôi mắt là luôn cất chứa ý cười nhè nhẹ.

Lý Mặc nhìn dấu vết mệt mỏi quá độ trên mặt hắn, sâu sắc nhận ra hắn rất giỏi lặng lẽ trêu chọc người khác, bản thân anh căn bản là không kháng cự được.

Nói đến đi chơi, Lý Mặc thực sự không biết Nhiêu Tầm lấy đâu ra nhiều tinh lực đến vậy, một đống vụ án đè lên người mà vẫn còn dư sức dẫn mình ra ngoài, lấy mỹ danh là nhu cầu tinh thần.

Lý Mặc cũng không biết nhu cầu tinh thần rốt cuộc là cái gì, chỉ biết Nhiêu Tầm đưa anh đi xem kịch nói hai lần, ‘Yêu thầm Đào Hoa Nguyên’ và ‘Làng Bảo Đảo’ của Lại Thanh Xuyên, anh vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ xem không hiểu mấy thứ của người làm công tác văn hóa này nọ, nhưng ngay khi những câu mở màn văng vẳng không dứt khắp rạp hát “Có một số khung cảnh, có một số cảnh tượng mà cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên được”, Lý Mặc bất chợt rơi hai giọt nước mắt.

Anh thấy mình không thể để mất mặt, cố gắng im lặng gạt đi những giọt nước mắt, nhưng cánh tay của người bên cạnh đã duỗi đến trước mặt anh.

Mắt Nhiêu Tầm nhìn thẳng về phía sân khấu, có lẽ là sợ làm phiền đến người khác, giọng nói đè xuống rất thấp, “Tôi không cầm theo giấy, lau bằng tay áo tôi đi.”

Dù sao Lý Mặc cũng bị hành tung xuất quỷ nhập thần của hắn chọc cho trong lòng khó chịu, đem việc mất cân đối những ngày qua trút hết lên ngưòi hắn, không khách khí gì hết, nắm lấy tay áo hắn liền chà lên mặt mình, làm chiếc áo vốn không một vết bẩn bị ướt nhẹp.

Lý Mặc trả thù mà nghĩ, như vậy sẽ khiến mùi vị của tôi dính lên người cậu.

Anh càng nghĩ càng cảm thấy có lý, đến khi trên sân khấu bùng nổ cảm xúc, chẳng cần nhắc liền ngựa quen đường cũ kéo cánh tay Nhiêu Tầm, cố ý cho thêm vài vết bẩn lên tay áo hắn.

Một lát sau, trong lòng anh cân bằng, tiếp tục chuyên tâm xem kịch, nhưng lại bất ngờ nghe thấy người bên cạnh cười một cái, âm thanh rất nhẹ, nhưng vừa nghe là biết đang cười nhạo mình.

Từ lần đó về sau, tần suất xuất quỷ nhập thần của Nhiêu Tầm giảm đi đôi chút, ít ra còn đánh tiếng trước khi đến tìm anh, gửi tin nhắn cho anh trước khi làm việc, thậm chí thi thoảng còn thêm một vài thứ vào nhà anh.

Nhà Lý Mặc vốn dĩ trống vắng tương tự căn chung cư do Cục thành phố cấp cho Nhiêu Tầm kia, là loại cảm giác cô độc hệt như chủ nhân sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Nhưng Nhiêu Tầm mới bỏ nhà đi làm Lý Mặc có chút không thể hiểu, rõ ràng hắn có cuộc sống đơn giản như vậy, vì sao còn năm lần bảy lượt muốn chuyển máy pha cà phê, máy làm đá, lò vi sóng, lò nướng,… đến chỗ anh?

Đúng vậy, chính là lò nướng. Mỗi lần Nhiêu Tầm có chút thời gian rảnh rỗi, thể nào cũng sẽ bỏ rất nhiều công sức cho cái lò nướng này.

Nhiêu Tầm thường đặt điện thoại ở một bên, trên màn hình hiển thị công thức nấu ăn nhà bếp, còn hắn thì nghiêm túc một mình chiến đấu hăng say với bột nhào.

Ban đầu Lý Mặc không hiểu tại sao một người đàn ông như hắn lại thích đọ sức với bếp núc, về sau Lý mới phát hiện Nhiêu Tầm rất ít khi ăn những thứ bản thân nấu, làm xong đều đẩy cho anh và Tần Tiểu Mao, còn bản thân hắn chỉ nhìn hai người bọn anh ăn không sót một mẩu.

Hiện tại Lý Mặc mới hiểu rõ, thì ra nấu ăn với Nhiêu Tầm chính là một loại giải tỏa căng thẳng, thứ thiết yếu hắn cần sau khi làm việc áp lực cao.

Mà việc duy trì quan hệ mập mờ như xa như gần với anh, dường như cũng chỉ bởi vì hắn cần, cần hơi người.

Dù sao thì lừa một cô gái cũng quá vô đạo đức, lừa một tên đàn ông dưới đáy xã hội còn có tiền án như mình, chắc sẽ không nảy sinh bất kỳ cảm giác tội lỗi gì, có lẽ còn có một chút cảm giác kích thích mới mẻ?

Nghĩ như thế, Lý Mặc nhanh chóng bò dậy khỏi giường, phi nhanh chộp lấy chiếc máy tính cũ dùng chung với Tần Tiểu Mao ở trên bàn, gõ từng chữ một vào thanh tìm kiếm: Cách để nhận biết trai đểu?

Các trang web nhảy ra như gió, bài đầu tiên chèn chữ đen in đậm viết: Lúc xa lúc gần, không từ chối không chủ động, chơi đùa cảm xúc người khác.

Lý Mặc ở trong lòng đánh một dấu tích màu đỏ tươi thật mạnh, nhưng nghĩ lại, Nhiêu Tầm hình như không phải cố ý, hắn thực sự quá bận rộn, cho dù đang ở cùng một chỗ với anh cũng sẽ luôn nhận được cuộc gọi của Đội trưởng Phương hung ác như quỷ kia, sau đó để đồ ăn mới ăn được một nửa cùng anh xuống, vội vàng cắp laptop chạy ra ngoài.

Lý Mặc thở dài, lướt xuống tiếp, phát hiện bài thứ hai viết: Kể cho bạn nghe chuyện khi còn bé của gã, cho bạn ảo tưởng mình tham dự vào cuộc đời gã.

Lý Mặc lại nhíu mày, một lần nữa ở trong lòng đánh dấu tích. Nhưng anh cẩn thận ngẫm nghĩ lại cảm thấy không chính xác, đúng là Nhiêu Tầm có kể với anh chuyện hồi còn là học sinh của hắn, nhưng bản thân anh hình như chẳng sinh ra ảo giác tham dự cuộc đời hắn gì cả, trái lại có một loại ngưỡng mộ kỳ lạ.

Ngoại trừ những hỗn loạn bất thường thời học sinh và chuyện gia đình kín như bưng, Nhiêu Tầm còn kể anh nghe rất nhiều chuyện ở các thành phố xa lạ, từ sông Áp Lục xuôi xuống, chảy ngang qua Hoàng Hà Trường Giang, rồi đến Châu Giang Hải Nam, Nhiêu Tầm kể trôi chảy rành mạch như đã được tận mắt chứng kiến, cuối cùng gập quyển Địa lý Quốc Gia trong tay lại, nói với Lý Mặc: “Khi còn bé ba tôi dùng địa lý Quốc gia ru tôi ngủ, anh nghe xong có thấy buồn ngủ không?”

Có cảm giác đang dụ mình đi ngủ, trong lòng Lý Mặc bỗng dâng lên ngọt ngào chua xót, lắc đầu mạnh: “Cậu nói về mấy cái đấy nhiều hơn đi, thú vị lắm, tôi ở nơi khác nên chưa từng được nghe qua.”

Nhiêu Tầm thay áo ngủ, nằm trên giường chống cằm nhìn anh, nghiêm túc nói: “Đợi qua khoảng thời gian bận rộn này thì cùng đi luôn nhé, đưa Tần Tiểu Mao đi nữa.”

Lý Mặc không đồng ý cũng không từ chối, anh nhìn sóng nước lóng lánh trong mắt Nhiêu Tầm, luôn cảm thấy ngay cả chính Nhiêu Tầm cũng không tin những gì bản thân hắn nói ra.

Nhưng Lý Mặc vẫn bằng lòng tin tưởng trong giây phút ngắn ngủi.

Cuộc sống của anh thực sự quá nát, vậy nên nếu không tin Nhiêu Tầm, anh phải chấp nhận số phận rồi cứ sống như thế. Trước kia anh có thể chấp nhận số phận nhưng hiện tại anh không muốn chấp nhận số phận.

Nhiêu Tầm còn kể anh nghe về Phương Nam hoàn toàn khác biệt với nơi đây, kể anh nghe về một người năm ấy tự mình ngồi máy bay đến Hàng Châu tham gia kỳ tuyển sinh độc lập cuối năm lớp 12, tài xế kia không biết đường, chở hắn đến Ngọc Tuyền rồi lại chở hắn đến Tây Khê, cuối cùng tốn hết sức chín trâu hai hổ mới tìm được địa điểm, trước khi xuống xe còn không quên lẩm bẩm một câu “Cái trường học rách này làm gì mà nhiều cơ sở thế”, lúc ấy Nhiêu Tầm chỉ vì ứng phó với ba mẹ và trường học, vừa thi xong liền cầm hành lý trốn ra sân bay, lúc chuẩn bị cất cánh lại bất ngờ lùi vé, một mình kéo vali hành lý ở bờ Tây Hồ đọc sách cả đêm, chịu đựng đến bình minh mới gọi taxi đến sân bay, về đến nhà liền gạt mọi người rồi nộp đơn xét tuyển sớm vào trường Đại học Hình sự.

Với việc Nhiêu Tầm cuối cùng không đi theo con đường của một học sinh bình thường, Lý Mặc bỗng nảy sinh hứng thú dạt dào với Tây Hồ — nơi có thể kéo một người lùi vé máy bay để ngây ngốc cả đêm, rốt cuộc có sức hấp dẫn lớn đến mức nào?

Ngay khi anh tìm kiếm Tây Hồ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cái tên quen thuộc lập lòe trên màn hình.

Lý Mặc vội nhận cuộc gọi, Nhiêu Tầm bên phía đối diện vừa trải qua mấy ngày mệt mỏi, giọng nói nhẹ vang, “Anh ăn tối chưa?”

Lý Mặc liếc nhìn gian phòng tối xẩm, thành thật trả lời: “Vẫn chưa ăn, cậu có về ăn chung với tôi không?”

Anh vốn tưởng rằng Ngiêu Tầm sẽ tiện đường ghé qua đưa chút đồ ăn cho anh giống như mọi khi, không ngờ Nhiêu Tầm nghe xong liền yên tâm, giục giã hỏi anh: “Vậy anh đến đây ăn cùng chúng tôi được không? Mấy người Đại Phùng với Lệ Chân đều đang ở đây.”

Vừa dứt lời, bên đối diện truyền đến một giọng nữ sang sảng, cách điện thoại nói to với anh: “Hôm nay một vụ án trong tay Nhiêu Tầm được đi truy tố, đây là tiệc chúc mừng, tụ họp riêng, có mỗi ba chúng tôi thôi!”

Nói được một nửa cô lại trêu ghẹo nói: “Sao cậu không nói gì hết vậy? Không muốn đến à? Nhiêu Tầm sợ cậu ở nhà một mình không ăn uống đàng hoàng, một hai đòi gọi cậu đến, thương xót chúng tôi, qua đây nhanh đi!”

“Đến, tôi đến đó ngay!” Lúc này Lý Mặc mới hoàn hồn, vỗ vỗ gương mặt của mình, tay chân luống cuống mở tủ đồ tìm quần áo, gấp rút mặc vào rồi chạy ra khỏi cửa.

Trước khi khóa cửa, Lý Mặc chợt nhìn một hàng chậu hoa anh mới mua về trên cửa sổ, có một chậu đã nảy mầm, số còn lại vẫn đang ngủ đông dưới lớp đất dày nặng.

Lý Mặc nhìn mầm non vừa đâm chồi, cảm thấy vô cùng chói mắt, quay trở về phòng bóp chết nó.

Đến nhà hàng đã gần tám giờ, không ngờ Nhiêu Tầm và những người khác vẫn chưa động đũa, nồi uyên ương đáng thương nằm trơ trọi ở giữa, những rau dưa khác xếp trên giá nằm bất động.

Tôn Lệ Chân tinh mắt, vừa thấy Lý Mặc vào cửa liền điên cuồng vẫy cánh tay, mặc kệ những người xung quanh có thấy cô hay không, dũng cảm đứng lên hét với anh: “Tiểu Lý! Bên này bên này, đến đây nhanh lên!”

Lý Mặc đáp lời, bước nhanh qua, tự giác ngồi bên cạnh Nhiêu Tầm.

Ban đầu anh còn lo lắng những đồng nghiệp cảnh sát của Nhiêu Tầm không thích mình, nhưng nhìn tình huống ngày hôm nay, rõ ràng anh phải tự trách mình nghĩ nhiều, người ta không những không lộ ra bất kỳ biểu cảm kỳ quái nào, còn thân thiện đẩy menu đến trước mặt anh để anh gọi thêm vài món, không đề cập đến bất kỳ điều gì về quá khứ của anh.

Lý Mặc căng da đầu gọi thêm vài món, lúc gọi món trong lòng còn tính toán vấn đề bữa cơm này ai trả.

Nhiêu Tầm bên cạnh hệt như có thuật đọc tâm, ngay khi anh nghĩ đến vấn đề này thì bất ngờ lên tiếng nói: “Hôm nay một vụ án tromg tay tôi được xét xử, tôi mời.”

Tôn Lệ Chân vung tay lên, nói với Lý Mặc: “Gọi nhiều vào, nhất định không được khách sáo với cậu ấy! Cậu ấy mà cứ giữ phong độ như thế này thì sẽ dẫm lên đầu chúng tôi mất thôi, nếu mấy năm nữa Đội trưởng Phương được thăng chức, không chừng vị trí trống đó sẽ do cậu ấy đảm nhận.”

Nhiêu Tầm cười: “Tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, không có khả năng đâu.”

Dứt lời hắn ngoảnh đầu nhìn Lý Mặc, tự nhiên giúp anh treo áo khoác sang một bên, cũng không biết là giải thích hay báo cáo, “Mấy hôm trước tôi bận quá, hai ngày nữa chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Vừa lúc người phục vụ giúp họ bật lửa, tạch một tiếng, ngọn lửa lớn đỏ hẩy bùng lên, Lý Mặc bất ngờ bị xông khói một chút, đôi mắt có phần mơ hồ.

Anh hắng giọng, khoan dung độ lượng đáp: “Không sao cả, công việc quan trọng mà, những cái khác không quan trọng.”

Nhiêu Tầm gắp viên cho mọi người, nói tiếp: “Anh đừng nghĩ nhiều, là thực sự quá bận.”

“Chúng tôi làm chứng! Dạo này mấy người trong văn phòng bọn tôi không được ngủ, không đột tử là mạng lớn lắm rồi đó.” Phùng Hướng Dương nhanh mồm nhanh miệng, vừa khuấy gia vị vừa chen vào nói.

Lý Mặc “À” một tiếng, trong lòng đau nhói. Không lâu trước anh cảm thấy tim mình mọc lên một cái gai kỳ lạ, thi thoảng ở trong đâm một cái, từng đợt đau nhói.

Nhưng nói thứ này sinh ra do rung động đầu đời thì cũng quá gượng ép, nảy sinh từ tình yêu hẳn phải ê ẩm, còn cây gai trong anh lại bén nhọn đâm chọc người, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Mặc cảm thấy thứ này là từ lòng tự trọng, cái gai của nỗi tủi nhục.

Anh căn bản không cảm thấy một câu thuận miệng kia của Nhiêu Tầm có thể an ủi anh, trái lại anh lại bất ngờ bị đâm một cái.

Lý Mặc lấy rau dưa trên giá, giúp mọi người cho từng thứ vào nồi, trong lúc đó tận lực nói chuyện với Nhiêu Tầm bằng ngữ điệu tự nhiên: “Tôi biết đơn vị mấy cậu bận rộn, dạo gần đây tôi cũng rất bận, có mấy ông khách toàn lựa thời gian tan làm mới tới, làm xong việc cho bọn họ mới được nghỉ. Gần đây tôi còn muốn học thêm vài thứ, quyển Địa Lý Quốc gia Trung Quốc lần trước cậu đưa tôi đọc xong hết rồi, còn chưa có thời gian tìm cậu.”

Nhiêu Tầm vốn đang ăn, nghe thấy một đoạn lời nói dài khác thường như thế, giương mắt nhìn anh, qua vài giây mới nói: “Anh không nghĩ nhiều là được rồi.”

Cuộc đối thoại râu ông nọ cắm cằm bà kia cùng với bầu không khí giữa bọn họ thực sự rất kỳ quái, ngay cả Tôn Lệ Chân ngồi đối diện cũng nhìn ra manh mối, cô vừa cho ba chỉ bò vào ngăn dầu đỏ vừa ngờ vực nhìn bọn họ, “Rốt cuộc tình huống giữa hai người là thế nào vậy? Sao cứ có cảm giác kỳ kỳ, rất giống cái gì nhỉ…”

Đầu Phùng Hướng Dương bên cạnh có dây thần kinh bị trì độn, cắn hạt dưa miễn phí nói tiếp: “Có thể có tình huống gì chứ, đây còn không phải là cảnh sát Nhiêu yêu thương quan tâm nhân dân à, bản thân dù mệt dù đói cũng phải chăm lo cho mọi người!”

“Tên đàn ông như cậu thì hiểu cái gì!” Tôn lệ Chân buông đũa, đập thẳng vào Phùng Hướng Dương một cái, Phùng Hướng Dương bị cô đánh cho nhe răng trợn mắt, tức giận đáp trả nói: “Chị phân biệt đối xử kiểu gì thế? Tôi không hiểu chỗ nào chị nói xem!”

Tôn Lệ Chân không quan tâm hắn ta, làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, bóp cằm nhìn Lý Mặc.

Vừa nhìn liền thấy bất ngờ, bây giờ cô mới phát hiện Lý Mặc khác một trời một vực với người trong ấn tượng của cô. Ban đầu cô chỉ biết tên nhóc này cũng coi như ưu nhìn, hôm nay nhìn kỹ, người này mặt mày đâu ra đấy, cái đầu cỏ dại ban đầu cũng được dọn dẹp gọn gàng, tuy gương mặt luôn âm u, trên cổ còn có vết sẹo, nhưng tổng thể vẫn thú vị hơn nước sôi.

Tôn Lệ Chân rời mắt, chuyển qua nhìn Nhiêu Tầm, nhìn hắn chuyên tâm dùng đũa gắp miếng thịt bò bốc hơi nóng nghi ngút, nhưng lại đưa một gắp này lướt qua bát mình, chuẩn xác đáp vào bát của Lý Mặc.

Động tác của hắn rất tự nhiên, giống như đã làm rất nhiều lần, cũng không biết làm rất nhiều lần ở đâu.

Tôn Lệ Chân trầm mặc nhìn hai người họ, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói với Nhiêu Tầm: “Đúng rồi, Nhiêu Tầm, cô gái lần trước tôi giới thiệu cậu có nhìn trúng không?”

Nhiêu Tầm nói: “Mong chị đừng giới thiệu cho em nữa, mấy vụ án bây giờ em lo còn không hết, quá nhiều việc.”

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, động tác của Lý Mặc ngồi bên cạnh dừng một chút, sau đó đút miếng thịt bò dính tỏi giã và tương vừng vào miệng mình.

Tôn Lệ Chân thu hết phản ứng của hai người vào mắt, “Chẹp” một tiếng nói tiếp: “Nói tầm bậy, làm gì có ai ở tuổi cậu không muốn yêu đương, là do cậu không ưng người ta thôi.”

Nhiêu Tầm đã rèn luyện từ chỗ mẹ và đồng nghiệp từ lâu, gạt bỏ chủ đề xem mắt cũng tương tự như vứt rác ở nhà bếp, có hơi mất kiên nhẫn nói: “Thực sự không muốn.”

Tôn Lệ Trân im lặng vài giây, đột nhiên yếu ớt nói: “Cậu sẽ không chạy theo mốt thích đàn ông bây giờ chứ?”

Phùng Hướng Dương đang uống nước chanh cửa hàng tặng miễn phí, nghe đến đây không nhịn được nữa, nghiêng đầu phun hết lên người Tôn Lệ Chân.

“Đệt, cậu có ý kiến gì với tôi cứ nói thẳng, phụt ướt hết người tôi làm gì?”

Phùng Hướng Dương cũng biết phản ứng của mình hơi quá, vội vàng rút khăn giấy, một bên tay chân luống cuống giúp cô lau một bên sắc mặt không tốt nói: “Nói khỏi miệng phải biết cân nhắc, chị còn không hiểu tình hình của Nhiêu Tầm lúc này à? Liên tiếp xử lý hai vụ án lớn, bên trên bên dưới đều đang nhìn chằm chằm cậu ấy, vài ba câu chị mới nói ra kia, truyền đến cuối không biết biến thành cái dạng gì, không cẩn thận có thể hủy hoại sự nghiệp của Nhiêu Tầm, nhỡ sau này cậu ấy không thể thăng chức được thì phải làm sao? Chị chịu trách nhiệm?”

Đôi đũa của Lý Mặc bỗng bất động.

Tôn Lệ Chân cãi cọ với Phùng Hướng Dương, ríu rít phản bác hắn ta: “Chỉ có mấy người chúng ta, ai truyền ra ngoài? Tôi hay cậu?”

“Truyền hay không truyền ra ngoài cái gì? Mấu chốt là Nhiêu Tầm thẳng, không phải người ta chỉ yêu công việc thôi à, vậy mà bị chị đặt chuyện thích đàn ông, có xui không cơ chứ!”

Lý Mặc không nhìn Nhiêu Tầm, cũng nhìn bất kỳ người nào, tiếp tục gắp hết đồ ăn trong ngăn dầu đỏ vào bát mình, nhúng đẫm tương vừng, một miếng rồi lại một miếng nhét toàn bộ vào miệng mình.

Lý Mặc đột nhiên cảm thấy rất nóng, nồi uyên ương sôi sùng sục không ngừng tỏa ra hơi nóng hầm hập, các thực khách ồn ào xung quanh đang nói chuyện rôm rả. Lý Mặc nóng đến mức muốn cởi quần áo, nhưng trên người chỉ có mỗi chiếc áo len của Nhiêu Tầm, anh muốn cởi cũng không thể cởi.

Trong làn hơi khói mờ mịt nóng bức làm lòng người bực bội, anh bỗng nổi lên ý xấu, muốn mạo hiểm một lần, là cố ý.

Lý Mặc buông đũa, đưa tay xuống gầm bàn, nhẹ nhàng chạm vào chân Nhiêu Tầm.

Sau đó anh nhìn thấy Nhiêu Tầm dừng động tác ăn, nghiêng đầu nhìn anh một cái, mày nhíu nhẹ, trong mắt là dò hỏi.

Lý Mặc không nói chuyện, cũng không đáp lại ánh mắt dò hỏi của hắn, ngược lại chọc vào chân hắn một cái, dùng sức hơn không ít, thậm chí trắng trợn sờ soạng mấy cái.

Đây quả thực là muốn tự tìm chết, Nhiêu Tầm đặt đũa trong tay xuống, thở dài thật nhẹ, nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn của anh vào trong tay mình.

Tiếp đó, Lý Mặc nghe thấy Nhiêu Tầm mở miệng, giống như trả lời cho tranh cãi vừa nãy ở đối diện: “Hai người sẽ không nói lung tung, không bị người khác phát hiện là được, đừng bận tâm đến tôi.”

Tôn Lệ Chân và Phùng Hướng Dương đang tranh cãi đến tôi sống cậu chết đột nhiên câm nín, nhìn Nhiêu Tầm với vẻ khó tin.

Nhiêu Tầm gật đầu với bọn họ, không giải thích nhiều.

“Đm, Nhiêu Tầm, không thể lấy chuyện này ra đùa, kẻ thù của cậu mà biết sẽ hả hê chết mất, ngày mai nhất định sẽ dùng toàn lực ngáng chân cậu!”

“Nhanh ăn tiếp đi, hai người no rồi à?” Nhiêu Tầm chỉ nồi thức ăn sôi sùng sục, nói một đằng trả lời một nẻo.

Cũng không biết có phải vì lý do nghề nghiệp hay không, hắn dường như nắm rõ cảm xúc của Lý Mặc như lòng bàn tay, bàn tay nắm chặt ngón tay anh vẫn luôn không buông, một tay cầm đũa lên, trong lúc hai người ngồi đối diện mang nét mặt muốn nói lại thôi thì hắn đã gắp hết lá sách và miến dẹt vào bát gia vị chấm của mình.

Ngón tay bị nắm đó chảy mồ hôi, Lý Mặc cảm thấy vừa dính vừa đau, anh bỗng nghĩ đến mần cây bị mình bóp chết trên ban công, nhỏ như thế, tràn trề sức sống như thế.

Hiện tại anh hối hận cực kỳ, tại sao anh có thể bóp chết sự sống mới đâm chồi ấy cơ chứ?

Hết chương 17


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui