Lý Mặc bị lay tỉnh.
Đôi tay xa lạ như sóng biển dập dềnh vỗ xuống bờ vai anh, một giọng nữ không ngừng ở bên tai anh nói: “Mau tỉnh lại đi, cậu có thể ra ngoài rồi.”
Lý Mặc bất ngờ mở to mắt, khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ tóc ngắn bỗng xuất hiện trước mắt.
“Cuối cùng cũng tỉnh? Ngủ cứ như chết vậy.”
Người phụ nữ tóc ngắn nâng bàn tay lên, ở trước mặt anh vẫy vẫy, không nghiêm túc mà tự giới thiệu: “Tôn Lệ Trân.”
Nói xong cô nháy mắt vài cái, rất mong đợi mà nói thêm một câu: “Có thể gọi tôi là cảnh sát Tôn nha, tôi thích nhất là nghe người khác gọi mình là cảnh sát!”
Nương theo tầm nhìn dần rõ ràng, Lý Mặc thấy rõ gương mặt cô — khuôn mặt một phụ nữ tràn ngập sức sống, mặt mày có một loại mùi tàn nhẫn, nhưng chẳng qua đã được che giấu rất kỹ.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước cái nhìn của Lý Mặc, khom lưng mở khoá trên tay trên chân cho anh, thậm chí như rất quen thuộc mà trò chuyện cùng anh.
“Lần đầu tiên thấy có người ngủ trong phòng thẩm vấn, tố chất tâm lý của cậu tốt lắm đó.”
Nói đến ngủ, Lý Mặc bỗng nghĩ đến Nhiêu Tầm, cảnh sát này lẽ ra phải ở trước mặt anh, nhưng anh nôn nóng nhìn quanh phòng thẩm vấn hết một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng Nhiêu Tầm.
“Cảnh sát Nhiêu đâu?”
“Cậu hỏi Nhiêu Tầm hả?” Tôn Lệ Trân còn đang chiến đấu hăng say với ổ khoá, vừa tháo vừa trả lời: “Nhiêu Tầm đi xử lý chuyện Thường Nhất Sinh bên kia, chắc phải đến buổi chiều mới quay về Cục.”
“Cậu ấy ngủ bao lâu?”
“Một giờ?” Tôn Lệ Trân tháo còng xong, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ chói mắt với Lý Mặc, “Vừa tỉnh đã bị đội trưởng Phương kêu đi ra ngoài, làm sao thế, cậu lo lắng cho cậu ấy hả?”
Lý Mặc xoay xoay cổ tay cứng đờ, không nói chuyện.
Nhưng Tôn Lệ Trân nói nhiều cực kỳ, mặc kệ người trước mặt có thực sự là kẻ đầu đường xó chợ vừa thoát khỏi hiềm nghi hay không, cô thế nhưng chỉ lo nói mãi không ngừng: “Hiện tại gần đến cuối năm rồi, án giết người cướp bóc đặc biệt nhiều, toàn bộ ném hết cho đội hình sự của chúng tôi.
Tính cả đội trưởng thì trong đội chúng tôi có mười mấy người, trong tay mỗi người phải xử lý cùng lúc mấy vụ án, bận muốn chết.”
Thấy Lý Mặc không để ý đến mình, Tôn Lệ Chân dường như ý thức được bản thân nói quá nhiều, có chút thấp thỏm gãi gãi đầu, “Đừng kể cho người khác biết tôi buôn chuyện với cậu nha, ảnh hưởng không tốt.”
Lý Mặc không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Mấy cảnh sát này cùng trong tưởng tượng của anh không quá giống nhau, thậm chí còn có vẻ giống người tốt.
Điều này khiến anh vô cùng khó xử, đã chửi không ra miệng, đối đầu với bọn họ cũng khó xử.
Lý Mặc đột nhiên nhớ đến những tên cảnh sát anh gặp khi còn bé, bọn họ ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền, chân vắt chéo ngồi trong đồn cảnh sát, còn bản thân anh phải chạy vài km đường núi mới tìm thấy bọn họ, nói với họ có người sắp chết, thế nhưng bọn họ vẫn làm bộ dạng lạnh tanh.
Nhưng dường như cảnh sát ở nơi này và cảnh sát trong nhận thức của anh không giống nhau, ngoại trừ đội trưởng Phương hung ác tàn bạo, những người còn lại có vẻ đối với anh còn khá tốt.
Lý Mặc đứng dậy hoạt động chân, tiện thể dùng tay sờ gương mặt hơi sưng, hỏi nữ cảnh sát trước mặt: “Bây giờ là mấy giờ?”
“11 giờ rưỡi, sắp giữa trưa.”
Tôn Lệ Trân ngoảnh đầu nhìn anh, trên mặt thậm chí còn có chút lo lắng, “Cậu có muốn ăn cái gì không? Trong văn phòng chúng tôi có bánh mì và bánh quy.”
Lý Mặc lắc đầu.
Anh ở tại chỗ do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, hỏi ra vấn đề đã luôn muốn hỏi từ khi tỉnh lại: “Mấy người không đem tôi nhốt vào nhà giam sao?”
Tôn Lệ Trân giật mình, ngay sau đó phụt một tiếng rồi cười ha ha: “Cậu có làm cái gì đâu, chẳng lẽ cậu thật sự muốn vào tù à?”
“Tôi, tôi đánh Thường Nhất Sinh, còn đánh cảnh sát Nhiêu, không phải nên vào tù sao?”
Lý Mặc do dự, tiếp tục bổ sung thêm một câu: “Tôi 24 tuổi, đánh người phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Ồ, không ngờ còn biết cả pháp luật nha, biết trên 14 tuổi sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Tôn Lệ Trân cười càng lúc càng lớn, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Thường Nhất Sinh cũng không phải bị cậu đánh chết, hai lần tấn công kia của cậu nhiều nhất chỉ tính là phòng vệ chính đáng.” Đang nói, sắc mặt Tôn Lệ Trân bất ngờ trầm xuống, cảm xúc trở nên khó đoán, “Còn chỗ đó của Nhiêu Tầm thì… Cậu ta nói cậu hiểu lầm cậu ta là người do Thường Nhất Sinh gọi đến, cho nên mới đánh cậu ta gần chết mới ngừng, nếu không cho cậu một tội tập kích cảnh sát, có khi bị phán mấy năm đấy.”
Lý Mặc dừng lại, một cảm giác khó chịu kỳ lạ đột ngột ập đến từ dạ dày với yết hầu.
Anh rõ ràng nhớ rõ buổi tối này hôm đó, sau khi bản thân nhìn thấy thẻ cảnh sát mới tấn công, không giữ lại một chút sức lực, không biết vì sao qua chỗ Nhiêu Tầm lại biến thành chính anh nhận sai người.
Nhìn Nhiêu Tầm và người hiền lành một chút liên quan cũng không có, nhưng hắn làm ra loại chuyện này hình như cũng rất bình thường, giống như thuận tay đút cho con mèo hoang lưu lạc từng cào mình bên đường, không có lý do dư thừa, chẳng qua là thuận tay mà thôi.
Tuy là nói như vậy, nhưng Lý Mặc cảm thấy cái cớ kia sẽ không có ai tin là thật, quả nhiên trong lúc anh vô tình ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với đôi mắt hoài nghỉ của Tôn Lệ Trân.
Đôi mắt cô to tròn, lúc này nheo lại một nửa, tìm tòi nhìn lên xuống nghiên cứu đánh giá Lý Mặc, từ gương mặt bầm tím đến chiếc cổ bị che kín bởi vết sẹo, lại nhìn đến chiếc áo hoodie cũ đã mặc trên người được năm sáu năm, hình in trên mặt vì giặt mà bong ra hơn nửa, cổ áo cổ tay đã xù bông tròn, cuối cùng là đôi giày thể thao vừa bẩn vừa mỏng, mỏng đến mức khi dẫm trên tuyến có thể bị đóng băng nửa chân dưới.
Nhưng Tôn Lệ Trân không bàn luận gì về quần áo anh mặc, chỉ dẫn anh đến văn phòng, một bên tìm tài liệu liên quan đến Lý Mặc, một bên quay lưng cằn nhằn anh mãi: “Tôi nói cậu này, tuổi cũng không còn nhỏ, đừng làm loạn nữa, tìm chuyện nghiêm túc làm đi.”
Lý Mặc nói: “Tôi sửa xe cho người khác ở tiệm sửa xe, cái này không tính là việc nghiêm túc?”
“Cái này sao gọi là việc nghiêm túc chứ!” Tôn Lệ Trân lắc đầu, trong mắt tràn đầy chân thành vì lợi ích của Lý Mặc, “Tôi nói là công việc ổn định một chút, tiệm sửa xe không trả 5 khoản bảo hiểm và 1 quỹ nhà ở(1) cho cậu đúng không? Ngay cả tiền dưỡng lão cũng không ăn được.”
(1) 五险一金 – ngũ hiểm nhất kim: Gồm: Bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ dự phòng nhà ở.
Là để đảm bảo tính đãi ngộ cho lao động ở Trung Quốc.
Khi tìm việc làm ở Trung Quốc, xí nghiệp hay công ty có cung cấp 5 khoản bảo hiểm xã hội và 1 quỹ nhà ở hay không là yếu tố quan trọng mà người tìm việc cân nhắc.
(Nguồn: vi.hinative.com)
Lần này Lý Mặc không lên tiếng, trước giờ anh chưa từng suy xét đến việc già rồi sẽ phải làm sao.
Cứ để mặc sống được ngày nào hay ngày đó, tồn tại không phải trao nhận thứ gì, chết đi cũng không chút nào hối tiếc, hà tất phải suy nghĩ về già trải qua ra sao làm gì?
Tôn Lệ Trân thấy biểu tình anh không còn thân thiện, cũng không chịu trả lời, cô sợ mình làm tổn thương lòng tự trọng của anh — tuy rằng theo kinh nghiệm của cô, phần lớn người bị đưa vào đây không còn thứ gọi là tự trọng này, nhưng không hiểu vì sao cô cảm thấy người tên Lý Mặc này có nó, nên cô xấu hổ khi đã nói ít lời tổn thương người khác.
“Trông cậu xinh xinh đẹp đẹp thế này mà cứ đi lăn lộn thì tiếc lắm đó! Không có việc gì làm thì có thể đi học thứ gì đó, tích góp chút tiền là có thể ra nước ngoài du học, tôi nghe nói có rất nhiều người ba mươi bốn mươi tuổi mới chạy ra nước ngoài du học! Học bên ngoài vẫn có nhiều con đường hơn.”
Đi học mất thời gian lại còn tốn tiền, anh cũng nào có tư cách đi học? Nhưng Lý Mặc không nói ra lời thật lòng, chỉ cúi đầu nói: “Tôi không đi học cũng được, làm công khá tốt.”
Lông mày Tôn Lệ Trân run lên, giống như không hài lòng với câu trả lời của Lý Mặc, cầm tài liệu đập thật mạnh xuống bàn, “Sao có thể không có chí cầu tiến như thế hả!”
“Chị từng học Đại học?” Lý Mặc bất ngờ hỏi.
Không phải đều từng học Đại học sao? Vấn đề này bị thái quá quá lên, Tôn Lệ Trân không biết nên cười hay nên kinh ngạc, ngơ ngác nói ra một câu: “Đương nhiên là học rồi, mọi người ở đây học hết rồi, nếu không thi thì sao vào được.”
“Mấy người làm cảnh sát mà còn phải thi?”
“Tất nhiên là phải thi chứ, cảnh sát là nhân viên công vụ mà.”Tôn Lệ Trân bổ sung thêm một câu, “Sẽ điều tra án, nhân viên công vụ còn có thể đánh nhau nữa.”
“Vậy có phải cảnh sát Nhiêu làm bài thi rất tốt không? Tôi thấy tuổi cậu ta còn rất trẻ.”
“Cậu nói thử xem? Nhiêu Tầm vừa tốt nghiệp đã gia nhập Cục thành phố, cũng chưa từng đến Đồn cảnh sát, hiện tại là người trẻ nhất trong cái đội già của chúng tôi, đội trưởng Phương còn đích thân dẫn dắt cậu ấy!”
Lý Mặc nghe không hiểu, anh cảm thấy Đồn cảnh sát và Cục cảnh sát không khác gì nhau, đều là nơi chuyên phụ trách bắt những người như anh.
Có lẽ mờ mịt trên mặt Lý Mặc quá rõ ràng, Tôn Lệ Trân lại liến thoắng giải thích, “Cục bọn tôi muốn vào rất khó, vô số người sử dụng mối quan hệ để vào điều tra còn không được, năm Nhiêu Tầm tốt nghiệp có vài đơn vị liên quan bị loại bỏ, có khi sau lưng bị người khác chửi gần chết rồi.”
Giọng nói của Tôn Lệ Trân còn quanh quẩn bên tai, Lý Mặc cúi đầu, bỗng nhìn thấy quần áo cũ dơ bẩn và cổ chân bụi bặm của bản thân.
“Đáng ghét nhất chính là từ nhỏ Nhiêu Tầm đã biết đánh nhau, còn từng bị xử phạt, nhưng học tập vẫn luôn tốt, đúng là kỳ lạ.” Tôn Lệ Trân chép miệng, lắc đầu nói: “Có thể là do ba cậu ấy luôn dạy bảo nhỉ, nên khi ở nhà nhận được chăm sóc đặc biệt, ước mơ thuở nhỏ của tôi là có ba mẹ dạy bảo…”
Dấu vết dơ bẩn trên người chưa bao giờ chói mắt đến thế, Lý Mặc nâng tay xoa chùi, cũng không thể xoá đi một chút gì.
Điều Tôn Lệ Trân nói chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Lý Mặc vẫn cảm thấy mỗi một chữ giống như cây kim, lần lượt từng cái đâm vào người anh.
Không lâu sau, Tôn Lệ Trân thật sự ngừng nói, Lý Mặc thuận miệng hỏi một câu: “Nhà vệ sinh của mấy người ở đâu?”
Tôn Lệ Trân bừng tỉnh trở lại, liên tiếp nói mấy tiếng “À”, vươn cổ chỉ ngoài cửa, “Muốn rửa mặt cho tỉnh táo đúng không? Đi thẳng theo hành lang này, cuối đường rẽ phải là đến đó.”
Một mình Lý Mặc đi đến cuối hành lang, ở bên cạnh bồn rửa rửa mặt cho thật sạch, rồi dựa vào bên cửa sổ hút thuốc, chờ mùi khói thuốc trên cơ thể tan theo gió lạnh mới quay về.
Gần đến cửa văn phòng, anh nghe thấy bên trong có người nói chuyện ríu rít, vừa đẩy cửa quả nhiên nhìn thấy Nhiêu Tầm đã trở lại.
Hắn không mặc đồng phục cảnh sát, ngày đông nhưng chỉ mặc một chiếc áo thun dài tay mỏng, hiện tại đang dựa vào cửa nói chuyện với Tôn Lệ Trân.
Không biết Tôn Lệ Trân nghe được cái gì, bị chọc cho thoải mái cười to, một bên cười một bên dùng tay đẩy bả vai Nhiêu Tầm.
Hình ảnh này hài hoà đến khó tin, Lý Mặc nhìn bọn họ, nghĩ đến một sự thật đau đớn — Một cô gái như Tôn Lệ Trân nhất định coi thường anh, cái nhìn mà cô để lại cho anh luôn luôn là cao với thấp, còn biểu cảm tự nhiên như bây giờ chỉ để lại cho kiểu người như Nhiêu Tầm.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Nhiêu Tầm ngoảnh đầu nhìn về phía anh, khoé miệng còn mang theo ý cười chưa tan khi nói chuyện ban nãy, trong ánh mắt cũng không hề có cảm giác ngột ngạt như trong phong thẩm vấn, mà như một sinh viên đại học mới ra trường không lâu.
“Ra rồi? Ngủ được chứ?” Nhiêu Tầm dựa vào cửa hỏi anh, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn quần áo bẩn trên người anh, cuối cùng lộ ra biểu tình hiểu rõ.
“Cũng được, tôi đi được rồi đúng chứ?”
“Ký xong là có thể đi rồi.”
Nhiêu Tầm đưa tài liệu trong tay cho Lý Mặc, rồi đi tìm bút trên bàn để ký tên.
Đều là thứ làm theo thủ tục, Lý Mặc coi không hiểu lắm, cũng mặc kệ có sai sót gì hay không, cứ vậy tùy tiện ký tên.
Chờ ký xong mấy thứ này, Lý Mặc mới phát hiện mình và viên hai cảnh sát đã không còn là quan hệ một cao một thấp.
Nhưng anh vẫn có chút không thoải mái, luôn cảm thấy ánh nhìn của những cảnh sát này sẽ không đặt trên anh.
Đã không còn chuyện gì khác, Lý Mặc biết bản thân chẳng qua chỉ là con cá nhỏ tầm thường, nếu không sẽ không được thả ra dễ dàng như vậy.
Nhận ra điều này khiến anh đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn, nhanh chóng cầm áo áo khoác của mình khi bị bắt, không nặng không nhẹ nói lời cảm ơn tiêu chuẩn với hai viên cảnh sát, không do dự đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi anh ra gần đến cửa, Nhiêu Tầm phía sau bỗng tiến lên vỗ vỗ vai anh.
Lý Mặc ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện hắn như đang suy tư đánh giá trên dưới anh.
Không biết do tâm lý nào quấy phá, Lý Mặc nhanh chóng nghiêng người, có chút cảnh giác hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Tôi đi lấy cho anh vài bộ quần áo.”
Lý Mặc còn chưa rõ sao lại như thế, anh đứng ngây tại chỗ, nhưng Nhiêu Tầm phía sau đã đi ra khỏi cửa.
Đại khái là do thói quen nuôi dưỡng nhiều năm, Nhiêu Tầm đi đường rất nhanh, bước ra ngoài được vài bước mới phát hiện đằng sau không có động tĩnh, có hơi khó hiểu mà ngoảnh đầu gọi Lý Mặc: “Sao không đi vậy? Cùng tôi về lấy vài bộ quần áo.”
“Hả? Cùng cậu về?”
Nhiêu Tầm bước tới chạm vào chiếc áo hoodie may cẩu thả trên người anh, “Loại quần áo này không thể chống lạnh, tôi về chung cư lấy vài món của tôi cho anh.”
Lý Mặc không nhúc nhích, bộ dáng giống như chưa hiểu được tình huống hiện tại.
Nhiêu Tầm bị bộ dạng ngơ ngác này của anh chọc cười, vỗ vỗ quần áo bẩn của anh, “Biểu cảm này của anh là sao?”
Bây giờ Lý Mặc mới ý thức được Nhiêu Tầm là thật sự muốn lấy quần áo cho anh, vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu cảnh sát Nhiêu, quá làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền.” Nhiêu Tầm nói: “Là quần áo dày mẹ tôi mua cho tôi, nhưng tôi không thích mặc.”
Lúc này Lý Mặc không tiện từ chối, đành phải đi theo phía sau Nhiêu Tầm.
Hiện tại vừa vặn giữa trưa, tia nắng mặt trời rất ấm.
Lý Mặc chờ trong phòng thẩm vấn quá lâu, nhất thời không thích ứng được với ánh sáng mạnh bên ngoài, đành phải vừa híp mắt vừa đi đằng sau Nhiêu Tầm.
Không bao lâu sau, xe buýt số 416 đến, Nhiêu Tầm thành thạo quét mã hai lần, ngẫu nhiên tìm hai chỗ trống đặt gần cửa sổ ngồi xuống.
Lý Mặc vừa cúi đầu đã thấy ngay vết bẩn trên quần áo mình, hoàn toàn tự giác tìm chỗ cách xa Nhiêu Tầm một khoảng.
Dù sao Nhiêu Tầm cũng là cảnh sát hình sự, hắn liếc mắt một đã nhìn ra suy nghĩa của Lý Mặc, có chút buồn cười nói: “Anh đâu đến nỗi nào, tôi cũng không có bệnh sạch sẽ.”
Nói xong, hắn bổ sung thêm một câu: “Làm cảnh sát không thể có bệnh sạch sẽ.”
Lý Mặc không còn mặt mũi để trốn nữa, vì thế ngay ngay ngắn ngắn ngồi xuống chỗ.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa kính, vừa lúc hắt lên mặt Nhiêu Tầm, Lý Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện trong tay hắn còn cầm cái ly chất lỏng màu nâu.
Anh từng gặp người uống thứ này, con gái ông chủ tiệm sửa xe cũng thường uống nó, vừa hút mạnh vừa ngồi trên chiếc bàn nhỏ trước cửa tiệm sửa xe làm bài tập, gương mặt rất vui vẻ.
Lý Mặc có chút tò mò, nhưng không mở miệng hỏi, chỉ chăm chú nhìn chất lỏng trong ly cạn dần.
Nhiêu Tầm đã sớm nhận ra ánh mắt như hổ rình mồi bên cạnh, nhưng đợi lâu cũng không thấy Lý Mặc mở miệng, vì thế cần ly American đá trên tay đưa lên trước mặt anh, tiện tay lắc lắc.
“Anh cũng muốn uống?”
Lý Mặc theo bản năng gật gật đầu, nhưng ngay sau đó tỉnh lại, gương mặt bình tĩnh lắc đầu nói: “Cảnh sát Nhiêu, tôi không uống.”
“Sao anh gọi tôi là cảnh sát hoài vậy? Nghe già lắm đó.” Nhiêu Tầm không đặt ly American đá xuống, thậm chí còn đưa ống hút đến trước mặt anh, “Muốn uống thì cứ thử nếm thử một miếng đi, tôi không có bệnh sạch sẽ.”
Lý Mặc nhìn ống hút trước mặt, không hiểu sao lại nghĩ đến đến môi Nhiêu Tầm đã vừa đặt trên đó.
Ý nghĩ này vượt quá giới hạn, anh cảm thấy môi mình mà đặt lên thì thật kỳ lạ, nhưng cũng rất muốn nếm thử thứ này rốt cuộc có ma lực gì, anh do dự hồi lâu mới duỗi đầu về phía trước, từ từ dùng môi phủ lên ống hút, miệng dùng sức hút một hơi nhỏ.
Chất lỏng màu nâu kỳ lạ này thật sự sảng khoải, vừa đắng vừa đặc, lao thẳng lên trán, Lý Mặc mới uống một hớp đã không nhịn được nhíu chặt mày, phải dùng mười hai phần sức lực mới nhịn được không nhổ nó ra.
“Uống không quen sao?” Nhiêu Tầm vẫn luôn nhìn anh, rất thông cảm mà giải thích: “Lúc đầu tôi cũng uống không quen, nhưng sau đó nghiện luôn.”
Trong lòng Lý Mặc kinh ngạc, thầm nghĩ sao lại có người nghiện cái thứ khó uống như vậy, nhưng anh không nói, nuốt một ngụm xuống với vẻ mặt đau khổ trả lời: “Trước đây chưa từng uống bao giờ, không quen lắm.”
“Trước giờ chỉ uống nước, không thích uống đồ uống đúng không.”
Thật ra cũng không phải, Lý Mặc thích Coca vừa cay vừa ngọt, lúc dì còn trên đời thường xuyên lén lút mua cho anh, nhưng không thể bị dượng phát hiện, nếu không sẽ dùng nước sôi nóng bỏng giội từ cổ anh xuống, vừa giội vừa chửi ầm ĩ “Mày chỉ là thằng ăn mày(2) mà còn dám hưởng thụ hả”.
Đây không phải điều đau đớn khổ sở nhất, đau khổ nhất chính là lão ta còn muốn giội luôn cả dì, vừa giội vừa chửi “Mày nuôi dạy thằng con trai của đứa em gái độc ác nhà mày cũng tận tâm thật đấy”.
Chờ đến khi trưởng thành, Lý Mặc lại cảm thấy những thứ này có hơi đắt, anh không thể chi nhiều tiền cho việc ăn uống, vì thế ngoại trừ những ngày lễ ngày tết anh sẽ không uống mấy thứ này.
(2) 小瘪三 – Tiểu tất tam: đây một phương ngữ (từ địa phương).
Một thuật ngữ xúc phạm chỉ một người trẻ tuổi/thanh niên không có công việc nghiêm túc, đi lang thang kiếm sống bằng ăn xin hoặc trộm cắp.
(mình edit lại từ baike.baidu)
Suy nghĩ kỹ lưỡng, Lý Mặc không có can đảm nói ra nguyên nhân, chỉ xoa xoa đầu gối mình, nửa thật nửa giả nói: “Uống nước rất tốt, vừa tiết kiệm lại còn tốt cho sức khỏe.”
“Uống nước đúng là tốt, tốt đến muốn chết luôn.” Nhiêu Tầm nói.
Lúc này Lý Mặc không lên tiếng, anh cảm thấy người cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh rất thích dùng lời lẽ áp chế.
Giữa hai người im lặng trong chốc lát, xung quanh chỉ còn tiếng ồn ào của những người trên xe.
Lý Mặc nghe có chút khó chịu, anh cảm thấy bản thân đúng là không biết tốt xấu, vừa tùy tiện mở miệng đã khiến ý tốt khó lắm mới dành cho mình ném đi.
Ngay lúc anh chán nản suy nghĩ, Nhiêu Tầm bên cạnh bỗng nhiên thở dài, dựa vào cửa kính nói: “Anh vẫn luôn sống như vậy? Đúng là không tưởng tượng nổi.”
Lý Mặc lại một lần nữa nhịn xuống chửi thầm, trong lòng nói vẫn luôn sống như vậy thì làm sao? Trước kia anh thậm chí còn không thể sống được cuộc sống như thế này.
Nhưng nghĩ xong anh hối hận ngay, nghĩ đến cảnh sát Tiểu Nhiêu người ta đối xử với anh tốt như vậy, anh sao có thể tự tiện ở trong lòng tức giận với người ta không lý do?
Nghĩ đến đây, Lý Mặc có chút áy náy, cúi đầu nói: “Tôi thấy khá tốt, tôi không thể so với mấy cậu được.”
“Một cái mũi, hai con mắt, cùng là con người.” Không biết Nhiêu Tầm nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh trôi giạt ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một hàng cây sồi già màu xanh, lay động đứng trên nền đất vì giá lạnh mà đóng băng cứng ngắc, xung quanh là những mảnh băng nằm rải rác khắp nơi, như tuyết đóng băng đầy đất.
Nhiêu Tầm ngoảnh đầu lại chỉ vào ngực, là nơi đặt trái tim, “Quan trọng nhất là chỗ này giống nhau, anh và tôi không có gì khác biệt, đều có thứ này.”
Lý Mặc có chút ngơ ngác, tuy rằng anh không thể hoàn toàn hiểu hết ý của Nhiêu Tầm, nhưng vẫn bị vật nặng nề ẩn giấu trong đó đánh trúng.
Nhưng khi anh nghiêng đầu nhìn sang Nhiêu Tầm, Nhiêu Tầm đã quay đầy về lại hướng ngoài cửa sổ, ống hút bên môi không ngừng đưa cà phê lạnh như băng vào cơ thể hắn.
Lý Mặc bất ngờ ngồi dậy, vỗ vỗ bả vai Nhiêu Tầm, chỉ vào ly american đá trong tay hắn nói: “Cảnh sát Nhiêu… Nhiêu Tầm, tôi còn muốn uống một ngụm nữa.”
Hình như Nhiêu Tầm cảm thấy anh thật sự buồn cười, khoé miệng tiếp tục cong lên, trực tiếp đưa ly american đá của mình đến trước mặt Lý Mặc.
Lý Mặc nhìn dấu vết ướt nhẹp trên ống hút, miệng cắn xuống, hút mạnh một hơi lớn.
Điều kỳ lạ chính là, anh giống như chấp nhận loại hương vị đắng chát này rất nhanh, cà phê theo cổ họng trượt xuống thực quản rồi chảy về dạ dày, thậm chí càm cơ thể anh ấm lên.
Chờ một miệng lớn hoàn toàn chảy xuống bụng, Lý Mặc mới nhận ra, vị đầu thứ này là đắng, thế nhưng dư vị đọng lại trong miệng lại là vị ngọt.
Hết chương 5.