Ngày ngày cứ trôi qua,rồi cũng đến lúc chung kết của cuộc thi.Vào sáng sớm,Linh linh dậy từ rất sớm,cô không luyện giọng cũng không chăm sóc bản thân mà lại chạy bộ xung quanh sân nhà,có điều tâm trạng cô không được ổn cho lắm.
Mấy ngày trước cô đã nghe được một tin tức nói về chủ tịch tập đoàn Vũ thiên bao nuôi một cô gái,và đặc cách cho cô gái đó tham gia trực tiếp vào cuộc thi mà không cần phải thi qua vòng loại của cuộc thi.
Khi nghe tin đó mặc dù cô không thể hiện ra là bất ngờ mấy nhưng trong lòng dường như có ai đó vừa đấm một cây đinh vào tim,thật nhanh mà đau điếng.Một cơn đau mà chỉ diễn ra trong vài giây.
Cô mù quáng cho rằng chỉ là cậu ấy muốn giúp cô gái ấy thôi,cũng chẳng liên quan gì đến mình cả.
Nhưng lòng lại đau,không biết vì lí do gì,tâm trạng cô bỗng xấu dần
'Chỉ là giúp đỡ thôi mà...'trên mắt bắt đầu rơi những hạt nước,nhỏ bé nhưng chứa bao nhiêu cảm xúc...
Từ khi nào cô đã khóc,không thể cảm nhận được rằng mình đang nhớ cậu cỡ nào,chỉ biết khóc trong vô thức..
Nước mắt thấm vào môi cô,nó 'mặn đắng...' cô bất chợt nhận ra là mình đang khóc.
Cô vụng về lấy tay lau nước mắt,làm cho lớp trang điểm bị nhoè,nhìn như một đứa trẻ con,đôi lúc cô muốn mình quay lại vào thời thanh xuân đó.
Để không phải bỏ lỡ điều gì cũng như bỏ lỡ người quan trọng với mình.
Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp để bắt đầu yêu một người,thích thầm một người,là khoảng thời gian đẹp nhất nhưng vốn dĩ thanh xuân đối với cô chỉ là 'thứ không đáng nhớ'
Cô cứ nghĩ yêu thầm là chuyện của riêng một người.Vậy nên... cô đã đánh mất cậu,cũng như năm đó cậu đã để lỡ người con gái mình thương..
Chỉ trách cậu không biết lợi dụng thời cơ,..